Chương 95: Nơi cầu hôn Tiểu Kiều
Daisy Tháo
25/05/2023
Vòng tay ôm lấy eo Tần Tử Văn, đầu ngã vào bụng anh, Đường Cảnh Nghi gật gật đầu. Giữ nguyên tư thế một lúc, Tần Tử Văn mới nhẹ đẩy người Đường Cảnh Nghi ra:"Ăn sáng thôi"
Nói rồi Tần Tử Văn nắm lấy tay Đường Cảnh Nghi, cả hai cùng nhau xuống nhà dùng bữa. Xong xuôi, cả hai lại cùng nhau ngồi ở phòng khách xem phim một lúc, đến hơn giữa trưa thì Vệ An mới lái xe đến biệt thự.
Ngồi trên xe Đường Cảnh Nghi không giấu nổi lòng hiếu kì, cô thật sự không biết Tần Tử Văn sẽ đưa mình đi đâu, xe cũng đã chạy được một quãng đường khá dài nhưng điểm đến thì vẫn chưa thấy đâu. Còn Tần Tử Văn thì cứ mãi ngồi đó gõ gõ phím mà cũng không thèm để ý đến cô.
Xe chạy thêm một quãng đường nữa thì đã ra khỏi ngoại ô thành phố. Thu tầm mắt ngoài khung cửa sổ trở về bên trong xe, Đường Cảnh Nghi ôm lấy cánh tay Tần Tử Văn lay lay đến xém chút nữa là chiếc laptop trên đùi anh rơi xuống, nhanh tay giữa chặt laptop, sau khi đóng laptop lại Tần Tử Văn mới nhìn sang Đường Cảnh Nghi có chút hoảng hốt đang ngồi cứng người ở một bên, không mắng cô lời nào, anh còn nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ánh mắt triều mến:"Sao thế?"
Giật mình Đường Cảnh Nghi nhìn anh nhỏ giọng:"Xin lỗi"
"Không sao" Vén mái tóc buông xõa có chút rối của Đường Cảnh Nghi lên, Tần Tử Văn tiếp lời:"Khi nảy em muốn nói gì, bây giờ nói anh nghe"
Chớp mắt Đường Cảnh Nghi tò mò:"Tử Văn, anh đưa em ra ngoại ô làm gì?"
"Sắp đến rồi, ngoan lát nữa em sẽ biết thôi"
Nhìn Tần Tử Văn cứ thần thần bí bí Đường Cảnh Nghi ngờ vực suy diễn:"Anh không định dẫn em đi bán đó chứ?"
Phì cười thành tiếng Tần Tử Văn cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi căng mọng của Đường Cảnh Nghi:"Em lại khéo nói đùa rồi" Dứt lời Tần Tử Văn rướn người đặt chiếc laptop lên ghế lái phụ của chiếc xe, sau đó anh nhích mông mình ra sát cửa xe, rồi vỗ vỗ vào đùi mình nói với Đường Cảnh Nghi:"Nào nằm xuống đây"
Đường Cảnh Nghi ngồi nhìn anh một lát rồi cũng ngoan ngoãn vâng lời mà nằm xuống. Tay đặt ở eo Đường Cảnh Nghi, cúi đầu tay còn lại anh vuốt vuốt mái tóc của cô nhẹ giọng:"Nghi Nghi, có phải em đã từng thất vọng về anh rất nhiều đúng không?"
Nhìn ánh mắt rủ xuống có chút buồn phiền của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vươn tay sờ sờ khuôn mặt của anh:"Tự dưng anh lại hỏi em những điều này? Không phải đã qua cả rồi sao?"
Nhìn Đường Cảnh Nghi hồi lâu, Tần Tử Văn cười chua xót:"Anh vẫn còn có thể sửa chữa được những sai lầm của quá khứ đúng không?"
Không thể hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vô cùng khó chịu ở trong lòng, rõ ràng hiện tại cô và anh vẫn rất tốt tại sao lại nhắc đến những chuyện này, không lẽ anh lại tính làm gì đó nữa sao? Tâm nghi ngờ Đường Cảnh Nghi gằng giọng gọi tên:"Tử Văn?"
Tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ ven biển, Tần Tử Văn nhìn ra khung cửa sổ mà nói với Đường Cảnh Nghi:"Đến nơi rồi"
Mơ hồ Đường Cảnh Nghi chống tay ngồi dậy, nơi này thật đẹp. Mở cửa xe, cô một mạch chạy thẳng ra bờ cát ven biển, từng đợt gió lùa khiến mái tóc đã rối lại càng thêm rối, kéo nhẹ chiếc váy Đường Cảnh Nghi ngồi trên chỗ sóng dạt một khoảng, cô lặng lẽ nhắm mắt hít từng đợt gió biển, cảm nhận từng tiếng sống rì rào vỗ về.
Nơi này bình yên đến lạ!
Ngồi trong xe nhìn Đường Cảnh Nghi, đôi môi Tần Tử Văn lại cong lên, cúi người anh cầm theo đôi dép lê đã chuẩn bị từ trước.
Đứng phía sau Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn khom người khoác chiếc áo vest lên người cô:"Khoác vào đi, lát nữa gió nổi lên lại lạnh"
Đường Cảnh Nghi xoay cái đầu nhỏ của mình ngoái nhìn Tần Tử Văn tay chỉnh lại chiếc áo vest trên người vui vẻ:"Anh đưa em đến đây chỉ để ngắm biển thôi sao?"
Khẽ cười Tần Tử Văn ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay gỡ đôi giày của Đường Cảnh Nghi ra, rồi mang vào chân cô đôi dép mình đã chuẩn bị:"Em nghĩ chúng ta đến đây là để ngắm biển thật sao?" Thấy Đường Cảnh Nghi ngơ ngác, nơi đáy mắt thành thật đến ngây thơ, Tần Tử Văn đưa tay xoa đầu cô, ngã người ngồi bên cạnh mắt hướng ra biển lớn:"Nhưng nếu em thích thì có thể ngồi đây một lát, dù sao cũng không vội"
Từng cử chỉ hành động nhỏ của Tần Tử Văn cùng Đường Cảnh Nghi từ nảy đến giờ hầu như đều thu hết vào tầm mắt của một người đứng sau cửa kính trong ngôi nhà nhỏ kia. Hai tay cô ra xiết chặt thành quyền, hai mắt cuồng trào lửa hận. Nhưng cô ta chẳng làm được gì ngoài việc đứng đấy và nhìn cả.
Bầu trời cuối cùng cũng đã ngã màu, rời khỏi vai Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi dựng cái đầu nhỏ của mình dậy, cô chỉ tay vào ngôi nhỏ mà mình đã để ý cách chỗ cô ngồi vài bước chân:"Tử Văn, kia là nhà của chúng ta sao?"
Nhìn cô Tần Tử Văn lắc đầu:"Nơi này không phải nhà của chúng ta"
"Vậy anh đưa em đến đây làm gì?"
Tần Tử Văn đứng lên trước sau đó lại cúi người đỡ người Đường Cảnh Nghi sau:"Nơi này chính là nơi anh đã cầu hôn Tiểu Kiều"
Nói rồi Tần Tử Văn nắm lấy tay Đường Cảnh Nghi, cả hai cùng nhau xuống nhà dùng bữa. Xong xuôi, cả hai lại cùng nhau ngồi ở phòng khách xem phim một lúc, đến hơn giữa trưa thì Vệ An mới lái xe đến biệt thự.
Ngồi trên xe Đường Cảnh Nghi không giấu nổi lòng hiếu kì, cô thật sự không biết Tần Tử Văn sẽ đưa mình đi đâu, xe cũng đã chạy được một quãng đường khá dài nhưng điểm đến thì vẫn chưa thấy đâu. Còn Tần Tử Văn thì cứ mãi ngồi đó gõ gõ phím mà cũng không thèm để ý đến cô.
Xe chạy thêm một quãng đường nữa thì đã ra khỏi ngoại ô thành phố. Thu tầm mắt ngoài khung cửa sổ trở về bên trong xe, Đường Cảnh Nghi ôm lấy cánh tay Tần Tử Văn lay lay đến xém chút nữa là chiếc laptop trên đùi anh rơi xuống, nhanh tay giữa chặt laptop, sau khi đóng laptop lại Tần Tử Văn mới nhìn sang Đường Cảnh Nghi có chút hoảng hốt đang ngồi cứng người ở một bên, không mắng cô lời nào, anh còn nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ánh mắt triều mến:"Sao thế?"
Giật mình Đường Cảnh Nghi nhìn anh nhỏ giọng:"Xin lỗi"
"Không sao" Vén mái tóc buông xõa có chút rối của Đường Cảnh Nghi lên, Tần Tử Văn tiếp lời:"Khi nảy em muốn nói gì, bây giờ nói anh nghe"
Chớp mắt Đường Cảnh Nghi tò mò:"Tử Văn, anh đưa em ra ngoại ô làm gì?"
"Sắp đến rồi, ngoan lát nữa em sẽ biết thôi"
Nhìn Tần Tử Văn cứ thần thần bí bí Đường Cảnh Nghi ngờ vực suy diễn:"Anh không định dẫn em đi bán đó chứ?"
Phì cười thành tiếng Tần Tử Văn cúi đầu chạm nhẹ lên cánh môi căng mọng của Đường Cảnh Nghi:"Em lại khéo nói đùa rồi" Dứt lời Tần Tử Văn rướn người đặt chiếc laptop lên ghế lái phụ của chiếc xe, sau đó anh nhích mông mình ra sát cửa xe, rồi vỗ vỗ vào đùi mình nói với Đường Cảnh Nghi:"Nào nằm xuống đây"
Đường Cảnh Nghi ngồi nhìn anh một lát rồi cũng ngoan ngoãn vâng lời mà nằm xuống. Tay đặt ở eo Đường Cảnh Nghi, cúi đầu tay còn lại anh vuốt vuốt mái tóc của cô nhẹ giọng:"Nghi Nghi, có phải em đã từng thất vọng về anh rất nhiều đúng không?"
Nhìn ánh mắt rủ xuống có chút buồn phiền của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vươn tay sờ sờ khuôn mặt của anh:"Tự dưng anh lại hỏi em những điều này? Không phải đã qua cả rồi sao?"
Nhìn Đường Cảnh Nghi hồi lâu, Tần Tử Văn cười chua xót:"Anh vẫn còn có thể sửa chữa được những sai lầm của quá khứ đúng không?"
Không thể hiểu ý tứ trong lời nói của Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi vô cùng khó chịu ở trong lòng, rõ ràng hiện tại cô và anh vẫn rất tốt tại sao lại nhắc đến những chuyện này, không lẽ anh lại tính làm gì đó nữa sao? Tâm nghi ngờ Đường Cảnh Nghi gằng giọng gọi tên:"Tử Văn?"
Tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ ven biển, Tần Tử Văn nhìn ra khung cửa sổ mà nói với Đường Cảnh Nghi:"Đến nơi rồi"
Mơ hồ Đường Cảnh Nghi chống tay ngồi dậy, nơi này thật đẹp. Mở cửa xe, cô một mạch chạy thẳng ra bờ cát ven biển, từng đợt gió lùa khiến mái tóc đã rối lại càng thêm rối, kéo nhẹ chiếc váy Đường Cảnh Nghi ngồi trên chỗ sóng dạt một khoảng, cô lặng lẽ nhắm mắt hít từng đợt gió biển, cảm nhận từng tiếng sống rì rào vỗ về.
Nơi này bình yên đến lạ!
Ngồi trong xe nhìn Đường Cảnh Nghi, đôi môi Tần Tử Văn lại cong lên, cúi người anh cầm theo đôi dép lê đã chuẩn bị từ trước.
Đứng phía sau Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn khom người khoác chiếc áo vest lên người cô:"Khoác vào đi, lát nữa gió nổi lên lại lạnh"
Đường Cảnh Nghi xoay cái đầu nhỏ của mình ngoái nhìn Tần Tử Văn tay chỉnh lại chiếc áo vest trên người vui vẻ:"Anh đưa em đến đây chỉ để ngắm biển thôi sao?"
Khẽ cười Tần Tử Văn ngồi xổm xuống trước mặt cô, tay gỡ đôi giày của Đường Cảnh Nghi ra, rồi mang vào chân cô đôi dép mình đã chuẩn bị:"Em nghĩ chúng ta đến đây là để ngắm biển thật sao?" Thấy Đường Cảnh Nghi ngơ ngác, nơi đáy mắt thành thật đến ngây thơ, Tần Tử Văn đưa tay xoa đầu cô, ngã người ngồi bên cạnh mắt hướng ra biển lớn:"Nhưng nếu em thích thì có thể ngồi đây một lát, dù sao cũng không vội"
Từng cử chỉ hành động nhỏ của Tần Tử Văn cùng Đường Cảnh Nghi từ nảy đến giờ hầu như đều thu hết vào tầm mắt của một người đứng sau cửa kính trong ngôi nhà nhỏ kia. Hai tay cô ra xiết chặt thành quyền, hai mắt cuồng trào lửa hận. Nhưng cô ta chẳng làm được gì ngoài việc đứng đấy và nhìn cả.
Bầu trời cuối cùng cũng đã ngã màu, rời khỏi vai Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi dựng cái đầu nhỏ của mình dậy, cô chỉ tay vào ngôi nhỏ mà mình đã để ý cách chỗ cô ngồi vài bước chân:"Tử Văn, kia là nhà của chúng ta sao?"
Nhìn cô Tần Tử Văn lắc đầu:"Nơi này không phải nhà của chúng ta"
"Vậy anh đưa em đến đây làm gì?"
Tần Tử Văn đứng lên trước sau đó lại cúi người đỡ người Đường Cảnh Nghi sau:"Nơi này chính là nơi anh đã cầu hôn Tiểu Kiều"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.