Chương 16: Anh chỉ là một người ngoài
Daisy Tháo
25/05/2023
Âm thanh đổ vỡ của chén cô động trong mắt của ba con người.
Triệu Minh kéo mạnh tay Đường Cảnh Nghi ra phía sau lưng mình, Tần Tử Văn nhíu mày bước tới, lại bị Triệu Minh tiến lên chắn ngang trước mặt, cản trở:"Tử Văn, cậu còn là con người nữa không? Mặt Trời Nhỏ đã làm gì sai với cậu mà cậu nỡ lòng đối xử với em ấy như vậy?"
Tần Tử Văn liếc nhìn Đường Cảnh Nghi đang núp phía sau lưng Triệu Minh không ngừng run rẫy trong thoáng chóc rồi chợt bật cười nhìn sang Triệu Minh:"Không làm gì sai?"
"Triệu Minh, vậy mày nói tao nghe xem ai là người dùng hôn ước gia tộc ép tao phải liên hôn? Ai là người đã chặt đứt đi tình yêu sự tự do của tao? Là ai đã biến tao thành ra dáng vẻ ngày hôm nay?"
"Là ai?" Tần Tử Văn sấn tới mất hết bình tĩnh, đôi mắt bao bọc bởi tơ máu, túm lấy cổ áoTriệu Minh hét lớn.
"Tần Tử Văn mày là thằng tồi, tình yêu của em ấy đối với mày rẻ mạt như vậy sao?"
Hất mạnh cánh tay trên cổ áo, Triệu Minh xiết chặt tay thành quyền nhân lúc Tần Tử Văn không chú ý một cú đấm thẳng vào mặt, Tần Tử Văn mất đà nghiêng mặt sang một bên chới với. Đầu lưỡi đảo nhanh trong miệng, tay đưa lên quệt đi vết máu trên khóe môi, khuôn mặt hầm hầm cau có, đôi mắt sắc lạnh căm căm lửa giận trực diện Triệu Minh:"Hừm...Mày là cái thá gì mà dám đánh tao"
Tần Tử Văn tấn công nhanh gọn, Triệu Minh liền nằm sấp dưới sàn ho khan, một ngụm máu tươi trào lên phụt ra sàn. Đường Cảnh Nghi đã sợ hãi, lại mất đi lá chắn, cô hốt hoảng ngồi xuống sàn ôm lấy người Triệu Minh khóc lớn giọng cũng bắt đầu lạc đi:"Minh Minh, anh...anh có sao không?"
Triệu Minh gắng cười, lau đi đôi mắt ngấn lệ của Đường Cảnh Nghi lắc đầu:"Đừng khóc, anh không sao đâu"
Thấy Đường Cảnh Nghi quan tâm đến Triệu Minh như thế cơn giận trong lòng Tần Tử Văn lại trào dâng đạt đến cực đại, anh bước tới hất Đường Cảnh Nghi sang một bên, túm lấy cổ áo Triệu Minh ép anh đứng lên:"Triệu Minh, tao không ngờ mày lại có sở thích nhai lại đồ cũ như thế. Mày muốn cô ta lắm đúng không? Được...Vậy mày chịu khó đợi một thời gian nữa đi, đợi tao chơi chán rồi tao bố thí cho mày. Thấy sao? Ý kiến này không tồi chứ?"
"Tần Tử Văn, tao thật không ngờ mày có thể nói ra được những lời này với một người con gái đã đặt cả tâm tư ở chỗ mày như thế. Mày cơ bản không xứng có được tình yêu chân thành của em ấy. Đến cả cầm thú cũng không nhẫn tâm bằng mày"
"Đúng tao nhẫn tâm.... Nhưng là do cô ta tình nguyện đâm đầu vào, tao có ép cô ta không? Bây giờ mày lấy tư cách gì đứng đây lớn giọng trách móc tao?"
Triệu Minh, lần nữa xiết chặt tay, cánh tay vừa vung lên lại bị chặn bởi một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Đường Cảnh Nghi khóc nất lên liên tục lắc đầu, cô biết hiện tại Triệu Minh bị thương rất nặng nếu còn gây sự nữa anh chắc chắn anh sẽ mất mạng, hơn nữa đây là chuyện của riêng cô.
Triệu Minh còn có cả Triệu gia nữa, cô không muốn Triệu Minh vì mình mà thân bại danh liệt, sự nghiệp lao đao xuống dốc.
Tuy cô biết anh rất giỏi cũng có thể là đối thủ đáng gờm của Tần Tử Văn nhưng thế lực của anh chưa vững nếu đứng giữa lựa chọn chắc chắn tất cả sẽ đứng về phía Tần Tử Văn, bây giờ chỉ cần Tần Tử Văn mở miệng thôi ngày mai Triệu gia phá sản là điều có thể đoán được.
