Chương 392: Khí thôn Thiên Lôi
Nhan Tiểu Ngôn
02/02/2015
Khoảng cách bên trên tháp Vũ Thần chỗ tu sĩ Kết Anh xuất hiện tạo thành luồng khí xoáy khổng lồ đã qua mười lăm ngày, đám người Lâm Thế Cung đang gần như hết sức tuyệt vọng, bỗng nhiên luồng khí xoáy trên đỉnh tháp từ từ suy yếu, nửa ngày sau trực tiếp biến mất.
Bốn phương tám hướng mây đen chen chúc tới, bao phủ trọn tòa thành Sùng Vũ ở trong đó, tiếng sấm mơ hồ, giữa ban ngày trở nên giống như đêm tối, như là cả bầu trời muốn sập xuống.
Trong thành không ít nhà dân chúng có trẻ con bị dọa đến gào khóc lớn, Chu Chu ở dưới quảng trường tháp Vũ Thần mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của bọn nhỏ.
“Khó trách tu sĩ Kết Đan, Kết Anh cũng muốn tìm hoang sơn dã lĩnh, động tĩnh lớn như vậy, thật muốn hù dọa bọn trẻ con !” Chu Chu thì thầm. Trong lòng nàng cũng tràn đầy hân hoan, những thứ này tiếng khóc lưu lại trong tai cũng không thấy được chói tai rồi.
Nàng lúc trước được chứng kiến thiên kiếp Trịnh Quyền Kết Anh, biết đạo thiên kiếp xuất hiện là đại biểu tu sĩ Kết Anh tiến vào cửa ải cuối cùng, chỉ cần có thể thành công chịu đựng qua thất trọng Lôi Đình Thiên kiếp, là có thể chính thức lên cấp trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
Hiện tại một cửa ải đối với Doãn Tử Chương mà nói, đúng là lúc dễ dàng nhất gắng gượng qua đi một cửa ải .
Lâm Thế Cung không nghĩ tới Doãn Tử Chương thế mà chỉ dùng mười lăm ngày liền ngưng kết Nguyên Anh thành công, vui mừng quá độ lại có chút ngỡ ngàng , lão tiến vào Đại Thừa kỳ nhiều năm, tâm tình đã thật lâu không có thay đổi rất nhiều như vậy.
Diêu Khiêm Thư và Trịnh Tài Thân hung hăng trợn mắt nhìn môn hạ riêng của mình, ám hận bọn họ không cố gắng.
Giống như đám người Hướng Triện Thiên, Tiếu Thủ, bàn về tư chất so với Doãn Tử Chương thì cũng không chệnh lệch quá nhiều, làm sao lăn lộn đến cái tuổi này rồi khoảng cách Kết Anh vẫn là xa xa ko hẹn trước?
Số phận Lâm thị Chiêu Thái tông này thật là tốt đến quá phận. Dường như thiên tài đều sinh ở nhà bọn họ. Còn một đời mạnh hơn một đời. Hài tử nhà hắn sinh ra đều như thế sao ? !
Lâm Thế Cung bình phục tâm tình, xoay người lại phát hiện hai người Diêu, Trịnh đối diện mấy hậu bối nhà mình phẫn nộ, không cần hỏi cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cho nên cười cười nói: “Kết Anh sớm mấy thập niên, sau mấy thập niên thì có quan hệ gì, trong thiên hạ sớm có nhiều tu sĩ thiên tài Kết Anh so với chúng ta hơn, nhưng đến cuối cùng lại có mấy người có thể chân chính tiến vào Đại Thừa? Chứ đừng nói chi là phi thăng Tiên giới nữa. Ngay các thế hệ Bổn gia Lâm thị đời trước tới nay có ba vị phi thăng, trừ một người là lúc trước trăm tuổi Kết Anh, còn lại hai người cũng là sau ba trăm tuổi mới Kết Anh. Trong đó quý Tố Thần Vương trải qua đến bảy trăm tuổi mới Kết Anh thành công. Mọi người đều có cơ duyên thời vận của mình, hai người các ngươi cần gì so đo phân biệt là trên dưới thời gian một trăm năm này ?”
Diêu Khiêm Thư biết lão nói có lý, nhưng vẫn không nhịn được chua xót hai câu: “Thiên tài đều sinh ở nhà ngươi rồi, nên tất nhiên ngươi không cần so đo.”
Trịnh Tài Thân liếc người đứng ở một bên ngắm nhìn tháp Vũ Thần, tay áo bồng bềnh thoáng như Thiên Tiên hóa người – Chu Chu, hừ nói: “Cũng còn có một người thiên tư cao hơn hiền chất Tử Chương, cơ duyên tốt hơn , kết quả vẫn là có ý định đến nhà ngươi đi. Lâm lão huynh, chuyện tốt gì ngươi cũng chiếm toàn bộ một mình rồi, còn không cho chúng ta ngắm nghía sao?”
Lâm Thế Cung cười ha hả một tiếng. Trong lòng đắc ý vô cùng, lo lắng Khí Hồn tháp Vũ Thần ngủ say cũng giảm đi một chút.
Bên trong tháp Vũ Thần, Doãn Tử Chương nhìn vị trí cái lão nhân biến mất nở một nụ cười khổ.
Tính nết Khí Hồn của tháp Vũ Thần này không kém người thật bao nhiêu. Rõ ràng đã định nhận hắn làm chủ rồi. Nhưng còn muốn ra dáng làm khó kiểm tra một phen.
Tu sĩ Kết Anh bình thường phải trải qua thiên kiếp nhưng là thất trọng Lôi Đình mà thôi, theo như Khí Hồn kia xác định, hắn phải trải qua cũng là cửu trọng lôi kiếp —— hắn đây là sớm hưởng thụ trước “Lên cấp đãi ngộ” tu sĩ Đại Thừa kỳ rồi.
Buồn cười nhất chính là, Khí Hồn này biết rõ tình huống hắn hiện tại như thế, cửu trọng Lôi không uy hiếp được hắn , hiện tại hắn căn bản cũng không có thân thể. Mặc dù Lôi kiếp có thể tùy tiện đánh tan thần hồn của hắn, nhưng vấn đề là hắn ở bên trong Tụ Hồn Trận bàn, bị trận bàn che chở, lôi kiếp phía trên căn bản là không rơi tới thần hồn của hắn.
Dựa theo Diêu Khiêm Thư nói, cái Tụ Hồn trận bàn này hắn có thể tạm thời hành động pháp thân của hắn, bàn về cường độ thậm chí mạnh hơn tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường, chính là cửu trọng lôi kiếp làm sao có thể làm gì được hắn đây?
Doãn Tử Chương lắc đầu. Trên không đạo Lôi Đình thứ nhất đã từ trên cao đánh xuống, thanh thế kia cùng với uy năng ngày đó lúc hắn Kết Đan chịu đựng Vô thanh kinh lôi cũng không kém quá nhiều.
Nếu như thân thể hắn vẫn còn, muốn đón lấy một đạo Lôi Đình này thật muốn tốn hao chút ít thời gian.
Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhìn lên, điện quang tím trắng dễ dàng xuyên thấu đỉnh tháp nay đã trở nên hư vô không thật , thẳng tắp oanh kích ở bên ngoài Tụ Hồn trận bàn tạo thành trận đồ Tinh Vân phía trên, lực Lôi Điện theo liên lạc điểm tinh quang dài nhỏ ánh sáng chạy bất định, rồi lóe lên chốc lát liền hoàn toàn tiêu tán.
Trong lúc Doãn Tử Chương cảm giác được một trận đau nhói tê dại rất nhỏ, về sau cảm thấy tinh thần chấn động, chân nguyên giống như bởi vì … Lôi Điện cực kỳ bé nhỏ này tinh luyện đậm đặc hơn một chút xíu.
Từng hưởng thụ qua chỗ tốt Vô Thanh Kinh Lôi tẩy tủy kinh dịch Doãn Tử Chương không khỏi một trận động tâm.
Hắn ngồi yên ở bên trong Tụ Hồn trận bàn dĩ nhiên có thể bình an vượt qua lôi kiếp, tuy nhiên lại lãng phí một cách vô ích cơ hội tốt hôm nay.
Trong lúc ý nghĩ chợt loé lên, đạo Lôi Đình thứ hai lại tới, Doãn Tử Chương thử vận dụng khí chung quanh thân thể tạo thành luồng khí xoáy, chủ động hấp thu hơn phân nửa Lôi Điện chi lực, lần này cảm giác càng thêm rõ ràng, mặc dù thống khổ tăng lên rất nhiều, nhưng khi thống khổ qua đi lợi ích cũng tăng lên vài lần!
Doãn Tử Chương không do dự nữa, càng thêm lớn mật mà bắt đầu lợi dụng luồng khí xoáy tận lực hấp thu Lôi Điện chi lực.
Có Tụ Hồn Trận bàn, cho dù thần hồn của hắn nhất thời bị đánh tan cũng có thể rất nhanh ngưng tụ một lần nữa, quá trình mặc dù thống khổ giống như đặt mình trong Luyện Ngục, nhưng so với đoạt được chỗ tốt thì Doãn Tử Chương cũng cam tâm tình nguyện chịu được.
Chu Chu xưa nay lười nhác lại sợ khổ sợ đau, vì đưa hắn đến đây, liều chết chống đối uy áp kinh khủng của tháp Vũ Thần, hiện tại những thứ này với hắn được cho là cái gì?
Ông già áo trắng ẩn núp ở trong bóng tối, nhìn Doãn Tử Chương lần lượt bị Lôi điện chi lực đánh cho hồn phi phách tán, nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu dừng lại, cũng không nhịn được nữa thay hắn nặn một trận mồ hôi lạnh.
Khó trách tiểu tử này còn nhỏ tuổi là có thể dễ dàng Kết Anh, hết thảy cơ duyên xảo hợp chỉ là nhân tố bên ngoài thôi, tâm chí kiên nghị bất khuất như thế mới là nhân tố trọng yếu nhất .
Đây quả thực là một người điên tu luyện không muốn sống!
Ông già âm thầm gật đầu, Tu Di Giới Chỉ nhận người quả nhiên rất không tồi, xem ra hắn không có chọn lầm người, tiểu tử này tương lai khẳng định cũng sẽ giống chủ nhân lúc trước, trở thành thánh giả đại năng ngạo thị khắp thiên địa ….
Tháp Vũ Thần , tất cả mọi người bị tình cảnh quỷ dị ở trên đỉnh tháp kia trấn trụ.
Trịnh Tài Thân động tác cứng ngắc mà quay đầu hỏi Diêu Khiêm Thư nói: “Lão Diêu! Tụ Hồn trận bàn còn có thể hấp thu hóa giải lôi kiếp?”
Nếu như là vậy thì quá cường đại, quả thực chính là hàng cao cấp thiết yếu chuẩn bị cho tu sĩ vượt qua độ kiếp. Trịnh Tài Thân cảm giác mình cần phải bảo Diêu Khiêm Thư chế thật nhiều pháp bảo thần kỳ như vậy.
Vẻ mặt Diêu Khiêm Thư mờ mịt: “Làm sao có thể?”
Lâm Thế Cung chỉ vào đỉnh tháp Vũ Thần, giọng nói khẩn trương: “Cái này là chuyện gì xảy ra ? !”
Thanh thế Lôi Điện kinh người rơi vào trong tháp, thế nhưng vô thanh vô tức biến mất, giống như bị hút vào một lỗ đen không đáy, không hề có một phản ứng gì cả.
Bốn phương tám hướng mây đen chen chúc tới, bao phủ trọn tòa thành Sùng Vũ ở trong đó, tiếng sấm mơ hồ, giữa ban ngày trở nên giống như đêm tối, như là cả bầu trời muốn sập xuống.
Trong thành không ít nhà dân chúng có trẻ con bị dọa đến gào khóc lớn, Chu Chu ở dưới quảng trường tháp Vũ Thần mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc thê lương của bọn nhỏ.
“Khó trách tu sĩ Kết Đan, Kết Anh cũng muốn tìm hoang sơn dã lĩnh, động tĩnh lớn như vậy, thật muốn hù dọa bọn trẻ con !” Chu Chu thì thầm. Trong lòng nàng cũng tràn đầy hân hoan, những thứ này tiếng khóc lưu lại trong tai cũng không thấy được chói tai rồi.
Nàng lúc trước được chứng kiến thiên kiếp Trịnh Quyền Kết Anh, biết đạo thiên kiếp xuất hiện là đại biểu tu sĩ Kết Anh tiến vào cửa ải cuối cùng, chỉ cần có thể thành công chịu đựng qua thất trọng Lôi Đình Thiên kiếp, là có thể chính thức lên cấp trở thành tu sĩ Nguyên Anh.
Hiện tại một cửa ải đối với Doãn Tử Chương mà nói, đúng là lúc dễ dàng nhất gắng gượng qua đi một cửa ải .
Lâm Thế Cung không nghĩ tới Doãn Tử Chương thế mà chỉ dùng mười lăm ngày liền ngưng kết Nguyên Anh thành công, vui mừng quá độ lại có chút ngỡ ngàng , lão tiến vào Đại Thừa kỳ nhiều năm, tâm tình đã thật lâu không có thay đổi rất nhiều như vậy.
Diêu Khiêm Thư và Trịnh Tài Thân hung hăng trợn mắt nhìn môn hạ riêng của mình, ám hận bọn họ không cố gắng.
Giống như đám người Hướng Triện Thiên, Tiếu Thủ, bàn về tư chất so với Doãn Tử Chương thì cũng không chệnh lệch quá nhiều, làm sao lăn lộn đến cái tuổi này rồi khoảng cách Kết Anh vẫn là xa xa ko hẹn trước?
Số phận Lâm thị Chiêu Thái tông này thật là tốt đến quá phận. Dường như thiên tài đều sinh ở nhà bọn họ. Còn một đời mạnh hơn một đời. Hài tử nhà hắn sinh ra đều như thế sao ? !
Lâm Thế Cung bình phục tâm tình, xoay người lại phát hiện hai người Diêu, Trịnh đối diện mấy hậu bối nhà mình phẫn nộ, không cần hỏi cũng biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cho nên cười cười nói: “Kết Anh sớm mấy thập niên, sau mấy thập niên thì có quan hệ gì, trong thiên hạ sớm có nhiều tu sĩ thiên tài Kết Anh so với chúng ta hơn, nhưng đến cuối cùng lại có mấy người có thể chân chính tiến vào Đại Thừa? Chứ đừng nói chi là phi thăng Tiên giới nữa. Ngay các thế hệ Bổn gia Lâm thị đời trước tới nay có ba vị phi thăng, trừ một người là lúc trước trăm tuổi Kết Anh, còn lại hai người cũng là sau ba trăm tuổi mới Kết Anh. Trong đó quý Tố Thần Vương trải qua đến bảy trăm tuổi mới Kết Anh thành công. Mọi người đều có cơ duyên thời vận của mình, hai người các ngươi cần gì so đo phân biệt là trên dưới thời gian một trăm năm này ?”
Diêu Khiêm Thư biết lão nói có lý, nhưng vẫn không nhịn được chua xót hai câu: “Thiên tài đều sinh ở nhà ngươi rồi, nên tất nhiên ngươi không cần so đo.”
Trịnh Tài Thân liếc người đứng ở một bên ngắm nhìn tháp Vũ Thần, tay áo bồng bềnh thoáng như Thiên Tiên hóa người – Chu Chu, hừ nói: “Cũng còn có một người thiên tư cao hơn hiền chất Tử Chương, cơ duyên tốt hơn , kết quả vẫn là có ý định đến nhà ngươi đi. Lâm lão huynh, chuyện tốt gì ngươi cũng chiếm toàn bộ một mình rồi, còn không cho chúng ta ngắm nghía sao?”
Lâm Thế Cung cười ha hả một tiếng. Trong lòng đắc ý vô cùng, lo lắng Khí Hồn tháp Vũ Thần ngủ say cũng giảm đi một chút.
Bên trong tháp Vũ Thần, Doãn Tử Chương nhìn vị trí cái lão nhân biến mất nở một nụ cười khổ.
Tính nết Khí Hồn của tháp Vũ Thần này không kém người thật bao nhiêu. Rõ ràng đã định nhận hắn làm chủ rồi. Nhưng còn muốn ra dáng làm khó kiểm tra một phen.
Tu sĩ Kết Anh bình thường phải trải qua thiên kiếp nhưng là thất trọng Lôi Đình mà thôi, theo như Khí Hồn kia xác định, hắn phải trải qua cũng là cửu trọng lôi kiếp —— hắn đây là sớm hưởng thụ trước “Lên cấp đãi ngộ” tu sĩ Đại Thừa kỳ rồi.
Buồn cười nhất chính là, Khí Hồn này biết rõ tình huống hắn hiện tại như thế, cửu trọng Lôi không uy hiếp được hắn , hiện tại hắn căn bản cũng không có thân thể. Mặc dù Lôi kiếp có thể tùy tiện đánh tan thần hồn của hắn, nhưng vấn đề là hắn ở bên trong Tụ Hồn Trận bàn, bị trận bàn che chở, lôi kiếp phía trên căn bản là không rơi tới thần hồn của hắn.
Dựa theo Diêu Khiêm Thư nói, cái Tụ Hồn trận bàn này hắn có thể tạm thời hành động pháp thân của hắn, bàn về cường độ thậm chí mạnh hơn tu sĩ Đại Thừa kỳ bình thường, chính là cửu trọng lôi kiếp làm sao có thể làm gì được hắn đây?
Doãn Tử Chương lắc đầu. Trên không đạo Lôi Đình thứ nhất đã từ trên cao đánh xuống, thanh thế kia cùng với uy năng ngày đó lúc hắn Kết Đan chịu đựng Vô thanh kinh lôi cũng không kém quá nhiều.
Nếu như thân thể hắn vẫn còn, muốn đón lấy một đạo Lôi Đình này thật muốn tốn hao chút ít thời gian.
Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhìn lên, điện quang tím trắng dễ dàng xuyên thấu đỉnh tháp nay đã trở nên hư vô không thật , thẳng tắp oanh kích ở bên ngoài Tụ Hồn trận bàn tạo thành trận đồ Tinh Vân phía trên, lực Lôi Điện theo liên lạc điểm tinh quang dài nhỏ ánh sáng chạy bất định, rồi lóe lên chốc lát liền hoàn toàn tiêu tán.
Trong lúc Doãn Tử Chương cảm giác được một trận đau nhói tê dại rất nhỏ, về sau cảm thấy tinh thần chấn động, chân nguyên giống như bởi vì … Lôi Điện cực kỳ bé nhỏ này tinh luyện đậm đặc hơn một chút xíu.
Từng hưởng thụ qua chỗ tốt Vô Thanh Kinh Lôi tẩy tủy kinh dịch Doãn Tử Chương không khỏi một trận động tâm.
Hắn ngồi yên ở bên trong Tụ Hồn trận bàn dĩ nhiên có thể bình an vượt qua lôi kiếp, tuy nhiên lại lãng phí một cách vô ích cơ hội tốt hôm nay.
Trong lúc ý nghĩ chợt loé lên, đạo Lôi Đình thứ hai lại tới, Doãn Tử Chương thử vận dụng khí chung quanh thân thể tạo thành luồng khí xoáy, chủ động hấp thu hơn phân nửa Lôi Điện chi lực, lần này cảm giác càng thêm rõ ràng, mặc dù thống khổ tăng lên rất nhiều, nhưng khi thống khổ qua đi lợi ích cũng tăng lên vài lần!
Doãn Tử Chương không do dự nữa, càng thêm lớn mật mà bắt đầu lợi dụng luồng khí xoáy tận lực hấp thu Lôi Điện chi lực.
Có Tụ Hồn Trận bàn, cho dù thần hồn của hắn nhất thời bị đánh tan cũng có thể rất nhanh ngưng tụ một lần nữa, quá trình mặc dù thống khổ giống như đặt mình trong Luyện Ngục, nhưng so với đoạt được chỗ tốt thì Doãn Tử Chương cũng cam tâm tình nguyện chịu được.
Chu Chu xưa nay lười nhác lại sợ khổ sợ đau, vì đưa hắn đến đây, liều chết chống đối uy áp kinh khủng của tháp Vũ Thần, hiện tại những thứ này với hắn được cho là cái gì?
Ông già áo trắng ẩn núp ở trong bóng tối, nhìn Doãn Tử Chương lần lượt bị Lôi điện chi lực đánh cho hồn phi phách tán, nhưng vẫn cắn răng kiên trì không chịu dừng lại, cũng không nhịn được nữa thay hắn nặn một trận mồ hôi lạnh.
Khó trách tiểu tử này còn nhỏ tuổi là có thể dễ dàng Kết Anh, hết thảy cơ duyên xảo hợp chỉ là nhân tố bên ngoài thôi, tâm chí kiên nghị bất khuất như thế mới là nhân tố trọng yếu nhất .
Đây quả thực là một người điên tu luyện không muốn sống!
Ông già âm thầm gật đầu, Tu Di Giới Chỉ nhận người quả nhiên rất không tồi, xem ra hắn không có chọn lầm người, tiểu tử này tương lai khẳng định cũng sẽ giống chủ nhân lúc trước, trở thành thánh giả đại năng ngạo thị khắp thiên địa ….
Tháp Vũ Thần , tất cả mọi người bị tình cảnh quỷ dị ở trên đỉnh tháp kia trấn trụ.
Trịnh Tài Thân động tác cứng ngắc mà quay đầu hỏi Diêu Khiêm Thư nói: “Lão Diêu! Tụ Hồn trận bàn còn có thể hấp thu hóa giải lôi kiếp?”
Nếu như là vậy thì quá cường đại, quả thực chính là hàng cao cấp thiết yếu chuẩn bị cho tu sĩ vượt qua độ kiếp. Trịnh Tài Thân cảm giác mình cần phải bảo Diêu Khiêm Thư chế thật nhiều pháp bảo thần kỳ như vậy.
Vẻ mặt Diêu Khiêm Thư mờ mịt: “Làm sao có thể?”
Lâm Thế Cung chỉ vào đỉnh tháp Vũ Thần, giọng nói khẩn trương: “Cái này là chuyện gì xảy ra ? !”
Thanh thế Lôi Điện kinh người rơi vào trong tháp, thế nhưng vô thanh vô tức biến mất, giống như bị hút vào một lỗ đen không đáy, không hề có một phản ứng gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.