Ngã Dục Phong Thiên

Chương 292: Vạn chúng chú mục!(2)

Nhĩ Căn

01/07/2016

Càng về sau, thì linh khí càng phải cần nhiều hơn, tốc độ của Mạnh Hạo cũng tăng lên không ít. Không biết đi qua bao lâu, Mạnh Hạo cách đỉnh tán cây đã không tới ngàn trượng.

Lúc này, Vương Đằng Phi hai mắt chớp lóe, Vương Hữu Tài thì dù trầm mặc nhưng mắt lộ ra tinh quang. Ngay cả tên mập cũng lộ vẻ hứng thú, gã tới đây không phải muốn vượt qua Mạnh Hạo, nhưng cũng rất chờ mong, Mạnh Hạo có thể tiếp tục lấy được vị trí số một.

Chẳng riêng gì những tu sĩ này đều lộ ra tinh quang, giờ phút này bên ngoài tầng mây, đám lão quái năm tông ba tộc, còn có nhóm người Tống gia cũng tập trung quan sát. Tuy lần kén rể này, Mạnh Hạo xuất hiện phá vỡ suy đoán của bọn họ, nhưng đến thời khắc mấu chốt, tất cả đều lộ vẻ chờ mong.

- Đỉnh tán cây là khảo nghiệm cuối cùng, không biết anh kiệt các tông, ai có thể dẫn đầu đám tu sĩ này không… Rốt cuộc ai có thể thông qua khảo nghiệm cuối cùng này.

Giờ phút này, Lão Tổ Tống gia Tống Thiên bỗng nhiên cười mở miệng.

- Đã sớm nghe nói trong lịch đại truyền thừa chọn rễ của Tống gia đều có một khảo nghiệm tuyệt đỉnh, không biết lần khảo nghiệm của thế hệ này là cái gì? Mong Tống tiền bối nói rõ một chút, cũng cho chúng ta hiểu được một chút!

Trong đám tu sĩ Nguyên Anh bốn phía, có một lão già cười mở miệng nói.

- Đúng vậy, việc này ta cũng đã nghe nói qua, mong Tống tiền bối nói một chút, chúng ta đều có chút tò mò.

Tu sĩ Nguyên Anhn của Kim Hàn Tông cũng mở miệng.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn lại, hiển nhiên cũng đều nghe nói tới khảo nghiệm cuối cùng của Tống gia khi chọn rể.

- Mộc Thu, lần này là chọn rể cho con gái ngươi, ngươi tới nói chút về khảo nghiệm lần này đi!

Lão Tổ Tống gia cười ha ha nói với trung niên bên cạnh.

Nam tử trung niên kia có tướng mạo tuấn lãng, dù đã qua bốn mươi rồi, nhưng vẫn rất anh tuấn. Nghe Lão Tổ nói vậy, y ôm quyền với Lão Tổ Tống gia, lộ ra ánh mắt như điện nhìn về phía mọi người, khi nhìn về phía Tống Giai thì ánh mắt lại lộ ra một chút nhu hòa.

- Lần chọn rể này của Tống gia, cửa ải khảo nghiệm cuối cùng có chút khác với những lần trước, lần này là khảo nghiệm đạo tâm của tu sĩ.



Tu sĩ Nguyên Anh bốn phía đều nhíu mày.

- Đạo tâm, đối với chúng ta mà nói vẫn còn chút mơ hồ, không cần phải nói tới đám oa nhi này Trúc Cơ này…

Lão già họ Phàn của Nhất Kiếm Tông nốc một ngụm rượu, chậm rãi nói.

- Cho nên, lần khảo nghiệm này có chút đặc thù, đúng như lời của Phàn đạo hữu, đạo tâm huyền diệu, rất khó truy tìm, nhưng trên thực tế, Tống gia ta cho rằng, đạo tâm có rất nhiều phương diện, quyết định bởi tính cách cùng thủ đoạn hành sự.

- Những thứ này, tổng hợp lại, hơn nữa còn có chấp niệm, gọi là đạo tâm. Mà lần khảo nghiệm này, tuy nói không phải hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể tìm ra chút manh mối.

- Trên thực tế, lần khảo nghiệm này, tuy nói là đạo tâm, không bằng nói là một loại lựa chọn!

Tống Mộc Thu chậm rãi nói, khi nói đến đây, y trầm mặc lại.

Mọi người lâm vào trầm tư, Tống Giai thì ngồi đó nhìn Mạnh Hạo trong màn mây xoáy, nàng rất ngạc nhiên, đối mặt với khảo nghiệm cuối cùng, Mạnh Hạo sẽ lựa chọn thế nào…

Tống Vân Thư thì hai mắt chợt lóe, thần sắc bình tĩnh nhìn vào trong tầng mây xoáy. Y thân là Đạo tử Tống gia, hôm nay thấy Mạnh Hạo được vạn chúng chú mục, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái, nhưng y giỏi che dấu nội tâm, nên thần sắc vẫn lộ vẻ bình thản, nhưng y cũng rất tò mò, Mạnh Hạo sẽ lựa chọn thế nào.

- Lần khảo nghiệm này, ta thân là Đạo tử Tống gia, đã sớm có cơ hội cảm thủ trước, lựa chọn của ta…

Tống Vân Thư trầm ngâm, y lựa chọn hai lần, đều thành công thông qua, thành tích như vậy, được Tống Thiên Lão Tổ tán dương không thôi.

- Mộc Thu nói phức tạp rồi, khảo nghiệm cuối cùng này, nói lựa chọn, không bằng nói là quan sát, một hồi chư vị sẽ biết được. Nhưng mà Đạo tử của Tống gia ta, hai lần trước đều đã thành công vượt qua.

Lão Tổ Tống gia Tống Thiên cười nói, ánh mắt nhìn Tống Vân Thư mang theo ý tán thưởng.

Lão nói vậy làm cho mọi người càng thêm tò mò hơn, đều quay đầu nhìn lại. Chỉ chờ Mạnh Hạo lao ra, nhưng bọn họ đương nhiên cũng phát hiện, đám tu sĩ phía sau Mạnh Hạo đều nóng lòng muốn lên rồi.

Tốc độ của Mạnh Hạo càng lúc càng nhanh, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ tám phần rồi, linh khí cần thiết đã trở nên nhiều hơn không ít, hơn nữa, Mạnh Hạo còn nhớ được, sự khủng bố khi mình mở ra đạo đài lúc trước, hắn nhất định phải xác định, nơi này có đầy đủ linh khí, lúc đó hắn mới có thể quyết đoán mở ra.



Nếu không, một khi tại thời khắc mấu chốt không đủ linh khí, vậy Mạnh Hạo phải đối mặt với lựa chọn duy nhất, chính là cắn nuốt tu sĩ nơi này, nhưng nếu làm thế, cũng đại biểu cho hắn đã lâm vào tuyệt địa.

Cho nên hắn rất cẩn thận, giờ phút này, tốc độ của hắn cực nhanh, thậm chí không đợi hấp thu hoàn toàn, mà hắn muốn lao ra. Khoảng cách ngàn trượng, dưới tốc độ của hắn thì càng lúc càng gần, mà sau hắn, đám tu sĩ cũng theo đó mà tăng tốc, nhưng bởi vì Mạnh Hạo không hoàn toàn hấp thu hết linh khí, cho nên vẫn còn tồn tại uy áp, tuy nói đã giảm đi không ít , nhưng đối với bọn họ thì vẫn còn lực cản nhất định.

Tất cả đều điên cuồng đuổi gấp, nhưng cự ly lại dần dần bị kéo dài, hai mắt Vương Đằng Phi đỏ bừng, như là điên lên mà đuổi theo Mạnh Hạo, lúc này, khoảng cách giữa đỉnh tán cây cùng Mạnh Hạo chỉ còn hơn năm trăm trượng.

Ba trăm trượng, hai trăm trượng, một trăm trượng…. Năm mươi trượng, mười trượng.. Thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên nhảy lên, nháy mắt liền lao ra, vượt qua mười trượng, đứng trên đỉnh tán cây!

Giờ khắc này, vạn chúng chú mục!

Một cái chớp mắt này, Lão Tổ Tống gia nhìn Mạnh Hạo, Tống lão quái cũng nhìn Mạnh Hạo, toàn bộ tu sĩ Tống gia ở trên tầng mây cũng nhìn Mạnh Hạo.

Một cái chớp mắt này, toàn bộ đám tu sĩ Nguyên Anh của ngũ tông nhị tộc đều nhìn Mạnh Hạo. Đối với Mạnh Hạo mà nói, hắn có thể làm cho nhiều tu sĩ Nguyên Anh nhìn vào như thế, đủ để danh chấn Nam Vực rồi.

Mội cái chớp mắt này, Tống gia cũng vậy, Tống Vân Thư cũng thế, còn có Hân Bối, Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất, cũng có nhiều người hơn đều đang ngóng nhìn.

Một cái chớp mắt, mấy chục vị thiên kiêu bên dưới Mạnh Hạo, không cam lòng cũng tốt, bất đắc dĩ cũng thế, dù có suy nghĩ gì thì bọn họ đều đang nhìn Mạnh Hạo. Trong những người này, có Vương Đằng Phi, có tên mập, có Vương Hữu Tài, có hai người Thiên, Lã…

Trên đỉnh tán cây, đỉnh mặt đất, Mạnh Hạo đứng một mình, nhìn thẳng trời cao!

Ngay khi hắn bước lên đỉnh tán cây, cảm nhận được linh khí nồng đậm từ trên cây này. Mức độ đậm đặc đủ để hắn mở ra đạo đài thứ năm rồi. Cũng lúc này, dưới chân Mạnh Hạo, dưới gốc đại thụ, mặt biển mênh mông kia như nhỏ đi vô số lần, như trở thành một cái gương.

Tại bên cạnh cái gương này là một mảnh hư vô, nơi này… là một thế giới, nhưng không phải là thế giới vô biên vô hạn, hắn có thể thấy được bên trong hư vô phía xa như có một đám chữ viết như ẩn như hiện, dần dần hiện lên.

- “Tích quan kiến mộc băng chi niệm, kính kỳ cương, hoài kỳ ý, vu kiến mộc tự toái chi địa, tác họa!”

Mà phần lạc khoản thì ghi ba chữ Thủy Đông Lưu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook