Chương 46
Fresh Dương
11/09/2021
Đi xa khỏi gánh hàng đó, Kỷ Mạch Hằng mới bắt chuyện, lời đầu tiên vẫn là quan tâm đến cô: “Em sống tốt không?”
Tô Hà đáp lại: “Rất tốt, còn anh thì sao?”
“Anh không tốt chút nào.”
Đáy lòng bà trùng xuống, bây giờ Kỷ Mạch Hằng không còn như trước nữa, ông ấy là trụ cột của một gia đình khác, hai người không nên qua lại quá thân thiết.
Không khí ảm đạm dần, không ai biết nói gì, bắt đầu từ đâu nữa.
“Anh rất nhớ em, hai mấy năm trôi qua đi dài đằng đẵng, anh sợ anh sắp quên mất bóng dáng của em rồi.”
“Nếu quên được thì hãy quên đi, dù sao chúng ta cũng có cuộc sống riêng của mình, em có gia đình của em, anh có hạnh phúc của anh.”
Trái tim Kỷ Mạch Hằng lặng xuống, anh chờ đợi cô biết bao lâu, rốt cuộc thì lại trở thành người dưng. Người đời nói không sai, phụ nữ chỉ chờ đợi chúng ta khi cô ấy thực sự yêu mình.
Thực ra năm xưa Tô Hà rời đi một phần là vì Kỷ Mạch Hằng một phần cũng là vì bản thân. Nếu bà cứ mãi quanh quẩn trong cuộc sống của Kỷ Mạch Hằng thì sẽ không có bà của ngày hôm nay. Thời gian trôi đi mọi thứ đều trở thành dĩ vãng, sẽ không còn Tô Hà của ngày xưa và cũng chẳng còn Kỷ Mạch Hằng trước đó nữa.
Kỷ Mạch Hằng bây giờ thay đổi rất nhiều, chững chạc hơn, nghiêm túc và ra dáng một người đàn ông hơn. Cho đến bây giờ bà vẫn không muốn cho ông biết sự thật năm đó, bà muốn ông phải thật hạnh phúc.
“Tô Hà, em biết không? Tôi đã gặp nhiều người, trải qua nhiều khó khăn, ngay cả trong phòng mổ bệnh nhân có gấp gáp ra sao tôi cũng xử lý được, riêng chỉ có mình em, suốt hai mươi mấy năm qua tôi vẫn không hiểu được, tim em rốt cuộc có phải làm từ máu thịt không hay toàn bằng đá lạnh. Tôi chờ em, chờ từ rất lâu đến bản thân tôi còn không tin mình đã kiên cường như vậy cho tới khi em xuất hiện, em nói em đã có gia đình, bắt chúng ta trở thành người xa lạ, tại sao? Vì sao em lại vô tâm với tôi như vậy?”
Tô Hà không kìm được nước mắt, quay mặt về phía sau khóc, người đàn ông bà yêu vẫn luôn chờ đợi bà, những giọt nước mắt này là hạnh phúc hay là đau thương đây.
“Quá muộn rồi, em đã có gia đình của mình, chúng ta không thể trở lại nữa rồi.”
Kỷ Mạch Hằng vẫn níu kéo, ông quả quyết: “Chỉ cần em chịu ly hôn, anh sẽ chấp nhận mọi thứ, con của em cũng là con của anh.”
“Không được đâu, việc em đã có gia đình anh nghĩ mẹ anh sẽ đồng ý?”
“Vậy thì trước kia tại sao em lại rời bỏ anh? Biệt tăm hai mấy năm trời, nếu không phải hôm nay vô tình gặp lại, em tuyệt đối sẽ không đi tìm anh đúng không?”
“Tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi, em không muốn nhắc lại nữa.”
Kỷ Mạch Hằng không tin, tình cảm năm đó của hai người sao có thể là giả, ông tuyệt đối không tin, chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc.
Chuông điện thoại trong túi bà kêu lên, bà biết đầu dây bên kia là ai, nhìn Kỷ Mạch Hằng rồi nhấc điện thoại lên nghe.
Đầu dây bên kia Tô Tư Yên dặn: “Mẹ ơi, lát mẹ về nhớ mua một gói muối nhá, hết muối rồi.”
“Được rồi, em sẽ về ngay, anh yên tâm.”
Tô Tư Yên ngơ ngác, chưa kịp đáp lại đã bị dập máy.
Vẻ mặt Kỷ Mạch Hằng trùng xuống, không vui nhìn Tô Hà.
“Chồng em gọi rồi, em có việc đi trước.”
Bà bắt một chiếc taxi ven đường, xe vừa tới nơi, bà vừa mở cửa đã bị Kỷ Mạch Hằng kéo lại, đóng sầm cửa xe, kéo bà tới gần xe của ông, đẩy lên rồi khóa cửa xe lại.
Tô Hà đập cửa, nhìn Kỷ Mạch Hằng bên ngoài: “Anh thả em ra, em thực sự cần phải về nhà.”
Ông lên xe, ngồi ngay bên cạnh bà: “Hôm nay em không nói chuyện rõ ràng đừng mong rời khỏi đây.”
“Anh… Kỷ Mạch Hằng đừng như vậy nữa.”
Ông tiến lại gần bà, hơi thở cùng gió lạnh phả vào mặt Tô Hà, từng đường nét trên gương mặt ông hiện rõ. Ông ấy chưa từng già đi, vẫn là cậu thanh niên điển trai, đầy ấm áp luôn xuất hiện lúc bà cần.
Đáy mắt Tô Hà hiện ra vẻ khuất phục, có chút gì đó nhớ nhung.
"Rốt cuộc thì em cũng nhớ tôi là Kỷ Mạch Hằng, Tô Hà không ly hôn cũng được chỉ cần em bên cạnh tôi, dù có là kẻ chen chân tôi cũng chấp nhận.
“Anh thực sự muốn làm tiểu tam?”
“Vậy thì em ly hôn đi.”
“Không được.”
“Tại sao năm đó lại rời bỏ tôi?”
“Có những điều không thể nói được, cũng có những điều anh sẽ không thể hiểu được.”
“Vậy được, hôm nay ở cùng tôi.”
Tô Hà tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng: “Anh đừng quá đáng.”
“So với việc em bỏ đi kết hôn cùng người đàn ông khác thế này có gì là quá đáng, là em phản bội lời hứa khi xưa, phản bội lại tình cảm của chúng ta.”
…
Tô Hà nghẹn họng không nói gì nữa, mặc kệ Kỷ Mạch Hằng muốn đưa bà đi đâu thì đưa.
Ông đưa bà đến một căn nhà nhỏ, khung cảnh ở đây không tệ.
Vừa về tới nơi, ông đã dặn người làm: “Chuẩn bị đồ ăn giúp tôi, nhớ bỏ món cay.”
Người làm trong nhà thấy ông dắt một người phụ nữ về liền vui ra mặt, vội chạy đi ngay. Kỷ Mạch Hằng đưa bàn tay luồn vào túi quần cô, móc lấy chiếc điện thoại ra.
“Cái này anh tạm giữ.”
“Anh… tôi là phụ nữ đã có chồng…”
“Nếu hắn phát hiện ra cũng tốt, hai người ly hôn anh càng có cơ hội.”
“Kỷ Mạch Hằng, anh vô sỉ như vậy từ bao giờ?”
“Từ khi gặp em!”
Ông bế bà lên trên tầng, mở cửa phòng, đặt bà ngồi trên giường: “Đồ trong tủ, em tắm trước đi, anh có chút chuyện cần xử lý, lát anh quay lại chúng ta ăn cơm rồi tâm sự.”
--------------------------
Kỷ Mạch Hằng rời đi, Tô Hà chưa từng nghĩ có thể gặp lại người đàn ông này, cũng chưa từng nghĩ rằng anh ấy chờ đợi mình. Bà động lòng, bức tường thành cứng rắn xây dựng bao nhiêu năm qua cuối cùng chỉ vì một câu nói “tôi nhớ em” mà tan biến.
Một người đàn bà đơn thân gặp lại người đàn ông mình yêu sâu đậm hơn nữa anh ta lại nói vẫn còn chờ đợi và yêu mình thì ai mà không rung động. Suốt bao năm hoài phí thanh xuân, tại sao lại không cho bản thân mình cơ hội.
Tô Hà mở chiếc tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị đi tắm. Bên trong rất nhiều đồ của phụ nữ vẫn còn tem và nhãn hiệu. Bà khá bất ngờ, liệu trong nhà còn có người phụ nữ khác.
Bà lấy tạm một bộ tắm rửa rồ thay. Rất lạ là chiếc váy bà mặc vừa in, đến cả đồ lót cũng vậy.
Bà kéo ngăn dưới tủ ra, giày cao gót và giày thể thao được xếp ngay ngắn, tất cả đều là size 37.
Yêu thương không thể nói thành lời, người yêu mình hay không yêu mình đều có thể thông qua hành động. Sự cẩn thận, chăm chút và để ý của Kỷ Mạch Hằng làm cô cảm động. Không thể xác định được là ai yêu ai nhiều hơn, chỉ biết rằng Kỷ Mạch Hằng yêu Tô Hà là sự thật không thể chối bỏ.
-----------------------------
Lần đầu tiên Kỷ Mạch Hằng đưa phụ nữ về nhà, chính vì vậy mà quản gia trong nhà nhanh chóng thông báo với Kỷ phu nhân. Nhận được tin này, bà ta cũng đoán ra được người phụ nữ kia là ai.
Trước đây khi Tô Hà rời đi, bà từng bắt Kỷ Mạch Hằng kết hôn với một người phụ nữ khác. Chuyện này bị Kỷ Mạch Hằng kịch liệt phản đối, thậm chí anh còn tuyên bố không phải Tô Hà không cưới. Nếu không thể kết hôn với Tô Hà anh nguyện cô độc một mình.
Tô Hà đáp lại: “Rất tốt, còn anh thì sao?”
“Anh không tốt chút nào.”
Đáy lòng bà trùng xuống, bây giờ Kỷ Mạch Hằng không còn như trước nữa, ông ấy là trụ cột của một gia đình khác, hai người không nên qua lại quá thân thiết.
Không khí ảm đạm dần, không ai biết nói gì, bắt đầu từ đâu nữa.
“Anh rất nhớ em, hai mấy năm trôi qua đi dài đằng đẵng, anh sợ anh sắp quên mất bóng dáng của em rồi.”
“Nếu quên được thì hãy quên đi, dù sao chúng ta cũng có cuộc sống riêng của mình, em có gia đình của em, anh có hạnh phúc của anh.”
Trái tim Kỷ Mạch Hằng lặng xuống, anh chờ đợi cô biết bao lâu, rốt cuộc thì lại trở thành người dưng. Người đời nói không sai, phụ nữ chỉ chờ đợi chúng ta khi cô ấy thực sự yêu mình.
Thực ra năm xưa Tô Hà rời đi một phần là vì Kỷ Mạch Hằng một phần cũng là vì bản thân. Nếu bà cứ mãi quanh quẩn trong cuộc sống của Kỷ Mạch Hằng thì sẽ không có bà của ngày hôm nay. Thời gian trôi đi mọi thứ đều trở thành dĩ vãng, sẽ không còn Tô Hà của ngày xưa và cũng chẳng còn Kỷ Mạch Hằng trước đó nữa.
Kỷ Mạch Hằng bây giờ thay đổi rất nhiều, chững chạc hơn, nghiêm túc và ra dáng một người đàn ông hơn. Cho đến bây giờ bà vẫn không muốn cho ông biết sự thật năm đó, bà muốn ông phải thật hạnh phúc.
