Chương 4: Ngự Kiếm Thuật (1)
Thanh Phong Loan Thượng
13/06/2023
Tiểu Tháp nói: "Hành Đạo Hành Đạo, thay trời Hành Đạo! Ngươi nắm giữ thanh kiếm này trong tay thì cả đời này sẽ không sa vào nghiệp chướng, sẽ không rơi vào luân hồi, công pháp nào cũng có thể côn phá, đạo giáo nào cũng có thể tiêu diệt!"
Diệp Quan mở to hai mắt trừng trừng: “Như vậy có phải làm trái ý trời quá không?"
Tiểu Tháp nói: "Chuyện nhỏ thôi!"
Diệp Quan sửng sốt.
Tiểu Tháp nói: "Cái gọi là thiên đạo, búng tay một cái là có thể phá hủy!"
Diệp Quan: "..."
Diệp Quan nhìn kiếm trong tay, hắn vô cùng hưng phấn.
Những điều Tiểu Tháp nói thật ra hắn cũng không hiểu nhiều. Hắn chỉ biết là hắn có thể trở thành kiếm tu rồi!
Kiếm tu đó...!
Hiện nay kiếm tu ở Nam Châu thật sự là ít ỏi cực kỳ!
Bởi vì phương diện truyền thừa của kiếm đạo hầu như đều biến mất. Cũng chỉ có học viện Quan Huyền ở Nam Châu và mấy đại thế gia siêu cấp may ra mới có loại truyền thừa kiếm đạo này!
Nếu như hắn có thể trở thành kiếm tu, vậy chẳng phải là quá phô trương sao!
Lúc này Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Trực tiếp tu luyện Ngự Kiếm Thuật đi!"
Diệp Quan vội vàng gật đầu: “Được! Được!"
Lúc này một đạo tin tức đột nhiên tiến vào trong thức hải của hắn: "Kiếm vốn chỉ là một thanh sắt bình thường, bởi vì được sử dụng mà có linh tính, vì trái tim mà động, vì máu huyết mà sống, vì phi niệm mà chết. Ngự Kiếm Thuật, ở chỗ điều tức, hợp lại thành một, để cho nhân kiếm Ngũ Linh hợp nhất, qua lại tuần hoàn sinh sôi không ngừng..."
Một lát sau, Diệp Quan ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.
Dưới sự chỉ điểm của Tiểu Tháp, tốc độ tu luyện của hắn phải nói là vô cùng kinh khủng!
Một tháng sau.
Diệp Quan đứng trên một tảng đá ở bờ biển. Gió biển thổi tới, thổi quần áo của hắn bay phấp phới.
Lúc này ngón tay của Diệp Quan bắt quyết chỉ lên trời: “Lên!"
Vù!!
Chuôi kiếm Hành Đạo đột nhiên phóng lên trời, đâm thẳng vào giữa đám mây xanh!
Diệp Quan hai mắt híp lại, ngón tay chém xuống.
Xẹt!
Kiếm Hành Đạo trực tiếp mang theo một đạo kiếm quang xé rách tầng mây!
Diệp Quan khóe miệng hơi nhấc lên, ngón tay không ngừng bay múa. Trong tràng kiếm Hành Đạo không ngừng mang theo từng đạo kiếm quang tự phía chân trời khắp nơi hiện lên.
Sau một hồi, Diệp Quan cảm giác Huyền khí sắp chống đỡ hết nổi. Lúc này mới ngừng lại, hắn hưng phấn nói: "Tháp gia, ta thành công rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi bây giờ có thể đi ra được rồi! Ta muốn tu dưỡng một khoảng thời gian."
Diệp Quan nhíu mày: “Tháp gia, ngươi bị thương sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Nếu không ta cũng sẽ không hút Huyền khí của ngươi. Ngươi phải nghĩ cách kiếm nhiều linh tinh giúp ta một chút, loại vô cùng cực phẩm đấy."
Diệp Quan còn muốn hỏi thêm gì đó, hắn lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở bên trong một chiếc sân!
Diệp Quan vội vàng nhìn trong tay, kiếm Hành Đạo vẫn còn!
Thấy một màn này, Diệp Quan lại nhìn một chút tu vi của mình. Sau khi phát hiện tu vi vẫn còn, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi!
Không phải nằm mơ!
Thật sự là không phải nằm mơ!
Giống như nghĩ đến điều gì, hắn bèn liếc mắt nhìn bốn phía. Giờ phút này trời hơi tờ mờ sáng. Nói cách khác Tháp gia cũng không hề nói dối, mười năm ở trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài!
Thật sự là quá rung động!
Tất cả mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy!
Nhìn kiếm trong tay, Diệp Quan nở nụ cười. Không chỉ có khôi phục tu vi, còn trở thành kiếm tu, quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn to bằng trời...!
Đúng lúc này có một gã lão giả đột nhiên từ đằng xa đi tới.
Diệp Quan vội vàng thu hồi kiếm Hành Đạo!
Việc trở thành kiếm tu, vẫn không thể nói cho người khác biết.
Lúc trước ở Nam Châu đã từng xuất hiện một thanh Linh Kiếm, sau đó trực tiếp đã dẫn phát một hồi thảm án. Vô số đại tộc điên cuồng tranh đoạt, ngay cả học viện Quan Huyền cũng tham gia vào vũng nước đục này!
Nếu chuyện mình là kiếm tu bị bại lộ, tuyệt đối sẽ đưa tới đại họa cho hắn và Diệp tộc!
Lão giả bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Quan: “Thế tử, Tống Từ đạo sư của học viện Quan Huyền đến rồi!"
Học viện Quan Huyền!
Diệp Quan khẽ ngẩn người có chút ngoài ý muốn. Cũng không suy nghĩ nhiều, hắn khẽ gật đầu nói: “Được!"
Nói xong, hắn bèn cùng với lão giả đi về phía xa xa.
...
"Thật xin lỗi Diệp Quan công tử, sau khi học viện Quan Huyền chúng ta thương nghị. Cuối cùng chúng ta đã quyết định hủy bỏ tư cách nhập học của ngươi!"
Trước phủ đệ Diệp tộc, một vị lão giả mặc trường bào màu xám quan sát thiếu niên trước mặt, trong mắt mang theo một tia tiếc hận.
Thiếu niên trước mắt này tên là Diệp Quan, thiên tài yêu nghiệt của thành Hoang Cổ từ trước tới nay. Năm đó mới chỉ sáu tuổi đã đột phá Cửu Cảnh nhục thân chất cốc, đạt tới Tiên Thiên Cảnh. Mười tuổi đột phá Tiên Thiên Cảnh đạt tới Thần Anh Cảnh tu luyện ra Thần Anh. Mười sáu tuổi đột phá Tự Thân Chất Cốc, đạt tới Chân Pháp Cảnh tu luyện thần pháp chi thuật.
Diệp Quan mở to hai mắt trừng trừng: “Như vậy có phải làm trái ý trời quá không?"
Tiểu Tháp nói: "Chuyện nhỏ thôi!"
Diệp Quan sửng sốt.
Tiểu Tháp nói: "Cái gọi là thiên đạo, búng tay một cái là có thể phá hủy!"
Diệp Quan: "..."
Diệp Quan nhìn kiếm trong tay, hắn vô cùng hưng phấn.
Những điều Tiểu Tháp nói thật ra hắn cũng không hiểu nhiều. Hắn chỉ biết là hắn có thể trở thành kiếm tu rồi!
Kiếm tu đó...!
Hiện nay kiếm tu ở Nam Châu thật sự là ít ỏi cực kỳ!
Bởi vì phương diện truyền thừa của kiếm đạo hầu như đều biến mất. Cũng chỉ có học viện Quan Huyền ở Nam Châu và mấy đại thế gia siêu cấp may ra mới có loại truyền thừa kiếm đạo này!
Nếu như hắn có thể trở thành kiếm tu, vậy chẳng phải là quá phô trương sao!
Lúc này Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Trực tiếp tu luyện Ngự Kiếm Thuật đi!"
Diệp Quan vội vàng gật đầu: “Được! Được!"
Lúc này một đạo tin tức đột nhiên tiến vào trong thức hải của hắn: "Kiếm vốn chỉ là một thanh sắt bình thường, bởi vì được sử dụng mà có linh tính, vì trái tim mà động, vì máu huyết mà sống, vì phi niệm mà chết. Ngự Kiếm Thuật, ở chỗ điều tức, hợp lại thành một, để cho nhân kiếm Ngũ Linh hợp nhất, qua lại tuần hoàn sinh sôi không ngừng..."
Một lát sau, Diệp Quan ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện.
Dưới sự chỉ điểm của Tiểu Tháp, tốc độ tu luyện của hắn phải nói là vô cùng kinh khủng!
Một tháng sau.
Diệp Quan đứng trên một tảng đá ở bờ biển. Gió biển thổi tới, thổi quần áo của hắn bay phấp phới.
