Ngã Dục Phong Thiên

Chương 413: Trước đừng đùa. (2)

Nhĩ Căn

06/07/2016

Vốn là những chuyện này còn cách Mạnh Hạo khá xa, nhưng hôm nay, sau khi Mạnh Hạo đã là Hoàn Mỹ Trúc Cơ đại viên mãn với mười tòa đạo đài, giờ phút này Kết Đan đã bày ra ngay trước mặt của hắn.

Mạnh Hạo trầm mặc trong chốc lát, nhìn trời đất mưa gió phía xa, tay áo vung lên, khói độc lượn lờ trong động phủ phía sau hắn cấp tốc co rút lại, cuối cùng ở trong tay Mạnh Hạo hóa thành một đoàn, bị hắn thu vào bên trong túi trữ vật, thân thể thoáng một cái, chạy thẳng tới phía trước.

- Ác bá, ba tên ác bá, Mạnh Hạo ngươi lừa gạt ta, ngươi lừa tình cảm của ta, ngươi lừa lực lượng của ta...

Vài ngày sau, giữa không trung Mạnh Hạo sắc mặt khó coi, cau mày, trên đỉnh đầu của hắn, miếng mỡ đông biến thành một cái mũ quan, đang lải nhải mở miệng.

Miếng mỡ đông là hai ngày trước xuất hiện, đuổi theo Mạnh Hạo đòi ba tên ác bá, nhưng ở Tây Bộ Nam Vực này, sau khi miệng giếng biến mất, tu sĩ cũng đã sớm tản đi, Mạnh Hạo căn bản tìm không được ác bá.

Cho nên... miếng mỡ đông nổi giận.

- Ngươi làm như vậy là không đạo đức, ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi làm như vậy là không có lương tâm... ác bá của ta, ba tên ác bá của ta! !

Miếng mỡ đông càng nói càng ủy khuất.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng mấy năm qua, nhất là thời điểm ở Tử Vận Tông, miếng mỡ đông cũng thường xuyên nhảy ra ngoài quấy rầy một phen, Mạnh Hạo sớm đã thành thói quen, giờ phút này cũng tùy ý miếng mỡ đông lải nhải.

Cho đến ba ngày sau, miếng mỡ đông càm ràm liên tiếp mấy ngày, có chút dừng lại, Mạnh Hạo vội ho một tiếng, mở miệng.

- Trước kia ngươi đã nói, sau khi ta Kết Đan, con chim anh vũ kia là có thể từ trong gương đồng đi ra ngoài?

Những lời này của Mạnh Hạo, đã đặt ở đáy lòng đợi ba ngày, giờ phút này vừa mở miệng, miếng mỡ đông nhất thời hét lên một tiếng.

- Không sai, sau khi ngươi Kết Đan, chết tiệt... cái tên tà ác vô sỉ hạ lưu hèn hạ, sắp xuất hiện rồi, ta chờ đợi ngày này đã thật lâu, ta đời này nhất định phải độ hóa nó! !

Miếng mỡ đông nổi điên, lại bắt đầu lải nhải, tiếp tục nói nhưng chủ đề không phải ác bá, mà là biến thành anh vũ thần bí.



Trong lòng Mạnh Hạo thở phào nhẹ nhỏm, hắn đã tìm được phương pháp đối phó với miếng mỡ đông rồi, chính là không ngừng tìm đề tài cho nó nói, nói hai ba cái đề tài như vậy, nó chắc chắn sẽ sớm quên đi chuyện tình gần nhất, dẫn chuyển đề tài, liền dễ dàng đối phó rồi.

Thân thể Mạnh Hạo dừng lại một chút ở giữa không trung, miếng mỡ đông biến thành mũ quan không ngừng mà càm ràm, có tiếng ong ong quanh quẩn. Cho đến bảy ngày sau, miếng mỡ đông lúc này mới có dấu hiệu ngừng lảm nhảm, tựa như muốn nghỉ ngơi một chút lại tiếp tục.

- Ngươi nói là ngươi lợi hại, hay là anh vũ kia lợi hại?

Mạnh Hạo cả kinh vội vàng mở miệng.

- Đương nhiên là ta, đương nhiên là vĩ đại, anh tuấn, bất phàm, thông minh ta đây rồi! ! Tên vô sỉ kia là cái loại chim nhỏ, nó chỉ là một con chim, ta muốn độ hóa nó, ta muốn giết chết nó!

Miếng mỡ đông lần nữa nổi điên, giống như những lời này của Mạnh Hạo chạm đến vảy ngược của nó, giờ phút này điên cuồng, giống như lửa giận ngút trời.

- Lão Tổ Lý gia bên trong mặt nạ gần đây có nghe lời không?

Mạnh Hạo vội vàng mở miệng.

- Tức chết ta, tức chết ta, Lão Tổ Lý gia? Không sai, người nầy gần đây không hề nghe lời, lão không đạo đức, lão vô cùng tà ác, ta muốn đi dạy dỗ lão!

Miếng mỡ đông sửng sốt một chút, như đầy ngập lửa giận rồi đột nhiên tìm được chỗ phát tiết, thân thể phịch một tiếng biến mất, hóa thành một luồng khói trắng chạy thẳng tới túi trữ vật của Mạnh Hạo, nhanh chóng xông vào bên trong mặt nạ, biến mất không thấy đâu nữa.

Cho đến giờ phút này, Mạnh Hạo mới thở ra một hơi thật dài.

- Cuối cùng đã có thể yên tĩnh yên tĩnh một chút ...

Mạnh Hạo nhìn bốn phía xung quanh, hắn không có ý định sớm trở về Tử Vận Tông, mà là quyết định đi một thành trì có tu sĩ tụ tập, tìm kiếm một phòng đấu giá, bán đan dược đổi lấy chút linh thạch.



Nhưng đang đánh giá bốn phía, trầm ngâm đi về một phương hướng, bỗng nhiên vẻ mặt Mạnh Hạo khẽ động, cúi đầu vỗ túi trữ vật, lệnh bài Chủ Lô của hắn lập tức từ trong túi trữ vật tự bay ra. Trên lệnh bài kia có tử quang chớp động, trong nháy mắt khi Mạnh Hạo tiếp được lệnh bài kia, trong đầu của hắn, đột nhiên quanh quẩn một thanh âm tang thương uy nghiêm.

- Tiểu tử, chơi đủ chưa? Trước đừng đùa, trong vòng bốn ngày lập tức trở về cho lão phu, bốn ngày sau mở tiên thổ, thí luyện tấn chức Tử Lô! Cái thí luyện này cách bao nhiêu năm tổ chức một lần còn phải xem tâm tình lão phu, sắp tới sẽ mở ra, người tham dự có cơ duyên trở thành Tử Lô, ngươi nếu như không về được, coi như ngươi bỏ cuộc đó.

Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn lệnh bài Chủ Lô trong tay, thanh âm trong đầu giờ phút này đã dần dần tiêu tán, còn lưu lại một chút ngữ điệu giống như rất quen thuộc với chính mình.

Nhất là cái kia ngôn từ trêu chọc ở bên trong, lại càng làm cho Mạnh Hạo thêm kinh ngạc.

Mà thanh âm này Mạnh Hạo rõ ràng rất lạ lẫm, ở trong trí nhớ tựa hồ chưa bao giờ nghe qua.

Mạnh Hạo cau mày, thân thể hóa thành cầu vồng bay về phía trước, cũng không chờ bay ra quá lâu, thân thể hắn bỗng nhiên mạnh mẽ ngừng lại, cúi đầu lập tức nhìn về phía lệnh bài Chủ Lô trong tay, hai mắt co rút lại, sau đó lộ ra tinh mang, hơn nữa ở sâu trong tinh mang kia, còn mơ hồ mang theo một cỗ tức giận.

- Ta biết thanh âm này thuộc về ai rồi, có tư cách nói cái gì mà, thời gian thí luyện Tử Lô mở ra phải xem tâm tình lão. . . Mà lại là dung lệnh bài Chủ Lô, cách xa như vậy truyền âm đến ta, ngoại trừ Tử Lô có thể miễn cưỡng làm được ra, còn có một người. . .

- Lão quái Đan Quỷ! !

Mạnh Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

- Nhập Ma Đan của ta, hai tỷ linh thạch của ta. . .

Mạnh Hạo nghĩ đến hai tỷ linh thạch kia, hắn đã cảm thấy ngực quặn đau, như có người ở trước mặt mình, từ trong túi tiền của mình, mạnh mẽ lấy đi bảo bối, còn chính mình lại không cách nào đi phản kháng.

Trong Tử Vận Tông, có khả năng nhất biết được thân phận Đan Đỉnh của Mạnh Hạo, ngoại trừ Tử Lô địa vị tôn quý ra, cũng chỉ có Đan Quỷ kia thôi. Cái viên Nhập Ma Đan có thể lừa đảo những người khác, nhưng tất nhiên không cách nào lừa đảo Đan Quỷ.

Mà lấy địa vị của Đan Quỷ, có thể nói trong Tử Vận Tông, nếu như lão muốn biết một mấy thứ gì đó, kiên quyết không có khả năng có người có thể che dấu được rồi.

Mà Mạnh Hạo cũng chưa từng có tận lực đi che dấu cái gì, chỉ là sẽ không chủ động đi nói ra thân phận mà thôi. Dù sao ngày đó hắn tham dự Đan Phách, vốn cũng có ý định nhân cơ hội liền dương danh nho nhỏ một hồi. Nhưng lại không ngờ rằng, Nhập Ma Đan gây ra oanh động, khiến cho Mạnh Hạo cảnh giác, bởi vì sau chuyện này toàn bộ Nam Vực đều suy đoán Đan Đỉnh là ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook