Chương 178: Song ti võng (13)
Ninh Viễn
18/11/2020
Đôi
bàn tay mềm mại của Vệ Đình Húc khi được thả trở về thì đã bị xoa nắn
đến đỏ, nàng đặt hai bàn tay lên đùi giấu ở phía sau bàn dài liên tục mở ra nắm lại để giảm bớt cảm giác đau nhức.
"Làm chuyện vô vị như thế này, thì nên nghĩ sẽ có hậu quả gì." Chân Văn Quân sau khi nhìn thấy đoàn người bám theo bước chân của Lý Duyên Ý chậm rãi rời đi, nàng bưng chén rượu lên uống một ngụm, mắt nhìn về phía trước, giống như đang cùng chén rượu này nói chuyện.
Đau đớn dần dần biến mất từ trên bàn tay bị nắn đỏ của Vệ Đình Húc, nghe được câu này của Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc cười nói: "So với A Hy bị đánh nát mông, được Chân Tướng quân đây dùng không đến một phần khí lực đả thông kinh lạc, xem ra vẫn là ta được tiện nghi."
Chân Văn Quân nhón lấy một quả nho trong suốt lóng lánh, chậm rãi đưa vào trong miệng:
"Bí thư giám từ khi nào lại chỉ chú ý đến lợi ích trước mắt vậy? Chức vị Sơn Hải Đô úy kia ngươi muốn thì cho ngươi là được, Tào Phỉ ở Yên Hàng mới là lương sĩ hiếm thấy ngàn dặm chỉ có một. Bí thư giám hẳn là muốn lôi kéo người này vào dưới trướng rất lâu rồi đi, chỉ tiếc hắn căm ghét Vệ gia các ngươi lạm sát Thanh Lưu, từng ở trước mặt mọi người mắng chửi Vệ gia là sài lang đội mũ quan, cho dù ngươi ngàn dặm xa xôi đích thân đến bái phỏng cũng chỉ có bị đóng sập cửa vào mặt mà thôi. Hiện giờ để cho ta sử dụng, Bí thư giám cũng đừng nhìn thấy mà thèm khát."
Vệ Đình Húc nghe được cái tên "Tào Phỉ" nét tươi cười quả thực cứng ngắc đi vài phần.
"Ngươi vậy mà lại phái người theo dõi ta."
"Ai có thể theo dõi được Bí thư giám đa mưu túc trí? Chẳng qua cách đây hai ngày lúc ta mới vừa quay về Nhữ Trữ, A Trúc đã đến Tích Học phủ tìm ta, tặng chút thổ sản của Yên Hàng, nói chủ mẫu tưởng niệm, bảo ta thường xuyên trở về thăm. A mẫu ngươi không phải là một người thích đi xa, huống hồ Vệ công bệnh nặng, người nhà đều ở bên cạnh chiếu cố, nếu muốn nói đi xa đến tận Yên Hàng nhất định là vì mưu tính chuyện quan trọng, nổi danh nhất ở Yên Hàng chính là danh sĩ Tào Phỉ. Hiện giờ triều đình bố cục phức tạp, bất luận là ai cũng muốn nhanh chóng mở rộng vây cánh tăng cường phụ tá, ta mới đoán là ngươi đã nhìn trúng Tào Phỉ, muốn chiêu mộ hắn làm mưu sĩ. Thổ sản này chính là ngươi đi Yên Hàng mang về tới."
"Mạch suy nghĩ này của ngươi cũng có hơi quá mức phân tán rồi."
"Không sao cả, cho dù ngươi đối với Tào Phỉ vô cảm thì cũng chỉ có thể chứng minh ngươi có mắt không tròng, người này là một khối trân bảo, ai có thể tranh thủ chiếm được hắn thì người đó sẽ có thể nắm giữ đại cục."
Vệ Đình Húc cảm thán nói: "Chân Tướng quân quả thực là thần cơ diệu toán, ngay cả chuyện ta đi tìm Tào Phỉ mà cũng có thể đoán trúng. Chẳng qua Bộ Giai đêm hôm qua mới xuất phát, lúc Chân Tướng quân đi tới Dịch Tĩnh viên thì Bộ Giai chỉ sợ ngay cả mặt của Tào Phỉ cũng chưa gặp được, làm sao có thể nói hắn đã bằng lòng cho ngươi sử dụng? Hắn mặc dù căm hận Vệ gia ta, nhưng người này luôn luôn mạt nguyệt phê phong* tự xưng là thanh cao, cho dù Tướng quân đã diệt trừ Tru Tà Giáo, hắn cũng sẽ không vì miệng lưỡi khéo léo của Bộ Giai mà đến cậy nhờ Tướng quân. Lời nói dối này Tướng quân nói ra không sợ cắn phải đầu lưỡi hay sao?"
(*) Mạt nguyệt phê phong (抹月批风): lấy cảnh sắc gió trăng làm thức ăn, ý nói gia đình nghèo túng
"Ngươi mới là phái người theo dõi ta."
"Đúng, không sai." Vệ Đình Húc lại có thể mặt dạn mày dày mà thừa nhận, "Đây chính là chuyện mà sài lang đội mũ quan nên làm."
Chân Văn Quân trong suốt quá trình cũng chưa từng nhìn về phía Vệ Đình Húc, lúc này hận không thể hung hăng liếc nàng rách mắt.
Hai người đối nghịch lại tranh cãi, oán giận đến quên hết tất cả, ngay cả Lý Duyên Ý đã rời đi lúc nào cũng không có chú ý. Mãi cho đến khi tiếng cười quá mức suồng sã của một đám người suýt nữa làm chấn động những đóa hoa ở Dịch Tĩnh viên đến mức vỡ nát, hai nàng mới đem lực chú ý dời khỏi đối phương, chuyển về hướng cách đó không xa.
Lý Duyên Ý rời đi trước, nữ đệ tử của Thái Học viện kia lưu lại muốn cùng chư vị đại thần thỉnh giáo đạo lý làm quan, không nghĩ tới vừa mới nói chuyện phiếm được vài câu, sau khi nữ đệ tử tự giới thiệu, vài vị quan viên đang vây xung quanh nàng liền tìm được điểm khởi đầu để giễu cợt nàng.
"Nga? Nói như vậy ngươi là nhân sĩ Nam Nhai? Đều nói Nam Nhai ở gần Túc Độ, cùng với người Cô Thương tộc giỏi ca múa rất giống nhau, chỉ cần tùy ý có tiếng nhạc nổi lên liền có thể tung tăng múa may."
Nữ đệ tử xấu hổ cười nói: "Cũng không phải là tất cả người Nam Nhai đều am hiểu ca múa, ta. . . . . ."
Câu nói của nữ đệ tử bị thô bạo cắt ngang, đối phương căn bản không thèm để ý xem nữ đệ tử đang nói cái gì, dùng chiếc quạt giấy đã khép lại chỉ vào nàng, quay đầu nói lớn với nhạc công: "Nổi lên một khúc nhạc vui tươi một chút, tân sinh của Thái Học viện chúng ta sẽ biểu diễn giúp vui cho mọi người!"
Nữ đệ tử nghẹn đỏ cả mặt. Ban đầu nàng được Hoàng thượng lựa chọn, từ Nam Nhai một mình lẻ loi đi đến Nhữ Trữ học hỏi, chính là bởi vì nghe nói triều đình có đệ nhất nữ quan, mộng tưởng nhiều năm về việc nữ tử cũng có thể tiến vào Thái Học viện cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, đặc biệt kích động. Mặc dù tất cả mọi người trong nhà đều phản đối nàng cũng bất chấp ngàn dặm xa xôi vượt qua muôn vàn khó khăn mà đến. Vào đúng thời điểm Hoàng thượng đang nâng đỡ nữ tử cùng hàn môn, nàng nổi lên dũng khí tiến vào Nhữ Trữ vùng đất mà cả đời nàng không quen thuộc lại còn long xà hỗn tạp, ôm ấp tâm tư khiêm tốn tìm tòi học hỏi. Không nghĩ tới Hoàng thượng mới vừa rời đi nàng đã phải chịu nhục nhã trước đám đông, thật sự là một đòn cảnh tỉnh, khiến cho nàng xấu hổ giận dữ không thôi, muốn quay đầu chạy trốn.
Nhạc công thấy đám người Hồng lư tự Thiếu khanh, Kinh huyện Tri huyện ồn ào giễu cợt, bản thân cũng không thể làm mất hứng, nếu không thì chính là tự mình chuốc lấy phiền phức. Phiến gảy đàn đã cắm xuống, khi tiếng nhạc sắp sửa nổi lên, chợt nghe thấy một nữ tử cất cao giọng nói:
"Hà Thiếu khanh muốn xem người khiêu vũ, hạ quan đi tìm nhóm ca cơ vừa rồi mang trở về giúp vui cho Thiếu khanh là được, hà tất gây khó dễ cho một nữ đệ tử vào kinh học tập?"
Nhạc công ngẩng đầu nhìn lại, thấy Đãng Khấu nữ Tướng quân kia đứng chắn ở trước người nữ đệ tử Thái Học viện, trên mặt mang nét cười, ngữ khí cũng rất bình thản, nhưng thái độ che chở nữ đệ tử lại phi thường kiên định.
Hà Thiếu khanh đưa mắt nhìn Chân Văn Quân, trong lúc còn đang suy nghĩ xem nên đáp lại nàng như thế nào, thì Tiên phong Giáo úy Tàng Vũ đứng ở một bên cao to vạm vỡ so với Chân Văn Quân còn cao hơn một cái đầu chợt tiến lên, giọng nói như tiếng chuông đồng:
"Ai! Chân Tướng quân nói như vậy thì quá mất hứng rồi. Hôm nay chính là tiệc khánh công của Tướng quân ngài, đừng nói đến mấy chuyện nghiên cứu học tập vô vị gì đó, chỉ muốn mọi người cao hứng! Nam nhân chúng ta nữ nhân các ngươi ai cũng có sở trường riêng! Muốn vui vẻ thì phải phát huy sở trường riêng của từng người! Chúng ta vừa rồi mới ngâm thơ đối ngẫu phấn khích vô cùng nha, mà nữ nhân các ngươi thì sao, am hiểu xướng khúc khiêu vũ, trong ngày thường cả một đám tiểu cô nương tụ tập cùng nhau xướng đến náo nhiệt múa đến sôi nổi, như thế nào hôm nay chẳng hiểu vì sao lại giả đứng đắn vậy chứ?"
Lời nói của Tàng Vũ thực rõ ràng mang theo hàm ý kích động xúi giục, Chân Văn Quân từ sớm cũng biết trong triều có một đám người không quen nhìn nữ quan, mặc dù đã bước vào năm Chiếu Vũ thứ tư, nhưng bọn họ vẫn còn cho rằng nữ nhân làm quan chính là tình trạng lộn xộn đảo loạn âm dương. Mà cũng không có dũng khí nói thẳng, chỉ chờ Hoàng thượng đi rồi mới dám nói vài lời quanh co vô sỉ cho thỏa miệng.
Chân Văn Quân không tức giận cũng không gấp gáp: "Tàng Giáo úy thích náo nhiệt như vậy thật không dám thất lễ. Khiêu vũ xướng khúc thì có ý nghĩa gì chứ, không bằng ngươi ta múa kiếm giúp vui."
Tàng Vũ cười ha ha: "Chân Tướng quân chính là muốn cùng Tàng mỗ luận bàn kiếm thuật? Tướng quân cũng đừng xem thường Tàng mỗ. Tàng mỗ tuy chỉ là một Giáo úy nho nhỏ, nhưng cũng là sư xuất danh môn, đã từng tham gia vô số trận đại chiến, từng đánh bại rất nhiều hán tử rắn rỏi đủ loại chủng tộc. Danh hiệu Giáo úy hiện tại chính là nhờ chiến đấu quên mình ở trên sa trường mới đổi lấy được. Không giống với đám giặc cỏ bất tài Tru Tà Giáo kia. Đao kiếm không có mắt, vạn nhất làm bị thương Chân Tướng quân thì biết làm sao bây giờ. . . . . ."
Tàng Vũ đang nói còn chưa hết câu, đã thấy hai thanh kiếm lấp lánh hàn quang ném về phía bọn họ. Tàng Vũ cả kinh, vội vàng tiếp nhận. Chân Văn Quân nắm lấy thanh kiếm trong tay, ngoái đầu nhìn lại thì thấy, người ném kiếm tới chính là Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Hút vừa rút lấy binh khí của hộ vệ Dịch Tĩnh viên, nói: "Nếu đã muốn náo nhiệt thì cứ náo nhiệt tới cùng, phu nhân ta mặc dù không thể so với Giáo úy ngươi sư xuất danh môn, nhưng cũng là Tướng quân do bệ hạ thân phong. Giáo úy không cần khách khí cứ việc xuất hết bản lĩnh sở trường, cũng thuận tiện cho chúng ta được mãn nhãn." Không đợi Tàng Vũ đáp lời đã trực tiếp chuyển hướng sang nói với Hà Thiếu khanh: "Nhưng mà so kiếm vẫn là không khỏi có chút tẻ nhạt, Hà Thiếu khanh, không bằng ngươi ta mỗi người thế chấp một ngàn lượng thì thế nào? Bất luận là ai thắng đều đem tiền đặt cược quyên góp cho nạn dân tây bắc."
Hà Thiếu khanh nâng quạt lên đang muốn mở miệng, Vệ Đình Húc bất chợt thở dài: "Cũng phải, hai ngàn lượng thì có thể làm được cái gì, chỉ sợ số tiền quá nhỏ làm Thiếu khanh chướng mắt. Đã như vậy liền đặt thêm năm ngàn lượng đi, ít nhất cũng có thể đảm bảo cho nạn dân của một nửa huyện có được ngụm canh nóng để uống."
Tàng Vũ quay đầu lại nhìn Hà Thiếu khanh, hai người trên mặt đều có vẻ do dự.
"Giáo úy, tiếp chiêu!" Chân Văn Quân còn chưa dứt lời, mũi kiếm sắc nhọn đã chĩa tới trước mắt Tàng Vũ. Tàng Vũ cuống quít nâng kiếm chắn đỡ, chỉ nghe "Keng" một tiếng, kiếm quang bắn ra bốn phía, Tàng Vũ bị một kiếm không chút lưu tình của Chân Văn Quân đánh trúng liên tục lui về phía sau, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Hà Thiếu khanh cùng mọi người vội vã tản ra mới không bị hắn cuốn ngã theo.
Bàn tay cầm kiếm của Tàng Vũ bị một kiếm vừa rồi làm cho chấn động đến run lên, hắn làm sao có thể nghĩ đến một nữ nhân lại có khí lực lớn như vậy!
Trong lúc còn đang hoảng hốt Chân Văn Quân lại tung ra hai nhát kiếm nhanh như chớp cắt qua cánh tay hắn, vị trí này không cao không thấp khó chắn nhất, Tàng Vũ miễn cưỡng nghênh tiếp, không nghĩ tới Chân Văn Quân lại thay đổi chiêu thức, mũi kiếm từ dưới hướng lên đâm về phía cằm hắn. Tàng Vũ quá sợ hãi, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, thanh kiếm bị móc lên cao, "vù" một tiếng cắm xuống ngay trước mũi chân Hà Thiếu khanh cách một lóng tay. Hà Thiếu khanh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chiếc quạt trong tay cũng rơi xuống đất.
Trong vòng ba chiêu Tàng Vũ đã bị đánh bay binh khí, nhận lấy một trận thua sâu sắc không còn chút thể diện nào nữa. Chân Văn Quân mặt không đỏ thở không gấp, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, im lặng đem thanh kiếm nhẹ nhàng khép lại ở sau người, vươn tay ra hướng về phía Tàng Vũ:
"Đa tạ."
Tàng Vũ bị nàng dễ dàng đánh bại đã là mất hết mặt mũi, nếu lại còn nổi cáu thì chỉ càng lộ vẻ lúng túng hơn.
Hắn không chạm vào tay Chân Văn Quân, tự mình đứng lên, hướng Chân Văn Quân chắp tay khen ngợi: "Chân Tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, hạ quan thua tâm phục khẩu phục."
Đám người Hà Thiếu khanh cùng Tàng Vũ ăn một vố đau, không còn mặt mũi nào tiếp tục quấy rối nữa, muốn cấp tốc rời đi. Vệ Đình Húc gọi đối phương lại:
"Hà Thiếu khanh, năm ngàn lượng bạc kia viết vài chữ làm chứng, ngày mai hạ quan sai người đến Thiếu khanh quý phủ lấy có được không?"
Trước mắt bao nhiêu người Hà Thiếu khanh tự mình khơi chuyện, hiện giờ chịu thiệt thòi cũng chỉ có thể tự nhận lấy. Vội vàng viết xuống chứng từ sau đó quẳng bút giận dữ rời đi.
Các quan viên khác tiến lên hướng Chân Văn Quân kính rượu, khen ngợi nàng võ nghệ cao cường, chính là niềm vẻ vang của Đại Duật.
Đại đa số vẫn là người hiểu chuyện, biết buổi tiệc khánh công hôm nay rốt cuộc là vì ai mà tổ chức, ai mới là nhân vật chính.
Nữ đệ tử Thái Học viện kia cũng cầm chén rượu tiến lên hướng Chân Văn Quân kính rượu. Nữ đệ tử nói nàng họ Doãn, tiểu tự A Thương, đến từ Nam Nhai Doãn gia.
"Tướng quân có lẽ chưa từng nghe nói qua, Doãn gia chúng ta mặc dù ở Nam Nhai nhưng cũng không tính là thế gia vọng tộc. Hôm nay A Thương có thể có cơ hội đến kinh thành Nhữ Trữ học tập, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Nhờ phúc của Hoàng thượng, cũng là nhờ có Tướng quân cùng Bí thư giám làm nguồn lực dẫn đầu cho phong trào nữ quan, mang đến dũng khí cho nữ tử Đại Duật đi ra khỏi khuê phòng, thực hiện lý tưởng khát vọng. Ta từ sớm đã muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của nhị vị, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nhị vị như cổ cầm sắt phúc tâm tương chiếu*, thật sự khiến người hâm mộ! Nếu như ta cũng có thể trở thành vĩ khí của triều đình giống như nhị vị đây, lại có được một hồng nhan tri kỷ, cuộc đời này sống không uổng!"
(*) Như cổ cầm sắt, phúc tâm tương chiếu (如鼓琴瑟, 腹心相照): thường dùng để nói vợ chồng hòa hảo, tâm đầu ý hợp
Sự cảm khái này của A Thương quả thực là xuất phát từ chân tâm, trong cơn xúc động thanh âm nói chuyện rất lớn, chấn động đến hai màng nhĩ của Chân Văn Quân phát đau, nàng xấu hổ cười nói: "Đã khuya rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Tướng quân nói đúng, sớm một chút đi nghỉ ngơi ngày mai mới có thể sớm một chút rời giường, đọc sách viết chữ thực hiện khát vọng! Thái Học viện còn có rất nhiều đồng môn đều vô cùng ngưỡng mộ nhị vị, nếu như có cơ hội có thể hay không thỉnh nhị vị đến giảng dạy cho các nữ học sinh ở Thái Học viện? Chúng ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi các ngươi!"
Trong lúc Chân Văn Quân còn đang do dự thì Vệ Đình Húc đứng ở một bên đã tràn đầy ý cười mà đáp ứng. Chân Văn Quân liếc mắt nhìn nàng một cái, Vệ Đình Húc tỏ vẻ vô tội, nhỏ giọng nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn phá hủy cơ hội học tập của trụ cột quốc gia tương lai?"
A Thương rời đi, Chân Văn Quân vốn cũng muốn đi, bị Vệ Đình Húc gọi lại, bảo nàng cùng nhau đứng ở cửa.
"Làm cái gì?"
"Làm cái gì? Tất nhiên là chờ đợi lúc quần thần rời đi bái tạ nhận lễ."
"Nhận lễ?"
"Đây là tập tục trên quan trường Đại Duật, ngươi không biết thì ta dạy ngươi."
"Lễ vật này làm sao có thể nhận!"
"Sao lại không thể, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng chút ít bổng lộc Hoàng thượng cấp cho thì có thể áo cơm không lo nuôi sống tất cả mọi người trong phủ sao? Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lễ vật thu nhận ngươi một nửa ta một nửa."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
Chân Văn Quân cũng chẳng quan tâm là nhận cái gì lễ, toàn bộ số lễ vật dùng để nịnh bợ này đều đưa cho Vệ Đình Húc là được. Nhưng mà nàng đêm nay đã đắc tội đám người Hà Thiếu khanh, mặt mũi của những người khác cũng không thể lại phủi mất.
Đắc tội Hà Thiếu khanh cũng không khiến cho Chân Văn Quân có gì hối hận, dù sao thì đầu óc của nàng cũng rất thanh tỉnh.
Nàng biết Doãn thị A Thương là người mà Lý Duyên Ý chắc chắn sẽ đề bạt, là nữ quan tương lai có khả năng được Hoàng thượng trọng dụng nhất, cũng sẽ là lực lượng trung kiên nhất của Đại Duật tương lai.
Hai người tựa như một đôi thê thê mẫu mực đứng ở cửa hướng đến quần thần bái biệt từng người, lễ vật thu nhận tất cả đều được chất vào trên xe ngựa của Vệ Đình Húc.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi Dịch Tĩnh viên, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc hai người không nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn đối phương thêm một lần nào nữa, xoay người bước lên xe ngựa riêng của từng người, thừa dịp ban đêm mang theo một thân mỏi mệt quay về nhà của chính mình.
Chân Văn Quân ngồi phịch ở trong xe suy tư ngẫm nghĩ, xe ngựa lăn đều về phía trước, càng chạy càng có điểm không thích hợp, Chân Văn Quân gọi mã phu lại hỏi đây là muốn đi nơi nào.
Mã phu trả lời: "Mang Tướng quân quay về Trác Quân phủ."
"Trác Quân phủ? Ta hạ lệnh cho ngươi đi Trác Quân phủ khi nào?"
"Tướng quân không có hạ lệnh, người hạ lệnh chính là Hoàng thượng."
". . . . . ."
"Hoàng thượng đã đưa cả nhà của Tướng quân đến an trí bên trong Trác Quân phủ rồi. Hoàng thượng nói, Tướng quân vừa mới đại hôn lại thắng lợi khải hoàn quay về kinh, nhất định là vô cùng tưởng niệm phu nhân, tối nay bắt đầu quay về Trác Quân phủ đi."
Lý Duyên Ý đã sớm khuyên nàng diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, Chân Văn Quân tránh né ba tháng, vẫn là tránh không được nữa.
Không muốn làm khó dễ mã phu, Chân Văn Quân phất phất tay, đi thì đi thôi.
Lý Duyên Ý vẫn là còn có chút tình người, bảo nàng quay về Trác Quân phủ, không bảo nàng đến tân hôn phủ đệ. Tuy rằng tân hôn Bí thư giám phủ ở ngay bên cạnh Trác Quân phủ, nhưng tốt xấu gì cũng còn cách một bức tường, khỏi phải cả ngày nhìn thấy Vệ Đình Húc.
Đến khi nàng đi vào Trác Quân phủ mới biết được chính mình quá ngây thơ.
Hai bức tường dày cùng con đường lát đá ngăn cách giữa Trác Quân phủ cùng Bí thư giám phủ đều đã bị phá dỡ mở thông, biến thành một hồ sen tinh xảo. Chân Văn Quân từ bức tường chắn ở đại môn Trác Quân phủ tiến vào mà trợn mắt há hốc mồm.
Xuyên qua hồ sen liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mảnh rừng trúc xanh tươi nhã trí của Bí thư giám phủ. Vệ Đình Húc ngồi ở bên cạnh hồ sen, cầm chiếc cần câu trong tay, ung dung nhàn nhã đắm mình trong màn đêm câu cá.
"Lại gặp nhau rồi, Chân Tướng quân." Vệ Đình Húc ngọt ngào cười, "Thật khéo."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
"Làm chuyện vô vị như thế này, thì nên nghĩ sẽ có hậu quả gì." Chân Văn Quân sau khi nhìn thấy đoàn người bám theo bước chân của Lý Duyên Ý chậm rãi rời đi, nàng bưng chén rượu lên uống một ngụm, mắt nhìn về phía trước, giống như đang cùng chén rượu này nói chuyện.
Đau đớn dần dần biến mất từ trên bàn tay bị nắn đỏ của Vệ Đình Húc, nghe được câu này của Chân Văn Quân, Vệ Đình Húc cười nói: "So với A Hy bị đánh nát mông, được Chân Tướng quân đây dùng không đến một phần khí lực đả thông kinh lạc, xem ra vẫn là ta được tiện nghi."
Chân Văn Quân nhón lấy một quả nho trong suốt lóng lánh, chậm rãi đưa vào trong miệng:
"Bí thư giám từ khi nào lại chỉ chú ý đến lợi ích trước mắt vậy? Chức vị Sơn Hải Đô úy kia ngươi muốn thì cho ngươi là được, Tào Phỉ ở Yên Hàng mới là lương sĩ hiếm thấy ngàn dặm chỉ có một. Bí thư giám hẳn là muốn lôi kéo người này vào dưới trướng rất lâu rồi đi, chỉ tiếc hắn căm ghét Vệ gia các ngươi lạm sát Thanh Lưu, từng ở trước mặt mọi người mắng chửi Vệ gia là sài lang đội mũ quan, cho dù ngươi ngàn dặm xa xôi đích thân đến bái phỏng cũng chỉ có bị đóng sập cửa vào mặt mà thôi. Hiện giờ để cho ta sử dụng, Bí thư giám cũng đừng nhìn thấy mà thèm khát."
Vệ Đình Húc nghe được cái tên "Tào Phỉ" nét tươi cười quả thực cứng ngắc đi vài phần.
"Ngươi vậy mà lại phái người theo dõi ta."
"Ai có thể theo dõi được Bí thư giám đa mưu túc trí? Chẳng qua cách đây hai ngày lúc ta mới vừa quay về Nhữ Trữ, A Trúc đã đến Tích Học phủ tìm ta, tặng chút thổ sản của Yên Hàng, nói chủ mẫu tưởng niệm, bảo ta thường xuyên trở về thăm. A mẫu ngươi không phải là một người thích đi xa, huống hồ Vệ công bệnh nặng, người nhà đều ở bên cạnh chiếu cố, nếu muốn nói đi xa đến tận Yên Hàng nhất định là vì mưu tính chuyện quan trọng, nổi danh nhất ở Yên Hàng chính là danh sĩ Tào Phỉ. Hiện giờ triều đình bố cục phức tạp, bất luận là ai cũng muốn nhanh chóng mở rộng vây cánh tăng cường phụ tá, ta mới đoán là ngươi đã nhìn trúng Tào Phỉ, muốn chiêu mộ hắn làm mưu sĩ. Thổ sản này chính là ngươi đi Yên Hàng mang về tới."
"Mạch suy nghĩ này của ngươi cũng có hơi quá mức phân tán rồi."
"Không sao cả, cho dù ngươi đối với Tào Phỉ vô cảm thì cũng chỉ có thể chứng minh ngươi có mắt không tròng, người này là một khối trân bảo, ai có thể tranh thủ chiếm được hắn thì người đó sẽ có thể nắm giữ đại cục."
Vệ Đình Húc cảm thán nói: "Chân Tướng quân quả thực là thần cơ diệu toán, ngay cả chuyện ta đi tìm Tào Phỉ mà cũng có thể đoán trúng. Chẳng qua Bộ Giai đêm hôm qua mới xuất phát, lúc Chân Tướng quân đi tới Dịch Tĩnh viên thì Bộ Giai chỉ sợ ngay cả mặt của Tào Phỉ cũng chưa gặp được, làm sao có thể nói hắn đã bằng lòng cho ngươi sử dụng? Hắn mặc dù căm hận Vệ gia ta, nhưng người này luôn luôn mạt nguyệt phê phong* tự xưng là thanh cao, cho dù Tướng quân đã diệt trừ Tru Tà Giáo, hắn cũng sẽ không vì miệng lưỡi khéo léo của Bộ Giai mà đến cậy nhờ Tướng quân. Lời nói dối này Tướng quân nói ra không sợ cắn phải đầu lưỡi hay sao?"
(*) Mạt nguyệt phê phong (抹月批风): lấy cảnh sắc gió trăng làm thức ăn, ý nói gia đình nghèo túng
"Ngươi mới là phái người theo dõi ta."
"Đúng, không sai." Vệ Đình Húc lại có thể mặt dạn mày dày mà thừa nhận, "Đây chính là chuyện mà sài lang đội mũ quan nên làm."
Chân Văn Quân trong suốt quá trình cũng chưa từng nhìn về phía Vệ Đình Húc, lúc này hận không thể hung hăng liếc nàng rách mắt.
Hai người đối nghịch lại tranh cãi, oán giận đến quên hết tất cả, ngay cả Lý Duyên Ý đã rời đi lúc nào cũng không có chú ý. Mãi cho đến khi tiếng cười quá mức suồng sã của một đám người suýt nữa làm chấn động những đóa hoa ở Dịch Tĩnh viên đến mức vỡ nát, hai nàng mới đem lực chú ý dời khỏi đối phương, chuyển về hướng cách đó không xa.
Lý Duyên Ý rời đi trước, nữ đệ tử của Thái Học viện kia lưu lại muốn cùng chư vị đại thần thỉnh giáo đạo lý làm quan, không nghĩ tới vừa mới nói chuyện phiếm được vài câu, sau khi nữ đệ tử tự giới thiệu, vài vị quan viên đang vây xung quanh nàng liền tìm được điểm khởi đầu để giễu cợt nàng.
"Nga? Nói như vậy ngươi là nhân sĩ Nam Nhai? Đều nói Nam Nhai ở gần Túc Độ, cùng với người Cô Thương tộc giỏi ca múa rất giống nhau, chỉ cần tùy ý có tiếng nhạc nổi lên liền có thể tung tăng múa may."
Nữ đệ tử xấu hổ cười nói: "Cũng không phải là tất cả người Nam Nhai đều am hiểu ca múa, ta. . . . . ."
Câu nói của nữ đệ tử bị thô bạo cắt ngang, đối phương căn bản không thèm để ý xem nữ đệ tử đang nói cái gì, dùng chiếc quạt giấy đã khép lại chỉ vào nàng, quay đầu nói lớn với nhạc công: "Nổi lên một khúc nhạc vui tươi một chút, tân sinh của Thái Học viện chúng ta sẽ biểu diễn giúp vui cho mọi người!"
Nữ đệ tử nghẹn đỏ cả mặt. Ban đầu nàng được Hoàng thượng lựa chọn, từ Nam Nhai một mình lẻ loi đi đến Nhữ Trữ học hỏi, chính là bởi vì nghe nói triều đình có đệ nhất nữ quan, mộng tưởng nhiều năm về việc nữ tử cũng có thể tiến vào Thái Học viện cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, đặc biệt kích động. Mặc dù tất cả mọi người trong nhà đều phản đối nàng cũng bất chấp ngàn dặm xa xôi vượt qua muôn vàn khó khăn mà đến. Vào đúng thời điểm Hoàng thượng đang nâng đỡ nữ tử cùng hàn môn, nàng nổi lên dũng khí tiến vào Nhữ Trữ vùng đất mà cả đời nàng không quen thuộc lại còn long xà hỗn tạp, ôm ấp tâm tư khiêm tốn tìm tòi học hỏi. Không nghĩ tới Hoàng thượng mới vừa rời đi nàng đã phải chịu nhục nhã trước đám đông, thật sự là một đòn cảnh tỉnh, khiến cho nàng xấu hổ giận dữ không thôi, muốn quay đầu chạy trốn.
Nhạc công thấy đám người Hồng lư tự Thiếu khanh, Kinh huyện Tri huyện ồn ào giễu cợt, bản thân cũng không thể làm mất hứng, nếu không thì chính là tự mình chuốc lấy phiền phức. Phiến gảy đàn đã cắm xuống, khi tiếng nhạc sắp sửa nổi lên, chợt nghe thấy một nữ tử cất cao giọng nói:
"Hà Thiếu khanh muốn xem người khiêu vũ, hạ quan đi tìm nhóm ca cơ vừa rồi mang trở về giúp vui cho Thiếu khanh là được, hà tất gây khó dễ cho một nữ đệ tử vào kinh học tập?"
Nhạc công ngẩng đầu nhìn lại, thấy Đãng Khấu nữ Tướng quân kia đứng chắn ở trước người nữ đệ tử Thái Học viện, trên mặt mang nét cười, ngữ khí cũng rất bình thản, nhưng thái độ che chở nữ đệ tử lại phi thường kiên định.
Hà Thiếu khanh đưa mắt nhìn Chân Văn Quân, trong lúc còn đang suy nghĩ xem nên đáp lại nàng như thế nào, thì Tiên phong Giáo úy Tàng Vũ đứng ở một bên cao to vạm vỡ so với Chân Văn Quân còn cao hơn một cái đầu chợt tiến lên, giọng nói như tiếng chuông đồng:
"Ai! Chân Tướng quân nói như vậy thì quá mất hứng rồi. Hôm nay chính là tiệc khánh công của Tướng quân ngài, đừng nói đến mấy chuyện nghiên cứu học tập vô vị gì đó, chỉ muốn mọi người cao hứng! Nam nhân chúng ta nữ nhân các ngươi ai cũng có sở trường riêng! Muốn vui vẻ thì phải phát huy sở trường riêng của từng người! Chúng ta vừa rồi mới ngâm thơ đối ngẫu phấn khích vô cùng nha, mà nữ nhân các ngươi thì sao, am hiểu xướng khúc khiêu vũ, trong ngày thường cả một đám tiểu cô nương tụ tập cùng nhau xướng đến náo nhiệt múa đến sôi nổi, như thế nào hôm nay chẳng hiểu vì sao lại giả đứng đắn vậy chứ?"
Lời nói của Tàng Vũ thực rõ ràng mang theo hàm ý kích động xúi giục, Chân Văn Quân từ sớm cũng biết trong triều có một đám người không quen nhìn nữ quan, mặc dù đã bước vào năm Chiếu Vũ thứ tư, nhưng bọn họ vẫn còn cho rằng nữ nhân làm quan chính là tình trạng lộn xộn đảo loạn âm dương. Mà cũng không có dũng khí nói thẳng, chỉ chờ Hoàng thượng đi rồi mới dám nói vài lời quanh co vô sỉ cho thỏa miệng.
Chân Văn Quân không tức giận cũng không gấp gáp: "Tàng Giáo úy thích náo nhiệt như vậy thật không dám thất lễ. Khiêu vũ xướng khúc thì có ý nghĩa gì chứ, không bằng ngươi ta múa kiếm giúp vui."
Tàng Vũ cười ha ha: "Chân Tướng quân chính là muốn cùng Tàng mỗ luận bàn kiếm thuật? Tướng quân cũng đừng xem thường Tàng mỗ. Tàng mỗ tuy chỉ là một Giáo úy nho nhỏ, nhưng cũng là sư xuất danh môn, đã từng tham gia vô số trận đại chiến, từng đánh bại rất nhiều hán tử rắn rỏi đủ loại chủng tộc. Danh hiệu Giáo úy hiện tại chính là nhờ chiến đấu quên mình ở trên sa trường mới đổi lấy được. Không giống với đám giặc cỏ bất tài Tru Tà Giáo kia. Đao kiếm không có mắt, vạn nhất làm bị thương Chân Tướng quân thì biết làm sao bây giờ. . . . . ."
