Chương 198: Tụ lý huyền cơ (18)
Ninh Viễn
18/11/2020
Thời điểm Lý Duyên Ý mở mắt ra một lần nữa, rõ ràng gọi một tiếng "Mẫu hậu".
Canh Thái hậu vẫn luôn canh giữ ở bên người nàng từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy, thấy nàng đã tỉnh lập tức cầm tay nàng: "Hoài Sâm, thế nào rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không? Nói cho mẫu hậu biết."
Lý Duyên Ý đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện chính mình đã về tới Hà Thọ cung.
Màn rũ xà ngọc tất cả đều là quen thuộc, đáng lẽ nàng phải hồ đồ phải nhớ không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ngờ được, vì sao nàng lại hôn mê vào lúc này nàng đều nhớ rõ tất cả. Bao gồm việc xuất cung còn chưa thực hiện được, bao gồm toàn bộ quá trình cùng Thái hậu tranh chấp và rồi đột nhiên nôn ra máu, nàng đều nhớ rõ tất cả.
"Mẫu hậu, đã khiến người lo lắng rồi." Lý Duyên Ý gian nan ngồi dậy, cầm ngược lại bàn tay của Canh Thái hậu. Canh Thái hậu lau nước mắt, đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng hai mẹ con các nàng ôn hòa đối đãi nhau như vậy là vào thời điểm nào. Từ sau khi Lý Duyên Ý đăng cơ bởi vì một số chuyện mà hai người ý kiến bất hòa, càng lúc càng xa cách, mặc dù Lý Duyên Ý thỉnh thoảng cũng sẽ đến Quảng An cung cùng nàng dùng bữa nhưng cũng đều là mạnh ai nấy ăn, giống như người xa lạ. Có quá nhiều chuyện làm cho hai người ly tâm.
Khó có được thời khắc ôn nhu, Canh Thái hậu đem những lời tích tụ trong lòng lâu ngày thổ lộ ra hết.
"Hoài Sâm, mẫu hậu sai rồi, mẫu hậu không nên bức con." Nước mắt trên mặt Canh Thái hậu xóa nhòa cả lớp trang điểm, lo lắng cho nữ nhi căn bản không còn tâm tình nào để bổ trang, "Cái gì tử tự cái gì Hoàng hậu cái gì giang sơn cái gì phúc trạch muôn đời, đều không quan trọng bằng mạng sống của Hoài Sâm bảo bối của ai gia. Mẫu hậu chỉ muốn con kiện kiện khang khang mà sống. Người chỉ có một sinh mệnh, nếu sinh mệnh cũng không còn thì còn nói cái gì khác? Hoài Sâm, mẫu hậu đáp ứng con, về sau không bao giờ bức con nữa."
Lý Duyên Ý nhìn Canh Thái hậu, khóe miệng khe khẽ co giật, nước mắt lập tức lăn xuống.
"Khiến cho mẫu hậu nhọc lòng như vậy, quả nhân không phải là đế vương tốt."
"Bệ hạ sao lại nói như vậy chứ? Hết thảy đều chỉ vừa mới bắt đầu, mẫu hậu sẽ không bao giờ bị kẻ gian châm ngòi nữa."
Lý Duyên Ý ôm Canh Thái hậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
Có lẽ hết thảy thật sự chỉ là vừa mới bắt đầu. Lý Duyên Ý ngẩng đầu, nhìn cho thật rõ ràng tất cả những chi tiết ở trong điện tràn ngập mùi thuốc cùng hương huân này đây —— đáng tiếc, đã quá muộn.
Chuyện cho tới ngày hôm nay, nàng mới nhìn thấy rõ chân tướng sự thật.
Khiến cho nàng tuyệt vọng chính là, những chân tướng này không biết còn có thể ở lại trong đầu nàng được bao lâu nữa.
. . . . . .
Đại lý tự ty tiếng kêu ngập trời máu phủ đầy đất, Tiểu Hoa hai tay cầm đao ở bên trong đám người hỗn loạn nhanh như chớp vung chém khắp nơi. Binh lính mặc nhuyễn giáp thống nhất vô cùng bắt mắt, càng thuận lợi cho nàng nhắm trúng mục tiêu thỏa sức tàn sát.
Nhuyễn giáp cứng rắn, nhưng lưỡi đao của Tiểu Hoa còn sắc bén hơn.
Từ sau khi tiêu trừ độc tố Tiểu Hoa cảm giác nguồn sức mạnh ngày xưa bị cuốn trôi đã một lần nữa trở về, nén nhịn đã lâu chỉ muốn tìm được lối thoát để phát tiết. Hiện giờ trận chiến Đại lý tự có thể giúp cho nàng thỏa sức tàn sát, tương đối thỏa nguyện. Đám binh lính này cứ mười người là có thể lập trận, tiến có thể công lui có thể thủ, nhưng cho dù trận pháp có linh hoạt đến đâu thì đứng trước nguồn sức mạnh cực lớn này đây bất quá cũng chỉ là đống thẻ tre bị hỏng mốc, một kích bị đánh tan.