Lúc này ngón tay của Diệp Quan bắt quyết chỉ lên trời: “Lên!"
Vù!!
Chuôi kiếm Hành Đạo đột nhiên phóng lên trời, đâm thẳng vào giữa đám mây xanh!
Diệp Quan hai mắt híp lại, ngón tay chém xuống.
Xẹt!
Kiếm Hành Đạo trực tiếp mang theo một đạo kiếm quang xé rách tầng mây!
Diệp Quan khóe miệng hơi nhấc lên, ngón tay không ngừng bay múa. Trong tràng kiếm Hành Đạo không ngừng mang theo từng đạo kiếm quang tự phía chân trời khắp nơi hiện lên.
Sau một hồi, Diệp Quan cảm giác Huyền khí sắp chống đỡ hết nổi. Lúc này mới ngừng lại, hắn hưng phấn nói: "Tháp gia, ta thành công rồi!"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi bây giờ có thể đi ra được rồi! Ta muốn tu dưỡng một khoảng thời gian."
Diệp Quan nhíu mày: “Tháp gia, ngươi bị thương sao?"
Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy! Nếu không ta cũng sẽ không hút Huyền khí của ngươi. Ngươi phải nghĩ cách kiếm nhiều linh tinh giúp ta một chút, loại vô cùng cực phẩm đấy."
Diệp Quan còn muốn hỏi thêm gì đó, hắn lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện ở bên trong một chiếc sân!
Diệp Quan vội vàng nhìn trong tay, kiếm Hành Đạo vẫn còn!
Thấy một màn này, Diệp Quan lại nhìn một chút tu vi của mình. Sau khi phát hiện tu vi vẫn còn, bấy giờ hắn mới thở phào một hơi!
Không phải nằm mơ!
Thật sự là không phải nằm mơ!
Giống như nghĩ đến điều gì, hắn bèn liếc mắt nhìn bốn phía. Giờ phút này trời hơi tờ mờ sáng. Nói cách khác Tháp gia cũng không hề nói dối, mười năm ở trong tháp bằng một ngày ở bên ngoài!
Thật sự là quá rung động!
Tất cả mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy!
Nhìn kiếm trong tay, Diệp Quan nở nụ cười. Không chỉ có khôi phục tu vi, còn trở thành kiếm tu, quả thực là một niềm vui ngoài ý muốn to bằng trời...!
Đúng lúc này có một gã lão giả đột nhiên từ đằng xa đi tới.
Diệp Quan vội vàng thu hồi kiếm Hành Đạo!
Việc trở thành kiếm tu, vẫn không thể nói cho người khác biết.
Lúc trước ở Nam Châu đã từng xuất hiện một thanh Linh Kiếm, sau đó trực tiếp đã dẫn phát một hồi thảm án. Vô số đại tộc điên cuồng tranh đoạt, ngay cả học viện Quan Huyền cũng tham gia vào vũng nước đục này!
Nếu chuyện mình là kiếm tu bị bại lộ, tuyệt đối sẽ đưa tới đại họa cho hắn và Diệp tộc!
Lão giả bước nhanh đi đến trước mặt Diệp Quan: “Thế tử, Tống Từ đạo sư của học viện Quan Huyền đến rồi!"
Học viện Quan Huyền!
Diệp Quan khẽ ngẩn người có chút ngoài ý muốn. Cũng không suy nghĩ nhiều, hắn khẽ gật đầu nói: “Được!"
Nói xong, hắn bèn cùng với lão giả đi về phía xa xa.
...
"Thật xin lỗi Diệp Quan công tử, sau khi học viện Quan Huyền chúng ta thương nghị. Cuối cùng chúng ta đã quyết định hủy bỏ tư cách nhập học của ngươi!"
Trước phủ đệ Diệp tộc, một vị lão giả mặc trường bào màu xám quan sát thiếu niên trước mặt, trong mắt mang theo một tia tiếc hận.
Thiếu niên trước mắt này tên là Diệp Quan, thiên tài yêu nghiệt của thành Hoang Cổ từ trước tới nay. Năm đó mới chỉ sáu tuổi đã đột phá Cửu Cảnh nhục thân chất cốc, đạt tới Tiên Thiên Cảnh. Mười tuổi đột phá Tiên Thiên Cảnh đạt tới Thần Anh Cảnh tu luyện ra Thần Anh. Mười sáu tuổi đột phá Tự Thân Chất Cốc, đạt tới Chân Pháp Cảnh tu luyện thần pháp chi thuật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.