Chương 128: Vạn Hướng Chi Lộ (7)
Ninh Viễn
16/11/2020
Vệ Đình Húc nói, lúc ở Nhưỡng Xuyên nàng đã từng một lần nhìn thấy bầu trời.
Đã từng ở bên trong thủy lao cũng từng ở bên trong chuồng chó, ngoại trừ người dụng hình, nàng ngay cả Tạ Phù Thần cũng chưa từng gặp qua. Thời gian dài ở bên trong môi trường tối tăm khiến nàng càng trở nên nhạy cảm.
Nàng đã từng hỏi chính mình vì sao lại phải sống, nàng sống sót thì có giá trị gì, để chịu khổ, hay là để làm cho đại ca khuất phục.
Nếu là như vậy, nàng kỳ thật có thể đã chết.
Quả thực đã có lúc nàng chịu đựng không nổi khổ hình muốn khóc muốn cầu xin tha thứ, loại thống khổ này gần như lan trải qua mỗi một khắc. Nàng muốn chết nhưng không chết được, Tạ Phù Thần có vô số phương pháp không thể tưởng tượng nổi làm cho nàng không chết được cũng không sống được.
Có thể nói sau này nàng đối phó mật thám đối phó kẻ thù chính trị có rất nhiều thủ đoạn vô cùng tàn độc, phần nhiều chính là từ sự dẫn dắt của Tạ Phù Thần.
Chính bản thân mình đã từng đau đớn mới hiểu được đau đớn ở đâu, dạng đau đớn gì mới khiến cho con người khó có thể chịu đựng được.
"Thứ đã khiến cho ta muốn tiếp tục kiên trì sống sót, chính là bầu trời ở Nhưỡng Xuyên."
Chân Văn Quân ba ngày chưa ăn bất cứ thứ gì đã đem phần khí lực cuối cùng dùng hết ở trên người Vệ Đình Húc. Nàng phát hiện đói bụng và vô lực là hai điều trái ngược nhau, chỉ cần dán vào người Vệ Đình Húc nàng vẫn là một lực sĩ tràn đầy sức mạnh.
Hai người từ lúc mặt trời mọc chiến đấu kịch liệt cho đến khi mặt trời lặn, Chân Văn Quân rốt cục cũng sử dụng hết một tia khí lực cuối cùng, nằm nhoài trên người Vệ Đình Húc thở hổn hển, ỷ lại chẳng muốn ngồi dậy.
Lỗ tai dán ở trên bụng Vệ Đình Húc, lúc Vệ Đình Húc nói chuyện có thể nghe được thanh âm từ bên trong thân thể nàng. Lúc nhỏ nàng thích nhất là dán lấy a mẫu như vậy nghe a mẫu kể chuyện xưa, thích chuyển đổi các loại tư thế nằm nhoài khắp nơi trên thân mình a mẫu để cảm nhận được sự biến hóa mạnh yếu của âm thanh.
Vệ Đình Húc cũng giống như a mẫu, bất luận nàng có đè nặng như thế nào nằm nhoài như thế nào cũng không chê trách nàng, trái lại còn dùng đầu ngón tay đem từng sợi tóc hỗn độn của nàng chải vuốt lại cho gọn gàng.
"Ngày đó người của Tạ gia mang ta cùng vài gia nô lên trên đỉnh núi, để cho đại ca của ta từ xa xa mà nhìn. Người của Tạ gia để cho chúng ta đứng ở bên bờ vực thẳm đưa lưng về phía bọn họ, tra hỏi đại ca ta vài vấn đề, nếu như hắn không trả lời, cứ đếm tới mười lại đẩy một người xuống dưới. Hắn không dựa theo trình tự mà đẩy, người nọ liên tục đi ở phía sau chúng ta, có đôi khi bước chân dừng lại dọa người chết khiếp cũng không đẩy người đó, ngược lại đẩy người bên cạnh không hề phòng bị xuống dưới. Có đôi khi còn chưa đếm tới mười đã đẩy người, tóm lại, rất tùy ý, muốn đẩy ai thì đẩy người đó, chỉ một cú đẩy nhẹ nhàng người đó liền rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tiếng kêu gào dĩ nhiên rất thảm thiết, ta đêm qua nằm mơ còn nghe được thanh âm đó."
