Ngã Dục Phong Thiên

Chương 355: Tình thế bắt buộc.

Nhĩ Căn

06/07/2016

- Bàng môn tả đạo, cũng dám cầm ra làm mất mặt Đan Đông nhất mạch ta.

Lâm Hải Long liếc nhìn đan dược trong tay, hai ngón tay dùng lực, nhưng lại không thể bóp nát nó. Phải biết rằng tu vi của y đã là Nguyên Anh trung kỳ, đã đến mức không cần lợi dụng thuật pháp, cũng có thể dùng hai ngón tay bẻ gãy pháp bảo.

Nhưng hiện giờ, lại không thể khiến viên đan dược này trầy xước chút nào.

- Con đường đan đạo, lấy dưỡng đan làm chủ, thuật bàng môn tả đạo này, Đan Đông nhất mạch ta ai cũng luyện được mà không thèm luyện, cũng xứng gọi là đan!

Lâm Hải Long vung tay, ném đan dược trong tay về phía Sơn Cửu, dửng dưng nói.

- Đan này không phải dùng kim thiết luyện chế, cũng không có pha lẫn tinh thạch, mà dùng ba vạn bảy nghìn chín trăm hai mươi bốn loại thảo dược, mượn sự biến hóa phối hợp của nó mà thành, sinh sinh bất tức, ngũ hành viên mãn, tự xưng thiên địa. Loại đan đạo này, mới là đại đạo của đan dược, mà không phải chỉ nuôi dưỡng, như trời cao đất rộng này, năm đó lão phu nhìn được Thiên Viên, từ đó có cảm ngộ, mới sáng tạo ra đan giới nhất mạch, rồi luyện chế ra Thiên Địa đại đan, đan này trong có trời cao, có đất rộng, như một thế giới.

Sơn Cửu từ từ nói, sau khi đón lấy đan dược lại ném đi, đan dược này lại rơi vào trong tay tên mập.

- Lý Phú Quý, đệ tử nội môn Kim Hàn Tông, tu hành Phệ Linh đại pháp, bẩm sinh thần lực ngưng tụ ở trong răng, Lâm sư huynh đã nói đan này là tả đạo, Đan Đông nhất mạch ai ai cũng có thể luyện, vậy hôm nay nếu có người có thể luyện ra đan dược không bị thằng nhóc này cắn vỡ, vậy Sơn mỗ lập tức đưa ra đan phương đan này! Còn nếu mọi người không làm được, thì xin mời sư tôn, đến đánh giá đan dược này của Sơn mỗ.

Đôi mắt Sơn Cửu lóe lên, trầm giọng nói.

Tiếng lão vang vọng, lập tức khiến xung quanh yên tĩnh, Lâm Hải Long hừ lạnh một tiếng.

- Loại đan phương này, Đan Đông nhất mạch ta không cần.

Gần như trong lúc Lâm Hải Long nói ra, Đường Thế Thương bên Kim Hàn Tông ho khan một tiếng, từ trong tay lấy ra một bình đan dược. Bình này nguyên bản màu xám, nhưng đến miệng lại có khá nhiều chấm đen, còn có một cảm giác năm tháng tang thương xuất hiện trên đó. Dường như đã lâu không thấy mặt trời, bị chôn vùi lâu lắm rồi.

- Đan đạo thượng cổ, một viên thần đan Ngưng Khí tầng mười.

Đường Thế Thương nói xong, không nói thêm gì nữa.

Nhưng một câu này của gã, lại lập tức hấp hẫn ánh mắt của tất cả đan sư ở Đan Đông nhất mạch. Ai nấy đều nhìn về phía bình đan dược, đặc biệt là An Tại Hải, ánh mắt càng thêm mãnh liệt.

Cho dù là Lâm Hải Long cũng cảm thấy tâm thần chấn động.

Ngưng Khí tầng mười, đó là cảnh giới truyền thuyết, truyền rằng sau khi hoán thiên, thì không còn con đường trăm phần trăm, cho nên thần đan này, là tu luyện đan đạo thượng cổ, cảm ứng biến hóa của thiên địa, luyện chế ra kế tục con đường viễn cổ, khiến người ta có cơ hội một lần nữa bước lên con đường Ngưng Khí tầng mười.

Nhưng đáng tiếc, đan dược này vào thời thượng cổ đã cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn có hiệu quả, nhưng cho dù thế nào, thần đan này ra, nếu có thể nghiên cứu một phen, đối với tu sĩ đan đạo hiện nay, chỗ tốt cực lớn, khó có thể hình dung.

Kim Hàn Tông lấy ra đan này, có thể nói là đã có chuẩn bị trước mà đến.

- Viên thần đan này bảo tồn còn khá hoàn chỉnh, với đan này, muốn cược với Lâm sư huynh một phen, huynh... có tiếp hay không?

Sơn Cửu dửng dưng nói, lời nói không nhanh không chậm, nhưng tới tai Lâm Hải Long, lại trở nên đầy áp bức.

Tiếp, hay là không tiếp, đây là một vấn đề. Nếu tiếp, thì một khi không thể luyện chế ra đan dược thằng nhóc kia không thể cắn nát, thì chuyện hôm nay sẽ thành trò cười, nhưng nếu không tiếp, thì rõ ràng là trốn tránh, nếu là đấu pháp thì cũng đành, nhưng đấu đan... Mà đối phương chỉ đưa ra một thằng nhóc Trúc Cơ...



Lâm Hải Long không có lựa chọn, trận chiến này, không thể không tiếp!

Kim Hàn Tông hiển nhiên đã đoán được điều này, vì thế lần này tới đây, có thể nói là cực kỳ long trọng, chính là muốn dùng chuyện này làm cớ, khiến cho Đan Đông nhất mạch, bắt buộc phải đấu.

An Tại Hải vẻ mặt khó coi, nhìn Lâm Hải Long một cái, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ khó khăn trong mắt đối phương, chính vì đối phương chỉ phái ra một kẻ Trúc Cơ, hơn nữa là muốn so việc cắn không vỡ, nếu Đan Đông nhất mạch phái ra Tử Lô đan sư, thì cho dù có thắng, cũng là thua rồi.

Cho dù là Chủ Lô, cũng không thể ra mặt, địa vị không cân xứng, thắng cũng là thua, mà nếu thua... thì còn gì mặt mũi nữa.

Ngô Đinh Thu cũng cau mày. Chính lúc mọi người đang im lặng, tên mập tinh thần phấn chấn bước ra mấy bước, đứng bên cạnh Sơn Cửu, cầm lấy một khối linh thạch, đưa vào trong miệng nhai nát, nhìn đan sư của Đan Đông nhất mạch, nhếch miệng cười, lại lấy ra một thanh phi kiếm, bắt đầu gặm, cứ như là muốn làm cho răng sắc hơn nữa vậy.

Cảnh này, khiến người của Đan Đông nhất mạch đều trợn tròn mắt, thầm hít một hơi.

- Đây là răng gì chứ...

- Thằng mập này ta đã từng nghe nói, nghe nói răng miệng nó, có thể cắn nát phi kiếm...

Tròng lúc xung quanh đang bàn luận, Mạnh Hạo lại có vẻ mặt cổ quái, hắn nhìn tên mập lúc này đang dương dương tự đắc, đặc biệt là hàm răng đang lấp lánh ánh sáng kia, trong lòng có hơi cảm khái. Dù sao năm đó lúc còn ở Kháo Sơn Tông, chính Mạnh Hạo là người nhắc nhở tên mập, phải luyện tập răng nhiều hơn.

Nhìn tên mập cắn nát linh thạch, sắc mặt Lâm Hải Long và An Tại Hải càng thêm khó coi, cau chặt đôi mày, chuyện này không tiếp thì không được, nhưng nếu tiếp, trừ phi trong gần nghìn đan sư ở đây có người thành công, mới coi là thân phận tương xứng mà thắng, nếu đổi là Chủ Lô thạm dự, thì rất không thích hợp.

Huống hồ, nếu Chủ Lô mà còn thua, thì với Đan Đông nhất mạch, thực sự rất khó coi, còn nếu đan sư thua, thì sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

- Xin chờ trả lời của Tử Vận Tông.

hộ pháp Đường Thế Thương của Kim Hàn Tông, mỉm cười nói.

An Tại Hải cau mày, ánh mắt quét qua đan sư của Đan Đông nhất mạch, đột nhiên dừng lại trên người Mạnh Hạo, tuy chỉ là quét qua, nhưng dù sao hắn cũng từng điều tra về Mạnh Hạo, lập tức đã nhận ra.

- Đan dược tả đạo, Chủ Lô không đáng đi luyện, đan sư Đan Đông nhất mạch cả nghìn người, tự có người có thể luyện loại đan dược này.

An Tại Hải đột nhiên mở miệng, Lâm Hải Long bên cạnh ngây ra, y đang nghĩ cách lẩn tránh chuyện này, nghe được lời nói của An Tại Hải, trong lòng hơi động, hơi gật đầu.

- Lệ Đào, ngươi tới luyện.

Ánh mắt Lâm Hải Long, dừng lại trên người Lệ Đào bên cạnh Mạnh Hạo, còn về Mạnh Hạo, đã bị y bỏ qua.

Đôi mắt Lệ Đào co lại, hít sâu một hơi, chắp tay vái hai người Lâm, An, còn đám người Ngô Đinh Thu của Tử Khí nhất mạch, Lệ Đào y thân là đan sư của Đan Đông nhất mạch, không bái cũng được.

- Cho ngươi Địa Hỏa Tinh, mau chóng luyện ra!

Lâm Hải Long nhìn Lệ Đào, ánh mắt như nhìn vãn bối, có vẻ tán thưởng, y để ý đến Lệ Đào cũng không lâu, trong Đan Phách lần trước, Lệ Đào tuy bị Đan Đỉnh che mất phong quang, nhưng trong mắt Lâm Hải Long, Đan Đỉnh thần bí, mà Lệ Đào này tuy còn kém xa, nhưng lại là một hạt giống tốt.



Nói rồi, Lâm Hải Long vung tay áo, một khối tinh thạch màu tím bay ra, tinh thạch này vừa rơi xuống, tức thời nền đá như bị nung chảy, nhiệt độ lập tức tăng cao, Lệ Đào hơi trầm ngâm, lấy ra đan lô dược thảo, lập tức luyện chế.

Có Địa Hỏa Tinh trợ giúp, tốc độ luyện chế tăng thêm rất nhiều, Lệ Đào cũng có ý đẩy nhanh tốc độ luyện đan, chỉ trong thời gian hai tuần hương, đan lô vang động, một viên đan dược màu trắng trong nháy mắt bay ra.

Đan dược này, là Lệ Đào ngưng tụ mấy trăm loại thảo dược cứng rắn mà thành, tuy nói thời gian luyện chế ngắn ngủi, nhưng lại là lúc y phát huy trình độ cao nhất, y tự tin, cho dù là mãnh hổ có cắn, cũng không thể tan vỡ.

Đan dược vừa ra, Lệ Đào không hề nhìn, liền ném đan dược này về phía tên mập, sau khi tên mập bắt được, liền ho một tiếng, thấy tất cả tu sĩ xung quanh đều chăm chú nhìn, liền bỏ thẳng viên đan dược vào mồm, cắn mạnh một cái, đan dược lập tức vỡ tan.

- Chỉ thứ đồ phế phẩm này, có đem ra mài răng cũng không được.

Vẻ mặt tên mập khinh thường, nhổ đan dược trong mồm ra, có vẻ vô cùng cao ngạo.

Sắc mặt Lâm Hải Long rất khó coi, lại chỉ mấy đan sư ra luyện đan, nhưng mỗi lần luyện ra, đều bị tên mập dễ dàng cắn nát, liên tiếp nhổ ra, lời nói càng thêm kiêu căng.

- Ai, hàm răng của tiểu gia, muốn tìm được đan dược cắn không nổi, quả là khó mà, đời người cô độc... Các ngươi ai có bản lĩnh, nhanh luyện ra một viên ta không cắn được đi.

Tên mập càng thêm đắc ý, lần Đan Phách trước gã đã tức anh ách, lúc này được phát tiết ra, cảm thấy rất thoải mái.

Sắc mặt Lâm Hải Long càng lúc càng khó coi, tay phải đột nhiên vỗ lên mặt bàn.

- Đan sư Đan Đông nhất mạch, ai có thể luyện chế ra đan dược mà tiểu tử này không cắn được, lão phu làm chủ, lập tức tấn thăng Chủ Lô!

Lâm Hải Long nhìn vẻ mặt dửng dưng của Sơn Cửu, trong lòng tức giận, lúc này bỗng nhiên mở miệng, lời nói truyền ra vang vọng, cho dù là đan sư dưới núi, cũng đều nghe thấy, ai nấy sau chút sửng sốt, đôi mắt liền lộ ra tinh mang.

Cho dù là Mạnh Hạo, cũng phải hít hà, nhìn về phía Lâm Hải Long, trái tim cũng đập nhanh hơn.

Đan sư tấn thăng Chủ Lô, cực kỳ nghiêm khắc, trừ khi là tấn thăng đặc thù, nếu không cần thân phận đan sư sáu mươi năm, tu vi Trúc Cơ, hơn nữa phải luyện chế được toàn bộ mấy nghìn loại đan dược, mà mỗi loại đều không kém hơn năm thành dược hiệu của thảo mộc, quan trọng nhất là, đan dược nộp lên tông môn, phải đạt trên nghìn vạn, mới có thể đủ tư cách.

Nhưng chỉ tư cách đầy đủ thì vẫn chưa được, cuối cùng còn phải được tất cả Chủ Lô đan sư chấp nhận, chỉ có người được tất cả Chủ Lô đều chấp nhận, cuối cùng mới có thể tấn thăng Chủ Lô, mà một khi người tấn thăng không phải duy nhất, thì lại phải tiến hành đấu đan một cách nghiêm túc, như thế cuối cùng mới chọn ra một người trở thành Chủ Lô đan sư.

Trước đây Mạnh Hạo cũng từng nghĩ tới Chủ Lô, thậm chí đã tính đến dùng thân phận Đan Đỉnh đại sư, đi lấy danh phận Chủ Lô, nhưng việc này còn cần suy xét, nên vẫn luôn chần chừ, hôm nay nghe được lời nói của Lâm Hải Long, hắn lập tức hít sâu, hai mắt sáng ngời.

Chuyện này, với hắn mà nói, là một cơ hội trăm năm khó gặp.

Đan sư có tâm trạng này không hề ít, lúc này ai nấy đều hít thở dồn dập, loại cơ hội này nếu nắm bắt được, trực tiếp tấn thăng làm Chủ Lô, thì từ đây cánh cửa đan đạo mở rộng, cho dù loại Chủ Lô này đã định sẽ không được bất cứ Chủ Lô nào khác chấp nhận, đã định một khi thành công, thậm chí sẽ bị người ta coi rẻ, lời bàn tán sẽ không ít, nhưng dù sao cũng là một cơ hội tốt cực kỳ khó gặp.

Cho dù bản thân không đủ tư cách Chủ Lô, nhưng một khi đã thành Chủ Lô, là có thể tiếp xúc với những phương pháp luyện chế khác, trong tông môn có không ít bí phương phối hợp thảo dược chỉ mở ra với Chủ Lô, những thứ này đủ để một đan sư, đột phá mạnh mẽ, chỉ là có lẽ đời này sẽ không thể tự sáng tạo ra một phối hợp thảo mộc nào, nhưng cho dù là như vậy, có được địa vị Chủ Lô, cũng đủ để đại đa số đan sư điên cuồng rồi.

Mà những lời này, là từ miệng Lâm Hải Long nói ra, với tư cách Tử Lô lớn nhất, bán đại sư trong tông môn, không ai không tin lời y.

- Tên mập, không phải huynh đệ làm khó ngươi, mà cơ hội này, ta... buộc phải có!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nhìn tên mập còn đang đắc ý một cái, hơi chút ngại ngùng thầm nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook