Chương 461: Cùng nhau đi xem trò hay đi
Nhan Tiểu Ngôn
16/06/2015
Edit: Sarah Khanh
Beta: Sakura
Cơ U Cốc đang có ý định tìm người đồng hành để thuận tiện che dấu thân phận, thấy đối phương có ý kết giao, liền đứng dậy đi qua mời bọn họ ngồi chung.
Hai bên đều giới thiệu đơn giản về bản thân, vị lão tu sĩ kia tên là Quách Trai, tu sĩ Kết Đan kỳ, tu sĩ trẻ tuổi tên Đặng Vân Khởi, nữ tu áo tím tên là Tăng Tố, là đệ tử thân truyền của hắn, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bọn họ thuộc Sang Không môn một môn phái nhỏ đến từ Đan Quốc, năm xưa có giao hảo cùng với Đan tộc, nhận được không ít ân huệ từ Đan tộc, kể từ khi Đan tộc bị Diễm tộc lật đổ thì môn phái của bọn họ cũng bị chèn ép không ít.
Chưởng môn Sang Không môn là người trọng tình trọng nghĩa, không muốn chuyển hướng sang Diễm tộc, dứt khoát giải tán môn phái, Quách Trai mang theo hai đệ tử ẩn cư vùng sát biên giới, lần này nghe nói hoàng tộc Diễm thị muốn cử hành đại hội Luyện Đan Sư đính tiềm, bọn họ nghĩ đến Đan tộc sẽ có người xuất hiện giành lấy vị trí này, cho nên ngay lập tức chuẩn bị lên đường đến thành Lăng Đan đi xem một chút.
Lần này đi thành Lăng Đan đường xá xa xôi, bọn họ sợ trên đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên bọn họ tính toán ở lại Tiên thành lâu mấy ngày kết giao với một số tu sĩ cùng lên đường, hôm nay đã tìm được hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong lòng Cơ U Cốc mừng thầm, lập tức giao hẹn sáng sớm ngày mai đi cùng với bọn họ.
Quách Trai thấy bọn họ một nhóm có năm người trong đó có hai tu sĩ Kết Đan kì, mặc dù chỉ là Kết Đan sơ kỳ nhưng mà như vậy cũng quá tốt rồi, trong đó có một người là Luyện Đan Sư, nhân vật như vậy bình thường muốn gặp mặt cũng không phải dễ dàng nhưng bây giờ lại nguyện ý đồng hành cùng bọn họ, chuyện tốt như vậy tự nhiên một lời đáp ứng.
Mấy người Cơ U Cốc cũng dùng tên giả, bọn họ tự xưng từng chịu ân huệ của một vị tiền bối xuất thân đến từ Đan tộc tên là Trịnh Quyền, cho nên cũng rất kính trọng Đan tộc, rất có cảm tình tốt.
Quách Trai nghe được tên Trịnh Quyền, thở dài một tiếng nói: ” Vị Trịnh đại sư này vốn là một nhân vật thiên tài nổi danh trong Đan tộc tên là Đan Đính. Đáng tiếc không biết tại sao lại rời khỏi Đan tộc, thật là đáng tiếc. Lão phu có một đứa cháu là họ hàng xa từng là Dược đồng trong Đan tộc, từng được tận mắt nhìn thấy Trịnh đại sư luyện đan.”
Ngay cả chuyện của Trịnh Quyền cũng biết, chứng tỏ quan hệ giữa Sang Không môn cùng với Đan tộc rất tốt. Chu Chu không thể không sinh ra vài ý gần gũi hơn với ba thầy trò này.
Sáng sớm ngày tiếp theo, bọn họ đúng hẹn chờ ở cửa Nam Tiên thành. Quả nhiên nhìn thấy Quách Trai mang theo hai đệ tử cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ lạ mặt cùng đi.
Mấy người chào hỏi mấy câu liền cũng nhau lên đường.
Chu Chu và Đề Thiện Thượng đều giả mạo thành tu sĩ có tu vi Luyện Khí kỳ, cho nên hai người cùng ngồi trên Bát Vân thoi, đoàn người bay theo phương hướng thành Lăng Đan. Vùng lân cận dần dần không thấy dấu vết có người sinh sống, ngắn ngủi mười mấy ngày nhưng lại liên tiếp gặp gỡ năm sáu nhóm đạo tặc muốn ra tay với bọn họ.
Những tiểu đạo tặc này mấy người Doãn Tử Chương tự nhiên không cần để ý tới. Đều là thầy trò Quách Trai cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục ra tay đuổi đi.