Tàng Vũ đang nói còn chưa hết câu, đã thấy hai thanh kiếm lấp lánh hàn quang ném về phía bọn họ. Tàng Vũ cả kinh, vội vàng tiếp nhận. Chân Văn Quân nắm lấy thanh kiếm trong tay, ngoái đầu nhìn lại thì thấy, người ném kiếm tới chính là Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Hút vừa rút lấy binh khí của hộ vệ Dịch Tĩnh viên, nói: "Nếu đã muốn náo nhiệt thì cứ náo nhiệt tới cùng, phu nhân ta mặc dù không thể so với Giáo úy ngươi sư xuất danh môn, nhưng cũng là Tướng quân do bệ hạ thân phong. Giáo úy không cần khách khí cứ việc xuất hết bản lĩnh sở trường, cũng thuận tiện cho chúng ta được mãn nhãn." Không đợi Tàng Vũ đáp lời đã trực tiếp chuyển hướng sang nói với Hà Thiếu khanh: "Nhưng mà so kiếm vẫn là không khỏi có chút tẻ nhạt, Hà Thiếu khanh, không bằng ngươi ta mỗi người thế chấp một ngàn lượng thì thế nào? Bất luận là ai thắng đều đem tiền đặt cược quyên góp cho nạn dân tây bắc."
Hà Thiếu khanh nâng quạt lên đang muốn mở miệng, Vệ Đình Húc bất chợt thở dài: "Cũng phải, hai ngàn lượng thì có thể làm được cái gì, chỉ sợ số tiền quá nhỏ làm Thiếu khanh chướng mắt. Đã như vậy liền đặt thêm năm ngàn lượng đi, ít nhất cũng có thể đảm bảo cho nạn dân của một nửa huyện có được ngụm canh nóng để uống."
Tàng Vũ quay đầu lại nhìn Hà Thiếu khanh, hai người trên mặt đều có vẻ do dự.
"Giáo úy, tiếp chiêu!" Chân Văn Quân còn chưa dứt lời, mũi kiếm sắc nhọn đã chĩa tới trước mắt Tàng Vũ. Tàng Vũ cuống quít nâng kiếm chắn đỡ, chỉ nghe "Keng" một tiếng, kiếm quang bắn ra bốn phía, Tàng Vũ bị một kiếm không chút lưu tình của Chân Văn Quân đánh trúng liên tục lui về phía sau, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Hà Thiếu khanh cùng mọi người vội vã tản ra mới không bị hắn cuốn ngã theo.
Bàn tay cầm kiếm của Tàng Vũ bị một kiếm vừa rồi làm cho chấn động đến run lên, hắn làm sao có thể nghĩ đến một nữ nhân lại có khí lực lớn như vậy!
Trong lúc còn đang hoảng hốt Chân Văn Quân lại tung ra hai nhát kiếm nhanh như chớp cắt qua cánh tay hắn, vị trí này không cao không thấp khó chắn nhất, Tàng Vũ miễn cưỡng nghênh tiếp, không nghĩ tới Chân Văn Quân lại thay đổi chiêu thức, mũi kiếm từ dưới hướng lên đâm về phía cằm hắn. Tàng Vũ quá sợ hãi, đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, thanh kiếm bị móc lên cao, "vù" một tiếng cắm xuống ngay trước mũi chân Hà Thiếu khanh cách một lóng tay. Hà Thiếu khanh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chiếc quạt trong tay cũng rơi xuống đất.
Trong vòng ba chiêu Tàng Vũ đã bị đánh bay binh khí, nhận lấy một trận thua sâu sắc không còn chút thể diện nào nữa. Chân Văn Quân mặt không đỏ thở không gấp, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, im lặng đem thanh kiếm nhẹ nhàng khép lại ở sau người, vươn tay ra hướng về phía Tàng Vũ:
"Đa tạ."
Tàng Vũ bị nàng dễ dàng đánh bại đã là mất hết mặt mũi, nếu lại còn nổi cáu thì chỉ càng lộ vẻ lúng túng hơn.
Hắn không chạm vào tay Chân Văn Quân, tự mình đứng lên, hướng Chân Văn Quân chắp tay khen ngợi: "Chân Tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, hạ quan thua tâm phục khẩu phục."
Đám người Hà Thiếu khanh cùng Tàng Vũ ăn một vố đau, không còn mặt mũi nào tiếp tục quấy rối nữa, muốn cấp tốc rời đi. Vệ Đình Húc gọi đối phương lại:
"Hà Thiếu khanh, năm ngàn lượng bạc kia viết vài chữ làm chứng, ngày mai hạ quan sai người đến Thiếu khanh quý phủ lấy có được không?"
Trước mắt bao nhiêu người Hà Thiếu khanh tự mình khơi chuyện, hiện giờ chịu thiệt thòi cũng chỉ có thể tự nhận lấy. Vội vàng viết xuống chứng từ sau đó quẳng bút giận dữ rời đi.
Các quan viên khác tiến lên hướng Chân Văn Quân kính rượu, khen ngợi nàng võ nghệ cao cường, chính là niềm vẻ vang của Đại Duật.
Đại đa số vẫn là người hiểu chuyện, biết buổi tiệc khánh công hôm nay rốt cuộc là vì ai mà tổ chức, ai mới là nhân vật chính.
Nữ đệ tử Thái Học viện kia cũng cầm chén rượu tiến lên hướng Chân Văn Quân kính rượu. Nữ đệ tử nói nàng họ Doãn, tiểu tự A Thương, đến từ Nam Nhai Doãn gia.
"Tướng quân có lẽ chưa từng nghe nói qua, Doãn gia chúng ta mặc dù ở Nam Nhai nhưng cũng không tính là thế gia vọng tộc. Hôm nay A Thương có thể có cơ hội đến kinh thành Nhữ Trữ học tập, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Nhờ phúc của Hoàng thượng, cũng là nhờ có Tướng quân cùng Bí thư giám làm nguồn lực dẫn đầu cho phong trào nữ quan, mang đến dũng khí cho nữ tử Đại Duật đi ra khỏi khuê phòng, thực hiện lý tưởng khát vọng. Ta từ sớm đã muốn được tận mắt nhìn thấy phong thái của nhị vị, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Nhị vị như cổ cầm sắt phúc tâm tương chiếu*, thật sự khiến người hâm mộ! Nếu như ta cũng có thể trở thành vĩ khí của triều đình giống như nhị vị đây, lại có được một hồng nhan tri kỷ, cuộc đời này sống không uổng!"
(*) Như cổ cầm sắt, phúc tâm tương chiếu (如鼓琴瑟, 腹心相照): thường dùng để nói vợ chồng hòa hảo, tâm đầu ý hợp
Sự cảm khái này của A Thương quả thực là xuất phát từ chân tâm, trong cơn xúc động thanh âm nói chuyện rất lớn, chấn động đến hai màng nhĩ của Chân Văn Quân phát đau, nàng xấu hổ cười nói: "Đã khuya rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi."
"Tướng quân nói đúng, sớm một chút đi nghỉ ngơi ngày mai mới có thể sớm một chút rời giường, đọc sách viết chữ thực hiện khát vọng! Thái Học viện còn có rất nhiều đồng môn đều vô cùng ngưỡng mộ nhị vị, nếu như có cơ hội có thể hay không thỉnh nhị vị đến giảng dạy cho các nữ học sinh ở Thái Học viện? Chúng ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi các ngươi!"
Trong lúc Chân Văn Quân còn đang do dự thì Vệ Đình Húc đứng ở một bên đã tràn đầy ý cười mà đáp ứng. Chân Văn Quân liếc mắt nhìn nàng một cái, Vệ Đình Húc tỏ vẻ vô tội, nhỏ giọng nói:
"Chẳng lẽ ngươi muốn phá hủy cơ hội học tập của trụ cột quốc gia tương lai?"
A Thương rời đi, Chân Văn Quân vốn cũng muốn đi, bị Vệ Đình Húc gọi lại, bảo nàng cùng nhau đứng ở cửa.
"Làm cái gì?"
"Làm cái gì? Tất nhiên là chờ đợi lúc quần thần rời đi bái tạ nhận lễ."
"Nhận lễ?"
"Đây là tập tục trên quan trường Đại Duật, ngươi không biết thì ta dạy ngươi."
"Lễ vật này làm sao có thể nhận!"
"Sao lại không thể, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng chút ít bổng lộc Hoàng thượng cấp cho thì có thể áo cơm không lo nuôi sống tất cả mọi người trong phủ sao? Nếu ngươi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lễ vật thu nhận ngươi một nửa ta một nửa."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
Chân Văn Quân cũng chẳng quan tâm là nhận cái gì lễ, toàn bộ số lễ vật dùng để nịnh bợ này đều đưa cho Vệ Đình Húc là được. Nhưng mà nàng đêm nay đã đắc tội đám người Hà Thiếu khanh, mặt mũi của những người khác cũng không thể lại phủi mất.
Đắc tội Hà Thiếu khanh cũng không khiến cho Chân Văn Quân có gì hối hận, dù sao thì đầu óc của nàng cũng rất thanh tỉnh.
Nàng biết Doãn thị A Thương là người mà Lý Duyên Ý chắc chắn sẽ đề bạt, là nữ quan tương lai có khả năng được Hoàng thượng trọng dụng nhất, cũng sẽ là lực lượng trung kiên nhất của Đại Duật tương lai.
Hai người tựa như một đôi thê thê mẫu mực đứng ở cửa hướng đến quần thần bái biệt từng người, lễ vật thu nhận tất cả đều được chất vào trên xe ngựa của Vệ Đình Húc.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi Dịch Tĩnh viên, Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc hai người không nói chuyện cũng không liếc mắt nhìn đối phương thêm một lần nào nữa, xoay người bước lên xe ngựa riêng của từng người, thừa dịp ban đêm mang theo một thân mỏi mệt quay về nhà của chính mình.
Chân Văn Quân ngồi phịch ở trong xe suy tư ngẫm nghĩ, xe ngựa lăn đều về phía trước, càng chạy càng có điểm không thích hợp, Chân Văn Quân gọi mã phu lại hỏi đây là muốn đi nơi nào.
Mã phu trả lời: "Mang Tướng quân quay về Trác Quân phủ."
"Trác Quân phủ? Ta hạ lệnh cho ngươi đi Trác Quân phủ khi nào?"
"Tướng quân không có hạ lệnh, người hạ lệnh chính là Hoàng thượng."
". . . . . ."
"Hoàng thượng đã đưa cả nhà của Tướng quân đến an trí bên trong Trác Quân phủ rồi. Hoàng thượng nói, Tướng quân vừa mới đại hôn lại thắng lợi khải hoàn quay về kinh, nhất định là vô cùng tưởng niệm phu nhân, tối nay bắt đầu quay về Trác Quân phủ đi."
Lý Duyên Ý đã sớm khuyên nàng diễn trò phải diễn cho trọn vẹn, Chân Văn Quân tránh né ba tháng, vẫn là tránh không được nữa.
Không muốn làm khó dễ mã phu, Chân Văn Quân phất phất tay, đi thì đi thôi.
Lý Duyên Ý vẫn là còn có chút tình người, bảo nàng quay về Trác Quân phủ, không bảo nàng đến tân hôn phủ đệ. Tuy rằng tân hôn Bí thư giám phủ ở ngay bên cạnh Trác Quân phủ, nhưng tốt xấu gì cũng còn cách một bức tường, khỏi phải cả ngày nhìn thấy Vệ Đình Húc.
Đến khi nàng đi vào Trác Quân phủ mới biết được chính mình quá ngây thơ.
Hai bức tường dày cùng con đường lát đá ngăn cách giữa Trác Quân phủ cùng Bí thư giám phủ đều đã bị phá dỡ mở thông, biến thành một hồ sen tinh xảo. Chân Văn Quân từ bức tường chắn ở đại môn Trác Quân phủ tiến vào mà trợn mắt há hốc mồm.
Xuyên qua hồ sen liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy mảnh rừng trúc xanh tươi nhã trí của Bí thư giám phủ. Vệ Đình Húc ngồi ở bên cạnh hồ sen, cầm chiếc cần câu trong tay, ung dung nhàn nhã đắm mình trong màn đêm câu cá.
"Lại gặp nhau rồi, Chân Tướng quân." Vệ Đình Húc ngọt ngào cười, "Thật khéo."
Chân Văn Quân: ". . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.