Ngã Dục Phong Thiên

Chương 265: Thiện dụng kỳ lợi!(2)

Nhĩ Căn

01/07/2016

Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn hết thảy, hắn nhớ tới những cảnh khi hắn lần đầu có được chiếc gương đồng này, cho đến khi phát hiện ra tác dụng của gương. Hắn vẫn luôn nghi hoặc, vì sao gương này thần kỳ như vậy mà người bên ngoài không có phát hiện.

Nhưng hắn nhanh chóng bị vẻ điên cuồng của con vẹt do miếng mỡ đông biến thành, hắn nhìn miếng mỡ đông lúc này đang điên cuồng gào thét, biểu cảm hận thấu xương tủy kia khiến Mạnh Hạo đột nhiên cảm thấy hả giận, đồng thời sâu trong đáy lòng cũng rất chờ mong con vẹt bên trong gương đồng.

- Có thể khiến miếng mỡ đông tức thành thế này là đủ thấy con vẹt trong gương bất phàm cỡ nào, nếu nó đi ra là có thể giải quyết được miếng mỡ đông này rồi.

- Lúc trước miếng mỡ đông nói ta không tới Kết Đan, như vậy là chỉ có tới Kết Đan thì ta mới có thể khiến con vẹt trong gương đồng xuất hiện? Hay là… Nó cũng giống ngao khuyển, đều là khí linh!

Đôi mắt Mạnh Hạo tỏa sáng, hắn chợt hiểu ra.

- Sao ngươi không phản kháng? Hử? Lần này ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi, ta phải độ hóa ngươi!

Con vẹt do miếng mỡ đông biến thành lại mổ một cái thật mạnh như là đang diễu võ giương oai.

- Ha ha, ngươi không ra được, ngươi không ra được, tức chết ngươi, ngươi đúng là không ra được.

Miếng mỡ đông kích động đến toàn thân run run, nhưng đúng lúc này gương đồng chợt lóe, miếng mỡ đông kêu thảm một tiếng, vội buông móng ra rồi rụt lui ra sau. Nhưng còn chưa bay được xa thì gương đồng tự động bay lên, không ngừng phát ra ánh sáng vô hình thụi vào miếng mỡ đông.

Mạnh Hạo nhìn mà lòng sảng khoái, không hề ngăn cản. Nhưng dần thấy miếng mỡ đông kia không tổn hao dù chỉ một cọng lông, hắn lập tức vung tay áo thu gương đồng kia vào trong túi càn khôn.

Con vẹt do miếng mỡ đông biến thành bay tới, hạ xuống bờ vai Mạnh Hạo, lại ghé vào tai hắn tiếp tục lải nhải,

Nhưng bộ dáng này còn hơn là biến thành cái mũ dài, Mạnh Hạo lại càng mong đạt tới Kết Đan. Hắn hít sâu một hơi, tự động xem nhẹ miếng mỡ đông này, bay lên lao đi.

- Độc trong cơ thể ta chung quy là một vấn đề, có lẽ chỉ có thể nghĩ cách chui vào Tử Vận Tông xem có phương pháp không, bái nhập môn hạ Đan Quỷ đại sư, như thế mới có thể giải được loại độc này.

Mạnh Hạo vừa bay vừa nghĩ. Lúc trước ở trong thành trì bên ngoài Tử Vận Tông, hắn đã nghĩ tới vấn đề này, Xuân Thu Mộc chỉ làm thuyên giảm, giúp hắn tranh thủ thêm thời gian mà thôi.

Phương pháp giải độc chân chính lại ở Tử Vận Tông.



- Huống hồ luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan cần bản thân có tử đan, mà muốn tu ra tử đan thì cần có công pháp tương xứng. Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông chính là công pháp thích hợp nhất!

Mạnh Hạo nhíu mày, hắn dù tính làm vậy nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách lẻn vào Tử Vận Tông. Dù sao hắn đã đắc tội quá nhiều người ở Tử Vận Tông rồi, có Ngô Đinh Thu, có Sở Ngọc Yên, còn cả đám đệ tử năm đó tới Triệu quốc, sợ rằng nay đám đó đều trở thành đệ tử nội môn rồi.

- Nếu ta có thể đổi một thân phân khác, biến thành người khác là dễ rồi.

Mạnh Hạo thở dài, hiển nhiên bỏ qua hy vọng xa vời không chút khả năng này, nhưng đột nhiên hắn quay sang nhìn túi càn khôn, đôi mắt dần tỏa sáng.

- Mặt nạ… Nếu có mặt nạ có thể thay đổi bộ dáng là có thể làm được điều này. Mà mặt nạ… ta có!

- Chẳng biết mặt nạ này có năng lực mà ta hy vọng hay không, vả lại muốn đeo mặt nạ này cần tu vi Kết Đan mới được, nếu mặt nạ này không dùng được…

Mạnh Hạo chậm rãi quay đầu nhìn con vẹt trên vai đang lải nhải, đôi mắt tỏa sáng.

