Chương 38
Fresh Dương
11/09/2021
Kỳ lạ hơn, nhìn người phụ nữ đang chọn màu kia còn quen mắt hơn. Cuối cùng chị ta nhớ ra, cô chính là người phụ nữ hắt nước nên tiểu thư nhà giàu nào đó trong giới doanh nhân. Chị ta đang chat trên mạng xã hội liền vào bài viết bình luận: “Tôi đang thấy cặp cẩu nam nữ đó mua len ở cửa hàng của tôi.”
Ngay tức thì một số nhà báo tra ra chỗ của chị ta, kéo tới. Đúng lúc thanh toán xong, nhà báo ập vào cửa hàng của chị, bao vây hai người họ. Ánh đèn flash lóe lên làm cô chói mắt. Phóng viên liên tục đặt câu hỏi: “Tô tiểu thư, xin hỏi clip được phát tán ngày hôm qua có đúng sự thật không?”
“Tại sao cô lại xen vào mối quan hệ của anh Phó và cô Bối?”
“Cô thực sự là tiểu tam như những bài báo kia?”
….
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ lại nhằm vào cô. Vì hôm nay ra ngoài chơi cùng cô nên anh không đem theo vệ sĩ, cũng không mang theo xe.
Anh gầm lên: “Hôm nay ai dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến tòa soạn đó phá sản.”
Đám phóng viên thấy vẻ mặt giận dữ của anh, e dè không dám manh động. Anh kéo theo cô rời đi. Theo như nguyện vọng của cô hai người đi tàu điện ngầm. Trên tàu đông nghịt người.
Đám nữ sinh cười nói vui vẻ liên tục tới xin wechat của anh. Cô mải suy nghĩ vấn đề lúc nãy lên cũng không để ý lắm. Lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của đám nữ sinh liền phát ra ánh mắt tức giận, kéo anh về phía sau, đội mũ với đeo khẩu trang lên cho anh.
Vẻ mặt ghen tuông của cô rất đáng yêu, cô nhìn chằm chằm đám nữ sinh đó không rời mắt, giấu anh như một món đồ quý giá.
Sau khi xuống tàu điện, cô mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Có chuyện gì đúng không? Clip đó là gì? Tại sao họ lại biết em?”
Anh giải thích: “Clip em hất nước lên người Bối Như Ý được up trên mạng.”
Cô bất ngờ, nghĩ lại thấy hôm đó cô ta không hề phản kháng, thì ra có mục đích. Anh nhìn cô hỏi: “Anh đã xem clip ấy?”
“Anh xem rồi, thấy em rất tuyệt, hắt rất hay, nếu Là anh không chỉ một cốc nước thôi đâu.”
Cô sà vào lòng anh, lời an ủi này quả nhiên hữu hiệu. Muộn phiền từ nãy giờ đều tan biến mất.
“Anh không muốn nghe đầu đuôi câu chuyện ư?”
“Không cần biết ra sao, anh tin tưởng em.”
Chỉ một câu này thôi đã đủ làm cô hạnh phúc rồi.
Đột nhiên cô hỏi anh: “Anh có thích cái gì không? Anh tặng em rất nhiều thứ còn em vẫn chưa có lấy một món quà cho anh.”
Anh nắm chặt tay cô, từng ngón tay đan xen vào nhau giơ thẳng trước mắt. Chiếc nhẫn đính kim cương lóe sáng đến chói mắt. Anh nhìn nó, trả lời: “Chỉ cần là em tặng, anh nhất định sẽ thích.”
“Được.”
Hai người tiến về phía trung tâm siêu thị, bước vào như những người bình thường. Tất cả nhân viên đều cúi đầu chào anh, gương mặt quen thuộc vì anh chính là ông chủ của nơi này.
Anh ra hiệu cho bọn họ, cô cố tình đi xa để không ai nhận ra họ, làm những gì mà cô cho là vui vẻ, đời thường. Cô dắt anh tới một cửa hàng thời trang, hớn màu áo, rồi bắt anh thử.
Trước nay đồ của anh đều được đặt may riêng, chưa từng phải thử nhiều lần, anh nhìn chiếc áo, ngơ ngác. Cô đẩy anh vào phòng thay đồ: “Thay đi, em ngắm màu này rất hợp với anh.”
Phó Mặc Thần gật đầu, cầm chiếc áo vào thay. Quả nhiên người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp. Chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt càng làm làm nổi bật vóc dáng anh hơn. Cô cài lại cổ áo cho anh, tay chọn một chiếc cà vạt thắt vào.
Xong xuôi cô ngắm một lát rồi gật đầu chọn bộ này. Định bụng là thế nhưng vừa nhìn thấy giá của nó cô đã suýt ngất xỉu. Đắt quá, bằng cả tháng lương của cô rồi. Cô suy nghĩ một lát, thấy vẻ trầm tư suy nghĩ kia của cô, Phó Mặc Thần lại tưởng anh mặc không hợp.
“Nếu không đẹp thì anh thử chiếc khác.”
Cô gọi nhân viên tới, đưa thẻ cho cô ấy, trong lòng khóc ròng, cả tháng lương của cô. Lúc đưa thẻ cô còn không nỡ, nhìn bộ mặt vui vẻ tính tiến của cô nhân viên mà cô không kìm được đau xót.
Rốt cuộc anh cũng hiểu ra, rút trong túi ra cho cô một chiếc thẻ. Thẻ đen huyền thoại, cả đời cô chưa từng được thấy.
“Em cầm đi, không lại mua áo cho anh rồi tiếc đứt ruột.”
Cô cầm lấy, đưa lên ngắm nhìn: “Có phải là thẻ đen trong truyền thuyết đây không?”
Anh cười, lấy tay xoa đầu cô: “Thắc mắc thế sao? Mật mã được khắc trên nhẫn của em.”
Cô kéo tay anh, chắc chắn lại lần nữa: “Đúng là thẻ đen huyền thoại ư?”
Phó Mặc Thần gật đầu, cô cầm tấm thẻ trên tay ngắm nghía, tấm thẻ bảo hộ đời người lo đủ chính là nó đây. Nó còn là minh chứng cho sự quyền lực. Rất ít người có chiếc thẻ này, mà giờ đây anh lại đem nó tặng cho cô.
Cô đặt tấm thẻ vào tay anh: “Em không nhận đâu, thứ quý giá thế này thực sự không thể nhận được.”
“Chỉ là một chiếc thẻ thôi mà, em cứ coi nó như những chiếc thẻ bình thường là được rồi.”
Cô vẫn lắc đầu, bề ngoài chỉ là chiếc thẻ nhưng ai biết được nó chứa bao nhiêu tiền chứ, nếu cô nhận thì cô chẳng khác nào là đào mỏ, giống như những loại phụ nữ kia.
Anh cũng không ép buộc cô nữa, cất tấm thẻ đi, hai người ra về. Vừa ra tới cổng Tô Tư Yên liền nhớ ra mình để quên đồ trong đó, dặn Phó Mặc Thần đứng chờ một chút. Anh chờ cô bên ngoài, nhân tiện đứng chờ, anh mua chút đồ uống cho cô.
Cô vừa nhìn thấy anh liền gọi to, vẫy tay cười tươi. Anh mỉm cười hạnh phúc, nụ cười trên môi liền căng cứng khi anh nhìn thấy một tên áo đen đằng sau cô. Tay hắn cầm một con dao sắc bén.
Phía bên kia đường, anh hét to: “Cẩn thận.”
Bộ dạng hốt hoảng của anh làm cô quay lại nhìn phía sau. Chưa kịp quay đầu thì thứ ánh sáng sắc bén của kim loại lóe qua mắt Phó Mặc Thần. Anh vội nheo lại, không còn nhìn rõ cảnh tượng phía trước chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, bên tai là tiếng hét chói chang của người đi đường.
Thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ từng giọt trên dưới đường, người phụ nữ vừa vẫy tay cười tươi gọi to tên anh giờ nằm ngã khụy xuống đất, trên bụng dính một con dao nhỏ, mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, anh chưa kịp phản ứng được. Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh Tô Tư Yên dính đầy máu. Dòng người tấp nập qua lại, tiếng còi xe xáo trộn âm thanh. Không gian như dừng lại, thời gian tua chậm lại thời khắc cô bị đâm. Anh bàng hoàng, đứng bất động vài giây rồi chạy nhanh về phía cô. Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ chỉ vài mét nhưng sao anh lại thấy xa đến lạ lùng.
Phó Mặc Thần ngồi thụp xuống, đỡ cô lên. Xung quanh người đi đường dừng lại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cảnh tượng đẫm máu này làm anh nhớ lại sự việc của nhiều năm trước đây khi còn là một đứa trẻ. Phó Mặc Thần lay cô, gào khóc gọi tên cô: “Tô Tư Yên, em tỉnh lại đi, Tô… Tư Yên, em nghe tôi gọi không? Tỉnh lại đi mà, anh xin em.”
Một vài người trên đường gọi xe cứu thương, còn Phó Mặc Thần vẫn trong cơn hoảng loạn, anh ta khá là bị ám ảnh khi nhìn thấy máu, nhất là máu từ người phụ nữ anh ta yêu.
Xe cứu thương nhanh chóng tới đưa hai người đi. Trên đường tới bệnh viện, anh nắm chặt tay, miệng liên tục gọi tên cô. Tên áo đen kia lẻn vào trong đám đông rồi biến mất.
Ngay tức thì một số nhà báo tra ra chỗ của chị ta, kéo tới. Đúng lúc thanh toán xong, nhà báo ập vào cửa hàng của chị, bao vây hai người họ. Ánh đèn flash lóe lên làm cô chói mắt. Phóng viên liên tục đặt câu hỏi: “Tô tiểu thư, xin hỏi clip được phát tán ngày hôm qua có đúng sự thật không?”
“Tại sao cô lại xen vào mối quan hệ của anh Phó và cô Bối?”
“Cô thực sự là tiểu tam như những bài báo kia?”
….
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ lại nhằm vào cô. Vì hôm nay ra ngoài chơi cùng cô nên anh không đem theo vệ sĩ, cũng không mang theo xe.
Anh gầm lên: “Hôm nay ai dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến tòa soạn đó phá sản.”
Đám phóng viên thấy vẻ mặt giận dữ của anh, e dè không dám manh động. Anh kéo theo cô rời đi. Theo như nguyện vọng của cô hai người đi tàu điện ngầm. Trên tàu đông nghịt người.
Đám nữ sinh cười nói vui vẻ liên tục tới xin wechat của anh. Cô mải suy nghĩ vấn đề lúc nãy lên cũng không để ý lắm. Lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt thèm khát của đám nữ sinh liền phát ra ánh mắt tức giận, kéo anh về phía sau, đội mũ với đeo khẩu trang lên cho anh.
Vẻ mặt ghen tuông của cô rất đáng yêu, cô nhìn chằm chằm đám nữ sinh đó không rời mắt, giấu anh như một món đồ quý giá.
Sau khi xuống tàu điện, cô mới bắt đầu đặt câu hỏi: “Có chuyện gì đúng không? Clip đó là gì? Tại sao họ lại biết em?”
Anh giải thích: “Clip em hất nước lên người Bối Như Ý được up trên mạng.”
Cô bất ngờ, nghĩ lại thấy hôm đó cô ta không hề phản kháng, thì ra có mục đích. Anh nhìn cô hỏi: “Anh đã xem clip ấy?”
“Anh xem rồi, thấy em rất tuyệt, hắt rất hay, nếu Là anh không chỉ một cốc nước thôi đâu.”
Cô sà vào lòng anh, lời an ủi này quả nhiên hữu hiệu. Muộn phiền từ nãy giờ đều tan biến mất.
“Anh không muốn nghe đầu đuôi câu chuyện ư?”
“Không cần biết ra sao, anh tin tưởng em.”
Chỉ một câu này thôi đã đủ làm cô hạnh phúc rồi.
Đột nhiên cô hỏi anh: “Anh có thích cái gì không? Anh tặng em rất nhiều thứ còn em vẫn chưa có lấy một món quà cho anh.”
Anh nắm chặt tay cô, từng ngón tay đan xen vào nhau giơ thẳng trước mắt. Chiếc nhẫn đính kim cương lóe sáng đến chói mắt. Anh nhìn nó, trả lời: “Chỉ cần là em tặng, anh nhất định sẽ thích.”
“Được.”
Hai người tiến về phía trung tâm siêu thị, bước vào như những người bình thường. Tất cả nhân viên đều cúi đầu chào anh, gương mặt quen thuộc vì anh chính là ông chủ của nơi này.
Anh ra hiệu cho bọn họ, cô cố tình đi xa để không ai nhận ra họ, làm những gì mà cô cho là vui vẻ, đời thường. Cô dắt anh tới một cửa hàng thời trang, hớn màu áo, rồi bắt anh thử.
Trước nay đồ của anh đều được đặt may riêng, chưa từng phải thử nhiều lần, anh nhìn chiếc áo, ngơ ngác. Cô đẩy anh vào phòng thay đồ: “Thay đi, em ngắm màu này rất hợp với anh.”
Phó Mặc Thần gật đầu, cầm chiếc áo vào thay. Quả nhiên người đẹp mặc đồ gì cũng đẹp. Chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhạt càng làm làm nổi bật vóc dáng anh hơn. Cô cài lại cổ áo cho anh, tay chọn một chiếc cà vạt thắt vào.
Xong xuôi cô ngắm một lát rồi gật đầu chọn bộ này. Định bụng là thế nhưng vừa nhìn thấy giá của nó cô đã suýt ngất xỉu. Đắt quá, bằng cả tháng lương của cô rồi. Cô suy nghĩ một lát, thấy vẻ trầm tư suy nghĩ kia của cô, Phó Mặc Thần lại tưởng anh mặc không hợp.
“Nếu không đẹp thì anh thử chiếc khác.”
Cô gọi nhân viên tới, đưa thẻ cho cô ấy, trong lòng khóc ròng, cả tháng lương của cô. Lúc đưa thẻ cô còn không nỡ, nhìn bộ mặt vui vẻ tính tiến của cô nhân viên mà cô không kìm được đau xót.
Rốt cuộc anh cũng hiểu ra, rút trong túi ra cho cô một chiếc thẻ. Thẻ đen huyền thoại, cả đời cô chưa từng được thấy.
“Em cầm đi, không lại mua áo cho anh rồi tiếc đứt ruột.”
Cô cầm lấy, đưa lên ngắm nhìn: “Có phải là thẻ đen trong truyền thuyết đây không?”
Anh cười, lấy tay xoa đầu cô: “Thắc mắc thế sao? Mật mã được khắc trên nhẫn của em.”
Cô kéo tay anh, chắc chắn lại lần nữa: “Đúng là thẻ đen huyền thoại ư?”
Phó Mặc Thần gật đầu, cô cầm tấm thẻ trên tay ngắm nghía, tấm thẻ bảo hộ đời người lo đủ chính là nó đây. Nó còn là minh chứng cho sự quyền lực. Rất ít người có chiếc thẻ này, mà giờ đây anh lại đem nó tặng cho cô.
Cô đặt tấm thẻ vào tay anh: “Em không nhận đâu, thứ quý giá thế này thực sự không thể nhận được.”
“Chỉ là một chiếc thẻ thôi mà, em cứ coi nó như những chiếc thẻ bình thường là được rồi.”
Cô vẫn lắc đầu, bề ngoài chỉ là chiếc thẻ nhưng ai biết được nó chứa bao nhiêu tiền chứ, nếu cô nhận thì cô chẳng khác nào là đào mỏ, giống như những loại phụ nữ kia.
Anh cũng không ép buộc cô nữa, cất tấm thẻ đi, hai người ra về. Vừa ra tới cổng Tô Tư Yên liền nhớ ra mình để quên đồ trong đó, dặn Phó Mặc Thần đứng chờ một chút. Anh chờ cô bên ngoài, nhân tiện đứng chờ, anh mua chút đồ uống cho cô.
Cô vừa nhìn thấy anh liền gọi to, vẫy tay cười tươi. Anh mỉm cười hạnh phúc, nụ cười trên môi liền căng cứng khi anh nhìn thấy một tên áo đen đằng sau cô. Tay hắn cầm một con dao sắc bén.
Phía bên kia đường, anh hét to: “Cẩn thận.”
Bộ dạng hốt hoảng của anh làm cô quay lại nhìn phía sau. Chưa kịp quay đầu thì thứ ánh sáng sắc bén của kim loại lóe qua mắt Phó Mặc Thần. Anh vội nheo lại, không còn nhìn rõ cảnh tượng phía trước chỉ ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, bên tai là tiếng hét chói chang của người đi đường.
Thứ chất lỏng màu đỏ nhỏ từng giọt trên dưới đường, người phụ nữ vừa vẫy tay cười tươi gọi to tên anh giờ nằm ngã khụy xuống đất, trên bụng dính một con dao nhỏ, mắt khép hờ, hơi thở yếu ớt.
Tất cả mọi việc xảy ra quá nhanh, anh chưa kịp phản ứng được. Trước mắt anh bây giờ là hình ảnh Tô Tư Yên dính đầy máu. Dòng người tấp nập qua lại, tiếng còi xe xáo trộn âm thanh. Không gian như dừng lại, thời gian tua chậm lại thời khắc cô bị đâm. Anh bàng hoàng, đứng bất động vài giây rồi chạy nhanh về phía cô. Khoảng cách giữa hai người vốn dĩ chỉ vài mét nhưng sao anh lại thấy xa đến lạ lùng.
Phó Mặc Thần ngồi thụp xuống, đỡ cô lên. Xung quanh người đi đường dừng lại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cảnh tượng đẫm máu này làm anh nhớ lại sự việc của nhiều năm trước đây khi còn là một đứa trẻ. Phó Mặc Thần lay cô, gào khóc gọi tên cô: “Tô Tư Yên, em tỉnh lại đi, Tô… Tư Yên, em nghe tôi gọi không? Tỉnh lại đi mà, anh xin em.”
Một vài người trên đường gọi xe cứu thương, còn Phó Mặc Thần vẫn trong cơn hoảng loạn, anh ta khá là bị ám ảnh khi nhìn thấy máu, nhất là máu từ người phụ nữ anh ta yêu.
Xe cứu thương nhanh chóng tới đưa hai người đi. Trên đường tới bệnh viện, anh nắm chặt tay, miệng liên tục gọi tên cô. Tên áo đen kia lẻn vào trong đám đông rồi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.