Chương 285: Trò đùa của Hàn Bối.
Nhĩ Căn
01/07/2016
Nhưng khi nhìn thấy Mạnh Hạo nở nụ cười ngại ngùng thì cô gái lại mỉm cười, lắc đầu tỏ vẻ từ ái càng rõ ràng hơn.
- Đứa trẻ này, từ nhỏ đã như thế… Hầu hết đều được các cô gái thích.
Cô gái này thấp giọng nói xong, ánh mắt đảo qua Hàn Bối, lại quan sát Lý Thi Kỳ, giống như đang khảo nghiệm các nàng có thể trở thành con dâu hay không.
- Huyết mạch Hàn gia… Thua kém không ít, còn không xứng. Về cái này… có chút ý tứ, miễn cưỡng thích hợp thôi.
Mang theo nụ cười ngại ngùng, thân mình Mạnh Hạo hạ xuống, trở về bên cạnh Trần Phàm, tên mập vội vàng chạy tới nháy mắt ra hiệu với Mạnh Hạo.
Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, lui về sau vài bước, cúi đầu không nói gì đi về phía Vương Tích Phạm, cười gượng một cái giống như mất đi ý chí chiến đấu. Vương Tích Phạm trầm mặc, khi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo thì lộ ra sát khí mãnh liệt.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt cũng hướng về phía Vương Tích Phạm, hai người ánh mắt nhìn nhau, Mạnh Hạo nghĩ tới Đông Phong năm đó ở Kháo Sơn Tông, nhưng hôm nay hắn đã trưởng thành tuyệt đối không dễ cho Vương Tích Phạm dùng ánh mắt đó để giết người.
- Không biết ta nếu mở chín tòa đạo đài hoàn mỹ, có thể chiến Kết Đan hay không!
Trong lòng Mạnh Hạo vẫn luôn có suy nghĩ như vậy, nhất là nay sau khi cảm nhận được sự cường hãn của Hoàn Mỹ Trúc Cơ, hắn chẳng những rất chờ mong Hoàn Mỹ Kết Đan mà càng chờ mong hơn là ở cảnh giới Trúc Cơ, có thể có khả năng chiến Kết Đan hay không!
Việc này đối với Mạnh Hạo mà nói vẫn là còn mơ hồ, nhưng trong mắt Vương Tích Phàm, Mạnh Hạo bây giờ đã là người buộc phải giết..
Thấy được ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hạo, Vương Tích Phàm trầm mặc, sát khí mãnh liệt hơn, gã có dự cảm, nếu không mau chóng giết Mạnh Hạo sợ là không được bao lâu chính gã cũng không còn cơ hội ở nơi này nữa.
- Mạnh Hạo trưởng thành quá nhanh…
Vương Tích Phạm không thừa nhận cũng không được, năm đó gã đã nhìn sai người.
Đúng lúc này bỗng nhiên có từng trận chuông vang lên, âm thanh kéo dài, truyền khắp thành trì, ở phía trên quảng trường xuất hiện từng trận thất thải hà quang. Khi thất thải hà quang xuất hiện, toàn bộ bầu trời bao la của Tống gia không còn là đêm tối mà trở thành sáng sớm.
Mà bầu trời bên ngoài Tống gia lại biến thành đêm tối, sự chuyển giao giữa ngày và đêm ở đây diễn ra trong chớp mắt, linh khí bỗng nhiên nồng đậm lên, đáng tiếc linh khí nồng đậm này ngoại trừ người của Tống gia ra thì không thể hấp thu được. Duy chỉ có… Mạnh Hạo ở đây giờ phút này hai mắt chợt lóe, hắn không có ý hấp thu nhưng linh khí vẫn từ từ đi vào cơ thể hắn, trở thành chất bồi dưỡng cho bốn tòa đạo đài Hoàn Mỹ, đồng thời dần dần lan tỏa đến những chỗ trống, dường như muốn ngưng kết ra tòa đạo đài thứ năm.
Chỉ có điều tòa đạo đài thứ năm mở ra cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, trừ phi Mạnh Hạo có thể ở lại Tống gia, nếu không sẽ rất khó.
Theo tiếng chuông vọng lại, ngày tháng trôi qua, ngày đêm dung hợp, trong thất thải hà quang có ba đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong ánh sáng mờ đi ra.
Cùng lúc đó bốn phía quảng trường giờ phút này xuất hiện không ít người của Tống gia, cả đám thần sắc cung kính nhìn thất thải hà quang, cũng khiến cho tu sĩ của những tông khác nơi đây cũng đều nhìn lại.
Ba đạo thân ảnh kia dần dần xuất hiện giống như từ trong hư vô đi ra, xuất hiện ở ánh sáng hào quang hóa thành ba người rõ ràng.
Trong ba người ở giữa là một lão giả, mặc áo dài màu trắng, trên mặt là vẻ bình thản nhìn không ra chút khủng hoảng nào của kịch biến lúc trước ở Tống gia.
Bên cạnh lão giả là hai nam tử trung niên, hai người này đều có khuôn mặt tuấn tú, tu vi lại càng sâu không lường được.
- Chư vị có thể tới Tống gia tham dự lần kén rể này, lão phu rất cảm tạ, không nói nhiều nữa, mời!
Lão giả cười ha ha, tay phải vung lên, nhất thời toàn bộ quảng trường chấn động, từng cái án kỷ trống rỗng lần lượt xuất hiện, bốn phương tám hướng giống như vật đổi sao dời, không còn là quảng trường nữa, cũng không còn ở Tống gia, mà là xuất hiện ở giữa thương thiên đại địa.
Mọi người như đang ở trên không, bốn phía mây trôi, giống như tiên cảnh, còn có không ít thị nữ bên cạnh. Từng người có vẻ mơ hồ nhưng dáng vẻ nổi bật bay tới múa hát, trên án kỷ bày rượu ngon hoa quả tràn đầy.
Mơ hồ vẫn còn âm thanh tao nhã của tự nhiên truyền đến, nơi này bao gồm Mạnh Hạo, những tu sĩ Trúc Cơ của các tông môn, làm gì có lần gặp mặt nào như vầy, giờ phút này phần lớn đều đang quan sát bốn phía, có người thì nhìn chằm chằm vào những thị nữ bên cạnh.
- Tống Thiên lão tiền bối tu vi Thông Thiên, một màn Càn Khôn vật đổi sao dời, có thể nói là dày công tu luyện.
Lúc này trong các tu sĩ Nguyên Anh dẫn đội của các tông môn khác, có người cười mở miệng.
Lão giả trong ba người kia chính là một trong những Lão Tổ Tống gia Tống Thiên, tu vi ở nhiều năm trước đã được nghe đồn là Trảm Linh, nhưng cụ thể thế nào không ai biết được. Cho dù bây giờ lão xuất hiện cũng không ai có thể nhìn ra manh mối.
Tống Thiên cười cười khoanh chân ngồi xuống, hai nam tử trung niên cũng từ từ ngồi theo.
Tu sĩ Nguyên Anh của Vương gia kia vung ống tay áo, sắc mặt ầm trầm ngồi ngay ngắn một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống lão quái phía đối diện, có lẽ bởi vì chuyện lúc trước Tống lão quái từng cản trở lão, bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Mạnh Hạo ngồi ngay ngắn một chỗ sau án kỷ, bên người là tên mập ngồi phía sau, nói cái gì cũng không trở về Kim Hàn Tông mà quyết ngồi ở bên cạnh Mạnh Hạo. Gã nói thế này giống như năm đó ở Kháo Sơn Tông, trong sự kích động nói về sự trải qua ở Kim Hàn Tông, thỉnh thoảng vừa lấy ra linh thạch cắn rắc rắc vừa lấy phi kiếm lóng lánh tinh quang, rõ ràng là đồ bất phàm, ngồi ở đó mài răng.
- Thanh kiếm này, lão gia của tông môn nói là chí bảo, cho ta phòng thân, nói mãi không được, ngươi cần không ta cho ngươi này.
Tên mập nói xong liền đem thanh kiếm cầm trong tay đưa cho Mạnh Hạo.
Mà trên thanh kiếm còn lưu lại nước miếng của tên mập.
Mạnh Hạo chần chờ một lúc, Chu Đại Nha bên cạnh tên mập cũng mở to mắt thấp giọng nói một câu.
- Tiểu sư thúc tổ, thanh kiếm này là pháp khí truyền thừa thứ mười chín đó…
- Thật phiền phức, pháp khí pháp khí, được rồi, thanh kiếm này đã không thể cho, chỗ ta vẫn còn những cái khác.
Nói xong tên mập lấy trong túi trữ vật ra một số lớn pháp bảo, bảo quang lấp lánh, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
- Ngươi xem, thích cái nào?
Tên mập hơi có vẻ đắc ý, hoan hỉ, phấn chấn nhìn Mạnh Hạo cười.
Trần Phàm ở bên cạnh thở một tiếng dài, ánh mắt ghen tỵ nhìn tên mập nhưng y biết tên mập rất có giá với Kim Hàn Tông, giờ phút này lắc đầu, thì Hàn Bối cũng bu lại. Lúc này, nàng đang nữ mặc nam trang, nhìn tên mập khẽ cười.
- Lý đạo hữu, có thể cho mượn nơi này không, ta muốn ngồi nghỉ một tý.
Tên mập sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hàn Bối, lại liếc nhìn Mạnh Hạo một chút, bỗng nhiên nói khẽ với Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, da tiểu nương này không tồi nha, ngươi nói xem so với Sở Ngọc Yên ai hơn?
Mạnh Hạo đang nâng chén rượu lên, uống xong một ngụm, nghe tên mập nói bèn lập tức ho khan.
Tên mập cười ha ha, nhích mông sang một bên để trống một vị trí, Hàn Bối cũng không chê, cứ như vậy ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Mạnh Hạo, hai tròng mắt chớp chớp cười không lên tiếng.
- Mạnh huynh, đối với chuyện Hứa Thanh sư tỷ ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?
Hàn Bối ghé miệng gần tai Mạnh Hạo nói khẽ.
- Hàn đạo hữu lời này là ý gì?
Mạnh Hạo bình thản nhưng trong lòng cũng có chút chấn động, quay nhìn về phía Hàn Bối thì bắt gặp ánh mắt Hàn Bối đang nhìn mình với vẻ quan sát.
Nếu như trước kia thần sắc Mạnh Hạo có chút biến đổi Hàn Bối lập tức có thể nhìn ra chút manh mối, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại đến gần chỗ ngồi của Mạnh Hạo.
Tâm cơ của Hàn Bối này, Mạnh Hạo ở trong phúc địa của Thanh La Tông cũng đã hiểu rõ. Người con gái này mưu kế hơn người, tâm cơ sâu xa, trong cùng thế hệ thì đây là người đầu tiên mà Mạnh Hạo gặp được.
- Mạnh huynh làm gì mà biết rõ còn cố hỏi, Hứa Thanh sư muội ở đó cũng là người của Triệu quốc Kháo Sơn Tông, mà Mạnh huynh cũng vậy.
Hàn Bối cười nói, nụ cười rất duyên khiến cho người khác cảm giác rất tự nhiên, nhất là lúc này lại mang nam trang khiến cho mị lực tăng thêm không ít.
- À?
Mạnh Hạo cười như không cười nhìn Hàn Bối.
Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Mạnh Hạo khiến Hàn Bối ngẩn ra, lông mày nheo lại trong lòng có chút đắn đo.
- Mạnh huynh, tiểu muội ở nơi này là vì huynh, nhưng giúp Hứa sư muội đã nhiều lần nhất là lần gần đây nhất, nếu không phải là muội ra mặt sợ là Hứa sư muội đã bị hoài nghi lớn rồi.
Cũng may tiểu muội ở tông môn có chút nội tình, cho nên Hứa sư muội trong tông môn cũng không vì ngươi mang Cực Yếm đi, mà bị liên lụy.
Hàn Bối lại nhìn Mạnh Hạo cười nói.
- Cho nên huynh muốn cảm ơn ta như thế nào đây?
Hàn Bối cười rất xinh, trong mắt lóe lên vẻ lém lỉnh nhìn rất đáng yêu, nhưng Mạnh Hạo biết rõ cô gái này tâm địa sâu xa, không thể nhìn từ vẻ mặt bên ngoài. Hình ảnh ngày hôm đó mở miệng nói lời cảm ơn, sau liền giết sạch Tạ Kiệt, vẫn còn trong tâm trí của Mạnh Hạo.
Hàn Bối nói xong, thân mình nhích gần đến Mạnh Hạo, khiến cho tư thế của hai người trong mắt người ngoài giống như là rất thân mật.
- Đứa trẻ này, từ nhỏ đã như thế… Hầu hết đều được các cô gái thích.
Cô gái này thấp giọng nói xong, ánh mắt đảo qua Hàn Bối, lại quan sát Lý Thi Kỳ, giống như đang khảo nghiệm các nàng có thể trở thành con dâu hay không.
- Huyết mạch Hàn gia… Thua kém không ít, còn không xứng. Về cái này… có chút ý tứ, miễn cưỡng thích hợp thôi.
Mang theo nụ cười ngại ngùng, thân mình Mạnh Hạo hạ xuống, trở về bên cạnh Trần Phàm, tên mập vội vàng chạy tới nháy mắt ra hiệu với Mạnh Hạo.
Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, lui về sau vài bước, cúi đầu không nói gì đi về phía Vương Tích Phạm, cười gượng một cái giống như mất đi ý chí chiến đấu. Vương Tích Phạm trầm mặc, khi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo thì lộ ra sát khí mãnh liệt.
Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt cũng hướng về phía Vương Tích Phạm, hai người ánh mắt nhìn nhau, Mạnh Hạo nghĩ tới Đông Phong năm đó ở Kháo Sơn Tông, nhưng hôm nay hắn đã trưởng thành tuyệt đối không dễ cho Vương Tích Phạm dùng ánh mắt đó để giết người.
- Không biết ta nếu mở chín tòa đạo đài hoàn mỹ, có thể chiến Kết Đan hay không!
Trong lòng Mạnh Hạo vẫn luôn có suy nghĩ như vậy, nhất là nay sau khi cảm nhận được sự cường hãn của Hoàn Mỹ Trúc Cơ, hắn chẳng những rất chờ mong Hoàn Mỹ Kết Đan mà càng chờ mong hơn là ở cảnh giới Trúc Cơ, có thể có khả năng chiến Kết Đan hay không!
Việc này đối với Mạnh Hạo mà nói vẫn là còn mơ hồ, nhưng trong mắt Vương Tích Phàm, Mạnh Hạo bây giờ đã là người buộc phải giết..
Thấy được ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Hạo, Vương Tích Phàm trầm mặc, sát khí mãnh liệt hơn, gã có dự cảm, nếu không mau chóng giết Mạnh Hạo sợ là không được bao lâu chính gã cũng không còn cơ hội ở nơi này nữa.
- Mạnh Hạo trưởng thành quá nhanh…
Vương Tích Phạm không thừa nhận cũng không được, năm đó gã đã nhìn sai người.
Đúng lúc này bỗng nhiên có từng trận chuông vang lên, âm thanh kéo dài, truyền khắp thành trì, ở phía trên quảng trường xuất hiện từng trận thất thải hà quang. Khi thất thải hà quang xuất hiện, toàn bộ bầu trời bao la của Tống gia không còn là đêm tối mà trở thành sáng sớm.
Mà bầu trời bên ngoài Tống gia lại biến thành đêm tối, sự chuyển giao giữa ngày và đêm ở đây diễn ra trong chớp mắt, linh khí bỗng nhiên nồng đậm lên, đáng tiếc linh khí nồng đậm này ngoại trừ người của Tống gia ra thì không thể hấp thu được. Duy chỉ có… Mạnh Hạo ở đây giờ phút này hai mắt chợt lóe, hắn không có ý hấp thu nhưng linh khí vẫn từ từ đi vào cơ thể hắn, trở thành chất bồi dưỡng cho bốn tòa đạo đài Hoàn Mỹ, đồng thời dần dần lan tỏa đến những chỗ trống, dường như muốn ngưng kết ra tòa đạo đài thứ năm.
Chỉ có điều tòa đạo đài thứ năm mở ra cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, trừ phi Mạnh Hạo có thể ở lại Tống gia, nếu không sẽ rất khó.
Theo tiếng chuông vọng lại, ngày tháng trôi qua, ngày đêm dung hợp, trong thất thải hà quang có ba đạo thân ảnh bỗng nhiên từ trong ánh sáng mờ đi ra.
Cùng lúc đó bốn phía quảng trường giờ phút này xuất hiện không ít người của Tống gia, cả đám thần sắc cung kính nhìn thất thải hà quang, cũng khiến cho tu sĩ của những tông khác nơi đây cũng đều nhìn lại.
Ba đạo thân ảnh kia dần dần xuất hiện giống như từ trong hư vô đi ra, xuất hiện ở ánh sáng hào quang hóa thành ba người rõ ràng.
Trong ba người ở giữa là một lão giả, mặc áo dài màu trắng, trên mặt là vẻ bình thản nhìn không ra chút khủng hoảng nào của kịch biến lúc trước ở Tống gia.
Bên cạnh lão giả là hai nam tử trung niên, hai người này đều có khuôn mặt tuấn tú, tu vi lại càng sâu không lường được.
- Chư vị có thể tới Tống gia tham dự lần kén rể này, lão phu rất cảm tạ, không nói nhiều nữa, mời!
Lão giả cười ha ha, tay phải vung lên, nhất thời toàn bộ quảng trường chấn động, từng cái án kỷ trống rỗng lần lượt xuất hiện, bốn phương tám hướng giống như vật đổi sao dời, không còn là quảng trường nữa, cũng không còn ở Tống gia, mà là xuất hiện ở giữa thương thiên đại địa.
Mọi người như đang ở trên không, bốn phía mây trôi, giống như tiên cảnh, còn có không ít thị nữ bên cạnh. Từng người có vẻ mơ hồ nhưng dáng vẻ nổi bật bay tới múa hát, trên án kỷ bày rượu ngon hoa quả tràn đầy.
Mơ hồ vẫn còn âm thanh tao nhã của tự nhiên truyền đến, nơi này bao gồm Mạnh Hạo, những tu sĩ Trúc Cơ của các tông môn, làm gì có lần gặp mặt nào như vầy, giờ phút này phần lớn đều đang quan sát bốn phía, có người thì nhìn chằm chằm vào những thị nữ bên cạnh.
- Tống Thiên lão tiền bối tu vi Thông Thiên, một màn Càn Khôn vật đổi sao dời, có thể nói là dày công tu luyện.
Lúc này trong các tu sĩ Nguyên Anh dẫn đội của các tông môn khác, có người cười mở miệng.
Lão giả trong ba người kia chính là một trong những Lão Tổ Tống gia Tống Thiên, tu vi ở nhiều năm trước đã được nghe đồn là Trảm Linh, nhưng cụ thể thế nào không ai biết được. Cho dù bây giờ lão xuất hiện cũng không ai có thể nhìn ra manh mối.
Tống Thiên cười cười khoanh chân ngồi xuống, hai nam tử trung niên cũng từ từ ngồi theo.
Tu sĩ Nguyên Anh của Vương gia kia vung ống tay áo, sắc mặt ầm trầm ngồi ngay ngắn một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống lão quái phía đối diện, có lẽ bởi vì chuyện lúc trước Tống lão quái từng cản trở lão, bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng.
Mạnh Hạo ngồi ngay ngắn một chỗ sau án kỷ, bên người là tên mập ngồi phía sau, nói cái gì cũng không trở về Kim Hàn Tông mà quyết ngồi ở bên cạnh Mạnh Hạo. Gã nói thế này giống như năm đó ở Kháo Sơn Tông, trong sự kích động nói về sự trải qua ở Kim Hàn Tông, thỉnh thoảng vừa lấy ra linh thạch cắn rắc rắc vừa lấy phi kiếm lóng lánh tinh quang, rõ ràng là đồ bất phàm, ngồi ở đó mài răng.
- Thanh kiếm này, lão gia của tông môn nói là chí bảo, cho ta phòng thân, nói mãi không được, ngươi cần không ta cho ngươi này.
Tên mập nói xong liền đem thanh kiếm cầm trong tay đưa cho Mạnh Hạo.
Mà trên thanh kiếm còn lưu lại nước miếng của tên mập.
Mạnh Hạo chần chờ một lúc, Chu Đại Nha bên cạnh tên mập cũng mở to mắt thấp giọng nói một câu.
- Tiểu sư thúc tổ, thanh kiếm này là pháp khí truyền thừa thứ mười chín đó…
- Thật phiền phức, pháp khí pháp khí, được rồi, thanh kiếm này đã không thể cho, chỗ ta vẫn còn những cái khác.
Nói xong tên mập lấy trong túi trữ vật ra một số lớn pháp bảo, bảo quang lấp lánh, thu hút không ít ánh mắt xung quanh.
- Ngươi xem, thích cái nào?
Tên mập hơi có vẻ đắc ý, hoan hỉ, phấn chấn nhìn Mạnh Hạo cười.
Trần Phàm ở bên cạnh thở một tiếng dài, ánh mắt ghen tỵ nhìn tên mập nhưng y biết tên mập rất có giá với Kim Hàn Tông, giờ phút này lắc đầu, thì Hàn Bối cũng bu lại. Lúc này, nàng đang nữ mặc nam trang, nhìn tên mập khẽ cười.
- Lý đạo hữu, có thể cho mượn nơi này không, ta muốn ngồi nghỉ một tý.
Tên mập sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hàn Bối, lại liếc nhìn Mạnh Hạo một chút, bỗng nhiên nói khẽ với Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo, da tiểu nương này không tồi nha, ngươi nói xem so với Sở Ngọc Yên ai hơn?
Mạnh Hạo đang nâng chén rượu lên, uống xong một ngụm, nghe tên mập nói bèn lập tức ho khan.
Tên mập cười ha ha, nhích mông sang một bên để trống một vị trí, Hàn Bối cũng không chê, cứ như vậy ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Mạnh Hạo, hai tròng mắt chớp chớp cười không lên tiếng.
- Mạnh huynh, đối với chuyện Hứa Thanh sư tỷ ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?
Hàn Bối ghé miệng gần tai Mạnh Hạo nói khẽ.
- Hàn đạo hữu lời này là ý gì?
Mạnh Hạo bình thản nhưng trong lòng cũng có chút chấn động, quay nhìn về phía Hàn Bối thì bắt gặp ánh mắt Hàn Bối đang nhìn mình với vẻ quan sát.
Nếu như trước kia thần sắc Mạnh Hạo có chút biến đổi Hàn Bối lập tức có thể nhìn ra chút manh mối, đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng lại đến gần chỗ ngồi của Mạnh Hạo.
Tâm cơ của Hàn Bối này, Mạnh Hạo ở trong phúc địa của Thanh La Tông cũng đã hiểu rõ. Người con gái này mưu kế hơn người, tâm cơ sâu xa, trong cùng thế hệ thì đây là người đầu tiên mà Mạnh Hạo gặp được.
- Mạnh huynh làm gì mà biết rõ còn cố hỏi, Hứa Thanh sư muội ở đó cũng là người của Triệu quốc Kháo Sơn Tông, mà Mạnh huynh cũng vậy.
Hàn Bối cười nói, nụ cười rất duyên khiến cho người khác cảm giác rất tự nhiên, nhất là lúc này lại mang nam trang khiến cho mị lực tăng thêm không ít.
- À?
Mạnh Hạo cười như không cười nhìn Hàn Bối.
Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Mạnh Hạo khiến Hàn Bối ngẩn ra, lông mày nheo lại trong lòng có chút đắn đo.
- Mạnh huynh, tiểu muội ở nơi này là vì huynh, nhưng giúp Hứa sư muội đã nhiều lần nhất là lần gần đây nhất, nếu không phải là muội ra mặt sợ là Hứa sư muội đã bị hoài nghi lớn rồi.
Cũng may tiểu muội ở tông môn có chút nội tình, cho nên Hứa sư muội trong tông môn cũng không vì ngươi mang Cực Yếm đi, mà bị liên lụy.
Hàn Bối lại nhìn Mạnh Hạo cười nói.
- Cho nên huynh muốn cảm ơn ta như thế nào đây?
Hàn Bối cười rất xinh, trong mắt lóe lên vẻ lém lỉnh nhìn rất đáng yêu, nhưng Mạnh Hạo biết rõ cô gái này tâm địa sâu xa, không thể nhìn từ vẻ mặt bên ngoài. Hình ảnh ngày hôm đó mở miệng nói lời cảm ơn, sau liền giết sạch Tạ Kiệt, vẫn còn trong tâm trí của Mạnh Hạo.
Hàn Bối nói xong, thân mình nhích gần đến Mạnh Hạo, khiến cho tư thế của hai người trong mắt người ngoài giống như là rất thân mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.