Cô tất nhiên không muốn điều đó xảy ra, tương lai của Triệu Minh còn rất dài vì cô mà hủy hoại, quả thực không đáng chút nào:"Minh Minh, anh về trước đi. Đây là chuyện của em. Anh đừng nhúng tay vào, em tự mình giải quyết được"
Triệu Minh nhíu mày, không lẽ đến nước này Đường Cảnh Nghi cô vẫn đứng về phía Tần Tử Văn hay sao? Cô tiếc rẻ bản thân mình đến vậy à? Tại sao vẫn cự tuyệt không cho anh cơ hội bảo vệ cô chứ?
Triệu Minh nghiêng đầu lay động ý chí của Đường Cảnh Nghi:"Mặt Trời Nhỏ, em đừng ngốc nghếch nữa, con người này sẽ chẳng bao giờ rung động bởi tình yêu của em đâu"
Lại một màn tình cảm nữa diễn ra trước mắt, giận nối tiếp giận Tần Tử Văn kéo mạnh Đường Cảnh Nghi về phía mình, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô mà ra hiệu cảnh cáo.
Đường Cảnh Nghi khép nép đứng bên cạnh Tần Tử Văn nhỏ giọng cầu xin:"Tử Văn, chỉ lần này thôi, nể mặt tôi từng cùng anh lớn lên, từng cùng anh trãi qua những năm tháng thanh xuân đơn thuần và đẹp đẽ nhất, bỏ qua cho anh ấy đi, sau này anh nói gì tôi đều nghe cả...Được không?"
Đôi mắt đỏ hoe rưng rưng Triệu Minh muôn phần khó hiểu nghiêng đầu nhìn Đường Cảnh Nghi:"Mặt Trời Nhỏ, anh có thể chết nhưng tuyệt đối em không được cầu xin nó, em đừng bao giờ tự mở ra cánh cửa địa ngục cho đời mình thêm một lần nào nữa. Hôm nay nhất định anh phải đòi lại công bằng cho em"
Đường Cảnh Nghi rõ ý định tiếp theo của Triệu Minh là tự đâm đầu vào chỗ chết, cô vội hét lớn:"Không....Triệu Minh. Anh chỉ là một người ngoài"
Triệu Minh kéo mạnh tay Đường Cảnh Nghi ra phía sau lưng mình, Tần Tử Văn nhíu mày bước tới, lại bị Triệu Minh tiến lên chắn ngang trước mặt, cản trở:"Tử Văn, cậu còn là con người nữa không? Mặt Trời Nhỏ đã làm gì sai với cậu mà cậu nỡ lòng đối xử với em ấy như vậy?"
Tần Tử Văn liếc nhìn Đường Cảnh Nghi đang núp phía sau lưng Triệu Minh không ngừng run rẫy trong thoáng chóc rồi chợt bật cười nhìn sang Triệu Minh:"Không làm gì sai?"
"Triệu Minh, vậy mày nói tao nghe xem ai là người dùng hôn ước gia tộc ép tao phải liên hôn? Ai là người đã chặt đứt đi tình yêu sự tự do của tao? Là ai đã biến tao thành ra dáng vẻ ngày hôm nay?"
"Là ai?" Tần Tử Văn sấn tới mất hết bình tĩnh, đôi mắt bao bọc bởi tơ máu, túm lấy cổ áoTriệu Minh hét lớn.
"Tần Tử Văn mày là thằng tồi, tình yêu của em ấy đối với mày rẻ mạt như vậy sao?"
Hất mạnh cánh tay trên cổ áo, Triệu Minh xiết chặt tay thành quyền nhân lúc Tần Tử Văn không chú ý một cú đấm thẳng vào mặt, Tần Tử Văn mất đà nghiêng mặt sang một bên chới với. Đầu lưỡi đảo nhanh trong miệng, tay đưa lên quệt đi vết máu trên khóe môi, khuôn mặt hầm hầm cau có, đôi mắt sắc lạnh căm căm lửa giận trực diện Triệu Minh:"Hừm...Mày là cái thá gì mà dám đánh tao"
Tần Tử Văn tấn công nhanh gọn, Triệu Minh liền nằm sấp dưới sàn ho khan, một ngụm máu tươi trào lên phụt ra sàn. Đường Cảnh Nghi đã sợ hãi, lại mất đi lá chắn, cô hốt hoảng ngồi xuống sàn ôm lấy người Triệu Minh khóc lớn giọng cũng bắt đầu lạc đi:"Minh Minh, anh...anh có sao không?"
Triệu Minh gắng cười, lau đi đôi mắt ngấn lệ của Đường Cảnh Nghi lắc đầu:"Đừng khóc, anh không sao đâu"
Thấy Đường Cảnh Nghi quan tâm đến Triệu Minh như thế cơn giận trong lòng Tần Tử Văn lại trào dâng đạt đến cực đại, anh bước tới hất Đường Cảnh Nghi sang một bên, túm lấy cổ áo Triệu Minh ép anh đứng lên:"Triệu Minh, tao không ngờ mày lại có sở thích nhai lại đồ cũ như thế. Mày muốn cô ta lắm đúng không? Được...Vậy mày chịu khó đợi một thời gian nữa đi, đợi tao chơi chán rồi tao bố thí cho mày. Thấy sao? Ý kiến này không tồi chứ?"
"Tần Tử Văn, tao thật không ngờ mày có thể nói ra được những lời này với một người con gái đã đặt cả tâm tư ở chỗ mày như thế. Mày cơ bản không xứng có được tình yêu chân thành của em ấy. Đến cả cầm thú cũng không nhẫn tâm bằng mày"
"Đúng tao nhẫn tâm.... Nhưng là do cô ta tình nguyện đâm đầu vào, tao có ép cô ta không? Bây giờ mày lấy tư cách gì đứng đây lớn giọng trách móc tao?"
Triệu Minh, lần nữa xiết chặt tay, cánh tay vừa vung lên lại bị chặn bởi một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại. Đường Cảnh Nghi khóc nất lên liên tục lắc đầu, cô biết hiện tại Triệu Minh bị thương rất nặng nếu còn gây sự nữa anh chắc chắn anh sẽ mất mạng, hơn nữa đây là chuyện của riêng cô.
Triệu Minh còn có cả Triệu gia nữa, cô không muốn Triệu Minh vì mình mà thân bại danh liệt, sự nghiệp lao đao xuống dốc.
Tuy cô biết anh rất giỏi cũng có thể là đối thủ đáng gờm của Tần Tử Văn nhưng thế lực của anh chưa vững nếu đứng giữa lựa chọn chắc chắn tất cả sẽ đứng về phía Tần Tử Văn, bây giờ chỉ cần Tần Tử Văn mở miệng thôi ngày mai Triệu gia phá sản là điều có thể đoán được.
Cô tất nhiên không muốn điều đó xảy ra, tương lai của Triệu Minh còn rất dài vì cô mà hủy hoại, quả thực không đáng chút nào:"Minh Minh, anh về trước đi. Đây là chuyện của em. Anh đừng nhúng tay vào, em tự mình giải quyết được"
Triệu Minh nhíu mày, không lẽ đến nước này Đường Cảnh Nghi cô vẫn đứng về phía Tần Tử Văn hay sao? Cô tiếc rẻ bản thân mình đến vậy à? Tại sao vẫn cự tuyệt không cho anh cơ hội bảo vệ cô chứ?
Triệu Minh nghiêng đầu lay động ý chí của Đường Cảnh Nghi:"Mặt Trời Nhỏ, em đừng ngốc nghếch nữa, con người này sẽ chẳng bao giờ rung động bởi tình yêu của em đâu"
Lại một màn tình cảm nữa diễn ra trước mắt, giận nối tiếp giận Tần Tử Văn kéo mạnh Đường Cảnh Nghi về phía mình, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô mà ra hiệu cảnh cáo.
Đường Cảnh Nghi khép nép đứng bên cạnh Tần Tử Văn nhỏ giọng cầu xin:"Tử Văn, chỉ lần này thôi, nể mặt tôi từng cùng anh lớn lên, từng cùng anh trãi qua những năm tháng thanh xuân đơn thuần và đẹp đẽ nhất, bỏ qua cho anh ấy đi, sau này anh nói gì tôi đều nghe cả...Được không?"
Đôi mắt đỏ hoe rưng rưng Triệu Minh muôn phần khó hiểu nghiêng đầu nhìn Đường Cảnh Nghi:"Mặt Trời Nhỏ, anh có thể chết nhưng tuyệt đối em không được cầu xin nó, em đừng bao giờ tự mở ra cánh cửa địa ngục cho đời mình thêm một lần nào nữa. Hôm nay nhất định anh phải đòi lại công bằng cho em"
Đường Cảnh Nghi rõ ý định tiếp theo của Triệu Minh là tự đâm đầu vào chỗ chết, cô vội hét lớn:"Không....Triệu Minh. Anh chỉ là một người ngoài"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.