Nhìn qua đoàn bọn họ có ba tu sĩ Kết Đan kỳ. Đạo tặc dám ra tay với bọn họ tất nhiên cũng phải là dạng dễ đối phó, mỗi lần đều khiến mấy người Quách Trai sợ toát mồ hôi lạnh, mấy người Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương lại có tinh thần ngắm cảnh khắp nơi, nhìn như vô cùng nguy hiểm nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành.
Trên mặt Quách Trai bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thấy năm người đi cùng chuyến đi này có chút cổ quái, tuy nhiên thấy được bọn họ không có ý xấu cho nên Quách Trai cũng làm như không thấy, âm thầm dặn dò hai đệ tử khách khí với năm người này một chút.
Cứ hữu kinh vô hiểm như vậy rất nhanh đã đến thành Lăng Đan. Thời gian này thành Lăng Đan hoàn toàn khác với mấy tháng trước, cửa thành mở ra để người ra người vào vô tư, pháp bảo Ngọc Nhãn được gắn trên cửa thành để kiểm tra thực lực tu sĩ qua lại cũng đã bị dỡ bỏ.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây để xem náo nhiệt. Tu sĩ có đầy đủ tài lực có thể đến ở khách sạn trong thành Lăng Đan, hoặc có thể ở địa phương phụ cận tìm chỗ dừng chân tạm thời cũng được.
Khu vực xung quanh thành Lăng Đan cực kì náo nhiệt. Cùng với không khí khẩn trương đè nén trước đây khác nhau một trời một vực như hai thế giới vậy.
Núi Hồng Vân ở ngoài thành đã được chỉnh đốn lại hoàn toàn đổi mới, tất cả Luyện Đan Sư ngũ phẩm trở lên cũng có thể trực tiếp đến ở trên núi, mà đại hội Luyện Đan Sư được cử hành ở trên đỉnh núi ngay bên cạnh tế đàn Thiên Hỏa.
Đại hội còn nửa tháng nữa mới chính thức tiến hành thi đấu, đã có vô số tu sĩ tụ tập ở chỗ này, có thể nhìn thấy được ở đây còn có một vài phường thị được thành lập tạm thời trong thời gian thi đấu, đoàn người Chu Chu vừa đặt chân đến nơi, đúng lúc hiệu buôn lớn nhất Đan Quốc “Thiên Linh phường” ở dưới chân núi Hồng Vân cử hành buổi đấu giá đầu tiên.
Cơ U Cốc vừa nghe đến danh hiệu Thiên Linh phường, trên môi hiện ra nụ cười có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa, chủ động đề nghị: “Không bằng chúng ta cùng đi nhìn xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Trải qua mấy ngày đồng hành, mấy người Quách Trai đã sớm từ từ quen sự chỉ huy làm việc của Cơ U Cốc, liền gật đầu theo quán tính đi theo hắn.
Có một loại người chính là như thế,trời sinh đã có khí thế đặc thù, làm người ta không tự chủ được làm việc theo ý của hắn, ở trong một đám đông luôn nắm giữ vai trò lãnh đạo, thậm chí cùng với thực lực bản thân không hề liên quan tới nhau.
Dễ dàng thấy được Thiên Linh phường rất coi trọng buổi đấu giá này, trên đài cao hình tròn bằng Bạch Ngọc được khắc một đại trận phòng hộ khổng lồ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng đừng nghĩ đến việc đến gần đài cao trong vòng ba bước, càng đừng nói đến việc công khai cướp đoạt bảo vật.
Chủ trì buổi đấu giá là một vị nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tướng mạo diễm lệ dáng người xinh đẹp, nàng vặn eo lắc mông đi tới giữa đài cao Bạch Ngọc, ánh mắt di chuyển đến ngàn vạn tu sĩ bên dưới đài, cười nói: “Tiểu nữ tử Viên Bảo Nhi, thay mặt Thiên Linh phường hoan nghênh các vị nể mặt đến dự buổi đấu giá đầu tiên của tệ phường. Đã là màn mở đầu đương nhiên đồ vật tự nhiên cũng không bình thường, các vị cần phải chuẩn bị linh thạch thật tốt! Các vị khách quan ở buổi đấu giá lần này đấu giá được bảo vật nào, sau khi thanh toán linh thạch, để đảm bảo an toàn cho các vị, quý khách có thể trong vòng một năm có thể tự mình đến lấy đồ vật ở phường hiệu.”
Các tu sĩ phía dưới vừa nghe, co không ít người đều lộ ra vẻ mặt yên tâm. Ở chỗ này một tay nộp linh thạch một tay thu hàng, chỉ sợ trời chưa tối đã bị người khác cướp bóc ngay cả mạng cũng không giữ được. Có một năm thời gian để hòa hoãn, đại khái có thể chuẩn bị kỹ để đến cửa hàng để thu đồ.
Quy mô cùng với danh tiếng của Thiên Linh phường cũng chỉ hơi kém Tụ Bảo Lâu của Tấn Bảo tông, danh dự tuyệt đối có thể tin cậy, đồ vật của bọn họ để lại ở đó một năm cũng không có tổn thất gì.
Rất nhanh Viên Bảo Nhi ở trên đài liền giới thiệu kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên, vậy mà lại là một linh khí trung phẩm, nhất thời tinh thần quần chúng dưới đài mãnh liệt sôi nổi hơn. Linh khí trung phẩm bình thường có tiền cũng không mua được, một tu sĩ Kết Đan kỳ có hai ba vật bảo khí đã là rất tốt, linh khí chỉ có những người xuất thân từ thế gia nhất lưu tông môn hoặc là tu sĩ có cơ duyên đặc biệt mới có cơ hội có được.
Quách Trai nhìn món linh khí trung phẩm trên đài cao, kích động đến nỗi con ngươi muốn rơi khỏi hốc mắt, dĩ nhiên hắn biết bản thân hắn không có nhiều tài phú như vậy hơn một nửa là mua không nổi, cho lên cũng chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng.
Phản ứng của hai đệ tử đi cùng hắn cũng với hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác càng lớn hơn, mà Cơ U Cốc vẫn bình tĩnh như thường.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên đã chấn động như thế, càng về sau càng làm cho con mắt của mọi người càng không rảnh rỗi, cuối cùng thì vật phẩm đấu giá thứ chín cũng ra sân, đó là một tinh trụ Băng Ngọc trong suốt sáng long lanh.
Chu Chu cùng mấy người trao đổi ánh mắt——–trò hay đã lên sàn! Không biết “vị kia” đã tới chưa……..
Beta: Sakura
Cơ U Cốc đang có ý định tìm người đồng hành để thuận tiện che dấu thân phận, thấy đối phương có ý kết giao, liền đứng dậy đi qua mời bọn họ ngồi chung.
Hai bên đều giới thiệu đơn giản về bản thân, vị lão tu sĩ kia tên là Quách Trai, tu sĩ Kết Đan kỳ, tu sĩ trẻ tuổi tên Đặng Vân Khởi, nữ tu áo tím tên là Tăng Tố, là đệ tử thân truyền của hắn, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Bọn họ thuộc Sang Không môn một môn phái nhỏ đến từ Đan Quốc, năm xưa có giao hảo cùng với Đan tộc, nhận được không ít ân huệ từ Đan tộc, kể từ khi Đan tộc bị Diễm tộc lật đổ thì môn phái của bọn họ cũng bị chèn ép không ít.
Chưởng môn Sang Không môn là người trọng tình trọng nghĩa, không muốn chuyển hướng sang Diễm tộc, dứt khoát giải tán môn phái, Quách Trai mang theo hai đệ tử ẩn cư vùng sát biên giới, lần này nghe nói hoàng tộc Diễm thị muốn cử hành đại hội Luyện Đan Sư đính tiềm, bọn họ nghĩ đến Đan tộc sẽ có người xuất hiện giành lấy vị trí này, cho nên ngay lập tức chuẩn bị lên đường đến thành Lăng Đan đi xem một chút.
Lần này đi thành Lăng Đan đường xá xa xôi, bọn họ sợ trên đường đi sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên bọn họ tính toán ở lại Tiên thành lâu mấy ngày kết giao với một số tu sĩ cùng lên đường, hôm nay đã tìm được hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Trong lòng Cơ U Cốc mừng thầm, lập tức giao hẹn sáng sớm ngày mai đi cùng với bọn họ.
Quách Trai thấy bọn họ một nhóm có năm người trong đó có hai tu sĩ Kết Đan kì, mặc dù chỉ là Kết Đan sơ kỳ nhưng mà như vậy cũng quá tốt rồi, trong đó có một người là Luyện Đan Sư, nhân vật như vậy bình thường muốn gặp mặt cũng không phải dễ dàng nhưng bây giờ lại nguyện ý đồng hành cùng bọn họ, chuyện tốt như vậy tự nhiên một lời đáp ứng.
Mấy người Cơ U Cốc cũng dùng tên giả, bọn họ tự xưng từng chịu ân huệ của một vị tiền bối xuất thân đến từ Đan tộc tên là Trịnh Quyền, cho nên cũng rất kính trọng Đan tộc, rất có cảm tình tốt.
Quách Trai nghe được tên Trịnh Quyền, thở dài một tiếng nói: ” Vị Trịnh đại sư này vốn là một nhân vật thiên tài nổi danh trong Đan tộc tên là Đan Đính. Đáng tiếc không biết tại sao lại rời khỏi Đan tộc, thật là đáng tiếc. Lão phu có một đứa cháu là họ hàng xa từng là Dược đồng trong Đan tộc, từng được tận mắt nhìn thấy Trịnh đại sư luyện đan.”
Ngay cả chuyện của Trịnh Quyền cũng biết, chứng tỏ quan hệ giữa Sang Không môn cùng với Đan tộc rất tốt. Chu Chu không thể không sinh ra vài ý gần gũi hơn với ba thầy trò này.
Sáng sớm ngày tiếp theo, bọn họ đúng hẹn chờ ở cửa Nam Tiên thành. Quả nhiên nhìn thấy Quách Trai mang theo hai đệ tử cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ lạ mặt cùng đi.
Mấy người chào hỏi mấy câu liền cũng nhau lên đường.
Chu Chu và Đề Thiện Thượng đều giả mạo thành tu sĩ có tu vi Luyện Khí kỳ, cho nên hai người cùng ngồi trên Bát Vân thoi, đoàn người bay theo phương hướng thành Lăng Đan. Vùng lân cận dần dần không thấy dấu vết có người sinh sống, ngắn ngủi mười mấy ngày nhưng lại liên tiếp gặp gỡ năm sáu nhóm đạo tặc muốn ra tay với bọn họ.
Những tiểu đạo tặc này mấy người Doãn Tử Chương tự nhiên không cần để ý tới. Đều là thầy trò Quách Trai cùng với hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục ra tay đuổi đi.
Nhìn qua đoàn bọn họ có ba tu sĩ Kết Đan kỳ. Đạo tặc dám ra tay với bọn họ tất nhiên cũng phải là dạng dễ đối phó, mỗi lần đều khiến mấy người Quách Trai sợ toát mồ hôi lạnh, mấy người Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương lại có tinh thần ngắm cảnh khắp nơi, nhìn như vô cùng nguy hiểm nhưng mỗi lần đều gặp dữ hóa lành.
Trên mặt Quách Trai bất động thanh sắc, nhưng trong lòng lại thấy năm người đi cùng chuyến đi này có chút cổ quái, tuy nhiên thấy được bọn họ không có ý xấu cho nên Quách Trai cũng làm như không thấy, âm thầm dặn dò hai đệ tử khách khí với năm người này một chút.
Cứ hữu kinh vô hiểm như vậy rất nhanh đã đến thành Lăng Đan. Thời gian này thành Lăng Đan hoàn toàn khác với mấy tháng trước, cửa thành mở ra để người ra người vào vô tư, pháp bảo Ngọc Nhãn được gắn trên cửa thành để kiểm tra thực lực tu sĩ qua lại cũng đã bị dỡ bỏ.
Có rất nhiều tu sĩ đến đây để xem náo nhiệt. Tu sĩ có đầy đủ tài lực có thể đến ở khách sạn trong thành Lăng Đan, hoặc có thể ở địa phương phụ cận tìm chỗ dừng chân tạm thời cũng được.
Khu vực xung quanh thành Lăng Đan cực kì náo nhiệt. Cùng với không khí khẩn trương đè nén trước đây khác nhau một trời một vực như hai thế giới vậy.
Núi Hồng Vân ở ngoài thành đã được chỉnh đốn lại hoàn toàn đổi mới, tất cả Luyện Đan Sư ngũ phẩm trở lên cũng có thể trực tiếp đến ở trên núi, mà đại hội Luyện Đan Sư được cử hành ở trên đỉnh núi ngay bên cạnh tế đàn Thiên Hỏa.
Đại hội còn nửa tháng nữa mới chính thức tiến hành thi đấu, đã có vô số tu sĩ tụ tập ở chỗ này, có thể nhìn thấy được ở đây còn có một vài phường thị được thành lập tạm thời trong thời gian thi đấu, đoàn người Chu Chu vừa đặt chân đến nơi, đúng lúc hiệu buôn lớn nhất Đan Quốc “Thiên Linh phường” ở dưới chân núi Hồng Vân cử hành buổi đấu giá đầu tiên.
Cơ U Cốc vừa nghe đến danh hiệu Thiên Linh phường, trên môi hiện ra nụ cười có chút hả hê vui sướng khi người gặp họa, chủ động đề nghị: “Không bằng chúng ta cùng đi nhìn xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Trải qua mấy ngày đồng hành, mấy người Quách Trai đã sớm từ từ quen sự chỉ huy làm việc của Cơ U Cốc, liền gật đầu theo quán tính đi theo hắn.
Có một loại người chính là như thế,trời sinh đã có khí thế đặc thù, làm người ta không tự chủ được làm việc theo ý của hắn, ở trong một đám đông luôn nắm giữ vai trò lãnh đạo, thậm chí cùng với thực lực bản thân không hề liên quan tới nhau.
Dễ dàng thấy được Thiên Linh phường rất coi trọng buổi đấu giá này, trên đài cao hình tròn bằng Bạch Ngọc được khắc một đại trận phòng hộ khổng lồ, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng đừng nghĩ đến việc đến gần đài cao trong vòng ba bước, càng đừng nói đến việc công khai cướp đoạt bảo vật.
Chủ trì buổi đấu giá là một vị nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tướng mạo diễm lệ dáng người xinh đẹp, nàng vặn eo lắc mông đi tới giữa đài cao Bạch Ngọc, ánh mắt di chuyển đến ngàn vạn tu sĩ bên dưới đài, cười nói: “Tiểu nữ tử Viên Bảo Nhi, thay mặt Thiên Linh phường hoan nghênh các vị nể mặt đến dự buổi đấu giá đầu tiên của tệ phường. Đã là màn mở đầu đương nhiên đồ vật tự nhiên cũng không bình thường, các vị cần phải chuẩn bị linh thạch thật tốt! Các vị khách quan ở buổi đấu giá lần này đấu giá được bảo vật nào, sau khi thanh toán linh thạch, để đảm bảo an toàn cho các vị, quý khách có thể trong vòng một năm có thể tự mình đến lấy đồ vật ở phường hiệu.”
Các tu sĩ phía dưới vừa nghe, co không ít người đều lộ ra vẻ mặt yên tâm. Ở chỗ này một tay nộp linh thạch một tay thu hàng, chỉ sợ trời chưa tối đã bị người khác cướp bóc ngay cả mạng cũng không giữ được. Có một năm thời gian để hòa hoãn, đại khái có thể chuẩn bị kỹ để đến cửa hàng để thu đồ.
Quy mô cùng với danh tiếng của Thiên Linh phường cũng chỉ hơi kém Tụ Bảo Lâu của Tấn Bảo tông, danh dự tuyệt đối có thể tin cậy, đồ vật của bọn họ để lại ở đó một năm cũng không có tổn thất gì.
Rất nhanh Viên Bảo Nhi ở trên đài liền giới thiệu kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên, vậy mà lại là một linh khí trung phẩm, nhất thời tinh thần quần chúng dưới đài mãnh liệt sôi nổi hơn. Linh khí trung phẩm bình thường có tiền cũng không mua được, một tu sĩ Kết Đan kỳ có hai ba vật bảo khí đã là rất tốt, linh khí chỉ có những người xuất thân từ thế gia nhất lưu tông môn hoặc là tu sĩ có cơ duyên đặc biệt mới có cơ hội có được.
Quách Trai nhìn món linh khí trung phẩm trên đài cao, kích động đến nỗi con ngươi muốn rơi khỏi hốc mắt, dĩ nhiên hắn biết bản thân hắn không có nhiều tài phú như vậy hơn một nửa là mua không nổi, cho lên cũng chỉ có thể nhìn mà nuốt nước miếng.
Phản ứng của hai đệ tử đi cùng hắn cũng với hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác càng lớn hơn, mà Cơ U Cốc vẫn bình tĩnh như thường.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên đã chấn động như thế, càng về sau càng làm cho con mắt của mọi người càng không rảnh rỗi, cuối cùng thì vật phẩm đấu giá thứ chín cũng ra sân, đó là một tinh trụ Băng Ngọc trong suốt sáng long lanh.
Chu Chu cùng mấy người trao đổi ánh mắt——–trò hay đã lên sàn! Không biết “vị kia” đã tới chưa……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.