Chương 62: Còn chưa đủ rõ ràng sao?
Daisy Tháo
25/05/2023
Mi mắt hoen đỏ, từng giọt nước mắt uất nghẹn mà chảy ra, Đường Cảnh Nghi bắt đầu nghi ngờ sự rắn rỏi của bản thân, nhìn Tần Tử Văn thế này thật lòng cô không thể kiềm chế được. Có lẽ trong cả cuộc đời của cô cái sai lớn nhất đó là việc đã yêu anh quá nhiều, nuốt ngược nước mắt vào trong, mắt chuyển hướng ra ngoài khung cửa sổ:"Nhẫn tâm sao? Được! Anh muốn cơ hội chứ gì? Vậy giữa tôi và cô ta anh chỉ có thể chọn một, người còn lại anh buộc phải cắt đứt mọi liên lạc. Anh chọn nhanh đi!"
Khựng người, lòng đầy rối rắm, đôi mắt nham nhỡ Tần Tử Văn ngước nhìn Đường Cảnh Nghi, cổ họng run run mà nghẹn lại:"Nghi Nghi, anh....."
Thì ra việc lựa chọn đối với Tần Tử Văn anh lại khó khăn đến như thế.
Cười nhạt, Đường Cảnh Nghi dứt khoát hất cánh tay Tần Tử Văn ra khỏi người mình:"Được rồi, đến đây thôi"
Cắn chặt răng, Đường Cảnh Nghi lùi bước về phía sau tiếp tục gom góp đồ đạc bỏ vào trong vali.
Thời khắc chiếc vali chuyển bánh cũng là lúc Tần Tử Văn nhận thức được thứ mà mình đang đánh mất nó quan trọng đến dường nào. Từ dưới sàn Tần Tử Văn bật người dậy như một mũi tên anh phóng tới ôm chặt lấy Đường Cảnh Nghi từ phía sau, hơi thở dồn dập phả vào hõm cổ cô đến nóng ran cả người, anh gắng nắn nót từng chữ một:"Nghi Nghi, anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy. Em đừng đi!"
Tần Tử Văn anh đến cuối cùng vẫn không hề nói người anh chọn là Đường Cảnh Nghi cô. Lời nói của anh chỉ dừng lại ở việc anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với người con gái ấy mà thôi!
Thật sự chẳng còn gì để nuối tiếc, lòng đã buông xuôi, Đường Cảnh Nghi gỡ từng ngón tay của Tần Tử Văn ra, đưa tay gạt đi nước mắt trên hai gò má, cô nhàn nhạt đáp lời:"Tử Văn, lòng anh vốn đã do dự, anh cứ việc chăm sóc cho cô ấy đi. Tôi sẽ tự mình rút lui"
Trái tim co thắt dữ dội, đầu óc bỗng quay cuồng.
Không thể được! Nhất định không được!
Tay dùng thêm lực, lần nữa Tần Tử Văn ôm lấy Đường Cảnh Nghi, khuôn mặt u tối đen xì bao bọc bởi cơn thịnh nộ dày đặc, anh gằng giọng:"Không! Nghi Nghi em không được đi đâu hết. Em là của anh, mãi mãi cũng là của anh, em không được phép bước chân ra khỏi cuộc đời anh. Nếu em dám bước chân ra khỏi đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em, có làm ma đi chăng nữa nhất định anh cũng sẽ bám riết lấy em. Nên tốt nhất em hãy ngoan ngoãn mà nghe theo anh đi"
Đường Cảnh Nghi bất chợt lại rùng mình, chân tay đã đôi phần bất lực, cánh môi run rẫy cô mấp máy:"Tần Tử Văn, xin anh hãy buông tay mà tha cho tôi đi, đừng khiến tôi phải hận anh thêm nữa"
Trái tim lần nữa bị Đường Cảnh Nghi từ chối, tâm trí như rơi vào hố sâu tối tâm vô định đầy rẫy đau thương, Tần Tử Văn lòng mang đầy giận dữ, anh khóa chặt người Đường Cảnh Nghi, âm giọng khàn khàn:"Đường Cảnh Nghi, chỉ cần em còn cảm xúc với tôi. Dù là yêu hay là hận tôi nhất định cũng không bao giờ buông tha cho em. Nên em đừng tơ tưởng đến việc sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc đời Tần Tử Văn này, em rõ chưa?"
