Chương 425: Nhanh Chóng! Vứt bỏ!
Nhan Tiểu Ngôn
16/02/2015
Tình huống bên kia của Trương Lãng vẫn được Doãn Tử Chương chú ý rất chặt chẽ, nếu giết Hàn Độc Yêu Chu lập tức sẽ bị đám người Diễm Thí Thiên phát hiện ra, không giết hắn thì khi dược tính trên người được giải trừ hắn sẽ quay ra đối phó với bọn họ lúc đó sẽ rất nguy hiểm.
Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu kết làm đồng bạn cùng tu luyện thì tất nhiên sẽ có phương pháp liên lạc được với nhau, ngay lúc Doãn Tử Chương nhắc nhở mọi người thì đồng thời sắc mặt Kim Ban Yêu Chu cũng thay đổi.
Hồ lô mà hắn lấy ra không biết là bảo vật gì, Băng Ngọc trụ vừa bị phá thì Long Đan và Phượng Tủy liền chia thành hai hướng bay về phía hai hồ lô.
Cùng lúc đó, đám người Doãn Tử Chương cũng từ nơi ẩn thân nhảy ra.
Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương cũng không thèm nhìn tới Kim Ban Yêu Chu, nhanh tay hướng về phía những bảo vật gần đấy để bố trí truyền tống trận, Thạch Ánh Lục và Chu Chu liên thủ tấn công về phía Kim Ban Yêu Chu.
Bây giờ bọn họ đang sử dụng Huyễn Mị linh thạch để thay đổi hình dáng tướng mạo, nhìn qua chính là bộ dáng của mấy người thân tín của Trương Lãng, Kim Ban Yêu Chu đột nhiên thấy bọn họ xuất hiện, kinh ngạc nói: “Các người đến nơi này làm cái gì?!”
Không có người nào trả lời vấn đề của nó, Chu Chu không dám thả Tiểu Trư ra ngoài sợ để lại nhược điểm, hai tay kết ấn khẽ quát một tiếng “Kết”, Mật Tuyền Tịnh Hỏa liền phun ra bao vây Kim Ban Yêu Chu giam giữ nó ở giữa.
Trong tay nàng có Thiên Hỏa, muốn giết Kim Ban Yêu Chu cũng không quá khó khăn, nhưng bọn họ muốn giữ lại tính mạng của hắn để cho hắn gánh tội chết thay, hơn nữa cũng muốn thông qua hắn để an toàn rời khỏi bảo khố. Cho nên hiện tại chỉ dùng Mật Tuyền Tịnh Hỏa để tạm thời giam giữ hắn mà thôi.
Mật Tuyền Tịnh Hỏa cực kỳ thuần khiết, nếu không cố ý kích phát thì người khác không biết được thậm chí ngay cả người đứng ngay cạnh có thể chạm vào nó cũng không nhận ra được sự tồn tại của nó. Có một tầng Thiên Hỏa che dấu kín đáo như thế này thì cho dù Kim Ban Yêu Chu ở bên trong có phản kháng thế nào cũng không có người phát hiện.
Kim Ban Yêu Chu sống hơn ngàn vạn năm mới tu luyện tới cấp bảy, kiến thức rất rộng lớn sâu sắc thế nên tất nhiên đám người Chu Chu hoàn toàn không thể so bằng nó được, rất nhanh nó đã phát hiện ra sự quỷ dị của Hỏa Diễm trong suốt kia, nó thử đưa ra một pháp bảo để đối phó với Hỏa Diễm, ngay lập tức pháp bảo đó liền bị thiêu đốt thành tro bụi, uy lực như vậy quả thực nhìn thôi cũng rợn cả người.
Thạch Ánh Lục thừa dịp tinh thần nó đại loạn, trong miệng lẩm bẩm niệm chú bắt đầu thi triển thuật khống chế để khống chế nó.
Doãn Tử Chương liếc mắt nhìn thấy Chu Chu đã khống chế được cục diện, trong lòng liền yên tâm, vội vàng nhanh tay bố trí tốt truyền tống trận bố trí khu vực mình phụ trách mặt khác cũng vội vàng bước qua để thu lại hai quả hồ lô.
