Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1508: Thiên Vân thượng nhân

Nhĩ Căn

10/01/2017

Nghe được thanh âm của sư huynh Thiên Vân thượng nhân, Thiên Phong mừng rỡ, hắn cảm thấy mình có hi vọng thoát chết, trong lòng thầm phấn chấn, sát khí trong mắt hắn lóe lên một cái, muốn nhân cơ hội này, giết ngược lại Mạnh Hạo.

Nhưng ngay khi suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Thiên Phong thượng nhân... Mạnh Hạo chợt hừ lạnh một tiếng, tạo thành thần thức công kích truyền thẳng vào tai Thiên Phong, công kích như sấm sét nổ tung, thân thể Thiên Phong run lên, trong óc “ầm” một tiếng, ý thức trở nên hỗn loạn.

Cùng lúc đó, tốc độ con đại bàng màu xanh Mạnh Hạo hóa thân thành không chút dừng lại, trong nháy mắt đã tới gần Thiên Phong thượng nhân, móng vuốt chụp thẳng xuống đỉnh đầu hắn, bóp mạnh. “Rắc” một tiếng, đầu của Thiên Phong thượng nhân đã trực tiếp bị bóp nát.

Tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp truyền ra, thậm chí hồn phách của hắn cũng không kịp trốn thoát, đã bị nội lực từ móng vuốt thanh bằng hủy diệt, trong tiếng nổ ầm ầm, cỗ nội lực kia lại từ đỉnh đầu Thiên Phong lan xuống toàn thân hắn.

Thân thể Thiên Phong thượng nhân trực tiếp nổ tung, ngay cả hồn phách của hắn, vào giờ khắc này cũng hoàn toàn diệt vong!

Ngày thường Mạnh Hạo sẽ không nổi lên sát cơ như vậy, nhưng lúc này đây, Thiên Phong thượng nhân quá tham lam, 1 triệu tiên ngọc đã là thành ý của Mạnh Hạo, nhưng Thiên Phong thượng nhân chẳng những không tiếp nhận, mà ngược lại còn muốn vơ vét gần như cướp đoạt công khai 10 triệu tiên ngọc, hơn nữa còn uy hiếp sẽ bóp nát ngọc bội...

Nếu như đổi thành những vật phẩm khác thì cũng thôi, nhưng ngọc bội kia, lại chính là đầu mối mấu chốt để tìm ông nội cùng ông ngoại Mạnh Hạo, sao hắn không động sát cơ được chứ. Ngược lại, nếu như lời nói của Thiên Vân thượng nhân khách khí một chút, có lẽ Mạnh Hạo cũng không nhất định phải giết người.

Nhưng lối nói chuyện kia, nhìn như khách khí, nhưng trên thực tế lại ẩn chứa bá đạo, hiển nhiên là nói của kẻ đã quen ở trên đầu người khác, đối với người như vậy, Mạnh Hạo sẽ không thèm quản tính tình của đối phương.

Trong khoảnh khắc khi hắn vừa giết người gọn gàng sạch sẽ, thì một tiếng gào thét phẫn nộ từ mặt đất bỗng nhiên truyền ra, trong tiếng nổ “ầm ầm”, một bóng người bay ra, cùng lúc đó, dải tơ giữa không trung cũng cắt lên người Mạnh Hạo.

“Ầm” một tiếng, trong khoảng khắc dải tơ va chạm với thân thể của hắn, chợt ầm ầm nổ tung, trực tiếp vỡ vụn.

Không ngờ lại không thể làm hắn bị thương chút nào!

Người từ mặt đất bay ra, gầm lên kinh thiên, chính là một lão già, lão già này mặc áo dài màu tím, tràn ngập uy nghiêm, khi bay ra, hư không cũng xuất hiện vô tận sóng gợn. Tất cả tu sĩ áo bào tím đỏ trên mặt sau khi nhìn thấy lão già, đều quỳ xuống hành lễ.

- Bái kiến lão tổ!

Hắn chính là lão tổ Thiên Vân Tập Thị, Thiên Vân thượng nhân, bề ngoài hắn rống giận nhìn như uy nghiêm, nhưng trong lòng cũng đang thầm giật mình, dải tơ kia của hắn là công kích trong lúc hắn giận dữ phát ra, nhưng không ngờ lại không thể rung chuyển Mạnh Hạo. Điểm này khiến hắn thầm lưu ý, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra chút nào.

Những người đang đứng dưới đất đều hô hấp dồn dập, kinh hãi nhìn lão già áo bào tím trên bầu trời, cảm thụ được uy áp đến từ đối phương, đó là loại dao động đến từ nhân vật lúc nào cũng có thể bước chân vào Đạo Cảnh, đó chính là một vị Chuẩn Đạo kinh tâm động phách, không sợ thất bại.

Không khí xung quanh lão già chẳng những vặn vẹo, mà còn có từng tầng khí tức quy tắc căn nguyên như ẩn như hiện, khiến cho khí thế toàn thân hắn trở nên bá đạo vô biên, khiến bầu trời thất sắc, khiến tinh không oanh động.

- Tiểu bối, ngươi đoạt đồ của Thiên Vân Tập Thị, giết sư đệ ta, cho dù ngươi là thiếu tộc Phương gia, cho dù Phương Tú Phong cha ngươi đích thân đến, cho dù Phương Thủ Đạo lão tổ Đạo Cảnh của Phương gia tới đây, hôm nay, ngươi cũng phải trả lại công đạo cho lão phu! Thanh âm như thiên uy, cuồn cuộn truyền khắp bốn phương tám hướng, khiến cụm vẫn thạch cũng rung lên.

- Giết sư đệ ngươi, là bởi vì trước đó người này nổi lên sát cơ đối với Mạnh mỗ, lại còn nổi lên lòng tham, cầm đồ vật uy hiếp ta, đối với người như vậy, trước giờ Mạnh mỗ đều giết chết!

- Về phần đoạt đồ vật của Thiên Vân Tập Thị ngươi, nếu như ta đã ra giá 1 triệu tiên ngọc, các ngươi còn ác ý muốn vơ vét tài sản, vậy thì... ta cứ cướp thôi! Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.



- Không cần biết nguyên nhân gì, không cần biết vì sao ngươi ra tay, giết người của ta, đoạt đồ ta, chính là tội lớn ngập trời. Thiên Vân Tập Thị không thuộc về bất kỳ một thế lực nào, vĩnh viễn trung lập, nhưng nếu bị người khi dễ như vậy, lão phu Thiên Vân, sao có thể bỏ qua chứ! Thanh âm Thiên Vân thượng nhân vang vọng, khí thế trên người hắn bạo phát ngập trời, tạo thành một cỗ gió lốc bạo phát chung quanh hắn, ầm ầm lan ra bốn phương tám hướng.

Lời nói của hắn tràn đầy bá đạo, như thể lời hắn nói, chính là quy tắc thiên địa, mà nơi này chính là Thiên Vân Tập Thị, lời nói của hắn, chính là thiên uy, chính là quy tắc duy nhất vậy!

Ta nói ngươi sai, chính là ngươi sai, ta nói ngươi có tội, ngươi không có tội cũng thành có tội!

Thanh âm của hắn vang lên, khiến tâm thần những tu sĩ nơi này dồn dập chấn động, sâu sắc cảm nhận khí phách đến từ vị Thiên Vân thượng nhân này, mà những tên đệ tử áo bào tím đỏ kia lại phấn chấn không thôi.

Ánh mắt bọn họ tràn đầy cuồng nhiệt, đây mới chính là lão tổ của bọn họ, đối mặt với bất kỳ thế lực nào, cũng đều ngạo nghễ bá đạo như vậy.

- Giao ra đồ vật đã lấy của Thiên Vân Tập Thị, thúc thủ chịu trói, cúi đầu nhận sai, gọi đại nhân nhà ngươi ra mặt dẫn ngươi đi, thì chuyện này bỏ qua, không có con đường thứ hai!

Thiên Vân thượng nhân hừ lạnh một tiếng, lời nói vẫn vô cùng bá đạo như cũ, hắn quả thật có tư cách bá đạo, tuy rằng ngày thường hắn rất cẩn thận, nhưng nếu thật sự có chuyện, hành động của hắn trước giờ đều là bá đạo.

Không cần biết đúng sai, chỉ cần ở chỗ này, hắn vĩnh viễn là người đúng!

Mà Thiên Vân Tập thị sở dĩ có thể phát triển lâu dài như vậy, có liên quan rất lớn với cách hành xử cẩn thận mang theo bá đạo này, dù sao... không có bất kỳ thế lực nào, lại nguyện ý vì một chút chuyện tình không lớn mà bức bách Thiên Vân thượng nhân quá mức, việc hắn lúc nào cũng có thể bước chân vào Đạo Cảnh, chính là đòn sát thủ của hắn.

Hắn gia nhập bất kỳ thế lực nào, cũng đều trở thành đòn sát thủ của thế lực đó!

Mạnh Hạo rất mạnh, nhưng cũng có hạn, hắn vẫn chưa hoàn toàn để trong mắt, Thiên Phong sư đệ hắn mặc dù là Cổ Cảnh hậu kỳ, nhưng tu vi pha tạp, hắn đánh chết rất dễ dàng. Còn dải tơ vừa rồi hắn phát ra tuy không rung chuyển được Mạnh Hạo, nhưng hắn đã thành danh nhiều năm, vẫn tự tin mười phần, mà quan trọng nhất chính là, thân phận Mạnh Hạo chỉ là thiếu tộc Phương gia mà thôi.

Cái thân phận thiếu tộc này, nói ra thì rất cao, nhưng lại chỉ là hư danh mà thôi, hắn không tin Phương gia sau khi đã trải qua trận chiến Đông Thắng, dưới hoàn cảnh thực lực chỉnh thể bị hao tổn, lại dám cùng mình không chết không thôi.

Hắn cũng không cho rằng, Mạnh Hạo có tư cách khiến Phương gia phải hành động như vậy, cho dù Mạnh Hạo là đệ tử ba đại đạo môn liên hiệp thu nhận, nhưng trong mắt hắn, Mạnh Hạo vẫn chưa có tư cách để Phương gia đắc tội với mình.

Bởi vì Phương gia tuy lớn, nhưng ở cấp độ như Thiên Vân thượng nhân hắn, ở bất kỳ một tông môn gia tộc nào, cũng không chỉ là một người biệt lập, mà là ý chí của cả một tộc quần.

Trước mặt một người như vậy, ý chí của cả một gia tộc tất nhiên sẽ lựa chọn nhượng bộ.

Phân tích của hắn không sai, thậm chí đổi thành lúc ở Như Phong Giới, trước sự bá đạo của hắn, rất có thể Phương gia bề ngoài sẽ gióng trống khua chiêng, nhưng trên thực tế sẽ không có hành động gì, chỉ là giữ một chút thể diện cho nhau mà thôi, cuối cùng ngọc bội vẫn sẽ thuộc về Phương gia, mà Thiên Vân Tập Thị cũng sẽ lấy được tiên ngọc.

Chuyện như vậy, trước đây Thiên Vân thượng nhân đã trải qua mấy lần, kết quả cuối cùng đều là như vậy.

Đáng tiếc, hắn không biết ý nghĩa của cái gọi là... tộc trưởng chân chính của La Thiên gia tộc!



Đối mặt sự bá đạo của Thiên Phong thượng nhân, Mạnh Hạo cười cười, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, nhìn về phía truyền tống trận của Phương gia ở phía xa, thấy được nơi đó có sáu tộc nhân Phương gia, có người trông khá quen mắt, nhưng Mạnh Hạo không nhớ nổi tên.

Trong cơ thể sáu người này, Mạnh Hạo cảm nhận được dấu vết mầm Đạo, chỉ có điều nó rất nhạt, duy chỉ có một người trong đó, mầm Đạo trong cơ thể hơi sống động một chút.

Sáu tộc nhân Phương gia giờ phút này cũng đang thầm giật mình, bọn họ chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra thiếu tộc nhà mình. Thấy Mạnh Hạo cùng Thiên Vân thượng đụng độ lẫn nhau, trong lòng sáu người này đã sớm rúng động không thôi.

- Nếu Thiên Vân thượng nhân đã lên tiếng, như vậy sáu người các ngươi thông tri chuyện nơi đây cho gia tộc một chút, hỏi Thủ Đạo lão tổ xem, Người có hứng thú để Thiên Vân Tập này, từ nay về sau đổi tên thành Phương Gia Tập Thị hay không. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng, có thể nói hàm nghĩa trong đó, so với Thiên Vân thượng nhân còn muốn bá đạo hơn, hắn vốn định sau khi đi Nam Thiên Tinh xong, sẽ trở về Phương gia Đông Thắng Tinh.

Nhưng hiện tại gặp chuyện này, hắn liền thay đổi chủ ý, nếu đã trở về, nếu đã muốn đi Nam Thiên Tinh bái kiến cha mẹ, như vậy hắn dứt khoát để cho toàn bộ tộc nhân Phương gia đi cùng mình đi!

Hắn muốn để cho cha mẹ hắn, cho dù không rời khỏi Nam Thiên Tinh được, cũng có thể nhận được vinh dự toàn tộc bái lạy!

Thân làm con, đây chính là... đại lễ chân chính Mạnh Hạo muốn dâng cho cha mẹ hắn!

Lấy con làm vinh, hưởng thụ cung phụng vô thượng của cả gia tộc!

Sáu tộc nhân Phương gia nhìn nhau một cái, rồi hướng về Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, lập tức có ba người nhanh chóng lui về sau, bay thẳng tới truyền tống trận, trở về Phương gia truyền tin.

Thiên Vân thượng nhân không ngăn cản, chỉ cười lạnh đứng giữa không trung, hắn cũng muốn đợi cho nhận vật lớn của Phương gia đến đây, chuyện này liên quan đến hắn và Phương gia, theo hắn thấy, Mạnh Hạo đã không phải là người có thể giải quyết.

- Như vậy, trước khi Phương gia đến, ta cũng muốn xem thử, giữa ta cùng với Cổ Cảnh đại viên mãn, đến cùng... Ai mạnh hơn! Mạnh Hạo nhìn về phía Thiên Vân thượng nhân, ánh mắt chợt lộ ra chiến ý, hờ hững lên tiếng.

- Tiểu bối ngông cuồng, ngươi... Thiên Vân thượng nhân hờ hững lên tiếng, nhưng chưa dứt lời, hắn đột nhiên biến sắc, chỉ thấy Mạnh Hạo đã bước lên một bước.

Hư không ầm ầm chấn động, truyền ra tiếng răng rắc vô hình, trong nháy mắt đã truyền khắp bốn phía, khiến cho cỗ gió lốc bên cạnh Thiên Vân thượng nhân trực tiếp nổ tung, những dấu vết quy tắc cùng căn nguyên kia, trong chớp mắt này giống như bị quấy nhiễu, khiến cho xung quanh Thiên Vân thượng nhân trở nên vặn vẹo.

Nhanh như chớp, Mạnh Hạo đã xuất hiện trước mặt Thiên Vân thượng nhân, toàn thân hiện lên ánh sáng xanh, tay phải nhấc lên, từng ngọn tiên sơn rầm rầm phủ xuống.

Thiên Vân thượng nhân thầm chấn động, trong chớp mắt này, hắn cảm nhận được một cỗ uy hiếp mãnh liệt từ trên người Mạnh Hạo. Không chút chậm trễ, hắn liền nâng tay phải vung mạnh về phía trước, lập tức toàn bộ Hồn Đăng xuất hiện xung quanh, tạo thành một cái đồ án tựa như trận pháp chuyển động, bên trong đồ án tràn ra lực lượng quy tắc, tạo thành từng sợi tơ phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

- Cải Thiên Hoán Địa, Phong Vân Kiếp! Thiên Vân thượng nhân gầm nhẹ, trong nháy mắt nổi lên tiếng sấm truyền khắp bốn phía, tiên sơn của Mạnh Hạo toàn bộ sụp đổ, đúng lúc này, Mạnh Hạo lại bước ra bước thứ hai, tay phải phát ra một chỉ!

Trong khoảnh khắc, hư không trước mặt hắn bị xé ra một khe nứt to lớn, từ bên trong khe nứt chui ra một cái đầu màu máu, chính là Huyết Yêu Đại Pháp, chỉ có điều lần này xuất hiện không chỉ là đầu, mà là Huyết Yêu hoàn chỉnh!

Hư ảnh Huyết Yêu Trực tiếp rống lớn, mang theo huyết quang đầy trời lao ra, chộp thẳng tới Thiên Vân thượng nhân.

Sắc mặt Thiên Vân thượng nhân lập tức biến đổi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook