Chương 172: Tiến hành nghịch thiên đến cùng
Nhan Tiểu Ngôn
09/09/2014
Chương Cuồng và Nhị công chúa có thể là số ít người chú ý tới
Khổng Hoàn Hi hộc máu hôn mê, những người khác đều đang bận hoan
hô vỗ tay vì Chu Chu.
Ở Tây Phương ngũ quốc, địa vị Luyện Đan Sư cao đến mức người nơi
khác khó có thể tưởng tượng, cho dù Chu Chu có diện mạo xấu xí,
nhưng thực lực luyện đan của nàng còn ở đó, trong nháy mắt đã chinh phục vô số quần chúng vây xem không rõ chân tướng.
Đề Thiện Thượng đại khái là người đầu tiên chú ý trạng huống của Khổng Hoàn Hi trừ Chương Cuồng ra, vừa thấy hắn ta té xỉu, suýt nữa nhịn không được xông đến kéo hắn lên dùng sức lay tỉnh. Người này cũng quá yếu ớt rồi, không phải là tính toán giả bệnh rút lui khỏi cuộc thi sau đó kiểu gì cũng huỷ bỏ đánh cuộc? ! Vậy cũng không được! Hai trăm vạn linh thạch đấy!
Thân Cẩu tối hôm qua đã bày tỏ rồi, linh thạch thắng được từ chỗ sư đệ của ông ta thì ông sẽ không cần, muốn cho Chu Chu coi như là thay sư đệ ông bồi tội vô lễ.
May là không biết Chương Cuồng dùng phương pháp gì, rất nhanh đã cứu tỉnh Khổng Hoàn Hi, lại không biết nói gì bên tai hắn, người vốn giống chó chết mất hết can đảm, bỗng nhiên lại rất hăng hái như đánh tiết gà.
Đề Thiện Thượng cao hứng muốn nhảy xuống cảm kích thật tốt tên khốn Chương Cuồng kia một chút! Hoàn hảo hoàn hảo! Hắn thật sợ tên khốn này không chống đỡ nổi.
Trong sân Khổng Hoàn Hi âm thầm nắm lấy Đan Hồn phù cùng với một đan phương của đan dược tứ phẩm và linh dược phối liệu Chương Cuồng đưa tới, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tiểu đệ nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của Chương huynh!”
Mặc dù hắn đã thua hai trận, nhưng điểm số chênh lệch với Chu Chu cũng không lớn, chỉ cần trận cuối cùng này có thể thành công luyện chế ra một lò mười viên đan dược tứ phẩm thì cũng đủ hoàn toàn thay đổi cục diện, chuyển bại thành thắng!
Lấy thực lực của hắn, có thể phát huy vượt xa người thường như vậy nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng hôm nay dù thế nào hắn cũng không thể thua trên tay Chu Chu, cho nên không quản được nhiều như vậy.
Trước khi bắt đầu trận tỷ thí thứ ba, Trịnh Kiến Huy mời tất cả người dự thi đến trước đài, để bọn họ báo cấp bậc và tên đan dược mình dự định luyện chế, phần lớn người ở hai trận trước bị thực lực cường đại của Chu Chu đả kích mất hết tâm tranh cường háo thắng, mang theo tâm tình trốn tránh báo lên đan dược muốn luyện chế của mình chuẩn bị xong từ trước, trên cơ bản là tam phẩm, chỉ có vị Luyện Đan Sư tam phẩm Đồng quốc kia ôm tâm thái thử một lần, quyết định khiêu chiến luyện chế đan dược tứ phẩm .
Khổng Hoàn Hi đã hoàn toàn khôi phục trạng thái chiến đấu, Đan Hồn phù tồn tại cho hắn rất co lòng tin chỉ nhấc tay là có thể chiến thắng Chu Chu. Cho nên không chút do dự báo lên tên linh đan tứ phẩm do Chương Cuồng vừa chuẩn bị cho.
Chu Chu yên lặng đánh giá hắn một lần, trực giác cảm thấy hắn nhất định có cổ quái, nhưng chỉ cần nàng toàn lực ứng phó, cho dù hắn có nhiều cổ quái hơn nữa cũng không ích gì, may là lúc trước lưu tâm để cho Thân Cẩu thay nàng chuẩn bị linh dược phối liệu cần thiết cho Tử Nguyên đan tứ phẩm, nếu không thật đúng là khó làm.
Khổng Hoàn Hi lần này không nhiều lời với Chu Chu thêm nửa chữ nào nữa, tiếng chuông vừa vang lên liền mặt lạnh đi vào phòng luyện đan của mình.
Trịnh Kiến Huy nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc đáng tiếc. Hắn nếu như không đụng phải Chu Chu cô nương, nhất định có thể đại phóng dị quang trên đại hội thi đấu!” Hiện tại mặc dù cũng phóng ra một chút hào quang, nhưng ở dưới hào quang mạnh mẽ của Chu Chu thì người bên cạnh rất khó có cảm giác gì với hắn ta.
Cách đó không xa ngồi bên cạnh lão, Cung Hàng sờ sờ râu mép nói: “Bị ngăn trở chút ít chưa chắc là chuyện xấu. Tự cho mình quá cao, trong mắt không có người khác, đối với tu hành cũng không phải là chuyện tốt.”
“Ý ngươi nói về Chương Cuồng?” Trịnh Kiến Huy nghe ra ý tại ngôn ngoại. Khẽ thở dài một cái nói: “Hắn quả thật nên thu liễm một chút, cũng do lão phu, một lòng cảm thấy tư chất của hắn hơn người, quá mức dung túng hắn.”
Cung Hàng: “Hắn đánh cuộc với Thân Cẩu, nếu như Khổng Hoàn Hi thua dưới tay Chu Chu cô nương, thì hắn phải bồi thường trên trăm vạn linh thạch.”
“Cũng được! Để cho hắn chịu thiệt một chút, nhớ lâu một chút cũng tốt. Vị Chu Chu cô nương kia thật là lợi hại, ta hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn của nàng, có cơ hội nhất định phải kính thăm sư tôn của nàng Trịnh Quyền tiền bối một chút. Nếu như Trịnh tiền bối nguyện ý gia nhập liên minh Tích quốc ta, thật là tốt biết bao.” Trịnh Kiến Huy mắt thấy Chu Chu thân là đệ tử đã lợi hại như thế. Hình tượng sư phụ Trịnh Quyền của nàng trong suy nghĩ lại càng trở nên vĩ đại.
Ba canh giờ lại trôi qua, đã là lúc đêm khuya, khu vực hội trường vẫn náo nhiệt vô cùng. Tất cả mọi người đều mong đợi kết quả của trận tỷ thí thứ ba được đưa ra. Thật ra ba vị Luyện Đan Sư có tư cách đột phá tiến vào trận chung kết mọi người đều đã biết rồi, chỉ là trong bài danh thứ nhất, thứ hai, thứ ba có sự khác nhau thật lớn. Ít ra đối với người đặt tiền cược cho vị trí vô địch hôm nay mà nói, ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, quả thực chính là quan trọng nhất.
Rốt cục, cửa đá từng gian luyện đan thất lục tục mở ra. . . . . .
Người đầu tiên đi ra vẫn là Khổng Hoàn Hi, trên mặt hắn lộ ra chút ửng đỏ không bình thường, cả người như bị vây một loại trạng thái phấn khởi quái dị, mấy bước đi tới trước ghế trọng tài, bày ra bình ngọc của mình đổ vào khay ngọc, tiếng leng keng vang lên một loạt.
Người trọng tài và khách quý vốn không quá nhiệt tình đối với hắn đều kinh hãi, mười tiếng vang! Là mười tiếng vang!
Khổng Hoàn Hi này thua liền hai trận ở một ván cuối cùng bộc phát lần nữa, đan dược tứ phẩm đạt đến tỉ suất 100% thành đan! Mà trong đó còn có bốn viên đan dược đạt tới phẩm chất thượng đẳng!
Lần này, cả bọn Đề Thiện Thượng đều giật mình không nhỏ.
“Làm sao như vậy được? ! Tên khốn này lúc trước cả nhị, tam phẩm đan dược đều không thể đạt tới tỉ suất 100% thành đan, luyện đan dược tứ phẩm lại đạt đến? ! Còn luyện ra bốn viên phẩm chất thượng đẳng . . . . . . Luyện đan lúc nào trở nên đơn giản như vậy?” Đề Thiện Thượng không nhịn được nói thầm .
Hắn hiện tại bắt đầu có một chút lo lắng cho thành tích của Chu Chu, có điều cũng chỉ là một chút xíu.
Bị Doãn Tử Chương ảnh hưởng, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng chu chu chắc chắn sẽ không để cho bọn họ thất vọng , cho nên. . . . . . Cái gì Khổng Hoàn Hi, cái gì đan dược tứ phẩm đều là cặn bã! Tiểu sư muội của hắn nhất định sẽ lợi hại so với những thứ cặn bã này!
Vẻ mặt Trịnh Kiến Huy hơi đổi, sau khi khiếp sợ ông chậm rãi quay đầu lại nhìn đệ tử Chương Cuồng của mình một cái.
Chương Cuồng biết sư tôn mình nhất định là nghĩ tới chuyện Đan Hồn phù, hắn làm như vậy hơi quá, nhưng nói thế nào hắn cũng là vì lấy lại mặt mũi cho Tích quốc a! Vừa nghĩ như vậy, cảm giác trống rỗng trong tim hắn lập tức bị đè xuống, nhưng vẫn không dám nhìn Trịnh Kiến Huy.
Người trọng tài đại biểu cho bốn nước còn lại cũng không phải dư lừa như vậy, mấy người trao đổi ngầm một ánh mắt hiểu lẫn nhau, quyết định chờ kết quả của những người khác sau khi ra ngoài, xét theo tình huống yêu cầu tra xét kĩ càng Khổng Hoàn Hi.
Không thể không nói, vận khí của những Luyện Đan Sư khác hôm nay đến đây dự thi quá kém, quả thực chính là để làm nền, bao gồm cả vị Luyện Đan Sư tam phẩm Đồng quốc kia ở một ván này biểu hiện cũng thường thường, một lò đan dược tứ phẩm , cuối cùng thành đan chỉ có ba viên, người người vẻ mặt ảm đạm, nhưng trong tâm cũng tò mò, không biết tiểu cô nương thắng liên tiếp hai trận kia, ván này có thể giữ vững ưu thế hay không đây?
Đại khái là rất khó, dù sao trận này Khổng Hoàn Hi thật lợi hại. . . . . .
Đang lúc mọi người thấp thỏm chờ mong, cuối cùng Chu Chu cũng đẩy ra cửa đá phòng luyện đan đi ra, vẻ mặt mỏi mệt như mộng du đi tới trước ghế trọng tài, một bình ngọc cầm trên tay hơi chao đảo.
Mười tiếng vang thanh thúy giống như sấm đánh lần nữa nổ vang trong lòng mọi người ở hiện trường —— lần luyện chế đan dược tứ phẩm này, tỷ suất thành đan vẫn là 100%!
Mấy người trọng tài gần như chết lặng kiểm tra qua mỗi một viên thuốc trên khay ngọc, sau đó run giọng tuyên bố: “Mười viên đan dược tứ phẩm , đều là phẩm chất thượng đẳng!”
Trong tiếng hoan hô như sấm động, Khổng Hoàn Hi hộc máu ngã xuống đất lần nữa . . . . .
Đề Thiện Thượng đại khái là người đầu tiên chú ý trạng huống của Khổng Hoàn Hi trừ Chương Cuồng ra, vừa thấy hắn ta té xỉu, suýt nữa nhịn không được xông đến kéo hắn lên dùng sức lay tỉnh. Người này cũng quá yếu ớt rồi, không phải là tính toán giả bệnh rút lui khỏi cuộc thi sau đó kiểu gì cũng huỷ bỏ đánh cuộc? ! Vậy cũng không được! Hai trăm vạn linh thạch đấy!
Thân Cẩu tối hôm qua đã bày tỏ rồi, linh thạch thắng được từ chỗ sư đệ của ông ta thì ông sẽ không cần, muốn cho Chu Chu coi như là thay sư đệ ông bồi tội vô lễ.
May là không biết Chương Cuồng dùng phương pháp gì, rất nhanh đã cứu tỉnh Khổng Hoàn Hi, lại không biết nói gì bên tai hắn, người vốn giống chó chết mất hết can đảm, bỗng nhiên lại rất hăng hái như đánh tiết gà.
Đề Thiện Thượng cao hứng muốn nhảy xuống cảm kích thật tốt tên khốn Chương Cuồng kia một chút! Hoàn hảo hoàn hảo! Hắn thật sợ tên khốn này không chống đỡ nổi.
Trong sân Khổng Hoàn Hi âm thầm nắm lấy Đan Hồn phù cùng với một đan phương của đan dược tứ phẩm và linh dược phối liệu Chương Cuồng đưa tới, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Tiểu đệ nhất định sẽ không phụ sự nhờ vả của Chương huynh!”
Mặc dù hắn đã thua hai trận, nhưng điểm số chênh lệch với Chu Chu cũng không lớn, chỉ cần trận cuối cùng này có thể thành công luyện chế ra một lò mười viên đan dược tứ phẩm thì cũng đủ hoàn toàn thay đổi cục diện, chuyển bại thành thắng!
Lấy thực lực của hắn, có thể phát huy vượt xa người thường như vậy nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ, nhưng hôm nay dù thế nào hắn cũng không thể thua trên tay Chu Chu, cho nên không quản được nhiều như vậy.
Trước khi bắt đầu trận tỷ thí thứ ba, Trịnh Kiến Huy mời tất cả người dự thi đến trước đài, để bọn họ báo cấp bậc và tên đan dược mình dự định luyện chế, phần lớn người ở hai trận trước bị thực lực cường đại của Chu Chu đả kích mất hết tâm tranh cường háo thắng, mang theo tâm tình trốn tránh báo lên đan dược muốn luyện chế của mình chuẩn bị xong từ trước, trên cơ bản là tam phẩm, chỉ có vị Luyện Đan Sư tam phẩm Đồng quốc kia ôm tâm thái thử một lần, quyết định khiêu chiến luyện chế đan dược tứ phẩm .
Khổng Hoàn Hi đã hoàn toàn khôi phục trạng thái chiến đấu, Đan Hồn phù tồn tại cho hắn rất co lòng tin chỉ nhấc tay là có thể chiến thắng Chu Chu. Cho nên không chút do dự báo lên tên linh đan tứ phẩm do Chương Cuồng vừa chuẩn bị cho.
Chu Chu yên lặng đánh giá hắn một lần, trực giác cảm thấy hắn nhất định có cổ quái, nhưng chỉ cần nàng toàn lực ứng phó, cho dù hắn có nhiều cổ quái hơn nữa cũng không ích gì, may là lúc trước lưu tâm để cho Thân Cẩu thay nàng chuẩn bị linh dược phối liệu cần thiết cho Tử Nguyên đan tứ phẩm, nếu không thật đúng là khó làm.
Khổng Hoàn Hi lần này không nhiều lời với Chu Chu thêm nửa chữ nào nữa, tiếng chuông vừa vang lên liền mặt lạnh đi vào phòng luyện đan của mình.
Trịnh Kiến Huy nhìn bóng lưng của hắn lắc đầu thở dài nói: “Đáng tiếc đáng tiếc. Hắn nếu như không đụng phải Chu Chu cô nương, nhất định có thể đại phóng dị quang trên đại hội thi đấu!” Hiện tại mặc dù cũng phóng ra một chút hào quang, nhưng ở dưới hào quang mạnh mẽ của Chu Chu thì người bên cạnh rất khó có cảm giác gì với hắn ta.
Cách đó không xa ngồi bên cạnh lão, Cung Hàng sờ sờ râu mép nói: “Bị ngăn trở chút ít chưa chắc là chuyện xấu. Tự cho mình quá cao, trong mắt không có người khác, đối với tu hành cũng không phải là chuyện tốt.”
“Ý ngươi nói về Chương Cuồng?” Trịnh Kiến Huy nghe ra ý tại ngôn ngoại. Khẽ thở dài một cái nói: “Hắn quả thật nên thu liễm một chút, cũng do lão phu, một lòng cảm thấy tư chất của hắn hơn người, quá mức dung túng hắn.”
Cung Hàng: “Hắn đánh cuộc với Thân Cẩu, nếu như Khổng Hoàn Hi thua dưới tay Chu Chu cô nương, thì hắn phải bồi thường trên trăm vạn linh thạch.”
“Cũng được! Để cho hắn chịu thiệt một chút, nhớ lâu một chút cũng tốt. Vị Chu Chu cô nương kia thật là lợi hại, ta hoàn toàn nhìn không ra sâu cạn của nàng, có cơ hội nhất định phải kính thăm sư tôn của nàng Trịnh Quyền tiền bối một chút. Nếu như Trịnh tiền bối nguyện ý gia nhập liên minh Tích quốc ta, thật là tốt biết bao.” Trịnh Kiến Huy mắt thấy Chu Chu thân là đệ tử đã lợi hại như thế. Hình tượng sư phụ Trịnh Quyền của nàng trong suy nghĩ lại càng trở nên vĩ đại.
Ba canh giờ lại trôi qua, đã là lúc đêm khuya, khu vực hội trường vẫn náo nhiệt vô cùng. Tất cả mọi người đều mong đợi kết quả của trận tỷ thí thứ ba được đưa ra. Thật ra ba vị Luyện Đan Sư có tư cách đột phá tiến vào trận chung kết mọi người đều đã biết rồi, chỉ là trong bài danh thứ nhất, thứ hai, thứ ba có sự khác nhau thật lớn. Ít ra đối với người đặt tiền cược cho vị trí vô địch hôm nay mà nói, ai có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, quả thực chính là quan trọng nhất.
