Chương 196: Tụ lý huyền cơ (16)
Ninh Viễn
18/11/2020
Bên trong Thái Cực điện yên tĩnh vắng lặng, ngoại trừ mùi thuốc nồng đậm, chỉ có tiếng ho khan của Hoàng thượng.
Hai ngọn huyền đăng thật lớn được treo ở phía trên, chiếu rọi cho cả đại điện đến cực kỳ sáng rực, làm cho chữ viết trên bức mật thư ở trước mặt Lý Duyên Ý đây cũng có chút chói mắt.
Trên mật thư chỉ có một chữ "Chết", một chữ duy nhất này chính nó cũng có đủ sức mạnh, khiến cho người ta khó chịu.
Một chữ này bất luận là hạ bút hay thu bút đều rất qua loa, tựa hồ đã được viết trong hoàn cảnh cực kỳ huyên náo.
Vệ Luân đã chết, Vệ Luân rốt cục cũng đã chết.
Lý Duyên Ý sau khi nhận được bức mật báo này đầu óc trở nên trống rỗng trong một khoảng thời gian rất lâu, giống như là đã hao hết tất cả tâm tư cùng khí lực bố trí thật tốt một cái bẫy không chút sơ hở, đã trông thấy con mồi ở ngay cách đó không xa sắp sửa tóm được nó rồi, thế mà vào lúc này chính bản thân con mồi lại chết mất. . . . . .
Vệ gia chuẩn bị rời kinh về chịu tang, mang theo di hài của Vệ Luân trở về mộ địa gia tộc ở quê nhà Bình Thương, lá rụng về cội.
Mà Duật quân chủ lực đánh thắng trận ở phương bắc đang dùng tốc độ cao nhất chạy về Nhữ Trữ. Cống phẩm mà Trùng Tấn tiến cống không đủ để bổ sung cho trận viễn chinh này mà còn đào rỗng quốc khố, nhưng tài phú mà Vạn Hướng Chi Lộ đang cuồn cuộn không ngừng mang đến lại là hậu thuẫn vững chắc của quân đội Đại Duật.
Năm thiên tai đã qua công thương cũng đang dần trở nên phong phú dồi dào, Lý Duyên Ý tính toán, cho dù Vệ gia có mai phục hai mươi lăm vạn đại quân, chỉ cần cho nàng thêm thời gian một năm, nhất định có thể đem Vệ gia và Trưởng Tôn gia cùng vây cánh của bọn họ diệt trừ toàn bộ.
Một năm.
Cho nên Vệ Đình Húc cũng đã nghĩ như vậy sao? Cho rằng Vệ Luân chết đi thì trong mắt người bên ngoài Vệ gia đã mất đi hạt nhân trọng yếu nhất, có thể danh chính ngôn thuận mà quay về quê nhà chịu tang? Tấu chương trình bày chuyện Vệ Đình Húc có đại tang được đưa đến tay Lý Duyên Ý còn nhanh hơn cả mật thư do thám tử hồi báo, lại vội vã như vậy rời khỏi Nhữ Trữ? Có thể trơ mắt nhìn Chân Văn Quân bị giết?
Lý Duyên Ý cảm thán ý chí sắt đá của Vệ Đình Húc, trong lòng âm thầm sinh ra một tia hâm mộ.
Vệ Đình Húc có thể nhẫn tâm như thế, có thể vì bảo toàn đại cục mà quyết đoán hi sinh tình cảm chân thành của mình.
Vệ Đình Húc a Vệ Đình Húc, ngươi cho là quả nhân kiêng dè thực lực của Vệ gia ngươi cùng Trưởng Tôn gia, phải đợi đại quân quay về kinh mới động thủ hay sao?
Đến lúc đó các ngươi hẳn đã sớm chạy trốn tới chân trời góc biển rồi.
Thả cho Vệ gia ra khỏi thành, khi các nàng ra khỏi thành cho rằng đã lừa gạt thoát hiểm được thì nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, khi đó chính là thời khắc tốt nhất để một lưới bắt trọn.
Phía trên tường thành vẫn luôn có đài quan sát, nếu như có Vệ gia tư binh ở bên ngoài tiếp ứng thì đài quan sát nhất định sẽ truyền xuống quân tình, thông tin tình báo tra xét được từ trên tường thành Nhữ Trữ sẽ truyền đến Kim ngô vệ nha trong vòng một nén nhang, tiếp tục truyền đến tay Hoàng thượng bất quá chỉ mất thời gian một chung trà. Lý Duyên Ý tin tưởng Vệ gia tư binh hẳn là ở không xa, nhưng cự ly hãm thành thì vẫn còn một khoảng cách.
Nên động thủ rồi.
Khoét đi mối họa lớn trong lòng nhiều năm nay ngay tại giờ khắc này.
Lý Duyên Ý cho truyền Truy Nguyệt quân Nội quân Giáo úy Quảng Thiếu Lăng cùng Kim ngô Thượng Tướng quân đến, hỏi bọn họ tổng cộng có bao nhiêu binh lính.
Quảng Thiếu Lăng thở hồng hộc, tựa hồ mới vừa chạy rất lâu: "Hồi bẩm bệ hạ, binh sĩ Truy Nguyệt quân hiện tại có thể điều động được có một ngàn năm trăm người."
"Kim ngô vệ thì sao?"
Kim ngô Thượng Tướng quân Lâm Định nói: "Tổng cộng bốn ngàn bốn trăm năm mươi hai người!"
"Tổng cộng sáu ngàn." Lý Duyên Ý từ trên đài cao đi xuống, cầm tay của Quảng Thiếu Lăng và Lâm Định khẩn thiết nói, "Quả nhân giao cho các ngươi một nhiệm vụ bí mật, việc này có liên quan đến an nguy xã tắc Đại Duật, liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả dân chúng. Thành, thì đảo trấp can qua* thiên hạ thái bình, bại. . . . . . quần hùng xưng bá cầm binh gây họa, Đại Duật sẽ không còn tồn tại nữa! Quả nhân! Các ngươi! Đều sẽ là tội nhân thiên cổ!"
(*) Đảo trấp can qua (倒戢干戈): ý nói không có chiến tranh
Quảng Thiếu Lăng cùng Lâm Định hốt hoảng bối rối quỳ xuống đất tuyên thệ, Lý Duyên Ý ngẩng đầu nhìn ngọn đèn rực sáng trên đỉnh đầu.
Đại điện huy hoàng đắm chìm trong bóng đêm của tiết kim thu ở Nhữ Trữ không hề báo trước trong nháy mắt đã tối sầm xuống, giống như ma quỷ mai phục vào ban đêm.
Tiếng nói rất khẽ tựa như thì thầm ở bên tai rốt cục cũng ngừng lại, Lâm Định nhận mệnh, thần sắc ngưng trọng rời khỏi đại điện, trên hành lang dài lưu lại tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập. Kim ngô vệ đang chuẩn bị tuần tra ban đêm toàn bộ đều bị gọi trở về, bí mật tập hợp.
Đội quân tuần tra ban đêm đi tới quảng trường tập hợp, phát hiện ngoại trừ đội quân tuần tra ban đêm, đội quân tuần tra kinh thành, phố phường, dã ngoại thậm chí cả đội quân phong hậu* tất cả đều đến đây.
(*) Phong hậu (烽候): ý chỉ chiến tranh
Hành động dị thường này khiến người ta tâm thần không yên.
Những đội quân này phần lớn đều là từ Chiếu Vũ năm đầu được tuyển chọn điều động tới, mặc dù Đại Duật quốc nội có bao nhiêu cuộc khởi nghĩa cùng chiến loạn, nhưng kinh thành Nhữ Trữ vẫn vô cùng kiên cố, không có bất kỳ động tĩnh nào lớn. Các binh lính trẻ tuổi chưa từng có kinh nghiệm đại chiến ở bên trong bóng đêm chỉnh tề xếp thành hàng, không biết sắp sửa phát sinh cái gì, hồi hộp căng thẳng đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều đang chờ đợi Trường sử phát lệnh, ai ngờ chờ thấy được không chỉ là Trường sử, mà còn có quan lớn tối cao Thượng Tướng quân Lâm Định vốn rất khó nhìn thấy mặt. Binh tào Tham quân sự, Kỵ tào Tham quân sự, Vệ úy. . . . . . toàn bộ binh lực ở Nhữ Trữ đều tập trung ở bên trong quảng trường, quảng trường tập võ diễn luyện vốn là cực kỳ rộng rãi trong nháy mắt bị chen chúc đến khó có thể dịch bước.
Lâm Định cũng không có nhảy lên đài cao vung tay phát lệnh, mà để cho quan chỉ huy các đội quân chia nhau đi đến bên trong đội ngũ binh lính, nhỏ giọng nói cho bọn họ mệnh lệnh.
"Mật lệnh của Hoàng thượng không thể vi phạm, kẻ nào làm trái sẽ bị xử tội mưu phản, tru di cửu tộc! Chặt bỏ thủ cấp của tặc nhân, được phong tam phẩm Tướng quân! Ban thưởng hào phủ trong kinh, hoàng kim ngàn cân!" Lời nói của Lâm Định hết sức đơn giản nhưng lại khiến cho người ta chộn rộn.
Lén lút giết chết đội ngũ hộ tang mà thôi, thế mà lại có phần thưởng hậu hĩnh như vậy, có lẽ là nhân bánh từ trên trời rơi xuống!
Kim ngô sĩ binh đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, dưới sự chỉ huy của Lâm Định hòa vào bên trong bóng đêm tối om lạnh lẽo.
. . . . . .
Một khắc trước.
Lâm Định đi rồi, Quảng Thiếu Lăng còn đang ở bên trong Thái Cực điện, nàng còn có chuyện trọng yếu phải hồi báo cho Lý Duyên Ý.
Lý Duyên Ý nhắm mắt lại, ngón tay đè ấn vào trên mí mắt mỏi nhừ.
"Bệ hạ, vi thần đã tìm được A Hâm nữ lang rồi, nhưng A Hâm nữ lang nhất quyết không trở về, vi thần vô năng, thật sự không có cách nào cũng không dám cưỡng chế mang nàng trở về. A Hâm nữ lang có viết một bức thư cho bệ hạ."
Lý Duyên Ý hai hàng lông mày không hề giãn ra, gõ gõ vào mặt bàn, ý bảo Quảng Thiếu Lăng đem bức thư đưa lên đây, ho vài tiếng, cảm giác chua xót bên trong đôi mắt cực kỳ khó chịu, giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào trong tròng mắt.
Quảng Thiếu Lăng trình bức thư lên, Lý Duyên Ý cố đè nén cảm giác khó chịu mà mở mắt ra, sau khi đọc xong bức thư lại chẳng hiểu vì sao.
"Sư phụ nàng bị ép buộc hút phù dung tán? Bị giết chết? Chuyện này là ngươi làm?" Thanh âm của Lý Duyên Ý không lớn, nhưng sát ý vọt ra từ giữa hai hàm răng làm cho Quảng Thiếu Lăng toàn bộ da đầu đều tê rần, lập tức quỳ xuống tại chỗ hô to oan uổng:
"Dù có cho vi thần một ngàn một vạn lá gan vi thần cũng tuyệt không dám làm ra loại chuyện này! Chuyện này vi thần thật sự không biết gì cả! Chắc hẳn là kế châm ngòi ly gián của Vệ thị kia! Bệ hạ tuyệt đối không thể mắc mưu a!"
Quảng Thiếu Lăng hô to oan uổng, cũng không dám ngẩng đầu lên, tâm phế đều giống như hỏa thiêu, chỉ sợ ngay sau đó Hoàng thượng sẽ hạ lệnh lôi nàng ra ngoài ngũ mã phanh thây.
Lý Duyên Ý ho khan, bình thản "Ân" một tiếng, tựa hồ là tin tưởng lời nói của nàng.
"Quả nhân biết rõ vị sư phụ này, vị sư phụ này của nàng đối với nàng tâm tư bất chính, quả nhân đã sớm muốn giết hắn. Chẳng qua A Hâm lúc còn nhỏ đã rời nhà ở bên ngoài học nghệ chinh chiến, cùng thân sinh phụ mẫu cũng không tính là quá thân thiết, nhưng trái lại rất tôn trọng vị sư phụ đã dẫn nàng nhập môn này. Nếu không phải nể mặt nàng, há có thể để cho tên thôn phu này sống đến ngày hôm nay? Chết đi cũng được."
Tính mạng xem như được giữ lại, Quảng Thiếu Lăng thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.
"Nàng muốn cùng quả nhân đoạn tuyệt quan hệ."
Lý Duyên Ý đem bức thư đã bị siết chặt ở trong tay mở ra, chỉ vào từng câu từng chữ trên đó.
Quảng Thiếu Lăng nhất thời không thể phản ứng lại: "Cái gì?"
"Nàng nói quả nhân tâm tư đố kỵ xem mạng người như cỏ rác, chuyên hại người vô tội, chuyên hại những người tri giao ít ỏi cuối cùng của nàng. Nàng muốn cùng quả nhân đoạn tuyệt quan hệ, để tránh cho người bên cạnh lại phải chịu liên lụy." Lý Duyên Ý dùng sức đập một chưởng vào trên bàn, cười ầm lên sau đó trở nên dữ tợn nói, "Nàng nói nếu không phải là do nàng cùng quả nhân quen biết nhau Tạ gia cũng sẽ không chịu thất bại thảm hại! Nàng nói sau khi suy nghĩ cặn kẽ quyết định cùng quả nhân mỗi người mỗi ngã!"
Quảng Thiếu Lăng khó có thể tin: "Sao, làm sao, bệ hạ chưa bao giờ sát hại bất cứ một người tri giao nào của nữ lang a."
Nghiên mực bị Lý Duyên Ý hung hăng ném xuống mặt đất, "Xoảng" một tiếng vang lớn, chu sa bắn tung tóe khắp mặt đất.
Quảng Thiếu Lăng nhấp nháy đôi mắt, bị dọa đến hoảng hốt.
"Quả nhân là muốn giết quả nhân đương nhiên muốn giết, muốn giết cũng là quả nhân tự tay giết! Quả nhân tự tay ở trước mặt nàng giết! Để cho nàng biết trên đời này không có bất kỳ kẻ nào có thể vượt qua quả nhân cùng nàng có nửa phần liên hệ nào! Nhưng hiện tại thì sao!" Lý Duyên Ý nổi giận, một cước đá đổ long ỷ ở trên cao, quét sạch tất cả mọi vật ở trên bàn xuống đất, "Là kẻ ti tiện nào ở giữa châm ngòi! Là ai ——!"
Quảng Thiếu Lăng vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận! Vi thần lập tức đi điều tra!"
"Ngươi tra cái rắm! Ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai! Quên mất quả nhân đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì rồi sao?! Đi giết Vệ Đình Húc cho ta!"
"Dạ, dạ!"
"Cút!"
Quảng Thiếu Lăng chạy đi, Lý Duyên Ý cảm giác như có một thanh kiếm đang điên cuồng cắt chém ở bên trong thân thể nàng, đau đớn khiến nàng đứng cũng không vững.
Trong đầu giống như nước sôi đang điên cuồng bốc khói, tâm trạng khó bình ổn, trong lúc khó chịu nàng cố sức đi ra bên ngoài điện, bảo Truy Nguyệt binh lính chuẩn bị ngựa.
"Bệ hạ muốn đi nơi nào?" Truy Nguyệt binh lính hỏi.
"Xuất cung."
"Xuất cung? Nhưng mà. . . . . ."
"Không muốn giữ lấy đầu nữa thì cứ việc nói thêm một câu."
Lý Duyên Ý cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Ngay khi nàng đang muốn lên ngựa thì Canh Thái hậu đến đây.
Canh Thái hậu cùng với hai tiểu Hoàng môn đi theo phía sau, nhìn thấy Lý Duyên Ý đã đổi thành một thân hồ phục nhẹ nhàng lại còn dắt ngựa, lập tức gọi nàng lại: "Bệ hạ đây là muốn đi đâu!"
Lý Duyên Ý không nói, dắt ngựa đi dọc theo con đường nhỏ ở phía sau Ngự Hoa viên hướng ra ngoài cung, con đường này chính là được đặc biệt thiết lập cho Hoàng thượng đi tuần, Canh Thái hậu xuất hiện ở đây thực rõ ràng là đã đoán được hướng đi của nàng.
Canh Thái hậu tiến lên một bước chắn ở phía trước ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Bệ hạ nếu muốn xuất cung, thì bước qua thân thể của ai gia đi!"
Thái độ của Canh Thái hậu vạn phần cương quyết, tựa hồ đã sớm biết nàng muốn làm cái gì.
Lý Duyên Ý chợt hiểu ra.
"Người là do mẫu hậu giết?" Lý Duyên Ý hỏi nàng, "Làm cho người yêu dấu của quả nhân rời xa quả nhân, đây là điều mà mẫu hậu muốn? Mẫu hậu, người rốt cuộc là hận quả nhân đến bao nhiêu?"
"Ai gia hận bệ hạ? Bệ hạ nói những lời thương tâm này liệu có từng nghĩ tới cảm thụ của ai gia?! Ai gia thời thời khắc khắc đều lo lắng cho an nguy của bệ hạ đều lo lắng cho an nguy của Đại Duật! Nữ nhân kia chỉ cần còn sống một ngày cũng chính là mối nguy của Đại Duật! Bệ hạ như thế nào lại không rõ!" Canh Thái hậu túm lấy cánh tay của Lý Duyên Ý, khóc nức nở nói, "Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a bệ hạ! Đã có bao nhiêu câu chuyện xưa vong quốc như vậy bệ hạ đều đã quên rồi sao? Vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng không ngờ bệ hạ lại bại bởi một chữ tình. Bệ hạ có hiểu được nỗi lòng làm mẹ của ai gia hay không? Có còn nhớ chính mình là Hoàng đế Đại Duật hay không?"
"Nếu không có nàng quả nhân từ sớm đã chết vô số lần rồi! Lại như thế nào có thể đứng ở chỗ này nghe lời giáo huấn của mẫu hậu! Mẫu hậu cũng nói quả nhân chính là Hoàng đế, nhưng vì sao lại nhiều lần xâm lấn uy quyền của Hoàng đế? Mẫu hậu khẩn trương rốt cuộc là vì chuyện quả nhân sa vào ái tình hay là muốn noi theo tiền triều mà độc hậu!" Lý Duyên Ý cảm giác trong hai lỗ tai vang lên tiếng ong ong liên tục, bực dọc không chịu nổi, vung tay đẩy Canh Thái hậu ra.
Canh Thái hậu đột ngột lui về sau hai bước, nếu không nhờ có tiểu Hoàng môn phía sau đỡ lấy thì nàng chắc chắn đã ngã xuống đất.
Canh Thái hậu không nghĩ tới Lý Duyên Ý lại đối với chính mình như vậy, gương mặt hiện lên vẻ khó tin: "Bệ hạ đẩy ai gia? Bệ hạ lại có thể vì ả tiện nhân kia mà đẩy ai gia?" Canh Thái hậu tiến lên một bước, chỉ vào bụng mình nổi cơn thịnh nộ nói, "Ai gia là mẫu hậu của ngươi! Là thân sinh mẫu thân của ngươi! Mang thai mười tháng nhận hết mọi gian khổ mới sinh ra được ngươi! Hao tổn bao nhiêu tâm tư mới bảo hộ được ngươi bước lên ngai vàng! Hiện giờ ngươi lại có thể đối với ai gia như vậy! Trong mắt ngươi liệu có còn luân lý cương thường, còn nhớ rõ chữ hiếu có bao nhiêu nét bút hay không!"
Thái độ nhe răng trợn mắt của Canh Thái hậu làm cho mí mắt của Lý Duyên Ý nảy giật điên cuồng, sự tức giận kiềm nén đã lâu khiến cho máu trong người nàng chảy ngược, hít sâu một hơi muốn mở miệng, một chữ cũng chưa kịp nói, máu lại bắn đầy lên người Canh Thái hậu.
Canh Thái hậu hai mắt ngưng đọng, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Từ ngực cho đến cằm, mũi, mặt và trán, tất cả đều là máu của Lý Duyên Ý phun ra.
Lý Duyên Ý thân mình thoáng lung lay, trông thấy bộ dáng này của Canh Thái hậu, đưa tay sờ sờ lên môi miệng mình, trên ngón tay tất cả đều là máu.
"Hoài. . . . . . Hoài Sâm. . . . . ." Canh Thái hậu sợ hãi, đỡ lấy cánh tay Lý Duyên Ý, "Hoài Sâm con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu hậu."
Ta làm sao vậy?
Lý Duyên Ý đứng tại chỗ, hai mắt chớp cũng không hề chớp.
Ta làm sao vậy. Nàng tự hỏi chính mình.
Vì sao lại nôn ra máu? Hàn chứng ho khan đã lâu, nhưng cũng không đến mức nôn ra máu, lại càng không đến mức nôn ra nhiều máu như vậy.
Vì sao lại như vậy?
. . . . . .
Lâm Định cùng Quảng Thiếu Lăng hội hợp, dẫn đầu binh lính mai phục ở bên ngoài thành.
Chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.
Có người ra khỏi thành.
Đại đội hộ tang tiến vào quan đạo tối om, phía trên chiếc xe ngựa dẫn đầu có cắm một ngọn đuốc, đón gió phần phật nhấp nháy.
Một đội ngũ hơn hai trăm người, trùng trùng điệp điệp.
Quảng Thiếu Lăng đã từng đi đến Vệ phủ, dưới ánh lửa nàng thấy rõ khuôn mặt của mã phu, đích thật là người của Vệ gia.
Quảng Thiếu Lăng không có lập tức động thủ, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Vệ Đình Húc thường ngồi xuất hiện ở trong tầm mắt.
Giết!
. . . . . .
Trong chốn thâm cung kim song ngọc hạm* đèn đuốc sáng rực, chẳng qua Hoàng thượng hôm nay vẫn như trước không xuất hiện.
(*) Kim song ngọc hạm (金窗玉槛): song cửa sổ bằng vàng, thềm cửa lát ngọc thạch, ý chỉ sự xa hoa lộng lẫy
Các nam nữ phi tần vô cùng nhàm chán tự ở trong viện của chính mình ngắm trăng ngâm thơ, mà Vệ Cảnh An lại một mình ở trong phòng, mãi cho đến khi có một tiểu Hoàng môn tiến đến gọi hắn.
Vệ Cảnh An đi theo tiểu Hoàng môn tiến vào bên trong một gian phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy Vưu Thường thị đã ngồi ở bên trong chờ hắn.
Vưu Thường thị nhìn chằm chằm Vệ Cảnh An, trên khuôn mặt phủ một lớp phấn dày cộm hiện ra ý cười nồng đậm, nâng tay chỉ tới, mời Vệ Cảnh An ngồi xuống đối diện hắn.
Khi Vệ Cảnh An quỳ ngồi xuống, phát hiện trên chiếc bàn dài trước mặt có một cái khay gỗ, trên khay gỗ có đặt một bình rượu, bình rượu được một mảnh vải trắng phủ lên.
Tình cảnh này, Vệ Cảnh An nhanh chóng hiểu được sắp phát sinh chuyện gì.
"Mời nha Quý phi." Ngữ khí ung dung của Vưu Thường thị tựa như đang thật sự mời rượu.
Vệ Cảnh An nhấc mảnh vải lên, nhìn chằm chằm bình rượu độc, rất nhanh liền cầm nó lên, lúc sắp sửa đưa đến bên miệng thì dừng lại.
"Quý phi là một người thông minh." Vưu Thường thị nhắm mắt lại, "Hiện giờ Vệ công đã tạ thế, tính mạng của Vệ gia toàn tộc đều đang bị nắm giữ. Tính mạng của một mình Quý phi đổi lấy cả nhà, thực có lợi. Không cần do dự nữa?"
Vệ Cảnh An cười lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn.
Hai ngọn huyền đăng thật lớn được treo ở phía trên, chiếu rọi cho cả đại điện đến cực kỳ sáng rực, làm cho chữ viết trên bức mật thư ở trước mặt Lý Duyên Ý đây cũng có chút chói mắt.
Trên mật thư chỉ có một chữ "Chết", một chữ duy nhất này chính nó cũng có đủ sức mạnh, khiến cho người ta khó chịu.
Một chữ này bất luận là hạ bút hay thu bút đều rất qua loa, tựa hồ đã được viết trong hoàn cảnh cực kỳ huyên náo.
Vệ Luân đã chết, Vệ Luân rốt cục cũng đã chết.
Lý Duyên Ý sau khi nhận được bức mật báo này đầu óc trở nên trống rỗng trong một khoảng thời gian rất lâu, giống như là đã hao hết tất cả tâm tư cùng khí lực bố trí thật tốt một cái bẫy không chút sơ hở, đã trông thấy con mồi ở ngay cách đó không xa sắp sửa tóm được nó rồi, thế mà vào lúc này chính bản thân con mồi lại chết mất. . . . . .
Vệ gia chuẩn bị rời kinh về chịu tang, mang theo di hài của Vệ Luân trở về mộ địa gia tộc ở quê nhà Bình Thương, lá rụng về cội.
Mà Duật quân chủ lực đánh thắng trận ở phương bắc đang dùng tốc độ cao nhất chạy về Nhữ Trữ. Cống phẩm mà Trùng Tấn tiến cống không đủ để bổ sung cho trận viễn chinh này mà còn đào rỗng quốc khố, nhưng tài phú mà Vạn Hướng Chi Lộ đang cuồn cuộn không ngừng mang đến lại là hậu thuẫn vững chắc của quân đội Đại Duật.
Năm thiên tai đã qua công thương cũng đang dần trở nên phong phú dồi dào, Lý Duyên Ý tính toán, cho dù Vệ gia có mai phục hai mươi lăm vạn đại quân, chỉ cần cho nàng thêm thời gian một năm, nhất định có thể đem Vệ gia và Trưởng Tôn gia cùng vây cánh của bọn họ diệt trừ toàn bộ.
Một năm.
Cho nên Vệ Đình Húc cũng đã nghĩ như vậy sao? Cho rằng Vệ Luân chết đi thì trong mắt người bên ngoài Vệ gia đã mất đi hạt nhân trọng yếu nhất, có thể danh chính ngôn thuận mà quay về quê nhà chịu tang? Tấu chương trình bày chuyện Vệ Đình Húc có đại tang được đưa đến tay Lý Duyên Ý còn nhanh hơn cả mật thư do thám tử hồi báo, lại vội vã như vậy rời khỏi Nhữ Trữ? Có thể trơ mắt nhìn Chân Văn Quân bị giết?
Lý Duyên Ý cảm thán ý chí sắt đá của Vệ Đình Húc, trong lòng âm thầm sinh ra một tia hâm mộ.
Vệ Đình Húc có thể nhẫn tâm như thế, có thể vì bảo toàn đại cục mà quyết đoán hi sinh tình cảm chân thành của mình.
Vệ Đình Húc a Vệ Đình Húc, ngươi cho là quả nhân kiêng dè thực lực của Vệ gia ngươi cùng Trưởng Tôn gia, phải đợi đại quân quay về kinh mới động thủ hay sao?
Đến lúc đó các ngươi hẳn đã sớm chạy trốn tới chân trời góc biển rồi.
Thả cho Vệ gia ra khỏi thành, khi các nàng ra khỏi thành cho rằng đã lừa gạt thoát hiểm được thì nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác, khi đó chính là thời khắc tốt nhất để một lưới bắt trọn.
Phía trên tường thành vẫn luôn có đài quan sát, nếu như có Vệ gia tư binh ở bên ngoài tiếp ứng thì đài quan sát nhất định sẽ truyền xuống quân tình, thông tin tình báo tra xét được từ trên tường thành Nhữ Trữ sẽ truyền đến Kim ngô vệ nha trong vòng một nén nhang, tiếp tục truyền đến tay Hoàng thượng bất quá chỉ mất thời gian một chung trà. Lý Duyên Ý tin tưởng Vệ gia tư binh hẳn là ở không xa, nhưng cự ly hãm thành thì vẫn còn một khoảng cách.
Nên động thủ rồi.
Khoét đi mối họa lớn trong lòng nhiều năm nay ngay tại giờ khắc này.
Lý Duyên Ý cho truyền Truy Nguyệt quân Nội quân Giáo úy Quảng Thiếu Lăng cùng Kim ngô Thượng Tướng quân đến, hỏi bọn họ tổng cộng có bao nhiêu binh lính.
Quảng Thiếu Lăng thở hồng hộc, tựa hồ mới vừa chạy rất lâu: "Hồi bẩm bệ hạ, binh sĩ Truy Nguyệt quân hiện tại có thể điều động được có một ngàn năm trăm người."
"Kim ngô vệ thì sao?"
Kim ngô Thượng Tướng quân Lâm Định nói: "Tổng cộng bốn ngàn bốn trăm năm mươi hai người!"
"Tổng cộng sáu ngàn." Lý Duyên Ý từ trên đài cao đi xuống, cầm tay của Quảng Thiếu Lăng và Lâm Định khẩn thiết nói, "Quả nhân giao cho các ngươi một nhiệm vụ bí mật, việc này có liên quan đến an nguy xã tắc Đại Duật, liên quan đến sinh tử tồn vong của tất cả dân chúng. Thành, thì đảo trấp can qua* thiên hạ thái bình, bại. . . . . . quần hùng xưng bá cầm binh gây họa, Đại Duật sẽ không còn tồn tại nữa! Quả nhân! Các ngươi! Đều sẽ là tội nhân thiên cổ!"
(*) Đảo trấp can qua (倒戢干戈): ý nói không có chiến tranh
Quảng Thiếu Lăng cùng Lâm Định hốt hoảng bối rối quỳ xuống đất tuyên thệ, Lý Duyên Ý ngẩng đầu nhìn ngọn đèn rực sáng trên đỉnh đầu.
Đại điện huy hoàng đắm chìm trong bóng đêm của tiết kim thu ở Nhữ Trữ không hề báo trước trong nháy mắt đã tối sầm xuống, giống như ma quỷ mai phục vào ban đêm.
Tiếng nói rất khẽ tựa như thì thầm ở bên tai rốt cục cũng ngừng lại, Lâm Định nhận mệnh, thần sắc ngưng trọng rời khỏi đại điện, trên hành lang dài lưu lại tiếng bước chân mạnh mẽ dồn dập. Kim ngô vệ đang chuẩn bị tuần tra ban đêm toàn bộ đều bị gọi trở về, bí mật tập hợp.
Đội quân tuần tra ban đêm đi tới quảng trường tập hợp, phát hiện ngoại trừ đội quân tuần tra ban đêm, đội quân tuần tra kinh thành, phố phường, dã ngoại thậm chí cả đội quân phong hậu* tất cả đều đến đây.
(*) Phong hậu (烽候): ý chỉ chiến tranh
Hành động dị thường này khiến người ta tâm thần không yên.
Những đội quân này phần lớn đều là từ Chiếu Vũ năm đầu được tuyển chọn điều động tới, mặc dù Đại Duật quốc nội có bao nhiêu cuộc khởi nghĩa cùng chiến loạn, nhưng kinh thành Nhữ Trữ vẫn vô cùng kiên cố, không có bất kỳ động tĩnh nào lớn. Các binh lính trẻ tuổi chưa từng có kinh nghiệm đại chiến ở bên trong bóng đêm chỉnh tề xếp thành hàng, không biết sắp sửa phát sinh cái gì, hồi hộp căng thẳng đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều đang chờ đợi Trường sử phát lệnh, ai ngờ chờ thấy được không chỉ là Trường sử, mà còn có quan lớn tối cao Thượng Tướng quân Lâm Định vốn rất khó nhìn thấy mặt. Binh tào Tham quân sự, Kỵ tào Tham quân sự, Vệ úy. . . . . . toàn bộ binh lực ở Nhữ Trữ đều tập trung ở bên trong quảng trường, quảng trường tập võ diễn luyện vốn là cực kỳ rộng rãi trong nháy mắt bị chen chúc đến khó có thể dịch bước.
Lâm Định cũng không có nhảy lên đài cao vung tay phát lệnh, mà để cho quan chỉ huy các đội quân chia nhau đi đến bên trong đội ngũ binh lính, nhỏ giọng nói cho bọn họ mệnh lệnh.
"Mật lệnh của Hoàng thượng không thể vi phạm, kẻ nào làm trái sẽ bị xử tội mưu phản, tru di cửu tộc! Chặt bỏ thủ cấp của tặc nhân, được phong tam phẩm Tướng quân! Ban thưởng hào phủ trong kinh, hoàng kim ngàn cân!" Lời nói của Lâm Định hết sức đơn giản nhưng lại khiến cho người ta chộn rộn.
Lén lút giết chết đội ngũ hộ tang mà thôi, thế mà lại có phần thưởng hậu hĩnh như vậy, có lẽ là nhân bánh từ trên trời rơi xuống!
Kim ngô sĩ binh đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, dưới sự chỉ huy của Lâm Định hòa vào bên trong bóng đêm tối om lạnh lẽo.
. . . . . .
Một khắc trước.
Lâm Định đi rồi, Quảng Thiếu Lăng còn đang ở bên trong Thái Cực điện, nàng còn có chuyện trọng yếu phải hồi báo cho Lý Duyên Ý.
Lý Duyên Ý nhắm mắt lại, ngón tay đè ấn vào trên mí mắt mỏi nhừ.
"Bệ hạ, vi thần đã tìm được A Hâm nữ lang rồi, nhưng A Hâm nữ lang nhất quyết không trở về, vi thần vô năng, thật sự không có cách nào cũng không dám cưỡng chế mang nàng trở về. A Hâm nữ lang có viết một bức thư cho bệ hạ."
Lý Duyên Ý hai hàng lông mày không hề giãn ra, gõ gõ vào mặt bàn, ý bảo Quảng Thiếu Lăng đem bức thư đưa lên đây, ho vài tiếng, cảm giác chua xót bên trong đôi mắt cực kỳ khó chịu, giống như có ngàn vạn mũi kim đâm vào trong tròng mắt.
Quảng Thiếu Lăng trình bức thư lên, Lý Duyên Ý cố đè nén cảm giác khó chịu mà mở mắt ra, sau khi đọc xong bức thư lại chẳng hiểu vì sao.
"Sư phụ nàng bị ép buộc hút phù dung tán? Bị giết chết? Chuyện này là ngươi làm?" Thanh âm của Lý Duyên Ý không lớn, nhưng sát ý vọt ra từ giữa hai hàm răng làm cho Quảng Thiếu Lăng toàn bộ da đầu đều tê rần, lập tức quỳ xuống tại chỗ hô to oan uổng:
"Dù có cho vi thần một ngàn một vạn lá gan vi thần cũng tuyệt không dám làm ra loại chuyện này! Chuyện này vi thần thật sự không biết gì cả! Chắc hẳn là kế châm ngòi ly gián của Vệ thị kia! Bệ hạ tuyệt đối không thể mắc mưu a!"
Quảng Thiếu Lăng hô to oan uổng, cũng không dám ngẩng đầu lên, tâm phế đều giống như hỏa thiêu, chỉ sợ ngay sau đó Hoàng thượng sẽ hạ lệnh lôi nàng ra ngoài ngũ mã phanh thây.
Lý Duyên Ý ho khan, bình thản "Ân" một tiếng, tựa hồ là tin tưởng lời nói của nàng.
"Quả nhân biết rõ vị sư phụ này, vị sư phụ này của nàng đối với nàng tâm tư bất chính, quả nhân đã sớm muốn giết hắn. Chẳng qua A Hâm lúc còn nhỏ đã rời nhà ở bên ngoài học nghệ chinh chiến, cùng thân sinh phụ mẫu cũng không tính là quá thân thiết, nhưng trái lại rất tôn trọng vị sư phụ đã dẫn nàng nhập môn này. Nếu không phải nể mặt nàng, há có thể để cho tên thôn phu này sống đến ngày hôm nay? Chết đi cũng được."
Tính mạng xem như được giữ lại, Quảng Thiếu Lăng thở phào một hơi nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên.
"Nàng muốn cùng quả nhân đoạn tuyệt quan hệ."
Lý Duyên Ý đem bức thư đã bị siết chặt ở trong tay mở ra, chỉ vào từng câu từng chữ trên đó.
Quảng Thiếu Lăng nhất thời không thể phản ứng lại: "Cái gì?"
"Nàng nói quả nhân tâm tư đố kỵ xem mạng người như cỏ rác, chuyên hại người vô tội, chuyên hại những người tri giao ít ỏi cuối cùng của nàng. Nàng muốn cùng quả nhân đoạn tuyệt quan hệ, để tránh cho người bên cạnh lại phải chịu liên lụy." Lý Duyên Ý dùng sức đập một chưởng vào trên bàn, cười ầm lên sau đó trở nên dữ tợn nói, "Nàng nói nếu không phải là do nàng cùng quả nhân quen biết nhau Tạ gia cũng sẽ không chịu thất bại thảm hại! Nàng nói sau khi suy nghĩ cặn kẽ quyết định cùng quả nhân mỗi người mỗi ngã!"
Quảng Thiếu Lăng khó có thể tin: "Sao, làm sao, bệ hạ chưa bao giờ sát hại bất cứ một người tri giao nào của nữ lang a."
Nghiên mực bị Lý Duyên Ý hung hăng ném xuống mặt đất, "Xoảng" một tiếng vang lớn, chu sa bắn tung tóe khắp mặt đất.
Quảng Thiếu Lăng nhấp nháy đôi mắt, bị dọa đến hoảng hốt.
"Quả nhân là muốn giết quả nhân đương nhiên muốn giết, muốn giết cũng là quả nhân tự tay giết! Quả nhân tự tay ở trước mặt nàng giết! Để cho nàng biết trên đời này không có bất kỳ kẻ nào có thể vượt qua quả nhân cùng nàng có nửa phần liên hệ nào! Nhưng hiện tại thì sao!" Lý Duyên Ý nổi giận, một cước đá đổ long ỷ ở trên cao, quét sạch tất cả mọi vật ở trên bàn xuống đất, "Là kẻ ti tiện nào ở giữa châm ngòi! Là ai ——!"
Quảng Thiếu Lăng vội vàng khuyên nhủ: "Bệ hạ bớt giận! Vi thần lập tức đi điều tra!"
"Ngươi tra cái rắm! Ngoại trừ nàng thì còn có thể là ai! Quên mất quả nhân đã giao cho ngươi nhiệm vụ gì rồi sao?! Đi giết Vệ Đình Húc cho ta!"
"Dạ, dạ!"
"Cút!"
Quảng Thiếu Lăng chạy đi, Lý Duyên Ý cảm giác như có một thanh kiếm đang điên cuồng cắt chém ở bên trong thân thể nàng, đau đớn khiến nàng đứng cũng không vững.
Trong đầu giống như nước sôi đang điên cuồng bốc khói, tâm trạng khó bình ổn, trong lúc khó chịu nàng cố sức đi ra bên ngoài điện, bảo Truy Nguyệt binh lính chuẩn bị ngựa.
"Bệ hạ muốn đi nơi nào?" Truy Nguyệt binh lính hỏi.
"Xuất cung."
"Xuất cung? Nhưng mà. . . . . ."
"Không muốn giữ lấy đầu nữa thì cứ việc nói thêm một câu."
Lý Duyên Ý cuối cùng vẫn là chậm một bước.
Ngay khi nàng đang muốn lên ngựa thì Canh Thái hậu đến đây.
Canh Thái hậu cùng với hai tiểu Hoàng môn đi theo phía sau, nhìn thấy Lý Duyên Ý đã đổi thành một thân hồ phục nhẹ nhàng lại còn dắt ngựa, lập tức gọi nàng lại: "Bệ hạ đây là muốn đi đâu!"
Lý Duyên Ý không nói, dắt ngựa đi dọc theo con đường nhỏ ở phía sau Ngự Hoa viên hướng ra ngoài cung, con đường này chính là được đặc biệt thiết lập cho Hoàng thượng đi tuần, Canh Thái hậu xuất hiện ở đây thực rõ ràng là đã đoán được hướng đi của nàng.
Canh Thái hậu tiến lên một bước chắn ở phía trước ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực: "Bệ hạ nếu muốn xuất cung, thì bước qua thân thể của ai gia đi!"
Thái độ của Canh Thái hậu vạn phần cương quyết, tựa hồ đã sớm biết nàng muốn làm cái gì.
Lý Duyên Ý chợt hiểu ra.
"Người là do mẫu hậu giết?" Lý Duyên Ý hỏi nàng, "Làm cho người yêu dấu của quả nhân rời xa quả nhân, đây là điều mà mẫu hậu muốn? Mẫu hậu, người rốt cuộc là hận quả nhân đến bao nhiêu?"
"Ai gia hận bệ hạ? Bệ hạ nói những lời thương tâm này liệu có từng nghĩ tới cảm thụ của ai gia?! Ai gia thời thời khắc khắc đều lo lắng cho an nguy của bệ hạ đều lo lắng cho an nguy của Đại Duật! Nữ nhân kia chỉ cần còn sống một ngày cũng chính là mối nguy của Đại Duật! Bệ hạ như thế nào lại không rõ!" Canh Thái hậu túm lấy cánh tay của Lý Duyên Ý, khóc nức nở nói, "Hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a bệ hạ! Đã có bao nhiêu câu chuyện xưa vong quốc như vậy bệ hạ đều đã quên rồi sao? Vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng không ngờ bệ hạ lại bại bởi một chữ tình. Bệ hạ có hiểu được nỗi lòng làm mẹ của ai gia hay không? Có còn nhớ chính mình là Hoàng đế Đại Duật hay không?"
"Nếu không có nàng quả nhân từ sớm đã chết vô số lần rồi! Lại như thế nào có thể đứng ở chỗ này nghe lời giáo huấn của mẫu hậu! Mẫu hậu cũng nói quả nhân chính là Hoàng đế, nhưng vì sao lại nhiều lần xâm lấn uy quyền của Hoàng đế? Mẫu hậu khẩn trương rốt cuộc là vì chuyện quả nhân sa vào ái tình hay là muốn noi theo tiền triều mà độc hậu!" Lý Duyên Ý cảm giác trong hai lỗ tai vang lên tiếng ong ong liên tục, bực dọc không chịu nổi, vung tay đẩy Canh Thái hậu ra.
Canh Thái hậu đột ngột lui về sau hai bước, nếu không nhờ có tiểu Hoàng môn phía sau đỡ lấy thì nàng chắc chắn đã ngã xuống đất.
Canh Thái hậu không nghĩ tới Lý Duyên Ý lại đối với chính mình như vậy, gương mặt hiện lên vẻ khó tin: "Bệ hạ đẩy ai gia? Bệ hạ lại có thể vì ả tiện nhân kia mà đẩy ai gia?" Canh Thái hậu tiến lên một bước, chỉ vào bụng mình nổi cơn thịnh nộ nói, "Ai gia là mẫu hậu của ngươi! Là thân sinh mẫu thân của ngươi! Mang thai mười tháng nhận hết mọi gian khổ mới sinh ra được ngươi! Hao tổn bao nhiêu tâm tư mới bảo hộ được ngươi bước lên ngai vàng! Hiện giờ ngươi lại có thể đối với ai gia như vậy! Trong mắt ngươi liệu có còn luân lý cương thường, còn nhớ rõ chữ hiếu có bao nhiêu nét bút hay không!"
Thái độ nhe răng trợn mắt của Canh Thái hậu làm cho mí mắt của Lý Duyên Ý nảy giật điên cuồng, sự tức giận kiềm nén đã lâu khiến cho máu trong người nàng chảy ngược, hít sâu một hơi muốn mở miệng, một chữ cũng chưa kịp nói, máu lại bắn đầy lên người Canh Thái hậu.
Canh Thái hậu hai mắt ngưng đọng, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Từ ngực cho đến cằm, mũi, mặt và trán, tất cả đều là máu của Lý Duyên Ý phun ra.
Lý Duyên Ý thân mình thoáng lung lay, trông thấy bộ dáng này của Canh Thái hậu, đưa tay sờ sờ lên môi miệng mình, trên ngón tay tất cả đều là máu.
"Hoài. . . . . . Hoài Sâm. . . . . ." Canh Thái hậu sợ hãi, đỡ lấy cánh tay Lý Duyên Ý, "Hoài Sâm con làm sao vậy? Đừng dọa mẫu hậu."
Ta làm sao vậy?
Lý Duyên Ý đứng tại chỗ, hai mắt chớp cũng không hề chớp.
Ta làm sao vậy. Nàng tự hỏi chính mình.
Vì sao lại nôn ra máu? Hàn chứng ho khan đã lâu, nhưng cũng không đến mức nôn ra máu, lại càng không đến mức nôn ra nhiều máu như vậy.
Vì sao lại như vậy?
. . . . . .
Lâm Định cùng Quảng Thiếu Lăng hội hợp, dẫn đầu binh lính mai phục ở bên ngoài thành.
Chờ đợi thật lâu, cuối cùng cũng nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.
Có người ra khỏi thành.
Đại đội hộ tang tiến vào quan đạo tối om, phía trên chiếc xe ngựa dẫn đầu có cắm một ngọn đuốc, đón gió phần phật nhấp nháy.
Một đội ngũ hơn hai trăm người, trùng trùng điệp điệp.
Quảng Thiếu Lăng đã từng đi đến Vệ phủ, dưới ánh lửa nàng thấy rõ khuôn mặt của mã phu, đích thật là người của Vệ gia.
Quảng Thiếu Lăng không có lập tức động thủ, mãi cho đến khi nàng nhìn thấy chiếc xe ngựa mà Vệ Đình Húc thường ngồi xuất hiện ở trong tầm mắt.
Giết!
. . . . . .
Trong chốn thâm cung kim song ngọc hạm* đèn đuốc sáng rực, chẳng qua Hoàng thượng hôm nay vẫn như trước không xuất hiện.
(*) Kim song ngọc hạm (金窗玉槛): song cửa sổ bằng vàng, thềm cửa lát ngọc thạch, ý chỉ sự xa hoa lộng lẫy
Các nam nữ phi tần vô cùng nhàm chán tự ở trong viện của chính mình ngắm trăng ngâm thơ, mà Vệ Cảnh An lại một mình ở trong phòng, mãi cho đến khi có một tiểu Hoàng môn tiến đến gọi hắn.
Vệ Cảnh An đi theo tiểu Hoàng môn tiến vào bên trong một gian phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy Vưu Thường thị đã ngồi ở bên trong chờ hắn.
Vưu Thường thị nhìn chằm chằm Vệ Cảnh An, trên khuôn mặt phủ một lớp phấn dày cộm hiện ra ý cười nồng đậm, nâng tay chỉ tới, mời Vệ Cảnh An ngồi xuống đối diện hắn.
Khi Vệ Cảnh An quỳ ngồi xuống, phát hiện trên chiếc bàn dài trước mặt có một cái khay gỗ, trên khay gỗ có đặt một bình rượu, bình rượu được một mảnh vải trắng phủ lên.
Tình cảnh này, Vệ Cảnh An nhanh chóng hiểu được sắp phát sinh chuyện gì.
"Mời nha Quý phi." Ngữ khí ung dung của Vưu Thường thị tựa như đang thật sự mời rượu.
Vệ Cảnh An nhấc mảnh vải lên, nhìn chằm chằm bình rượu độc, rất nhanh liền cầm nó lên, lúc sắp sửa đưa đến bên miệng thì dừng lại.
"Quý phi là một người thông minh." Vưu Thường thị nhắm mắt lại, "Hiện giờ Vệ công đã tạ thế, tính mạng của Vệ gia toàn tộc đều đang bị nắm giữ. Tính mạng của một mình Quý phi đổi lấy cả nhà, thực có lợi. Không cần do dự nữa?"
Vệ Cảnh An cười lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.