- Sao ngươi nhìn ta như vậy?

Con vẹt do miếng mỡ đông biến thành sửng sốt hỏi.

Mạnh Hạo không thèm để ý tới nó, hắn khoanh chân ngồi dưới đất, lại vỗ túi càn khôn lấy ra một chiếc mặt nạ huyết sắc.

Ngay khi mặt nạ xuất hiện, con vẹt do miếng mỡ đông biến thành trợn tròn mắt, vỗ cánh bay vòng quanh Mạnh Hạo, miệng thì nói om sòm.

- Đây là cái gì, đây là cái gì? Trời ạ, ta lại thấy được tà ác. Hài tử à, ngươi quả nhiên đi quá xa trên con đường tà ác rồi. Đừng sợ, ta nhất định sẽ túm ngươi trở về con đường kia, ta sẽ độ hóa ngươi. Ô ô ô? Nơi này có cái gì đây, sao ta lại thấy một lão già, oa oa, lão già này thật thê thảm. Hài tử à, ngươi làm vậy là không đúng, ngươi làm vậy là không có đạo đức… Ô? Lão già này như là đoạt xá mà tồn tại, ê lão kia, ngươi làm vậy là không đúng, ngươi làm vậy là không có đạo đức…

Mạnh Hạo vốn xem nhẹ lời của miếng mỡ đông, nhưng lúc này nghe thế thì hắn vội giở mặt nạ ra xem, đôi mắt tỏa sáng, giơ ngón tay phải trực tiếp ấn lên mặt nạ.

Theo linh thức của Mạnh Hạo tuôn vào, trong phút chốc liền thấy được ngao khuyển đang nhắm mắt ngủ say trong mặt nạ huyết sắc này, khí tức cực kỳ mạnh. Mạnh Hạo nhìn ngao khuyển, ánh mắt đầy nhu hòa.



- Hãy mau thức tỉnh đi…

Mạnh Hạo truyền ra linh thức, thân thể ngao khuyển hơi giật giật, nhưng lại đáp lại bằng cách truyền ra hơi ấm, khiến nụ cười của Mạnh Hạo càng thêm nhu hòa, dường như cùng trở về lúc ở trong Huyết Tiên truyền thừa.

- Ta chờ mi tỉnh lại.

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, rồi quay sang nhìn cờ phướn có ba chiếc lông vĩ kia. Mạnh Hạo thầm biết vậy này là chí bảo, nhưng nay tu vi không đủ nên khó có thể thi triển, chỉ có rót linh thức vào, chậm rãi khắc dấu ấn của bản thân lên nó.

- Kết Đan… Nếu ta có thể trở thành cường giả Kết Đan là có thể lấy được Tam Vĩ Phiên này ra…

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm chữ Quý trên chiếc đuôi thứ ba của Tam Vĩ Phiên, đôi mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

Cuối cùng Mạnh Hạo mới đưa linh thức tới chỗ Lão Tổ Lý gia. Lúc này Lão Tổ Lý gia đang lui mình ở trong một góc, thân thể mờ ảo, sắc mặt tiều tụy, trông có vẻ như bất cứ lúc nào cũng sẽ tiêu tan.

Khi Mạnh Hạo nhìn lão thì Lão Tổ Lý gia cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, ánh mắt kia vẫn đầy vẻ kiêu hùng và âm trầm.

- Ta vẫn luôn nghĩ một vấn đề, vì sao ngươi phải giúp Lý Đạo Nhất, vì sao lần đầu tiên ta gặp ngươi thì ngươi là bức tượng thứ sáu, lần thứ hai gặp ngươi thì ngươi đã trở thành huyết thần của Lý Đạo Nhất.

Mạnh Hạo bình tĩnh nói.

Lão Tổ Lý gia cười lạnh, không nói câu gì.

- Thì ra là đoạt xá huyết thần, như vậy Mạnh mỗ lại càng tò mò, trước khi đoạt xá huyết thần, ngươi… là ai?!

Mạnh Hạo vẫn bình thản như trước, nhưng Lão Tổ Lý gia nghe được lời này thì chấn động tinh thần. Thân phận của Lão Tổ Lý gia là bí mật rất lớn của lão, người ngoài không biết được chút nào, dù là Mạnh Hạo cũng chỉ suy đoán rằng người này có liên quan tới Lý Đạo Nhất, còn cụ thể thế nào thì không rõ.

- Muốn biết thì cầu xin lão phu nửa năm một năm đi, lão phu có lẽ sẽ nói cho ngươi biết.

Lão Tổ Lý gia nghe vậy thì cười to, trong tiếng cười kia mang đầy khinh thường. Ngay cả cái chết lão còn không để ý, lại đã chịu nhịn bốn ngàn năm cô đơn trong Huyết Tiên truyền thừa, tâm chí kiên định, há có thể bị thủ đoạn tra tấn lúc trước của Mạnh Hạo làm cho dao động được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook