Ngã Dục Phong Thiên

Chương 637: Thiên Thiên.

Nhĩ Căn

13/07/2016

Mỗi bộ lạc ba người, giống như một đoàn thể, là quan hệ chiến hữu, hỗ trợ lẫn nhau, điểm này ở bốn bộ lạc khác rất rõ ràng, nhưng... ba người của Ô Đạt bộ, lại khác hẳn.

Nam tử trung niên do Thiên Phương thú biến thành, vừa bước lên đài, liền ngẩng đầu gầm thét, xông tới phía trước, không hề nhìn hai đồng bạn bên cạnh. Cảnh tượng này khiến hai khách khanh của Ô Đạt bộ kia ngây ra, có ý muốn cùng xông lên, nhưng nhìn nam tử trung niên hung hãn, lại tính một mình khiêu chiến tất cả, hai người bọn họ hơi run lên, lập tức lui lại.

Cảnh tượng này xuất hiện, khiến cho tu sĩ của năm bộ lạc đều trợn tròn mắt, không ít người nhìn về phía Ô Đạt bộ, cho rằng đó có lẽ là một kế hoạch của Ô Đạt bộ.

Nhưng nhìn tộc công và tế tự của Ô Đạt bộ, cũng có vẻ mặt kinh ngạc, tộc nhân bốn bộ lạc khác, lại nhất thời suy tư.

Tiếng nổ vang vọng, đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn không nhìn nam tử trung niên do Thiên Phương thú biến hóa nữa, mà nhìn những khách khanh ra trận của bộ lạc khác, cố gắng tìm ra đám người Nghiêm Tung.

- Đám người hỗn đản vô đạo đức các ngươi, ta muốn đại biểu Thiên Thiên, đại biểu Ngũ đệ, đến độ hóa các ngươi!

Nam tử trung niên vừa xông ra, lập tức gào lên, tiếng nói như sấm sét truyền ra. Y lao thẳng đến một đoàn đội ba người, tiếng nổ vang vọng, ánh sáng thuật pháp đồ đằng chớp sáng.

Đoàn ba người kia đến từ Ô Viêm bộ, lúc này lạnh lùng nhìn nam tử trung niên xông tới, không hề chần chừ lập tức ra tay. Tức thời tiếng nổ vang lên, thuật pháp va chạm, sóng xung kích tràn ra xung quanh.

- Oa oa oa, một, hai, ba... Khốn kiếp, các ngươi làm vậy là sai. Các ngươi ba người, ba người đó! Ba người đánh một mình ta. Các ngươi vô đạo đức!

Tiếng gầm đầy ấm ức của nam tử trung niên truyền ra, vang vọng bốn phía. Tộc nhân của các bộ lạc xung quanh nghe được, ai nấy đều có vẻ mặt cổ quái.

Bọn họ nhìn thấy nam tử trung niên, lúc này lui về phía sau, vẻ mặt biến đổi, thể hiện ý đồ xấu xa khó nói.

- Mẹ nó chứ, mấy tên xấu xa các ngươi, chờ đó, chờ đó!

Giọng nói của nam tử trung niên thay đổi, không còn vẻ ấm ức trước đó, mà hóa thành kiêu ngạo cuồng vọng, thân hình lay động, lại lao về phía ba người của một bộ lạc khác.

- Ta đâm!

- Ta tránh!

- Ha ha, ta lại đâm!

Giọng nói nam tử trung niên sắc nhọn, còn thêm kiêu ngạo, tốc độ cực nhanh, không ngừng xuyên qua giữa mọi người. Bản thân y lại là da dày thịt béo, có đánh đập thế nào cũng không ảnh hướng, khiến cho những khách khanh kia càng lúc càng phẫn nộ là, nam tử trung niên này ra tay cực kỳ vô sỉ hạ lưu, vô cùng xấu xa, thần thông thuật pháp toàn tập trung trên một ngón tay.

Mà ngón tay này... Chuyên chỉ vào mông của mọi người.

Hơn nữa chẳng phân bộ lạc, cứ thấy người là ra tay, thậm chí hai người của Ô Đạt bộ, cũng không tránh khỏi, bị người này đâm chọc, nổi cơn tam bành. Nếu không phải nể mặt đều là khách khanh một bộ lạc, thì cũng đã ra tay rồi.

Khiêu khích như thế, rất nhanh, cục diện hỗn chiến trên đài đã thay đổi, có vẻ không còn là hỗn chiến, mà là người của bốn bộ lạc khác, cùng vây công nam tử trung niên.

Cảnh tượng này, khiến sắc mặt mọi người của Ô Đạt bộ đều khó coi, ngay cả tộc công, tế tự và vị đại trưởng lão kia cũng đều sầm mặt lại.

Các lần thi đấu tế tổ, chưa từng xảy ra chuyện này, cảnh tượng lúc này, đâu có phải hỗn chiến, đây rõ ràng là một lần chèn ép.



Mạnh Hạo ho khan, hắn hơi chút áy náy. hắn hiểu rõ, nếu không phải là bản thân mang chim anh vũ tới đây, có lẽ lần thi đấu tế tổ này, sẽ không giống như hiện giờ.

- Miếng mỡ đông bất tử... Chim anh vũ ác thủ... Sợ rằng một lúc nữa, sẽ còn xuất hiện Thiên Phương thú hung tàn. Trận chiến này, khụ khụ... Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Ô Đạt bộ thắng rồi.

Mạnh Hạo đang nghĩ như vậy, một tiếng gầm thét tức giận cực độ xuất hiện trên đài cao, truyền ra từ một khách khanh khác của Ô Đạt bộ.

Gã không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Đã ba lần bị đâm chọc, đó là một sự sỉ nhục cực lớn với gã, khiến gã giờ phút này, gầm thét xông về phía nam tử trung niên, không còn để ý cái gì khách khanh cùng bộ lạc, mà lại ra tay phản đội.

Khách khanh bên cạnh, đang muốn ngăn cản, thì nam tử trung niên xuất hiện sau lưng gã, đâm tới.

- Khốn kiếp, chúng ta là đồng bạn, ngươi ngươi ngươi... Ta liều với ngươi!

Vị khách khanh này liền tức giận, ánh mắt đỏ ngầu, quay người gầm thét.

Lúc này trên đài cao, chiến trường lại thay đổi, tất cả mọi người đều công kích nam tử trung niên kia. Thậm chí lúc này đừng nói là bọn họ, cho dù là tộc nhân của các bộ lạc ở bên ngoài, cũng không nhịn được có suy nghĩ muốn xông tới, vây công nam tử trung niên kia. Người này ra tay thực quá vô sỉ, xấu xa đến cực điểm.

Cả đời này bọn họ chưa từng thấy ai hạ lưu như vậy.

- Lần thi đấu tế tổ này, Ô Đạt bộ lại tìm tới một khách khanh như vậy. Chuyện này... Quá náo loạn rồi!

- Ô Đạt bộ lẽ nào không tìm được người khác, kẻ vô sỉ như vậy cũng xuất hiện!

Tộc nhân của các bộ lạc khác, lập tức châm chọc, trào phúng Ô Đạt bộ.

Tộc nhân của Ô Đạt bộ sắc mặt khó coi, lòng muốn phản bác, nhưng lại không nói lên lời, trong mắt tộc công hiện lên lửa giận, nhìn chằm chằm nam tử trung niên trên đài cao.

Mạnh Hạo thầm than trong lòng, càng cảm thấy áy náy, ánh mắt không ngừng di động trên người khách khanh bốn bộ lạc khác, tìm tung tích đám Nghiêm Tung.

Đột nhiên hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, nghìn về một khách khanh của Ô Ảm bộ trong chiến trường. Người này là một nam tử trung niên, thân thể khôi ngô, là một đại hán, vẻ mặt dữ tợn. Nhưng người này sau khi bị một kích của nam tử do Thiên Phương thú hóa thành, trên mặt trong chớp mắt lộ ra biểu hiện không như những người khác, có hơi chần chừ và hoảng hốt.

Mặc dù rất nhanh biến mất, rồi hóa thành phẫn nộ, nhưng cảnh tượng này lại bị Mạnh Hạo phát hiện, hơn nữa lúc người này phẫn nộ, thì một lão giả khách khanh của Ô Binh bộ, còn phẫn nộ hơn, phát cuồng tự mình đuổi theo.

- Mạc Ly, Uông lão quái!

Đôi mắt Mạnh Hạo co rút, lập tức từ biến hóa rất nhỏ đó, nhận ra được thân phận của hai người.

Đại hán do Thiên Phương thú biến thành, lúc này bị vây công, phát ra từng tiếng gầm sắc nhọn.

- Thiên Thiên, thằng cháu nhà ngươi, đến ngươi rồi!

Đại hán cất lời, toàn thân chấn động, dừng lại giữa không trung, gần như khoảnh khắc y dừng lại, tất cả khách khanh xung quanh, toàn bộ ra tay, đánh tới.

Tiếng nổ kinh thiên động địa, trong mắt tất cả mọi người, kẻ này chết chắc rồi, chỉ có Mạnh Hạo thở dài một hơi. Hắn biết, Thiên Phương thú sắp ra rồi.



Trong tiếng nổ, một tiếng gầm thét kinh thiên truyền ra, tiếng gầm thét này mạnh mẽ, trong chớp mắt hóa thành sóng xung kích, khuếch tán ra bốn phương. Trong làn sóng này, tộc nhân của năm bộ lạc bên ngoài đều nín thở, trợn mắt, lộ vẻ kinh hãi không thể tin tưởng.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy, sóng xung kích lan ra, tất cả khách khanh vây công đại hán trung niên, toàn bộ đều phun máu tươi, ai nấy lảo đảo lui lại, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin tưởng.

Mà đại hán trung niên hẳn phải chết trong mắt mọi người, lúc này đầu tóc tung bay, vẻ mặt hung tàn, ngẩng mặt gầm thét, đôi mắt đỏ ngầu, lộ vẻ điên cuồng như dị yêu.

Thân thể loáng lên, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mặt một khách khanh, có vẻ tàn nhẫn, đôi tay đưa lên, dùng một tư thế không thể hình dung, đối phương dường như không thể né tránh, lập tức bị bắt lấy, xé mạnh một cái.

Tiếng hét thảm truyền ra, thân thể tu sĩ này lập tức bị xé làm đôi, máu tươi tung bay, đại hán lại di chuyển.

Tiếng hét thảm không ngừng truyền ra, cảnh tượng máu tanh này, giống như sấm sét giáng mạnh vào tâm thần tộc nhân năm bộ lạc bên ngoài, khiến tất cả bọn họ đều thở gấp, trợn mắt.

Trong chớp mắt, có ba người chết đi, đại hán trung niên giống như chiến tiên, không đâu địch nổi, đi qua nơi nào, nơi đó tử vong.

- Ta bỏ quyền!

Một khách khanh Ô Viêm bộ, nhìn đại hán sắp tới gần, run rẩy vội vã mở miệng, lời nói truyền ra, thân thể gã lập tức biến mất, được kim quang bao bọc, kéo ra khỏi chiến trường.

- Bỏ quyền!

- Bỏ quyền!

Liên tục có người hô lên, từng người rời khỏi chiến trường, nhưng vẫn có người nói chậm, bị đại hán xông tới, điên cuồng giằng xé.

- Bỏ...

Một khách khanh Ô Binh bộ, vừa nói đến miệng, còn chưa nói xong, trung niên đại hán do Thiên Phương thú hóa thành đã xông tới, mở lớn mồm, trước mặt tất cả mọi người, cắn một miếng trên mặt vị khách khanh này, khiến giọng nói của gã hóa thành một tiếng kêu thảm.

Rất nhanh, trên đài trừ đại hán trung niên ra, không cón một ai, chỉ có một mình y đứng đó, ánh mắt hung tàn quét quanh, ngẩng đầu gào thét.

- Ô Đạt bộ, trận chiến này ta giúp các ngươi thắng lợi, ta muốn tiến vào Tạo Hóa trì!

Tộc nhân Ô Đạt bộ choáng váng, tế tự bầu trời hít sâu một hơi, đại trưởng lão mở to mắt, ánh mắt tộc công lóe lên, nhanh chóng cười lớn.

- Vốn nên như vậy, hôm nay Tạo Hóa trì, nhất định có chỗ cho đạo hữu!

Đại hán trung niên nhìn tộc công, gật đầu, bước tới một bước, ra khỏi kim quang. Y vừa mới xuất hiện, tộc nhân của mấy bộ lạc khác kinh hãi rút lui, nhường đường cho y về đến Ô Đạt bộ. Lúc trở lại, tộc nhân Ô Đạt bộ đều run sợ, tránh né, đại hán này kiêu ngạo bước đi, nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, ánh mắt bất giác có chút tránh né.

Bốn phía im lặng, khoảng chừng mười mấy nhịp thở sau, từ vị trí Ô Đấu bộ truyền ra giọng nói âm trầm.

- Trận thứ hai, Tư Long đấu!

Mạnh Hạo ngẩng đầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook