Chương 21: Ôm vào trong lòng
Mộc Kim An
13/01/2022
Sầm Niệm dừng bước lại, hô hấp cũng trở nên chầm chậm.
Rõ ràng vừa mới nhìn thấy người con trai kia trên hotsearch sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô, cô chớp mắt như muốn xác nhận xem có phải mình bị hoa mắt hay không.
Úc Tiện đứng dậy đi với trước mặt cô, “Đừng nói mới không gặp mấy ngày chị đã quên mất em là ai đấy chứ?”
Bởi vì chênh lệch chiều cao làm Sầm Niệm cảm giác Úc Tiện đứng trước mặt mình thế này giống như một bức tường, cô lùi về phía sau vài bước theo bản năng: “Làm sao có thể, đương nhiên là tôi nhớ rõ.”
Úc Tiện không vừa lòng với động tác lùi về phía sau kia, cậu mím môi: “Sao bây giờ chị xa cách thế? Buổi tối hôm đó còn….”
Sầm Niệm mở ta hai mắt, hai má đỏ ửng trừng cậu: “Cậu đừng có nói xằng bậy.”
Thấy cô trừng mình như vậy Úc Tiện lại bật cười: “Có phải chị nghĩ rằng chỉ cần đối xử lạnh lùng với em thì em sẽ từ bỏ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra?”
Sầm Niệm im lặng không trả lời, quả thật là trong lòng cô nghĩ như thế nhưng việc bị Úc Tiện đoán được suy nghĩ cũng làm cô ngạc nhiên hơn.
“Em đoán đúng phải không?” Úc Tiện nghiêng người tới gần Sầm Niệm, cười vô cùng đắc ý, “Nhưng em thấy chị nghĩ sai rồi, con người em càng không chiếm được thì càng muốn chiếm lấy, cho nên nếu chị muốn em từ bỏ thì chi bằng chị đồng ý em còn hơn.”
Sầm Niệm cảm giác được áp lực khi cậu tới gần, trong lòng cô cũng hơi luống cuống: “Úc Tiện, cậu…”
Lần đầu tiên cô cảm thấy người trước mặt mình không phải là em trai mà là một người đàn ông.
Úc Tiện đứng thẳng dậy kéo giãn khoảng cách với Sầm Niệm, giọng nói kiên quyết nhưng cũng mang theo sự cầu xin: “Chị đừng từ chối gì cả, chúng ta vẫn phải giữ liên lạc với nhau mà? Cứ như bây giờ là được rồi, việc còn lại cứ để em.”
Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Chắc chị cũng không hạ ra cấm lệnh gì đâu.”
Nhìn thấy Úc Tiện cứ cố chấp cho là đúng Sầm Niệm cũng thấy đau đầu, cô đơn giản từ bỏ: “Tùy cậu.”
Sầm Niệm vượt qua Úc Tiện đi vào cửa lại không ngờ cậu ấy cũng đi theo.
“Cậu vào đây làm gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
Úc Tiện nháy mắt con mắt nai, dáng vẻ vô cùng trong sáng vô hại: “Em gấp gáp trở về từ thành phố Dương, còn chưa được ăn cơm nữa.”
Sầm Niệm vốn định từ chối lại mềm lòng, “Cậu chưa ăn?”
“Ừm!” Úc Tiện gật đầu, hơi đáng thương: “Em không thích cơm trên máy bay cho nên luôn luôn ở đây chờ chị.”
Sầm Niệm hơi nhíu mi như đang rối rắm, Úc Tiện cũng không quấy rầy bởi vì cậu biết nhất định Sầm Niệm sẽ mềm lòng.
“Sủi cảo được không?” Sầm Niệm hỏi, “Bây giờ nấu cơm thì hơi tốn thời gian.”
Úc Tiện ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể ạ, em không kén ăn đâu!”
_____________
Sầm Niệm vào nhà lập tức bỏ túi xuống rồi vào phòng bếp.
Úc Tiện đi theo, “Mấy ngày nay chị phải tham gia casting à?”
Sầm Niệm không ngạc nhiên vì cậu biết tin tức này cũng ừ một tiếng: “Cơ bản diễn viên đều đã chọn xong, nam phụ số 2, người có nhiều cảnh đối diễn với cậu đã được chọn rồi, là Nhan Lịch.”
