Chương 120: Áp lực sư huynh thật lớn
Nhan Tiểu Ngôn
26/07/2014
Edit: Vân Khinh
Beta: Tiểu Tuyền
Trâu Thạch xông lên tương trợ , Tam nhãn xích Hỏa sư đối mặt hai cao
thủ Nguyên Anh trung kỳ vây công, tứ chi dùng sức ngừng lại, hai mắt nhô lên, hô một tiếng từ trong miệng phun ra một viên cầu màu hồng bằng một nắm tay.
Đó là yêu đan Tam nhãn xích Hỏa sư!
Nó phun ra yêu đan lúc này, rõ ràng là muốn cùng “địch nhân” đồng vu quy tận.
Thái Biện bị đè dưới chân nó vốn từ trong hôn mê tỉnh lại, bị nó dùng sức giẫm như vậy, mắt trợn trắng phun ra một miệng máu tươi hoàn toàn hôn mê.
Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch cũng bị nó dọa không nhẹ, bọn họ đã chẳng quan tâm sống chết của Thái Biện, bọn hắn chỉ hận bây giờ không thể lập tức quay đầu chạy thật nhanh, Hỏa Hệ yêu thú cấp sáu nổi điên muốn tự nổ yêu đan không phải chuyện đùa, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng trong khoảng cách gần như vậy cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Trịnh Quyền sắc mặt đại biến, lớn tiếng kêu gọi mọi người Phái Thánh Trí trên đại điện nhanh chóng thối lui, toàn lực kết ấn, một hào quang màu tím từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, nhanh chóng mở rộng trong phạm vị một trượng, đem người Phái Thánh Trí vòng quanh trong đó.
Đang lúc mọi người cho là đại nạn không thể tránh khỏi, bạch quang hiện lên, Tiểu Trư chạm vào ngọn lửa Tam nhãn xích Hỏa sư phun ra, a ô một ngụm, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi ngươi, đem viên yêu đan sắp nổ tung kia nuốt luôn!
Giằng co giữa hai người và một sư tử khiến mọi người quả thực không thể tin vào hai mắt mình, nhìn Tiểu Trư nhanh nhẹn rơi xuống đất, nấc một cái, vui vẻ chạy qua một bên.
Mất đi yêu đan Tam nhãn xích Hỏa sư đang muốn phát tác. Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch phục hồi tinh thần liên thủ tấn công chỗ yếu hại của nó. Uy thế Tam nhãn xích Hỏa sư so với vừa rồi đã kém hơn nhiều, mặc dù hết sức chống cự cuối cùng vẫn bị hai người đánh trọng thương nằm sấp trên mặt đất.
Một nén nhang thời gian đã qua, nó ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, hai mắt mê mang thống khổ mở to, không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch bận rộn xem xét thương thế Thái Biện, so với Tiền Tấu thì hắn bị thương còn nặng hơn, xương cốt trên người phần lớn đều bị gãy, ngũ tạng lục phủ bị thương nghiêm trọng, một con mắt bị Hỏa sư làm bị thương, nửa bên mặt còn lại máu tươi đầm đìa. So với quỷ còn khó coi hơn.
Nếu là người bình thường bị thương như vậy đã sớm chết một trăm lần, nhưng cho dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng phải tĩnh dưỡng mấy năm. Và phải lấy ra một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng, không có mười năm hay hai mươi năm cũng không thể hồi phục như cũ để có thể tu luyện một lần nữa.
Ty Biện Thái rất muốn phát tác, nhưng tất cả mọi người đều thấy, là Thái Biện khống chế không được Linh Thú của mình cho nên bị cắn trả làm trọng thương. Nếu như không có Tiểu Trư, Tam nhãn xích Hỏa sư tự nổ yêu đan sẽ khiến cả hắn cũng có thể không giữ mạng được, mọi người đa số đều bị liên lụy, như vậy bọn họ còn thiếu Chu Chu một cái nợ nhân tình.
Nhưng khẩu khí này sao có thể nuốt trôi a?!
Sắc mặt của Ty Biện Thái đen như có thể nặng ra bình mực nước. Lần này bọn họ ngã hoàn toàn, hai người con cưng của Tông môn bị trọng thương, cũng tổn thất một con Linh Thú Hỏa Hệ cấp sáu trân quý vô cùng.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại thắng quang minh chính đại, không có gì có thể chỉ trích. Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch giận đến cơ hồ muốn nội thương, hai người không muốn nói bất kỳ điều gì, ôm Thái Biện cùng Tiền Tấu quay đầu ra khỏi đại điện.
Chu Chu đi lên hai bước chỉ Tam nhãn xích Hỏa sư đang hấp hối trên mặt đất, rụt rè nói: “Hỏa sư này làm sao bây giờ?”
Ty Biện Thái nhìn thấy nàng liền tức giận, căm hận nói: “Loại vô dụng này, giết đi là được!” Nói xong cũng không quay đầu lại, cùng Trâu Thạch khống chế pháp bảo phi hành rời đi.
Chu Chu ôm Tiểu Trư từ từ đi tới bên cạnh Tam nhãn xích Hỏa sư, hiện tại nó không cách nào hoạt động, một người bình thường cũng có thể giết chết nó. Đôi mắt Hỏa sư hoàn toàn không có tức giận, chết lặng nhìn Chu Chu. Chờ đợi tính mạng kết thúc trên tay người trước mặt này.
Thạch Ánh Lục không quá yên tâm, đi theo xem, nàng cùng Chu Chu ngồi xuống, đưa tay sờ bờm của Tam nhãn xích Hỏa sư, thở dài nói: “Nó thật đáng thương. Đi theo loại người khốn khiếp như vậy.”
Chu Chu nghĩ đến vừa rồi ám toán nó một châm, trong lòng có chút áy náy. Tiểu Trư cùng nó đối chiến, nàng cảm ứng được Tiểu Trư nắm chắc đối phó được nó, nhưng vì tâm tư tính toán của mình, nàng hạ thủ với nó, khiến đưa đến kết quả như vậy.
Tam nhãn xích Hỏa sư rơi vào kết cục này, cũng có lỗi của nàng, mặc dù Tiểu Trư xuất toàn lực có thể đối phó nó, nó có thể chết thảm hại hơn, nhưng thấy nó giống như rác rưởi bị người bỏ đi, nàng không khỏi có chút đồng tình.
Trịnh Quyền đi tới nhìn một chút, nói: “Thương thế của nó dưỡng tốt lên, tu vi có thể rớt xuống cấp bốn, hơn nữa có thể mất đi linh trí trở thành Linh Thú bình thường, khó trách Ty Biện Thái bọn họ không vui, chẳng qua nếu có đủ đan dược điều dưỡng, hẳn có thể lần nữa thăng lên cấp năm và có thể Kết Đan. Tiểu Lục nếu ngươi thích, không ngại nhận nó, thì sau này nó có thể lớn lên lần nữa, cũng là một trợ giúp lớn.”
Con mắt của Thạch Ánh Lục sáng ngời, là một luyện khí sư, nếu có thể có một con Hỏa Hệ yêu thú cấp năm trở lên, quả thật được lợi không ít, về phần đan dược….có Chu Chu cần gì phải sợ?
Vưu Thiên Nhận, Phù Ngọc cùng với các vị trưởng lão còn lại đi tới, đệ tử nhà mình thắng đẹp, nhưng trên mặt bọn họ không quá nhiều vui mừng.
Thái độ của người Tông môn càng ngày cứng rắn, có thể chống đỡ được một lần, không chắc sẽ có lần thứ hai.
Hơn nữa lần này tình thế gấp gáp, Ty Biện cùng Trâu Thạch không tiện phát tác, nhưng song phương xem như kết thù. Trâu Thạch còn đỡ, Ty Biện Thái lòng dạ hẹp hòi, cố chấp nham hiểm, chỉ sợ sẽ nhanh chóng quay lại báo thù, không đến nỗi diệt môn, nhưng muốn giận chó đánh mèo vào Chu Chu và Thạch Ánh Lục là chuyện vô cùng đơn giản.
