Ngã Dục Phong Thiên

Chương 507: Tiên trận.

Nhĩ Căn

06/07/2016

- Dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ, mà ba ngày còn không đuổi kịp được một Kết Đan sơ kỳ nho nhỏ là ta đây. Ngươi vẫn còn mặt mũi để kêu gào sao.

Mạnh Hạo thản nhiên nói, tốc độ lại tăng nhanh hơn.

- Đồ ba hoa, không bao lâu nữa lão phu sẽ cho ngươi sống không bằng chết!

Vừa nói, không biết lão giả tóc đỏ dùng thủ đoạn gì, gương mặt trong nháy mắt hiện lên một mảnh tử hắc, nhưng tốc độ quả thật trong chớp mắt bạo tăng lên mấy lần, đảo mắt đã tiến gần đến Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh, chỉ trong thời gian mấy lượt hô hấp nữa sẽ tới gần.

- Tham lam thành tính, tu vi như thế, mặt mũi cũng không cần nữa rồi!

Mạnh Hạo vẫn lạnh nhạt như trước, còn chim anh vũ lại cuồng ngạo hé miệng, phun ra phía ngoài. Lập tức một cỗ cuồng phong mạnh mẽ thổi ra, hư vô nổ vang, lực xung kích kinh thiên.

Tốc độ của Mạnh Hạo trong khoảnh khắc bạo tăng, lão giả tóc đỏ đón gió, lại tiến lên trước mấy trăm trượng, mắt thấy không thể đuổi theo được Mạnh Hạo thì nổi giận gầm lên một tiếng, tốc độ không thể không chậm lại.

Trên người bọn họ giờ phút này không có pháp bảo, mấy ngày nay vô luận là dùng bí thuật đột nhiên kéo gần khoảng cách, hoặc dùng đan khí lao đến gần Mạnh Hạo, cũng sẽ bị chim anh vũ dùng một hơi thở làm gia tăng khoảng cách giữa hai bên một lần nữa, khiến cho bọn họ, rõ ràng tốc độ nhanh hơn nữa, nhưng lại vẫn không thể đuổi theo.

Ba ngày khiến cho lửa giận vốn đã ngập trời, lại càng cường liệt hơn không chỉ vài lần.

Giờ phút này, mắt thấy khoảng cách lại bị kéo giãn ra, sát ý tràn đầy trong lòng lão giả tóc đỏ đã lan tới ngoài thân thể. Lão giả mặt rỗ cũng như thế, mấy trăm tu sĩ phía sau bọn họ cũng như vậy.

Mạnh Hạo bay nhanh ở phía trước, ba ngày nay, hắn dùng tốc độ cực nhanh đã xẹt qua không ít khu vực trên mặt đất, khoảng cách đến động phủ của hắn đã không còn xa.

- Chọc giận bọn họ như vậy, phương pháp ngươi nói thật sự có thể dùng được?

Mạnh Hạo nhíu mày, mắt nhìn chim anh vũ, rất nhanh mở miệng nói.

- Đương nhiên dùng được, nghe Ngũ gia là không sai, có những người này ở đây, chỉ cần đem bọn họ dẫn đến hang ổ của chúng ta, thì ngươi có thể an tâm tu hành. Tất cả giao cho Ngũ gia!

Chim anh vũ cuồng ngôn nói.

- Yên tâm nhất là càng nhiều người, khí tức lại càng loạn, thì càng tiện để cho ta dạy ngươi phương pháp kéo dài thiên kiếp.

Chim anh vũ vỗ ngực, ngạo nghễ nói.

Mạnh Hạo vẫn cau mày, trong ba ngày này, hắn đã nói chuyện với chim anh vũ, hỏi về phương pháp kéo dài thiên kiếp. Biết được loại phương pháp kéo dài thiên kiếp này chủ yếu là ẩn dấu, dùng khí tức pha tạp làm hỗn loạn thiên địa, như che trước lôi điện thiên kiếp một tầng đất bùn.

Mấy trăm người đuổi giết mà đến, ở trong mắt Mạnh Hạo và chim anh vũ lại có tác dụng khác. Nhưng phương pháp kia rốt cuộc có thành công hay không, vả lại chim anh vũ thật sự có thể chấn trụ những người này hay không, những việc này Mạnh Hạo không thể nắm chắc.

Ngay khi Mạnh Hạo đang trầm mặc, thì đột nhiên hai mắt của hắn chợt lóe, mạnh mẽ nhìn về tiền phương, đồng tử hơi co rụt lại. Hắn nhìn thấy ở tiền phương có vài chục đạo cầu vồng đang gào thét mà đến, đã hình thành vòng phong tỏa đối với chính mình.

Trước có phong tỏa, phía sau có truy binh, mà hiển nhiên những người ở phía trước chỉ cần ngăn cản hắn một ít thời gian, truy binh phía sau liền sẽ lập tức tiến đến, hình thành thiên la địa võng.

Phía sau hắn, đám người lão giả tóc đỏ giờ phút này tinh thần rung lên, hiển nhiên những người này chính là cứu binh mà ba ngày trước bọn họ dùng thủ đoạn đặc thù mời đến viện trợ, muốn ngăn cản tại phía trước Mạnh Hạo, chặn đường.



Mắt thấy những người này sắp tới gần, người dẫn đầu là một nam tử trung niên, tu vi Kết Đan trung kỳ, đỉnh đầu có đan khí, nhưng đan khí rất pha tạp, vừa thấy liền biết là vừa mới xuất hiện không lâu, vả lại Kết Đan thuộc loại tạp sắc.

Vẻ mặt gã âm lãnh, ánh mắt đảo qua trên người Mạnh Hạo, bấm tay niệm pháp quyết, đan khí trên đỉnh đầu lập tức có biến hóa, ngưng tụ ra một đầu mãnh thú gào thét xông ra.

Vẻ mặt Mạnh Hạo như thường, tay trái nâng lên, mạnh mẽ điểm một chỉ xuống mặt đất.

- Phong Chính!

Theo kỳ quang trong ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, mặt đất ở trong mắt hắn lập tức xuất hiện ảo ảnh trọng điệp, bốn phía tám hướng trở thành hư vô, từng trận yêu khí xuất hiện hóa thành từng luồng khí tức người ngoài nhìn không thấy, chạy đến tay trái của Mạnh Hạo, quấn quanh ở thân thể của hắn. Tay phải Mạnh Hạo bỗng nhiên hướng về đám tu sĩ kia, điểm một chỉ.

Dưới một chỉ này, những khí tức quanh thân Mạnh Hạo mà người ngoài không nhìn thấy được đang lập tức cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một đoàn ảo ảnh ở trước người Mạnh Hạo. Ảo ảnh này mơ hồ, nhưng sau khi hình thành liền trực tiếp xuất hiện khí tức giống Mạnh Hạo.

Theo một chỉ này của Mạnh Hạo, ảo ảnh lao thẳng đến đám tu sĩ kia.

- Vỡ!

Thời gian cấp bách, Mạnh Hạo không muốn phân tâm khống chế, đơn giản trực tiếp khiến cho ảo ảnh ấy tới gần đám tu sĩ kia rồi tự bạo.

Trong phút chốc tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, người ở bên ngoài nhìn lại chỉ thấy, một chỉ của Mạnh Hạo lập tức khiến cho đám tu sĩ ngăn cản trước mặt hắn, miệng phun máu tươi, cũng có bảy tám người thân thể trực tiếp nổ bung tan vỡ. Tu sĩ Kết Đan kia sắc mặt đại biến, liên tục thối lui ra bảy tám bước, nhưng vẫn không thể chống cự, như có một cỗ cuồng phong vô hình quét ngang, trực tiếp đem gã cùng với những người đi theo cuốn bay phân tán ra bốn phía.

Nam tử Kết Đan trung kỳ hoảng sợ, giờ phút này thân thể không tự chủ được bị cuồng phong cuốn lui, lại phun ra mấy ngụm máu tươi. Gã vốn cho rằng đối phương cho dù không tầm thường, nhưng bọn gã có hơn mười người, chỉ đến ngăn trở mà thôi, hoàn toàn có thể làm được.

Nhưng cho đến giờ phút này, gã cũng không biết đối phương dùng thuật pháp gì, mà có thể dùng một chỉ đã hình thành uy lực kinh người như thế, làm cho tu sĩ này đáy lòng phát lạnh. Mắt thấy Mạnh Hạo tiến đến, vội vàng không dám tiếp tục ngăn cản, mà thuận thế lui về phía sau.

Thân hình Mạnh Hạo tiến về phía trước bước đi, trong khoảnh khắc đã thong dong vượt qua những tu sĩ bị phân tán trước mặt.

Một màn này cũng làm cho mấy trăm tu sĩ truy kích phía sau âm thầm kinh hãi, cả đám đều có chút chần chờ. Nhưng bọn họ người đông thế mạnh, lại nghĩ tới túi trữ vật trống trơn, không khỏi nổi lên sát cơ, gào thét, không có ai lùi bước, mấy trăm người chia thành từng tốp, như một mũi tên nhọn gắt gao truy kích Mạnh Hạo.

Không lâu sau, khi chim anh vũ lại thổi ra ba bốn ngụm không khí, Mạnh Hạo đã thấy ngọn núi thấp có động phủ của mình ở xa xa, lại càng thấy bốn phía xung quanh núi, hơn một trăm tu sĩ dựa vào hắn ở nơi đây.

Những người này cũng đều chú ý tới cảnh tượng trên bầu trời, giờ phút này đều mang vẻ mặt cảnh giác, càng có một chút bất an.

- Chúng tiểu nhân, khách đến, lập trận cho Ngũ gia!

Khi hơn một trăm người tu sĩ đang bất an, thanh âm bén nhọn của chim anh vũ liền mạnh mẽ truyền ra. Cùng lúc đó cả người Mạnh Hạo hóa thành một đạo cầu vồng, trong khoảnh khắc từ bầu trời hạ xuống, tốc độ không ngừng, lao thẳng đến vết nứt trong núi.

Khi thân ảnh của hắn nhập vào trong đó, chim anh vũ đồng thời buông lỏng móng vuốt vốn bám lấy vai áo Mạnh Hạo ra, bay lên giữa không trung, miếng mỡ đông biến thành chuông nhỏ bị lay động, phát ra tiếng keng keng.

Hơn một trăm tu sĩ bản địa sau khi nghe được lời nói của chim anh vũ lập tức cả đám thân thể chấn động, cắn răng mạnh mẽ đứng lên, nhưng lại dựa theo trình độ bất đồng, bắt đầu di động, vòng quanh toàn bộ ngọn núi.

Cảnh này sau khi Mạnh Hạo vừa bước vào động phủ thì dùng linh thức nhìn thấy, trên khuôn mặt liền hiện lên thần sắc cổ quái. Hắn nghĩ tới trước đây chim anh vũ luôn lấy danh nghĩa tiên trận, để huấn luyện những người này chạy bộ, chần chờ một chút, Mạnh Hạo cắn răng, trực tiếp bước vào trong động phủ khoanh chân ngồi xuống, lấy ra dược thảo luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan, bắt đầu phục chế.



Hắn phải ở chỗ này luyện chế được Hoàn Mỹ Kim Đan, một khi Kim Đan được luyện chế thành công, sau khi nuốt vào, hắn muốn đi đem Tử Đan trong cơ thể hóa thành Kim Đan, lại càng muốn một đường đánh thẳng, từ Kết Đan sơ kỳ đột phá, bước vào cảnh giới Hoàn Mỹ Kim Đan trung kỳ!

- Sau khi đột phá Hoàn Mỹ Kim Đan trung kỳ, ta sẽ kéo dài thiên kiếp, tu ra đan khí, nếu như tất cả đều thuận lợi, thì sau khi đi ra động phủ này…

Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút hàn mang.

- Ta sẽ làm cho các ngươi biết, cái gì mới là đuổi giết!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, xuất ra gương đồng, bắt đầu bắt tay vào phục chế dược thảo luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan.

Nếu là trước kia hắn còn phải cẩn thận, dù sao linh thạch không nhiều lắm, nếu dùng cực phẩm linh thạch sẽ rất đau lòng. Nhưng hôm nay trong túi trữ vật của hắn, đã có hơn một trăm vạn linh thạch, sử dụng cũng không cần keo kiệt đối với chính mình.

Huống hồ hiện nay tạo nghệ trên phương diện đan đạo của Mạnh Hạo đã vượt xa Sở Ngọc Yên năm đó rất nhiều, dùng bí pháp truyền thừa của Đan Đông nhất mạch, dùng đan hỏa để luyện chế Hoàn Mỹ Kim Đan này, Mạnh Hạo nắm chắc hơn bảy thành.

Ngoài động phủ, giữa không trung, đám người lão giả tóc đỏ và lão giả mặt rỗ vẻ mặt đầy sát cơ gấp rút lao đến. Giờ phút này liếc mắt liền thấy Mạnh Hạo biến mất vào trong núi thấp, chỉ thấy vật làm cho bọn họ cảm thấy chán ghét đến cực điểm - chim anh vũ kia, đang la hét giữa không trung, lại thấy hơn một trăm tu sĩ phía dưới, đang nhanh chóng chạy bộ vòng quanh.

Cảnh tượng này đầu tiên làm cho bọn họ sửng sốt, sau đó rất nhanh liền cười ha hả. Phía sau bọn họ không ngừng có người tiến đến, những người này sau khi thấy hơn một trăm tu sĩ chạy bộ, đều đồng loạt phát ra tiếng cười cực kỳ mãnh liệt.

- Những người này đang làm gì vậy, chẳng lẽ là mất trí, điên lên rồi phải không!

- Thật sự là đang chạy bộ?

- Như thế này mà còn gọi là tu sĩ gì, thật sự là làm mất thể diện tu sĩ Mặc Thổ!

Khi những người đuổi giết mà đến đang cười nhạo châm chọc, thì hơn một trăm tu sĩ trên mặt đất sắc mặt trở nên khó coi, nhưng lại không dám không chạy. Thời gian này tiên pháp duy nhất chim anh vũ dạy bọn họ chính là cái loại này, cái gọi là lấy người làm gốc, chạy bộ.

Dựa theo thuyết pháp của chim anh vũ kia, thuật ấy kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, thiên thượng địa hạ, duy trận độc tôn.

- Đến đến, cùng kêu lên với ta….

Chim anh vũ ở giữa không trung, mở miệng gào thét.

Hơn một trăm tu sĩ bản địa chần chờ một chút, nhưng gần như theo bản năng, chỉ cần có người đầu tiên hô lên, những người khác liền không hẹn mà cùng nhất tề rống to.

- Tin Ngũ gia, được bất tử, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!

Vù vù rầm rầm, thanh âm của hơn một trăm người ngưng tụ thành sóng âm, trong chớp mắt quật khởi, bốn phía trong một khắc này cũng đều nổi gió. Chỉ không biết gió này là bị bọn họ chạy bộ làm nổi lên, hay là từ thanh âm tạo ra.

Trong cơn gió này, phương viên trăm dặm ngoài động phủ đều biến thành cảnh tượng mơ hồ, sự mơ hồ này rất nhạt, nhạt đến nỗi những người đuổi giết đến đây, mặc dù là lão giả tóc đỏ tu vi Kết Đan hậu kỳ, cũng đều không thể phát hiện được.

- Giết những người đó, một ngọn cỏ cũng không tha!

Lão giả mặt rỗ lạnh nhạt mở miệng, lời nói nhẹ nhàng, nhưng sát cơ lại cực kỳ kinh người, theo lời nói truyền ra, đệ tử Hán Thủy Tông phía sau lão cùng với không ít tu sĩ đi theo, hóa thành mấy trăm đạo cầu vồng gào thét, lao thẳng xuống mặt đất. Cả đám mang theo vẻ mặt dữ tợn, sát cơ mãnh liệt, cũng có sự trào phúng, như muốn đem tất cả oán độc đối với Mạnh Hạo, phát tiết lên trên người những tu sĩ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook