Chương 1255: Thoáng lộ tài năng!
Nhĩ Căn
05/01/2017
Dãy núi đan đạo Phương gia kéo dài vô tận, lan tỏa khắp nơi, ngoài vạn ngọn núi ở giữa, xung quanh có Thập Vạn Đại Sơn bao bọc, chỉ có đan sư mới được ở trong Vạn Sơn.
Căn cứ đẳng cấp đan sư, người càng cao, càng ở gần trung tâm.
Về phần vòng ngoài Thập Vạn Đại Sơn, được chia làm 10 khu vực, đều là chỗ dược đồng học tập, trong đó lấy dược mộc làm tên, có 10 ngàn ngọn núi.
Mạnh Hạo muốn đi, là ngọn núi dược mộc 7191.
May mà nơi này không hạn chế bay, bằng không khó mà đến được trong thời gian ngắn, Mạnh Hạo lóe lên, tốc độ cực nhanh, dựa theo bản đồ chỉ thị, sau nửa nén nhang, cuối cùng nhìn thấy một ngọn núi cổ xưa.
Ngọn núi này không có đỉnh, như bị người ta trực tiếp nạo ra, tạo thành quảng trường rộng lớn, hiện tại trên đó có mấy trăm người khoanh chân ngồi, ở giữa có một đài cao, một lão giả áo bào đan sư, thêu 1 Kim Long, đang giảng giải thảo mộc.
Lão giả nói mãi không ngừng, đôi lúc nhấc tay, trong tay xuất hiện những gốc dược thảo nở rộ, ngẫu nhiên có cây tỏa sáng nhiều màu, mọi người lắng nghe, đều có hiểu ra.
Xung quanh có mấy trăm tu sĩ, có nam có nữ, có già có trẻ, đều là tộc nhân Phương gia, tới đây muốn học tập luyện đan, trước tiên bắt đầu từ dược đồng.
Mạnh Hạo đến đây, không ai để ý, hắn ngồi một bên, nhìn lão giả trên đài cao giảng giải thảo mộc.
- Đây là Thần Chiếu Hoa, hoa này còn có tên Dương Sinh Diệp, trong một ngày, chỉ có lúc giữa trưa là dược lực tốt nhất, ghi nhớ gân trên hoa, bởi vì nó rất tương tự Thần Vũ Hoa. Lão giả nhàn nhạt nói, lại lấy ra một loại dược thảo, lần lượt giới thiệu.
Ánh mắt lão đôi khi quét nhìn xung quanh, nhìn những dược đồng nghiêm túc tới nghe mình giảng giải kiến thức thảo mộc, lão liền cảm thấy rất có thành tựu.
Bình thường, trong đan sư, lão chỉ là bậc một, hơn nữa đời này vô vọng thăng cấp, cho nên bị nhất mạch đan đạo bố trí làm giảng giải thảo mộc cho dược đồng, cũng chỉ có lúc này, lão mới có thể hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người khi nhìn về phía mình.
Đang nói, bỗng nhiên trong lòng lão có chút không hài lòng, lão nhìn thấy một thanh niên mới đến, khi nghe mình giảng giải lại nhíu mày. Vốn lão cũng không để ý, nhưng trong 1 canh giờ tiếp theo, lão phát hiện thanh niên này liên tiếp nhíu mày 7-8 lần.
Lần này càng làm lão không vui, lão giảng giải ở đây nhiều năm, dược đồng nào gặp lão còn không cung kính khách khí, dù cho ra ngoài là thiên kiêu, nhưng ở trong này, lão chính là quyền uy.
Hành động nhíu mày của Mạnh Hạo, lão giả chưa từng gặp bao giờ, lúc này càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Mạnh Hạo nghe lão giả giảng giải thảo mộc, khi nghe đến Minh Nguyệt Đằng, hắn lại nhíu mày, theo Mạnh Hạo thấy, kiến thức thảo mộc của lão giả này có một chút sai lầm, sai như vậy mà giảng lại cho người khác nghe, sẽ làm tương lai những dược đồng này phải trả giá đắt mới hiểu ra được.
- Khi trời rét, ở những chỗ cực nóng, sẽ mọc ra một loại cây, tên là Đông Mộc, dùng tu hỏa đốt cây này, sẽ ngưng tụ ra một loại dịch gỗ, rất quý giá, gọi là Đông Hàn Dịch! Lão giả vừa nói xong, lập tức thấy Mạnh Hạo lại nhíu mày, đây đã lầ lần thứ 10, cuối cùng lão không nhịn được nữa, đứng vụt dậy, thần sắc lạnh lùng chỉ Mạnh Hạo.
- Ngươi, tên là gì? Lời của lão giả như sấm truyền ra, làm những dược đồng nghe mê say giật mình tỉnh lại, nhìn theo hướng ngón tay, đều nhìn Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, ngươi cũng có thể gọi ta Phương Hạo. Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
- Không để tôn trưởng vào mắt, lão phu thân là đan sư, ngươi là dược đồng, ta hỏi ngươi, ngươi lại dám không đứng dậy trả lời! Lão giả cười lạnh, giọng sắc bén.
Mạnh Hạo nghe vậy, không muốn tính toán với lão, dứt khoát đứng lên.
- Bây giờ biết sai? Trễ rồi, lão phu hỏi ngươi, vì sao ở đây nghe ta giảng giải, cứ không yên lòng, liên tục nhíu mày, nếu không thích nghe lão phu giảng giải, ngươi lập tức cút ngay, đừng ở đây làm người ta ghét.
- Ngươi tên Phương Hạo phải không, từ này về sau, núi này không chào đón ngươi. Lão giả hừ lạnh, hắn vốn không rộng lượng gì, Mạnh Hạo nhíu mày, chính là khiêu khích nghi ngờ lão.
Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt có chút phát lạnh, liếc lão giả, không nói gì, xoay người muốn đi, lão giả lại hừ lạnh.
- Cho ngươi đi chưa, nếu không nói ra vì sao lại nhíu mày, ngươi sẽ phải lăn ra, không phải đi ra!
Mạnh Hạo chợt ngừng chân, chầm chậm xoay người, nhìn về phía lão giả, giọng bình thản lên tiếng.
- Lần đầu ta nhíu mày, là ngươi nói đến Dương Sinh Diệp, lá này hái lúc giữa trưa có dược hiệu tốt nhất, nhưng không thích hợp hái, càng không thích hợp dùng luyện thuốc, vì khi đó lá có dương khí quá nặng, dùng nó luyện thuốc, không phải chủ dược thì thôi, nếu là chủ dược, nhất định hủy đan. Phải sau khi qua giữa trưa 15 phút, mới được hái! Mạnh Hạo giọng cứng cỏi, lời vang vọng, đi lên một bước.
Sắc mặt lão giả trầm xuống, muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nói tiếp.
- Lần thứ hai ta nhíu mày, là ngươi nói tới Lạc Địa Căn, ngươi nói hoàn toàn sai về rễ này, bên trong chứa hủ khí, Lạc Địa Căn chân chính là ở chỗ một tấc kết nối mặt đất, nửa tấc trên mặt đất, nửa tấc trong không khí! Nếu lấy nhầm, sẽ không thành đan, thuốc màu đen, có độc, dùng có hại.
Mạnh Hạo nói rồi, lại đi ra một bước, khí thế dần tăng lên.
Lão giả hơi biến sắc, Dương Sinh Diệp thì lão còn có thể biện bạch, nhưng mà Lạc Địa Căn, Mạnh Hạo vừa nói ra, trong lòng lão giật thót, bỗng nhiên nhớ tới, trong một lần mình dùng Lạc Địa Căn luyện đan, hình như là thế.
- Lần thứ 3 ta nhíu mày, là ngươi nói tới Từ Liễu Chi, nửa phần đầu ngươi nói không sai, quả thật lấy 9 cái lá cùng luyện hóa, có thể hình thành Từ Liễu Diệp chân chính, nhưng sót một điều, cần dùng một chút bùn đất dưới cây luyện chế chung, vì chỗ Từ Liễu Chi mọc lên, trong bùn đất có nhiều nhiều kim mộc dung hợp, có thể xua kim sinh mộc!
Mạnh Hạo lại đi ra một bước, lão giả thần sắc biến hóa, trán lại toát mồ hôi, theo bản năng lùi lại, Mạnh Hạo đi tới, như một cổ khí thế vô hình làm hắn không khỏi kinh hãi.
Quan trọng hơn, là Từ Liễu Diệp làm lão thất kinh, lão lần đầu nghe chuyện này, nhưng bỗng nhiên nhớ lại, một lần đi làm khách ở chỗ đan sư khác, tình cờ thấy đối phương luyện chế Từ Liễu Diệp, đúng là bỏ thêm bùn đất, khi đó lão lại còn buồn bực, nhưng ngại hỏi.
- Lần thứ 4 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Vân Thôn Thảo, cỏ này làm sao mọc ở trong mây như ngươi nói, nó vốn là nhảm nhí, đây là lá mọc trong khe núi, có mây mù quấn quanh, bởi vậy gọi là Vân Thôn Thảo! Mạnh Hạo lại một bước, sắc mặt lão giả tái nhợt, trong đầu nổ ầm ầm, lại lùi về sau, lão nhớ tới, quả thật là mình nói sai, vừa rồi Vân Thôn Thảo này chỉ là lão bịa chuyện, không phải thật, vì chính lão cũng không biết nó thật sự là kiểu nào.
- Lần thứ 5 ta nhíu mày, là bởi vì ngươi nói Cửu Nhãn Mộc...
- Lần thứ 6 ta nhíu mày, là vì ngươi nói La Lâm Thảo...
- Lần thứ 7 ta nhíu mày...
Mạnh Hạo nói một câu, lại đi lên một bước, sắc mặt lão giả lại tái nhợt một phần, không ngừng lùi lại, thần sắc hoảng loạn, cảnh tượng này làm mấy trăm dược đồng đều sửng sờ.
- Lần thứ 11 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Minh Nguyệt Đằng, dây mây nở hoa 2 màu, một màu có độc, một màu không độc, ngươi chỉ nói công hiệu, nhưng không nói phương pháp phân biệt, cho nên ta nhíu mày! Mạnh Hạo nói không ngừng, câu sau át câu trước, làm cho lão giả không ngừng lùi lại. Khi nói xong câu này, Mạnh Hạo trực tiếp đứng trên đài cao.
- Lần cuối cùng ta nhíu mày, là vì ngươi nói Đông Hàn Dịch, thật không biết ngươi học tập thảo mộc với người nào, Đông Hàn Dịch dù là dùng tu hỏa thiêu đốt thành, nhưng là loại kém, Đông Hàn Dịch thượng phẩm, phải dùng thuật pháp sấm sét đánh xuống mà thành! Nói tới đây, Mạnh Hạo vung tay, âm thanh vang vọng xung quanh.
- Đan đạo mênh mông, thảo mộc rộng lớn, không ai có thể nhớ kỹ hết, nhưng nói sai một chút, cũng chưa phải không tha thứ được, nhưng... Nơi này là nhất mạch đan đạo của gia tộc, tới nghe ngươi giảng đều là tộc nhân, ngươi biết thì là biết, không biết cũng không ai cười ngươi, làm gì nói năng lung tung. Nếu dựa theo cách của ngươi, ngày sau nhất định có người trả giá bằng sinh mệnh! Mạnh Hạo nói không khách khí, trước đó hắn vốn muốn đi, nhưng đối phương hùng hổ ép người, nếu vậy, Mạnh Hạo đành phải nói ra nguyên nhân làm hắn nhíu mày.
Lão giả há miệng muốn nói, nhưng không nói được câu nào, trong đầu ông ông, quả thật có những điều mà bản thân lão cũng không rõ, nhưng cứ nói, dựa theo kinh nghiệm mà nói ra.
Lúc này sắc mặt lão trắng bệch, người run run, Mạnh Hạo trách mắng, lão không thể phủ nhận, thậm chí không biết làm thế nào, cảm giác như năm xưa mình còn là dược đồng, kính sợ đối mặt với đan sư.
Nhất là những lời Mạnh Hạo nói, làm cho trong lòng lão chấn động, cũng mở ra rất nhiều khó hiểu.
- Phương Hạo... Ta nhớ ra rồi, hắn chính là Phương Hạo huyết mạch nồng đậm cực hạn, làm cánh cửa tỏa sáng vạn trượng!
- Đúng thật là hắn, hắn đến từ Nam Thiên Tinh, nghe nói năm 7 tuổi hắn có hạo kiếp, hiện tại trở về, chẳng những huyết mạch nồng đậm, ngay cả thảo mộc cũng làm cho đan sư á khẩu không đáp được!
- Hắn là trưởng tôn dòng chính, huyết mạch vượt qua Vệ công tử, không ngờ hắn lại đi nhất mạch đan đạo!
- Ta nghe những thảo mộc hắn nói, lập tức thấu hiểu, chẳng lẽ Phương Hạo này là đan sư?
Mấy trăm tộc nhân Phương gia xung quanh liền xôn xao.
Mạnh Hạo đang muốn xoay người đi, đột nhiên lão giả kia hít sâu một hơi, đi lên một bước, chắp tay cúi đầu thật sâu trước Mạnh Hạo.
- Phương đan sư, ngài dạy dỗ rất đúng, lão phu Phương Quần, là lỗi của ta, xin Phương đan sư ở lại, giảng giải cho chúng ta, ta... ta còn có chút thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư giúp cho. Lão giả Phương Quần thần sắc xấu hổ, vội vàng nói.
Lão vừa nói vậy, các dược đồng xung quanh đều hưng phấn, bọn họ tự nhiên nhìn ra trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo vượt xa lão giả này.
Đan sư trình độ này, nếu có thể giảng giải cho bọn họ một phen, chính là cơ duyên tạo hóa đối với họ.
- Xin Phương đan sư ở lại, chỉ điểm chúng ta!
- Phương đan sư, chúng ta có rất nhiều thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư nể tình cùng tộc, giải thích cho chúng ta...
Mọi người vội vàng lên tiếng, đều cúi mình, Mạnh Hạo dừng một chút, nhìn những tộc nhân khác, im lặng một hồi, chầm chậm gật đầu.
Lập tức có tiếng hoan hô vang lên, liên tục không ngừng. Đăng bởi: admin
Căn cứ đẳng cấp đan sư, người càng cao, càng ở gần trung tâm.
Về phần vòng ngoài Thập Vạn Đại Sơn, được chia làm 10 khu vực, đều là chỗ dược đồng học tập, trong đó lấy dược mộc làm tên, có 10 ngàn ngọn núi.
Mạnh Hạo muốn đi, là ngọn núi dược mộc 7191.
May mà nơi này không hạn chế bay, bằng không khó mà đến được trong thời gian ngắn, Mạnh Hạo lóe lên, tốc độ cực nhanh, dựa theo bản đồ chỉ thị, sau nửa nén nhang, cuối cùng nhìn thấy một ngọn núi cổ xưa.
Ngọn núi này không có đỉnh, như bị người ta trực tiếp nạo ra, tạo thành quảng trường rộng lớn, hiện tại trên đó có mấy trăm người khoanh chân ngồi, ở giữa có một đài cao, một lão giả áo bào đan sư, thêu 1 Kim Long, đang giảng giải thảo mộc.
Lão giả nói mãi không ngừng, đôi lúc nhấc tay, trong tay xuất hiện những gốc dược thảo nở rộ, ngẫu nhiên có cây tỏa sáng nhiều màu, mọi người lắng nghe, đều có hiểu ra.
Xung quanh có mấy trăm tu sĩ, có nam có nữ, có già có trẻ, đều là tộc nhân Phương gia, tới đây muốn học tập luyện đan, trước tiên bắt đầu từ dược đồng.
Mạnh Hạo đến đây, không ai để ý, hắn ngồi một bên, nhìn lão giả trên đài cao giảng giải thảo mộc.
- Đây là Thần Chiếu Hoa, hoa này còn có tên Dương Sinh Diệp, trong một ngày, chỉ có lúc giữa trưa là dược lực tốt nhất, ghi nhớ gân trên hoa, bởi vì nó rất tương tự Thần Vũ Hoa. Lão giả nhàn nhạt nói, lại lấy ra một loại dược thảo, lần lượt giới thiệu.
Ánh mắt lão đôi khi quét nhìn xung quanh, nhìn những dược đồng nghiêm túc tới nghe mình giảng giải kiến thức thảo mộc, lão liền cảm thấy rất có thành tựu.
Bình thường, trong đan sư, lão chỉ là bậc một, hơn nữa đời này vô vọng thăng cấp, cho nên bị nhất mạch đan đạo bố trí làm giảng giải thảo mộc cho dược đồng, cũng chỉ có lúc này, lão mới có thể hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người khi nhìn về phía mình.
Đang nói, bỗng nhiên trong lòng lão có chút không hài lòng, lão nhìn thấy một thanh niên mới đến, khi nghe mình giảng giải lại nhíu mày. Vốn lão cũng không để ý, nhưng trong 1 canh giờ tiếp theo, lão phát hiện thanh niên này liên tiếp nhíu mày 7-8 lần.
Lần này càng làm lão không vui, lão giảng giải ở đây nhiều năm, dược đồng nào gặp lão còn không cung kính khách khí, dù cho ra ngoài là thiên kiêu, nhưng ở trong này, lão chính là quyền uy.
Hành động nhíu mày của Mạnh Hạo, lão giả chưa từng gặp bao giờ, lúc này càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Mạnh Hạo nghe lão giả giảng giải thảo mộc, khi nghe đến Minh Nguyệt Đằng, hắn lại nhíu mày, theo Mạnh Hạo thấy, kiến thức thảo mộc của lão giả này có một chút sai lầm, sai như vậy mà giảng lại cho người khác nghe, sẽ làm tương lai những dược đồng này phải trả giá đắt mới hiểu ra được.
- Khi trời rét, ở những chỗ cực nóng, sẽ mọc ra một loại cây, tên là Đông Mộc, dùng tu hỏa đốt cây này, sẽ ngưng tụ ra một loại dịch gỗ, rất quý giá, gọi là Đông Hàn Dịch! Lão giả vừa nói xong, lập tức thấy Mạnh Hạo lại nhíu mày, đây đã lầ lần thứ 10, cuối cùng lão không nhịn được nữa, đứng vụt dậy, thần sắc lạnh lùng chỉ Mạnh Hạo.
- Ngươi, tên là gì? Lời của lão giả như sấm truyền ra, làm những dược đồng nghe mê say giật mình tỉnh lại, nhìn theo hướng ngón tay, đều nhìn Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, ngươi cũng có thể gọi ta Phương Hạo. Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
- Không để tôn trưởng vào mắt, lão phu thân là đan sư, ngươi là dược đồng, ta hỏi ngươi, ngươi lại dám không đứng dậy trả lời! Lão giả cười lạnh, giọng sắc bén.
Mạnh Hạo nghe vậy, không muốn tính toán với lão, dứt khoát đứng lên.
- Bây giờ biết sai? Trễ rồi, lão phu hỏi ngươi, vì sao ở đây nghe ta giảng giải, cứ không yên lòng, liên tục nhíu mày, nếu không thích nghe lão phu giảng giải, ngươi lập tức cút ngay, đừng ở đây làm người ta ghét.
- Ngươi tên Phương Hạo phải không, từ này về sau, núi này không chào đón ngươi. Lão giả hừ lạnh, hắn vốn không rộng lượng gì, Mạnh Hạo nhíu mày, chính là khiêu khích nghi ngờ lão.
Mạnh Hạo nhíu mày, ánh mắt có chút phát lạnh, liếc lão giả, không nói gì, xoay người muốn đi, lão giả lại hừ lạnh.
- Cho ngươi đi chưa, nếu không nói ra vì sao lại nhíu mày, ngươi sẽ phải lăn ra, không phải đi ra!
Mạnh Hạo chợt ngừng chân, chầm chậm xoay người, nhìn về phía lão giả, giọng bình thản lên tiếng.
- Lần đầu ta nhíu mày, là ngươi nói đến Dương Sinh Diệp, lá này hái lúc giữa trưa có dược hiệu tốt nhất, nhưng không thích hợp hái, càng không thích hợp dùng luyện thuốc, vì khi đó lá có dương khí quá nặng, dùng nó luyện thuốc, không phải chủ dược thì thôi, nếu là chủ dược, nhất định hủy đan. Phải sau khi qua giữa trưa 15 phút, mới được hái! Mạnh Hạo giọng cứng cỏi, lời vang vọng, đi lên một bước.
Sắc mặt lão giả trầm xuống, muốn lên tiếng, Mạnh Hạo lại nói tiếp.
- Lần thứ hai ta nhíu mày, là ngươi nói tới Lạc Địa Căn, ngươi nói hoàn toàn sai về rễ này, bên trong chứa hủ khí, Lạc Địa Căn chân chính là ở chỗ một tấc kết nối mặt đất, nửa tấc trên mặt đất, nửa tấc trong không khí! Nếu lấy nhầm, sẽ không thành đan, thuốc màu đen, có độc, dùng có hại.
Mạnh Hạo nói rồi, lại đi ra một bước, khí thế dần tăng lên.
Lão giả hơi biến sắc, Dương Sinh Diệp thì lão còn có thể biện bạch, nhưng mà Lạc Địa Căn, Mạnh Hạo vừa nói ra, trong lòng lão giật thót, bỗng nhiên nhớ tới, trong một lần mình dùng Lạc Địa Căn luyện đan, hình như là thế.
- Lần thứ 3 ta nhíu mày, là ngươi nói tới Từ Liễu Chi, nửa phần đầu ngươi nói không sai, quả thật lấy 9 cái lá cùng luyện hóa, có thể hình thành Từ Liễu Diệp chân chính, nhưng sót một điều, cần dùng một chút bùn đất dưới cây luyện chế chung, vì chỗ Từ Liễu Chi mọc lên, trong bùn đất có nhiều nhiều kim mộc dung hợp, có thể xua kim sinh mộc!
Mạnh Hạo lại đi ra một bước, lão giả thần sắc biến hóa, trán lại toát mồ hôi, theo bản năng lùi lại, Mạnh Hạo đi tới, như một cổ khí thế vô hình làm hắn không khỏi kinh hãi.
Quan trọng hơn, là Từ Liễu Diệp làm lão thất kinh, lão lần đầu nghe chuyện này, nhưng bỗng nhiên nhớ lại, một lần đi làm khách ở chỗ đan sư khác, tình cờ thấy đối phương luyện chế Từ Liễu Diệp, đúng là bỏ thêm bùn đất, khi đó lão lại còn buồn bực, nhưng ngại hỏi.
- Lần thứ 4 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Vân Thôn Thảo, cỏ này làm sao mọc ở trong mây như ngươi nói, nó vốn là nhảm nhí, đây là lá mọc trong khe núi, có mây mù quấn quanh, bởi vậy gọi là Vân Thôn Thảo! Mạnh Hạo lại một bước, sắc mặt lão giả tái nhợt, trong đầu nổ ầm ầm, lại lùi về sau, lão nhớ tới, quả thật là mình nói sai, vừa rồi Vân Thôn Thảo này chỉ là lão bịa chuyện, không phải thật, vì chính lão cũng không biết nó thật sự là kiểu nào.
- Lần thứ 5 ta nhíu mày, là bởi vì ngươi nói Cửu Nhãn Mộc...
- Lần thứ 6 ta nhíu mày, là vì ngươi nói La Lâm Thảo...
- Lần thứ 7 ta nhíu mày...
Mạnh Hạo nói một câu, lại đi lên một bước, sắc mặt lão giả lại tái nhợt một phần, không ngừng lùi lại, thần sắc hoảng loạn, cảnh tượng này làm mấy trăm dược đồng đều sửng sờ.
- Lần thứ 11 ta nhíu mày, là vì ngươi nói Minh Nguyệt Đằng, dây mây nở hoa 2 màu, một màu có độc, một màu không độc, ngươi chỉ nói công hiệu, nhưng không nói phương pháp phân biệt, cho nên ta nhíu mày! Mạnh Hạo nói không ngừng, câu sau át câu trước, làm cho lão giả không ngừng lùi lại. Khi nói xong câu này, Mạnh Hạo trực tiếp đứng trên đài cao.
- Lần cuối cùng ta nhíu mày, là vì ngươi nói Đông Hàn Dịch, thật không biết ngươi học tập thảo mộc với người nào, Đông Hàn Dịch dù là dùng tu hỏa thiêu đốt thành, nhưng là loại kém, Đông Hàn Dịch thượng phẩm, phải dùng thuật pháp sấm sét đánh xuống mà thành! Nói tới đây, Mạnh Hạo vung tay, âm thanh vang vọng xung quanh.
- Đan đạo mênh mông, thảo mộc rộng lớn, không ai có thể nhớ kỹ hết, nhưng nói sai một chút, cũng chưa phải không tha thứ được, nhưng... Nơi này là nhất mạch đan đạo của gia tộc, tới nghe ngươi giảng đều là tộc nhân, ngươi biết thì là biết, không biết cũng không ai cười ngươi, làm gì nói năng lung tung. Nếu dựa theo cách của ngươi, ngày sau nhất định có người trả giá bằng sinh mệnh! Mạnh Hạo nói không khách khí, trước đó hắn vốn muốn đi, nhưng đối phương hùng hổ ép người, nếu vậy, Mạnh Hạo đành phải nói ra nguyên nhân làm hắn nhíu mày.
Lão giả há miệng muốn nói, nhưng không nói được câu nào, trong đầu ông ông, quả thật có những điều mà bản thân lão cũng không rõ, nhưng cứ nói, dựa theo kinh nghiệm mà nói ra.
Lúc này sắc mặt lão trắng bệch, người run run, Mạnh Hạo trách mắng, lão không thể phủ nhận, thậm chí không biết làm thế nào, cảm giác như năm xưa mình còn là dược đồng, kính sợ đối mặt với đan sư.
Nhất là những lời Mạnh Hạo nói, làm cho trong lòng lão chấn động, cũng mở ra rất nhiều khó hiểu.
- Phương Hạo... Ta nhớ ra rồi, hắn chính là Phương Hạo huyết mạch nồng đậm cực hạn, làm cánh cửa tỏa sáng vạn trượng!
- Đúng thật là hắn, hắn đến từ Nam Thiên Tinh, nghe nói năm 7 tuổi hắn có hạo kiếp, hiện tại trở về, chẳng những huyết mạch nồng đậm, ngay cả thảo mộc cũng làm cho đan sư á khẩu không đáp được!
- Hắn là trưởng tôn dòng chính, huyết mạch vượt qua Vệ công tử, không ngờ hắn lại đi nhất mạch đan đạo!
- Ta nghe những thảo mộc hắn nói, lập tức thấu hiểu, chẳng lẽ Phương Hạo này là đan sư?
Mấy trăm tộc nhân Phương gia xung quanh liền xôn xao.
Mạnh Hạo đang muốn xoay người đi, đột nhiên lão giả kia hít sâu một hơi, đi lên một bước, chắp tay cúi đầu thật sâu trước Mạnh Hạo.
- Phương đan sư, ngài dạy dỗ rất đúng, lão phu Phương Quần, là lỗi của ta, xin Phương đan sư ở lại, giảng giải cho chúng ta, ta... ta còn có chút thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư giúp cho. Lão giả Phương Quần thần sắc xấu hổ, vội vàng nói.
Lão vừa nói vậy, các dược đồng xung quanh đều hưng phấn, bọn họ tự nhiên nhìn ra trình độ thảo mộc của Mạnh Hạo vượt xa lão giả này.
Đan sư trình độ này, nếu có thể giảng giải cho bọn họ một phen, chính là cơ duyên tạo hóa đối với họ.
- Xin Phương đan sư ở lại, chỉ điểm chúng ta!
- Phương đan sư, chúng ta có rất nhiều thắc mắc về thảo mộc, xin Phương đan sư nể tình cùng tộc, giải thích cho chúng ta...
Mọi người vội vàng lên tiếng, đều cúi mình, Mạnh Hạo dừng một chút, nhìn những tộc nhân khác, im lặng một hồi, chầm chậm gật đầu.
Lập tức có tiếng hoan hô vang lên, liên tục không ngừng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.