Chương 1360: Tồn tại vì vinh dự
Nhĩ Căn
10/01/2017
Mạnh Hạo hắn, quật khởi khi ở Chân Tiên, đạt thành tựu Tiên Cảnh Chí Tôn, nhất là sau khi dung hợp Niết Bàn Quả, nhảy vọt đạt được cảnh giới Tiên Đế theo truyên thuyết trong thời kỳ viễn cổ. Cảnh giới có thể chém giết Cổ Cảnh hai hồn đăng, một màn này, sớm đã chấn động Đệ Cửu Sơn Hải.
Hơn nữa khi ba đại Đạo Môn thí luyện, Mạnh Hạo hóa thân thành Phương Mộc, trở thành đệ nhất nhân, dường như khiến cho ba đại Đạo Môn nhất định phải đạt được hắn.
Đừng nói là ba đại Đạo Môn, năm đại thánh địa còn có ba giáo sáu tông, đều cực kỳ để ý tới Mạnh Hạo. Nếu như không phải có thứ lập trường siêu nhiên như ba đại Đạo Môn, hơn nữa với thân phận thiếu tộc trưởng Phương gia, Mạnh Hạo cũng không thể bái nhập vào bất kỳ tông môn nào ngoài ba đại Đạo Môn, nếu không thì bọn họ cũng sẽ tranh đoạt.
Xung quanh ngoại trừ lão tổ Đạo Cảnh của các tông, những thiên kiêu đã đánh một trận với Mạnh Hạo cũng theo lão tổ của mình tới. Lúc này ai nấy đều trầm mặc, nội tâm phức tạp.
- Phụ thân của Hạo nhi tuy rằng là kiếm tu, nhưng con đường của hắn không giống với phụ thân, hắn từ lâu đã là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới ta, sao có thể bái nhập Thái Hành Kiếm Tông! Người tới từ Cửu Hải Thần Giới, ngoại trừ sư tôn của Phàm Đông Nhi, và bà lão kia ra, thì còn có một lão giả, chính là Lăng Vân Tử rất tán thưởng Mạnh Hạo trong đợt Đạo Môn thí luyện ngày đó.
- Vậy thì có làm sao, hắn dù sao vẫn chưa chính thức bước chân vào Cửu Hải Thần Giới! Người tới từ Thái Hành Kiếm Tông, là một nam tử trung niên, thoạt nhìn thì là trung nhiên, nhưng thực tế tu vi lại là Đạo Cảnh, khắp người tựa như thanh kiếm đã ra khỏ vỏ, lời nói lạnh lùng.
Mắt thấy Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông không ai chịu nhượng bộ, vị lão giả tới từ Tiên Cổ Đạo Tràng liền mỉm cười.
- Phương đạo hữu, chi bằng ngươi gọi Mạnh Hạo ra đây, hỏi ý kiến hắn xem sao.
Phương Thủ Đạo cười ha hả, vẫn chưa kịp trả lời thì phía ngoài đại điện, truyền tới một tiếng hừ lạnh, Mạnh Hạo bước vào. Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người trong đại điện nháy mắt đều hướng về hắn.
Đây là lần đầu tiên những lão tổ Đạo Cảnh này tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, không phải thông qua hình ảnh hư ảo mà là thực tế. Đây cũng là lần đầu tiên người của ba đại Đạo Môn nhìn thấy chân thân của Mạnh Hạo sau khi hắn đạt tới Chân Tiên.
Trong đại điện, ngoại trừ tiểu bối của các tông, đều là lão tổ Đạo Cảnh, gần như quá nửa Đạo Cảnh của Đệ Cửu Sơn Hải, đều ở đây, khi ánh mắt của bọn họ nhất loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn liền cảm nhận được uy áp, nhưng thần sắc lại không có chút biến hóa nào, bước vào trong đại điện, lạnh lùng nhìn Phương Thủ Đạo.
Phương Thủ Đạo vôi ho một tiếng, có chút chột dạ, Phương Ngôn Khư bên cạnh cũng bất đắc dĩ, ho khan.
Mạnh Hạo cất tiếng trong ánh nhìn của mọi người.
- Ta muốn bái nhập…
Nhưng lời này của hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên, ba vị lão tổ của ba đại Đạo Môn, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thần sắc chợt biến, trong mắt lóe lên tia sáng mãnh liệt, nhất là lão giả của Tiên Cổ Đạo Tràng kia, mái tóc trắng xóa, thoạt nhìn rất hòa ái, nhưng lúc này, ánh mắt của lão lại mãnh liệt tới cực điểm.
Một màn này khiến cho người của các tông khác đều sửng sốt.
- Phương huynh, có mật thất không! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng, hít sâu một hơi, thần sắc vô cùng ngưng trọng, sau khi nhìn bà lão của Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, liền trầm giọng hỏi Phương Thủ Đạo.
Phương Thủ Đạo hai mắt chợt ngưng, không biết có điều gì không đúng, sau khi trầm ngâm, bèn gật đầu.
Mạnh Hạo cũng có chút kinh ngạc, nuốt lời vẫn chưa nói hết xuống.
Phương Thủ Đạo bỗng nâng tay lên phất một cái, lập tức tam lão của ba đại Đạo Môn, còn có Mạnh Hạo, thân ảnh bỗng chốc biến mất trong đại điện, Phương Ngôn Khư tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng nơi này là Phương gia, hắn không có gì lo lắng, mà chỉ mỉm cười, nói chuyện với những người khác.
Rất nhanh, trong đại điện lại truyền ra tiếng cười nói, chỉ có điều, mỗi một cường giả Đạo Cảnh, trong lòng đều dấy lên nghi hoặc, nhưng sắc mặt lại không để lộ ra.
Trong mật thất Phương gia, nhóm người Phương Thủ Đạo xuất hiện, Mạnh Hạo cũng hiện thân, hắn híp hai mắt lại, trong lòng nghi ngờ, lùi về sau vài bước.
- Ba vị đạo hữu, không biết có việc gì, mà cần dùng tới mật thất! Phương Thủ Đạo tuy rằng là cáo già, đã gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng giờ này, lão bước lên trước, nhìn thì là đứng ở đó, nhưng trên thực tế, lại cách Mạnh Hạo gần nhất, nếu như có chút biến hóa nào, lão sẽ dựa vào tu vi của mình, bao vệ Mạnh Hạo an toàn.
Lão tuy gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng những lời trước đó lão nói với Mạnh Hạo đều là sự thật, Mạnh Hạo đối với Phương gia mà nói, đích xác là quan trọng như Đạo Cảnh, thân phân thiếu tộc trưởng của Mạnh Hạo, cũng không phải nói chơi, mà là thiếu tộc trưởng chân chính.
Một màn này, khiến đáy lòng Mạnh Hạo cảm thấy, Phương Thủ Đạo này, dù sao cũng là Địa Tổ của gia tộc.
- Phương huynh, đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Mạnh Hạo thực sự, trước đó chỉ là qua hình ảnh trong hư ảo, không cảm giác được trên người Mạnh Hạo, lại có… dao động như thế này! Thần sắc của lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng có chút kích động, lão hít sâu một hơi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc của bà lão của Cửu Hải Thần Giới và tu sĩ trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, cũng đều chấn động.
Phương Thủ Đạo nhíu mày, lai bước lên vài bước, đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo, lạnh lùng nhìn ba người.
- Hạo nhi có thể có ngày hôm nay, nhất định là có cơ duyên của nó. Hắn là thiếu tộc của Phương gia ta, cơ duyên của hắn, bất cứ thế lực nào muốn tranh đoạt, cũng đều sẽ chọc giận tới lằn ranh giới hạn của Phương gia ta! Phương Thủ Đạo vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lạnh như băng.
Mạnh Hạo sau lưng lão sửng sốt, hắn mơ hồ hiểu ra, thân phận thiếu tộc trưởng này, tác dụng chân chính của nó, chính là một loại bảo vệ. Hắn quật khởi tại Chân Tiên, thu hút sự chú ý của Đệ Cửu Sơn Hải, thân phận thiếu tộc trưởng này, đủ khiến cho những kẻ có suy nghĩ lệch lạc, không khỏi kiêng dè.
Mạnh Hạo có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương mà trưởng bối trong gia tộc giấu trong lòng, thâm tâm hắn ấm áp lên không ít, thành kiến đối với con cáo già Phương Thủ Đạo cũng giảm đi rất nhiều.
- Phương huynh hiểu lầm rồi.
Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhìn Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, ngươi ngày trước ở Tiên Khư, có phải… đã gặp được một nữ tử mặc áo trắng không? Lời lão vừa hỏi, mang theo cảm giác khẩn trương không thể che giấu, bà lão và nam tử trung niên bên cạnh, cũng như vậy.
Mạnh Hạo sửng sốt, sau một hồi trầm mặc, liền chậm rãi gật đầu.
- Quả nhiên là vậy! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng kích động, bà lão và nam tử trung niên trong mắt cũng đều lộ ra kỳ quang, lúc này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng hít sâu một hơi, tay phải tóm bắt vào không trung, lập tức trong tay lão xuất hiện một hòn đó màu đen.
Cùng lúc đó, bà lão và tu sĩ trung niên cũng lấy ra hòn đá tương tự, ba hòn đá cùng phát ra ánh sáng mờ mờ, tự động bay lên, hợp thành một phiến đá lơ lửng giữa không trung.
- Hài tử, đặt tay của ngươi lên trên phiến đá này đi. Yên tâm, mấy người chúng ta, không hề có chút ác ý nào với ngươi. Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhẹ giọng nói, mang theo sự động, nhìn Mạnh Hạo.
Phương Thủ Đạo nhíu mày, lão trông thấy ba đại Đạo Môn có chút quỷ dị, khi đang định ngăn cản thì hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn khi đó đã đoán được, nữ tử áo trắng kia, có quan hệ với ba đại Đạo Môn.
- Nữ tử áo trắng kia, nàng ta là ai? Mạnh Hạo không đặt tay lên phiến đá, mà hỏi một câu.
- Trong niên đại thế giới của chúng ta không phải chỉ có cửu sơn cửu hải, nàng ta, đã từng, là một trong ba vị Chí Tôn chân chính! Bà lão của Cửu Hải Thần Giới, khẽ nói.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động, sau một hồi trầm mặc, liền bình tĩnh nâng tay phải đặt lên phiến đá, hắn đã hiểu, mấy người này muốn thấy cái gì.
Dường như ngay tại khoảnh khắc tay hắn chạm vào phiến đá, phiến đá liền phát ra tia sáng chói mắt. Khi tia sáng khuếch tán rồi rọi lên người Mạnh Hạo, không ngờ tại mi tâm của hắn, bỗng xuất hiện một phù văn cổ xưa.
Phù văn này, là một con số!
Đó là…. mười ba!
Danh tự 13!
Khoảnh khắc nhìn thấy con số này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng ngửa mặt lên trời cười lớn, toàn thân kích động mà run rẩy, bà lão của Cửu Hải Thần Giới hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần sắc hưng phấn vô cùng, còn có nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông kia, cũng hít vào một hơi sau đó vui mừng như điên.
- Danh tự, quả nhiên là danh tự!!
- Mạnh Hạo, hắn không ngờ lại lọt vào trong danh tự, đây là danh tự khâm định Chí Tôn, danh tự khắp Cửu Đại Sơn Hải!! Cũng là chìa khóa để ra khỏi thiên địa!
- Trong Đệ Cửu Sơn Hải ta, hắn là người thứ hai!!
Mạnh Hạo thu tay lại, khi ánh sáng trên phiến đá biến mất, Phương Thủ Đạo nhíu mày, trong lòng lão cũng kinh ngạc và khiếp sợ, không phải vì ở mi tâm của Mạnh Hạo có phù văn, mà là biểu tình lúc này của ba đại Đạo Môn.
- Ba vị đạo hữu, xin hãy giải thích một chút. Phương Thủ Đạo lên tiếng, sự cảnh giác trong lòng gia tăng.
- Phương huynh, chuyện này là sứ mệnh của ba đại Đạo Môn ta, mong rằng sau khi ngươi biết thì không truyền ra bên ngoài.
- ba đại Đạo Môn, cứ cách một khoảng thời gian, đều sẽ có thí luyện, mục đích của nó, chính là tìm ra tu sĩ có điều kiện phù hợp, để vị Chí Tôn kia xem, nhằm tìm ra tu sĩ có được tư cách danh tự.
- Mà danh tự, trong Cửu Đại Sơn Hải, là kiêu dương chân chính, có thể bước chân vào trong danh tự, mới được coi là có tư cách của Cửu Đại Sơn Hải danh truyền.
- Danh tự, có liên quan tới một bí mật to lớn! Bí mật này, ảnh hưởng tới Cửu Đại Sơn Hải, thậm chí sự xuất hiện của Lý chủ, cũng rất có khả năng nằm trong bí mật này!
- Bao nhiêu năm nay, Đệ Cửu Sơn Hải ta, đã từng xuất hiện một danh tự, hiện tại… đã xuất hiện người thứ hai!
- Người đầu tiên xuất hiện danh tự, các ngươi không xa lạ, chính lão tổ đời thứ nhất của Phương gia các ngươi!
- Đáng tiếc, hắn năm đó sau khi đạt được điều kiện, khi chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ Chí Tôn, thì hắn lại lựa chọn cự tuyệt Chí Tôn, từ bỏ tư cách.
- Phương huynh, Mạnh Hạo đứa trẻ này, đã không còn là người mà bất kỳ Môn nào trong ba đại Đạo Môn chúng ta có thể thu nhận nữa, hắn sẽ là… truyền nhân chung duy nhất của ba đại Đạo Môn ta!
- Không phải đệ tử, mà là truyền nhân! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nghiêm túc lên tiếng. Thần sắc của bà lão Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông cũng vô cùng nghiêm túc.
- Tu sĩ danh tự, một khi xuất hiện, đều là người được trọng điểm bảo hộ của Đạo Môn tại bất kỳ sơn hải nào. Thủ Đạo huynh, con đường của đứa trẻ Mạnh Hạo này, đã không còn hạn chế trong Đệ Cửu Sơn nữa rồi.
Cuộc chiến tranh giành của danh tự, tàn khốc hơn nhiều so với đấu tranh giữa các thiên kiêu, thân phận danh tự của Mạnh Hạo, càng không thể mảy may tiết lộ ra bên ngoài, không lâu nữa, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn rời khỏi Đệ Cửu Sơn, đi tham dự…. trận chiến danh tự trên khắp Cửu Đại Sơn Hải.
- Giao hắn cho Đạo Môn chúng ta đi, ba đại Đạo Môn chúng ta xin thề, sẽ tồn tại vì danh tự! Đăng bởi: admin
Hơn nữa khi ba đại Đạo Môn thí luyện, Mạnh Hạo hóa thân thành Phương Mộc, trở thành đệ nhất nhân, dường như khiến cho ba đại Đạo Môn nhất định phải đạt được hắn.
Đừng nói là ba đại Đạo Môn, năm đại thánh địa còn có ba giáo sáu tông, đều cực kỳ để ý tới Mạnh Hạo. Nếu như không phải có thứ lập trường siêu nhiên như ba đại Đạo Môn, hơn nữa với thân phận thiếu tộc trưởng Phương gia, Mạnh Hạo cũng không thể bái nhập vào bất kỳ tông môn nào ngoài ba đại Đạo Môn, nếu không thì bọn họ cũng sẽ tranh đoạt.
Xung quanh ngoại trừ lão tổ Đạo Cảnh của các tông, những thiên kiêu đã đánh một trận với Mạnh Hạo cũng theo lão tổ của mình tới. Lúc này ai nấy đều trầm mặc, nội tâm phức tạp.
- Phụ thân của Hạo nhi tuy rằng là kiếm tu, nhưng con đường của hắn không giống với phụ thân, hắn từ lâu đã là đệ tử của Cửu Hải Thần Giới ta, sao có thể bái nhập Thái Hành Kiếm Tông! Người tới từ Cửu Hải Thần Giới, ngoại trừ sư tôn của Phàm Đông Nhi, và bà lão kia ra, thì còn có một lão giả, chính là Lăng Vân Tử rất tán thưởng Mạnh Hạo trong đợt Đạo Môn thí luyện ngày đó.
- Vậy thì có làm sao, hắn dù sao vẫn chưa chính thức bước chân vào Cửu Hải Thần Giới! Người tới từ Thái Hành Kiếm Tông, là một nam tử trung niên, thoạt nhìn thì là trung nhiên, nhưng thực tế tu vi lại là Đạo Cảnh, khắp người tựa như thanh kiếm đã ra khỏ vỏ, lời nói lạnh lùng.
Mắt thấy Cửu Hải Thần Giới và Thái Hành Kiếm Tông không ai chịu nhượng bộ, vị lão giả tới từ Tiên Cổ Đạo Tràng liền mỉm cười.
- Phương đạo hữu, chi bằng ngươi gọi Mạnh Hạo ra đây, hỏi ý kiến hắn xem sao.
Phương Thủ Đạo cười ha hả, vẫn chưa kịp trả lời thì phía ngoài đại điện, truyền tới một tiếng hừ lạnh, Mạnh Hạo bước vào. Hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người trong đại điện nháy mắt đều hướng về hắn.
Đây là lần đầu tiên những lão tổ Đạo Cảnh này tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, không phải thông qua hình ảnh hư ảo mà là thực tế. Đây cũng là lần đầu tiên người của ba đại Đạo Môn nhìn thấy chân thân của Mạnh Hạo sau khi hắn đạt tới Chân Tiên.
Trong đại điện, ngoại trừ tiểu bối của các tông, đều là lão tổ Đạo Cảnh, gần như quá nửa Đạo Cảnh của Đệ Cửu Sơn Hải, đều ở đây, khi ánh mắt của bọn họ nhất loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, hắn liền cảm nhận được uy áp, nhưng thần sắc lại không có chút biến hóa nào, bước vào trong đại điện, lạnh lùng nhìn Phương Thủ Đạo.
Phương Thủ Đạo vôi ho một tiếng, có chút chột dạ, Phương Ngôn Khư bên cạnh cũng bất đắc dĩ, ho khan.
Mạnh Hạo cất tiếng trong ánh nhìn của mọi người.
- Ta muốn bái nhập…
Nhưng lời này của hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên, ba vị lão tổ của ba đại Đạo Môn, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, thần sắc chợt biến, trong mắt lóe lên tia sáng mãnh liệt, nhất là lão giả của Tiên Cổ Đạo Tràng kia, mái tóc trắng xóa, thoạt nhìn rất hòa ái, nhưng lúc này, ánh mắt của lão lại mãnh liệt tới cực điểm.
Một màn này khiến cho người của các tông khác đều sửng sốt.
- Phương huynh, có mật thất không! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng, hít sâu một hơi, thần sắc vô cùng ngưng trọng, sau khi nhìn bà lão của Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, liền trầm giọng hỏi Phương Thủ Đạo.
Phương Thủ Đạo hai mắt chợt ngưng, không biết có điều gì không đúng, sau khi trầm ngâm, bèn gật đầu.
Mạnh Hạo cũng có chút kinh ngạc, nuốt lời vẫn chưa nói hết xuống.
Phương Thủ Đạo bỗng nâng tay lên phất một cái, lập tức tam lão của ba đại Đạo Môn, còn có Mạnh Hạo, thân ảnh bỗng chốc biến mất trong đại điện, Phương Ngôn Khư tuy rằng cũng kinh ngạc, nhưng nơi này là Phương gia, hắn không có gì lo lắng, mà chỉ mỉm cười, nói chuyện với những người khác.
Rất nhanh, trong đại điện lại truyền ra tiếng cười nói, chỉ có điều, mỗi một cường giả Đạo Cảnh, trong lòng đều dấy lên nghi hoặc, nhưng sắc mặt lại không để lộ ra.
Trong mật thất Phương gia, nhóm người Phương Thủ Đạo xuất hiện, Mạnh Hạo cũng hiện thân, hắn híp hai mắt lại, trong lòng nghi ngờ, lùi về sau vài bước.
- Ba vị đạo hữu, không biết có việc gì, mà cần dùng tới mật thất! Phương Thủ Đạo tuy rằng là cáo già, đã gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng giờ này, lão bước lên trước, nhìn thì là đứng ở đó, nhưng trên thực tế, lại cách Mạnh Hạo gần nhất, nếu như có chút biến hóa nào, lão sẽ dựa vào tu vi của mình, bao vệ Mạnh Hạo an toàn.
Lão tuy gài bẫy Mạnh Hạo, nhưng những lời trước đó lão nói với Mạnh Hạo đều là sự thật, Mạnh Hạo đối với Phương gia mà nói, đích xác là quan trọng như Đạo Cảnh, thân phân thiếu tộc trưởng của Mạnh Hạo, cũng không phải nói chơi, mà là thiếu tộc trưởng chân chính.
Một màn này, khiến đáy lòng Mạnh Hạo cảm thấy, Phương Thủ Đạo này, dù sao cũng là Địa Tổ của gia tộc.
- Phương huynh, đây là lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy Mạnh Hạo thực sự, trước đó chỉ là qua hình ảnh trong hư ảo, không cảm giác được trên người Mạnh Hạo, lại có… dao động như thế này! Thần sắc của lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng có chút kích động, lão hít sâu một hơi, khi nhìn về phía Mạnh Hạo, thần sắc của bà lão của Cửu Hải Thần Giới và tu sĩ trung niên của Thái Hành Kiếm Tông, cũng đều chấn động.
Phương Thủ Đạo nhíu mày, lai bước lên vài bước, đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo, lạnh lùng nhìn ba người.
- Hạo nhi có thể có ngày hôm nay, nhất định là có cơ duyên của nó. Hắn là thiếu tộc của Phương gia ta, cơ duyên của hắn, bất cứ thế lực nào muốn tranh đoạt, cũng đều sẽ chọc giận tới lằn ranh giới hạn của Phương gia ta! Phương Thủ Đạo vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lạnh như băng.
Mạnh Hạo sau lưng lão sửng sốt, hắn mơ hồ hiểu ra, thân phận thiếu tộc trưởng này, tác dụng chân chính của nó, chính là một loại bảo vệ. Hắn quật khởi tại Chân Tiên, thu hút sự chú ý của Đệ Cửu Sơn Hải, thân phận thiếu tộc trưởng này, đủ khiến cho những kẻ có suy nghĩ lệch lạc, không khỏi kiêng dè.
Mạnh Hạo có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương mà trưởng bối trong gia tộc giấu trong lòng, thâm tâm hắn ấm áp lên không ít, thành kiến đối với con cáo già Phương Thủ Đạo cũng giảm đi rất nhiều.
- Phương huynh hiểu lầm rồi.
Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhìn Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, ngươi ngày trước ở Tiên Khư, có phải… đã gặp được một nữ tử mặc áo trắng không? Lời lão vừa hỏi, mang theo cảm giác khẩn trương không thể che giấu, bà lão và nam tử trung niên bên cạnh, cũng như vậy.
Mạnh Hạo sửng sốt, sau một hồi trầm mặc, liền chậm rãi gật đầu.
- Quả nhiên là vậy! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng kích động, bà lão và nam tử trung niên trong mắt cũng đều lộ ra kỳ quang, lúc này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng hít sâu một hơi, tay phải tóm bắt vào không trung, lập tức trong tay lão xuất hiện một hòn đó màu đen.
Cùng lúc đó, bà lão và tu sĩ trung niên cũng lấy ra hòn đá tương tự, ba hòn đá cùng phát ra ánh sáng mờ mờ, tự động bay lên, hợp thành một phiến đá lơ lửng giữa không trung.
- Hài tử, đặt tay của ngươi lên trên phiến đá này đi. Yên tâm, mấy người chúng ta, không hề có chút ác ý nào với ngươi. Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nhẹ giọng nói, mang theo sự động, nhìn Mạnh Hạo.
Phương Thủ Đạo nhíu mày, lão trông thấy ba đại Đạo Môn có chút quỷ dị, khi đang định ngăn cản thì hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sáng, hắn khi đó đã đoán được, nữ tử áo trắng kia, có quan hệ với ba đại Đạo Môn.
- Nữ tử áo trắng kia, nàng ta là ai? Mạnh Hạo không đặt tay lên phiến đá, mà hỏi một câu.
- Trong niên đại thế giới của chúng ta không phải chỉ có cửu sơn cửu hải, nàng ta, đã từng, là một trong ba vị Chí Tôn chân chính! Bà lão của Cửu Hải Thần Giới, khẽ nói.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động, sau một hồi trầm mặc, liền bình tĩnh nâng tay phải đặt lên phiến đá, hắn đã hiểu, mấy người này muốn thấy cái gì.
Dường như ngay tại khoảnh khắc tay hắn chạm vào phiến đá, phiến đá liền phát ra tia sáng chói mắt. Khi tia sáng khuếch tán rồi rọi lên người Mạnh Hạo, không ngờ tại mi tâm của hắn, bỗng xuất hiện một phù văn cổ xưa.
Phù văn này, là một con số!
Đó là…. mười ba!
Danh tự 13!
Khoảnh khắc nhìn thấy con số này, lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng ngửa mặt lên trời cười lớn, toàn thân kích động mà run rẩy, bà lão của Cửu Hải Thần Giới hô hấp cũng trở nên dồn dập, thần sắc hưng phấn vô cùng, còn có nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông kia, cũng hít vào một hơi sau đó vui mừng như điên.
- Danh tự, quả nhiên là danh tự!!
- Mạnh Hạo, hắn không ngờ lại lọt vào trong danh tự, đây là danh tự khâm định Chí Tôn, danh tự khắp Cửu Đại Sơn Hải!! Cũng là chìa khóa để ra khỏi thiên địa!
- Trong Đệ Cửu Sơn Hải ta, hắn là người thứ hai!!
Mạnh Hạo thu tay lại, khi ánh sáng trên phiến đá biến mất, Phương Thủ Đạo nhíu mày, trong lòng lão cũng kinh ngạc và khiếp sợ, không phải vì ở mi tâm của Mạnh Hạo có phù văn, mà là biểu tình lúc này của ba đại Đạo Môn.
- Ba vị đạo hữu, xin hãy giải thích một chút. Phương Thủ Đạo lên tiếng, sự cảnh giác trong lòng gia tăng.
- Phương huynh, chuyện này là sứ mệnh của ba đại Đạo Môn ta, mong rằng sau khi ngươi biết thì không truyền ra bên ngoài.
- ba đại Đạo Môn, cứ cách một khoảng thời gian, đều sẽ có thí luyện, mục đích của nó, chính là tìm ra tu sĩ có điều kiện phù hợp, để vị Chí Tôn kia xem, nhằm tìm ra tu sĩ có được tư cách danh tự.
- Mà danh tự, trong Cửu Đại Sơn Hải, là kiêu dương chân chính, có thể bước chân vào trong danh tự, mới được coi là có tư cách của Cửu Đại Sơn Hải danh truyền.
- Danh tự, có liên quan tới một bí mật to lớn! Bí mật này, ảnh hưởng tới Cửu Đại Sơn Hải, thậm chí sự xuất hiện của Lý chủ, cũng rất có khả năng nằm trong bí mật này!
- Bao nhiêu năm nay, Đệ Cửu Sơn Hải ta, đã từng xuất hiện một danh tự, hiện tại… đã xuất hiện người thứ hai!
- Người đầu tiên xuất hiện danh tự, các ngươi không xa lạ, chính lão tổ đời thứ nhất của Phương gia các ngươi!
- Đáng tiếc, hắn năm đó sau khi đạt được điều kiện, khi chuẩn bị đi hoàn thành nhiệm vụ Chí Tôn, thì hắn lại lựa chọn cự tuyệt Chí Tôn, từ bỏ tư cách.
- Phương huynh, Mạnh Hạo đứa trẻ này, đã không còn là người mà bất kỳ Môn nào trong ba đại Đạo Môn chúng ta có thể thu nhận nữa, hắn sẽ là… truyền nhân chung duy nhất của ba đại Đạo Môn ta!
- Không phải đệ tử, mà là truyền nhân! Lão giả Tiên Cổ Đạo Tràng nghiêm túc lên tiếng. Thần sắc của bà lão Cửu Hải Thần Giới và nam tử trung niên của Thái Hành Kiếm Tông cũng vô cùng nghiêm túc.
- Tu sĩ danh tự, một khi xuất hiện, đều là người được trọng điểm bảo hộ của Đạo Môn tại bất kỳ sơn hải nào. Thủ Đạo huynh, con đường của đứa trẻ Mạnh Hạo này, đã không còn hạn chế trong Đệ Cửu Sơn nữa rồi.
Cuộc chiến tranh giành của danh tự, tàn khốc hơn nhiều so với đấu tranh giữa các thiên kiêu, thân phận danh tự của Mạnh Hạo, càng không thể mảy may tiết lộ ra bên ngoài, không lâu nữa, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn rời khỏi Đệ Cửu Sơn, đi tham dự…. trận chiến danh tự trên khắp Cửu Đại Sơn Hải.
- Giao hắn cho Đạo Môn chúng ta đi, ba đại Đạo Môn chúng ta xin thề, sẽ tồn tại vì danh tự! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.