Úc Tiện đứng một bên giúp đỡ vô cùng tự nhiên: “Em có ấn tượng với Nhan Lịch, diễn xuất không tệ.”
“Một đoạn thời gian nữa sẽ đọc kịch bản, cậu là vai chính phải để trống lịch trình ra.” Sầm Niệm nói, “Một mặt là để làm quen với kịch bản càng sớm càng tốt, một mặt là để cùng nhau thảo luận về những chỗ cần sửa đổi.”
Bây giờ có rất nhiều đoàn phim đều bỏ qua công đoạn đọc kịch bản, nhưng trước giờ cô hợp tác với Hứa Lập Thành đều không hề coi thường nó. Tuy rằng tác phẩm là do cô viết, quay phim là do Hứa Lập Thành làm nhưng các diễn viên cũng có tham gia trong đó, cho nên phát biểu ý kiến mới có lợi cho việc tiến hành quay sau này.
Úc Tiện đồng ý nhận bộ phim này cũng không chỉ vì đây là kịch bản do Sầm Niệm viết mà vì cậu rất thích cốt truyện và vai diễn này cho nên cũng không có ý kiến gì cả, “Quyết định thời gian rồi thì báo cho người đại diện của em, lúc nào em cũng rảnh.”
Sầm Niệm rất vừa lòng với thái độ này của cậu, sau khi nước sôi cô bỏ sủi cảo vào rồi đứng chờ.
“Em không ăn hết nhiều như vậy đâu.” Úc Tiện thấy cô bỏ nhiều sủi cảo quá nên nói.
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ tôi không cần ăn à?”
“Chị cũng chưa ăn á?” Úc Tiện vội vàng hỏi.
Sầm Niệm lắc đầu: “Vốn định về thì ăn đại một chút thôi.”
“Nếu biết thế thì em dẫn chị đến Triêu Tiên cư còn hơn.” Úc Tiện nhỏ giọng than thở, cậu đột nhiên thấy hối hận quá.
Sầm Niệm chỉ lo chú ý sủi cảo nên không nghe thấy lời nói của Úc Tiện.
Sủi cảo chín rất nhanh, cô gắp sủi cảo ra, hai người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
“Chị ăn ít vậy thôi sao?” Úc Tiện nhìn thấy bát của Sầm Niệm đã tới đáy cũng lo lắng, “Hóa ra chị gầy như vậy là do ăn ít.”
“Bình thường bữa tối tôi đều ăn không nhiều lắm, nếu không sẽ khó tiêu hóa.” Sầm Niệm cắn một miếng sủi chảo, nước súp đậm đà chảy trong miệng, cô thỏa mãn ăn nửa còn lại.
Úc Tiện nghĩ nghĩ, “Sau Tết âm lịch em cũng phải vào đoàn rồi, cũng cần phải quản lý dáng người. Chị viết dáng người Lục Thăng rất đẹp, em không thể không đạt được.”
Sầm Niệm vừa mới uống một ngụm nước súp sủi cảo đã suýt bị sặc: “Cậu chỉ chú ý tới dáng người Lục Thăng thôi sao?”
“Hình như còn có cảnh khỏa thân nửa người trên?” Úc Tiện suy tư nói tiếp.
Sầm Niệm trầm mặc một hồi: “Chờ đến lúc đọc kịch bản tôi sẽ bảo đạo diễn Hứa xóa cảnh đó đi…”
“Có phải chị không tin em không?” Úc Tiện đặt thìa xuống như muốn triễn lãm nó ra, “Em thường xuyên tập luyện nên cũng có cơ bụng đó.”
Sầm Niệm hoảng sợ vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, tin cậu là được chứ gì.”
Úc Tiện cảm thấy vừa lòng: “Chị yên tâm, em sẽ không làm chị mất mặt đâu.”
Sầm Niệm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp lắm, cô cau mày nói: “Cậu ăn xong thì nhanh đi về đi.”
Nghe được lệnh đuổi khách khóe miệng Úc Tiện cứng như đá, tốc độ ăn sủi cảo cũng càng lúc càng chậm.
Sau khi ăn xong Úc Tiện còn phụ trách rửa bát. Động tác rửa chén chậm như sên, một cái bát mà rửa đi rửa lại mấy lần mới bỏ xuống.
Sầm Niệm phát hiện có gì đó sai sai, cô đi tới bên cạnh nói: “Cậu rửa chén hay là thêu thùa, rửa lâu như vậy?”
Lòng riêng của Úc Tiện bị phát hiện cũng không dám tranh luận, cậu chỉ đành tăng nhanh tốc độ tay hơn, chỉ là cả cơ thể đều viết lên ba chữ không tình nguyện.
Rửa bát xong Sầm Niệm lập tức bắt đầu đuổi người.
Úc Tiện không muốn đi, mở miệng nói dưới cái nhìn chăm chú của Sầm Niệm: “Kịch bản có chỗ em không hiểu lắm, chị giúp em đi.”
“Vậy cậu ghi chú vào đó, chờ đến lúc đọc kịch bản nói với đạo diễn Hứa, tôi nghe một mình cũng không tốt lắm.” Sầm Niệm dầu muối không ăn.
Úc Tiện nản lòng: “Chị thật sự không cho chút cơ hội nào cả.”
_________________
Ngày đọc kịch bản Sầm Niệm và Hứa Lập Thành cùng với rất nhiều nhân viên công tác trong đoàn đều đã quen nhau cho nên rất quen thuộc.
Nhưng có rất nhiều diễn viên thông qua casting đều gặp mặt nhau lần đầu tiên nên cũng hơi cẩn trọng.
Cô không ngờ Úc Tiện lại thích ứng nhanh như vậy, nhanh chóng quen với nhân viên công tác trong đoàn, đến cả diễn viên cũng đều quen với cậu hết.
Chờ người đến đông đủ mọi người giới thiệu lẫn nhau rồi nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Mỗi người đều rất nghiêm túc trong việc đưa ra ý kiến và thảo luận, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Sầm Niệm xem lại những ghi chú vừa viết, cô quyết định về nhà sẽ xem lại và sửa đổi một số chi tiết.
Đột nhiên cô cảm giác cánh tay bị ai đó nhẹ nhàng đụng vào, cô quay đầu lại thấy đó là Trình Nghiên Ca cũng hơi ngạc nhiên.
Sầm Niệm nhớ rõ Trình Nghiên Ca bởi vì cô ấy là người đã được thông báo qua ngay trong buổi thử vai, ngay khi nhận được thông báo đó cô ấy đã bật khóc ngay tại chỗ.
Vai diễn thử vai của Trình Nghiên Ca cũng là một nhân vật cô rất thích trong kịch bản, cô ấy là người say mê Lục Thăng, cũng là em gái của bác sĩ tâm lý.
Đối với tình cảm đẹp đẽ chỉ mới chớm nở của mình với Lục Thăng, cho dù chưa từng được đáp lại nhưng cô ấy vẫn luôn vui vẻ lạc quan, sau khi bị áp lực cô ấy sẽ tự điều chỉnh bản thân mình. Đây cũng xem như là người có trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí.
Sầm Niệm đã xem qua sơ yếu lí lịch của Trình Nghiên Ca, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất nhưng lại hiểu rất rõ về vai diễn, đặt biệt là khí chất ngây thơ rất phù hợp với yêu cầu của Sầm Niệm về vai diễn này cho nên cô đã trực tiếp quyết định Trình Nghiên Ca rồi.
“Biên kịch Sầm, còn chưa kịp chào hỏi ở buổi thử vai lần trước.” Biểu tình Trình Nghiên Ca ngượng ngùng, trên mặt viết rõ hai chữ mắc cỡ, “Em thật sự rất thích phim của biên kịch Sầm, em đã xem bộ “Tuyệt sát” hơn sáu mươi lần nhưng vẫn không chán. Em đã đọc bản tiểu thuyết nhiều lần, cảm thấy rất khác trên phim.”
Sầm Niệm hơi ngạc nhiên, cô không ngờ ở đây lại có fangirl của mình.
Thấy Trình Nghiên Ca do dự không biết nói gì, Sầm Niệm mỉm cười: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi.”
“Biên kịch Sầm có thể kí tên cho em không?” hai má Trình Nghiên Ca hồng hồng nhìn Sầm Niệm, trong ánh mắt tràn đầy sự chờ mong, “Trước kia em đã biết biên kịch Sầm đẹp rồi, không ngờ bây giờ tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn trong video gấp trăm lần! Em nằm mơ cũng không thể ngờ mình có thể diễn tác phẩm của biên kịch Sầm, lúc về em đã khóc rất lâu!”
“Kí ở đâu?” Sầm Niệm cười hỏi.
Trình Nghiên ca hơi sửng sốt, vội vàng lấy bản xuất bản của tiểu thuyết “Tuyệt sát” sau đó cẩn thận đưa cho Sầm Niệm.
“Tôi rất thích vai diễn này.” Sầm Niệm vừa kí vừa khen cô ấy, “Mà em rất hợp với vai diễn này.”
Hứa Lập Thành bên kia đang tìm Sầm Niệm nên sau khi kí xong trả sách lại cho Trình Nghiên Ca rồi cô lập tức cười với cô ấy rồi rời đi.
Mà Trình Nghiên Ca cầm quyển sách ngây ngốc nhìn bóng dáng Sầm Niệm rồi cười, ngay cả người đại diện đi tới cũng không biết.
“Hì hì, chị nghe thấy không, biên kịch Sầm bảo là thích vai diễn này, bốn bỏ năm lên thì chính là thích em!”
Người đại diện nhìn cô một cách xem thường.
Úc Tiện vẫn chú ý động tĩnh bên này của Sầm Niệm, thấy cô tới cậu thản nhiên hỏi: “Vừa rồi bọn chị nói gì vậy?”
Sầm Niệm nói đùa: “Nói rằng tôi và cậu là tình địch.”
Lại không ngờ Úc Tiện hiểu ngay lập tức, sau đó dán nhãn cho Trình Nghiên Ca: một người đang cố gắng cướp đoạt chị gái với mình.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
_______________
Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản là liên hoan, được coi là cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ trước.
Là tâm điểm của bữa tối lẽ ra Sầm Niệm phải bị nhắm đến nhưng không ai dám rót rượu cho cô cả, cuối cùng chỉ có thể đổi mục tiêu thành Hứa Lập Thành và Úc Tiện.
Ban đầu không ai dám chuốc rượu Úc Tiện nhưng vì cậu ấy quá thân thiện nên mọi người cũng mạnh dạn hơn.
Sầm Niệm cảm thấy đau đầu, hai bên trái phải đều là đối tượng bị chuốc rượu, cô không biết nên chăm sóc ai.
“Lúc chú còn trẻ…”
Mắt thấy Hứa Lập Thành lại bắt đầu nói chuyện tuổi trẻ, Sầm Niệm và phó đạo diễn nhìn nhau đều biết là không ổn rồi.
“Nhanh đưa đạo diễn Hứa về đi!” Sầm Niệm lập tức nói.
Phó đạo diễn nghiêm túc gật đầu, một trái một phải cùng Sầm Niệm đứa Hứa Lập Thành lên xe chở ông về nhà.
“Tôi chưa có say, tôi chưa nói xong mà…..”
Phó đạo diễn không để ý tới lời nói của Hứa Lập Thành, kiên quyết đưa ông lên xe.
Sầm Niệm không trực tiếp quay về phòng riêng mà đi vệ sinh.
Lúc đi ra cô thấy Úc Tiện đứng bên ngoài, hai má hồng lên vì say rượu nhìn cô, hình như cậu đã ngà ngà say rồi.
Sầm Niệm hơi lo lắng tiến lên xem thử trạng thái của cậu, ai ngờ lại bị Úc Tiện trực tiếp ôm vào lòng.
“Úc Tiện, cậu điên rồi?” Trong lòng Sầm Niệm nhảy dựng lên, nhưng cô càng vùng vẫy lại càng không thoát ra được.
Đây là con đường nhất định phải đi qua khi đi vệ sinh, nếu có người tới đây thì bọn họ xong đời rồi.
“Chị…” Mồm miệng Úc Tiện nói không rõ ràng, “Em rất thích chị….”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sầm Niệm trực tiếp sững sờ, sau đó bên tai cô lại vang lên một câu van xin hèn mọn.
“Sao chị lại không thích em chứ…”
_________________
Rõ ràng vừa mới nhìn thấy người con trai kia trên hotsearch sao bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô, cô chớp mắt như muốn xác nhận xem có phải mình bị hoa mắt hay không.
Úc Tiện đứng dậy đi với trước mặt cô, “Đừng nói mới không gặp mấy ngày chị đã quên mất em là ai đấy chứ?”
Bởi vì chênh lệch chiều cao làm Sầm Niệm cảm giác Úc Tiện đứng trước mặt mình thế này giống như một bức tường, cô lùi về phía sau vài bước theo bản năng: “Làm sao có thể, đương nhiên là tôi nhớ rõ.”
Úc Tiện không vừa lòng với động tác lùi về phía sau kia, cậu mím môi: “Sao bây giờ chị xa cách thế? Buổi tối hôm đó còn….”
Sầm Niệm mở ta hai mắt, hai má đỏ ửng trừng cậu: “Cậu đừng có nói xằng bậy.”
Thấy cô trừng mình như vậy Úc Tiện lại bật cười: “Có phải chị nghĩ rằng chỉ cần đối xử lạnh lùng với em thì em sẽ từ bỏ, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra?”
Sầm Niệm im lặng không trả lời, quả thật là trong lòng cô nghĩ như thế nhưng việc bị Úc Tiện đoán được suy nghĩ cũng làm cô ngạc nhiên hơn.
“Em đoán đúng phải không?” Úc Tiện nghiêng người tới gần Sầm Niệm, cười vô cùng đắc ý, “Nhưng em thấy chị nghĩ sai rồi, con người em càng không chiếm được thì càng muốn chiếm lấy, cho nên nếu chị muốn em từ bỏ thì chi bằng chị đồng ý em còn hơn.”
Sầm Niệm cảm giác được áp lực khi cậu tới gần, trong lòng cô cũng hơi luống cuống: “Úc Tiện, cậu…”
Lần đầu tiên cô cảm thấy người trước mặt mình không phải là em trai mà là một người đàn ông.
Úc Tiện đứng thẳng dậy kéo giãn khoảng cách với Sầm Niệm, giọng nói kiên quyết nhưng cũng mang theo sự cầu xin: “Chị đừng từ chối gì cả, chúng ta vẫn phải giữ liên lạc với nhau mà? Cứ như bây giờ là được rồi, việc còn lại cứ để em.”
Cậu dừng lại một chút rồi nói: “Chắc chị cũng không hạ ra cấm lệnh gì đâu.”
Nhìn thấy Úc Tiện cứ cố chấp cho là đúng Sầm Niệm cũng thấy đau đầu, cô đơn giản từ bỏ: “Tùy cậu.”
Sầm Niệm vượt qua Úc Tiện đi vào cửa lại không ngờ cậu ấy cũng đi theo.
“Cậu vào đây làm gì?” Cô nghi ngờ hỏi.
Úc Tiện nháy mắt con mắt nai, dáng vẻ vô cùng trong sáng vô hại: “Em gấp gáp trở về từ thành phố Dương, còn chưa được ăn cơm nữa.”
Sầm Niệm vốn định từ chối lại mềm lòng, “Cậu chưa ăn?”
“Ừm!” Úc Tiện gật đầu, hơi đáng thương: “Em không thích cơm trên máy bay cho nên luôn luôn ở đây chờ chị.”
Sầm Niệm hơi nhíu mi như đang rối rắm, Úc Tiện cũng không quấy rầy bởi vì cậu biết nhất định Sầm Niệm sẽ mềm lòng.
“Sủi cảo được không?” Sầm Niệm hỏi, “Bây giờ nấu cơm thì hơi tốn thời gian.”
Úc Tiện ngoan ngoãn gật đầu: “Có thể ạ, em không kén ăn đâu!”
_____________
Sầm Niệm vào nhà lập tức bỏ túi xuống rồi vào phòng bếp.
Úc Tiện đi theo, “Mấy ngày nay chị phải tham gia casting à?”
Sầm Niệm không ngạc nhiên vì cậu biết tin tức này cũng ừ một tiếng: “Cơ bản diễn viên đều đã chọn xong, nam phụ số 2, người có nhiều cảnh đối diễn với cậu đã được chọn rồi, là Nhan Lịch.”
Úc Tiện đứng một bên giúp đỡ vô cùng tự nhiên: “Em có ấn tượng với Nhan Lịch, diễn xuất không tệ.”
“Một đoạn thời gian nữa sẽ đọc kịch bản, cậu là vai chính phải để trống lịch trình ra.” Sầm Niệm nói, “Một mặt là để làm quen với kịch bản càng sớm càng tốt, một mặt là để cùng nhau thảo luận về những chỗ cần sửa đổi.”
Bây giờ có rất nhiều đoàn phim đều bỏ qua công đoạn đọc kịch bản, nhưng trước giờ cô hợp tác với Hứa Lập Thành đều không hề coi thường nó. Tuy rằng tác phẩm là do cô viết, quay phim là do Hứa Lập Thành làm nhưng các diễn viên cũng có tham gia trong đó, cho nên phát biểu ý kiến mới có lợi cho việc tiến hành quay sau này.
Úc Tiện đồng ý nhận bộ phim này cũng không chỉ vì đây là kịch bản do Sầm Niệm viết mà vì cậu rất thích cốt truyện và vai diễn này cho nên cũng không có ý kiến gì cả, “Quyết định thời gian rồi thì báo cho người đại diện của em, lúc nào em cũng rảnh.”
Sầm Niệm rất vừa lòng với thái độ này của cậu, sau khi nước sôi cô bỏ sủi cảo vào rồi đứng chờ.
“Em không ăn hết nhiều như vậy đâu.” Úc Tiện thấy cô bỏ nhiều sủi cảo quá nên nói.
Sầm Niệm cười bất đắc dĩ: “Chẳng lẽ tôi không cần ăn à?”
“Chị cũng chưa ăn á?” Úc Tiện vội vàng hỏi.
Sầm Niệm lắc đầu: “Vốn định về thì ăn đại một chút thôi.”
“Nếu biết thế thì em dẫn chị đến Triêu Tiên cư còn hơn.” Úc Tiện nhỏ giọng than thở, cậu đột nhiên thấy hối hận quá.
Sầm Niệm chỉ lo chú ý sủi cảo nên không nghe thấy lời nói của Úc Tiện.
Sủi cảo chín rất nhanh, cô gắp sủi cảo ra, hai người nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
“Chị ăn ít vậy thôi sao?” Úc Tiện nhìn thấy bát của Sầm Niệm đã tới đáy cũng lo lắng, “Hóa ra chị gầy như vậy là do ăn ít.”
“Bình thường bữa tối tôi đều ăn không nhiều lắm, nếu không sẽ khó tiêu hóa.” Sầm Niệm cắn một miếng sủi chảo, nước súp đậm đà chảy trong miệng, cô thỏa mãn ăn nửa còn lại.
Úc Tiện nghĩ nghĩ, “Sau Tết âm lịch em cũng phải vào đoàn rồi, cũng cần phải quản lý dáng người. Chị viết dáng người Lục Thăng rất đẹp, em không thể không đạt được.”
Sầm Niệm vừa mới uống một ngụm nước súp sủi cảo đã suýt bị sặc: “Cậu chỉ chú ý tới dáng người Lục Thăng thôi sao?”
“Hình như còn có cảnh khỏa thân nửa người trên?” Úc Tiện suy tư nói tiếp.
Sầm Niệm trầm mặc một hồi: “Chờ đến lúc đọc kịch bản tôi sẽ bảo đạo diễn Hứa xóa cảnh đó đi…”
“Có phải chị không tin em không?” Úc Tiện đặt thìa xuống như muốn triễn lãm nó ra, “Em thường xuyên tập luyện nên cũng có cơ bụng đó.”
Sầm Niệm hoảng sợ vội vàng ngăn cản: “Được rồi được rồi, tin cậu là được chứ gì.”
Úc Tiện cảm thấy vừa lòng: “Chị yên tâm, em sẽ không làm chị mất mặt đâu.”
Sầm Niệm càng nghe càng cảm thấy không thích hợp lắm, cô cau mày nói: “Cậu ăn xong thì nhanh đi về đi.”
Nghe được lệnh đuổi khách khóe miệng Úc Tiện cứng như đá, tốc độ ăn sủi cảo cũng càng lúc càng chậm.
Sau khi ăn xong Úc Tiện còn phụ trách rửa bát. Động tác rửa chén chậm như sên, một cái bát mà rửa đi rửa lại mấy lần mới bỏ xuống.
Sầm Niệm phát hiện có gì đó sai sai, cô đi tới bên cạnh nói: “Cậu rửa chén hay là thêu thùa, rửa lâu như vậy?”
Lòng riêng của Úc Tiện bị phát hiện cũng không dám tranh luận, cậu chỉ đành tăng nhanh tốc độ tay hơn, chỉ là cả cơ thể đều viết lên ba chữ không tình nguyện.
Rửa bát xong Sầm Niệm lập tức bắt đầu đuổi người.
Úc Tiện không muốn đi, mở miệng nói dưới cái nhìn chăm chú của Sầm Niệm: “Kịch bản có chỗ em không hiểu lắm, chị giúp em đi.”
“Vậy cậu ghi chú vào đó, chờ đến lúc đọc kịch bản nói với đạo diễn Hứa, tôi nghe một mình cũng không tốt lắm.” Sầm Niệm dầu muối không ăn.
Úc Tiện nản lòng: “Chị thật sự không cho chút cơ hội nào cả.”
_________________
Ngày đọc kịch bản Sầm Niệm và Hứa Lập Thành cùng với rất nhiều nhân viên công tác trong đoàn đều đã quen nhau cho nên rất quen thuộc.
Nhưng có rất nhiều diễn viên thông qua casting đều gặp mặt nhau lần đầu tiên nên cũng hơi cẩn trọng.
Cô không ngờ Úc Tiện lại thích ứng nhanh như vậy, nhanh chóng quen với nhân viên công tác trong đoàn, đến cả diễn viên cũng đều quen với cậu hết.
Chờ người đến đông đủ mọi người giới thiệu lẫn nhau rồi nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
Mỗi người đều rất nghiêm túc trong việc đưa ra ý kiến và thảo luận, mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Sầm Niệm xem lại những ghi chú vừa viết, cô quyết định về nhà sẽ xem lại và sửa đổi một số chi tiết.
Đột nhiên cô cảm giác cánh tay bị ai đó nhẹ nhàng đụng vào, cô quay đầu lại thấy đó là Trình Nghiên Ca cũng hơi ngạc nhiên.
Sầm Niệm nhớ rõ Trình Nghiên Ca bởi vì cô ấy là người đã được thông báo qua ngay trong buổi thử vai, ngay khi nhận được thông báo đó cô ấy đã bật khóc ngay tại chỗ.
Vai diễn thử vai của Trình Nghiên Ca cũng là một nhân vật cô rất thích trong kịch bản, cô ấy là người say mê Lục Thăng, cũng là em gái của bác sĩ tâm lý.
Đối với tình cảm đẹp đẽ chỉ mới chớm nở của mình với Lục Thăng, cho dù chưa từng được đáp lại nhưng cô ấy vẫn luôn vui vẻ lạc quan, sau khi bị áp lực cô ấy sẽ tự điều chỉnh bản thân mình. Đây cũng xem như là người có trách nhiệm điều chỉnh bầu không khí.
Sầm Niệm đã xem qua sơ yếu lí lịch của Trình Nghiên Ca, tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm diễn xuất nhưng lại hiểu rất rõ về vai diễn, đặt biệt là khí chất ngây thơ rất phù hợp với yêu cầu của Sầm Niệm về vai diễn này cho nên cô đã trực tiếp quyết định Trình Nghiên Ca rồi.
“Biên kịch Sầm, còn chưa kịp chào hỏi ở buổi thử vai lần trước.” Biểu tình Trình Nghiên Ca ngượng ngùng, trên mặt viết rõ hai chữ mắc cỡ, “Em thật sự rất thích phim của biên kịch Sầm, em đã xem bộ “Tuyệt sát” hơn sáu mươi lần nhưng vẫn không chán. Em đã đọc bản tiểu thuyết nhiều lần, cảm thấy rất khác trên phim.”
Sầm Niệm hơi ngạc nhiên, cô không ngờ ở đây lại có fangirl của mình.
Thấy Trình Nghiên Ca do dự không biết nói gì, Sầm Niệm mỉm cười: “Em muốn nói gì thì cứ nói đi.”
“Biên kịch Sầm có thể kí tên cho em không?” hai má Trình Nghiên Ca hồng hồng nhìn Sầm Niệm, trong ánh mắt tràn đầy sự chờ mong, “Trước kia em đã biết biên kịch Sầm đẹp rồi, không ngờ bây giờ tận mắt nhìn thấy còn đẹp hơn trong video gấp trăm lần! Em nằm mơ cũng không thể ngờ mình có thể diễn tác phẩm của biên kịch Sầm, lúc về em đã khóc rất lâu!”
“Kí ở đâu?” Sầm Niệm cười hỏi.
Trình Nghiên ca hơi sửng sốt, vội vàng lấy bản xuất bản của tiểu thuyết “Tuyệt sát” sau đó cẩn thận đưa cho Sầm Niệm.
“Tôi rất thích vai diễn này.” Sầm Niệm vừa kí vừa khen cô ấy, “Mà em rất hợp với vai diễn này.”
Hứa Lập Thành bên kia đang tìm Sầm Niệm nên sau khi kí xong trả sách lại cho Trình Nghiên Ca rồi cô lập tức cười với cô ấy rồi rời đi.
Mà Trình Nghiên Ca cầm quyển sách ngây ngốc nhìn bóng dáng Sầm Niệm rồi cười, ngay cả người đại diện đi tới cũng không biết.
“Hì hì, chị nghe thấy không, biên kịch Sầm bảo là thích vai diễn này, bốn bỏ năm lên thì chính là thích em!”
Người đại diện nhìn cô một cách xem thường.
Úc Tiện vẫn chú ý động tĩnh bên này của Sầm Niệm, thấy cô tới cậu thản nhiên hỏi: “Vừa rồi bọn chị nói gì vậy?”
Sầm Niệm nói đùa: “Nói rằng tôi và cậu là tình địch.”
Lại không ngờ Úc Tiện hiểu ngay lập tức, sau đó dán nhãn cho Trình Nghiên Ca: một người đang cố gắng cướp đoạt chị gái với mình.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
_______________
Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản là liên hoan, được coi là cơ hội tốt để xây dựng mối quan hệ trước.
Là tâm điểm của bữa tối lẽ ra Sầm Niệm phải bị nhắm đến nhưng không ai dám rót rượu cho cô cả, cuối cùng chỉ có thể đổi mục tiêu thành Hứa Lập Thành và Úc Tiện.
Ban đầu không ai dám chuốc rượu Úc Tiện nhưng vì cậu ấy quá thân thiện nên mọi người cũng mạnh dạn hơn.
Sầm Niệm cảm thấy đau đầu, hai bên trái phải đều là đối tượng bị chuốc rượu, cô không biết nên chăm sóc ai.
“Lúc chú còn trẻ…”
Mắt thấy Hứa Lập Thành lại bắt đầu nói chuyện tuổi trẻ, Sầm Niệm và phó đạo diễn nhìn nhau đều biết là không ổn rồi.
“Nhanh đưa đạo diễn Hứa về đi!” Sầm Niệm lập tức nói.
Phó đạo diễn nghiêm túc gật đầu, một trái một phải cùng Sầm Niệm đứa Hứa Lập Thành lên xe chở ông về nhà.
“Tôi chưa có say, tôi chưa nói xong mà…..”
Phó đạo diễn không để ý tới lời nói của Hứa Lập Thành, kiên quyết đưa ông lên xe.
Sầm Niệm không trực tiếp quay về phòng riêng mà đi vệ sinh.
Lúc đi ra cô thấy Úc Tiện đứng bên ngoài, hai má hồng lên vì say rượu nhìn cô, hình như cậu đã ngà ngà say rồi.
Sầm Niệm hơi lo lắng tiến lên xem thử trạng thái của cậu, ai ngờ lại bị Úc Tiện trực tiếp ôm vào lòng.
“Úc Tiện, cậu điên rồi?” Trong lòng Sầm Niệm nhảy dựng lên, nhưng cô càng vùng vẫy lại càng không thoát ra được.
Đây là con đường nhất định phải đi qua khi đi vệ sinh, nếu có người tới đây thì bọn họ xong đời rồi.
“Chị…” Mồm miệng Úc Tiện nói không rõ ràng, “Em rất thích chị….”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sầm Niệm trực tiếp sững sờ, sau đó bên tai cô lại vang lên một câu van xin hèn mọn.
“Sao chị lại không thích em chứ…”
_________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.