Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1607: Tự lập môn hộ

Nhĩ Căn

10/01/2017

Mạnh Hạo trầm mặc, xoay người đi về hướng đại trạch gia tộc, về đến nơi, hắn giao lại thiếu niên bị hôn mê cho tộc nhân, chỉnh sửa lại quần áo một chút, sau đó ngẩng đầu, đi về hướng phòng ngủ.

Hắn ở ngoài phòng ngủ, ôm quyền cúi đầu thật sâu, không có lập tức tiến vào, mà cúi đầu ở đó chờ đợi.

Sau một lúc lâu, cửa phòng mở ra, ba thiếu phụ trung niên trong mắt mang theo vẻ kỳ dị liếc nhìn Mạnh Hạo, đi lướt qua hắn, lúc này trong phòng ngủ truyền ra một thanh âm già nua.

- Vào đi.

Mạnh Hạo cung kính cúi đầu tiến vào phòng ngủ, sau khi tiến vào, hắn xoay người đóng cửa lại.

Lúc ngẩng đầu lên, hắn thấy được sắc mặt bà ngoại đã khá hơn nhiều, thời khắc này bà ngoại ngồi trên một cái ghế, rõ ràng trông rất hư nhược ngay cả phàm nhân cũng không bằng, nhưng lại tràn đầy vẻ nghiêm trang mang theo uy nghiêm vô hình, ánh mắt nhìn như ảm đạm, nhưng lại mang theo vẻ uy hiếp nào đó.

Hai bên cạnh bà ngoại, là hai lão giả kia, thời khắc này rõ ràng bọn họ cũng khá hơn trước rất nhiều. Sắc mặt bọn họ đều không đổi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Ngươi là ai?! Người lên tiếng trước nhất, chính là bà ngoại Mạnh Hạo. Bà ngoại Mạnh Hạo nhìn hắn, chậm rãi lên tiếng, thanh âm vừa truyền ra, mặc dù không có lực lượng tu vi, nhưng dường như lại ẩn chứa một chút quy tắc, khiến Mạnh Hạo nghe được, bất tri giác sinh ra áp lực.

- Mạnh Hạo bái kiến bà ngoại, bái kiến hai vị ngoại thúc công... Mạnh Hạo hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, hướng về ba lão nhân dập đầu một lạy.

Ba lão nhân biến sắc, bọn họ biến sắc chính là Mạnh Hạo lại xưng hô mình là ngoại bà, ngoại thúc công...

- Ngươi... Bà ngoại Mạnh Hạo sửng sốt nhìn Mạnh Hạo, rồi như nhớ ra gì đó, trong mắt liền lộ ra vẻ không thể tin nổi. Mạnh Hạo đứng lên, gương mặt biến hóa, không còn là Mạnh Trần nữa, mà biến lại thành chính mình.

Hắn lại lấy ra một cái ngọc giản từ bên trong túi trữ vật, cung kính giao cho bà ngoại, sau đó dường như nhớ ra cái gì đó, tu vi liền tràn ra. Ngọc giản lập tức biến hóa ra một hình ảnh, trong hình ảnh là một nữ nhân, nữ nhân này... chính là mẫu thân Mạnh Hạo.

Làm xong hết thảy, Mạnh Hạo ở trước mặt tam lão lại cắn đầu ngón tay trích ra một giọt máu tươi nhỏ lên ngọc giản, máu của hắn trong nháy mắt sáp nhập vào, khiến cho ngọc giản trở thành màu máu, không có một tia bài xích nào.

Đây chính là ngọc giản mà trước khi đi, mẫu thân đã đưa nó cho Mạnh Hạo, còn nói cho hắn biết, nếu như gặp được thân nhân, có thể dùng phương pháp này để chứng minh thân phận.

Thân thể bà ngoại Mạnh Hạo run lên, hai lão già bên cạnh cũng kích động, cả đời này, bọn họ cũng không có mấy lần kích dộng như lúc này.

- Lệ nhi... ngươi... ngươi là hài tử của Lệ nhi, Phương Mạnh Hạo... Bà ngoại Mạnh Hạo hô hấp dồn dập nhìn Mạnh Hạo, dường như muốn đứng lên, thân thể càng thêm run rẩy.

- Mẫu thân ngươi vẫn khỏe chứ...

- Bà ngoại, mẫu thân tại Đệ Cửu Sơn Hải, hết thảy đều an khang. Mạnh Hạo lập tức tiến lên đỡ bà ngoại, nhẹ giọng lên tiếng.

- An khang thì tốt, an khang thì tốt... Bà ngoại lẩm bẩm, nước mắt chảy xuống, bà nhìn Mạnh Hạo, tay nâng lên run rẩy sờ gương mặt Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ hiền hòa.

- Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan... sao ngươi lại tới nơi này? Mạnh Trần đâu?

Mạnh Hạo khẽ thở dài, dưới ánh mắt chăm chú của ba lão nhân, Mạnh Hạo liền nói qua một lượt sự việc từ khi mình đi tới Đệ Bát Sơn Hải cho đến khi gặp Mạnh Trần. Khi nghe tới Mạnh Hạo diệt Hắc Hồn Đạo, giết cường giả Đạo Chủ, ba lão nhân đều trợn tròn mắt.

Rồi lại nghe được di ngôn trước khi chết của Mạnh Trần, tam lão đều hết sức đau lòng.



- Trần Nhi, cũng là một đứa nhỏ tốt...

- Bà ngoại, ngoại thúc công, ta muốn biết trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại sa sút đến mức này, cây đinh màu đen trong cơ thể các ngươi, là chuyện gì xảy ra, còn có độc tố kia nữa... là bị ai hạ độc?

- Còn có, những người khác đâu? Mạnh Hạo trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn ba lão nhân, hỏi.

Ba lão nhân trầm mặc, nhìn nhau một cái, rồi một vị ngoại thúc công của Mạnh Hạo khẽ thở dài một tiếng.

- Ông ngoại ngươi sau khi đi tới Đệ Cửu Sơn Hải, từ đó không trở về nữa, khi chúng ta biết tin tức, liền biết hắn vì ngươi mà mất tích cùng với ông nội của ngươi.

- Vốn là, ông ngoại ngươi mất tích, đối với gia tộc mà nói, mặc dù có ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là trí mạng. Năm đó chúng ta cùng ông ngoại ngươi tổng cộng là bảy huynh đệ, con cháu rất nhiều, mặc dù không có Đạo Cảnh, nhưng Cổ Cảnh cũng không ít, lại thối lui ra khỏi cuộc cạnh tranh tộc trưởng, vốn tưởng rằng có thể tránh khỏi phân tranh, nhưng không ngờ rằng, một đêm nọ, toàn bộ đều biến đổi.

Đêm hôm đó, Mạnh gia không truyền ra ngoài bất cứ tin tức gì, nhưng trên thực tế, sau đêm đó, Mạnh gia đã từ thịnh cực mà chuyển thành suy tàn...

- Có tu sĩ thần bí xuất hiện, xâm lấn Mạnh gia, lại có phản nghịch của Mạnh gia mưu phản. Trận chiến ấy, đã chết hai vị lão tổ Đạo Cảnh, còn có hai lão tổ bị thương nặng, đến nay sợ là vẫn chưa khôi phục lại.

Mà Cổ Cảnh thì chết rất nhiều, Tiên Cảnh cơ hồ là bị tàn sát toàn bộ...

- Nhất mạch chúng ta may mắn trốn ở chỗ này nên tránh khỏi trận chiến ấy. Nhưng ở chỗ này, không ngờ lại có chín cường giả thần bí, dường như đã chờ đợi sẵn ở đây, mấy huynh đệ chúng ta, ngoại trừ hai chúng ta, toàn bộ chết trận, chỉ còn lại cô nhi quả phụ...

- Lão phu có thể thấy được, mục đích của chín tên cường giả thần bí kia chính là toàn diệt nhất mạch chúng ta, những mạch khác bị giết chết kém xa nhà chúng ta.

- Thời khắc mấu chốt, khi sắp sửa bị tàn sát hết, pho tượng tổ tiên đột nhiên phát ra hào quang, phủ xuống uy áp, hóa thành một thanh âm, chỉ có một chữ “Cút”, chín tên cường giả thần bí kia không tiếc tử vong, hóa thành chín cây đinh bắn vào trong cơ thể chúng ta, phong ấn tu vi của chúng ta.

- Từ đó về sau, Mạnh gia suy sụp, mà nhất mạch chúng ta lại không có tu sĩ, muốn trở về tổ trạch, nhưng nơi đó đã sớm bị những mạch khác chiếm cứ, cũng chính là chín mạch của Mạnh gia hiện tại.

- Từ đó về sau, chúng ta ở nơi này, ý đồ muốn khôi phục tu vi, nhưng càng ngày lại càng hư nhược, không ngừng có người tử vong. Những năm gần đây, chỉ còn lại một hơi thở chèo chống, không cam lòng nhắm mắt, nhưng lại không có cách nào. Hai cậu của ngươi toàn thân suy yếu, chỉ có thể nhìn những vãn bối bị khi dễ, lăng nhục, kéo dài hơi tàn sống sót.

Mạnh Hạo nghe tam lão nói, liền rơi vào trầm mặc, ba người nói đơn giản, nhưng Mạnh Hạo có thể tưởng tượng ra một màn thảm thiết năm đó.

- Bà ngoại, thương thế của các ngươi, ta phải có thể chữa trị, nhưng cần một ít thời gian. Mạnh Hạo nói tới đây, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, lại tiếp tục lên tiếng.

- Chín người thần bí kia, có phải có một bộ thuật pháp liên thủ, có thể huyễn hóa ra một thanh chiến phủ hay không?

Mạnh Hạo vừa nói ra, bà ngoại hắn cùng hai vị ngoại thúc công lập tức chấn động, ngước mạnh lên nhìn Mạnh Hạo.

- Đích xác bọn họ có thuật pháp như vậy, nhưng huyễn hóa ra không chỉ một thanh, mà là ba thanh! Ngươi đã thấy qua sao? Bà ngoại Mạnh Hạo chậm rãi lên tiếng.

Mạnh Hạo liền kể lại chuyện đã gặp trên đường về đây. Tam lão sau khi nghe xong, sắc mặt đều biến hóa.

- Lại sắp tới rồi sao... Ba người lâm vào trầm mặc.

- Bà ngoại, những người áo đen thần bí này, các ngươi... biết được lai lịch của bọn họ sao? Thấy thái độ của ba người bà ngoại như vậy, Mạnh Hạo lập tức hỏi.



Tam lão trầm mặc, cuối cùng, bà ngoại Mạnh Hạo nhìn hắn, khẽ thở dài một tiếng.

- Đệ Thất Sơn Hải!

Bốn chữ này vừa rơi vào trong tai Mạnh Hạo, thân thể hắn lập tức chấn động mạnh một cái, hắn ngẩng đầu nhìn bà ngoại, thấy được vẻ ngưng trọng trong mắt bà ngoại. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong đầu lập tức hiện lên trăn ngàn suy nghĩ, cuối cùng tất cả suy nghĩ đều hóa thành ba chữ...

- Sơn Hải chiến... Mạnh Hạo chậm rãi nói ra ba chữ này.

Tam lão trầm mặc.

- Bà ngoại, ngoại thúc công, Phương gia hiện tại là thế lực không yếu ở Đệ Cửu Sơn Hải, vãn bối có thể mang theo tất cả tộc nhân đi tới Đệ Cửu Sơn Hải, ở nơi đó lần nữa quật khởi. Trong đầu Mạnh Hạo vẫn còn chấn động, vừa nghĩ tới chiến tranh giữa các Sơn Hải, hắn lập tức lên tiếng.

- Hạo nhi, tâm ý của ngươi bà ngoại biết, nhưng tổ địa Mạnh gia ở nơi này, chúng ta không thể buông bỏ.

- Sống ở chỗ này, chết ở chỗ này! Hai lão già kia, như chém đinh chặt sắt nói.

Mạnh Hạo cũng không khuyên nhủ nhiều lời nữa, hắn ôm quyền cúi đầu, khuôn mặt lần nữa hóa thành Mạnh Trần, xoay người rời đi. Trước khi đi, hắn bình tĩnh lên tiếng.

- Ngoại bà, nếu thật sự có Sơn Hải chiến, Hạo nhi sẽ cố hết sức có thể, nếu thật sự không được, thì hãy xin nghe ta một câu, rời khỏi nơi này, chờ đợi thời cơ, đông sơn tái khởi.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Mạnh Hạo nhìn những tộc nhân nhất mạch bên ngoài, tay phải hắn vung lên, lập tức cuồng phong nổ vang. Không ngờ hắn lại quét sạch xung quanh tổ trạch Mạnh gia ở nơi này.

Trực tiếp dọn dẹp ra một khu vực rộng mười ngàn trượng, sau đó vỗ túi trữ vật, lập tức từng viên tiên ngọc bay ra, sắp thành hàng giữa không trung. Tay phải Mạnh Hạo bấm quyết phát ra một chỉ, lập tức một tiếng nổ vang truyền ra, số tiên ngọc khổng lồ liền bắn nhanh ra khắp bốn phương tám hướng, bao phủ phạm vi vạn dặm, sau đó mới rơi xuống.

Mỗi một viên tiên ngọc rơi xuống, trong khoảnh khắc vừa chạm đất liền vỡ ra, tràn ra vô tận tiên khí, tựa như một trận mưa tiên khí vậy. Chỉ trong chớp mắt, liền có vô số “hạt mưa” tiên khí vỡ tan, khiến cho tiên khí ở phạm vi vạn dặm này nồng đậm đến mức kinh tâm động phách.

Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, trảo mạnh một cái, lập tức mặt đất nổ vang, phạm vi vạn dặm này bị khóa chặt, khiến cho tiên khí nơi này không thể tràn ra ngoài, chỉ có thể lắng đọng ở nơi này.

Đồng thời cũng khiến cho phạm vi vạn dặm này tự thành nhất mạch độc lập, tựa như Tiên Cảnh!

Ở nơi này tu hành, đối với tu sĩ mà nói, có lợi ích không thể tưởng tượng nổi, có thể nói một ngày tĩnh tọa ở đây, còn hơn một tháng so với bên ngoài. Nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn lần nữa vỗ túi trữ vật, tiên ngọc lại bay ra, ầm ầm vỡ vụn, khiến cho tiên khí ở chỗ này đã hóa thành thực chất.

Với mức độ nồng đậm của tiên khí thời khắc này, một ngày tĩnh tọa, có thể so với hai tháng bên ngoài!

Toàn bộ tộc nhân ở xung quanh đều trở nên khiếp sợ, ở bên trong phòng nghỉ lúc này, tam lão và ba vị thiếu phụ kia đều hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đều hiện lên vẻ khiếp sợ. Bà ngoại cùng với hai vị ngoại thúc công Mạnh Hạo liền nhớ lại chuyện Mạnh Hạo nói rằng đã tiêu diệt Hắc Hồn lão vừa rồi, lúc này bọn họ đã không còn chút hoài nghi nào việc hắn có thể tùy ý giết chết Đạo Cảnh.

Thậm chí, thời khắc này lại có hai gian phòng bị đẩy ra, từ bên trong đi ra hai lão già, dường như tuổi tác bọn họ cũng không lớn như vẻ bề ngoài, nhưng làn da khô vàng, ánh mắt mờ đục, khiến cho bọn họ lộ ra vẻ rất già nua. Hai người này đều gầy nhom, cực kỳ suy yếu, trên người nồng nặc mùi rượu, dường như đã lâu không thấy ánh mặt trời. Lúc này bọn họ đang ngơ ngác nhìn tiên khí ở nơi này ngây ngẩn cả người.

Hai người kia, là cậu của Mạnh Hạo, đời thứ hai duy nhất còn sót lại của nhất mạch này.

- Mạnh Như, triệu tập tất cả những tộc nhân đang làm tôi tớ ở bên ngoài, đưa các nàng... về nhà. Nếu có người ngăn cản, ngươi nói cho ta biết! Mạnh Hạo bình tĩnh lên tiếng, trong mắt hiện ra vẻ lạnh lùng. Tu sĩ Đệ Thất Sơn Hải xuất hiện, châm ngòi Sơn Hải chiến bạo phát, khiến cho Mạnh Hạo hoàn toàn thay đổi chủ ý, không còn là ở phía sau màn giúp nhất mạch của ông ngoại quật khởi nữa, như vậy sẽ không đủ thời gian.

Hắn quyết định đi trước đón đầu, công khai nói cho tất cả mọi người biết, tộc nhân nhất mạch này, không ai có thể trêu chọc, tự thành lập môn hộ riêng! Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook