Chương 7: Nghịch lý
An Nhiên
14/12/2013
Đám cưới của mẹ diễn ra nhanh chóng, không cờ hoa, không kèn trống, chỉ có bữa tiệc nho nhỏ với sự góp mặt của gia đình hai bên. Dù gì đi nữa thì cô vẫn cảm thấy mọi chuyện đang dần trở nên khập khiễng. Hôm nay mẹ mặc một chiếc áo dài nhung màu xanh đen quý phái, trông sang trọng y hệt một quý bà. Cũng đúng thôi, dù gì mẹ cũng là phu nhân của chủ tịch tập đoàn lớn.
Nhiên đảo mắt nhìn quanh, có chút ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi tại sao An xuất hiện một mình, không đem theo vợ anh. Cô cũng không tiện thắc mắc, bởi vì dù sao đócũng không phải là chuyện của mình. Huống gì, nếu cô hỏi, biết đâu An sẽ nghĩ rằng cô đang ghen. Nhưng thực ra, chính là cô đang ghen kia mà.
Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh mắt An nhìn cô chăm chú, khiến cho cô bối rối quay mặt đi. Tại sao cứ đứng trước anh, cô cảm thấy như mình không còn là một Nhiên tự tin, điềm tĩnh trên thương trường.
Buổi tiệc tàn, Nhiên bảo rằng cô sẽ sống ở nhà cũ. Mẹ không thuyết phục được cô, lặng lẽ khóc như cô gái lần đầu tiên về nhà chồng. Cô muốn ôm mẹ vào lòng, nhưng bố dượng đã làm nhiệm vụ ấy thay cô mất rồi. Cô bảo rằng chỉ là sẽ tiện hơn nếu cô sống ở căn nhà cũ. Nghĩ ngợi một lúc, mẹ đồng ý. Cũng thật khó xử khi bắt cô phải sống trong căn nhà này, khi mà thỉnh thoảng phải đối mặt với An cùng với người phụ nữ mà An gọi là vợ, dù anh hiếm khi về nhà. An có một căn hộ riêng chỉ cách bệnh viên khoảng hai cây số.
Trời càng về khuya càng trở lạnh. Cái lạnh luồn qua lớp áo lụa mỏng, ngấm vào da thịt Nhiên làm cô run lên cầm cập. An vội quàng chiếc áo khoác qua vai cô, rồi lấy xe đưa cô về nhà. Anh bảo rằng oto đang đem đi sửa rồi, cô chịu khó ngồi trên yên xe đạp vậy. Ngồi đằng sau An, cảm nhận mọi thứ vẫn như ngày nào, bất giác Nhiên cảm thấy buồn đến nao lòng. Người vẫn đây, cảnh vật vẫn như xưa mà sao xacách đến thế. Sáu năm ấy, cô đã không liên lạc với An, bởi vì cô sợ bất kì một tin tức nào của An cũng có thể làm cô xao động. Đôi lúc, cô trách bản thân mình quá tham vọng nên vuột mất tình yêu, để rồi nhìn lại, thấy mình chới với một mình giữa thế giới rộng lớn.
-Khi nào em sang Mỹ lại? – An lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.
-Có lẽ tuần sau.
Cô không nói dối. Mặc dù đã viết đơn xin nghỉ việc, nhưng cô vẫn phải quay lại Mỹ một lần cuối để sắp xếp công việc và chuyển đồ đạc lỉnh kỉnh vềViệt Nam.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ:
-Phan Anh đối với em tốt chứ?
-Vâng, rất tốt.
Cô cố tìm một chút ghen tuông trong lời nói của anh, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra điều gì. Có lẽ đó chỉ là một sự quan tâm giữa hai người đã từng yêu nhau. Cô cũng không nói dối, đúng là Phan Anh đối với cô rất tốt. Chỉ là cô không thể nào yêu được Phan Anh.
Thỉnh thoảng, cô tự hỏi không biết mối quan hệ hiện tại giữa cô và An được gọi là gì. Có lần, cô đọc ở đâu đó rằng:" Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm ích kỉ. Nếu tình yêu chuyển sang tình bạn thì chỉ có hai khả năng xảy ra: Một là cô chưa từng thật sự yêu người đó, hai là tình cảm vẫn còn dư âm đâu đấy. " Có lẽ, với cô, khả năng thứ hai chính là lời giải đáp. Cô chưa bao giờ quên anh, kể cả trong giấc mơ.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng xe lăn bánh chầm chậm, đều đều. Về đêm, cuộc sống hối hả của thành phố đã biến mất, chỉ còn lại những ánh đèn vàng trơ trọi rọi xuống mặt đường, và đâu đấy có những tiếng rao đêm của những con người lầm lũi, vai mang quang gánh, chân hối hả bước.
An đi ngang qua một đoạn đường xấu, bánh xe xóc lên, suýt hất Nhiên xuống mặt đường. Cô giang vội hai cánh tay ôm lấy anh, cũng vừa lúc tay trái anh chụp nhanh lấy tay giữ chặt cô. Xe mất thăng bằng, loạng quạng lao về phía trước, anh buông tay ra, hai tay giữ ghi đông xe. Cô ôm chặt lấy anh hơn, gương mặt cô áp vào tấm lưng anh vững chãi. Khoảng cách giữa cô và anh gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi cơ thể anh. Trống ngực Nhiên đập liên hồi, bàn tay dường như đang run lên. Cô tự hỏi tại sao trời lạnh mà cơ thể mình tự nhiên lại nóng đến vậy. Thật ngượng quá.
An dừng lại trước giàn bông giấy bao quanh bờ tường nhà Nhiên. Dù anh chạy xe khá chậm, nhưng đoạn đường cũng không dài lắm. Cô ước gì con đường cứ dài mãi, dài mãi, không bao giờ có điểm kết thúc. Có một cảm giác nào đấy dường như là nuối tiếc trỗi dậy trong cô.
- Em vào nhà đây. Anh về cẩn thận nhé – Nhiên vừa nói vừa tra khóa vào ổ, cố tránh ánh mắt anh. Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần chạm phải ánh mắt anh, cô lại cảm thấy rất lúng túng, mất tự tin.
Khi cô sắp bước vào nhà, đột ngột có một bàn tay kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng. Vòng tay của An ấm áp giữa đêm gió lạnh, làm cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi mãi. Anh vuốt ve mái tóc rối của cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Môi anh ấm nóng, ngọt ngào. Cứ thế, anh và cô lặng im giữa bầu trời đêm. Nước mắt cô rơi ra từ khóe mắt.
Không được. Không được phá hạnh phúc của gia đình anh.
Cô luống cuống đẩy anh ra, quay mặt bước vào nhà, chỉ nghe đằng sau tiếng anh rất mỏng tựa như làn gió thoáng qua:
-Tạm biệt em.
Anh chầm chậm quay xe lại rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Cô đi vội vào nhà, ánh mắt thẫn thờ, tim vẫn còn đập mạnh. Dường như cô đã mất hết tất cả sức lực, đứng cũng không vững, khụy gối xuống nền nhà. Anh đi, mang theo hết những tinh túy của thế gian này, để lại cô một sự đau khổ đến tận cùng.
Tại sao anh lại làm vậy? Chẳng phải anh đã kết hôn rồi ư? Và cô tại sao dường như cảm thấy rất thích thú trước nụ hôn này? Có một cảm giác nào đó xáo trộn trong cô, vừa nuối tiếc vừa đau đớn xen lẫn hối lỗi. Lẽ ra cô có thể nhân cơ hội đó để nói rằng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. Nhưng phỏng có ích gì? Ngày xưa, khi xem phim truyền hình nhiều tập, cô ghét nhất là những người thứ ba, hóa ra hôm nay cô lại trở thành một người như thế. Cô, một người đầy kiêu hãnh, lẽ nào lại là người thứ ba nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của một người phụ nữ khác?
Dư âm nụ hôn nóng hổi vẫn còn đâu đây mà người thì đã đi mất rồi.
Ở ngoài kia đằng sau giàn bông giấy, An đứng lặng nhìn ánh đèn nhà cô bật lên. Anh thấy tim mình đau nhói.
Tại sao cô không chấp nhận anh? Lẽ nào cô mãi mãi vẫn là cơn gió thoảng qua, làm mát cuộc đời anh, rồi lại mãi miết tìm một chân trời mới? Lẽ nào tình yêu của anh vẫn không đủ để níu giữ cô như ngày xưa? Lẽ nào đất nước xa xôi ấy lại có một sức cuốn hút kì lạ đối với cô như thế? Anh vẫn chỉ có thể từ bỏ cô. Níu giữ cô lại là một sự ích kỉ.
Anh tự hứa với bản thân sẽ chỉ quan tâm, chăm sóc cô như một cô em gái. Dù gì, cô và anh, trên danh nghĩa đã là anh em rồi.
***
Nhiên thẫn thờ ngồi gục đầu vào gối, nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, vẫn không thể tìm được một lí do nào để biện minh cho hành động của An. Anh vẫn còn yêu cô?
Có lí nào lại như thế...
Có tiếng chuông cửa bấm liên tục, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhiên.
Nhiên đứng bật dậy, tự hỏi không biết ai đến giờ này. Cô he hé cửa nhìn ra, thấy một bóng dáng thanh thoát đang xoa xoa hai tay đang run lên vì lạnh.
Là Tương Cầm.
Không đợi Nhiên mở toang cánh cửa, cô tung vội cửa, khệ nệ ôm vali bước vào. Tương Cầm kể từ sau dạo nói chuyện ở quán café thì trở nên thân thiết với cô rất nhiều, thường xuyên rủ cô đi mua sắm và xem phim. Đồng thời, cô cũng cảm thấy rất mến Tương Cầm bởi tính cách hướng ngoại, vui vẻ và sôi nổi.
- Em bị bố đuổi ra khỏi nhà. Không biết đi đâu nên em đến tìm chị. Hì hì. Chị cho em ở lại nhé nhé nhé. – Ánh mắt tinh quái, láu lỉnh nhìn Nhiên chờ đợi.
Nhiên thở dài, gật gật đầu. Cũng tốt. Có cô bé này sẽ làm cho nhà cửa vui hơn. Dù gì cô cũng không quen với cảnh sớm tối ở nhà một mình. Cô sắp xếp cho Tương Cầm một chỗ trong phòng mẹ rồi trở về phòng ngủ. Lăn qua lăn về mãi vẫn không thể dỗ cơn ngủ, cô đi xuống nhà, uống một cốc nước đầy. Khi đi ngang qua phòng khách, cô suýt la lên khi thấy Tương Cầm đang bó gối ngồi lặng im trong bóng đêm. Cô gái này bình thường luôn xuất hiện với sự sôi nổi, vui vẻ, nhưng lại thường cô độc về đêm. Có lẽ chỉ khi đêm về, thực sự đối mặt với chính bản thân, con người mới cảm thấy chênh vênh. Tương Cầm nghe tiếng động, ngẩng mặt lên, nhìn qua bóng đêm mờ ảo.
- Chị có tâm sự à? – Tương Cầm nhìn cô dò hỏi.
Nhiên gật gật đầu. Cô thường ít khi mở lòng với, nhưng với Tương Cầm, cô cảm thấy cô gái này rất đáng tin cậy.
- Vì bác sĩ An?
Nhiên lại gật đầu. Cô ngồi xuống bên cạnh Tương Cầm, lấy điều khiển bật tivi, rồi dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn đang chiếu. Gía mà cuộc đời cũng giống như phim thì hay biết mấy. Khi ở Mỹ, mỗi lần cảm thấy quá cô độc, cô thường bật tivi, không phải để xem, chỉ là cần nghe một tiếng nói nào đó, dù chỉ là tiếng nói phát ra từ tivi, để xua đi sự sợ hãi trước bóng đêm.
- Em không hiểu tại sao chị và anh ấy lại không trở về bên nhau? – Tương Cầm chống hai tay nhìn cô. – Chị thực ra rất yêu anh ấy kia mà.
- Anh ấy đã có gia đình rồi. – Nhiên đau khổ tựa người vào ghế, ôm lấy chiếc gối bông, áp mặt vào đó.
- Sao cơ? Bác sĩ An đã lấy vợ rồi kia à – Tương Cầm ngạc nhiên nhìn Nhiên, rồi bỗng thở dài. Hai người này có một sự hiểu nhầm quá lớn. Tương Cầm không biết mình có nên nói ra bí mật hay không, nhưng rồi cô quyết định sẽ im lặng. Nếu như An không muốn giải thích, có lẽ anh có nỗi khổ riêng. Nhưng nếu như Nhiên biết An vẫn còn độc thân, chẳng phải cơ hội của cô dành được trái tim Phan Anh sẽ rất lớn ư? Không, không thể. Nếu yêu cô, ngày xưa Phan Anh đã yêu rồi. Dù cô có làm gì thì cũng vô ích.
Cho nên Tương Cầm quyết định sẽ im lặng. Nếu hai người này thực sự có duyên hiểu lầm rồi cũng sẽ hóa giải.
- Tại sao ngày xưa chị rời bỏ anh ấy?
Nhiên im lặng, mắt vẫn dán vào chiếc tivi. Tại sao lại rời bỏ anh ấy ư?
Vì cô quá tham vọng. Tuổi trẻ, con người ai cũng muốn được đến một chân trời mới để khẳng định mình. Cô đã nghĩ rằng tình cảm ấy thực ra chỉ là tình cảm thời mới lớn,rồi cô cũng sẽ quên anh. Nhưng hóa ra không phải vậy.
Dù ở tuổi nào đi nữa, khi mà hình ảnh một người cứ đầy ắp trên mỗi bước đường đã qua thì đó chính là tình yêu. Khi sang đến Mỹ một năm, thấm hiểu sự cô độc nơi này,cô chỉ muốn trở về ngay bên cạnh An. Nhưng lại sợ hãi, biết đâu anh ấy đã có bạn gái mới. Thế rồi cô tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, không yêu người này thì sẽ yêu người khác, còn sự nghiệp mới chính là điều quan trọng nhất. Có tình yêu mà không có thức ăn để ăn, không có nước để uống, không có nhà để ở thì làm thế nào sống được.
Nhưng hóa ra không phải là vậy. Khi đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhìn lại bên mình chẳng có ai, lại không thể yêu ai ngoài anh ấy thì thật là đau khổ. Càng ngày cô càng nhận ra cô không thể quên An. Cô cũng nhận ra rằng có thức ăn để ăn, có nước để uống, có nhà để ở, có tiền để mua sắm..., tất cả sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống như một cái xác không hồn. Nếu vậy thì thà chết đi còn hơn.
Đêm nay thật sự rất oi bức. Có lẽ vậy. Có lẽ do trời oi bức nên Nhiên không tài nào ngủ được.
Phòng bên cạnh cũng có một cô gái trằn trọc suốt đêm. Nước mắt chảy dài, chảy dài, ướtđẫm gối. Đêm nay, Tương Cầm tình cờ gặp Phan Anh trong một quán bar trên phố cổ. Vốn dĩ cô không chú ý đến anh, nhưng bạn cô bỗng nhiên reo lên:
- Nhìn kìa Tương Cầm. Anh chàng ấy trông thật lãng tử.
Cô nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một người đàn ông trông khá tuấn tú đang say men rượu. Mái tóc anh rũ xuống dưới ánh đèn nhấp nháy, làm anh có một vẻ phớt đời lãng tử. Anh dường như chẳng còn một tí tỉnh táo nào, nốc rượu như uống nước lã. Cô thở dài, nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh anh trong ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè, gọi một ly cocktail mật ong. Anh ngước đôi mắt đỏ rực nhìn sang bên cạnh, rồi chẳng nói gì, cứ im lặng uống cạn từng ly.Tương Cầm giật lấy chai rượu từ tay anh, xin thêm một cái cốc rồi cứ thế, lẳng lặng uống cạn hết từng giọt. Trong ánh mắt Phan Anh có một chút ngạc nhiên. Anh nhìn cô trong im lặng. Gương mặt cô từ trắng chuyển sang hồng vì men rượu lại càng làm cô có một nét quyến rũ kì lạ. Không kìm được, Phan Anh bất ngờ miết mải đặt lên môi cô một nụ hôn. Tương Cầm sững sờ giây lát, rồi chợt tỉnh ra, cô đáp lại, vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Chỉ cần người đó là anh thì cô bằng lòng làm tất cả những điều anh yêu cầu. Chỉ cần người đó là anh thì dù anh bảo cô nhảy vào lửa,cô cũng sẽ nhảy ngay.
Phan Anh đột ngột buông cô ra, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô rồi loạng quạng đi ra khỏi quán bar. Tương Cầm vội trả tiền, chạy nhanh bắt kịp anh khi anh đang chuẩn bị bước vào taxi. Anh gục đầu vào vai cô, không còn biết gì nữa dù cho trời có sậpxuống. Cô dìu anh lên căn hộ của anh, đặt anh nằm xuống ghế salon. Phan Anh nhanh chóng chìm vào trong cơn ngủ nửa tỉnh nửa mê. Khi cô chuẩn bị ra về, cô nghe thấy anh gọi tên Nhiên giữa những quãng rời rạc của cơn mơ. Cô thấy đau nhói trong lồng ngực. Đau tưởng đến chết mất. Là vì cô đến sau nên anh không thể yêu cô, hay là vì anh quá si tình? Nhưng chẳng phải cô yêu anh một phần vì anh là người si tình hay sao.
Tương Cầm rời khỏi nhà Phan Anh, đi dạo một mình trên phố cô độc. Gió lạnh thấm vào người cô buốt giá, nhưng sao lạnh bằng trái tim cô. Từng kỉ niệm ùa về trong cô, từ những ngày mới gặp Phan Anh cho đến khi Phan Anh lúng túng nói chia tay.Tất cả như vẫn còn mới đâu đây, tưởng chừng như chỉ cần cô đưa tay ra là đã có thể chạm đến quá khứ. Nếu đã không thể gột bỏ được quá khứ thì làm sao có thể vươn tới tương lai. Trong mối quan hệ này, cô lúc nào cũng là người chủ động đuổi theo. Cô nhớ rất rõ ngày ấy, cô còn trẻ, còn tràn đầy sức sống và niềm tin vào tình yêu. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần mình dành trọn hết tình cảm cho một người thì nhất định người ấy sẽ cảm động. Đêm ấy, cách đây năm năm, có hội diễn của các lớp sinh viên trong trường. Khi Phan Anh bước lên hội trường, ngón tay điêu luyện bấm những nốt nhạc đầu tiên, hàng tá nữ sinh trong trường hét lên tên anh.
Phan Anh ... Phan Anh ... Phan Anh...
Ánh mắt anh nhìn về một nơi xa xăm mà bất kì cô gái nào cũng nghĩ dành cho mình.Con gái thường như vậy, vẫn có một ảo tưởng về một chàng hoàng tử đứng trên bục cao, dành ánh mắt cho chỉ riêng mình. Mọi thứ xung quanh cô nhòa dần đi, chỉ còn hình ảnh anh cô độc với cây đàn piano và giọng hát trầm ấm. Khi anh bước xuống sân khấu rồi, dư âm anh để lại vẫn còn lan tỏa trong không khí. Cô cảm thấy như cơ thể sắp nổ tung lên mất rồi. Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến nghẹt thở. Yêu đến mức trái tim chẳng thèm nghe lời lí trí.
Đó là Phan Anh của cô. Chỉ cần cô cố gắng thì anh sẽ yêu lại cô chứ?
Cô bước lên sân khấu, cầm lấy micro, ánh mắt tìm ánh mắt Phan Anh.
- Bài hát tớ muốn dành tặng cho một người duy nhất. Tớ đã yêu người ấy bằng tất cả trái tim mình cho dù với người ấy, tớ chỉ là một người bạn.
Thật lòng mà nói, giọng hát của cô không tệ, lại còn có phần ngọt ngào. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phan Anh. Ai chẳng biết người đẹp của khoa kiến trúc lâu nay vẫn theo đuổi Phan Anh. Ánh mắt của cô cũng chỉ hướng về anh, về một người duy nhất. Một vài tiếng thì thầm, một vài tiếng xì xào, nhưng cô chẳng nghe thấy điều gì cả. Trong mắt cô chỉ còn tồn tại một người. Cô nhìn thấy Phan Anh im lặng khoanh tay đứng nhìn cô, rồi đột ngột quay bước đi ra khỏi khán phòng. Nước mắt chẳng hiểu từ đâu cứ lặng lẽ rơi ra.Là những giọt nước mắt rớt từ trái tim. Rốt cuộc, anh vẫn không thể yêu cô như cô yêu anh. À không, chỉ cần anh yêu cô bằng một phần nhỏ cô yêu anh cũng được. Cô vứt lại micro, chạy đuổi theo Phan Anh, níu lấy vai áo anh, mỉm cười qua làn nước mắt:
- Anh thật biết cách làm em bẽ mặt cơ đấy. – Cô cười mà sao nước mắt cứ chảy dài thế. – Ít ra thì anh cũng phải nghe hết bài hát của em kia chứ. Mà trời không mưa, nên anh nhìn thấy em khóc mất rồi. Xấu hổ quá.
Nụ cười của cô méo xệch trông thật thảm hại. Gương mặt lấm lem mascara. Phan Anh đứng yên lặng, chẳng nói gì, lấy tay lau nước mắt trên khóe mắt cô. Anh vòng tay ôm cô vào lòng. Anh bỗng thấy thương cô quá. Cô cũng giống như anh, cứ chạy theo những cái không thuộc về mình. Một vài ánh mắt sinh viên quét ngang hai con người đang ôm nhau giữa sân trường. Thực ra, anh không hẳn không chú ý đến cô. Nếu bảo rằng anh không tự hào khi được một người như Tương Cầm theo đuổi là nói dối, chỉ là nỗi nhớ về Nhiên nhiều lúc vẫn nhức nhối trong anh.
- Tương Cầm, em làm người ta nhìn anh kìa. –Anh nói, mỉm cười xoa xoa đầu cô. – Người ta cứ nghĩ anh bắt nạt em đấy. Em muốnbảo vệ đuổi anh đi à? – Lời anh làm cô bật cười, nín khóc. Phan Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô đón nhận lấy với sự run rẩy. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm như thế nữa. Hình như là bản năng dạy anh như thế.
Kể từ đấy, không hiểu vì sao, cũng không hiểu bắt đầu thế nào, Phan Anh trở thành bạn trai của cô. Đôi khi cô cảm thấy tình cảm của anh đối với cô giống như một sự bố thí, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được ở bên anh là đủ rồi.
Nhưng hóa ra lại không phải vậy. Con người ngày càng tham lam. Cô không chịu nổi những lúc anh cứ nhìn xa xôi về một hướng nào đó mà không có cô. Cô cảm thấy đau lắm. Dường như Phan Anh cũng biết cô đau đớn đến tận cùng nên anh buông tay.
Nhiều lần, vì quá ghen tuông, cô hỏi anh:
- Tại sao anh yêu Nhiên đến như thế?
Cô chỉ nhận được một sự trầm ngâm. Dường như anh đang miên man về một nơi nào đó mà xa đến mức cô không thể chạm tới được. Trái tim anh có những ngăn mà cô không thể len lỏi vào được. Cái cô có được chỉ là bề mặt của trái tim, còn nơi sâu thẳm nhất lại hoàn toàn khóa kín với cô.
Sau này, khi chia tay cô, anh đã nói rằng:
- Nếu biết tại sao anh yêu Nhiên đến thế thì đó chẳng còn là tình yêu. Cảm xúc ấy từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên vốn dĩ đã như thế rồi. – Anh cười buồn – Có lẽ kiếp trước anh mắc nợ cô ấy nên kiếp này phải trả.
Nghĩ lan man về những ngày xưa cũ, Tương Cầm thấy bầu trời bỗng trở nên tối sầm dưới chân cô. Là nước mắt làm nhòe đi con đường trước mặt. Tối nay, Tương Cầm không muốn về nhà, bởi cô làm gì có nhà để về. Bố cô thường xuyên đi công tác, chỉ có cô với căn nhà rộng lớn và một bà giúp việc già. Mỗi ngày, cô cô độc nhìn từ ban công tầng ba xuống khu vườn cũng cô độc như cô, rồi tự hỏi mình sống trên đời vì điều gì. Cô trước mặt người khác, lúc nào cũng tỏ ra mình hạnh phúc, vui vẻ, nhưng thật ra có mấy ai biết được cô rất cô độc. Tự nhiên cô chán ghét ngôi nhà vắng lạnh của mình. Nghĩ một lúc, cô sắp xếp vali, tìm địa chỉ nhà Nhiên. Không hiểu sao cô lại thích Nhiên, mặc dù rõ ràng lẽ ra cô phải ghét Nhiên mới đúng. Nhưng Nhiên là người thứ hai, sau Phan Anh, đem lại cho cô một cảm giác an toàn, tin cậy.
Thôi, cố ngủ đi nào. Ngày mai cô còn phải đi làm việc nữa. Ngày mai, cô vẫn sẽ đeo tiếp mặt nạ vui vẻ và hạnh phúc như mọi ngày.
***
Khi Tương Cầm xuống nhà ăn thì Nhiên đang chiên trứng. Nhiên đẩy một tách café sữa về phía cô:
- Uống đi. Buổi sáng uống một chút café có thể giúp em làm việc tốt hơn. – Nhiên mỉm cười nhìn cô. Nụ cười ấy hiền như đức mẹ trong kinh thánh. Ở bên cạnh Nhiên, Tương Cầm cảm thấy thật bình yên.
- Chị này, em rất hâm mộ chị đấy. – Tương Cầm cầm lấy tách café, khuấy khuấy sữa cho đều. – Sao chị lúc nào cũng có thể điềm tĩnh đến nhường ấy.
Nhiên nhìn cô, bật cười, đẩy dĩa trứng chiên qua cho cô.
- Thời gian đã làm thay đổi chị thành người như bây giờ đấy. – Nhiên chợt nghĩ về ngày xưa, ngày cô còn yêu An, An thường bực bội bảo rằng "Em thật là quái tính và nông nổi, chẳng chịu suy nghĩ kĩ trước khi làm điều gì." Lúc ấy, cô cười tinh quái, vọc vọc hai bàn tay anh "Nếu mà điềm tĩnh thì em không còn là Nhiên nữa." Cô chợt cảm thấy cô của ngày ấy và bây giờ cứ như hai con người khác nhau. Người ta bảo rằng đời thay đổi khi chúng ta thay đổi, nhưng thực môi trường đã làm tính cách con người thay đổi.
Ánh nắng của ngày mới chiếu rọi qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt nắng dài trải mênh mang trên bàn. Nhiên với tay, bật mộtbản nhạc đồng quê nhẹ nhàng. Cô có cảm giác như đang trôi về thời thơ ấu trên những cánh đồng lúa mênh mang, bát ngát. Bỗng nhiên cô ước gì mình được trở về như thời nhỏ không âu lo.
- Tương Cầm này – Nhiên lơ đễnh nói, tâm trí vẫn còn ở một nơi xa xăm. – Vài ngày nữa, chị phải sang lại Mỹ một vài tuần.
- À vâng. Chị cứ đi đi. Em sẽ trông nhà dùm cho chị.
Tương Cầm khá thích căn nhà này. Nhà nhỏ nhưng được thiết kế rất đẹp mắt, tận dụng được tất cả các khoảng trống. Cô chỉ ước gì, sau này mình cũng có một căn nhà đáng yêu như vậy bên một người đàn ông mình thương yêu và một bầy trẻ nhỏ xinh như thiên thần.
Cô tự nhủ, nhất định sau này mình sẽ sống hạnh phúc. Con người ai chẳng có mơ ước kia chứ, huống gì ước mơ của cô chỉ nhỏ nhoi đến như vậy, thượng đế lẽ nào lại nhẫn tâm không cho cô một ước muốn.
Nắng của một ngày mới thật đẹp, cô tự nhủ.
Nhiên đảo mắt nhìn quanh, có chút ngạc nhiên, trong lòng tự hỏi tại sao An xuất hiện một mình, không đem theo vợ anh. Cô cũng không tiện thắc mắc, bởi vì dù sao đócũng không phải là chuyện của mình. Huống gì, nếu cô hỏi, biết đâu An sẽ nghĩ rằng cô đang ghen. Nhưng thực ra, chính là cô đang ghen kia mà.
Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh mắt An nhìn cô chăm chú, khiến cho cô bối rối quay mặt đi. Tại sao cứ đứng trước anh, cô cảm thấy như mình không còn là một Nhiên tự tin, điềm tĩnh trên thương trường.
Buổi tiệc tàn, Nhiên bảo rằng cô sẽ sống ở nhà cũ. Mẹ không thuyết phục được cô, lặng lẽ khóc như cô gái lần đầu tiên về nhà chồng. Cô muốn ôm mẹ vào lòng, nhưng bố dượng đã làm nhiệm vụ ấy thay cô mất rồi. Cô bảo rằng chỉ là sẽ tiện hơn nếu cô sống ở căn nhà cũ. Nghĩ ngợi một lúc, mẹ đồng ý. Cũng thật khó xử khi bắt cô phải sống trong căn nhà này, khi mà thỉnh thoảng phải đối mặt với An cùng với người phụ nữ mà An gọi là vợ, dù anh hiếm khi về nhà. An có một căn hộ riêng chỉ cách bệnh viên khoảng hai cây số.
Trời càng về khuya càng trở lạnh. Cái lạnh luồn qua lớp áo lụa mỏng, ngấm vào da thịt Nhiên làm cô run lên cầm cập. An vội quàng chiếc áo khoác qua vai cô, rồi lấy xe đưa cô về nhà. Anh bảo rằng oto đang đem đi sửa rồi, cô chịu khó ngồi trên yên xe đạp vậy. Ngồi đằng sau An, cảm nhận mọi thứ vẫn như ngày nào, bất giác Nhiên cảm thấy buồn đến nao lòng. Người vẫn đây, cảnh vật vẫn như xưa mà sao xacách đến thế. Sáu năm ấy, cô đã không liên lạc với An, bởi vì cô sợ bất kì một tin tức nào của An cũng có thể làm cô xao động. Đôi lúc, cô trách bản thân mình quá tham vọng nên vuột mất tình yêu, để rồi nhìn lại, thấy mình chới với một mình giữa thế giới rộng lớn.
-Khi nào em sang Mỹ lại? – An lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô.
-Có lẽ tuần sau.
Cô không nói dối. Mặc dù đã viết đơn xin nghỉ việc, nhưng cô vẫn phải quay lại Mỹ một lần cuối để sắp xếp công việc và chuyển đồ đạc lỉnh kỉnh vềViệt Nam.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi nhỏ:
-Phan Anh đối với em tốt chứ?
-Vâng, rất tốt.
Cô cố tìm một chút ghen tuông trong lời nói của anh, nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra điều gì. Có lẽ đó chỉ là một sự quan tâm giữa hai người đã từng yêu nhau. Cô cũng không nói dối, đúng là Phan Anh đối với cô rất tốt. Chỉ là cô không thể nào yêu được Phan Anh.
Thỉnh thoảng, cô tự hỏi không biết mối quan hệ hiện tại giữa cô và An được gọi là gì. Có lần, cô đọc ở đâu đó rằng:" Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm ích kỉ. Nếu tình yêu chuyển sang tình bạn thì chỉ có hai khả năng xảy ra: Một là cô chưa từng thật sự yêu người đó, hai là tình cảm vẫn còn dư âm đâu đấy. " Có lẽ, với cô, khả năng thứ hai chính là lời giải đáp. Cô chưa bao giờ quên anh, kể cả trong giấc mơ.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng xe lăn bánh chầm chậm, đều đều. Về đêm, cuộc sống hối hả của thành phố đã biến mất, chỉ còn lại những ánh đèn vàng trơ trọi rọi xuống mặt đường, và đâu đấy có những tiếng rao đêm của những con người lầm lũi, vai mang quang gánh, chân hối hả bước.
An đi ngang qua một đoạn đường xấu, bánh xe xóc lên, suýt hất Nhiên xuống mặt đường. Cô giang vội hai cánh tay ôm lấy anh, cũng vừa lúc tay trái anh chụp nhanh lấy tay giữ chặt cô. Xe mất thăng bằng, loạng quạng lao về phía trước, anh buông tay ra, hai tay giữ ghi đông xe. Cô ôm chặt lấy anh hơn, gương mặt cô áp vào tấm lưng anh vững chãi. Khoảng cách giữa cô và anh gần đến mức cô có thể cảm nhận được mùi cơ thể anh. Trống ngực Nhiên đập liên hồi, bàn tay dường như đang run lên. Cô tự hỏi tại sao trời lạnh mà cơ thể mình tự nhiên lại nóng đến vậy. Thật ngượng quá.
An dừng lại trước giàn bông giấy bao quanh bờ tường nhà Nhiên. Dù anh chạy xe khá chậm, nhưng đoạn đường cũng không dài lắm. Cô ước gì con đường cứ dài mãi, dài mãi, không bao giờ có điểm kết thúc. Có một cảm giác nào đấy dường như là nuối tiếc trỗi dậy trong cô.
- Em vào nhà đây. Anh về cẩn thận nhé – Nhiên vừa nói vừa tra khóa vào ổ, cố tránh ánh mắt anh. Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần chạm phải ánh mắt anh, cô lại cảm thấy rất lúng túng, mất tự tin.
Khi cô sắp bước vào nhà, đột ngột có một bàn tay kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng. Vòng tay của An ấm áp giữa đêm gió lạnh, làm cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng mãi mãi. Anh vuốt ve mái tóc rối của cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Môi anh ấm nóng, ngọt ngào. Cứ thế, anh và cô lặng im giữa bầu trời đêm. Nước mắt cô rơi ra từ khóe mắt.
Không được. Không được phá hạnh phúc của gia đình anh.
Cô luống cuống đẩy anh ra, quay mặt bước vào nhà, chỉ nghe đằng sau tiếng anh rất mỏng tựa như làn gió thoáng qua:
-Tạm biệt em.
Anh chầm chậm quay xe lại rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Cô đi vội vào nhà, ánh mắt thẫn thờ, tim vẫn còn đập mạnh. Dường như cô đã mất hết tất cả sức lực, đứng cũng không vững, khụy gối xuống nền nhà. Anh đi, mang theo hết những tinh túy của thế gian này, để lại cô một sự đau khổ đến tận cùng.
Tại sao anh lại làm vậy? Chẳng phải anh đã kết hôn rồi ư? Và cô tại sao dường như cảm thấy rất thích thú trước nụ hôn này? Có một cảm giác nào đó xáo trộn trong cô, vừa nuối tiếc vừa đau đớn xen lẫn hối lỗi. Lẽ ra cô có thể nhân cơ hội đó để nói rằng cô vẫn còn yêu anh rất nhiều. Nhưng phỏng có ích gì? Ngày xưa, khi xem phim truyền hình nhiều tập, cô ghét nhất là những người thứ ba, hóa ra hôm nay cô lại trở thành một người như thế. Cô, một người đầy kiêu hãnh, lẽ nào lại là người thứ ba nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của một người phụ nữ khác?