Hắn một tay đem hồ lô màu lam chứa Long Đan thu vào nhẫn trữ vật, một tay kia vừa chạm phải hồ lô màu đỏ, nhưng chợt phát hiện bên cạnh có thêm người mà hồ lô đỏ cũng chưa thu được Phượng Tủy!
Người đột nhiên xuất hiện này chính là Đề Thiện Thượng, đáng lẽ ra hắn phải đang bố trí truyền tống trận cùng với mọi người.
Vẻ bề ngoài của hắn vẫn là bộ dáng tay chân thân tín của Trương Lãng nhưng ở giữa mi tâm của hắn lại xuất hiện một Đồ Đằng quỷ dị Hỏa Diễm màu đỏ, vẻ mặt hết sức quỷ dị, thái độ thành kính quỷ dị như vậy ngay cả Doãn Tử Chương cũng chưa từng thấy qua.
Đôi mắt Đề Thiện Thượng si mê nhìn Phượng Tủy ở trong tay——- chính là hắn nhanh tay cầm lấy Phượng Tủy cho nên hồ lô đỏ mới không thu được Phượng Tủy.
Bộ dáng và hành động của Đề Thiện Thượng quá mức cổ quái, năm người đồng môn đã phối hợp hành động qua vô số lần nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy.
“Đại sư huynh bị sao vậy?” Cơ U Cốc nhanh tay nhanh chân bố trí xong truyền tống trận liền đi tới.
May mà bảo vật nơi này rất ít cho nên cho dù thiếu đi một người hỗ trợ cũng không hề làm chậm trễ đến việc bố trí truyền tống trận.
“Không biết. Nhanh chóng Đưa Đại sư huynh rời khỏi nơi này!” Doãn Tử Chương nhớ tới tình huống trước đây của Chu Chu khi vừa đụng đến Băng Hinh Hải Liên thì ngay lập tức cả người mất đi khống chế rất nhanh tiến vào trang thái hôn mê, có lẽ tình huống của Đề Thiện Thượng cũng không khác biệt lắm.
Tâm tư Cơ U Cốc nhanh nhạy, ngay lập tức liền nghĩ tới kỳ ngộ Đề Thiện Thượng gặp được lúc còn ở Nam Hải, lần này khi huynh ấy nhìn thấy Phượng Tủy thì có thái độ khác thường. Hơn một nửa chắc chắc là liên quan tới ấn ký thần tộc Phượng Hoàng có trên người Đại sư huynh. Nếu Đề Thiện Thượng được lựa chọn làm người cung phụng thần tộc Phượng Hoàng, có lẽ Phượng Tủy sẽ không gây bất lợi cho Đại sư huynh.
Trước mắt phải lập tức dời khỏi chỗ này, sự tình khác liền để mọi việc xong xuôi nói cũng không muộn.
Một tay Cơ U Cốc liền đặt lên người Thạch Ánh Lục đang thi triển thuật khống chế đối với Kim Ban Yêu Chu, tạm thời chuyển dời toàn bộ pháp lực đến trên người nàng, Kim Ban Yêu chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra kim quang, toàn lực kiên trì khống chế một tấm chắn cuối cùng thoáng một cái liền bị sụp đổ ánh mắt của hắn liền trở lên mơ màng.
Mặc dù thần hồn của Yêu tu không cường đại giống như tu sĩ loài người, nhưng nếu đổi lại trong tình huống bình thường thì hai người họ dù có hợp lực lại cũng không thể có thể trong thời gian ngắn sử dụng thuật khống chế để khống chế được Kim Ban Yêu Chu, tuy nhiên khi Kim Ban Yêu Chu nhìn thấy Long Đan mình trăm cay nghìn đắng mới có được lại bị tay chân thân tín của Trương Lãng cướp đi, lại nghĩ đến dược lực Xích Diễm thảo trên người Kim Ban Yêu Chu sắp hết thì không tránh được tâm thần đại loạn cảm thấy vừa sợ vừa hận.
Nó quá hiểu rõ sự lợi hại của bảo khố hoàng tộc Đan Quốc. Một khi Hàn Độc Yêu Chu khôi phục lại bình thường thì nhất định nó sẽ bị làm nhục cho đến chết.
Tu vi của hắn với Hàn Độc Yêu Chu chỉ hơn kém một cấp, nhưng sự chênh lệch của một cấp này quả thật lớn như khoảng cách của trời và đất vậy, đấy là còn chưa nói đến trong bảo khố còn có cường đại pháp trận lợi hại vô cùng. Nghĩ đến điều này thì nó cũng muốn chết luôn đi cho xong.
Dưới tâm tình như vậy thì nó có thể chống cự lại được thuật khống chế của tu sĩ Nguyên Anh kì Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc hay sao?
“Đi thôi!” Cơ U Cốc và Thạch ánh Lục một kích thành công liền không do dự, một tay ôm lấy Đề Thiện Thượng đi xuống phía dưới lầu.
Thạch Ánh Lục sử dụng thuật khống chế thao túng Kim Ban Yêu Nhện đi tiên phong phía trước, cước bộ mấy người không ngừng trong nháy mắt liền xông vào đại điện Mặc Ngọc.
Trương Lãng khi nhìn thấy Kim Ban Yêu Chu xuất hiện thì hết sức vui mừng, nhưng hắn ngạc nhiên không hiểu tại sao phía sau Kim Ban Yêu Chu đột nhiên lại có nhiều thêm mấy người.
Hắn cơ bản không thể nhớ được lúc hắn bị thuật khống chế điều khiển đã làm ra chuyện gì, tất nhiên hắn sẽ rất ngạc nhiên và không biết tại sao mấy người kia lại tiến được vào bảo khố.
“Đi ra ngoài rồi hãy nói!” Vẻ mặt Kim Ban Yêu Chu mơ màng nói.
Trong tình thế khẩn cấp, Trương Lãng cũng không kịp suy nghĩ, dù sao cũng là người phe hắn, dựa theo quan hệ của hắn với Kim Ban Yêu Chu cơ bản đối phương sẽ không phản bội hắn, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, liền quay đầu chạy theo ra bên ngoài.
Chuông vàng ngay giữa đại điện bỗng nhiên phát ra một tiếng “Đông”, xung quanh phù chú được dán trên Chuông Vàng hiện lên ánh sáng, miễn cưỡng triệt tiêu sức mạnh phát ra từ bên trong Chuông Vàng.
Rõ ràng là Hàn Độc Yêu Chu đã phá tan được cấm chế của Xích Diễm thảo, bắt đầu giằng co kịch liệt bên trong Chuông Vàng. Tiếng thùng thùng từ chậm chuyển sang nhanh giống như bước chân của tử thần, càng ngày càng nhanh tiến gần về phía mọi người đáng đứng.
Bọn họ chân trước vừa bước được ra khỏi đại điện Mặc Ngọc, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, tất cả bùa chú dán trên Chuông Vàng đều bị phá hủy, đủ mọi màu sắc ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Oành!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Chuông Vàng bị nổ thành vô số mảnh nhỏ bắn nhanh ra xung quanh, sương trắng lạnh lẽo thấu xương mãnh liệt xông ra ngoài theo ánh sáng ngọc kim quang, trong nháy mắt liền đem toàn bộ đại điện Mặc Ngọc thành một mảnh thế giới băng tuyết, trong sương trắng thân ảnh Hàn Độc Yêu Chu dần hiện ra nguyên hình——–thân thể một con nhện trắng khổng lồ thân thể to tầm năm trượng, tám chân nhảy ra xa gần hai mươi trượng.
“Người tự tiện xông vào bảo khố sẽ bị giết! Các ngươi đều phải chết!” Âm thanh gầm rú oán hận độc địa của Hàn Độc Yêu Chu vang lên.
Doãn Tử Chương chịu trách nhiệm ở phía sau nhanh tay nhanh mắt liền đóng chặt lại đại môn đại điện Mặc Ngọc, âm ba bí mật công kích của Hàn Độc Yêu Chu liền bị phong tỏa ở phía sau cửa.
Tuy nhiên tâm thần Kim Ban Yêu Chu vẫn bị trúng dư âm của âm ba, tâm thần bị thuật khống chế điều khiển vẫn bị hỗn loạn điên đảo trong chốc lát, bước chân dừng lại đứng ở phía trước, đúng lúc ngăn cản bước chân của mọi người phía sau.
Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu kết làm đồng bạn cùng tu luyện thì tất nhiên sẽ có phương pháp liên lạc được với nhau, ngay lúc Doãn Tử Chương nhắc nhở mọi người thì đồng thời sắc mặt Kim Ban Yêu Chu cũng thay đổi.
Hồ lô mà hắn lấy ra không biết là bảo vật gì, Băng Ngọc trụ vừa bị phá thì Long Đan và Phượng Tủy liền chia thành hai hướng bay về phía hai hồ lô.
Cùng lúc đó, đám người Doãn Tử Chương cũng từ nơi ẩn thân nhảy ra.
Cơ U Cốc và Doãn Tử Chương cũng không thèm nhìn tới Kim Ban Yêu Chu, nhanh tay hướng về phía những bảo vật gần đấy để bố trí truyền tống trận, Thạch Ánh Lục và Chu Chu liên thủ tấn công về phía Kim Ban Yêu Chu.
Bây giờ bọn họ đang sử dụng Huyễn Mị linh thạch để thay đổi hình dáng tướng mạo, nhìn qua chính là bộ dáng của mấy người thân tín của Trương Lãng, Kim Ban Yêu Chu đột nhiên thấy bọn họ xuất hiện, kinh ngạc nói: “Các người đến nơi này làm cái gì?!”
Không có người nào trả lời vấn đề của nó, Chu Chu không dám thả Tiểu Trư ra ngoài sợ để lại nhược điểm, hai tay kết ấn khẽ quát một tiếng “Kết”, Mật Tuyền Tịnh Hỏa liền phun ra bao vây Kim Ban Yêu Chu giam giữ nó ở giữa.
Trong tay nàng có Thiên Hỏa, muốn giết Kim Ban Yêu Chu cũng không quá khó khăn, nhưng bọn họ muốn giữ lại tính mạng của hắn để cho hắn gánh tội chết thay, hơn nữa cũng muốn thông qua hắn để an toàn rời khỏi bảo khố. Cho nên hiện tại chỉ dùng Mật Tuyền Tịnh Hỏa để tạm thời giam giữ hắn mà thôi.
Mật Tuyền Tịnh Hỏa cực kỳ thuần khiết, nếu không cố ý kích phát thì người khác không biết được thậm chí ngay cả người đứng ngay cạnh có thể chạm vào nó cũng không nhận ra được sự tồn tại của nó. Có một tầng Thiên Hỏa che dấu kín đáo như thế này thì cho dù Kim Ban Yêu Chu ở bên trong có phản kháng thế nào cũng không có người phát hiện.
Kim Ban Yêu Chu sống hơn ngàn vạn năm mới tu luyện tới cấp bảy, kiến thức rất rộng lớn sâu sắc thế nên tất nhiên đám người Chu Chu hoàn toàn không thể so bằng nó được, rất nhanh nó đã phát hiện ra sự quỷ dị của Hỏa Diễm trong suốt kia, nó thử đưa ra một pháp bảo để đối phó với Hỏa Diễm, ngay lập tức pháp bảo đó liền bị thiêu đốt thành tro bụi, uy lực như vậy quả thực nhìn thôi cũng rợn cả người.
Thạch Ánh Lục thừa dịp tinh thần nó đại loạn, trong miệng lẩm bẩm niệm chú bắt đầu thi triển thuật khống chế để khống chế nó.
Doãn Tử Chương liếc mắt nhìn thấy Chu Chu đã khống chế được cục diện, trong lòng liền yên tâm, vội vàng nhanh tay bố trí tốt truyền tống trận bố trí khu vực mình phụ trách mặt khác cũng vội vàng bước qua để thu lại hai quả hồ lô.
Hắn một tay đem hồ lô màu lam chứa Long Đan thu vào nhẫn trữ vật, một tay kia vừa chạm phải hồ lô màu đỏ, nhưng chợt phát hiện bên cạnh có thêm người mà hồ lô đỏ cũng chưa thu được Phượng Tủy!