Rốt cục, cửa đá từng gian luyện đan thất lục tục mở ra. . . . . .
Người đầu tiên đi ra vẫn là Khổng Hoàn Hi, trên mặt hắn lộ ra chút ửng đỏ không bình thường, cả người như bị vây một loại trạng thái phấn khởi quái dị, mấy bước đi tới trước ghế trọng tài, bày ra bình ngọc của mình đổ vào khay ngọc, tiếng leng keng vang lên một loạt.
Người trọng tài và khách quý vốn không quá nhiệt tình đối với hắn đều kinh hãi, mười tiếng vang! Là mười tiếng vang!
Khổng Hoàn Hi này thua liền hai trận ở một ván cuối cùng bộc phát lần nữa, đan dược tứ phẩm đạt đến tỉ suất 100% thành đan! Mà trong đó còn có bốn viên đan dược đạt tới phẩm chất thượng đẳng!
Lần này, cả bọn Đề Thiện Thượng đều giật mình không nhỏ.
“Làm sao như vậy được? ! Tên khốn này lúc trước cả nhị, tam phẩm đan dược đều không thể đạt tới tỉ suất 100% thành đan, luyện đan dược tứ phẩm lại đạt đến? ! Còn luyện ra bốn viên phẩm chất thượng đẳng . . . . . . Luyện đan lúc nào trở nên đơn giản như vậy?” Đề Thiện Thượng không nhịn được nói thầm .
Hắn hiện tại bắt đầu có một chút lo lắng cho thành tích của Chu Chu, có điều cũng chỉ là một chút xíu.
Bị Doãn Tử Chương ảnh hưởng, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng chu chu chắc chắn sẽ không để cho bọn họ thất vọng , cho nên. . . . . . Cái gì Khổng Hoàn Hi, cái gì đan dược tứ phẩm đều là cặn bã! Tiểu sư muội của hắn nhất định sẽ lợi hại so với những thứ cặn bã này!
Vẻ mặt Trịnh Kiến Huy hơi đổi, sau khi khiếp sợ ông chậm rãi quay đầu lại nhìn đệ tử Chương Cuồng của mình một cái.
Chương Cuồng biết sư tôn mình nhất định là nghĩ tới chuyện Đan Hồn phù, hắn làm như vậy hơi quá, nhưng nói thế nào hắn cũng là vì lấy lại mặt mũi cho Tích quốc a! Vừa nghĩ như vậy, cảm giác trống rỗng trong tim hắn lập tức bị đè xuống, nhưng vẫn không dám nhìn Trịnh Kiến Huy.
Người trọng tài đại biểu cho bốn nước còn lại cũng không phải dư lừa như vậy, mấy người trao đổi ngầm một ánh mắt hiểu lẫn nhau, quyết định chờ kết quả của những người khác sau khi ra ngoài, xét theo tình huống yêu cầu tra xét kĩ càng Khổng Hoàn Hi.
Không thể không nói, vận khí của những Luyện Đan Sư khác hôm nay đến đây dự thi quá kém, quả thực chính là để làm nền, bao gồm cả vị Luyện Đan Sư tam phẩm Đồng quốc kia ở một ván này biểu hiện cũng thường thường, một lò đan dược tứ phẩm , cuối cùng thành đan chỉ có ba viên, người người vẻ mặt ảm đạm, nhưng trong tâm cũng tò mò, không biết tiểu cô nương thắng liên tiếp hai trận kia, ván này có thể giữ vững ưu thế hay không đây?
Đại khái là rất khó, dù sao trận này Khổng Hoàn Hi thật lợi hại. . . . . .
Đang lúc mọi người thấp thỏm chờ mong, cuối cùng Chu Chu cũng đẩy ra cửa đá phòng luyện đan đi ra, vẻ mặt mỏi mệt như mộng du đi tới trước ghế trọng tài, một bình ngọc cầm trên tay hơi chao đảo.
Mười tiếng vang thanh thúy giống như sấm đánh lần nữa nổ vang trong lòng mọi người ở hiện trường —— lần luyện chế đan dược tứ phẩm này, tỷ suất thành đan vẫn là 100%!
Mấy người trọng tài gần như chết lặng kiểm tra qua mỗi một viên thuốc trên khay ngọc, sau đó run giọng tuyên bố: “Mười viên đan dược tứ phẩm , đều là phẩm chất thượng đẳng!”
Trong tiếng hoan hô như sấm động, Khổng Hoàn Hi hộc máu ngã xuống đất lần nữa . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.