Chương 37: Vương Tuấn Kiệt trở về
Daisy Tháo
25/05/2023
Lặng im ngồi quan sát Tần Tử Văn một hồi, thấy anh vẫn không có thêm bất kì một động tĩnh nào, Đường Cảnh Nghi nghĩ rằng chắc anh đã ngủ rồi.
Ngã lưng xuống giường cô kéo chiếc chăn phủ lên người cố nhắm mắt tìm đến một giấc ngủ say, nhưng lòng vẫn cứ thao thức, cô kéo chiếc chăn xuống hé mở hai mắt nhìn Tần Tử Văn đang nằm ở sofa, cuối cùng vẫn không nỡ, cô nhẹ nhàng ngồi dậy cô gắng không phát ra tiếng động nhón nhẹ gót chân đi đến tủ đồ, lôi từ bên trong ra một chiếc chăn mỏng.
Thẳng hướng đến chỗ của Tần Tử Văn, bung nhẹ chiếc chăn cô phủ lên người anh. Lòng đã an, Đường Cảnh Nghi xoay người trở về giường, nào ngờ cánh tay lại bị giữ chặt, một lực cô nằm gọn trên người Tần Tử Văn.
Mái tóc dài rủ xuống che khuất đi tầm nhìn của cả hai, vén nhẹ vài loạn tóc của Đường Cảnh Nghi lên tai, ánh mắt Tần Tử Văn triều mến nhìn cô ôn tồn:"Không phải em hận tôi lắm sao?"
Hận?
Đúng vậy cô hận anh!
Lí trí luôn bảo với cô rằng cô phải hận người đàn ông này, nhưng con tim của cô thì sao chứ?
Vẫn cứ đập liên hồi khi gần bên anh.
Cô biết phải làm sao chứ?
Ánh mắt lãng tránh, Đường Cảnh Nghi thay đổi tầm nhìn:"Anh nghĩ nhiều rồi"
Đường Cảnh Nghi loay hoay cố tìm cách ngồi dậy, nhưng tay cô càng lúc càng bị khóa chặt, được Tần Tử Văn đặt ở giữ hai lòng ngực, nơi đáy mắt có phần hơi nghiêm túc anh chăm chăm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô:"Nghi Nghi, nếu Tiểu Kiều quay trở về em sẽ làm gì?"
Đường Cảnh Nghi cười nhạt, cô thì có thể làm gì được chứ?
Không phải anh đã nói chờ Phương Tiểu Kiều về cả hai sẽ ly hôn sao?
Có lẽ ngay lúc này đây, Đường Cảnh Nghi cô cũng thật mong người con gái tên Phương Tiểu Kiều kia có thể quay trở về thật nhanh, cô ta quay về rồi đồng nghĩa với việc cô cũng được giải thoát.
"Ly hôn" Đường Cảnh Nghi quả quyết, không một chút mẩy may do dự, lời nói dứt khoát đến nổi khiến cho người đối diện không khỏi đau lòng.
Nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng của Đường Cảnh Nghi, trái tim Tần Tử Văn co thắt dữ dội. Cô thật sự hận anh. Hận đến mức không còn muốn cùng anh chung sống. Hận đến mức sẵn sàng giao anh cho một người con gái khác.
Buông người Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn mang theo vẻ lạnh nhạt vốn có thường ngày:"Về giường ngủ đi"
Đường Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó dò của Tần Tử Văn, rồi cũng từ từ bò dậy khỏi người anh mà quay trở lại giường.
......
Tại Tần thị.
Dường như tối hôm qua Tần Tử Văn không thể tài nào chợp mắt, trong lòng anh cảm xúc thật loạn, suy nghĩ mãi vẫn không thể nào tự gỡ rối hết những khuất mắt của bản thân.
Đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ, đầu óc lâng lâng đau nhức, lưng tựa vào ghế, đầu hơi ngã về phía sau Tần Tử Văn thở dài:"Vệ An"
Tiếng gọi vừa vọng ra khỏi phòng riêng của Tần Tử Văn, đã thấy bóng dáng của Vệ An gõ cửa đi vào:"Chủ tịch"
"Ngưng tìm kiếm Tiểu Kiều đi" Hai tay đặt trên ghế, mi mắt khép hờ, Tần Tử Văn nhàn nhã ra lệnh.
Hai mắt mở to kinh ngạc, Vệ An cứ nghĩ rằng mình đã nghe lầm:"Chủ tịch nói sao?"
"Tôi nói cậu ngưng tìm kiếm Tiểu Kiều đi. Không nghe rõ sao?" Tần Tử Văn cau mày, lười biếng mà nhắc lại lần nữa.
Vệ An, nhìn Tần Tử Văn mà lòng tự hỏi có phải chủ tịch của cậu hôm nay ăn trúng thứ gì đó không được sạch sẽ rồi không? Không phải mấy tháng trước còn điên cuồng tìm kiếm cô ta bất kể ngày đêm, bây giờ nói ngưng liền ngưng liền sao?
"Tôi nói cậu không nghe à?"Mãi vẫn không thấy Vệ An trả lời, Tần Tử Văn mở mắt hướng thẳng về phía cậu ta khó chịu.
"Tôi hiểu rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ cho ngưng tìm kiếm ngay" Vệ An hoàn hồn, lập tức cúi người nhận lệnh.
Vừa đi Vệ An vẫn còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, có lẽ cậu ta tạm thời vẫn chưa chấp nhận được việc Tần Tử Văn thay đổi. Bỗng nhớ ra gì đó, Vệ An xoay người nhanh chân đi đến trước mặt Tần Tử Văn.
"Lại sao nữa?" Thấy Vệ An cứ mãi lằng nhằng không chịu đi, lòng đã không mấy thảnh thơi, còn thêm bực nhọc mà cau mày.
"Vương Tuấn Kiệt trở về nước rồi. Tuần sau có mở một buổi tiệc rượu, cậu ta gửi thiệp mời cho chủ tịch"
Vệ An lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp màu trắng hồng đầy trang nhã đưa đến trước mắt Tần Tử Văn.
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi"
"Vâng"
Cúi người, Vệ An đặt tấm thiệp xuống bàn làm việc của Tần Tử Văn sau sau đó xoay lưng đi xử lí công việc vừa được Tần Tử Văn giao phó.
Nhìn tấm thiệp đặt trên bàn, Tần Tử Văn lòng đầy khó hiểu:"Đột nhiên cậu lại quay trở về nước? Còn mở tiệc lớn như thế? Xưa nay, đây vốn chẳng phải phong cách của cậu!"
Kể ra, thì Vương Tuấn Kiệt cũng được xem là người bạn thân thiết nhất của Tần Tử Văn nhưng chính anh cũng không hiểu vì sao mà ba năm trước cậu ta một mình sang nước ngoài định cư, dù Tần Tử Văn có gặng hỏi lí do thế nào cậu ta cũng nhất quyết không hé răng nữa lời. Kể từ lúc đó Tần Tử Văn cũng mất luôn cách thức liên lạc với cậu ta. Bây giờ lại đột nhiên quay trở về, còn mở tiệc, nghĩ thế nào Tần Tử Văn vẫn không thể hiểu được.
Ngã lưng xuống giường cô kéo chiếc chăn phủ lên người cố nhắm mắt tìm đến một giấc ngủ say, nhưng lòng vẫn cứ thao thức, cô kéo chiếc chăn xuống hé mở hai mắt nhìn Tần Tử Văn đang nằm ở sofa, cuối cùng vẫn không nỡ, cô nhẹ nhàng ngồi dậy cô gắng không phát ra tiếng động nhón nhẹ gót chân đi đến tủ đồ, lôi từ bên trong ra một chiếc chăn mỏng.
Thẳng hướng đến chỗ của Tần Tử Văn, bung nhẹ chiếc chăn cô phủ lên người anh. Lòng đã an, Đường Cảnh Nghi xoay người trở về giường, nào ngờ cánh tay lại bị giữ chặt, một lực cô nằm gọn trên người Tần Tử Văn.
Mái tóc dài rủ xuống che khuất đi tầm nhìn của cả hai, vén nhẹ vài loạn tóc của Đường Cảnh Nghi lên tai, ánh mắt Tần Tử Văn triều mến nhìn cô ôn tồn:"Không phải em hận tôi lắm sao?"
Hận?
Đúng vậy cô hận anh!
Lí trí luôn bảo với cô rằng cô phải hận người đàn ông này, nhưng con tim của cô thì sao chứ?
Vẫn cứ đập liên hồi khi gần bên anh.
Cô biết phải làm sao chứ?
Ánh mắt lãng tránh, Đường Cảnh Nghi thay đổi tầm nhìn:"Anh nghĩ nhiều rồi"
Đường Cảnh Nghi loay hoay cố tìm cách ngồi dậy, nhưng tay cô càng lúc càng bị khóa chặt, được Tần Tử Văn đặt ở giữ hai lòng ngực, nơi đáy mắt có phần hơi nghiêm túc anh chăm chăm nhìn vào đôi mắt trong veo của cô:"Nghi Nghi, nếu Tiểu Kiều quay trở về em sẽ làm gì?"
Đường Cảnh Nghi cười nhạt, cô thì có thể làm gì được chứ?
Không phải anh đã nói chờ Phương Tiểu Kiều về cả hai sẽ ly hôn sao?