Vưu Thiên Nhận cùng Phù Ngọc liếc nhau một cái…….. Có một số việc sợ là phải tiến hành trước.
Đề Thiền Thượng mặt ủ mày chau đánh giá hai sư muội, lấy cùi chỏ đụng vào trên người hai sư đệ một cái, than thở nói: “Các ngươi có cảm thấy làm sư huynh….áp lực rất lớn hay không?!”
Nụ cười theo quán tính của Cơ U Cốc cứng đờ xuống, Doãn Tử Chương hừ nhẹ một tiếng, cự tuyệt trả lời vấn đề diệt uy phong này.
Trận chiến trên đại điện Tuệ Lữ Phong nhanh chóng truyền ra ngoài, không ít đệ tử Trúc Cơ kỳ nôn nóng, ngày thứ hai liền đến núi Ứng Bàng dưới đỉnh Sướng Tiên cốc, hy vọng có thể may mắn tìm được một nửa con thú thân thích của Tiểu Trư.
Có Linh Thú lợi hại như vậy trong tay, cho dù ra ngoài không thể đi ngang, nhưng đi xéo thì không có vấn đề gì.
Trịnh Quyền đối với kết quả như vậy hết sức im lặng, chỉ có hắn biết rõ, Tiểu Trư cùng Sướng Tiên cốc không có một chút quan hệ, những đệ tử này có đào ba thước đất cũng không thể tìm ra một cọng lông heo.
Lần này hắn kiên trì để Chu Chu cùng Thái Biện tỷ thí, nhưng thật ra là muốn danh tiếng của nàng truyền về Tông Môn, cũng lưu lại ấn tượng trong lòng người khác – - một người pháp lực kém cỏi, tướng mạo xấu xí, chỉ do vận may nhặt được một Linh Thú lợi hại, cho nên tiểu thôn cô mới bái nhập Trình Quyền hắn làm sư phụ.
Cùng Đan Hoàng có tu vi tốt, tinh thông luyện đan hơn nữa xinh đẹp động lòng người mà Thái Tử sủng ái, không thể nào là cùng một người!
Đó là yêu đan Tam nhãn xích Hỏa sư!
Nó phun ra yêu đan lúc này, rõ ràng là muốn cùng “địch nhân” đồng vu quy tận.
Thái Biện bị đè dưới chân nó vốn từ trong hôn mê tỉnh lại, bị nó dùng sức giẫm như vậy, mắt trợn trắng phun ra một miệng máu tươi hoàn toàn hôn mê.
Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch cũng bị nó dọa không nhẹ, bọn họ đã chẳng quan tâm sống chết của Thái Biện, bọn hắn chỉ hận bây giờ không thể lập tức quay đầu chạy thật nhanh, Hỏa Hệ yêu thú cấp sáu nổi điên muốn tự nổ yêu đan không phải chuyện đùa, cho dù bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, nhưng trong khoảng cách gần như vậy cũng sẽ bị thương không nhẹ.
Trịnh Quyền sắc mặt đại biến, lớn tiếng kêu gọi mọi người Phái Thánh Trí trên đại điện nhanh chóng thối lui, toàn lực kết ấn, một hào quang màu tím từ lòng bàn tay hắn xuất hiện, nhanh chóng mở rộng trong phạm vị một trượng, đem người Phái Thánh Trí vòng quanh trong đó.
Đang lúc mọi người cho là đại nạn không thể tránh khỏi, bạch quang hiện lên, Tiểu Trư chạm vào ngọn lửa Tam nhãn xích Hỏa sư phun ra, a ô một ngụm, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi ngươi, đem viên yêu đan sắp nổ tung kia nuốt luôn!
Giằng co giữa hai người và một sư tử khiến mọi người quả thực không thể tin vào hai mắt mình, nhìn Tiểu Trư nhanh nhẹn rơi xuống đất, nấc một cái, vui vẻ chạy qua một bên.
Mất đi yêu đan Tam nhãn xích Hỏa sư đang muốn phát tác. Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch phục hồi tinh thần liên thủ tấn công chỗ yếu hại của nó. Uy thế Tam nhãn xích Hỏa sư so với vừa rồi đã kém hơn nhiều, mặc dù hết sức chống cự cuối cùng vẫn bị hai người đánh trọng thương nằm sấp trên mặt đất.
Một nén nhang thời gian đã qua, nó ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có, hai mắt mê mang thống khổ mở to, không biết vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch bận rộn xem xét thương thế Thái Biện, so với Tiền Tấu thì hắn bị thương còn nặng hơn, xương cốt trên người phần lớn đều bị gãy, ngũ tạng lục phủ bị thương nghiêm trọng, một con mắt bị Hỏa sư làm bị thương, nửa bên mặt còn lại máu tươi đầm đìa. So với quỷ còn khó coi hơn.
Nếu là người bình thường bị thương như vậy đã sớm chết một trăm lần, nhưng cho dù tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng phải tĩnh dưỡng mấy năm. Và phải lấy ra một lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng, không có mười năm hay hai mươi năm cũng không thể hồi phục như cũ để có thể tu luyện một lần nữa.
Ty Biện Thái rất muốn phát tác, nhưng tất cả mọi người đều thấy, là Thái Biện khống chế không được Linh Thú của mình cho nên bị cắn trả làm trọng thương. Nếu như không có Tiểu Trư, Tam nhãn xích Hỏa sư tự nổ yêu đan sẽ khiến cả hắn cũng có thể không giữ mạng được, mọi người đa số đều bị liên lụy, như vậy bọn họ còn thiếu Chu Chu một cái nợ nhân tình.
Nhưng khẩu khí này sao có thể nuốt trôi a?!
Sắc mặt của Ty Biện Thái đen như có thể nặng ra bình mực nước. Lần này bọn họ ngã hoàn toàn, hai người con cưng của Tông môn bị trọng thương, cũng tổn thất một con Linh Thú Hỏa Hệ cấp sáu trân quý vô cùng.
Nhưng hết lần này tới lần khác đối phương lại thắng quang minh chính đại, không có gì có thể chỉ trích. Ty Biện Thái cùng Trâu Thạch giận đến cơ hồ muốn nội thương, hai người không muốn nói bất kỳ điều gì, ôm Thái Biện cùng Tiền Tấu quay đầu ra khỏi đại điện.
Chu Chu đi lên hai bước chỉ Tam nhãn xích Hỏa sư đang hấp hối trên mặt đất, rụt rè nói: “Hỏa sư này làm sao bây giờ?”
Ty Biện Thái nhìn thấy nàng liền tức giận, căm hận nói: “Loại vô dụng này, giết đi là được!” Nói xong cũng không quay đầu lại, cùng Trâu Thạch khống chế pháp bảo phi hành rời đi.
Chu Chu ôm Tiểu Trư từ từ đi tới bên cạnh Tam nhãn xích Hỏa sư, hiện tại nó không cách nào hoạt động, một người bình thường cũng có thể giết chết nó. Đôi mắt Hỏa sư hoàn toàn không có tức giận, chết lặng nhìn Chu Chu. Chờ đợi tính mạng kết thúc trên tay người trước mặt này.
Thạch Ánh Lục không quá yên tâm, đi theo xem, nàng cùng Chu Chu ngồi xuống, đưa tay sờ bờm của Tam nhãn xích Hỏa sư, thở dài nói: “Nó thật đáng thương. Đi theo loại người khốn khiếp như vậy.”
Chu Chu nghĩ đến vừa rồi ám toán nó một châm, trong lòng có chút áy náy. Tiểu Trư cùng nó đối chiến, nàng cảm ứng được Tiểu Trư nắm chắc đối phó được nó, nhưng vì tâm tư tính toán của mình, nàng hạ thủ với nó, khiến đưa đến kết quả như vậy.
Tam nhãn xích Hỏa sư rơi vào kết cục này, cũng có lỗi của nàng, mặc dù Tiểu Trư xuất toàn lực có thể đối phó nó, nó có thể chết thảm hại hơn, nhưng thấy nó giống như rác rưởi bị người bỏ đi, nàng không khỏi có chút đồng tình.
Trịnh Quyền đi tới nhìn một chút, nói: “Thương thế của nó dưỡng tốt lên, tu vi có thể rớt xuống cấp bốn, hơn nữa có thể mất đi linh trí trở thành Linh Thú bình thường, khó trách Ty Biện Thái bọn họ không vui, chẳng qua nếu có đủ đan dược điều dưỡng, hẳn có thể lần nữa thăng lên cấp năm và có thể Kết Đan. Tiểu Lục nếu ngươi thích, không ngại nhận nó, thì sau này nó có thể lớn lên lần nữa, cũng là một trợ giúp lớn.”
Con mắt của Thạch Ánh Lục sáng ngời, là một luyện khí sư, nếu có thể có một con Hỏa Hệ yêu thú cấp năm trở lên, quả thật được lợi không ít, về phần đan dược….có Chu Chu cần gì phải sợ?
Vưu Thiên Nhận, Phù Ngọc cùng với các vị trưởng lão còn lại đi tới, đệ tử nhà mình thắng đẹp, nhưng trên mặt bọn họ không quá nhiều vui mừng.
Thái độ của người Tông môn càng ngày cứng rắn, có thể chống đỡ được một lần, không chắc sẽ có lần thứ hai.
Hơn nữa lần này tình thế gấp gáp, Ty Biện cùng Trâu Thạch không tiện phát tác, nhưng song phương xem như kết thù. Trâu Thạch còn đỡ, Ty Biện Thái lòng dạ hẹp hòi, cố chấp nham hiểm, chỉ sợ sẽ nhanh chóng quay lại báo thù, không đến nỗi diệt môn, nhưng muốn giận chó đánh mèo vào Chu Chu và Thạch Ánh Lục là chuyện vô cùng đơn giản.
Vưu Thiên Nhận cùng Phù Ngọc liếc nhau một cái…….. Có một số việc sợ là phải tiến hành trước.
Đề Thiền Thượng mặt ủ mày chau đánh giá hai sư muội, lấy cùi chỏ đụng vào trên người hai sư đệ một cái, than thở nói: “Các ngươi có cảm thấy làm sư huynh….áp lực rất lớn hay không?!”
Nụ cười theo quán tính của Cơ U Cốc cứng đờ xuống, Doãn Tử Chương hừ nhẹ một tiếng, cự tuyệt trả lời vấn đề diệt uy phong này.
Trận chiến trên đại điện Tuệ Lữ Phong nhanh chóng truyền ra ngoài, không ít đệ tử Trúc Cơ kỳ nôn nóng, ngày thứ hai liền đến núi Ứng Bàng dưới đỉnh Sướng Tiên cốc, hy vọng có thể may mắn tìm được một nửa con thú thân thích của Tiểu Trư.
Có Linh Thú lợi hại như vậy trong tay, cho dù ra ngoài không thể đi ngang, nhưng đi xéo thì không có vấn đề gì.
Trịnh Quyền đối với kết quả như vậy hết sức im lặng, chỉ có hắn biết rõ, Tiểu Trư cùng Sướng Tiên cốc không có một chút quan hệ, những đệ tử này có đào ba thước đất cũng không thể tìm ra một cọng lông heo.
Lần này hắn kiên trì để Chu Chu cùng Thái Biện tỷ thí, nhưng thật ra là muốn danh tiếng của nàng truyền về Tông Môn, cũng lưu lại ấn tượng trong lòng người khác – - một người pháp lực kém cỏi, tướng mạo xấu xí, chỉ do vận may nhặt được một Linh Thú lợi hại, cho nên tiểu thôn cô mới bái nhập Trình Quyền hắn làm sư phụ.
Cùng Đan Hoàng có tu vi tốt, tinh thông luyện đan hơn nữa xinh đẹp động lòng người mà Thái Tử sủng ái, không thể nào là cùng một người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.