Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1550: Tiên kiều chi oán

Nhĩ Căn

10/01/2017

Đạp Tiên Kiều!

Nơi này đã từng là một cây cầu trải rộng mênh mông trong tinh không, là cây cầu được Yêu Tiên Cổ Tông xây dựng năm xưa, chỉ có điều... trong trận chiến với Quý Thiên, cầu này đã sụp đổ.

Trận chiến ngập trời ấy, là do Quý gia làm phản Yêu Tiên Cổ Tông gây nên, cực kỳ thảm thiết, khiến cho Yêu Tiên Cổ Tông hủy diệt.

Khiến cho Huyết Yêu bị thương nặng, sinh cơ đoạn tuyệt, phải trốn vào Nam Thiên Tinh, không thể không phân thần thành phân thân.

Khiến cho thân thể Sương Thổ Yêu Đế sụp đổ, hồn phách sụp đổ, chỉ có một tia hồn phách trốn thoát, chuyển thế sinh ra.

Chỉ có Khô Viêm Yêu Đế thần bí nhất, trong trận chiến ấy không rõ tung tích...

Phương gia cũng trong trận chiến ấy nổi lên phản kháng, cùng Quý gia triển khai tranh đoạt Đệ Cửu Sơn Hải chủ, năm tháng sau đó, theo Yêu Tiên Cổ Tông phân liệt, chiến tranh cũng kéo dài rất lâu.

Thậm chí còn liên đới tới Đệ Bát Sơn Hải tham dự, khiến cho hai đại Sơn Hải xảy ra vô số trận chiến. Cho đến cuối cùng... Quý Thiên thắng lợi, chiếm cứ Đệ Cửu Sơn, trở thành chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải!

Sơn Hải chiến kết thúc, nội chiến cũng kết thúc...

Đoạn lịch sử này, rất nhiều tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải đều biết, mà di chỉ Đạp Tiên Kiều này, chính là chứng tích của đoạn lịch sử tàn khốc cùng gió tanh mưa máu kia.

Lúc này, nơi này sớm đã trở thành một vùng đá vụn vô tận lơ lửng trong tinh không, giữa từng khối đá vụn tồn tại lực hút lẫn nhau, khiến cho từ rất xa nhìn tới, nơi vẫn này vẫn giữ được hình dáng một cây cầu.

Nó đã trở thành một khu vực di tích trên Đệ Cửu Sơn Hải, thỉnh thoảng lại có tu sĩ bị hấp dẫn mà đến, tìm tạo hóa của mình, có người sau khi tiến vào không còn trở ra, cũng có người thu được cơ duyên ở chỗ này, từ đó thay đổi cuộc đời.

Nơi này, Mạnh Hạo đã từng tới một lần, lần đó hắn vẫn còn là một tu sĩ Linh Cảnh, ở chỗ này, hắn đã gặp Chỉ Hương, ở chỗ này, hắn đã gặp ... một vị ân nhân.

Hàn Sơn!

Sương Thổ Yêu Đế của Yêu Tiên Tông chuyển thế sinh ra... Hàn Sơn!

Thê tử Hàn Sơn bị giam hãm vĩnh viễn ở bên trong Đạp Tiên Kiều. Hàn Sơn không tiếc bất cứ giá nào đi tới nơi này, muốn làm cho thê tử tỉnh lại, nhưng không được... Sự lựa chọn của hắn, chính là cùng cùng thê trầm luân ở nơi này.

Hắn đưa kiếm của hắn, hồ lô của hắn, Sương Thổ của hắn cho Mạnh Hạo, kết một đoạn nhân duyên, thành toàn cho Mạnh Hạo, đồng thời cũng lưu lại cho hai vợ chồng hắn, một hy vọng...

Lúc đó Mạnh Hạo đã hứa hẹn, khi hắn đắc Đạo, nhất định sẽ tới báo ân!