Đá mạnh chiếc vali sang một bên Tần Tử Văn một lực vác Đường Cảnh Nghi trên vai, trở về chiếc giường anh ném mạnh cô xuống, đầu óc Đường Cảnh Nghi chưa kịp tiếp thu mà quay cuồng như chong chóng, không cho Đường Cảnh Nghi cơ hội phản kháng, ngay lập tức Tần Tử Văn đè lên người cô, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một con quỷ dữ, tay anh còn nhanh như thoắt cởi lấy cavat trói chặt hai tay cô lên đầu giường.
Đôi mắt đỏ ngầu, nghiêng đầu Tần Tử Văn vuốt ve một bên mặt của Đường Cảnh Nghi dịu dàng:"Nghi Nghi em thật là cứng đầu. Không phải anh đã nói sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy rồi sao? Anh cũng đã quỳ xuống cầu xin em rồi mà? Nghi Nghi, chắc em cũng thừa biết từ trước đến nay anh chưa bao giờ phải hạ mình trước bất kì một ai như thế phải không? Tại sao em vẫn cứ thích chống đối anh? Bao nhiêu tình cảm của anh vẫn không đủ để lấp đầy trái tim của em sao?"
Nụ cười ngờ nghệch, Đường Cảnh Nghi nghiêng đầu tránh cánh tay của Tần Tử Văn, cánh tay chơi vơi giữa không trung Tần Tử Văn hạ xuống xiết chặt lấy ga trãi giường:"Đường Cảnh Nghi, tốt nhất em nên nhu thuận tôi"
Mắt như dao gâm sắt lạnh Đường Cảnh Nghi đâm thẳng vào trái tim của Tần Tử Văn:"Tần Tử Văn đến bây giờ mà anh vẫn còn có cái suy nghĩ tôi sẽ nhu thuận anh sao? Anh đánh giá quá cao lòng từ bi của tôi rồi thì phải"
"Tử Văn anh biết không, tôi cũng từng tin tưởng anh rất nhiều lần nhưng đổi lại thì sao? Số lần tôi thất vọng còn nhiều hơn cả số lần tôi tin anh! Niềm tin ấy mà rất khó để có được nhưng lại dễ dàng mất đi. Niềm tin cuối cùng tôi dành cho anh có lẽ cũng chẳng còn nữa rồi. Tôi có để dâng cả trái tim mình cho anh, nhưng sự tự tôn của tôi thì không thể. Vì cơ bản anh không hề xứng"
"Tử Văn, anh...."
Chưa để Đường Cảnh Nghi hết câu, Tần Tử Văn đã bóp chặt lấy cằm cô, ép cô phải ngậm miệng lại: "Nghi Nghi em nói nhiều như thế là nhất định muốn rời xa tôi đúng không?"
"Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Khựng người, lòng đầy rối rắm, đôi mắt nham nhỡ Tần Tử Văn ngước nhìn Đường Cảnh Nghi, cổ họng run run mà nghẹn lại:"Nghi Nghi, anh....."
Thì ra việc lựa chọn đối với Tần Tử Văn anh lại khó khăn đến như thế.
Cười nhạt, Đường Cảnh Nghi dứt khoát hất cánh tay Tần Tử Văn ra khỏi người mình:"Được rồi, đến đây thôi"
Cắn chặt răng, Đường Cảnh Nghi lùi bước về phía sau tiếp tục gom góp đồ đạc bỏ vào trong vali.
Thời khắc chiếc vali chuyển bánh cũng là lúc Tần Tử Văn nhận thức được thứ mà mình đang đánh mất nó quan trọng đến dường nào. Từ dưới sàn Tần Tử Văn bật người dậy như một mũi tên anh phóng tới ôm chặt lấy Đường Cảnh Nghi từ phía sau, hơi thở dồn dập phả vào hõm cổ cô đến nóng ran cả người, anh gắng nắn nót từng chữ một:"Nghi Nghi, anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy. Em đừng đi!"
Tần Tử Văn anh đến cuối cùng vẫn không hề nói người anh chọn là Đường Cảnh Nghi cô. Lời nói của anh chỉ dừng lại ở việc anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với người con gái ấy mà thôi!
Thật sự chẳng còn gì để nuối tiếc, lòng đã buông xuôi, Đường Cảnh Nghi gỡ từng ngón tay của Tần Tử Văn ra, đưa tay gạt đi nước mắt trên hai gò má, cô nhàn nhạt đáp lời:"Tử Văn, lòng anh vốn đã do dự, anh cứ việc chăm sóc cho cô ấy đi. Tôi sẽ tự mình rút lui"
Trái tim co thắt dữ dội, đầu óc bỗng quay cuồng.
Không thể được! Nhất định không được!
Tay dùng thêm lực, lần nữa Tần Tử Văn ôm lấy Đường Cảnh Nghi, khuôn mặt u tối đen xì bao bọc bởi cơn thịnh nộ dày đặc, anh gằng giọng:"Không! Nghi Nghi em không được đi đâu hết. Em là của anh, mãi mãi cũng là của anh, em không được phép bước chân ra khỏi cuộc đời anh. Nếu em dám bước chân ra khỏi đây, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho em, có làm ma đi chăng nữa nhất định anh cũng sẽ bám riết lấy em. Nên tốt nhất em hãy ngoan ngoãn mà nghe theo anh đi"
Đường Cảnh Nghi bất chợt lại rùng mình, chân tay đã đôi phần bất lực, cánh môi run rẫy cô mấp máy:"Tần Tử Văn, xin anh hãy buông tay mà tha cho tôi đi, đừng khiến tôi phải hận anh thêm nữa"
Trái tim lần nữa bị Đường Cảnh Nghi từ chối, tâm trí như rơi vào hố sâu tối tâm vô định đầy rẫy đau thương, Tần Tử Văn lòng mang đầy giận dữ, anh khóa chặt người Đường Cảnh Nghi, âm giọng khàn khàn:"Đường Cảnh Nghi, chỉ cần em còn cảm xúc với tôi. Dù là yêu hay là hận tôi nhất định cũng không bao giờ buông tha cho em. Nên em đừng tơ tưởng đến việc sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi cuộc đời Tần Tử Văn này, em rõ chưa?"
Đá mạnh chiếc vali sang một bên Tần Tử Văn một lực vác Đường Cảnh Nghi trên vai, trở về chiếc giường anh ném mạnh cô xuống, đầu óc Đường Cảnh Nghi chưa kịp tiếp thu mà quay cuồng như chong chóng, không cho Đường Cảnh Nghi cơ hội phản kháng, ngay lập tức Tần Tử Văn đè lên người cô, nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một con quỷ dữ, tay anh còn nhanh như thoắt cởi lấy cavat trói chặt hai tay cô lên đầu giường.
Đôi mắt đỏ ngầu, nghiêng đầu Tần Tử Văn vuốt ve một bên mặt của Đường Cảnh Nghi dịu dàng:"Nghi Nghi em thật là cứng đầu. Không phải anh đã nói sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy rồi sao? Anh cũng đã quỳ xuống cầu xin em rồi mà? Nghi Nghi, chắc em cũng thừa biết từ trước đến nay anh chưa bao giờ phải hạ mình trước bất kì một ai như thế phải không? Tại sao em vẫn cứ thích chống đối anh? Bao nhiêu tình cảm của anh vẫn không đủ để lấp đầy trái tim của em sao?"
Nụ cười ngờ nghệch, Đường Cảnh Nghi nghiêng đầu tránh cánh tay của Tần Tử Văn, cánh tay chơi vơi giữa không trung Tần Tử Văn hạ xuống xiết chặt lấy ga trãi giường:"Đường Cảnh Nghi, tốt nhất em nên nhu thuận tôi"
Mắt như dao gâm sắt lạnh Đường Cảnh Nghi đâm thẳng vào trái tim của Tần Tử Văn:"Tần Tử Văn đến bây giờ mà anh vẫn còn có cái suy nghĩ tôi sẽ nhu thuận anh sao? Anh đánh giá quá cao lòng từ bi của tôi rồi thì phải"
"Tử Văn anh biết không, tôi cũng từng tin tưởng anh rất nhiều lần nhưng đổi lại thì sao? Số lần tôi thất vọng còn nhiều hơn cả số lần tôi tin anh! Niềm tin ấy mà rất khó để có được nhưng lại dễ dàng mất đi. Niềm tin cuối cùng tôi dành cho anh có lẽ cũng chẳng còn nữa rồi. Tôi có để dâng cả trái tim mình cho anh, nhưng sự tự tôn của tôi thì không thể. Vì cơ bản anh không hề xứng"
"Tử Văn, anh...."
Chưa để Đường Cảnh Nghi hết câu, Tần Tử Văn đã bóp chặt lấy cằm cô, ép cô phải ngậm miệng lại: "Nghi Nghi em nói nhiều như thế là nhất định muốn rời xa tôi đúng không?"
"Còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.