Chương 437: Là Chu Chu cũng là Đan hoàng
Nhan Tiểu Ngôn
16/02/2015
“Được rồi! Chúng ta tạm rời khỏi thành Lăng Đan đã, chuyện Hư Không Toại Hỏa, sau này hãy nói tiếp.” Doãn Tử Chương nói.
Hắn không thể để cho Chu Chu mạo hiểm, hơn nữa đã biết rõ Diễm Thí
Thiên đã có ý định xấu xa với Chu Chu, hắn lại càng không đồng ý để Chu
Chu có khả năng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục nào dù chỉ là một chút.
Hắn đã nói sẽ gánh vác tất cả cho Chu Chu, cho dù là đối mặt với Diễm Thí Thiên, thậm chí là cả Đan quốc, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc thay đổi ý định ban đầu. Trước kia hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, đã như vậy, hôm nay hắn đã trở thành một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, sẽ càng có thêm thực lực vì Chu Chu giành lấy tất cả.
Ngay cả Đan Nghê cũng không đồng ý, rốt cục gật đầu nói: “Giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt. Chúng ta không tranh giành lúc này, con đã có ba loại Thiên Hỏa trong người, chỉ cần tấn nhập Đại Thừa kỳ, có thể có thực lực đánh một trận với Diễm Thí Thiên.”
Nàng rất hy vọng sẽ nhanh chóng phục hưng được Đan tộc, nhưng chuyện gì đến sẽ phải đến, nàng không dám đánh cuộc, vạn nhất thua thì ngay cả hy vọng cuối cùng của Đan tộc cũng không còn nữa.
Chu Chu có ba loại Thiên Hỏa, thậm chí còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, cùng với Diễm Thí Thiên đã có bốn loại Thiên Hỏa, đã tấn nhập Đại Thừa kỳ, so sánh tương quan, ai manh ai yếu chỉ nhìn cái là thấy được ngay. Hơn nữa Diễm Thí Thiên đã chuẩn bị tốt tất cả những gì cần dùng để đối phó với Chu Chu, nếu đấu chính diện thì họ không dám nghĩ sẽ có kết quả gì.
Đề Thiện Thượng an ủi: “Dù sao chúng ta cũng đã có được bảo khố của bọn chúng, đủ vốn rồi! Mười ngày sau cứ hành hạ bọn chúng một chút, cũng đủ thú vị!”
Thạch Ánh Lục và Chu Chu tình cảm thân thiết, lại càng không muốn nàng đi mạo hiểm, nghe vậy luôn miệng tán thành nói: “Đại sư huynh nói rất đúng!”
Chỉ có Cơ U Cốc nhìn Chu Chu như có điều đang nghĩ, không phát biểu ý kiến.
Chu Chu suy nghĩ một lúc, rốt cục ngẩng đầu lên nói với Đan Nghê và mấy sư huynh sư tỷ: “Mười ngày sau, muội sẽ đi một mình.”
“Muội nói lời ngu ngốc gì vậy? !” Doãn Tử Chương đen mặt quát lên.
“Muội, muội rất nghiêm túc!” mặc dù Chu Chu hơi sợ hắn tức giận, những vẫn kiên trì nói.
“Muội đi thì lão tử cũng đi cùng muội!” Đề Thiền Thượng vỗ cái bàn gào lên.
“Đúng vậy! Ta cũng đi!” Thạch Ánh Lục đương nhân bất nhượng* nói.
*đương nhân bất nhượng: thấy việc đáng làm thì phải làm.
Tâm tình Đan Nghê phức tạp, không biết nên nói gì, nàng vẫn hy vọng Chu Chu biến thành một tu sĩ cường đại dũng cảm quyết đoán, trở thành trụ cột của Đan tộc, nhưng khi Chu Chu thật sự đứng ra gánh vác tất cả, thì nàng lại do dự, nàng cũng không yên tâm về an nguy của Chu Chu.
Cơ U Cốc một tay vòng qua eo Thạch Ánh Lục, một tay đè lên vai Doãn Tử Chương, ý bảo mọi người bình tĩnh chớ nóng nảy: “Mọi người cứ cứ nghe xong suy nghĩ của Chu Chu trước rồi hãy nói.”
Chu Chu cảm kích nhìn hắn một cái, nói: “Diễm Thí Thiên không phải là muốn giết muội, mà là muốn mượn muội để hấp thu Thiên Hỏa, cho nên trước khi muội hấp thu thành công Hư Không Toại Hỏa thì hắn sẽ không làm hại đến tính mạng cảu muội. Muội có Mật Tuyền Tịnh Hỏa trong tay, tất cả những thứ ấn ký, mê hoặc, độc cổ với muội chỉ là phí công. Hắn muốn đảm bảo người kế nhiệm Thiên Hỏa do hắn định đoạt, biện pháp duy nhất chính là mượn pháp lực, pháp bảo, trận pháp, những thủ đoạn bên ngoài, cưỡng ép giam cầm muội.”
“Huyền Cung dưới lòng đất?” Đan Nghê và Doãn Tử Chương không hẹn mà cùng phản ứng.
“Đúng! Muội nghĩ mười ngày sau, hắn nhất định sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để đưa muội vào trong Huyền Cung, thực lực của Khí Hồn có thể so dược với tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại chiếm được địa lợi, còn liên thủ với Diễm Thí Thiên, cho dù muội hấp thu được bốn loại Thiên Hỏa cũng không trốn thoát được.” Chu Chu tiếp tục phân tích nói.
“Nếu biết rõ như thế, sao muội còn muốn đi?” Thạch Ánh Lục nóng nảy nói.
“Muốn vây khốn được muội, điều kiện tiên quyết là phải để Huyền Cung và Diễm Thí Thiên liên thủ. . . . . . . . .” Chu Chu nói.
Doãn Tử Chương cau mày: “Có ý gì?”
“Diễm Thí Thiên cũng không biết muội hấp thu Thiên Hỏa rốt cục phải cần bao nhiêu thời gian.”
“Ý của muội là muốn tranh thủ trước khi hắn liên thủ được với Khí Hồn, hấp thu thành công Thiên Hỏa sau đó thoát khỏi Huyền Cung?” Doãn Tử Chương thoáng cái đã hiểu được.
Tốc độ hấp thu Thiên Hỏa của Chu Chu quả thật nhanh khó tin, Băng Hỏa Thần Vương khi tu luyện tâm đắc từng nói, hắn dùng hai mươi năm mới thành công hấp thu được Trường Sinh Tiên Hỏa. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến chuyện trong người hắn có băng hỏa song linh căn trời sinh và công pháp tu luyện hệ Băng.
Nhưng cho dù là Diễm Thí Thiên là thiên tài hệ Hỏa đơn linh căn, lần đầu tiên hấp thu Thiên Hỏa cũng tốn gần một năm. Lần thứ hai tốn hai năm, lần thứ ba gần ba năm, so với Chu Chu chỉ mất mấy ngày đã thành công quả thực không cách nào so sánh được.
Tốc độ của Chu Chu biến thái như vậy, cho dù Diễm Thí Thiên có ước chừng cao như thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
“Huyền Cung dưới đất thiếu đi đồ cúng tế Thiên Hỏa, muốn hoàn toàn nhốt muội ở trong đó cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa huynh đã nói, tu vi của huynh chưa đạt tới Đại Thừa kỳ, mặc dù được Khí Hồn của tháp Vũ Thần nhận chủ, hơn nữa còn trở thành chủ nhân của tháp Vũ Thần, nhưng vẫn chưa thể vận dụng được pháp lực thần uy của tháp Vũ Thần, Khí Hồn cũng không nhất định sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của huynh. Muội nghĩ quan hệ giữa Diễm Thí Thiên và Huyền Cung vẫn còn kém một chút.” Chu Chu nói xong câu cuối cùng, có chút không chắc chắn.
Đan Nghê lại đồng ý nói: “Con nói không sai, Diễm Thí Thiên nhất định đã dùng một vài thủ đoạn khiến cho Khí Hồn miễn cưỡng nhận chủ.”
Nàng dừng một chút lại nói tiếp: “Ta thích luyện khí từ nhỏ, từng nghiên cứu bút ký của Thái thượng trưởng lão, trừ Diễm Thí Thiên thì người mới là người duy nhất trong gần vạn năm đã đến được tầng thứ mười tám của Huyền Cung. Thái thượng trưởng lão năm đó không bắt ép Khí Hồn nhận chủ, bởi vì người cũng không tìm được đồ cúng tế Thiên Hỏa.”
“Trong bút ký của Thái thượng trưởng lão có nói, Khí Hồn của thần khí đều hết sức cao ngạo, muốn trở thành chủ nhân của họ, trừ thực lực mạnh và thiên phú hơn người, còn phải có linh căn thuộc tính tương hợp. Huyền Cung chính là thần khí chí bảo mà thủy tổ Đan tộc để lại cho đời sau, từ trước đến nay người được Khí Hồn nhận chủ đều là Luyện Đan Sư đứng đầu Hỏa – Mộc song linh căn. Diễm Thí Thiên là hệ Hỏa đơn linh căn, bản thân hắn cũng không quá phù hợp với điều kiện này.”
“Cho dù là thế, cũng quá mức mạo hiểm rồi!” Doãn Tử Chương vẫn phản đối. Cho dù không có Huyền Cung trợ giúp, một mình Chu Chu đối phó với Diễm Thí Thiên cũng chênh lệch rõ ràng.
“Diễm Thí Thiên sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào chống lại hắn, trừ phi chúng ta vĩnh viễn núp trên đảo Âm Dương không ra, nếu không hắn sẽ nhanh chóng đến đối phó với chúng ta, cả Đan tộc và Vũ quốc nữa. Ta tránh lần này, cũng chỉ có thể vĩnh viễn né tránh hắn.”
“Muội xem ta là người chết sao? !” Doãn Tử Chương tức giận. Có hắn sao bọn họ phải vĩnh viễn né tránh Diễm Thí Thiên? Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn có thực lực mạnh hơn Diễm Thí Thiên.
“Muội không phải là có ý này. . . . . . . Muội không muốn vĩnh viễn đều là như vậy, không muốn lần nào cũng là huynh mạo hiểm bảo vệ muội. Huynh xảy ra chuyện sẽ khiến muội cảm thấy rất khổ sở!” Chu Chu chớp chớp mắt miễn cưỡng ngăn nước mắt rơi xuống.
“Muội. . . . . . . .” Doãn Tử Chương không nói được, từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Bắc Hải, xem ra đã dọa Chu Chu sợ.
“Hơn nữa, muội rút lui lần này, sau này càng không có dũng khí đối mặt với Diễm Thí Thiên, muội thật sự khó khăn lắm mới vượt qua được bóng ma sợ hãi. . . . . . . Muội là Chu Chu, nhưng muội cũng là Đan Hoàng, muội không thể để cho tộc nhân của muội hy sinh vô ích.” Giọng của Chu Chu vừa nhẹ vừa yếu, không có nửa phần dõng dạc, nhưng mọi người lại có thể cảm nhận được quyết tâm của nàng.
Hắn đã nói sẽ gánh vác tất cả cho Chu Chu, cho dù là đối mặt với Diễm Thí Thiên, thậm chí là cả Đan quốc, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc thay đổi ý định ban đầu. Trước kia hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, đã như vậy, hôm nay hắn đã trở thành một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, sẽ càng có thêm thực lực vì Chu Chu giành lấy tất cả.
Ngay cả Đan Nghê cũng không đồng ý, rốt cục gật đầu nói: “Giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất, giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt. Chúng ta không tranh giành lúc này, con đã có ba loại Thiên Hỏa trong người, chỉ cần tấn nhập Đại Thừa kỳ, có thể có thực lực đánh một trận với Diễm Thí Thiên.”
Nàng rất hy vọng sẽ nhanh chóng phục hưng được Đan tộc, nhưng chuyện gì đến sẽ phải đến, nàng không dám đánh cuộc, vạn nhất thua thì ngay cả hy vọng cuối cùng của Đan tộc cũng không còn nữa.
Chu Chu có ba loại Thiên Hỏa, thậm chí còn chưa đến Trúc Cơ kỳ, cùng với Diễm Thí Thiên đã có bốn loại Thiên Hỏa, đã tấn nhập Đại Thừa kỳ, so sánh tương quan, ai manh ai yếu chỉ nhìn cái là thấy được ngay. Hơn nữa Diễm Thí Thiên đã chuẩn bị tốt tất cả những gì cần dùng để đối phó với Chu Chu, nếu đấu chính diện thì họ không dám nghĩ sẽ có kết quả gì.
Đề Thiện Thượng an ủi: “Dù sao chúng ta cũng đã có được bảo khố của bọn chúng, đủ vốn rồi! Mười ngày sau cứ hành hạ bọn chúng một chút, cũng đủ thú vị!”
Thạch Ánh Lục và Chu Chu tình cảm thân thiết, lại càng không muốn nàng đi mạo hiểm, nghe vậy luôn miệng tán thành nói: “Đại sư huynh nói rất đúng!”
Chỉ có Cơ U Cốc nhìn Chu Chu như có điều đang nghĩ, không phát biểu ý kiến.
Chu Chu suy nghĩ một lúc, rốt cục ngẩng đầu lên nói với Đan Nghê và mấy sư huynh sư tỷ: “Mười ngày sau, muội sẽ đi một mình.”
“Muội nói lời ngu ngốc gì vậy? !” Doãn Tử Chương đen mặt quát lên.
“Muội, muội rất nghiêm túc!” mặc dù Chu Chu hơi sợ hắn tức giận, những vẫn kiên trì nói.
“Muội đi thì lão tử cũng đi cùng muội!” Đề Thiền Thượng vỗ cái bàn gào lên.
“Đúng vậy! Ta cũng đi!” Thạch Ánh Lục đương nhân bất nhượng* nói.
*đương nhân bất nhượng: thấy việc đáng làm thì phải làm.
Tâm tình Đan Nghê phức tạp, không biết nên nói gì, nàng vẫn hy vọng Chu Chu biến thành một tu sĩ cường đại dũng cảm quyết đoán, trở thành trụ cột của Đan tộc, nhưng khi Chu Chu thật sự đứng ra gánh vác tất cả, thì nàng lại do dự, nàng cũng không yên tâm về an nguy của Chu Chu.
Cơ U Cốc một tay vòng qua eo Thạch Ánh Lục, một tay đè lên vai Doãn Tử Chương, ý bảo mọi người bình tĩnh chớ nóng nảy: “Mọi người cứ cứ nghe xong suy nghĩ của Chu Chu trước rồi hãy nói.”
Chu Chu cảm kích nhìn hắn một cái, nói: “Diễm Thí Thiên không phải là muốn giết muội, mà là muốn mượn muội để hấp thu Thiên Hỏa, cho nên trước khi muội hấp thu thành công Hư Không Toại Hỏa thì hắn sẽ không làm hại đến tính mạng cảu muội. Muội có Mật Tuyền Tịnh Hỏa trong tay, tất cả những thứ ấn ký, mê hoặc, độc cổ với muội chỉ là phí công. Hắn muốn đảm bảo người kế nhiệm Thiên Hỏa do hắn định đoạt, biện pháp duy nhất chính là mượn pháp lực, pháp bảo, trận pháp, những thủ đoạn bên ngoài, cưỡng ép giam cầm muội.”
“Huyền Cung dưới lòng đất?” Đan Nghê và Doãn Tử Chương không hẹn mà cùng phản ứng.
“Đúng! Muội nghĩ mười ngày sau, hắn nhất định sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để đưa muội vào trong Huyền Cung, thực lực của Khí Hồn có thể so dược với tu sĩ Đại Thừa kỳ, lại chiếm được địa lợi, còn liên thủ với Diễm Thí Thiên, cho dù muội hấp thu được bốn loại Thiên Hỏa cũng không trốn thoát được.” Chu Chu tiếp tục phân tích nói.
“Nếu biết rõ như thế, sao muội còn muốn đi?” Thạch Ánh Lục nóng nảy nói.
“Muốn vây khốn được muội, điều kiện tiên quyết là phải để Huyền Cung và Diễm Thí Thiên liên thủ. . . . . . . . .” Chu Chu nói.
Doãn Tử Chương cau mày: “Có ý gì?”
“Diễm Thí Thiên cũng không biết muội hấp thu Thiên Hỏa rốt cục phải cần bao nhiêu thời gian.”
“Ý của muội là muốn tranh thủ trước khi hắn liên thủ được với Khí Hồn, hấp thu thành công Thiên Hỏa sau đó thoát khỏi Huyền Cung?” Doãn Tử Chương thoáng cái đã hiểu được.
Tốc độ hấp thu Thiên Hỏa của Chu Chu quả thật nhanh khó tin, Băng Hỏa Thần Vương khi tu luyện tâm đắc từng nói, hắn dùng hai mươi năm mới thành công hấp thu được Trường Sinh Tiên Hỏa. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến chuyện trong người hắn có băng hỏa song linh căn trời sinh và công pháp tu luyện hệ Băng.
Nhưng cho dù là Diễm Thí Thiên là thiên tài hệ Hỏa đơn linh căn, lần đầu tiên hấp thu Thiên Hỏa cũng tốn gần một năm. Lần thứ hai tốn hai năm, lần thứ ba gần ba năm, so với Chu Chu chỉ mất mấy ngày đã thành công quả thực không cách nào so sánh được.
Tốc độ của Chu Chu biến thái như vậy, cho dù Diễm Thí Thiên có ước chừng cao như thế nào cũng không thể tưởng tượng được.
“Huyền Cung dưới đất thiếu đi đồ cúng tế Thiên Hỏa, muốn hoàn toàn nhốt muội ở trong đó cũng không dễ dàng như vậy. Hơn nữa huynh đã nói, tu vi của huynh chưa đạt tới Đại Thừa kỳ, mặc dù được Khí Hồn của tháp Vũ Thần nhận chủ, hơn nữa còn trở thành chủ nhân của tháp Vũ Thần, nhưng vẫn chưa thể vận dụng được pháp lực thần uy của tháp Vũ Thần, Khí Hồn cũng không nhất định sẽ tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của huynh. Muội nghĩ quan hệ giữa Diễm Thí Thiên và Huyền Cung vẫn còn kém một chút.” Chu Chu nói xong câu cuối cùng, có chút không chắc chắn.
Đan Nghê lại đồng ý nói: “Con nói không sai, Diễm Thí Thiên nhất định đã dùng một vài thủ đoạn khiến cho Khí Hồn miễn cưỡng nhận chủ.”
Nàng dừng một chút lại nói tiếp: “Ta thích luyện khí từ nhỏ, từng nghiên cứu bút ký của Thái thượng trưởng lão, trừ Diễm Thí Thiên thì người mới là người duy nhất trong gần vạn năm đã đến được tầng thứ mười tám của Huyền Cung. Thái thượng trưởng lão năm đó không bắt ép Khí Hồn nhận chủ, bởi vì người cũng không tìm được đồ cúng tế Thiên Hỏa.”
“Trong bút ký của Thái thượng trưởng lão có nói, Khí Hồn của thần khí đều hết sức cao ngạo, muốn trở thành chủ nhân của họ, trừ thực lực mạnh và thiên phú hơn người, còn phải có linh căn thuộc tính tương hợp. Huyền Cung chính là thần khí chí bảo mà thủy tổ Đan tộc để lại cho đời sau, từ trước đến nay người được Khí Hồn nhận chủ đều là Luyện Đan Sư đứng đầu Hỏa – Mộc song linh căn. Diễm Thí Thiên là hệ Hỏa đơn linh căn, bản thân hắn cũng không quá phù hợp với điều kiện này.”
“Cho dù là thế, cũng quá mức mạo hiểm rồi!” Doãn Tử Chương vẫn phản đối. Cho dù không có Huyền Cung trợ giúp, một mình Chu Chu đối phó với Diễm Thí Thiên cũng chênh lệch rõ ràng.
“Diễm Thí Thiên sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào chống lại hắn, trừ phi chúng ta vĩnh viễn núp trên đảo Âm Dương không ra, nếu không hắn sẽ nhanh chóng đến đối phó với chúng ta, cả Đan tộc và Vũ quốc nữa. Ta tránh lần này, cũng chỉ có thể vĩnh viễn né tránh hắn.”
“Muội xem ta là người chết sao? !” Doãn Tử Chương tức giận. Có hắn sao bọn họ phải vĩnh viễn né tránh Diễm Thí Thiên? Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn có thực lực mạnh hơn Diễm Thí Thiên.
“Muội không phải là có ý này. . . . . . . Muội không muốn vĩnh viễn đều là như vậy, không muốn lần nào cũng là huynh mạo hiểm bảo vệ muội. Huynh xảy ra chuyện sẽ khiến muội cảm thấy rất khổ sở!” Chu Chu chớp chớp mắt miễn cưỡng ngăn nước mắt rơi xuống.
“Muội. . . . . . . .” Doãn Tử Chương không nói được, từ sau lần xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Bắc Hải, xem ra đã dọa Chu Chu sợ.
“Hơn nữa, muội rút lui lần này, sau này càng không có dũng khí đối mặt với Diễm Thí Thiên, muội thật sự khó khăn lắm mới vượt qua được bóng ma sợ hãi. . . . . . . Muội là Chu Chu, nhưng muội cũng là Đan Hoàng, muội không thể để cho tộc nhân của muội hy sinh vô ích.” Giọng của Chu Chu vừa nhẹ vừa yếu, không có nửa phần dõng dạc, nhưng mọi người lại có thể cảm nhận được quyết tâm của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.