Chương 39: Chương 39
Trần Phan Trúc Giang
23/01/2022
Nhiên và Nhi một trước một sau ra khỏi nhà vệ sinh, hai người bọn họ như không có một chút liên quan gì đến nhau cả, cứ như hai người xa lạ vô
tình chạm phải nhau.
Nghiêm cố tình đứng đợi Nhiên, vừa nãy nhìn thấy Nhi đi ra trước, anh có chút chột dạ, bây giờ nhìn thấy Nhiên yên ổn bình thường đi ra, anh mới yên tâm trong lòng. Đợi Nhiên bước đến, anh cười hỏi cô:
- Đụng mặt Nhi ở trong kia hả? Có gây nhau không?
Nhiên lắc đầu, cô cười cười:
- Người dưng ấy mà, gây nhau làm gì cho mỏi miệng.
Nghiêm gật gù:
- Vậy thì tốt, ra ngoài đi, bọn nó chờ em kìa.
Nhiên vốn dĩ tìm cớ đi vệ sinh là muốn trốn đám lâu la kia để tìm Phong nhưng bây giờ cô có chút khó chịu trong lòng, tạm thời cần có thời gian để ổn định trở lại. Cô không phải đứa bé 2,3 tuổi mà ai nói gì cũng tin. Chẳng qua ngay từ đầu cô đã có sự dè chừng với Uyển, cộng thêm những lời nói của Nhi vừa nãy, cô nhất thời cảm thấy có chút ngứa ngáy khó ở. Chưa chắc những gì Nhi nói là đúng, vấn đề là do cô có sự tin tưởng lời nói của Nhi. Trước khi suy nghĩ thông suốt, cô tốt nhất đừng nên gặp hai người bọn họ, kẻo lại không kìm được mà làm ra những chuyện hối hận không kịp...
Nhiên khoác vai Nghiêm, cô cười bảo:
- Vậy anh em mình chấp tụi nó không say không về... ok không lão đại?
Nghiêm mừng còn không kịp, anh cười ha hả:
- Chờ gì nữa, ra trận thôi.
.................................
Phong ở bên này cũng đang tụ tập với bạn học cũ, chỉ có điều là anh không uống rượu, lâu lâu uống một ít để hòa đồng cùng mọi người. Anh chơi được một chút thì đi tìm Nhiên, từ xa đã nhìn thấy Nhiên cười ngặt nghẽo đỏ bừng cả mặt. Không cần hỏi cũng biết cô uống khá nhiều, hình như là muốn say mất rồi. Anh đột nhiên thở dài trong lòng, quả nhiên tuổi trẻ ai cũng sống hết mình với những cuộc vui như vậy.
Nghiêm nhìn thấy Phong, anh khều tay Nhiên rồi nói nhỏ vào tai cô. Nhiên lúc này gật gù nghe ngóng, lát sau cô đặt ly rượu xuống bàn rồi xoay người chạy ù về phía Phong. May là có Phong đón kịp, nếu không cô đã luôn trớn chạy thêm một đoạn nữa rồi.
Phong giữ lấy Nhiên, anh ngửi rõ được mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người cô, chân mày anh nhíu lại, anh hỏi:
- Sao uống nhiều vậy em? Anh đưa em về nhé?
Nhiên cười ngây ngô, cô say rồi, đầu óc không được tỉnh táo, cũng chưa muốn về...
- Em ở lại với mọi người, lát nữa... lão đại đưa em về. Anh về trước đi, đừng đợi em.
Phong cảm nhận được có chút gì đó khác lạ trong cách biểu đạt của Nhiên, nhưng cũng có thể do lâu ngày gặp lại bạn bè, cô uống quá chén cũng là chuyện dễ hiểu...
Anh vén tóc cho cô, chỉnh sửa váy áo giúp cô, anh nói:
- Vậy anh ở lại đợi em, lát nữa anh đưa em về, đỡ phiền đến Nghiêm.
Nhiên nhíu mày nhìn anh, cô không đồng ý:
- Không, anh về trước đi, em tự về được mà, trước giờ em toàn tự về, em quen rồi. Hức... chị Uyển đau chân... anh đưa chị ấy về đi... đừng có đợi em...
Phong nhìn cô, anh biết chắc là cô đang có chuyện gì đó, bình thường cô chẳng bao giờ nói chuyện với anh bằng thái độ này. Say thì say, nhưng Nhiên bám anh như vậy, có say cũng quấn lấy anh, chứ không thể cự tuyệt như thế này...
Đối với một người đang say, biện pháp mạnh không phải là cách tốt, anh tạm thời sẽ thỏa hiệp với cô.
- Ừ, vậy anh đưa cô ấy về trước, anh đến đón em sau nhé... đừng uống nhiều quá, biết không?
Nhiên gật gật đầu, cô cười cười:
- Biết rồi ạ.
Phong gật đầu:
- Quay lại chơi với mọi người đi, bọn họ đang chờ em.
Nhiên gật đầu, cô không nói thêm gì, liền xoay người rời đi. Cô biết, cô biết cô ăn nói với anh như vậy là không đúng nhưng cô khó chịu lắm, chẳng muốn nói chuyện dễ nghe nữa. Có phải giống như những người trên mạng thường hay nói... phía sau một người đàn ông trưởng thành và từng trải thì luôn có một bóng hình mà anh ta yêu đến khắc cốt ghi tâm hay không?
Tình yêu khắc cốt ghi tâm thì đẹp đấy... nhưng mà cô đến muộn rồi!
________________________
Phong dìu Uyển ra xe, hôm nay anh đi xe hơi, là xe của Cao Vĩ. Anh có dặn dò Thiện, nhờ Thiện nói với Nghiêm đừng cho Nhiên uống quá nhiều. Nhiên tâm trạng có vẻ không được tốt, uống nhiều lại càng hại đến sức khỏe của cô.
Uyển ngồi ở ghế phụ lái, cô có chút lo lắng hỏi Phong:
- Sao anh không kêu Nhiên về, em thấy cô ấy uống nhiều quá rồi đó.
Phong không mặn không nhạt trả lời:
- Lâu lâu có dịp, để cô ấy uống đi. Anh có nhờ người trông rồi, sẽ không sao đâu.
Uyển gật đầu, cô lại hỏi:
- Em nhớ ngày trước anh nói anh không thích con gái biết uống rượu bia, bây giờ khác rồi Phong nhỉ?
Phong cười cười:
- Già rồi, suy nghĩ thoáng một chút để còn có người yêu. Cổ hủ như trước thì ế đến già sao Uyển?
Uyển cũng cười, chẳng qua là trong lòng cô còn rất nhiều thứ muốn hỏi Phong...
- Em thấy lạ thật, rõ ràng Nhiên không giống một chút gì với mẫu phụ nữ mà anh thích. Lý do nào mà hai người quen nhau được hay vậy?
Phong chịu thua, đến anh còn không biết được lý do thì làm sao anh nói cho Uyển biết được.
- Chắc có thể vì Nhiên không giống với mẫu người anh thích nên anh mới thích cô ấy.
Uyển cố tình nói tiếp:
- Ở bên cạnh Nhiên chắc anh phải thay đổi bản thân rất nhiều nhỉ? Cô ấy trẻ con, hoạt bát, sôi nổi như vậy... cô ấy không thể thay đổi theo anh thì chỉ còn cách anh phải thay đổi theo cô ấy.
Phong vừa tập trung lái xe vừa trả lời:
- Anh thích cô ấy nhiều như vậy, thay đổi một chút cũng không có gì to tát. Chỉ sợ cô ấy chịu không được áp lực từ phía gia đình anh, còn ở anh, anh sẵn sàng thay đổi vì cô ấy.
- Như vậy có vất vả quá không? Chỉ một bên hy sinh như vậy thì sao gọi là yêu nhau?
Phong lúc này mới nhìn sang Uyển, anh không khó chịu nhưng giọng nói đã có phần cứng rắn hơn một chút.
- Ý của em là gì vậy Uyển?
Uyển biết mình lỡ lời, cô tìm cách chống chế:
- Không có gì... em chỉ sợ cô ấy không bền với anh, để sau cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình anh. Anh cũng thấy rồi đó, cuộc vui của một cô gái trẻ tuổi, kiểu người thành thục như chúng ta không có chỗ xen vào. Thế giới của Nhiên còn rất mới mẻ, bọn mình thì lại quá ngán ngẫm với cái thế giới sinh tồn này. Cô gái trẻ yêu một cậu thanh niên trẻ, hai người cùng một thế giới, cùng một mục đích theo đuổi. Nhưng nếu một cô gái trẻ yêu một người đàn ông thành thục, hoặc là cô gái ấy an phận, hoặc là người đàn ông ấy phải chấp nhận cho cô ấy bay nhảy khám phá thế giới xung quanh...
Dừng vài giây, Uyển lại nói:
- Cái anh cần bây giờ là một người vợ, một mái ấm gia đình nhưng cái mà Nhiên cần lại là hoài bão, là khát vọng chinh phục thế giới. Em và anh đã từng trải qua cái thời thanh xuân nhiệt huyết như vậy, cũng đã từng sống và cống hiến cho ước mơ rất hết lòng... làm sao có thể ngăn cấm Nhiên không được bay nhảy thỏa sức? Nhưng nếu anh chấp nhận như vậy thì sao, đợi thêm vài năm nữa, anh lớn thêm vài tuổi, sức khỏe khi ấy cũng có hạn, liệu có còn đủ bao dung cho cô ấy nữa hay không? Em cũng đồng ý là Nhiên có thể vì anh mà gạt bỏ đi ước mơ của mình, nhưng nếu làm như vậy... sẽ thiệt thòi cho cô ấy nhiều lắm đó Phong.
Phong im lặng, anh đã từng nghĩ rất nhiều đến những chuyện này, anh cũng đã từng rất do dự về tương lai của anh và Nhiên. Đúng vậy, thứ anh cần bây giờ là một mái ấm gia đình, anh cũng muốn có con, một trai một gái thì càng tốt. Anh yêu Nhiên, anh có thể bao dung, chiều chuộng, nuông chiều cô hết khả năng của anh. Thậm chí anh nghĩ, nếu sau này anh và cô cưới nhau, nếu cô chưa muốn có con, anh cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà, đó là suy nghĩ của bây giờ, suy nghĩ cố chấp của một người đang yêu. Anh chỉ sợ thêm vài ba năm nữa, khi nhìn thấy mọi người đều có con, anh khi ấy không có, anh lại bắt đầu có suy nghĩ ép buộc Nhiên. Anh không bàn đến thân phận cháu đích tôn của mình, anh chỉ bàn riêng đến bản thân anh, một người đàn ông chân chính.
Anh yêu Nhiên, anh chỉ muốn cho cô những gì tốt đẹp nhất, thoải mái và hạnh phúc nhất. Anh không muốn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên suy nghĩ của cô, như vậy sẽ rất đáng thương cho cô. Để sống với nhau suốt cuộc đời này, Nhiên phải trả một cái giá đắc hơn những gì mà anh bỏ ra... anh chỉ sợ cô rồi sẽ hối hận, rồi sẽ trách móc anh. Anh hơn cô mười tuổi và anh cũng sẽ là người chết trước cô...
Thấy Phong im lặng, Uyển thở dài, cô nói:
- Em cũng thích Nhiên, nhìn thấy cô ấy em như nhìn thấy lại thời thanh xuân của mình. Nhưng em là bạn của anh, em không thể nào không nhắc nhở anh. Anh và cô ấy cách nhau 10 tuổi, đó không phải là con số nhỏ... đừng để Nhiên cũng giống như em... vất vả ngược xuôi với một đứa nhỏ không có cha...
Câu nói cuối cùng kia của Uyển như đâm thẳng vào tim anh, khiến anh nghẹn đắng không phản bác được câu nào. Cô gái nhỏ của anh... anh đau lòng đến chết mất!
___________________________
Nhiên tỉnh dậy đã là tám giờ tối, đầu cô nhức bừng bừng, toàn thân rã rời như vừa đi mượn của ai về vậy. Chết tiệt thật, cái đám lâu la kia ép cô uống quá nhiều, nếu lão đại không uống thay cô chắc có nước bây giờ đem cô đi chôn sống luôn rồi. Cái giá của việc yếu mà thích ra gió là như thế này đây, ngu hết chỗ nói mà.
Vú Tư sau khi dỗ cu Bắp ngủ thì sang phòng nhìn Nhiên một lát. Bà vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Nhiên đầu tóc rối tung, mặt mũi nhem nhuốc phấn son đang ngồi thù lù như hồn ma thiếu nữ. Bà lắc đầu, chậc lưỡi vài tiếng, bà càu nhàu:
- Ăn nhậu cho cố vào rồi hư thân mất nết... cho chừa cái tật của mày... giờ thấy khổ chưa hả con?
Nhiên ngước mắt nhìn vú Tư, cô cười không nổi, giọng khàn đặc như vịt đực:
- Con đau họng quá vú ơi.
Vú Tư cười khinh trong lòng, cô không đau họng thì bà mới thấy lạ đó, vừa khóc vừa gào hét loạn hết cả lên thì làm sao không đau họng cho được. Phải bà là cậu Cả thì bà đã lấy băng keo bịt miệng cô lại rồi, ở đó mà nhậu nhẹt gây sự.
Bà đi tới trước mặt cô, rót cho cô ly nước, bà làu bàu:
- Uống đi rồi tôi đi nấu gì đó cho cô ăn, khổ thân tôi quá, kiếp trước tôi mất nợ cô à? Mà này, ngày mai tỉnh táo thì đi tìm cậu Cả mà xin lỗi đi.
Nhiên vốn dĩ còn lơ tơ mơ nhưng khi nghe vú Tư nói câu sau, cô liền trợn mắt lên nhìn bà. Cô bò đến gần bà, gấp gáp hỏi:
- Vú... xin lỗi gì? Con... con nói cái gì hả vú? Vú?
Vú Tư nhếch môi nhìn cô:
- Tôi biết ngay là cô không còn nhớ gì mà, nhưng tôi cũng không biết cô nói cái gì, cô muốn biết thì tự đi mà hỏi cậu Cả. Ban nãy lúc dỗ cô ngủ, cậu Cả có vẻ buồn lắm... à mà tôi nghe loáng thoáng là thế thân, thế thân gì gì đó. Nói chung nghe không rõ, không dám nói bừa.
Nhiên ngã phịch ra giường, cô chịu chết rồi, cô không nhớ, cô không nhớ là cô đã nói cái gì với Phong. Bây giờ làm sao đây, chắc anh tức giận lắm... làm sao đây?
Sau khi tỉnh dậy, Nhiên ăn uống tắm rửa, sau đó mới đến trước phòng của Phong gõ cửa tìm anh. Ấy vậy mà cô vừa gõ cửa, vừa gọi tên anh nhưng mãi không thấy anh ra mở cửa. Cứ tưởng là anh giận cô, cô mới chạy về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Đợi gần nửa giờ đồng hồ mà vẫn không thấy anh trả lời, cô bấm bụng gọi cho anh. Cũng may là cuối cùng anh cũng chịu bắt máy...
- Nhiên dậy rồi hả em?
Nhiên thở phào một hơi, nghe giọng của anh thế này thì chắc là anh không giận cô nhiều rồi.
- Dạ, em sang phòng tìm anh... em kêu hoài mà không thấy ai hết. Anh... không ở trong phòng ạ?
Phong vừa xuống đóng thêm tiền viện phí, giờ này ở bệnh viện không còn đông đúc, anh tìm một nơi ít người qua lại để nói chuyện với cô.
- Ừ, anh đang ở bệnh viện, bé Hoài bị sốt co giật, con bé có tiền sử động kinh.
Nhiên sửng người, cô vội hỏi gấp:
- Bé Hoài? Con bé sao rồi anh? Em lên bệnh viện được không?
Phong dụi dụi điếu thuốc xuống đất, anh nói:
- Giờ khuya rồi, sáng mai anh về đón em. Con bé tỉnh lại rồi, không sao nữa, em đừng lo.
Nhiên thở phào một hơi, cô trấn an Phong rồi tắt máy để anh còn đi lấy thuốc cho bé Hoài. Phong kêu cô đừng lên nhưng cô sẽ lén lên thăm, nếu không lên xem thử tình hình thế nào chắc cả đêm cô ngủ không được mất. Khổ thân bé Hoài, chắc con bé sợ nhiều lắm!
.......................................
Nhiên đi xe máy, cô chạy bán sống bán chết lên đến bệnh viện cũng đã gần 10 giờ, may là vừa kịp còn được vào thăm bệnh. Cô định gọi cho Phong nhưng khi nãy cô nghe được Phong nói chuyện với y tá số giường bệnh của bé Hoài nên cô cứ thế đi thẳng lên phòng bệnh. Bé Hoài vẫn còn đang nằm ở giường bệnh của phòng cấp cứu, chưa được ra phòng riêng, vậy nên chỉ cần đi đến khu cấp cứu là có thể nhìn thấy con bé.
Lúc Nhiên đến vừa vặn bé Hoài vẫn còn thức, chắc có lẽ vì cô đeo khẩu trang nên con bé không nhận ra cô. Nhiên đi gần đến giường bệnh của bé Hoài, đang định kêu Phong thì lại nghe được giọng nói lí nhí của bé Hoài vang lên.
- Ba Phong... ba đừng bỏ mẹ con được không ba? Ba hứa với con là không bao giờ bỏ con và mẹ rồi mà?
Nhiên khựng bước chân, cô lánh vào một chiếc giường bệnh còn trống, vờ lấy điện thoại đưa lên tai giống như là gọi cho người thân. Trong lòng mang một nỗi sợ hãi rất khó nói nên lời...
Mà ở đây bé Hoài thấy Phong im lặng, con bé lại nói, nói như muốn khóc:
- Ba Phong cưới chị Nhiên hả? Ba Phong không còn thương Hoài với mẹ Uyển nữa hả ba?
Phong khó xử trong lòng hết sức, con bé mới vừa ổn định, anh mà nói thẳng thắn thì lại sợ con bé khóc lóc rồi làm mệt. Mà nếu nói dối thì anh không đành lòng, nói dối con nít cũng không phải việc gì tốt.
Uyển dỗ dành bé Hoài, cô khuyên nhủ con gái:
- Hoài nè, không được nhõng nhẽo như vậy, ba Phong vẫn thương con mà.
Bé Hoài bắt đầu mếu máo:
- Nhưng con không muốn như vậy, con muốn có ba, là ba của con chứ không phải ba của người ta. Bạn bè con ai cũng có ba, còn con không có... ba Phong đã hứa sẽ thương con... ba mà cưới chị Nhiên... con ghét ba.
Uyển khổ sở rưng rưng nước mắt, cô lúc này không biết làm sao để có thể dỗ dành được bé Hoài. Cô đâu nghĩ con bé sẽ ương ngạnh như vậy, nếu biết như vậy thì cô đã không nói chuyện của Phong và Nhiên cho con bé nghe rồi.
- Hoài, con không nghe lời mẹ nói hả? Có tin mẹ cho con về ngoại, không bao giờ cho con tới nhà ba Phong nữa luôn không?
Bé Hoài khóc ầm lên:
- Ba với mẹ lừa con, con là đứa không cha, con là con hoang... người ta nói con là con hoang... con hoang là đồ bị bỏ rơi. Đâu ai cần con, ba Phong đòi cưới chị Nhiên, mẹ thì đòi cho con về ngoại... ác độc... ba mẹ ác độc!
Uyển giận đến tái mặt, cô vung tay muốn đánh bé Hoài thì bị Phong ngăn lại. Anh thở dài một hơi rồi mới đi tới ôm bé Hoài, anh trước là muốn con bé yên lòng rồi anh sẽ từ từ giải thích cho con bé nghe sau.
- Ba không bỏ con, ba đã hứa với ba ruột của con là sẽ không bỏ rơi con với mẹ Uyển mà.