“Tô Hà, em biết không? Tôi đã gặp nhiều người, trải qua nhiều khó khăn, ngay cả trong phòng mổ bệnh nhân có gấp gáp ra sao tôi cũng xử lý được, riêng chỉ có mình em, suốt hai mươi mấy năm qua tôi vẫn không hiểu được, tim em rốt cuộc có phải làm từ máu thịt không hay toàn bằng đá lạnh. Tôi chờ em, chờ từ rất lâu đến bản thân tôi còn không tin mình đã kiên cường như vậy cho tới khi em xuất hiện, em nói em đã có gia đình, bắt chúng ta trở thành người xa lạ, tại sao? Vì sao em lại vô tâm với tôi như vậy?”
Tô Hà không kìm được nước mắt, quay mặt về phía sau khóc, người đàn ông bà yêu vẫn luôn chờ đợi bà, những giọt nước mắt này là hạnh phúc hay là đau thương đây.
“Quá muộn rồi, em đã có gia đình của mình, chúng ta không thể trở lại nữa rồi.”
Kỷ Mạch Hằng vẫn níu kéo, ông quả quyết: “Chỉ cần em chịu ly hôn, anh sẽ chấp nhận mọi thứ, con của em cũng là con của anh.”
“Không được đâu, việc em đã có gia đình anh nghĩ mẹ anh sẽ đồng ý?”
“Vậy thì trước kia tại sao em lại rời bỏ anh? Biệt tăm hai mấy năm trời, nếu không phải hôm nay vô tình gặp lại, em tuyệt đối sẽ không đi tìm anh đúng không?”
“Tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi, em không muốn nhắc lại nữa.”
Kỷ Mạch Hằng không tin, tình cảm năm đó của hai người sao có thể là giả, ông tuyệt đối không tin, chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc.
Chuông điện thoại trong túi bà kêu lên, bà biết đầu dây bên kia là ai, nhìn Kỷ Mạch Hằng rồi nhấc điện thoại lên nghe.
Đầu dây bên kia Tô Tư Yên dặn: “Mẹ ơi, lát mẹ về nhớ mua một gói muối nhá, hết muối rồi.”
“Được rồi, em sẽ về ngay, anh yên tâm.”
Tô Tư Yên ngơ ngác, chưa kịp đáp lại đã bị dập máy.
Vẻ mặt Kỷ Mạch Hằng trùng xuống, không vui nhìn Tô Hà.
“Chồng em gọi rồi, em có việc đi trước.”
Bà bắt một chiếc taxi ven đường, xe vừa tới nơi, bà vừa mở cửa đã bị Kỷ Mạch Hằng kéo lại, đóng sầm cửa xe, kéo bà tới gần xe của ông, đẩy lên rồi khóa cửa xe lại.
Tô Hà đập cửa, nhìn Kỷ Mạch Hằng bên ngoài: “Anh thả em ra, em thực sự cần phải về nhà.”
Ông lên xe, ngồi ngay bên cạnh bà: “Hôm nay em không nói chuyện rõ ràng đừng mong rời khỏi đây.”
“Anh… Kỷ Mạch Hằng đừng như vậy nữa.”
Ông tiến lại gần bà, hơi thở cùng gió lạnh phả vào mặt Tô Hà, từng đường nét trên gương mặt ông hiện rõ. Ông ấy chưa từng già đi, vẫn là cậu thanh niên điển trai, đầy ấm áp luôn xuất hiện lúc bà cần.
Đáy mắt Tô Hà hiện ra vẻ khuất phục, có chút gì đó nhớ nhung.
"Rốt cuộc thì em cũng nhớ tôi là Kỷ Mạch Hằng, Tô Hà không ly hôn cũng được chỉ cần em bên cạnh tôi, dù có là kẻ chen chân tôi cũng chấp nhận.
“Anh thực sự muốn làm tiểu tam?”
“Vậy thì em ly hôn đi.”
“Không được.”
“Tại sao năm đó lại rời bỏ tôi?”
“Có những điều không thể nói được, cũng có những điều anh sẽ không thể hiểu được.”
“Vậy được, hôm nay ở cùng tôi.”
Tô Hà tức giận trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng: “Anh đừng quá đáng.”
“So với việc em bỏ đi kết hôn cùng người đàn ông khác thế này có gì là quá đáng, là em phản bội lời hứa khi xưa, phản bội lại tình cảm của chúng ta.”
…
Tô Hà nghẹn họng không nói gì nữa, mặc kệ Kỷ Mạch Hằng muốn đưa bà đi đâu thì đưa.
Ông đưa bà đến một căn nhà nhỏ, khung cảnh ở đây không tệ.
Vừa về tới nơi, ông đã dặn người làm: “Chuẩn bị đồ ăn giúp tôi, nhớ bỏ món cay.”
Người làm trong nhà thấy ông dắt một người phụ nữ về liền vui ra mặt, vội chạy đi ngay. Kỷ Mạch Hằng đưa bàn tay luồn vào túi quần cô, móc lấy chiếc điện thoại ra.
“Cái này anh tạm giữ.”
“Anh… tôi là phụ nữ đã có chồng…”
“Nếu hắn phát hiện ra cũng tốt, hai người ly hôn anh càng có cơ hội.”
“Kỷ Mạch Hằng, anh vô sỉ như vậy từ bao giờ?”
“Từ khi gặp em!”
Ông bế bà lên trên tầng, mở cửa phòng, đặt bà ngồi trên giường: “Đồ trong tủ, em tắm trước đi, anh có chút chuyện cần xử lý, lát anh quay lại chúng ta ăn cơm rồi tâm sự.”
--------------------------
Kỷ Mạch Hằng rời đi, Tô Hà chưa từng nghĩ có thể gặp lại người đàn ông này, cũng chưa từng nghĩ rằng anh ấy chờ đợi mình. Bà động lòng, bức tường thành cứng rắn xây dựng bao nhiêu năm qua cuối cùng chỉ vì một câu nói “tôi nhớ em” mà tan biến.
Một người đàn bà đơn thân gặp lại người đàn ông mình yêu sâu đậm hơn nữa anh ta lại nói vẫn còn chờ đợi và yêu mình thì ai mà không rung động. Suốt bao năm hoài phí thanh xuân, tại sao lại không cho bản thân mình cơ hội.
Tô Hà mở chiếc tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị đi tắm. Bên trong rất nhiều đồ của phụ nữ vẫn còn tem và nhãn hiệu. Bà khá bất ngờ, liệu trong nhà còn có người phụ nữ khác.
Bà lấy tạm một bộ tắm rửa rồ thay. Rất lạ là chiếc váy bà mặc vừa in, đến cả đồ lót cũng vậy.
Bà kéo ngăn dưới tủ ra, giày cao gót và giày thể thao được xếp ngay ngắn, tất cả đều là size 37.
Yêu thương không thể nói thành lời, người yêu mình hay không yêu mình đều có thể thông qua hành động. Sự cẩn thận, chăm chút và để ý của Kỷ Mạch Hằng làm cô cảm động. Không thể xác định được là ai yêu ai nhiều hơn, chỉ biết rằng Kỷ Mạch Hằng yêu Tô Hà là sự thật không thể chối bỏ.
-----------------------------
Lần đầu tiên Kỷ Mạch Hằng đưa phụ nữ về nhà, chính vì vậy mà quản gia trong nhà nhanh chóng thông báo với Kỷ phu nhân. Nhận được tin này, bà ta cũng đoán ra được người phụ nữ kia là ai.
Trước đây khi Tô Hà rời đi, bà từng bắt Kỷ Mạch Hằng kết hôn với một người phụ nữ khác. Chuyện này bị Kỷ Mạch Hằng kịch liệt phản đối, thậm chí anh còn tuyên bố không phải Tô Hà không cưới. Nếu không thể kết hôn với Tô Hà anh nguyện cô độc một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.