Có lẽ ngay lúc này đây, Đường Cảnh Nghi cô cũng thật mong người con gái tên Phương Tiểu Kiều kia có thể quay trở về thật nhanh, cô ta quay về rồi đồng nghĩa với việc cô cũng được giải thoát.
"Ly hôn" Đường Cảnh Nghi quả quyết, không một chút mẩy may do dự, lời nói dứt khoát đến nổi khiến cho người đối diện không khỏi đau lòng.
Nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng của Đường Cảnh Nghi, trái tim Tần Tử Văn co thắt dữ dội. Cô thật sự hận anh. Hận đến mức không còn muốn cùng anh chung sống. Hận đến mức sẵn sàng giao anh cho một người con gái khác.
Buông người Đường Cảnh Nghi ra, Tần Tử Văn mang theo vẻ lạnh nhạt vốn có thường ngày:"Về giường ngủ đi"
Đường Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó dò của Tần Tử Văn, rồi cũng từ từ bò dậy khỏi người anh mà quay trở lại giường.
......
Tại Tần thị.
Dường như tối hôm qua Tần Tử Văn không thể tài nào chợp mắt, trong lòng anh cảm xúc thật loạn, suy nghĩ mãi vẫn không thể nào tự gỡ rối hết những khuất mắt của bản thân.
Đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ, đầu óc lâng lâng đau nhức, lưng tựa vào ghế, đầu hơi ngã về phía sau Tần Tử Văn thở dài:"Vệ An"
Tiếng gọi vừa vọng ra khỏi phòng riêng của Tần Tử Văn, đã thấy bóng dáng của Vệ An gõ cửa đi vào:"Chủ tịch"
"Ngưng tìm kiếm Tiểu Kiều đi" Hai tay đặt trên ghế, mi mắt khép hờ, Tần Tử Văn nhàn nhã ra lệnh.
Hai mắt mở to kinh ngạc, Vệ An cứ nghĩ rằng mình đã nghe lầm:"Chủ tịch nói sao?"
"Tôi nói cậu ngưng tìm kiếm Tiểu Kiều đi. Không nghe rõ sao?" Tần Tử Văn cau mày, lười biếng mà nhắc lại lần nữa.
Vệ An, nhìn Tần Tử Văn mà lòng tự hỏi có phải chủ tịch của cậu hôm nay ăn trúng thứ gì đó không được sạch sẽ rồi không? Không phải mấy tháng trước còn điên cuồng tìm kiếm cô ta bất kể ngày đêm, bây giờ nói ngưng liền ngưng liền sao?
"Tôi nói cậu không nghe à?"Mãi vẫn không thấy Vệ An trả lời, Tần Tử Văn mở mắt hướng thẳng về phía cậu ta khó chịu.
"Tôi hiểu rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ cho ngưng tìm kiếm ngay" Vệ An hoàn hồn, lập tức cúi người nhận lệnh.
Vừa đi Vệ An vẫn còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, có lẽ cậu ta tạm thời vẫn chưa chấp nhận được việc Tần Tử Văn thay đổi. Bỗng nhớ ra gì đó, Vệ An xoay người nhanh chân đi đến trước mặt Tần Tử Văn.
"Lại sao nữa?" Thấy Vệ An cứ mãi lằng nhằng không chịu đi, lòng đã không mấy thảnh thơi, còn thêm bực nhọc mà cau mày.
"Vương Tuấn Kiệt trở về nước rồi. Tuần sau có mở một buổi tiệc rượu, cậu ta gửi thiệp mời cho chủ tịch"
Vệ An lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp màu trắng hồng đầy trang nhã đưa đến trước mắt Tần Tử Văn.
"Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi"
"Vâng"
Cúi người, Vệ An đặt tấm thiệp xuống bàn làm việc của Tần Tử Văn sau sau đó xoay lưng đi xử lí công việc vừa được Tần Tử Văn giao phó.
Nhìn tấm thiệp đặt trên bàn, Tần Tử Văn lòng đầy khó hiểu:"Đột nhiên cậu lại quay trở về nước? Còn mở tiệc lớn như thế? Xưa nay, đây vốn chẳng phải phong cách của cậu!"
Kể ra, thì Vương Tuấn Kiệt cũng được xem là người bạn thân thiết nhất của Tần Tử Văn nhưng chính anh cũng không hiểu vì sao mà ba năm trước cậu ta một mình sang nước ngoài định cư, dù Tần Tử Văn có gặng hỏi lí do thế nào cậu ta cũng nhất quyết không hé răng nữa lời. Kể từ lúc đó Tần Tử Văn cũng mất luôn cách thức liên lạc với cậu ta. Bây giờ lại đột nhiên quay trở về, còn mở tiệc, nghĩ thế nào Tần Tử Văn vẫn không thể hiểu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.