Bé Hoài khóc ít lại, con bé tròn mắt nhìn anh, giọng lí nhí, hỏi:
- Vậy ba cưới mẹ Uyển đi, con với ba với mẹ là người một nhà. Con muốn giống như bây giờ nè, có ba có mẹ... không thích có chị Nhiên và Bắp...
Phong do dự, mặc dù là dỗ trẻ con nhưng anh lại không muốn nói dối. Anh làm sao có thể cưới Uyển, năm đó là vì anh còn trẻ, vì sốc trước cái chết của Đăng nên anh mới...
Lúc này, Uyển đột nhiên huých tay anh, cô nháy mắt ra hiệu cho anh cứ đồng ý trước với bé Hoài. Hết cách, Phong đành gật đầu, cũng chỉ là gật đầu cho có chứ anh cũng chưa từng mở miệng nói sẽ cưới Uyển...
Nhưng mà Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy cái huých tay kia của Uyển, cô bây giờ đang khổ sở muốn chết, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn vậy. Cô thấy rất rõ cái gật đầu kia của Phong, là anh gật đầu, anh gật đầu đồng ý cưới Uyển làm vợ, để cho bé Hoài có ba có mẹ đàng hoàng chân chính. Đã vậy còn muốn cô và cu Bắp biến mất nữa chứ?
Đúng, đúng là lời nói của trẻ con thì không nên hơn thua trách móc, nhưng cô biết phải làm sao bây giờ, cô biết phải thông cảm bằng cách nào đây? Cô đứng ở đây, với cương vị là người ngoài trong mối quan hệ của bọn họ. Trẻ con đòi hỏi là chuyện bình thường nhưng người lớn chẳng lẽ không biết giải thích, dạy dỗ? Hay là chính người lớn cũng muốn như vậy, cũng muốn hợp thức hóa để về cùng một nhà với nhau?
Thôi được rồi, trẻ con luôn được ưu tiên, cô chịu thua vậy... về ngủ cho đỡ nhục nhã. Cô cũng hy vọng ngày mai, Phong sẽ tự nói ra và giải thích cho cô chuyện của đêm hôm nay. Cô không muốn cô là người hỏi, cô không muốn cái gì cô cũng phải hỏi!
..........................................
Nhiên chạy đi thì nhanh nhưng chạy về lại rất chậm, cô vừa chạy vừa suy ngẫm về mối quan hệ của mình và Phong. Cô rất dễ thỏa hiệp cũng rất tin tưởng Phong, từ sáng tới giờ, trong lòng cô rất hỗn loạn nhưng cô cũng chưa có ý định tìm anh để chất vấn. Còn về chuyện cô nói gì với Phong khi say, cô thật sự không nhớ, mà nếu đã không nhớ thì không tính vào vậy.
Về lại biệt thự, Nhiên uể oải vác thân xác rã rời trở về phòng, ngày hôm nay quả thật quá mệt mỏi, cô bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi. Giờ này đã là rất khuya, mọi người trong nhà gần như đã ngủ hết. Nhiên bước hết cầu thang, cô đang định đi về phòng thì đột nhiên nhìn thấy ở phía dưới phòng trưng bày, dường như có ai đó đang lén lút đem cái gì đi ra. Trông vật ấy khá giống như là một khung hình hoặc là một bức tranh...
Hai chữ "bức tranh" vừa lóe lên trong đầu, Nhiên liền liên tưởng đến bức tranh mà ông chủ Thượng đã tìm kiếm từ lâu. Máu xông pha tò mò nổi lên, cô liền ngồi thụp xuống, ẩn nấp xem người kia sẽ làm gì tiếp theo. Mà người kia đúng là không nhìn thấy cô, họ tiếp tục làm tiếp công việc của mình. Vừa canh chừng vừa lén lút ôm vật trong người đi ra ngoài. Tức thật, từ người cho đến vậy đều đen thui kín mít, cô không nhìn được là ai, cũng không dám xác định đó có phải là bức tranh hay không?
Nấp ở đây không phải là cách hay, Nhiên liền từ từ nhốm người ngồi dậy, cô bước thật nhẹ xuống cầu thang, bước chân song song với người đang đi ở phía dưới. Canh vừa kịp thời cơ, cô liền tung người chạy thật nhanh về phía người áo đen kia, vừa tới gần cô đã với tay chộp vội lấy vật mà người đó đang ôm khư khư trong người. Như nắm chắc được một nửa thành công, cô lúc này mới hét ầm lên:
- Cướp, cướp, có cướp!
Người kia không ngờ tới Nhiên sẽ xuất hiện, nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, lại thấy cô chộp được một nửa vật trên tay, tên kia liền vung tay đấm cho cô mấy cái. Nhưng Nhiên lỳ lắm, bị đấm cỡ nào cũng không chịu buông tay, đã vậy cô còn tay đấm chân đá loạn xạ, nhất quyết muốn giành lấy vật bí ẩn này.
Kẻ kia biết Nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc, hắn trừng lớn mắt nhìn cô, sự hung ác có thừa, tay rút lấy con dao đã thủ sẵn trong người, hắn muốn ăn thua đủ với Nhiên. Nhiên nhìn thấy con dao sắc nhọn, cô thầm than một tiếng, nhưng đến bước này rồi, cô không thể bỏ cuộc giữa chừng. Cô dùng hết sức lực, rút mạnh vật ở trong người tên kia về phía mình, ôm trọn được vật bí ẩn vào người thì cũng là lúc cô không còn khả năng phòng vệ...
- Mày... chết đi!
"Sựt" một tiếng rồi lại "sựt" thêm một tiếng nữa, hai mắt Nhiên trợn tròn, cô cảm nhận rõ ràng được mũi dao bén nhọn đâm vào lưng cô. Tiếc quá, cô chạy không kịp rồi... chạy không kịp rồi!
Lúc này, mọi người trong nhà mới bắt đầu chạy đến, mà tên kia đâm Nhiên xong cũng đã co chân lẻn chạy mất hút từ lúc nào. Nhiên ngã khuỵ xuống sàn nhà, tay ôm khư khư vật đen kia vào trong người. Cô nấc nghẹn vài tiếng vì đau đớn, máu tuôn ra như suối chảy, con dao nhọn dính đầy máu cũng bị vứt lại nằm lăn lóc bên cạnh cô...
Hai mắt Nhiên mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà... cô thầm nghĩ... cuộc đời cô... chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc luôn sao? Cô còn trẻ, vậy mà lại chết trước cả Phong... chết trước cả bà lão Nhĩ nhà cô. Thiệt là...
- Cô Nhiên... trời ơi cô Nhiên... cứu... gọi xe... cứu người... nhanh lên!
Có lẽ lúc này, Nhiên sẽ không thể nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ sau lớp vải đen mà cô đang ôm trong người. Một luồng ánh sáng màu đỏ rất lạ... thật sự rất kỳ lạ!
Nghiêm cố tình đứng đợi Nhiên, vừa nãy nhìn thấy Nhi đi ra trước, anh có chút chột dạ, bây giờ nhìn thấy Nhiên yên ổn bình thường đi ra, anh mới yên tâm trong lòng. Đợi Nhiên bước đến, anh cười hỏi cô:
- Đụng mặt Nhi ở trong kia hả? Có gây nhau không?
Nhiên lắc đầu, cô cười cười:
- Người dưng ấy mà, gây nhau làm gì cho mỏi miệng.
Nghiêm gật gù:
- Vậy thì tốt, ra ngoài đi, bọn nó chờ em kìa.
Nhiên vốn dĩ tìm cớ đi vệ sinh là muốn trốn đám lâu la kia để tìm Phong nhưng bây giờ cô có chút khó chịu trong lòng, tạm thời cần có thời gian để ổn định trở lại. Cô không phải đứa bé 2,3 tuổi mà ai nói gì cũng tin. Chẳng qua ngay từ đầu cô đã có sự dè chừng với Uyển, cộng thêm những lời nói của Nhi vừa nãy, cô nhất thời cảm thấy có chút ngứa ngáy khó ở. Chưa chắc những gì Nhi nói là đúng, vấn đề là do cô có sự tin tưởng lời nói của Nhi. Trước khi suy nghĩ thông suốt, cô tốt nhất đừng nên gặp hai người bọn họ, kẻo lại không kìm được mà làm ra những chuyện hối hận không kịp...
Nhiên khoác vai Nghiêm, cô cười bảo:
- Vậy anh em mình chấp tụi nó không say không về... ok không lão đại?
Nghiêm mừng còn không kịp, anh cười ha hả:
- Chờ gì nữa, ra trận thôi.
.................................
Phong ở bên này cũng đang tụ tập với bạn học cũ, chỉ có điều là anh không uống rượu, lâu lâu uống một ít để hòa đồng cùng mọi người. Anh chơi được một chút thì đi tìm Nhiên, từ xa đã nhìn thấy Nhiên cười ngặt nghẽo đỏ bừng cả mặt. Không cần hỏi cũng biết cô uống khá nhiều, hình như là muốn say mất rồi. Anh đột nhiên thở dài trong lòng, quả nhiên tuổi trẻ ai cũng sống hết mình với những cuộc vui như vậy.
Nghiêm nhìn thấy Phong, anh khều tay Nhiên rồi nói nhỏ vào tai cô. Nhiên lúc này gật gù nghe ngóng, lát sau cô đặt ly rượu xuống bàn rồi xoay người chạy ù về phía Phong. May là có Phong đón kịp, nếu không cô đã luôn trớn chạy thêm một đoạn nữa rồi.
Phong giữ lấy Nhiên, anh ngửi rõ được mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người cô, chân mày anh nhíu lại, anh hỏi:
- Sao uống nhiều vậy em? Anh đưa em về nhé?
Nhiên cười ngây ngô, cô say rồi, đầu óc không được tỉnh táo, cũng chưa muốn về...
- Em ở lại với mọi người, lát nữa... lão đại đưa em về. Anh về trước đi, đừng đợi em.
Phong cảm nhận được có chút gì đó khác lạ trong cách biểu đạt của Nhiên, nhưng cũng có thể do lâu ngày gặp lại bạn bè, cô uống quá chén cũng là chuyện dễ hiểu...
Anh vén tóc cho cô, chỉnh sửa váy áo giúp cô, anh nói:
- Vậy anh ở lại đợi em, lát nữa anh đưa em về, đỡ phiền đến Nghiêm.
Nhiên nhíu mày nhìn anh, cô không đồng ý:
- Không, anh về trước đi, em tự về được mà, trước giờ em toàn tự về, em quen rồi. Hức... chị Uyển đau chân... anh đưa chị ấy về đi... đừng có đợi em...
Phong nhìn cô, anh biết chắc là cô đang có chuyện gì đó, bình thường cô chẳng bao giờ nói chuyện với anh bằng thái độ này. Say thì say, nhưng Nhiên bám anh như vậy, có say cũng quấn lấy anh, chứ không thể cự tuyệt như thế này...
Đối với một người đang say, biện pháp mạnh không phải là cách tốt, anh tạm thời sẽ thỏa hiệp với cô.
- Ừ, vậy anh đưa cô ấy về trước, anh đến đón em sau nhé... đừng uống nhiều quá, biết không?
Nhiên gật gật đầu, cô cười cười:
- Biết rồi ạ.
Phong gật đầu:
- Quay lại chơi với mọi người đi, bọn họ đang chờ em.
Nhiên gật đầu, cô không nói thêm gì, liền xoay người rời đi. Cô biết, cô biết cô ăn nói với anh như vậy là không đúng nhưng cô khó chịu lắm, chẳng muốn nói chuyện dễ nghe nữa. Có phải giống như những người trên mạng thường hay nói... phía sau một người đàn ông trưởng thành và từng trải thì luôn có một bóng hình mà anh ta yêu đến khắc cốt ghi tâm hay không?
Tình yêu khắc cốt ghi tâm thì đẹp đấy... nhưng mà cô đến muộn rồi!
________________________
Phong dìu Uyển ra xe, hôm nay anh đi xe hơi, là xe của Cao Vĩ. Anh có dặn dò Thiện, nhờ Thiện nói với Nghiêm đừng cho Nhiên uống quá nhiều. Nhiên tâm trạng có vẻ không được tốt, uống nhiều lại càng hại đến sức khỏe của cô.
Uyển ngồi ở ghế phụ lái, cô có chút lo lắng hỏi Phong:
- Sao anh không kêu Nhiên về, em thấy cô ấy uống nhiều quá rồi đó.
Phong không mặn không nhạt trả lời:
- Lâu lâu có dịp, để cô ấy uống đi. Anh có nhờ người trông rồi, sẽ không sao đâu.
Uyển gật đầu, cô lại hỏi:
- Em nhớ ngày trước anh nói anh không thích con gái biết uống rượu bia, bây giờ khác rồi Phong nhỉ?
Phong cười cười:
- Già rồi, suy nghĩ thoáng một chút để còn có người yêu. Cổ hủ như trước thì ế đến già sao Uyển?
Uyển cũng cười, chẳng qua là trong lòng cô còn rất nhiều thứ muốn hỏi Phong...
- Em thấy lạ thật, rõ ràng Nhiên không giống một chút gì với mẫu phụ nữ mà anh thích. Lý do nào mà hai người quen nhau được hay vậy?
Phong chịu thua, đến anh còn không biết được lý do thì làm sao anh nói cho Uyển biết được.
- Chắc có thể vì Nhiên không giống với mẫu người anh thích nên anh mới thích cô ấy.
Uyển cố tình nói tiếp:
- Ở bên cạnh Nhiên chắc anh phải thay đổi bản thân rất nhiều nhỉ? Cô ấy trẻ con, hoạt bát, sôi nổi như vậy... cô ấy không thể thay đổi theo anh thì chỉ còn cách anh phải thay đổi theo cô ấy.
Phong vừa tập trung lái xe vừa trả lời:
- Anh thích cô ấy nhiều như vậy, thay đổi một chút cũng không có gì to tát. Chỉ sợ cô ấy chịu không được áp lực từ phía gia đình anh, còn ở anh, anh sẵn sàng thay đổi vì cô ấy.
- Như vậy có vất vả quá không? Chỉ một bên hy sinh như vậy thì sao gọi là yêu nhau?
Phong lúc này mới nhìn sang Uyển, anh không khó chịu nhưng giọng nói đã có phần cứng rắn hơn một chút.
- Ý của em là gì vậy Uyển?
Uyển biết mình lỡ lời, cô tìm cách chống chế:
- Không có gì... em chỉ sợ cô ấy không bền với anh, để sau cùng người chịu thiệt cũng chỉ có mình anh. Anh cũng thấy rồi đó, cuộc vui của một cô gái trẻ tuổi, kiểu người thành thục như chúng ta không có chỗ xen vào. Thế giới của Nhiên còn rất mới mẻ, bọn mình thì lại quá ngán ngẫm với cái thế giới sinh tồn này. Cô gái trẻ yêu một cậu thanh niên trẻ, hai người cùng một thế giới, cùng một mục đích theo đuổi. Nhưng nếu một cô gái trẻ yêu một người đàn ông thành thục, hoặc là cô gái ấy an phận, hoặc là người đàn ông ấy phải chấp nhận cho cô ấy bay nhảy khám phá thế giới xung quanh...
Dừng vài giây, Uyển lại nói:
- Cái anh cần bây giờ là một người vợ, một mái ấm gia đình nhưng cái mà Nhiên cần lại là hoài bão, là khát vọng chinh phục thế giới. Em và anh đã từng trải qua cái thời thanh xuân nhiệt huyết như vậy, cũng đã từng sống và cống hiến cho ước mơ rất hết lòng... làm sao có thể ngăn cấm Nhiên không được bay nhảy thỏa sức? Nhưng nếu anh chấp nhận như vậy thì sao, đợi thêm vài năm nữa, anh lớn thêm vài tuổi, sức khỏe khi ấy cũng có hạn, liệu có còn đủ bao dung cho cô ấy nữa hay không? Em cũng đồng ý là Nhiên có thể vì anh mà gạt bỏ đi ước mơ của mình, nhưng nếu làm như vậy... sẽ thiệt thòi cho cô ấy nhiều lắm đó Phong.
Phong im lặng, anh đã từng nghĩ rất nhiều đến những chuyện này, anh cũng đã từng rất do dự về tương lai của anh và Nhiên. Đúng vậy, thứ anh cần bây giờ là một mái ấm gia đình, anh cũng muốn có con, một trai một gái thì càng tốt. Anh yêu Nhiên, anh có thể bao dung, chiều chuộng, nuông chiều cô hết khả năng của anh. Thậm chí anh nghĩ, nếu sau này anh và cô cưới nhau, nếu cô chưa muốn có con, anh cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà, đó là suy nghĩ của bây giờ, suy nghĩ cố chấp của một người đang yêu. Anh chỉ sợ thêm vài ba năm nữa, khi nhìn thấy mọi người đều có con, anh khi ấy không có, anh lại bắt đầu có suy nghĩ ép buộc Nhiên. Anh không bàn đến thân phận cháu đích tôn của mình, anh chỉ bàn riêng đến bản thân anh, một người đàn ông chân chính.
Anh yêu Nhiên, anh chỉ muốn cho cô những gì tốt đẹp nhất, thoải mái và hạnh phúc nhất. Anh không muốn đem suy nghĩ của mình áp đặt lên suy nghĩ của cô, như vậy sẽ rất đáng thương cho cô. Để sống với nhau suốt cuộc đời này, Nhiên phải trả một cái giá đắc hơn những gì mà anh bỏ ra... anh chỉ sợ cô rồi sẽ hối hận, rồi sẽ trách móc anh. Anh hơn cô mười tuổi và anh cũng sẽ là người chết trước cô...
Thấy Phong im lặng, Uyển thở dài, cô nói:
- Em cũng thích Nhiên, nhìn thấy cô ấy em như nhìn thấy lại thời thanh xuân của mình. Nhưng em là bạn của anh, em không thể nào không nhắc nhở anh. Anh và cô ấy cách nhau 10 tuổi, đó không phải là con số nhỏ... đừng để Nhiên cũng giống như em... vất vả ngược xuôi với một đứa nhỏ không có cha...
Câu nói cuối cùng kia của Uyển như đâm thẳng vào tim anh, khiến anh nghẹn đắng không phản bác được câu nào. Cô gái nhỏ của anh... anh đau lòng đến chết mất!
___________________________
Nhiên tỉnh dậy đã là tám giờ tối, đầu cô nhức bừng bừng, toàn thân rã rời như vừa đi mượn của ai về vậy. Chết tiệt thật, cái đám lâu la kia ép cô uống quá nhiều, nếu lão đại không uống thay cô chắc có nước bây giờ đem cô đi chôn sống luôn rồi. Cái giá của việc yếu mà thích ra gió là như thế này đây, ngu hết chỗ nói mà.
Vú Tư sau khi dỗ cu Bắp ngủ thì sang phòng nhìn Nhiên một lát. Bà vừa mở cửa bước vào thì đã thấy Nhiên đầu tóc rối tung, mặt mũi nhem nhuốc phấn son đang ngồi thù lù như hồn ma thiếu nữ. Bà lắc đầu, chậc lưỡi vài tiếng, bà càu nhàu:
- Ăn nhậu cho cố vào rồi hư thân mất nết... cho chừa cái tật của mày... giờ thấy khổ chưa hả con?
Nhiên ngước mắt nhìn vú Tư, cô cười không nổi, giọng khàn đặc như vịt đực:
- Con đau họng quá vú ơi.
Vú Tư cười khinh trong lòng, cô không đau họng thì bà mới thấy lạ đó, vừa khóc vừa gào hét loạn hết cả lên thì làm sao không đau họng cho được. Phải bà là cậu Cả thì bà đã lấy băng keo bịt miệng cô lại rồi, ở đó mà nhậu nhẹt gây sự.
Bà đi tới trước mặt cô, rót cho cô ly nước, bà làu bàu:
- Uống đi rồi tôi đi nấu gì đó cho cô ăn, khổ thân tôi quá, kiếp trước tôi mất nợ cô à? Mà này, ngày mai tỉnh táo thì đi tìm cậu Cả mà xin lỗi đi.
Nhiên vốn dĩ còn lơ tơ mơ nhưng khi nghe vú Tư nói câu sau, cô liền trợn mắt lên nhìn bà. Cô bò đến gần bà, gấp gáp hỏi:
- Vú... xin lỗi gì? Con... con nói cái gì hả vú? Vú?
Vú Tư nhếch môi nhìn cô:
- Tôi biết ngay là cô không còn nhớ gì mà, nhưng tôi cũng không biết cô nói cái gì, cô muốn biết thì tự đi mà hỏi cậu Cả. Ban nãy lúc dỗ cô ngủ, cậu Cả có vẻ buồn lắm... à mà tôi nghe loáng thoáng là thế thân, thế thân gì gì đó. Nói chung nghe không rõ, không dám nói bừa.
Nhiên ngã phịch ra giường, cô chịu chết rồi, cô không nhớ, cô không nhớ là cô đã nói cái gì với Phong. Bây giờ làm sao đây, chắc anh tức giận lắm... làm sao đây?
Sau khi tỉnh dậy, Nhiên ăn uống tắm rửa, sau đó mới đến trước phòng của Phong gõ cửa tìm anh. Ấy vậy mà cô vừa gõ cửa, vừa gọi tên anh nhưng mãi không thấy anh ra mở cửa. Cứ tưởng là anh giận cô, cô mới chạy về phòng lấy điện thoại nhắn tin cho anh. Đợi gần nửa giờ đồng hồ mà vẫn không thấy anh trả lời, cô bấm bụng gọi cho anh. Cũng may là cuối cùng anh cũng chịu bắt máy...
- Nhiên dậy rồi hả em?
Nhiên thở phào một hơi, nghe giọng của anh thế này thì chắc là anh không giận cô nhiều rồi.
- Dạ, em sang phòng tìm anh... em kêu hoài mà không thấy ai hết. Anh... không ở trong phòng ạ?
Phong vừa xuống đóng thêm tiền viện phí, giờ này ở bệnh viện không còn đông đúc, anh tìm một nơi ít người qua lại để nói chuyện với cô.
- Ừ, anh đang ở bệnh viện, bé Hoài bị sốt co giật, con bé có tiền sử động kinh.
Nhiên sửng người, cô vội hỏi gấp:
- Bé Hoài? Con bé sao rồi anh? Em lên bệnh viện được không?
Phong dụi dụi điếu thuốc xuống đất, anh nói:
- Giờ khuya rồi, sáng mai anh về đón em. Con bé tỉnh lại rồi, không sao nữa, em đừng lo.
Nhiên thở phào một hơi, cô trấn an Phong rồi tắt máy để anh còn đi lấy thuốc cho bé Hoài. Phong kêu cô đừng lên nhưng cô sẽ lén lên thăm, nếu không lên xem thử tình hình thế nào chắc cả đêm cô ngủ không được mất. Khổ thân bé Hoài, chắc con bé sợ nhiều lắm!
.......................................
Nhiên đi xe máy, cô chạy bán sống bán chết lên đến bệnh viện cũng đã gần 10 giờ, may là vừa kịp còn được vào thăm bệnh. Cô định gọi cho Phong nhưng khi nãy cô nghe được Phong nói chuyện với y tá số giường bệnh của bé Hoài nên cô cứ thế đi thẳng lên phòng bệnh. Bé Hoài vẫn còn đang nằm ở giường bệnh của phòng cấp cứu, chưa được ra phòng riêng, vậy nên chỉ cần đi đến khu cấp cứu là có thể nhìn thấy con bé.
Lúc Nhiên đến vừa vặn bé Hoài vẫn còn thức, chắc có lẽ vì cô đeo khẩu trang nên con bé không nhận ra cô. Nhiên đi gần đến giường bệnh của bé Hoài, đang định kêu Phong thì lại nghe được giọng nói lí nhí của bé Hoài vang lên.
- Ba Phong... ba đừng bỏ mẹ con được không ba? Ba hứa với con là không bao giờ bỏ con và mẹ rồi mà?
Nhiên khựng bước chân, cô lánh vào một chiếc giường bệnh còn trống, vờ lấy điện thoại đưa lên tai giống như là gọi cho người thân. Trong lòng mang một nỗi sợ hãi rất khó nói nên lời...
Mà ở đây bé Hoài thấy Phong im lặng, con bé lại nói, nói như muốn khóc:
- Ba Phong cưới chị Nhiên hả? Ba Phong không còn thương Hoài với mẹ Uyển nữa hả ba?
Phong khó xử trong lòng hết sức, con bé mới vừa ổn định, anh mà nói thẳng thắn thì lại sợ con bé khóc lóc rồi làm mệt. Mà nếu nói dối thì anh không đành lòng, nói dối con nít cũng không phải việc gì tốt.
Uyển dỗ dành bé Hoài, cô khuyên nhủ con gái:
- Hoài nè, không được nhõng nhẽo như vậy, ba Phong vẫn thương con mà.
Bé Hoài bắt đầu mếu máo:
- Nhưng con không muốn như vậy, con muốn có ba, là ba của con chứ không phải ba của người ta. Bạn bè con ai cũng có ba, còn con không có... ba Phong đã hứa sẽ thương con... ba mà cưới chị Nhiên... con ghét ba.
Uyển khổ sở rưng rưng nước mắt, cô lúc này không biết làm sao để có thể dỗ dành được bé Hoài. Cô đâu nghĩ con bé sẽ ương ngạnh như vậy, nếu biết như vậy thì cô đã không nói chuyện của Phong và Nhiên cho con bé nghe rồi.
- Hoài, con không nghe lời mẹ nói hả? Có tin mẹ cho con về ngoại, không bao giờ cho con tới nhà ba Phong nữa luôn không?
Bé Hoài khóc ầm lên:
- Ba với mẹ lừa con, con là đứa không cha, con là con hoang... người ta nói con là con hoang... con hoang là đồ bị bỏ rơi. Đâu ai cần con, ba Phong đòi cưới chị Nhiên, mẹ thì đòi cho con về ngoại... ác độc... ba mẹ ác độc!
Uyển giận đến tái mặt, cô vung tay muốn đánh bé Hoài thì bị Phong ngăn lại. Anh thở dài một hơi rồi mới đi tới ôm bé Hoài, anh trước là muốn con bé yên lòng rồi anh sẽ từ từ giải thích cho con bé nghe sau.
- Ba không bỏ con, ba đã hứa với ba ruột của con là sẽ không bỏ rơi con với mẹ Uyển mà.
Bé Hoài khóc ít lại, con bé tròn mắt nhìn anh, giọng lí nhí, hỏi:
- Vậy ba cưới mẹ Uyển đi, con với ba với mẹ là người một nhà. Con muốn giống như bây giờ nè, có ba có mẹ... không thích có chị Nhiên và Bắp...
Phong do dự, mặc dù là dỗ trẻ con nhưng anh lại không muốn nói dối. Anh làm sao có thể cưới Uyển, năm đó là vì anh còn trẻ, vì sốc trước cái chết của Đăng nên anh mới...
Lúc này, Uyển đột nhiên huých tay anh, cô nháy mắt ra hiệu cho anh cứ đồng ý trước với bé Hoài. Hết cách, Phong đành gật đầu, cũng chỉ là gật đầu cho có chứ anh cũng chưa từng mở miệng nói sẽ cưới Uyển...
Nhưng mà Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy cái huých tay kia của Uyển, cô bây giờ đang khổ sở muốn chết, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn vậy. Cô thấy rất rõ cái gật đầu kia của Phong, là anh gật đầu, anh gật đầu đồng ý cưới Uyển làm vợ, để cho bé Hoài có ba có mẹ đàng hoàng chân chính. Đã vậy còn muốn cô và cu Bắp biến mất nữa chứ?
Đúng, đúng là lời nói của trẻ con thì không nên hơn thua trách móc, nhưng cô biết phải làm sao bây giờ, cô biết phải thông cảm bằng cách nào đây? Cô đứng ở đây, với cương vị là người ngoài trong mối quan hệ của bọn họ. Trẻ con đòi hỏi là chuyện bình thường nhưng người lớn chẳng lẽ không biết giải thích, dạy dỗ? Hay là chính người lớn cũng muốn như vậy, cũng muốn hợp thức hóa để về cùng một nhà với nhau?
Thôi được rồi, trẻ con luôn được ưu tiên, cô chịu thua vậy... về ngủ cho đỡ nhục nhã. Cô cũng hy vọng ngày mai, Phong sẽ tự nói ra và giải thích cho cô chuyện của đêm hôm nay. Cô không muốn cô là người hỏi, cô không muốn cái gì cô cũng phải hỏi!
..........................................
Nhiên chạy đi thì nhanh nhưng chạy về lại rất chậm, cô vừa chạy vừa suy ngẫm về mối quan hệ của mình và Phong. Cô rất dễ thỏa hiệp cũng rất tin tưởng Phong, từ sáng tới giờ, trong lòng cô rất hỗn loạn nhưng cô cũng chưa có ý định tìm anh để chất vấn. Còn về chuyện cô nói gì với Phong khi say, cô thật sự không nhớ, mà nếu đã không nhớ thì không tính vào vậy.
Về lại biệt thự, Nhiên uể oải vác thân xác rã rời trở về phòng, ngày hôm nay quả thật quá mệt mỏi, cô bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi. Giờ này đã là rất khuya, mọi người trong nhà gần như đã ngủ hết. Nhiên bước hết cầu thang, cô đang định đi về phòng thì đột nhiên nhìn thấy ở phía dưới phòng trưng bày, dường như có ai đó đang lén lút đem cái gì đi ra. Trông vật ấy khá giống như là một khung hình hoặc là một bức tranh...
Hai chữ "bức tranh" vừa lóe lên trong đầu, Nhiên liền liên tưởng đến bức tranh mà ông chủ Thượng đã tìm kiếm từ lâu. Máu xông pha tò mò nổi lên, cô liền ngồi thụp xuống, ẩn nấp xem người kia sẽ làm gì tiếp theo. Mà người kia đúng là không nhìn thấy cô, họ tiếp tục làm tiếp công việc của mình. Vừa canh chừng vừa lén lút ôm vật trong người đi ra ngoài. Tức thật, từ người cho đến vậy đều đen thui kín mít, cô không nhìn được là ai, cũng không dám xác định đó có phải là bức tranh hay không?
Nấp ở đây không phải là cách hay, Nhiên liền từ từ nhốm người ngồi dậy, cô bước thật nhẹ xuống cầu thang, bước chân song song với người đang đi ở phía dưới. Canh vừa kịp thời cơ, cô liền tung người chạy thật nhanh về phía người áo đen kia, vừa tới gần cô đã với tay chộp vội lấy vật mà người đó đang ôm khư khư trong người. Như nắm chắc được một nửa thành công, cô lúc này mới hét ầm lên:
- Cướp, cướp, có cướp!
Người kia không ngờ tới Nhiên sẽ xuất hiện, nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, lại thấy cô chộp được một nửa vật trên tay, tên kia liền vung tay đấm cho cô mấy cái. Nhưng Nhiên lỳ lắm, bị đấm cỡ nào cũng không chịu buông tay, đã vậy cô còn tay đấm chân đá loạn xạ, nhất quyết muốn giành lấy vật bí ẩn này.
Kẻ kia biết Nhiên sẽ không chịu bỏ cuộc, hắn trừng lớn mắt nhìn cô, sự hung ác có thừa, tay rút lấy con dao đã thủ sẵn trong người, hắn muốn ăn thua đủ với Nhiên. Nhiên nhìn thấy con dao sắc nhọn, cô thầm than một tiếng, nhưng đến bước này rồi, cô không thể bỏ cuộc giữa chừng. Cô dùng hết sức lực, rút mạnh vật ở trong người tên kia về phía mình, ôm trọn được vật bí ẩn vào người thì cũng là lúc cô không còn khả năng phòng vệ...
- Mày... chết đi!
"Sựt" một tiếng rồi lại "sựt" thêm một tiếng nữa, hai mắt Nhiên trợn tròn, cô cảm nhận rõ ràng được mũi dao bén nhọn đâm vào lưng cô. Tiếc quá, cô chạy không kịp rồi... chạy không kịp rồi!
Lúc này, mọi người trong nhà mới bắt đầu chạy đến, mà tên kia đâm Nhiên xong cũng đã co chân lẻn chạy mất hút từ lúc nào. Nhiên ngã khuỵ xuống sàn nhà, tay ôm khư khư vật đen kia vào trong người. Cô nấc nghẹn vài tiếng vì đau đớn, máu tuôn ra như suối chảy, con dao nhọn dính đầy máu cũng bị vứt lại nằm lăn lóc bên cạnh cô...
Hai mắt Nhiên mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà... cô thầm nghĩ... cuộc đời cô... chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc luôn sao? Cô còn trẻ, vậy mà lại chết trước cả Phong... chết trước cả bà lão Nhĩ nhà cô. Thiệt là...
- Cô Nhiên... trời ơi cô Nhiên... cứu... gọi xe... cứu người... nhanh lên!
Có lẽ lúc này, Nhiên sẽ không thể nhìn thấy được ánh sáng phát ra từ sau lớp vải đen mà cô đang ôm trong người. Một luồng ánh sáng màu đỏ rất lạ... thật sự rất kỳ lạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.