Song đao của Tiểu Hoa chém đến đâu đầu người rơi xuống đất tứ chi bay tứ tung đến đó, Vệ Cảnh An một đao cắt đứt yết hầu của Lâm Kỳ, nhẹ nhàng kết liễu mạng sống của hắn sau đó lập tức vọt vào giữa chiến trường, trong nháy mắt lại giết chết ba người. Máu tươi nóng ấm ở trên người, thiêu đốt cả người hắn, hắn hét lớn một tiếng, bay lên chém chết một người, ở bên trong loạn chiến cùng với một ám vệ lưng đối lưng, hai người câu hai cánh tay vào nhau đem đối phương ném đi rồi lại kéo về, luân phiên mấy lần, biến thành một cặp đao sắc to lớn, chém giết nhiều vô số.
Thủ vệ của Đại lý tự nhân số tuy đông, nhưng Lâm Kỳ đã chết không có người chỉ huy, ám vệ của Vệ gia ai nấy đều hung mãnh luôn luôn có thể lấy một địch mười, chỉ trong chốc lát thế cục đã xoay chuyển.
Ngay khi Vệ Đình Húc dưới sự hộ tống của ám vệ cầm chìa khóa chạy vào phòng giam, nơi ngõ nhỏ dẫn vào Đại lý tự dâng lên một mảnh đầu trần, chính là Quảng Thiếu Lăng mang theo Truy Nguyệt quân đánh tới!
Mới đến cửa ngõ Quảng Thiếu Lăng đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, tiếng quát tháo từ xa xa truyền đến càng khiến cho nàng sóng lòng cuộn trào —— quyết định của nàng là chính xác!
Thời điểm nàng bị hành tung của Vệ gia kiềm chân, cách Nhữ Trữ càng ngày càng xa thì nàng đã nhận ra tình thế vi diệu, dựa vào sự xảo quyệt của Vệ Đình Húc, chỉ đơn giản để cho người nhà thoát khỏi Nhữ Trữ không giống với tác phong trước giờ của nàng. Quảng Thiếu Lăng cùng Lâm Định bàn bạc, hai người chia binh làm hai đường, một đường đuổi theo quái cầu một đường quay trở vào thành, nếu như Vệ Đình Húc vẫn còn ở trong thành tác loạn, nhất định phải giết nàng trở tay không kịp!
Vệ Đình Húc quả nhiên không bỏ mặc Chân Văn Quân. Muốn dùng kế cứu người, cũng phải nhìn xem Quảng Thiếu Lăng nàng có đáp ứng hay không!
Quảng Thiếu Lăng từ trên ngựa phóng xuống, trường mâu đâm vào lưng ám vệ của Vệ gia, hung hăng ném hắn vào bên trong đám người.
Vệ gia đã sắp nắm được cục diện trong tay, đại quân đột nhiên xông tới này lại rất nhanh lật ngược toàn bộ tình thế.
Sự xuất hiện của Quảng Thiếu Lăng thu hút ánh mắt của mọi người, Tiểu Hoa cùng Vệ Cảnh An toàn thân đầy máu cũng nhìn về phía nàng.
Truy Nguyệt quân chính là đã trải qua sự tuyển chọn nghiêm ngặt cùng huấn luyện khắc khổ từ A Hâm, bọn họ đều là hảo thủ, nếu như đơn đả độc đấu thì Vệ gia ám vệ chưa chắc có thể chiếm được bất kỳ tiện nghi gì. Quảng Thiếu Lăng tuy là Nội quân Giáo úy chưa từng tham gia một trận đại chiến nào, luận về bày binh bố trận nàng có lẽ là không thành thạo, nhưng muốn dùng vũ lực quyết định thắng bại, nàng cũng sẽ không chút nào sợ hãi.
Nàng thấy Lâm Kỳ đã chết, Vệ Đình Húc thân mình vụt thoáng qua liền biến mất ở lối vào tử lao, Quảng Thiếu Lăng dựng thẳng trường mâu dẫn binh đánh tới.
Vệ Đình Húc nghe được thanh âm của Quảng Thiếu Lăng, quay đầu nhìn lại thì thấy ám vệ đã cùng binh lính Truy Nguyệt quân ở lối vào tử lao chật hẹp chiến đấu thành một đoàn!
"Nữ lang chớ quan tâm! Mau đi cứu người!" Ám vệ hét lớn một tiếng, Vệ Đình Húc cất bước chạy đi.
Một thanh trường mâu phá thủng không khí hướng đến giữa lưng Vệ Đình Húc đâm tới, ám vệ liều chết ngăn cản, trường mâu kia bị kiếm chém trúng, không đâm tới Vệ Đình Húc, chỉ vẽ ra một miệng vết thương ở trên lưng nàng. Vệ Đình Húc ngã xuống đất, y phục rất nhanh bị máu chảy ra nhuộm đỏ.
Trong mắt Quảng Thiếu Lăng ngoại trừ Vệ Đình Húc thì không có bất luận kẻ nào khác, nàng nâng trường mâu lên lại đâm tới, ám vệ ra sức cùng nàng triền đấu. Vệ Đình Húc cắn chặt răng tiếp tục chạy vào bên trong.
Bên trong tử lao cách mỗi một đoạn dài mới có cắm một cây đuốc, hai bên đều là tử lao dùng để giam giữ trọng phạm, mùi ẩm mốc rõ rệt cùng mùi tanh tưởi như ẩn như hiện liên tục chui vào bên trong khứu giác của Vệ Đình Húc, huân đến khiến nàng khó thở, máu chảy càng lúc càng nhiều ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Vệ Đình Húc cầm lấy cây đuốc trên tường, châm lửa đi tới.
Cầm cây đuốc chiếu rọi về hướng tử lao, muốn nhìn cho rõ ở chỗ sâu tối bên trong có bóng dáng của Chân Văn Quân hay không, bỗng nhiên một khuôn mặt quỷ không có mũi nhảy vọt ra, giơ tay túm lấy y phục của nàng.
"Cứu ta. . . . . . Cứu ta ra ngoài!" Người bên trong tử lao kêu gào, Vệ Đình Húc giơ lên thanh kiếm mang theo bên người chém một phát vào cánh tay đầy vết thương thối rữa đó, người nọ ăn đau, chỉ có thể rụt tay trở về.
"Văn Quân!" Vệ Đình Húc hít sâu một hơi, lớn tiếng hô lên, "Ngươi ở đâu!"
Thanh âm của nàng dọc theo lối đi của tử lao tối tăm không thấy đích đến truyền vào bên trong, mơ hồ có vài tiếng vang vọng, nhưng không có ai đáp lại. . . . . .
Quảng Thiếu Lăng giết chết hai ám vệ của Vệ gia, phía sau tiếng chém giết vẫn như cũ, nàng thở hổn hển nhìn thấy tùy tùng kia của Vệ Đình Húc cùng Vệ gia nhị công tử thực lực siêu quần, chỉ sợ rất nhanh sẽ xông ra khỏi vòng vây.
"Bất luận như thế nào cũng phải kiềm chân hai người này! Đừng thả cho bọn họ tới đây!" Sau khi Quảng Thiếu Lăng hạ lệnh Truy Nguyệt quân lập tức bày trận, Quảng Thiếu Lăng vung múa trường mâu dán ở sau lưng, một tay túm lấy cây đuốc gỡ xuống, cẩn thận hướng đến bên trong tử lao cấp tốc tiến bước.
"Văn Quân!"
Vệ Đình Húc vẫn không tìm được Chân Văn Quân, ở bên trong tử lao này chẳng những ánh sáng cực kỳ mờ mịt, mà ngay cả lối đi cũng giống như mê cung chằng chịt đan xen. Vệ Đình Húc cảm thấy chính mình là đang đi tới, nhưng khi nàng lại một lần nữa đi ngang qua trước phòng giam của tử tù đã bị nàng chém một kiếm kia, nàng mới phát hiện mình đã đánh một vòng lớn quay trở về.
Đại lý tự là từ Đình úy thự trước kia cải tạo thành, tử lao này vốn là chịu sự quản lý của Đình úy thự trước kia. Những người bị giam giữ ở đây đều là trọng phạm của triều đình, nếu như có người cướp ngục thành công đem người cứu ra ngoài thì sẽ cực kỳ phiền toái, cho nên khi bố trí địa hình đã lấy phòng giam làm trận lấy bóng tối làm vật yểm hộ, hình thành khốn cục phức tạp.
Vệ Đình Húc có chuyện am hiểu tất nhiên cũng có chuyện không am hiểu, đối với mê cung trận pháp nàng không quá thành thạo, mà phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần đang thúc giục nàng không thể dừng bước.
Người đuổi theo chắc chắn không phải là người của Vệ gia, nếu là người của Vệ gia thì đã sớm gọi tên nàng rồi, chứ không phải là lặng lẽ gia tăng tốc độ tiến bước.
Là Quảng Thiếu Lăng.
Thân thủ của Quảng Thiếu Lăng so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều, thảo nào Lý Duyên Ý lại trọng dụng người này như thế.
Vệ Đình Húc liếc mắt nhìn về sau một cái, thoáng chút phân vân xem có nên dập tắt ngọn đuốc hay không. Nếu như không dập tắt, dưới ánh lửa hừng hực trong bóng tối này thật sự nhìn thấy rất rõ ràng, ắt hẳn sẽ khiến cho Quảng Thiếu Lăng tìm được vị trí của nàng. Nhưng nếu dập tắt, nàng vốn đã không phân biệt rõ phương hướng tìm đường sẽ càng khó khăn hơn.
Không còn thời gian để cho nàng do dự nữa, vết thương ở sau lưng Vệ Đình Húc lại càng không ngừng chảy máu, mỗi một bước đi đều tác động đến cơ thể, đau đớn không chịu nổi. Mà phần eo và chân cùng vết thương cũ ở ngực nàng sau khi chống chịu cuộc tháo chạy của nàng cũng đã bắt đầu rục rịch muốn phát tác.
Vệ Đình Húc cắn răng tiếp tục bước nhanh về phía trước, tuyệt đối không thể bị Quảng Thiếu Lăng bắt được ở nơi này, nếu không chỉ có một con đường chết.
Phía trước có hai lối rẽ trái phải, Vệ Đình Húc cố nhớ lại vừa rồi nàng đi khẳng định là bên phải, lần này liền đi về bên trái.
Nàng rẽ vào lối bên trái, ánh lửa nhoáng lên một cái, khuôn mặt của Quảng Thiếu Lăng hiện ra ngay trước mắt.
Vệ Đình Húc trong lòng cả kinh, cơ hồ là theo bản năng đem cây đuốc ném vào mặt Quảng Thiếu Lăng. Quảng Thiếu Lăng nâng cánh tay lên chắn đỡ làm cây đuốc bay ra ngoài, lúc này Vệ Đình Húc đã chạy xa thêm mấy bước.
Nếu đổi lại là cao thủ thực lực ngang nhau, một động tác chắn đỡ vừa rồi của Quảng Thiếu Lăng đã để lộ ra sơ hở rất lớn ở trước ngực, thừa cơ đâm một kiếm, cho dù không thể chân chính lấy mạng nàng thì cũng có thể đánh lui được nàng, chiếm thế thượng phong. Nhưng mà Vệ Đình Húc không biết võ công, điều duy nhất có thể làm chính là lập tức đào tẩu.
Quảng Thiếu Lăng quát lớn một tiếng "Trốn đi đâu", thi triển khinh công chỉ hai ba bước đã bay đến sau lưng Vệ Đình Húc, túm chặt cổ áo phía sau của nàng. Vệ Đình Húc xoay người lại hai tay vỗ đập vào nhau, trong bóng tối mờ mịt Quảng Thiếu Lăng phát hiện có một vật gì đó bắn vọt về phía nàng, đã có phần cảnh giác nhưng lại thấy không rõ khó có thể né tránh, từ mặt cho đến ngực cùng cánh tay truyền đến vài điểm đau đớn.
Quảng Thiếu Lăng nhịn đau túm chặt Vệ Đình Húc không buông, thanh kiếm trong tay Vệ Đình Húc hướng về phía nàng đâm tới. Nàng lại không có động tác né tránh rõ ràng, chỉ hơi nghiêng thân mình hết sức nhẹ nhàng tránh được đòn tập kích của Vệ Đình Húc, trường mâu đã hướng đến trước ngực Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc nội tâm chợt lạnh đã cảm nhận được khí tức của tử vong, Quảng Thiếu Lăng cũng cho rằng mọi chuyện đã đến hồi chấm dứt.
Nhưng chuyện kỳ quái lại phát sinh ngay tại giờ khắc này.
Trường mâu của Quảng Thiếu Lăng không tiếp tục tiến tới nữa, mà dừng lại ở ngay trước ngực trái của Vệ Đình Húc với khoảng cách không đến một tấc, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Một sợi xích sắt từ phía sau vòng lên quấn vào cổ Quảng Thiếu Lăng, mạnh mẽ kéo nàng ngã xuống đất, xích sắt nhanh chóng quấn chặt vào nhau bị kéo mạnh sang hai bên, Quảng Thiếu Lăng suýt chút nữa thì ngạt thở.
Quảng Thiếu Lăng liều mạng giãy dụa, người nọ gắt gao ghìm chặt nàng một khắc cũng không buông.
Hai người triền đấu trên mặt đất, Vệ Đình Húc thấy rõ, là Chân Văn Quân!
"Ngươi mau. . . . . . mau đi đi!" Ở trong ngục nhận hết mọi tra tấn Chân Văn Quân toàn thân thương tích thể lực đã chống đỡ hết nổi, nếu không thì ngay tại thời khắc đầu tiên quấn lấy Quảng Thiếu Lăng nàng đã có thể cắt đứt cổ nàng ta rồi.
Vệ Đình Húc không lùi lại mà còn tới gần, cầm kiếm tiến lên muốn giết chết Quảng Thiếu Lăng, Quảng Thiếu Lăng nhận ra nguy hiểm, tung một cước vào giữa bụng Vệ Đình Húc đá bay nàng ra ngoài, đồng thời chụp vào vùng xương sườn bị thương của Chân Văn Quân, hung hăng thọc sâu vào trong miệng vết thương. Mồ hôi lạnh điên cuồng ứa ra, đau đớn không nói nên lời khiến cho khí lực trong tay Chân Văn Quân thoát đi hơn phân nửa, Quảng Thiếu Lăng nhân cơ hội này thúc khuỷu tay về sau liên tục mấy cú, mỗi một cú đều thúc vào chỗ bị thương của Chân Văn Quân, Chân Văn Quân cuối cùng mất đi lực khống chế Quảng Thiếu Lăng, xích sắt bị Quảng Thiếu Lăng giãy thoát.
Quảng Thiếu Lăng lập tức bò dậy muốn phản kích, nhưng trường mâu đã rơi ở đâu rồi tìm không thấy.
Chân Văn Quân lập tức cũng muốn đứng lên, Quảng Thiếu Lăng hiểu được, cho dù Chân Văn Quân mình đầy thương tích khí lực không còn lớn như ngày thường, nhưng vẫn là một đối thủ phi thường đáng sợ, chỉ cần có một tia chần chừ đều có khả năng bị phản công.
Trường mâu tìm không thấy kỳ thực cũng chẳng thành vấn đề, nàng còn có vũ khí rất tốt để chế địch.
Chân Văn Quân đã đứng lên chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Quảng Thiếu Lăng trước tiên sẽ đối phó nàng, nhưng lại không có.
Chân Văn Quân không nhận đến bất kỳ đòn công kích nào nhất thời có dự cảm chẳng lành, Quảng Thiếu Lăng không nhân cơ hội này tập kích chứng tỏ nàng đã tìm được vũ khí rất có lợi.
Nàng đã nắm giữ được Vệ Đình Húc.
"Được rồi." Quảng Thiếu Lăng dùng thanh kiếm của Vệ Đình Húc chỉ vào Vệ Đình Húc nói, "Còn cần ta nói thêm cái gì sao? Nếu muốn nhìn nàng chết thì cứ tiếp tục phản kháng. Nếu không muốn, thì quỳ xuống cho ta."
Canh Thái hậu vẫn luôn canh giữ ở bên người nàng từ trong giấc ngủ chập chờn tỉnh dậy, thấy nàng đã tỉnh lập tức cầm tay nàng: "Hoài Sâm, thế nào rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không? Nói cho mẫu hậu biết."
Lý Duyên Ý đưa mắt nhìn chung quanh, phát hiện chính mình đã về tới Hà Thọ cung.
Màn rũ xà ngọc tất cả đều là quen thuộc, đáng lẽ nàng phải hồ đồ phải nhớ không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không ngờ được, vì sao nàng lại hôn mê vào lúc này nàng đều nhớ rõ tất cả. Bao gồm việc xuất cung còn chưa thực hiện được, bao gồm toàn bộ quá trình cùng Thái hậu tranh chấp và rồi đột nhiên nôn ra máu, nàng đều nhớ rõ tất cả.
"Mẫu hậu, đã khiến người lo lắng rồi." Lý Duyên Ý gian nan ngồi dậy, cầm ngược lại bàn tay của Canh Thái hậu. Canh Thái hậu lau nước mắt, đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng hai mẹ con các nàng ôn hòa đối đãi nhau như vậy là vào thời điểm nào. Từ sau khi Lý Duyên Ý đăng cơ bởi vì một số chuyện mà hai người ý kiến bất hòa, càng lúc càng xa cách, mặc dù Lý Duyên Ý thỉnh thoảng cũng sẽ đến Quảng An cung cùng nàng dùng bữa nhưng cũng đều là mạnh ai nấy ăn, giống như người xa lạ. Có quá nhiều chuyện làm cho hai người ly tâm.
Khó có được thời khắc ôn nhu, Canh Thái hậu đem những lời tích tụ trong lòng lâu ngày thổ lộ ra hết.
"Hoài Sâm, mẫu hậu sai rồi, mẫu hậu không nên bức con." Nước mắt trên mặt Canh Thái hậu xóa nhòa cả lớp trang điểm, lo lắng cho nữ nhi căn bản không còn tâm tình nào để bổ trang, "Cái gì tử tự cái gì Hoàng hậu cái gì giang sơn cái gì phúc trạch muôn đời, đều không quan trọng bằng mạng sống của Hoài Sâm bảo bối của ai gia. Mẫu hậu chỉ muốn con kiện kiện khang khang mà sống. Người chỉ có một sinh mệnh, nếu sinh mệnh cũng không còn thì còn nói cái gì khác? Hoài Sâm, mẫu hậu đáp ứng con, về sau không bao giờ bức con nữa."
Lý Duyên Ý nhìn Canh Thái hậu, khóe miệng khe khẽ co giật, nước mắt lập tức lăn xuống.
"Khiến cho mẫu hậu nhọc lòng như vậy, quả nhân không phải là đế vương tốt."
"Bệ hạ sao lại nói như vậy chứ? Hết thảy đều chỉ vừa mới bắt đầu, mẫu hậu sẽ không bao giờ bị kẻ gian châm ngòi nữa."
Lý Duyên Ý ôm Canh Thái hậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng nàng.
Có lẽ hết thảy thật sự chỉ là vừa mới bắt đầu. Lý Duyên Ý ngẩng đầu, nhìn cho thật rõ ràng tất cả những chi tiết ở trong điện tràn ngập mùi thuốc cùng hương huân này đây —— đáng tiếc, đã quá muộn.
Chuyện cho tới ngày hôm nay, nàng mới nhìn thấy rõ chân tướng sự thật.
Khiến cho nàng tuyệt vọng chính là, những chân tướng này không biết còn có thể ở lại trong đầu nàng được bao lâu nữa.
. . . . . .
Đại lý tự ty tiếng kêu ngập trời máu phủ đầy đất, Tiểu Hoa hai tay cầm đao ở bên trong đám người hỗn loạn nhanh như chớp vung chém khắp nơi. Binh lính mặc nhuyễn giáp thống nhất vô cùng bắt mắt, càng thuận lợi cho nàng nhắm trúng mục tiêu thỏa sức tàn sát.
Nhuyễn giáp cứng rắn, nhưng lưỡi đao của Tiểu Hoa còn sắc bén hơn.
Từ sau khi tiêu trừ độc tố Tiểu Hoa cảm giác nguồn sức mạnh ngày xưa bị cuốn trôi đã một lần nữa trở về, nén nhịn đã lâu chỉ muốn tìm được lối thoát để phát tiết. Hiện giờ trận chiến Đại lý tự có thể giúp cho nàng thỏa sức tàn sát, tương đối thỏa nguyện. Đám binh lính này cứ mười người là có thể lập trận, tiến có thể công lui có thể thủ, nhưng cho dù trận pháp có linh hoạt đến đâu thì đứng trước nguồn sức mạnh cực lớn này đây bất quá cũng chỉ là đống thẻ tre bị hỏng mốc, một kích bị đánh tan.
Song đao của Tiểu Hoa chém đến đâu đầu người rơi xuống đất tứ chi bay tứ tung đến đó, Vệ Cảnh An một đao cắt đứt yết hầu của Lâm Kỳ, nhẹ nhàng kết liễu mạng sống của hắn sau đó lập tức vọt vào giữa chiến trường, trong nháy mắt lại giết chết ba người. Máu tươi nóng ấm ở trên người, thiêu đốt cả người hắn, hắn hét lớn một tiếng, bay lên chém chết một người, ở bên trong loạn chiến cùng với một ám vệ lưng đối lưng, hai người câu hai cánh tay vào nhau đem đối phương ném đi rồi lại kéo về, luân phiên mấy lần, biến thành một cặp đao sắc to lớn, chém giết nhiều vô số.
Thủ vệ của Đại lý tự nhân số tuy đông, nhưng Lâm Kỳ đã chết không có người chỉ huy, ám vệ của Vệ gia ai nấy đều hung mãnh luôn luôn có thể lấy một địch mười, chỉ trong chốc lát thế cục đã xoay chuyển.
Ngay khi Vệ Đình Húc dưới sự hộ tống của ám vệ cầm chìa khóa chạy vào phòng giam, nơi ngõ nhỏ dẫn vào Đại lý tự dâng lên một mảnh đầu trần, chính là Quảng Thiếu Lăng mang theo Truy Nguyệt quân đánh tới!
Mới đến cửa ngõ Quảng Thiếu Lăng đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, tiếng quát tháo từ xa xa truyền đến càng khiến cho nàng sóng lòng cuộn trào —— quyết định của nàng là chính xác!
Thời điểm nàng bị hành tung của Vệ gia kiềm chân, cách Nhữ Trữ càng ngày càng xa thì nàng đã nhận ra tình thế vi diệu, dựa vào sự xảo quyệt của Vệ Đình Húc, chỉ đơn giản để cho người nhà thoát khỏi Nhữ Trữ không giống với tác phong trước giờ của nàng. Quảng Thiếu Lăng cùng Lâm Định bàn bạc, hai người chia binh làm hai đường, một đường đuổi theo quái cầu một đường quay trở vào thành, nếu như Vệ Đình Húc vẫn còn ở trong thành tác loạn, nhất định phải giết nàng trở tay không kịp!
Vệ Đình Húc quả nhiên không bỏ mặc Chân Văn Quân. Muốn dùng kế cứu người, cũng phải nhìn xem Quảng Thiếu Lăng nàng có đáp ứng hay không!
Quảng Thiếu Lăng từ trên ngựa phóng xuống, trường mâu đâm vào lưng ám vệ của Vệ gia, hung hăng ném hắn vào bên trong đám người.
Vệ gia đã sắp nắm được cục diện trong tay, đại quân đột nhiên xông tới này lại rất nhanh lật ngược toàn bộ tình thế.
Sự xuất hiện của Quảng Thiếu Lăng thu hút ánh mắt của mọi người, Tiểu Hoa cùng Vệ Cảnh An toàn thân đầy máu cũng nhìn về phía nàng.
Truy Nguyệt quân chính là đã trải qua sự tuyển chọn nghiêm ngặt cùng huấn luyện khắc khổ từ A Hâm, bọn họ đều là hảo thủ, nếu như đơn đả độc đấu thì Vệ gia ám vệ chưa chắc có thể chiếm được bất kỳ tiện nghi gì. Quảng Thiếu Lăng tuy là Nội quân Giáo úy chưa từng tham gia một trận đại chiến nào, luận về bày binh bố trận nàng có lẽ là không thành thạo, nhưng muốn dùng vũ lực quyết định thắng bại, nàng cũng sẽ không chút nào sợ hãi.
Nàng thấy Lâm Kỳ đã chết, Vệ Đình Húc thân mình vụt thoáng qua liền biến mất ở lối vào tử lao, Quảng Thiếu Lăng dựng thẳng trường mâu dẫn binh đánh tới.
Vệ Đình Húc nghe được thanh âm của Quảng Thiếu Lăng, quay đầu nhìn lại thì thấy ám vệ đã cùng binh lính Truy Nguyệt quân ở lối vào tử lao chật hẹp chiến đấu thành một đoàn!
"Nữ lang chớ quan tâm! Mau đi cứu người!" Ám vệ hét lớn một tiếng, Vệ Đình Húc cất bước chạy đi.
Một thanh trường mâu phá thủng không khí hướng đến giữa lưng Vệ Đình Húc đâm tới, ám vệ liều chết ngăn cản, trường mâu kia bị kiếm chém trúng, không đâm tới Vệ Đình Húc, chỉ vẽ ra một miệng vết thương ở trên lưng nàng. Vệ Đình Húc ngã xuống đất, y phục rất nhanh bị máu chảy ra nhuộm đỏ.
Trong mắt Quảng Thiếu Lăng ngoại trừ Vệ Đình Húc thì không có bất luận kẻ nào khác, nàng nâng trường mâu lên lại đâm tới, ám vệ ra sức cùng nàng triền đấu. Vệ Đình Húc cắn chặt răng tiếp tục chạy vào bên trong.
Bên trong tử lao cách mỗi một đoạn dài mới có cắm một cây đuốc, hai bên đều là tử lao dùng để giam giữ trọng phạm, mùi ẩm mốc rõ rệt cùng mùi tanh tưởi như ẩn như hiện liên tục chui vào bên trong khứu giác của Vệ Đình Húc, huân đến khiến nàng khó thở, máu chảy càng lúc càng nhiều ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Vệ Đình Húc cầm lấy cây đuốc trên tường, châm lửa đi tới.
Cầm cây đuốc chiếu rọi về hướng tử lao, muốn nhìn cho rõ ở chỗ sâu tối bên trong có bóng dáng của Chân Văn Quân hay không, bỗng nhiên một khuôn mặt quỷ không có mũi nhảy vọt ra, giơ tay túm lấy y phục của nàng.
"Cứu ta. . . . . . Cứu ta ra ngoài!" Người bên trong tử lao kêu gào, Vệ Đình Húc giơ lên thanh kiếm mang theo bên người chém một phát vào cánh tay đầy vết thương thối rữa đó, người nọ ăn đau, chỉ có thể rụt tay trở về.
"Văn Quân!" Vệ Đình Húc hít sâu một hơi, lớn tiếng hô lên, "Ngươi ở đâu!"
Thanh âm của nàng dọc theo lối đi của tử lao tối tăm không thấy đích đến truyền vào bên trong, mơ hồ có vài tiếng vang vọng, nhưng không có ai đáp lại. . . . . .
Quảng Thiếu Lăng giết chết hai ám vệ của Vệ gia, phía sau tiếng chém giết vẫn như cũ, nàng thở hổn hển nhìn thấy tùy tùng kia của Vệ Đình Húc cùng Vệ gia nhị công tử thực lực siêu quần, chỉ sợ rất nhanh sẽ xông ra khỏi vòng vây.
"Bất luận như thế nào cũng phải kiềm chân hai người này! Đừng thả cho bọn họ tới đây!" Sau khi Quảng Thiếu Lăng hạ lệnh Truy Nguyệt quân lập tức bày trận, Quảng Thiếu Lăng vung múa trường mâu dán ở sau lưng, một tay túm lấy cây đuốc gỡ xuống, cẩn thận hướng đến bên trong tử lao cấp tốc tiến bước.
"Văn Quân!"
Vệ Đình Húc vẫn không tìm được Chân Văn Quân, ở bên trong tử lao này chẳng những ánh sáng cực kỳ mờ mịt, mà ngay cả lối đi cũng giống như mê cung chằng chịt đan xen. Vệ Đình Húc cảm thấy chính mình là đang đi tới, nhưng khi nàng lại một lần nữa đi ngang qua trước phòng giam của tử tù đã bị nàng chém một kiếm kia, nàng mới phát hiện mình đã đánh một vòng lớn quay trở về.
Đại lý tự là từ Đình úy thự trước kia cải tạo thành, tử lao này vốn là chịu sự quản lý của Đình úy thự trước kia. Những người bị giam giữ ở đây đều là trọng phạm của triều đình, nếu như có người cướp ngục thành công đem người cứu ra ngoài thì sẽ cực kỳ phiền toái, cho nên khi bố trí địa hình đã lấy phòng giam làm trận lấy bóng tối làm vật yểm hộ, hình thành khốn cục phức tạp.
Vệ Đình Húc có chuyện am hiểu tất nhiên cũng có chuyện không am hiểu, đối với mê cung trận pháp nàng không quá thành thạo, mà phía sau tiếng bước chân càng lúc càng gần đang thúc giục nàng không thể dừng bước.
Người đuổi theo chắc chắn không phải là người của Vệ gia, nếu là người của Vệ gia thì đã sớm gọi tên nàng rồi, chứ không phải là lặng lẽ gia tăng tốc độ tiến bước.
Là Quảng Thiếu Lăng.
Thân thủ của Quảng Thiếu Lăng so với nàng tưởng tượng còn lợi hại hơn rất nhiều, thảo nào Lý Duyên Ý lại trọng dụng người này như thế.
Vệ Đình Húc liếc mắt nhìn về sau một cái, thoáng chút phân vân xem có nên dập tắt ngọn đuốc hay không. Nếu như không dập tắt, dưới ánh lửa hừng hực trong bóng tối này thật sự nhìn thấy rất rõ ràng, ắt hẳn sẽ khiến cho Quảng Thiếu Lăng tìm được vị trí của nàng. Nhưng nếu dập tắt, nàng vốn đã không phân biệt rõ phương hướng tìm đường sẽ càng khó khăn hơn.
Không còn thời gian để cho nàng do dự nữa, vết thương ở sau lưng Vệ Đình Húc lại càng không ngừng chảy máu, mỗi một bước đi đều tác động đến cơ thể, đau đớn không chịu nổi. Mà phần eo và chân cùng vết thương cũ ở ngực nàng sau khi chống chịu cuộc tháo chạy của nàng cũng đã bắt đầu rục rịch muốn phát tác.
Vệ Đình Húc cắn răng tiếp tục bước nhanh về phía trước, tuyệt đối không thể bị Quảng Thiếu Lăng bắt được ở nơi này, nếu không chỉ có một con đường chết.
Phía trước có hai lối rẽ trái phải, Vệ Đình Húc cố nhớ lại vừa rồi nàng đi khẳng định là bên phải, lần này liền đi về bên trái.
Nàng rẽ vào lối bên trái, ánh lửa nhoáng lên một cái, khuôn mặt của Quảng Thiếu Lăng hiện ra ngay trước mắt.
Vệ Đình Húc trong lòng cả kinh, cơ hồ là theo bản năng đem cây đuốc ném vào mặt Quảng Thiếu Lăng. Quảng Thiếu Lăng nâng cánh tay lên chắn đỡ làm cây đuốc bay ra ngoài, lúc này Vệ Đình Húc đã chạy xa thêm mấy bước.
Nếu đổi lại là cao thủ thực lực ngang nhau, một động tác chắn đỡ vừa rồi của Quảng Thiếu Lăng đã để lộ ra sơ hở rất lớn ở trước ngực, thừa cơ đâm một kiếm, cho dù không thể chân chính lấy mạng nàng thì cũng có thể đánh lui được nàng, chiếm thế thượng phong. Nhưng mà Vệ Đình Húc không biết võ công, điều duy nhất có thể làm chính là lập tức đào tẩu.
Quảng Thiếu Lăng quát lớn một tiếng "Trốn đi đâu", thi triển khinh công chỉ hai ba bước đã bay đến sau lưng Vệ Đình Húc, túm chặt cổ áo phía sau của nàng. Vệ Đình Húc xoay người lại hai tay vỗ đập vào nhau, trong bóng tối mờ mịt Quảng Thiếu Lăng phát hiện có một vật gì đó bắn vọt về phía nàng, đã có phần cảnh giác nhưng lại thấy không rõ khó có thể né tránh, từ mặt cho đến ngực cùng cánh tay truyền đến vài điểm đau đớn.
Quảng Thiếu Lăng nhịn đau túm chặt Vệ Đình Húc không buông, thanh kiếm trong tay Vệ Đình Húc hướng về phía nàng đâm tới. Nàng lại không có động tác né tránh rõ ràng, chỉ hơi nghiêng thân mình hết sức nhẹ nhàng tránh được đòn tập kích của Vệ Đình Húc, trường mâu đã hướng đến trước ngực Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc nội tâm chợt lạnh đã cảm nhận được khí tức của tử vong, Quảng Thiếu Lăng cũng cho rằng mọi chuyện đã đến hồi chấm dứt.
Nhưng chuyện kỳ quái lại phát sinh ngay tại giờ khắc này.
Trường mâu của Quảng Thiếu Lăng không tiếp tục tiến tới nữa, mà dừng lại ở ngay trước ngực trái của Vệ Đình Húc với khoảng cách không đến một tấc, sau đó nhanh chóng lui về phía sau.
Một sợi xích sắt từ phía sau vòng lên quấn vào cổ Quảng Thiếu Lăng, mạnh mẽ kéo nàng ngã xuống đất, xích sắt nhanh chóng quấn chặt vào nhau bị kéo mạnh sang hai bên, Quảng Thiếu Lăng suýt chút nữa thì ngạt thở.
Quảng Thiếu Lăng liều mạng giãy dụa, người nọ gắt gao ghìm chặt nàng một khắc cũng không buông.
Hai người triền đấu trên mặt đất, Vệ Đình Húc thấy rõ, là Chân Văn Quân!
"Ngươi mau. . . . . . mau đi đi!" Ở trong ngục nhận hết mọi tra tấn Chân Văn Quân toàn thân thương tích thể lực đã chống đỡ hết nổi, nếu không thì ngay tại thời khắc đầu tiên quấn lấy Quảng Thiếu Lăng nàng đã có thể cắt đứt cổ nàng ta rồi.
Vệ Đình Húc không lùi lại mà còn tới gần, cầm kiếm tiến lên muốn giết chết Quảng Thiếu Lăng, Quảng Thiếu Lăng nhận ra nguy hiểm, tung một cước vào giữa bụng Vệ Đình Húc đá bay nàng ra ngoài, đồng thời chụp vào vùng xương sườn bị thương của Chân Văn Quân, hung hăng thọc sâu vào trong miệng vết thương. Mồ hôi lạnh điên cuồng ứa ra, đau đớn không nói nên lời khiến cho khí lực trong tay Chân Văn Quân thoát đi hơn phân nửa, Quảng Thiếu Lăng nhân cơ hội này thúc khuỷu tay về sau liên tục mấy cú, mỗi một cú đều thúc vào chỗ bị thương của Chân Văn Quân, Chân Văn Quân cuối cùng mất đi lực khống chế Quảng Thiếu Lăng, xích sắt bị Quảng Thiếu Lăng giãy thoát.
Quảng Thiếu Lăng lập tức bò dậy muốn phản kích, nhưng trường mâu đã rơi ở đâu rồi tìm không thấy.
Chân Văn Quân lập tức cũng muốn đứng lên, Quảng Thiếu Lăng hiểu được, cho dù Chân Văn Quân mình đầy thương tích khí lực không còn lớn như ngày thường, nhưng vẫn là một đối thủ phi thường đáng sợ, chỉ cần có một tia chần chừ đều có khả năng bị phản công.
Trường mâu tìm không thấy kỳ thực cũng chẳng thành vấn đề, nàng còn có vũ khí rất tốt để chế địch.
Chân Văn Quân đã đứng lên chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón Quảng Thiếu Lăng trước tiên sẽ đối phó nàng, nhưng lại không có.
Chân Văn Quân không nhận đến bất kỳ đòn công kích nào nhất thời có dự cảm chẳng lành, Quảng Thiếu Lăng không nhân cơ hội này tập kích chứng tỏ nàng đã tìm được vũ khí rất có lợi.
Nàng đã nắm giữ được Vệ Đình Húc.
"Được rồi." Quảng Thiếu Lăng dùng thanh kiếm của Vệ Đình Húc chỉ vào Vệ Đình Húc nói, "Còn cần ta nói thêm cái gì sao? Nếu muốn nhìn nàng chết thì cứ tiếp tục phản kháng. Nếu không muốn, thì quỳ xuống cho ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.