Dư âm nụ hôn nóng hổi vẫn còn đâu đây mà người thì đã đi mất rồi.
Ở ngoài kia đằng sau giàn bông giấy, An đứng lặng nhìn ánh đèn nhà cô bật lên. Anh thấy tim mình đau nhói.
Tại sao cô không chấp nhận anh? Lẽ nào cô mãi mãi vẫn là cơn gió thoảng qua, làm mát cuộc đời anh, rồi lại mãi miết tìm một chân trời mới? Lẽ nào tình yêu của anh vẫn không đủ để níu giữ cô như ngày xưa? Lẽ nào đất nước xa xôi ấy lại có một sức cuốn hút kì lạ đối với cô như thế? Anh vẫn chỉ có thể từ bỏ cô. Níu giữ cô lại là một sự ích kỉ.
Anh tự hứa với bản thân sẽ chỉ quan tâm, chăm sóc cô như một cô em gái. Dù gì, cô và anh, trên danh nghĩa đã là anh em rồi.
***
Nhiên thẫn thờ ngồi gục đầu vào gối, nghĩ về những chuyện vừa xảy ra, vẫn không thể tìm được một lí do nào để biện minh cho hành động của An. Anh vẫn còn yêu cô?
Có lí nào lại như thế...
Có tiếng chuông cửa bấm liên tục, cắt đứt dòng suy nghĩ của Nhiên.
Nhiên đứng bật dậy, tự hỏi không biết ai đến giờ này. Cô he hé cửa nhìn ra, thấy một bóng dáng thanh thoát đang xoa xoa hai tay đang run lên vì lạnh.
Là Tương Cầm.
Không đợi Nhiên mở toang cánh cửa, cô tung vội cửa, khệ nệ ôm vali bước vào. Tương Cầm kể từ sau dạo nói chuyện ở quán café thì trở nên thân thiết với cô rất nhiều, thường xuyên rủ cô đi mua sắm và xem phim. Đồng thời, cô cũng cảm thấy rất mến Tương Cầm bởi tính cách hướng ngoại, vui vẻ và sôi nổi.
- Em bị bố đuổi ra khỏi nhà. Không biết đi đâu nên em đến tìm chị. Hì hì. Chị cho em ở lại nhé nhé nhé. – Ánh mắt tinh quái, láu lỉnh nhìn Nhiên chờ đợi.
Nhiên thở dài, gật gật đầu. Cũng tốt. Có cô bé này sẽ làm cho nhà cửa vui hơn. Dù gì cô cũng không quen với cảnh sớm tối ở nhà một mình. Cô sắp xếp cho Tương Cầm một chỗ trong phòng mẹ rồi trở về phòng ngủ. Lăn qua lăn về mãi vẫn không thể dỗ cơn ngủ, cô đi xuống nhà, uống một cốc nước đầy. Khi đi ngang qua phòng khách, cô suýt la lên khi thấy Tương Cầm đang bó gối ngồi lặng im trong bóng đêm. Cô gái này bình thường luôn xuất hiện với sự sôi nổi, vui vẻ, nhưng lại thường cô độc về đêm. Có lẽ chỉ khi đêm về, thực sự đối mặt với chính bản thân, con người mới cảm thấy chênh vênh. Tương Cầm nghe tiếng động, ngẩng mặt lên, nhìn qua bóng đêm mờ ảo.
- Chị có tâm sự à? – Tương Cầm nhìn cô dò hỏi.
Nhiên gật gật đầu. Cô thường ít khi mở lòng với, nhưng với Tương Cầm, cô cảm thấy cô gái này rất đáng tin cậy.
- Vì bác sĩ An?
Nhiên lại gật đầu. Cô ngồi xuống bên cạnh Tương Cầm, lấy điều khiển bật tivi, rồi dán mắt vào bộ phim tình cảm lãng mạn đang chiếu. Gía mà cuộc đời cũng giống như phim thì hay biết mấy. Khi ở Mỹ, mỗi lần cảm thấy quá cô độc, cô thường bật tivi, không phải để xem, chỉ là cần nghe một tiếng nói nào đó, dù chỉ là tiếng nói phát ra từ tivi, để xua đi sự sợ hãi trước bóng đêm.
- Em không hiểu tại sao chị và anh ấy lại không trở về bên nhau? – Tương Cầm chống hai tay nhìn cô. – Chị thực ra rất yêu anh ấy kia mà.
- Anh ấy đã có gia đình rồi. – Nhiên đau khổ tựa người vào ghế, ôm lấy chiếc gối bông, áp mặt vào đó.
- Sao cơ? Bác sĩ An đã lấy vợ rồi kia à – Tương Cầm ngạc nhiên nhìn Nhiên, rồi bỗng thở dài. Hai người này có một sự hiểu nhầm quá lớn. Tương Cầm không biết mình có nên nói ra bí mật hay không, nhưng rồi cô quyết định sẽ im lặng. Nếu như An không muốn giải thích, có lẽ anh có nỗi khổ riêng. Nhưng nếu như Nhiên biết An vẫn còn độc thân, chẳng phải cơ hội của cô dành được trái tim Phan Anh sẽ rất lớn ư? Không, không thể. Nếu yêu cô, ngày xưa Phan Anh đã yêu rồi. Dù cô có làm gì thì cũng vô ích.
Cho nên Tương Cầm quyết định sẽ im lặng. Nếu hai người này thực sự có duyên hiểu lầm rồi cũng sẽ hóa giải.
- Tại sao ngày xưa chị rời bỏ anh ấy?
Nhiên im lặng, mắt vẫn dán vào chiếc tivi. Tại sao lại rời bỏ anh ấy ư?
Vì cô quá tham vọng. Tuổi trẻ, con người ai cũng muốn được đến một chân trời mới để khẳng định mình. Cô đã nghĩ rằng tình cảm ấy thực ra chỉ là tình cảm thời mới lớn,rồi cô cũng sẽ quên anh. Nhưng hóa ra không phải vậy.
Dù ở tuổi nào đi nữa, khi mà hình ảnh một người cứ đầy ắp trên mỗi bước đường đã qua thì đó chính là tình yêu. Khi sang đến Mỹ một năm, thấm hiểu sự cô độc nơi này,cô chỉ muốn trở về ngay bên cạnh An. Nhưng lại sợ hãi, biết đâu anh ấy đã có bạn gái mới. Thế rồi cô tự nhủ, đừng khóc, đừng khóc, không yêu người này thì sẽ yêu người khác, còn sự nghiệp mới chính là điều quan trọng nhất. Có tình yêu mà không có thức ăn để ăn, không có nước để uống, không có nhà để ở thì làm thế nào sống được.
Nhưng hóa ra không phải là vậy. Khi đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhìn lại bên mình chẳng có ai, lại không thể yêu ai ngoài anh ấy thì thật là đau khổ. Càng ngày cô càng nhận ra cô không thể quên An. Cô cũng nhận ra rằng có thức ăn để ăn, có nước để uống, có nhà để ở, có tiền để mua sắm..., tất cả sẽ trở nên vô nghĩa nếu sống như một cái xác không hồn. Nếu vậy thì thà chết đi còn hơn.
Đêm nay thật sự rất oi bức. Có lẽ vậy. Có lẽ do trời oi bức nên Nhiên không tài nào ngủ được.
Phòng bên cạnh cũng có một cô gái trằn trọc suốt đêm. Nước mắt chảy dài, chảy dài, ướtđẫm gối. Đêm nay, Tương Cầm tình cờ gặp Phan Anh trong một quán bar trên phố cổ. Vốn dĩ cô không chú ý đến anh, nhưng bạn cô bỗng nhiên reo lên:
- Nhìn kìa Tương Cầm. Anh chàng ấy trông thật lãng tử.
Cô nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một người đàn ông trông khá tuấn tú đang say men rượu. Mái tóc anh rũ xuống dưới ánh đèn nhấp nháy, làm anh có một vẻ phớt đời lãng tử. Anh dường như chẳng còn một tí tỉnh táo nào, nốc rượu như uống nước lã. Cô thở dài, nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh anh trong ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè, gọi một ly cocktail mật ong. Anh ngước đôi mắt đỏ rực nhìn sang bên cạnh, rồi chẳng nói gì, cứ im lặng uống cạn từng ly.Tương Cầm giật lấy chai rượu từ tay anh, xin thêm một cái cốc rồi cứ thế, lẳng lặng uống cạn hết từng giọt. Trong ánh mắt Phan Anh có một chút ngạc nhiên. Anh nhìn cô trong im lặng. Gương mặt cô từ trắng chuyển sang hồng vì men rượu lại càng làm cô có một nét quyến rũ kì lạ. Không kìm được, Phan Anh bất ngờ miết mải đặt lên môi cô một nụ hôn. Tương Cầm sững sờ giây lát, rồi chợt tỉnh ra, cô đáp lại, vòng tay qua ôm lấy cổ anh. Chỉ cần người đó là anh thì cô bằng lòng làm tất cả những điều anh yêu cầu. Chỉ cần người đó là anh thì dù anh bảo cô nhảy vào lửa,cô cũng sẽ nhảy ngay.
Phan Anh đột ngột buông cô ra, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn cô rồi loạng quạng đi ra khỏi quán bar. Tương Cầm vội trả tiền, chạy nhanh bắt kịp anh khi anh đang chuẩn bị bước vào taxi. Anh gục đầu vào vai cô, không còn biết gì nữa dù cho trời có sậpxuống. Cô dìu anh lên căn hộ của anh, đặt anh nằm xuống ghế salon. Phan Anh nhanh chóng chìm vào trong cơn ngủ nửa tỉnh nửa mê. Khi cô chuẩn bị ra về, cô nghe thấy anh gọi tên Nhiên giữa những quãng rời rạc của cơn mơ. Cô thấy đau nhói trong lồng ngực. Đau tưởng đến chết mất. Là vì cô đến sau nên anh không thể yêu cô, hay là vì anh quá si tình? Nhưng chẳng phải cô yêu anh một phần vì anh là người si tình hay sao.
Tương Cầm rời khỏi nhà Phan Anh, đi dạo một mình trên phố cô độc. Gió lạnh thấm vào người cô buốt giá, nhưng sao lạnh bằng trái tim cô. Từng kỉ niệm ùa về trong cô, từ những ngày mới gặp Phan Anh cho đến khi Phan Anh lúng túng nói chia tay.Tất cả như vẫn còn mới đâu đây, tưởng chừng như chỉ cần cô đưa tay ra là đã có thể chạm đến quá khứ. Nếu đã không thể gột bỏ được quá khứ thì làm sao có thể vươn tới tương lai. Trong mối quan hệ này, cô lúc nào cũng là người chủ động đuổi theo. Cô nhớ rất rõ ngày ấy, cô còn trẻ, còn tràn đầy sức sống và niềm tin vào tình yêu. Cô cứ nghĩ rằng chỉ cần mình dành trọn hết tình cảm cho một người thì nhất định người ấy sẽ cảm động. Đêm ấy, cách đây năm năm, có hội diễn của các lớp sinh viên trong trường. Khi Phan Anh bước lên hội trường, ngón tay điêu luyện bấm những nốt nhạc đầu tiên, hàng tá nữ sinh trong trường hét lên tên anh.
Phan Anh ... Phan Anh ... Phan Anh...
Ánh mắt anh nhìn về một nơi xa xăm mà bất kì cô gái nào cũng nghĩ dành cho mình.Con gái thường như vậy, vẫn có một ảo tưởng về một chàng hoàng tử đứng trên bục cao, dành ánh mắt cho chỉ riêng mình. Mọi thứ xung quanh cô nhòa dần đi, chỉ còn hình ảnh anh cô độc với cây đàn piano và giọng hát trầm ấm. Khi anh bước xuống sân khấu rồi, dư âm anh để lại vẫn còn lan tỏa trong không khí. Cô cảm thấy như cơ thể sắp nổ tung lên mất rồi. Cô thật sự rất yêu anh. Yêu đến nghẹt thở. Yêu đến mức trái tim chẳng thèm nghe lời lí trí.
Đó là Phan Anh của cô. Chỉ cần cô cố gắng thì anh sẽ yêu lại cô chứ?
Cô bước lên sân khấu, cầm lấy micro, ánh mắt tìm ánh mắt Phan Anh.
- Bài hát tớ muốn dành tặng cho một người duy nhất. Tớ đã yêu người ấy bằng tất cả trái tim mình cho dù với người ấy, tớ chỉ là một người bạn.
Thật lòng mà nói, giọng hát của cô không tệ, lại còn có phần ngọt ngào. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Phan Anh. Ai chẳng biết người đẹp của khoa kiến trúc lâu nay vẫn theo đuổi Phan Anh. Ánh mắt của cô cũng chỉ hướng về anh, về một người duy nhất. Một vài tiếng thì thầm, một vài tiếng xì xào, nhưng cô chẳng nghe thấy điều gì cả. Trong mắt cô chỉ còn tồn tại một người. Cô nhìn thấy Phan Anh im lặng khoanh tay đứng nhìn cô, rồi đột ngột quay bước đi ra khỏi khán phòng. Nước mắt chẳng hiểu từ đâu cứ lặng lẽ rơi ra.Là những giọt nước mắt rớt từ trái tim. Rốt cuộc, anh vẫn không thể yêu cô như cô yêu anh. À không, chỉ cần anh yêu cô bằng một phần nhỏ cô yêu anh cũng được. Cô vứt lại micro, chạy đuổi theo Phan Anh, níu lấy vai áo anh, mỉm cười qua làn nước mắt:
- Anh thật biết cách làm em bẽ mặt cơ đấy. – Cô cười mà sao nước mắt cứ chảy dài thế. – Ít ra thì anh cũng phải nghe hết bài hát của em kia chứ. Mà trời không mưa, nên anh nhìn thấy em khóc mất rồi. Xấu hổ quá.
Nụ cười của cô méo xệch trông thật thảm hại. Gương mặt lấm lem mascara. Phan Anh đứng yên lặng, chẳng nói gì, lấy tay lau nước mắt trên khóe mắt cô. Anh vòng tay ôm cô vào lòng. Anh bỗng thấy thương cô quá. Cô cũng giống như anh, cứ chạy theo những cái không thuộc về mình. Một vài ánh mắt sinh viên quét ngang hai con người đang ôm nhau giữa sân trường. Thực ra, anh không hẳn không chú ý đến cô. Nếu bảo rằng anh không tự hào khi được một người như Tương Cầm theo đuổi là nói dối, chỉ là nỗi nhớ về Nhiên nhiều lúc vẫn nhức nhối trong anh.
- Tương Cầm, em làm người ta nhìn anh kìa. –Anh nói, mỉm cười xoa xoa đầu cô. – Người ta cứ nghĩ anh bắt nạt em đấy. Em muốnbảo vệ đuổi anh đi à? – Lời anh làm cô bật cười, nín khóc. Phan Anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Cô đón nhận lấy với sự run rẩy. Anh cũng không hiểu tại sao anh lại làm như thế nữa. Hình như là bản năng dạy anh như thế.
Kể từ đấy, không hiểu vì sao, cũng không hiểu bắt đầu thế nào, Phan Anh trở thành bạn trai của cô. Đôi khi cô cảm thấy tình cảm của anh đối với cô giống như một sự bố thí, nhưng cô mặc kệ, chỉ cần được ở bên anh là đủ rồi.
Nhưng hóa ra lại không phải vậy. Con người ngày càng tham lam. Cô không chịu nổi những lúc anh cứ nhìn xa xôi về một hướng nào đó mà không có cô. Cô cảm thấy đau lắm. Dường như Phan Anh cũng biết cô đau đớn đến tận cùng nên anh buông tay.
Nhiều lần, vì quá ghen tuông, cô hỏi anh:
- Tại sao anh yêu Nhiên đến như thế?
Cô chỉ nhận được một sự trầm ngâm. Dường như anh đang miên man về một nơi nào đó mà xa đến mức cô không thể chạm tới được. Trái tim anh có những ngăn mà cô không thể len lỏi vào được. Cái cô có được chỉ là bề mặt của trái tim, còn nơi sâu thẳm nhất lại hoàn toàn khóa kín với cô.
Sau này, khi chia tay cô, anh đã nói rằng:
- Nếu biết tại sao anh yêu Nhiên đến thế thì đó chẳng còn là tình yêu. Cảm xúc ấy từ lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên vốn dĩ đã như thế rồi. – Anh cười buồn – Có lẽ kiếp trước anh mắc nợ cô ấy nên kiếp này phải trả.
Nghĩ lan man về những ngày xưa cũ, Tương Cầm thấy bầu trời bỗng trở nên tối sầm dưới chân cô. Là nước mắt làm nhòe đi con đường trước mặt. Tối nay, Tương Cầm không muốn về nhà, bởi cô làm gì có nhà để về. Bố cô thường xuyên đi công tác, chỉ có cô với căn nhà rộng lớn và một bà giúp việc già. Mỗi ngày, cô cô độc nhìn từ ban công tầng ba xuống khu vườn cũng cô độc như cô, rồi tự hỏi mình sống trên đời vì điều gì. Cô trước mặt người khác, lúc nào cũng tỏ ra mình hạnh phúc, vui vẻ, nhưng thật ra có mấy ai biết được cô rất cô độc. Tự nhiên cô chán ghét ngôi nhà vắng lạnh của mình. Nghĩ một lúc, cô sắp xếp vali, tìm địa chỉ nhà Nhiên. Không hiểu sao cô lại thích Nhiên, mặc dù rõ ràng lẽ ra cô phải ghét Nhiên mới đúng. Nhưng Nhiên là người thứ hai, sau Phan Anh, đem lại cho cô một cảm giác an toàn, tin cậy.
Thôi, cố ngủ đi nào. Ngày mai cô còn phải đi làm việc nữa. Ngày mai, cô vẫn sẽ đeo tiếp mặt nạ vui vẻ và hạnh phúc như mọi ngày.
***
Khi Tương Cầm xuống nhà ăn thì Nhiên đang chiên trứng. Nhiên đẩy một tách café sữa về phía cô:
- Uống đi. Buổi sáng uống một chút café có thể giúp em làm việc tốt hơn. – Nhiên mỉm cười nhìn cô. Nụ cười ấy hiền như đức mẹ trong kinh thánh. Ở bên cạnh Nhiên, Tương Cầm cảm thấy thật bình yên.
- Chị này, em rất hâm mộ chị đấy. – Tương Cầm cầm lấy tách café, khuấy khuấy sữa cho đều. – Sao chị lúc nào cũng có thể điềm tĩnh đến nhường ấy.
Nhiên nhìn cô, bật cười, đẩy dĩa trứng chiên qua cho cô.
- Thời gian đã làm thay đổi chị thành người như bây giờ đấy. – Nhiên chợt nghĩ về ngày xưa, ngày cô còn yêu An, An thường bực bội bảo rằng "Em thật là quái tính và nông nổi, chẳng chịu suy nghĩ kĩ trước khi làm điều gì." Lúc ấy, cô cười tinh quái, vọc vọc hai bàn tay anh "Nếu mà điềm tĩnh thì em không còn là Nhiên nữa." Cô chợt cảm thấy cô của ngày ấy và bây giờ cứ như hai con người khác nhau. Người ta bảo rằng đời thay đổi khi chúng ta thay đổi, nhưng thực môi trường đã làm tính cách con người thay đổi.
Ánh nắng của ngày mới chiếu rọi qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt nắng dài trải mênh mang trên bàn. Nhiên với tay, bật mộtbản nhạc đồng quê nhẹ nhàng. Cô có cảm giác như đang trôi về thời thơ ấu trên những cánh đồng lúa mênh mang, bát ngát. Bỗng nhiên cô ước gì mình được trở về như thời nhỏ không âu lo.
- Tương Cầm này – Nhiên lơ đễnh nói, tâm trí vẫn còn ở một nơi xa xăm. – Vài ngày nữa, chị phải sang lại Mỹ một vài tuần.
- À vâng. Chị cứ đi đi. Em sẽ trông nhà dùm cho chị.
Tương Cầm khá thích căn nhà này. Nhà nhỏ nhưng được thiết kế rất đẹp mắt, tận dụng được tất cả các khoảng trống. Cô chỉ ước gì, sau này mình cũng có một căn nhà đáng yêu như vậy bên một người đàn ông mình thương yêu và một bầy trẻ nhỏ xinh như thiên thần.
Cô tự nhủ, nhất định sau này mình sẽ sống hạnh phúc. Con người ai chẳng có mơ ước kia chứ, huống gì ước mơ của cô chỉ nhỏ nhoi đến như vậy, thượng đế lẽ nào lại nhẫn tâm không cho cô một ước muốn.
Nắng của một ngày mới thật đẹp, cô tự nhủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.