Chương 25: Đồ Tốt
Gió thu năm ấy
30/04/2021
Vốn nói xong câu đó tôi cũng có chút hối hận, hơn nữa Tống Hàm Ngưng nghiêm túc như vậy, tôi vội vàng thuận theo ý cô ấy cười nói: "Ừ ừ, là lỗi của tôi, vậy mời đại mỹ nữ Tống Hàm Ngưng của chúng ta giúp kẻ nhà quê này được mở mang tầm mắt, thế nào?"
Lúc này Tống Hàm Ngưng mới lẩm bẩm, "Mấy bộ đồ đó đều là do ông xã tớ mua cho để mặc cho lão ấy xem, còn mấy thứ tớ cho cậu xem bây giờ mới là bảo bối của tớ, ngay cả chồng tớ cũng không biết đâu!"
Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng thấy tò mò, thứ gì mà đến chồng cô ấy cũng giấu?
Không lâu sau, Tống Hàm Ngưng bò từ dưới giường dậy, trong tay còn cầm một thứ, nhìn qua kích cỡ chỉ bằng một cái bút laser, phía sau còn có một sợi dây, đầu bên kia là một chốt mở.
Tôi không suy nghĩ gì mà hỏi: "Không phải cậu bảo là đồ tốt à, lấy cái bút laser ra làm gì?" Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái bút laser có chốt mở thế này, đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Ai ngờ tôi vừa nói xong, Tống Hàm Ngưng đã cười phá lên, khiến tôi không sao hiểu nổi, cô nàng này bị sao vậy, tự nhiên lại như thế?
"Trước tớ còn không tin, giờ thì tin rồi, Mục Hạ à, cậu đúng là một hòn đá!!" Sau khi cười một trận, cô nàng mới tiếp tục giải thích cho tôi: "Thứ này, không phải là bút laser gì cả, xem ra tớ phải phổ cập kiến thức cho cậu mới được, nếu không sau này làm sao cậu giữ được chồng!"
So với việc giữ chân đàn ông, tôi hứng thú với đồ vật trong tay Tống Hàm Ngưng hơn!
"Cậu đừng có lừa tôi, đây không phải là bút laser?" Nói xong, tôi cầm lấy thứ trong tay Tống Hàm Ngưng, sau đó nhìn cô ấy, mở cái chốt kia ra.
Tia laser không xuất hiện như dự đoán, mà trái lại, chiếc bút laser trong tay tôi bỗng nhiên rung lên, khiến tôi sợ đến mức quăng luôn ra ngoài.
"Trông cậu sợ chưa kìa, giờ thì biết chưa, còn bảo là bút laser, tớ không nỡ bóc mẽ cậu thôi!" Tống Hàm Ngưng thấy vậy bèn cười trêu tôi.
Thấy cô ấy như vậy, tôi bỗng mất vui, "Chỉ có cậu giỏi được chưa? Mau, nói cho tớ biết mấy thứ này rốt cuộc là để làm gì?"
Tống Hàm Ngưng vươn tay tắt công tắc, mờ ám nhìn tôi cười, "Thứ này là bảo bối đó, là bạn tốt của phụ nữ chúng ta!"
Nói xong, Tống Hàm Ngưng nhích lại gần bên cạnh tôi, tiếp tục: "Thứ này ấy, có khi còn lợi hại hơn chỗ đó của đàn ông, đàn ông có khỏe đến đâu cũng có lúc cần nghỉ ngơi, nhưng bảo bối này, chỉ cần có pin thì nó chính là động cơ vĩnh cửu!"
Nghe thấy cô ấy nói vậy, tôi không khỏi xấu hổ. Nếu không chắc chắn Tống Hàm Ngưng không hề biết về tình hình trong nhà tôi, có lẽ tôi sẽ hoài nghi cô ấy chuẩn bị riêng cho mình ấy.
"Cậu nghĩ đi, lúc chồng đi công tác không ở nhà, cậu lại cô đơn khó chịu, vậy phải làm thế nào?"
Triệu Nghị....
Khi nghe đến đây, tôi lại nghĩ đến Triệu Nghị theo bản năng....
Trời ơi, rốt cuộc tôi đang làm gì? Tại sao luôn nghĩ đến người đàn ông đó, suy nghĩ này khiến tôi có cảm giác không lạnh mà run.
Tuy tôi biết như vậy không tốt, nhưng không hiểu sao trong lòng lại luôn nghĩ đến người đàn ông đã khiến tôi cảm nhận được sự sung sướng kia.
Còn chưa kịp định thần, Tống Hàm Ngưng lại tiếp tục nói: "Có nó, cậu không cần lo lắng nữa, lúc nào muốn thì cứ bỏ vào, tuyệt đối sẽ khiến cậu muốn ngừng mà không được!"
Tống Hàm Ngưng nói, đồng thời còn lộ ra vẻ sung sướng không gì sánh nổi, khiến tôi ngứa ngáy trong lòng, thứ này, đúng là đo ni đóng giày cho tôi, biết chồng tôi không được, đã có thứ này....
"Được rồi, nếu mà thần kỳ như vậy, cậu còn cần chồng cậu làm gì chứ, đời này dựa vào nó là xong?" Nói xong, tôi còn vươn tay chạm vào thứ kia, nói ra thì thứ đồ chơi này cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đút nó vào trong đó, ít nhiều tôi vẫn còn chút hoài nghi.
Không thể ngờ nổi khi nghe tôi nói vậy, Tống Hàm Ngưng bỗng nở một nụ cười xấu xa: "Thứ này dù tốt thật, nhưng dù sao cũng là vật chết, sao mà thoải mái bằng đàn ông được, sự nồng nhiệt ấy, không cần tớ phải nói thêm chứ? Dù sao nó cũng chỉ là vật thay thế thôi."
Lúc này Tống Hàm Ngưng mới lẩm bẩm, "Mấy bộ đồ đó đều là do ông xã tớ mua cho để mặc cho lão ấy xem, còn mấy thứ tớ cho cậu xem bây giờ mới là bảo bối của tớ, ngay cả chồng tớ cũng không biết đâu!"
Nghe cô ấy nói vậy, tôi càng thấy tò mò, thứ gì mà đến chồng cô ấy cũng giấu?
Không lâu sau, Tống Hàm Ngưng bò từ dưới giường dậy, trong tay còn cầm một thứ, nhìn qua kích cỡ chỉ bằng một cái bút laser, phía sau còn có một sợi dây, đầu bên kia là một chốt mở.
Tôi không suy nghĩ gì mà hỏi: "Không phải cậu bảo là đồ tốt à, lấy cái bút laser ra làm gì?" Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái bút laser có chốt mở thế này, đúng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.
Ai ngờ tôi vừa nói xong, Tống Hàm Ngưng đã cười phá lên, khiến tôi không sao hiểu nổi, cô nàng này bị sao vậy, tự nhiên lại như thế?
"Trước tớ còn không tin, giờ thì tin rồi, Mục Hạ à, cậu đúng là một hòn đá!!" Sau khi cười một trận, cô nàng mới tiếp tục giải thích cho tôi: "Thứ này, không phải là bút laser gì cả, xem ra tớ phải phổ cập kiến thức cho cậu mới được, nếu không sau này làm sao cậu giữ được chồng!"
So với việc giữ chân đàn ông, tôi hứng thú với đồ vật trong tay Tống Hàm Ngưng hơn!
"Cậu đừng có lừa tôi, đây không phải là bút laser?" Nói xong, tôi cầm lấy thứ trong tay Tống Hàm Ngưng, sau đó nhìn cô ấy, mở cái chốt kia ra.
Tia laser không xuất hiện như dự đoán, mà trái lại, chiếc bút laser trong tay tôi bỗng nhiên rung lên, khiến tôi sợ đến mức quăng luôn ra ngoài.
"Trông cậu sợ chưa kìa, giờ thì biết chưa, còn bảo là bút laser, tớ không nỡ bóc mẽ cậu thôi!" Tống Hàm Ngưng thấy vậy bèn cười trêu tôi.
Thấy cô ấy như vậy, tôi bỗng mất vui, "Chỉ có cậu giỏi được chưa? Mau, nói cho tớ biết mấy thứ này rốt cuộc là để làm gì?"
Tống Hàm Ngưng vươn tay tắt công tắc, mờ ám nhìn tôi cười, "Thứ này là bảo bối đó, là bạn tốt của phụ nữ chúng ta!"
Nói xong, Tống Hàm Ngưng nhích lại gần bên cạnh tôi, tiếp tục: "Thứ này ấy, có khi còn lợi hại hơn chỗ đó của đàn ông, đàn ông có khỏe đến đâu cũng có lúc cần nghỉ ngơi, nhưng bảo bối này, chỉ cần có pin thì nó chính là động cơ vĩnh cửu!"
Nghe thấy cô ấy nói vậy, tôi không khỏi xấu hổ. Nếu không chắc chắn Tống Hàm Ngưng không hề biết về tình hình trong nhà tôi, có lẽ tôi sẽ hoài nghi cô ấy chuẩn bị riêng cho mình ấy.
"Cậu nghĩ đi, lúc chồng đi công tác không ở nhà, cậu lại cô đơn khó chịu, vậy phải làm thế nào?"
Triệu Nghị....
Khi nghe đến đây, tôi lại nghĩ đến Triệu Nghị theo bản năng....
Trời ơi, rốt cuộc tôi đang làm gì? Tại sao luôn nghĩ đến người đàn ông đó, suy nghĩ này khiến tôi có cảm giác không lạnh mà run.
Tuy tôi biết như vậy không tốt, nhưng không hiểu sao trong lòng lại luôn nghĩ đến người đàn ông đã khiến tôi cảm nhận được sự sung sướng kia.
Còn chưa kịp định thần, Tống Hàm Ngưng lại tiếp tục nói: "Có nó, cậu không cần lo lắng nữa, lúc nào muốn thì cứ bỏ vào, tuyệt đối sẽ khiến cậu muốn ngừng mà không được!"
Tống Hàm Ngưng nói, đồng thời còn lộ ra vẻ sung sướng không gì sánh nổi, khiến tôi ngứa ngáy trong lòng, thứ này, đúng là đo ni đóng giày cho tôi, biết chồng tôi không được, đã có thứ này....
"Được rồi, nếu mà thần kỳ như vậy, cậu còn cần chồng cậu làm gì chứ, đời này dựa vào nó là xong?" Nói xong, tôi còn vươn tay chạm vào thứ kia, nói ra thì thứ đồ chơi này cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đút nó vào trong đó, ít nhiều tôi vẫn còn chút hoài nghi.
Không thể ngờ nổi khi nghe tôi nói vậy, Tống Hàm Ngưng bỗng nở một nụ cười xấu xa: "Thứ này dù tốt thật, nhưng dù sao cũng là vật chết, sao mà thoải mái bằng đàn ông được, sự nồng nhiệt ấy, không cần tớ phải nói thêm chứ? Dù sao nó cũng chỉ là vật thay thế thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.