Người đột nhiên xuất hiện này chính là Đề Thiện Thượng, đáng lẽ ra hắn phải đang bố trí truyền tống trận cùng với mọi người.
Vẻ bề ngoài của hắn vẫn là bộ dáng tay chân thân tín của Trương Lãng nhưng ở giữa mi tâm của hắn lại xuất hiện một Đồ Đằng quỷ dị Hỏa Diễm màu đỏ, vẻ mặt hết sức quỷ dị, thái độ thành kính quỷ dị như vậy ngay cả Doãn Tử Chương cũng chưa từng thấy qua.
Đôi mắt Đề Thiện Thượng si mê nhìn Phượng Tủy ở trong tay——- chính là hắn nhanh tay cầm lấy Phượng Tủy cho nên hồ lô đỏ mới không thu được Phượng Tủy.
Bộ dáng và hành động của Đề Thiện Thượng quá mức cổ quái, năm người đồng môn đã phối hợp hành động qua vô số lần nhưng chưa bao giờ xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy.
“Đại sư huynh bị sao vậy?” Cơ U Cốc nhanh tay nhanh chân bố trí xong truyền tống trận liền đi tới.
May mà bảo vật nơi này rất ít cho nên cho dù thiếu đi một người hỗ trợ cũng không hề làm chậm trễ đến việc bố trí truyền tống trận.
“Không biết. Nhanh chóng Đưa Đại sư huynh rời khỏi nơi này!” Doãn Tử Chương nhớ tới tình huống trước đây của Chu Chu khi vừa đụng đến Băng Hinh Hải Liên thì ngay lập tức cả người mất đi khống chế rất nhanh tiến vào trang thái hôn mê, có lẽ tình huống của Đề Thiện Thượng cũng không khác biệt lắm.
Tâm tư Cơ U Cốc nhanh nhạy, ngay lập tức liền nghĩ tới kỳ ngộ Đề Thiện Thượng gặp được lúc còn ở Nam Hải, lần này khi huynh ấy nhìn thấy Phượng Tủy thì có thái độ khác thường. Hơn một nửa chắc chắc là liên quan tới ấn ký thần tộc Phượng Hoàng có trên người Đại sư huynh. Nếu Đề Thiện Thượng được lựa chọn làm người cung phụng thần tộc Phượng Hoàng, có lẽ Phượng Tủy sẽ không gây bất lợi cho Đại sư huynh.
Trước mắt phải lập tức dời khỏi chỗ này, sự tình khác liền để mọi việc xong xuôi nói cũng không muộn.
Một tay Cơ U Cốc liền đặt lên người Thạch Ánh Lục đang thi triển thuật khống chế đối với Kim Ban Yêu Chu, tạm thời chuyển dời toàn bộ pháp lực đến trên người nàng, Kim Ban Yêu chỉ cảm thấy trước mắt lóe ra kim quang, toàn lực kiên trì khống chế một tấm chắn cuối cùng thoáng một cái liền bị sụp đổ ánh mắt của hắn liền trở lên mơ màng.
Mặc dù thần hồn của Yêu tu không cường đại giống như tu sĩ loài người, nhưng nếu đổi lại trong tình huống bình thường thì hai người họ dù có hợp lực lại cũng không thể có thể trong thời gian ngắn sử dụng thuật khống chế để khống chế được Kim Ban Yêu Chu, tuy nhiên khi Kim Ban Yêu Chu nhìn thấy Long Đan mình trăm cay nghìn đắng mới có được lại bị tay chân thân tín của Trương Lãng cướp đi, lại nghĩ đến dược lực Xích Diễm thảo trên người Kim Ban Yêu Chu sắp hết thì không tránh được tâm thần đại loạn cảm thấy vừa sợ vừa hận.
Nó quá hiểu rõ sự lợi hại của bảo khố hoàng tộc Đan Quốc. Một khi Hàn Độc Yêu Chu khôi phục lại bình thường thì nhất định nó sẽ bị làm nhục cho đến chết.
Tu vi của hắn với Hàn Độc Yêu Chu chỉ hơn kém một cấp, nhưng sự chênh lệch của một cấp này quả thật lớn như khoảng cách của trời và đất vậy, đấy là còn chưa nói đến trong bảo khố còn có cường đại pháp trận lợi hại vô cùng. Nghĩ đến điều này thì nó cũng muốn chết luôn đi cho xong.
Dưới tâm tình như vậy thì nó có thể chống cự lại được thuật khống chế của tu sĩ Nguyên Anh kì Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc hay sao?
“Đi thôi!” Cơ U Cốc và Thạch ánh Lục một kích thành công liền không do dự, một tay ôm lấy Đề Thiện Thượng đi xuống phía dưới lầu.
Thạch Ánh Lục sử dụng thuật khống chế thao túng Kim Ban Yêu Nhện đi tiên phong phía trước, cước bộ mấy người không ngừng trong nháy mắt liền xông vào đại điện Mặc Ngọc.
Trương Lãng khi nhìn thấy Kim Ban Yêu Chu xuất hiện thì hết sức vui mừng, nhưng hắn ngạc nhiên không hiểu tại sao phía sau Kim Ban Yêu Chu đột nhiên lại có nhiều thêm mấy người.
Hắn cơ bản không thể nhớ được lúc hắn bị thuật khống chế điều khiển đã làm ra chuyện gì, tất nhiên hắn sẽ rất ngạc nhiên và không biết tại sao mấy người kia lại tiến được vào bảo khố.
“Đi ra ngoài rồi hãy nói!” Vẻ mặt Kim Ban Yêu Chu mơ màng nói.
Trong tình thế khẩn cấp, Trương Lãng cũng không kịp suy nghĩ, dù sao cũng là người phe hắn, dựa theo quan hệ của hắn với Kim Ban Yêu Chu cơ bản đối phương sẽ không phản bội hắn, cho nên hắn cũng không hỏi nhiều, liền quay đầu chạy theo ra bên ngoài.
Chuông vàng ngay giữa đại điện bỗng nhiên phát ra một tiếng “Đông”, xung quanh phù chú được dán trên Chuông Vàng hiện lên ánh sáng, miễn cưỡng triệt tiêu sức mạnh phát ra từ bên trong Chuông Vàng.
Rõ ràng là Hàn Độc Yêu Chu đã phá tan được cấm chế của Xích Diễm thảo, bắt đầu giằng co kịch liệt bên trong Chuông Vàng. Tiếng thùng thùng từ chậm chuyển sang nhanh giống như bước chân của tử thần, càng ngày càng nhanh tiến gần về phía mọi người đáng đứng.
Bọn họ chân trước vừa bước được ra khỏi đại điện Mặc Ngọc, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, tất cả bùa chú dán trên Chuông Vàng đều bị phá hủy, đủ mọi màu sắc ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất.
Oành!
Lại là một tiếng vang thật lớn, Chuông Vàng bị nổ thành vô số mảnh nhỏ bắn nhanh ra xung quanh, sương trắng lạnh lẽo thấu xương mãnh liệt xông ra ngoài theo ánh sáng ngọc kim quang, trong nháy mắt liền đem toàn bộ đại điện Mặc Ngọc thành một mảnh thế giới băng tuyết, trong sương trắng thân ảnh Hàn Độc Yêu Chu dần hiện ra nguyên hình——–thân thể một con nhện trắng khổng lồ thân thể to tầm năm trượng, tám chân nhảy ra xa gần hai mươi trượng.
“Người tự tiện xông vào bảo khố sẽ bị giết! Các ngươi đều phải chết!” Âm thanh gầm rú oán hận độc địa của Hàn Độc Yêu Chu vang lên.
Doãn Tử Chương chịu trách nhiệm ở phía sau nhanh tay nhanh mắt liền đóng chặt lại đại môn đại điện Mặc Ngọc, âm ba bí mật công kích của Hàn Độc Yêu Chu liền bị phong tỏa ở phía sau cửa.
Tuy nhiên tâm thần Kim Ban Yêu Chu vẫn bị trúng dư âm của âm ba, tâm thần bị thuật khống chế điều khiển vẫn bị hỗn loạn điên đảo trong chốc lát, bước chân dừng lại đứng ở phía trước, đúng lúc ngăn cản bước chân của mọi người phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.