Nếu như Mạnh Hạo là người trọng lời hứa, hắn nhất định sẽ tới báo ân, sẽ đến cứu vợ chồng bọn họ ra. Nếu Mạnh Hạo không đến... thì coi như xóa bỏ. Chuyện này vốn không thể dự liệu trước, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, năm xưa Hàn Sơn cũng không biết được.

Có lẽ, nếu Hàn Sơn có linh, sẽ loáng thoáng nghĩ tới lời hứa hẹn của Mạnh Hạo năm xưa, cũng có lẽ, hắn đã quên mất một tia hy vọng đã từng lưu lại.

Nhưng Mạnh Hạo lại chưa từng quên bất kỳ một người nào đã trợ giúp hắn, lại càng không quên lời hứa của hắn. Bất kể là lời hứa với Cổ Ất Đinh Tam Nguyệt hay là với Hàn Sơn, Mạnh Hạo vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

- Ta đã đắc Đạo, hiện tại tới báo ân đây! Mạnh Hạo lẩm bẩm bay trong tinh không.



- Hiện tại, ta vẫn chưa tính là đắc Đạo chân chính, nhưng vẫn muốn tới thử một lần, xem có thể giải cứu được Hàn Sơn đại ca cùng thê tử của huynh ấy ra không... Mạnh Hạo vừa nhẹ giọng lên tiếng, vừa tiến vào bên trong khu vực tòa Tiên Kiều.

Gần như ngay khi hắn tiến vào, những tu sĩ một mực đi theo xem náo nhiệt ở xa xa phía sau hắn đều tỏ ra khó hiểu, bọn họ không biết vì sao Mạnh Hạo lại tới nơi này.

- Chẳng lẽ là có liên quan đến Quý gia? Cây cầu kia, dù sao cũng là do Quý Thiên năm xưa đánh gãy! Trong lúc mọi người còn đang đoán già đoán non, thì Mạnh Hạo đã đi vào phạm vi của cây cầu, hắn không dừng lại mà nhoáng lên một cái, hóa thành cầu vồng bay đi.

Thời khắc này, bên trong Đạp Tiên Kiều cũng không phải chỉ có một mình Mạnh Hạo, mà còn có một vài tu sĩ, những tu sĩ này đều là Linh Cảnh, không biết là tu sĩ của tinh cầu nào được đưa tới đây thí luyện.

Giống như Mạnh Hạo năm xưa vậy.

Đi trong khu vực đá vụn của Đạp Tiên Kiều, trong đầu Mạnh Hạo không ngừng hiện lên những ký ức đã trải qua, hắn yên lặng đi qua vùng đá vụn, tiến về chỗ sâu của cây cầu.

Hắn nhìn thấy những tu sĩ ở trong này, có người đang trao đổi, có người đang liên hiệp với nhau tìm kiếm cơ duyên, thậm chí còn đi qua khu vực lúc trước hắn đã từng đến.

Nhìn bọn họ, Mạnh Hạo nghĩ tới mình năm xưa, hắn cũng không đi quấy nhiễu, mà nhoáng lên một cái bay đi xa. Những tu sĩ ở trong này không ai phát hiện ra Mạnh Hạo, vẫn đang mải mê tranh đoạt, chém giết.

Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Mạnh Hạo càng tiến vào sâu, càng không thấy bất kỳ bóng người nào, cũng không để ý chỗ này có ẩn chứa cơ duyên gì hay không, mục tiêu của hắn chỉ có một...

Báo ân.

Cho đến khi khu vực đá vụn phía trước Mạnh Hạo bắt đầu xuất hiện màu sắc Sương Thổ, tại chỗ sâu nhất của Đạp Tiên Kiều, rốt cục Mạnh Hạo cũng thấy được... nơi Hàn Sơn gặp lại thê tử mình năm xưa.

Chỉ có điều hiện tại, khi Mạnh Hạo lần nữa đến đây, lại không thấy bất kỳ thân ảnh mờ mịt mất hồn nào. Hắn thấy được tại trung tâm Sương Thổ vô tận có một ngọn núi, trên sườn núi có một nam một nữ đang ngồi đó.

Nữ tử tựa vào vai nam nhân, từ từ nhắm hai mắt, trên mặt mỉm cười, dường như rất thỏa mãn. Tay của nam tử luồn sâu vào mái tóc nữ tử, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt cũng đang mỉm cười.

Khung cảnh vô cùng ấm áp, xinh đẹp, nhu tình của bọn họ, bất kỳ ai cũng có thể thấy được, cũng có thể cảm nhận được.

Chỉ có điều vô tận Sương Thổ xung quanh, tính cả ngọn núi kia, lúc này toàn bộ đã đóng băng, tạo thành một khối băng màu lam to lớn!

Khối băng này không tràn ra chút hàn khí nào, mà như phong ấn hai người vĩnh hằng ở bên trong vậy.

Bị phong ấn bên trong, còn có hồn niệm của thê tử Hàn Sơn...

Mạnh Hạo yên lặng đi tới, đứng cạnh vách núi nhìn một nam một nữ kia, nhìn khuôn mặt quen thuộc của đối phương, trong đầu Mạnh Hạo liền xuất hiện từng dòng ký ức.

- Hàn Sơn đại ca... Rất lâu sau, Mạnh Hạo liền khàn khàn lên tiếng. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây chính là Hàn Sơn tự mình phong ấn sau khi mình rời đi.

Dùng lực lượng Sương Thổ Yêu Đế phong ấn bản thân, đồng thời, cũng phong ấn thê tử của hắn, bọn họ không lựa chọn sống một cuộc sống mờ mịt, mà là lựa chọn cùng ngồi ở chỗ này, yên lặng chờ đợi ngày thức tỉnh.

- Nếu không có cách xua tan toàn bộ oán niệm của Đạp Tiên Kiều, thì cho dù có giải khai phong ấn nơi này, Hàn Sơn đại ca cùng thê tử của hắn vẫn sẽ tiếp tục trầm luân ở nơi này đời đời kiếp kiếp, không thể rời đi.

- Oán niệm của Đạp Tiên Kiều... đến từ chính Quý gia, cần phải dùng máu tươi của Quý gia thanh tẩy, mới có thể khiến cho oán niệm của Đạp Tiên Kiều tán đi... Điểm này, hiện tại ta còn chưa làm được. Mạnh Hạo nhìn đôi nam nữ trên vách núi, khẽ lên tiếng.



- Ta chỉ có thể thử dùng tu vi bản thân, rung chuyển toàn bộ Đạp Tiên Kiều này, khiến nó khuất phục...

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi dưới vách núi, hai mắt khép kín, trong chớp mắt tu vi hắn ầm ầm vận chuyển, lực lượng La Thiên Tiên trong cơ thể chợt bạo phát, tạo thành ánh sáng xanh, từ trên người hắn mạnh mẽ khuếch tán ra.

Trong chớp mắt, đã khuếch tán ra mười ngàn trượng, khiến cho nơi này trở thành một màu xanh biếc. Toàn bộ Đạp Tiên Kiều ầm ầm chấn động, đúng như lời thì thầm của Mạnh Hạo, lần này hắn đến, chính là muốn thử xem, với tu vi của mình có thể rung chuyển cây cầu này, trừ đi oán niệm của cây cầu này hay không!

Thần thức của hắn tản ra, ầm ầm khuếch tán ra xung quanh, hai tay bấm quyết ấn xuống mặt đất. Lập tức, một cỗ chấn động lấy Mạnh Hạo làm trung tâm, bỗng nhiên ầm ầm khuếch tán về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ Đạp Tiên Kiều.

Tất cả đá vụn của Đạp Tiên Kiều, trong chớp mắt liền trở nên run rẩy, trên mỗi một mảnh đá vụn, không ngờ đều mơ hồ truyền ra tiếng gào thét thê lương long trời lở đất.

Tiếng gào thét này xuất hiện quá đột ngột, khiến cho những tu sĩ đang thí luyện ở chỗ này thần sắc đại biến, rối rít hoảng sợ. Bọn họ nhìn thấy, phiến đá vụn ở chỗ mình chấn động, rồi bất ngờ hiện ra một bóng người lơ lửng như hồn ma vậy!

Đó chính là hồn, là hồn của Đạp Tiên Kiều!

Trên mỗi một khối đá vụn, đều có hồn ảnh bay ra, lao thẳng lên cao, trong chớp mắt, vô số hồn phách trên khắp Đạp Tiên Kiều đều ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ tạo thành một... tòa Đạp Tiên Hồn Kiều!

Hồn của cây cầu này lơ lửng phía trên Tiên Kiều vỡ nát, tạo thành một cỗ uy áp kinh người không cách nào hình dung, mang theo hết thảy oán niệm, ầm ầm đè xuống Mạnh Hạo.

Hai mắt Mạnh Hạo trong nháy mắt mở bừng, sáng lên lấp lánh, nhìn về phía oan hồn Đạp Tiên Kiều.

- Bụi về với bụi, đất về với đất, các ngươi cần gì phải như vậy, không cần giận chó đánh mèo, đổ oán hận của bản thân lên người khác, thả hai người phía sau ta ra đi... Thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, vang vọng khắp Đạp Tiên Kiều, khiến cho tu sĩ nơi này lập tức hoảng sợ thất thanh.

Cảnh tượng này trong mắt bọn hắn, chính là có vị đại năng nào đó từ tinh không phủ xuống, muốn hàng phục cây cầu này!

Không chỉ là bọn họ hoảng sợ, mà những tu sĩ đi theo Mạnh Hạo đang ở bên ngoài Đạp Tiên Kiều, lúc này cũng đang trợn tròn mắt, rối rít rung động.

Bọn họ thấy được hồn của Đạp Tiên Kiều, cảm nhận được vô tận oán niệm ẩn chứa bên trong. Cho đến thời khắc này, rốt cục bọn họ cũng sáng tỏ, vì sao Mạnh Hạo lại tới đây.

- Hắn... không ngờ hắn muốn dựa vào lực lượng một người, hóa giải oán niệm của Đạp Tiên Kiều!

- Oán niệm của cây cầu này tồn tại vĩnh hằng, đó chính là nỗi oán hận đối với Quý gia, càng là oán hận đối với Đệ Cửu Sơn Hải. Cỗ oán hận này khiến cho thực thể cây câu tuy đã sụp đổ, nhưng cũng không phân tán ra, mà vẫn giữ vững lại hình dạng cũ!

- Tên Mạnh Hạo này tuy cường hãn, nhưng oán niệm của Đạp Tiên Kiều, có thể dễ dàng hóa giải như vậy sao!

Đúng lúc này, tòa Đạp Tiên Kiều hồn kia chợt phát ra hào quang sáng ngời, bất ngờ ngưng tụ thành một khuôn mặt hư ảo, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Không! Một chữ này vừa hô lên, lập tức hóa thành một cỗ lực lượng, tạo thành gió lốc quét ngang khắp Đạp Tiên Kiều, ầm ầm phóng thẳng tới Mạnh Hạo.

- Ngươi có oán niệm, chuyện này không liên quan tới Mạnh mỗ, mục đích ta tới đây, chính là dẫn hai người phía sau ta đi, ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, ta đều phải làm như vậy. Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng, tay phải nâng lên hướng về bầu trời vung lên, tinh không lập tức chấn động, bất ngờ cũng hiện ra một cây cầu.

Cây cầu kia tràn đầy lực lượng Chí Tôn, chính là Chí Tôn Pháp của Mạnh Hạo... Chí Tôn Kiều của hắn!

Dùng Chí Tôn Kiều, áp chế Đạp Tiên Kiều! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook