Chương 1: Chiếc Váy Màu Trắng Đó (1)
Thanh Phong Loan Thượng
13/06/2023
Thành Hoang Cổ, Diệp tộc.
"Ta tuyệt đối không đồng ý!"
Trong đại điện nhà họ Diệp, Diệp Khiếu của gia tộc nhà họ Diệp trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt: “Con muốn từ bỏ chức vị thiếu tộc trưởng, ta nói cho con biết, con mau từ bỏ cái ý định đó đi!"
Người thiếu niên kia lộ vẻ chua xót, bất đắc dĩ nói: "Tộc trưởng, hiện giờ con đã mất hết tu vi, thật sự không thích hợp làm thế tử của nhà họ Diệp!"
Diệp Khiếu khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử, từ lúc con mười hai tuổi đã giúp gia tộc tranh đoạt linh quặng. Cho tới nay, con đã giúp gia tộc đoạt được ba mươi sáu mỏ linh quặng, ba mươi sáu mỏ đó! Vào thời kỳ hưng thịnh nhất của nhà họ Diệp cũng chỉ có chín mỏ linh quặng, nhưng con đã giành được tận hai mươi bảy mỏ cho nhà họ Diệp chúng ta! Có thể nói, nhà họ Diệp có được ngày hôm nay tất cả là nhờ có con! Tuy rằng bây giờ toàn bộ tu vi của con đã mất hết, nhưng con vẫn là đệ nhất công thần của nhà họ Diệp chúng ta! Lúc này nếu ta hủy bỏ vị trí thế tử của con sẽ làm con cháu trên dưới của nhà họ Diệp thất vọng! Cũng sẽ làm xấu mặt các thế gia khác, người ngoài sẽ nói rằng Diệp tộc ta qua cầu rút ván, nói Diệp Khiếu ta lòng lang dạ sói!”
Thiếu niên thật tình nói: "Tộc trưởng, hiện tại con đã không còn tu vi nữa, con thực sự gánh vác không nổi trọng trách lớn như vậy! Mong tộc trưởng thành toàn cho tâm nguyện này của con, để con được tự do một chút!"
Diệp Khiếu khẽ cười nói: "Về vấn đề tu vi thì con không cần vội, thong thả đi, dù lâu cỡ nào nhà họ Diệp ta vẫn sẽ đợi con!"
Thiếu niên không còn gì để nói, lực bất tòng tâm.
Sau khi thiếu niên ấy rời đi, Diệp Khiếu nhìn bóng lưng dần khuất của hắn, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Tu vi bị mất hết, áp lực của thiếu niên đó lớn lắm chứ!
…
Sau khi hắn rời khỏi đại điện chưa được bao lâu thì từ xa bỗng nhiên có hai nam nhân tiến đến!
Người mặc áo trắng đi phía trước vừa nhìn thấy hắn thì vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ: “Diệp Quan ca!"
Người thiếu niên tên Diệp Quan này tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu nãy giờ, cười nói: "Diệp Kình đệ, ơ... Đệ đã đạt tới Cửu Cảnh Đỉnh Phong rồi sao?"
Diệp Kình cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quan đột nhiên nói: "Vậy hay là đệ làm thế tử đi?"
Nghe vậy, Diệp Kình liền hoảng hốt không thôi, vội nói: "Không không! Diệp Quan ca, huynh đừng có nói giỡn như vậy chứ!"
Diệp Quan nghiêm túc nói: "Đệ và Diệp Miện đệ đều đang là Cửu Cảnh đỉnh phong, muốn đạt tới Tiên Thiên Cảnh hẳn là không khó, hai đệ hoàn toàn có thể trở thành thế tử mà!"
Diệp Thanh lại lắc đầu, liên tục xua tay: “Diệp Quan ca, ta biết huynh vì chuyện tu vi đột nhiên biến mất mà tinh thần có chút suy sụp, phận làm đệ đệ, ta nhiều chuyện nói huynh nghe một câu, trong cuộc sống sẽ luôn tồn tại núi cao và vực thẳm, lúc thuận buồm xuôi gió không đánh mất chính mình, khi gặp khó khăn nghịch cảnh thì vững vàng đương đầu với thử thách, đệ tin rằng rồi sẽ có một ngày huynh chinh phục được Cửu Thiên thôi! Còn về mấy câu như đệ làm thế tử, huynh ngàn vạn lần đừng có nhắc lại! Kẻ có ý đồ mà truyền lời này đi, người ngoài sẽ tưởng huynh đệ trong nhà họ Diệp chúng ta bất hòa đó!"
Diệp Quan lại thở dài.
Chờ sau khi Diệp Quan rời đi, nam nhân bên cạnh Diệp Kình mới trầm giọng nói: "Diệp Kình ca, huynh nhất định có thể trở thành thế tử!"
Diệp Kình lắc đầu: “Hiện tại Diệp Quan ca vừa gặp nạn thất thế, ta lại giẫm đạp người ta, đệ nói xem làm vậy thì các huynh đệ trong tộc sẽ nhìn ta với ánh mắt như thế nào, còn xem ta ra gì nữa? Còn các tộc trưởng và trưởng lão sẽ nghĩ như nào về ta?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn về bóng lưng Diệp Quan ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, đệ cảm thấy rằng huynh ấy sẽ không thể vực dậy sao?"
Người kia do dự một lúc rồi nói: "Nhưngđệ nghe nói tên Diệp Miện kia và ông nội hắn đang có hành động gì rồi!"
Diệp Kình bèn nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Rất quyết đoán! Nếu như hắn thành công thì sau này phải gọi hắn một tiếng Diệp Miện ca!"
Người kia lại hỏi: “Nếu hắn thất bại thì sao?"
Diệp Kình nhàn nhạt nói: "Cả nhà liền mở tiệc ăn mừng!"
Người kia: "......"
Diệp Kình liếc nhìn qua hắn một cái rồi nói: "Lần sau gặp Diệp Quan ca hãy tỏ ra kính trọng một chút, chúng ta không bợ đỡ nịnh hót khi huynh ấy ở trên đỉnh cao, và cũng sẽ không thừa lúc huynh ấy sa cơ thất thế mà giẫm đạp chiếm lợi."
Người kia khẽ gật đầu: “Đệ hiểu rồi!"
…
Sau khi rời khỏi Diệp tộc, Diệp Quan đi thẳng đến Nạp Lan tộc.
Từ hôn!
Hắn có hôn ước với tiểu thư Nạp Lan tộc - Nạp Lan Ca, hôn sự này đã được hai bên đồng ý, định hôn từ trước.
Nhưng bây giờ tu vi của bản thân đều đã mất hết, hoàn toàn là một người bình thường không hơn không kém vì vậy cũng không nên làm lỡ dở tiểu thư nhà người ta.
Một lúc sau, Diệp Quan đã đến Nạp Lan tộc.
Diệp Quan lẳng lặng ngồi chờ trong đại sảnh.
"Ta tuyệt đối không đồng ý!"
Trong đại điện nhà họ Diệp, Diệp Khiếu của gia tộc nhà họ Diệp trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt: “Con muốn từ bỏ chức vị thiếu tộc trưởng, ta nói cho con biết, con mau từ bỏ cái ý định đó đi!"
Người thiếu niên kia lộ vẻ chua xót, bất đắc dĩ nói: "Tộc trưởng, hiện giờ con đã mất hết tu vi, thật sự không thích hợp làm thế tử của nhà họ Diệp!"
Diệp Khiếu khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử, từ lúc con mười hai tuổi đã giúp gia tộc tranh đoạt linh quặng. Cho tới nay, con đã giúp gia tộc đoạt được ba mươi sáu mỏ linh quặng, ba mươi sáu mỏ đó! Vào thời kỳ hưng thịnh nhất của nhà họ Diệp cũng chỉ có chín mỏ linh quặng, nhưng con đã giành được tận hai mươi bảy mỏ cho nhà họ Diệp chúng ta! Có thể nói, nhà họ Diệp có được ngày hôm nay tất cả là nhờ có con! Tuy rằng bây giờ toàn bộ tu vi của con đã mất hết, nhưng con vẫn là đệ nhất công thần của nhà họ Diệp chúng ta! Lúc này nếu ta hủy bỏ vị trí thế tử của con sẽ làm con cháu trên dưới của nhà họ Diệp thất vọng! Cũng sẽ làm xấu mặt các thế gia khác, người ngoài sẽ nói rằng Diệp tộc ta qua cầu rút ván, nói Diệp Khiếu ta lòng lang dạ sói!”
Thiếu niên thật tình nói: "Tộc trưởng, hiện tại con đã không còn tu vi nữa, con thực sự gánh vác không nổi trọng trách lớn như vậy! Mong tộc trưởng thành toàn cho tâm nguyện này của con, để con được tự do một chút!"
Diệp Khiếu khẽ cười nói: "Về vấn đề tu vi thì con không cần vội, thong thả đi, dù lâu cỡ nào nhà họ Diệp ta vẫn sẽ đợi con!"
Thiếu niên không còn gì để nói, lực bất tòng tâm.
Sau khi thiếu niên ấy rời đi, Diệp Khiếu nhìn bóng lưng dần khuất của hắn, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia lo lắng.
Tu vi bị mất hết, áp lực của thiếu niên đó lớn lắm chứ!
…
Sau khi hắn rời khỏi đại điện chưa được bao lâu thì từ xa bỗng nhiên có hai nam nhân tiến đến!
Người mặc áo trắng đi phía trước vừa nhìn thấy hắn thì vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng hành lễ: “Diệp Quan ca!"
Người thiếu niên tên Diệp Quan này tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu nãy giờ, cười nói: "Diệp Kình đệ, ơ... Đệ đã đạt tới Cửu Cảnh Đỉnh Phong rồi sao?"
Diệp Kình cười nói: "Đúng vậy!"
Diệp Quan đột nhiên nói: "Vậy hay là đệ làm thế tử đi?"
Nghe vậy, Diệp Kình liền hoảng hốt không thôi, vội nói: "Không không! Diệp Quan ca, huynh đừng có nói giỡn như vậy chứ!"
Diệp Quan nghiêm túc nói: "Đệ và Diệp Miện đệ đều đang là Cửu Cảnh đỉnh phong, muốn đạt tới Tiên Thiên Cảnh hẳn là không khó, hai đệ hoàn toàn có thể trở thành thế tử mà!"
Diệp Thanh lại lắc đầu, liên tục xua tay: “Diệp Quan ca, ta biết huynh vì chuyện tu vi đột nhiên biến mất mà tinh thần có chút suy sụp, phận làm đệ đệ, ta nhiều chuyện nói huynh nghe một câu, trong cuộc sống sẽ luôn tồn tại núi cao và vực thẳm, lúc thuận buồm xuôi gió không đánh mất chính mình, khi gặp khó khăn nghịch cảnh thì vững vàng đương đầu với thử thách, đệ tin rằng rồi sẽ có một ngày huynh chinh phục được Cửu Thiên thôi! Còn về mấy câu như đệ làm thế tử, huynh ngàn vạn lần đừng có nhắc lại! Kẻ có ý đồ mà truyền lời này đi, người ngoài sẽ tưởng huynh đệ trong nhà họ Diệp chúng ta bất hòa đó!"
Diệp Quan lại thở dài.
Chờ sau khi Diệp Quan rời đi, nam nhân bên cạnh Diệp Kình mới trầm giọng nói: "Diệp Kình ca, huynh nhất định có thể trở thành thế tử!"
Diệp Kình lắc đầu: “Hiện tại Diệp Quan ca vừa gặp nạn thất thế, ta lại giẫm đạp người ta, đệ nói xem làm vậy thì các huynh đệ trong tộc sẽ nhìn ta với ánh mắt như thế nào, còn xem ta ra gì nữa? Còn các tộc trưởng và trưởng lão sẽ nghĩ như nào về ta?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn về bóng lưng Diệp Quan ở phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, đệ cảm thấy rằng huynh ấy sẽ không thể vực dậy sao?"
Người kia do dự một lúc rồi nói: "Nhưngđệ nghe nói tên Diệp Miện kia và ông nội hắn đang có hành động gì rồi!"
Diệp Kình bèn nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Rất quyết đoán! Nếu như hắn thành công thì sau này phải gọi hắn một tiếng Diệp Miện ca!"
Người kia lại hỏi: “Nếu hắn thất bại thì sao?"
Diệp Kình nhàn nhạt nói: "Cả nhà liền mở tiệc ăn mừng!"
Người kia: "......"
Diệp Kình liếc nhìn qua hắn một cái rồi nói: "Lần sau gặp Diệp Quan ca hãy tỏ ra kính trọng một chút, chúng ta không bợ đỡ nịnh hót khi huynh ấy ở trên đỉnh cao, và cũng sẽ không thừa lúc huynh ấy sa cơ thất thế mà giẫm đạp chiếm lợi."
Người kia khẽ gật đầu: “Đệ hiểu rồi!"
…
Sau khi rời khỏi Diệp tộc, Diệp Quan đi thẳng đến Nạp Lan tộc.
Từ hôn!
Hắn có hôn ước với tiểu thư Nạp Lan tộc - Nạp Lan Ca, hôn sự này đã được hai bên đồng ý, định hôn từ trước.
Nhưng bây giờ tu vi của bản thân đều đã mất hết, hoàn toàn là một người bình thường không hơn không kém vì vậy cũng không nên làm lỡ dở tiểu thư nhà người ta.
Một lúc sau, Diệp Quan đã đến Nạp Lan tộc.
Diệp Quan lẳng lặng ngồi chờ trong đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.