Chân Văn Quân không quá xác định được thái độ của Vệ Đình Húc hiện tại đối với khổ nạn ở Nhưỡng Xuyên. Có đôi khi cảm thấy nàng hoàn toàn chẳng quan tâm, bởi vì nàng có thể đem rất nhiều chi tiết nói ra từng chút một vô cùng rõ ràng, mà cảm xúc lại rất bình tĩnh. Chỉ có chân chính buông xuống mới có thể dùng giọng điệu này mà kể lại. Nhưng có đôi khi lại cảm thấy nàng không thể quên được, nàng nói ra rất bình tĩnh, nhưng cách dùng từ trong những câu nói đó nghe có vẻ thoải mái kỳ thực lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
"Sau đó thì sao?" Trước mắt Chân Văn Quân là một vết cắn ở phần eo gần bụng dưới của Vệ Đình Húc, vết cắn rất rộng, rộng đến mức so với cái miệng của một con chó bình thường cũng phải rộng hơn một vòng, hẳn là do vết sẹo lưu lại lúc còn nhỏ đã biến hóa theo sự trưởng thành của nàng. Trở nên nhạt hơn, cũng trở nên lớn hơn.
"Sau đó, sau đó ta cứ liên tục nhìn ánh tà dương ở xa xa. Ngọn núi đó tên gọi là gì ta không biết, chỉ biết là nó rất cao, đứng tại bờ vực trên đỉnh núi nhìn ánh tà dương, mộ cảnh tang du yến tước nam quy*, vậy mà ta lại nhìn đến ngây ngốc. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu như ta có thể sống sót rời khỏi Nhưỡng Xuyên, ta nhất định phải đem ánh sáng tịch dương đẹp nhất trong thiên hạ toàn bộ đều thu vào trong mắt."
(*) Mộ cảnh tang du, yến tước nam quy (暮景桑榆, 燕雀南归): những ngày tháng cuối đời, chim yến tước bay về phương nam
"Ngươi lúc ấy. . . . . . không sợ sao?"
"Không sợ. Bởi vì ta biết bọn họ sẽ không giết ta. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm càng nhiều phương pháp mới mẻ hơn để làm cho ta sợ hãi làm cho ta mở miệng cầu xin tha thứ, làm cho đại ca ta dao động, một thời gian sau đó ta đã nhìn thấu trò hề của bọn họ. Chỉ cần đại ca ta một ngày còn không mở miệng thì ngày đó bọn họ sẽ không thật sự lấy mạng ta. Cho dù có đem ta đẩy đến bên bờ vực cũng sẽ không thật sự động thủ, ngược lại bọn họ còn phải đề phòng tình huống ta sẽ đột nhiên nhảy xuống, cho nên đeo gông xiềng vào hai chân chúng ta, lúc đẩy người xuống thì mới buông tay."
Vệ Đình Húc khi đó cũng đã rất thông minh, bất quá về điểm này nếu khen nàng thông minh tựa hồ có chút không thích hợp.
"Nhưng những người khác ngược lại rất sợ hãi." Vệ Đình Húc nói, "Bởi vì bọn họ biết chính mình thật sự sẽ phải chết."
Chân Văn Quân sợ Vệ Đình Húc bị nàng đè khó chịu mà không nói, liền trở mình điều chỉnh tư thế một chút, nằm thẳng lại kéo nàng vào trong ngực, để cho Vệ Đình Húc gối đầu lên cánh tay nàng.
"Cảm giác vừa rồi giống như là bầu trời ở Nhưỡng Xuyên." Vệ Đình Húc nghiêng người, bàn tay xoa nhẹ trên ngực Chân Văn Quân, đôi mắt nặng trĩu có phần mệt mỏi, nhưng vẫn có hứng thú trò chuyện cùng Chân Văn Quân.
Nghe nàng nói như thế Chân Văn Quân vui mừng không thôi.
Phản ứng ở nửa thân dưới của Vệ Đình Húc đối với các loại cảm giác đều rất trì độn, khi bị thương thì lại có mức độ chịu đựng rất cao, đây đơn thuần không hẳn đã là một chuyện xấu. Nhưng đi kèm với nó là một vấn đề khiến cho Chân Văn Quân đau đầu không thôi.
Nàng không muốn Vệ Đình Húc chỉ có thể cảm giác được đau đớn, đúng theo lời nàng nói, thế gian này có vô số loại phương thức có thể cảm giác được khoái hoạt, hai người các nàng thăm dò lẫn nhau chính là sự khoái hoạt đơn giản nhất nguyên thủy nhất trực tiếp nhất. Đây là chuyện mà mỗi một người được sinh ra trên đời này đều có thể lĩnh hội, bản thân Vệ Đình Húc cũng phải có được. Chân Văn Quân muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đều cấp cho nàng, huống chi là những thứ nàng vốn nên có được.
Loại thuốc kia Chân Văn Quân đã sớm luyện xong rồi, khi còn ở Nhữ Trữ lần đầu tiên Vệ Đình Húc nói thẳng cho nàng biết nàng ấy cảm thụ không được khoái cảm lúc đôn luân, Chân Văn Quân đã bắt đầu tìm đến đủ loại y thư, kết hợp với rất nhiều y lý điển tịch muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể khuếch đại cảm quan thể nghiệm. Ý tưởng về loại thuốc này đầu tiên là đến từ phù dung tán, nàng biết phù dung tán có công hiệu như thế nào, chẳng qua lo ngại tính gây nghiện cùng tác dụng phụ của nó đối với thân thể nên không thể nào vì ham muốn lạc thú nhất thời mà để cho Vệ Đình Húc ăn vào.
Các loại dược vật thúc tình thông thường cũng không thể, điều mà Chân Văn Quân muốn chính là trợ giúp Vệ Đình Húc từ từ tự chữa lành vết thương khôi phục cảm giác bình thường, chứ không phải là dùng dược vật kích thích khiến cho thân thể nàng thêm nhiều gánh nặng.
Liệu có một loại thuốc nào có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng hay không?
Nàng tin tưởng chắc chắn sẽ có, chắc chắn có thể nghiên cứu chế tạo ra.
Nàng gọi nó là "Cực lạc đan".
Sau khi luyện thành Chân Văn Quân đã dùng ở trên người chính mình để thử nghiệm hiệu quả.
Viên đan này chính là dùng bên ngoài, muốn chỗ nào mẫn cảm thì hòa tan tại chỗ đó. Bất luận là cảm giác ngứa, đau, lạnh hay nóng đều trở nên mẫn cảm rõ rệt hơn. Như vậy đem viên đan này nhét vào bên trong đào nguyên sâu kín thì xúc giác cảm giác cũng sẽ tăng cường rất nhiều.
Bước trên Vạn Hướng Chi Lộ là một chuyến hành trình vô cùng gian khổ, nếu như phân tâm, thì rất có khả năng bởi vì sơ suất mà chết. Cho nên chuyến đi này Chân Văn Quân vẫn không có lấy cực lạc đan ra, dự tính sau khi đại hoạch toàn thắng trở về Nhữ Trữ sẽ dùng để mừng công. Đến lúc đó thỏa thích dây dưa cùng nàng chẳng phải là chuyện vui sướng nhất sao?
Không nghĩ tới lần đầu tiên lấy ra cực lạc đan cũng không phải để mừng công, mà là để trước khi chết không còn gì tiếc nuối.
Thật không hiểu là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cực lạc đan được đẩy vào bên trong thân thể của Vệ Đình Húc, rất nhanh đã bắt đầu nóng lên. Chân Văn Quân chỉ thoáng đưa đẩy một phen, nhưng đã tuôn ra một ít nhiệt dịch, đây là điều trước đây hoàn toàn chưa từng có.
"Có cảm giác không?"
"Một chút."
"Cảm giác gì?"
"Nóng."
"Còn gì nữa? Đau không?"
"Không có."
"Ngoài nóng ra thì sao?"
Vệ Đình Húc từ từ nhắm hai mắt lại cũng không nói chuyện nữa.
"Ngươi chớ cho rằng ta đang trêu đùa ngươi. Cực lạc đan này chỉ có một mình ta thử qua, ngươi và ta thể chất bất đồng, chỉ sợ dược tính quá mạnh đối với ngươi sẽ có tổn hại. Ngươi nhất định phải đem từng cảm giác nhỏ nhất nói hết với ta, ta mới biết rõ nên cải thiện ở chỗ nào."
Vệ Đình Húc bị nàng nâng dậy điên cuồng chuyển động mấy phen, gắt gao níu lấy bả vai nàng, suýt chút nữa thì thoát lực ngã lật người xuống. Chân Văn Quân vội vàng ôm nàng thật vững, ngón tay không dám cử động nữa, muốn rút ra.
"Tiếp tục. . . . . ."
"Ân?"
Vệ Đình Húc co rụt hai vai, đầu ngón tay áp vào trên da thịt của Chân Văn Quân hướng vào phía trong dùng lực một chút.
"Đừng đi ra." Những sợi tóc nhỏ vụn của Vệ Đình Húc bị mồ hôi thấm ướt dán vào trên khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át khẽ hé mở, vừa yếu ớt vừa sốt ruột nói với Chân Văn Quân, "Vừa rồi chỗ đó, rất đúng."
Vậy là linh đan đã có hiệu nghiệm.
Chân Văn Quân mừng rỡ, đem Vệ Đình Húc ôm vào trên giường điên loan đảo phượng, trầm mê bên trong chiếc cổ trắng ngần diễm lệ. Người dưới thân hai mắt híp lại phong tình ngửa đầu đón nhận. Bên trong hoa tâm xích châu nở rộ xinh đẹp, tới tới lui lui cọ đẩy nghiền ép tiếng nước tí tách. Chân Văn Quân ở trước u cốc tiến từng bước nhỏ, Vệ Đình Húc tự động nghênh hợp, eo nhỏ uốn éo nuốt lấy ngón tay vào trong cốc, nhẹ nhàng khuấy đảo dòng suối xuân tình nóng rực róc rách. Thăm dò vài lần sau đó lay đẩy, thúc nhanh cọ chậm, sâu rồi lại nông.
Những ngón tay của Vệ Đình Húc bấu chặt lưng Chân Văn Quân mở rồi lại khép, giữa những chuỗi động tác thúc đẩy muốn bắt lấy thứ gì đó, bị Chân Văn Quân lần lượt kéo nâng lên đẩy ép xuống, bất thình lình chạm trúng điểm yếu mệnh lại buột miệng kêu lên thành tiếng.
Dược tính dường như quá mạnh, Chân Văn Quân có chút hối hận, lần đầu tiên sử dụng hẳn là nên giảm một nửa liều lượng, đợi lần sau có kinh nghiệm rồi mới dùng cả viên.
"Một chút" theo như lời Vệ Đình Húc chỉ sợ không thể đơn thuần dùng hai chữ "một chút" thật sự đến lý giải, nếu chỉ có cảm giác rất nhỏ thì hẳn đã không đến mức quấn quít lấy nàng không bỏ qua không buông tha, liên tục nhiều lần cho đến khi hai người cạn kiệt thể lực mới miễn cưỡng dừng lại.
Chân Văn Quân ôm Vệ Đình Húc, từ ô cửa sổ nho nhỏ bên trong khoang thuyền có thể thấy được mặt biển.
Một ngày lại trôi qua, mặt trời chiều lặn về tây, chân trời cùng mặt biển tráng lệ giờ đây rất nhanh sẽ tiến vào màn đêm khủng bố tĩnh mịch.
Vệ Đình Húc chưa bao giờ trải qua trận hoan ái kịch liệt như thế này, bên trong u cốc mơ hồ có một vật gì đó đang không ngừng nảy đập theo nhịp mạch, những nhịp đập này cũng không mãnh liệt, nhưng mỗi một lần nảy đập đều giống như đang giẫm nát lên miệng vết thương trần trụi, vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Nàng ôm eo Chân Văn Quân rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ, Chân Văn Quân kéo tấm thảm qua đắp lên người nàng.
Mê man hỗn loạn mà ngủ hết một đêm, ngày hôm sau mặt trời còn chưa nổi lên trên mặt biển, điểm giữa hai chân Vệ Đình Húc cọ sát vào đùi Chân Văn Quân làm cho nàng tỉnh dậy. Lại một cuộc chinh phạt đầy ướt át, dược hiệu đã hết mức độ nhạy cảm cũng giảm đi, nhưng vẫn còn sót lại chút cảm giác. Liên tục giày vò đến khi eo của Vệ Đình Húc cũng muốn gãy, cảm giác đau đớn lấn át, mới nhận thua đầu hàng.
"Không thể gấp gáp nóng vội, tổn thương đến thân mình." Chân Văn Quân giúp nàng tẩy sạch thân thể.
Đã không còn nước để uống, lại càng không nói đến nước để rửa mặt, chỉ có thể múc nước từ trong biển cố gắng lọc sạch rồi sử dụng.
"Ta cũng không gấp." Vệ Đình Húc nằm ở trên giường đem làn tóc dài thả dọc xuống bên giường, Chân Văn Quân ngồi ở dưới giường giúp nàng tẩy sạch tóc. Ở trong lòng nàng, Vệ Đình Húc vĩnh viễn đều là ngọc diệp kim kha thân thể quý giá, cho dù có rơi vào tuyệt cảnh, Chân Văn Quân cũng không muốn Vệ Đình Húc dính phải bất cứ một vết bẩn nào.
Sau khi nghe xong câu nói khẩu thị tâm phi của nàng Chân Văn Quân nhàn nhạt cười, ngẩng đầu hôn nàng.
Nụ hôn rời đi, Vệ Đình Húc sau một lúc lâu mới mở mắt ra, lưu luyến không rời, cứ tưởng rằng nụ hôn này sẽ kéo dài thật lâu. Mở mắt ra thấy Chân Văn Quân đắc ý cười nhìn nàng, hoàn toàn là dáng vẻ tinh quái khi thực hiện được trò đùa dai.
Có lẽ là biết sinh mệnh không còn bao lâu nữa, Vệ Đình Húc cũng không tiếp tục dựng lên thành lũy kiên cố, trong hai ngày này nàng nói rất nhiều về chuyện của bản thân. Từ nhỏ đến lớn, về chính nàng, về Vệ gia, cũng nói về Chân Văn Quân.
Nàng nói chưa bao giờ nghĩ rằng lần đoàn tụ này rốt cuộc lại dẫn dắt mối quan hệ của hai người các nàng đến tình trạng này, lúc trước một lòng muốn tìm lại ân nhân chỉ là muốn báo ân mà thôi.
"Tất cả những chuyện phát sinh sau đó, vượt ngoài ý liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý."
Chân Văn Quân chậm rãi giúp nàng chải đầu đem từng sợi tóc đen nhánh cẩn thận vuốt chải gọn gàng.
Vệ Đình Húc hiện giờ vô cùng tín nhiệm nàng, đem những nỗi sợ hãi, vùng vẫy, hồi ức cùng vui vẻ trong lòng nàng ấy, đem tất cả những thứ tư mật quý giá này giao phó cho nàng, mà nàng thì sao?
Chân Văn Quân vẫn luôn tự hỏi một vấn đề.
Nàng có nên nói cho Vệ Đình Húc biết thân phận thật sự của nàng hay không. Nói với nàng ấy rằng nàng cũng không phải là ân nhân cứu mạng gì đó.
Đây là màn ngăn cách cuối cùng cũng là trọng yếu nhất giữa các nàng. Nếu như không nói ra, có thể đến ngày nàng chết đi nàng vẫn là đang lừa gạt Vệ Đình Húc, lúc đó xuống hoàng tuyền, lại còn mặt mũi nào mà đoàn tụ cùng Vệ Đình Húc?
Nhưng nếu nói thẳng ra hết, thì ngay cả một chút ôn nhu cuối cùng này cũng sẽ khó mà tiếp tục, Chân Văn Quân không muốn chết trong đau khổ.
Chân tướng và lời nói dối ban đầu đều đã không còn trọng yếu nữa, ít nhất hiện tại nàng toàn tâm yêu nữ nhân này, quyết một lòng muốn đối tốt với nàng, muốn đem tất cả mọi thứ đều tặng cho nàng.
Chỉ cần nghĩ đến có nàng bên cạnh mình, Chân Văn Quân có thể đi đến bất cứ nơi đâu.
Ngay cả cái chết cũng không tạo ra bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
May mắn.
May mắn vào thời điểm đói đến ý thức mơ hồ Chân Văn Quân đã không đưa ra quyết định sai lầm, không có đem thân phận thật sự mà nàng đã giấu diếm bao lâu nay tung ra đúng thật là sáng suốt.
Bởi vì vào ngày thứ ba, các nàng thật sự nhìn thấy được đất liền.
Tiểu Hoa đói đến choáng váng đứng ở trên đài quan sát vẫn liên tục nhìn chăm chú vào mặt biển mênh mông mù mịt, theo từng ngày trôi qua, cái bóng của sự chết chóc càng ngày càng rõ rệt bao phủ ở trên mặt của từng người còn đang sống sót, Tiểu Hoa lòng nóng như lửa đốt.
Nàng bắt đầu nghĩ đến một ít chuyện vốn không hề xảy ra, tỷ như nếu trước đó không có đi tới Vạn Hướng Chi Lộ thì tốt rồi, nếu kiên quyết phản đối đề nghị của Chân Văn Quân thì tốt rồi, nếu như ngay từ đầu khi nữ lang muốn mưu đồ đại cục mà ngăn cản nàng thì tốt rồi. . . . . . Tiểu Hoa miên man suy nghĩ, cho nên khi nhìn thấy lục địa còn tưởng là ảo giác.
Chân của Tả Khôn Đạt đã thối rữa, may mắn có Trọng Kế giúp hắn trị liệu, nếu không thì đã sớm phải phế đi. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục lênh đênh trên biển thì có thể vẫn chỉ có một con đường duy nhất là đoạn chi để bảo toàn tính mạng. Nhắc tới chuyện đoạn chi hắn đúng là do dự, giữ mạng để làm cái gì, tính mạng này của hắn còn có thể giữ được sao? Thân thể là do phụ mẫu sinh ra, đứt tay đứt chân chung quy vẫn khó tránh khỏi cái chết, còn không bằng giữ lại một thi thể toàn vẹn.
Con người khi đối mặt với cái chết, da mặt trở nên dày hơn.
Tả Khôn Đạt đi tìm A Hỷ cô nương thổ lộ.
A Hỷ cô nương từ sau lần trước rơi xuống nước thân thể vẫn luôn không tốt cho lắm, ho khan không ngừng. A Liêu ngày ngày đêm đêm chiếu cố nàng, có lẽ là bởi vì trong lòng ưu phiền, bất luận có uống bao nhiêu chén thuốc bệnh tình cũng khó khởi sắc.
Ngày hôm đó A Liêu mang nàng đi ra ngoài hóng gió hít thở không khí trong lành, trong lúc đang đi tìm áo choàng để khoác cho nàng thì Tả Khôn Đạt tiến đến.
"Ta thích ngươi, có thể gả cho ta không?" Tả Khôn Đạt hỏi nàng.
"Không thể." A Hỷ cô nương thẳng thắn trả lời.
"Nga." Tả Khôn Đạt rời đi.
Lớn như vậy đây là lần đầu tiên thích một cô nương, vì nàng mà thiếu chút nữa phải hi sinh tính mạng, nhưng đối phương lại không đem hắn để vào trong mắt. Tả Khôn Đạt khó chịu lại bất đắc dĩ, chân càng thêm đau nhức. Cùng người trên thuyền đánh nhau thắng được một ngụm rượu trở về buồn bực mà uống, muốn tự chuốc say chính mình. Đáng thương một ngụm rượu này rót vào trong bụng ngoại trừ càng thêm đói thì cảm giác gì cũng không có.
Tả Khôn Đạt nằm khóc ngất trên giáp bản.
Trọng Kế thỉnh cầu được đơn độc ở cùng Tiểu Hoa một đêm, Tiểu Hoa không đáp ứng.
"Mạng ta không còn được bao lâu nữa." Trên đôi môi khô nứt của Trọng Kế tất cả đều là vết máu, nói một câu lại thở dốc ba lần, "Nhưng quỷ cưu chi độc chưa giải, ta chết không nhắm mắt. Để cho ta trước khi chết vật lộn cùng quỷ cưu một trận cuối cùng đi."
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Dọc theo cột sống sau lưng ngươi cắt mở ra, một lần duy nhất phóng xuất máu độc, sau đó khâu da truyền máu."
"Truyền máu? Truyền máu của ai?"
"Máu mà ta đã mất rất nhiều công sức điều chế, dày công bảo tồn cho đến nay. Lúc trước ta đã muốn làm như vậy rồi, chẳng qua là sợ thất bại khiến ngươi đánh mất tính mạng. Hiện giờ đã không còn nỗi lo lắng về sau nữa."
". . . . . . Ngươi không có lo lắng về sau nhưng ta có. Ta không đáp ứng."
"Chẳng lẽ ngươi muốn chết một cách vô ích?"
"Ta phải bảo vệ sự an toàn của nữ lang, ta sẽ không chết."
"Chỉ cần Vệ Đình Húc không chết ngươi nhất định phải sống sót, là như thế sao?"
"Ngươi định đi đâu?"
"Ta đi giết Vệ Đình Húc."
"Ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ." Tiểu Hoa túm nàng trở về vốn là muốn ngăn cản, không ngờ vừa túm kéo một phát như vậy Trọng Kế tựa như một tờ giấy mỏng manh, đổ gục xuống, đầu nện thật mạnh vào trên giáp bản ngất đi.
Tiểu Hoa vừa đem nàng trói lại vừa cân nhắc xem có nên giết chết nàng, thịt trên người đều cắt xuống cho nữ lang ăn hay không. Trọng Kế rất gầy, cho dù có róc sạch toàn bộ thịt trên người chỉ sợ cũng nhét không đầy một cái chậu nhỏ, nữ lang có thể ăn được mấy ngày? Còn phải hao phí mạng sống của Trọng Kế một cách vô ích.
Khi Tiểu Hoa lấy lại tinh thần thì phát hiện chính mình vẫn luôn tìm cớ vì không muốn giết Trọng Kế.
Bất luận nữ lang có thể ăn được bao lâu, bảo toàn tính mạng của nữ lang mới là quan trọng nhất, hết thảy những chuyện khác lại có ý nghĩa gì.
Nàng không thể giống như Linh Bích đem một người khác ngoài Vệ Đình Húc để ở trong lòng, nếu không thì chính là vong ân phụ nghĩa.
Tất cả mọi thứ đều vì nữ lang.
"Vì sao không hạ thủ?" Trọng Kế không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Lưỡi đao của Tiểu Hoa vẫn chậm chạp chưa hạ xuống.
Tiểu Hoa đứng lên định rời đi, Trọng Kế nói: "Ngươi hẳn là đã sớm phát hiện rồi đi, ta cũng không phải là một hài đồng. Ta cũng vì trúng độc mới biến thành bộ dáng như hiện tại. Loại độc mà ta trúng phải tên là 'Phản hồn chi thủy', có thể khiến con người đảo ngược tuổi thọ. Mười năm trước dáng dấp của ta vẫn là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, hiện tại ngược lại biến thành ấu đồng."
Tiểu Hoa: "Ta không biết, ta cũng không muốn biết."
"Nga? Vậy ngày hôm đó ngươi vì sao phải hỏi ta có biết sử dụng cung nỏ hay không? Ta biết cái gì không biết cái gì có quan hệ gì với ngươi?"
Tiểu Hoa không nói nữa.
"Nếu như còn có thể sống sót, qua vài năm nữa ta sẽ biến thành anh hài*, sau đó sẽ tử vong. Ta vẫn luôn tìm kiếm một người, rất nhiều rất nhiều năm cũng không tìm được, chỉ có duy nhất một manh mối, người nọ trúng quỷ cưu chi độc."
(*) Anh hài (婴孩): trẻ sơ sinh
"Ngươi nhận sai người rồi, ta trước giờ không hề nhận thức ngươi."
"Dung mạo của ta cũng đã thay đổi rất nhiều, ngươi làm sao khẳng định chắc chắn là không biết ta?"
Tiểu Hoa quay đầu lại, độc tố ở bên dưới lớp da mặt của nàng đang di động, tựa như có vô số con trùng đang rúng động thân mình, muốn phá vỡ da thịt.
"Trên đời này, ta chỉ nhận thức một mình nữ lang."
Tiểu Hoa đứng ở trên đài quan sát một ngày một đêm.
Lúc cận kề cái chết, nàng rất muốn được chết ở bên cạnh Vệ Đình Húc, cho dù có cùng xuống hoàng tuyền nàng cũng có thể ở trên đường hoàng tuyền bảo hộ nữ lang.
Đáng tiếc bên cạnh nữ lang đã có người khác, chắc hẳn sẽ không bao giờ cần đến nàng nữa.
Ngay tại thời điểm nàng đang nản lòng thoái chí, đất liền xuất hiện ở trước mắt nàng.
"Nữ. . . . . . Nữ lang!" Sau khi xác định chính mình cũng không phải là hoa mắt, Tiểu Hoa lần đầu tiên hưng phấn mà gào to, Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân ở bên trong khoang thuyền đồng thời nghe được thanh âm của nàng, lập tức mặc y phục xuống giường.
Có thể khiến cho Tiểu Hoa hưng phấn như vậy, ngoại trừ phát hiện ra đất liền thì chẳng còn chuyện gì khác nữa!
Tả Khôn Đạt, A Hy cùng A Liêu và các nương tử, còn có không tới hai trăm tùy tùng còn sống sót tất cả đều đi tới trên giáp bản.
Tất cả mọi người đều đói đến mờ cả mắt, gió biển lớn hơn một chút cũng có thể thổi bay bọn họ, bọn họ dìu đỡ nhau trông về phía xa theo hướng mà Tiểu Hoa đang chỉ, trên biển cả mênh mông đích thực có một điểm màu vàng như vậy. Điểm màu vàng đó càng lúc càng lớn, bọn họ xác định, đó chính là đất liền! Là sinh mệnh của bọn họ!
Mọi người mừng rỡ như điên ôm nhau mà khóc, gào khóc càng lúc càng lớn.
Chân Văn Quân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, may mà nàng không có nhất thời xúc động vạch trần bí mật lớn nhất, nếu không hiện tại còn sống sẽ phải đối mặt với Vệ Đình Húc như thế nào?
Ngược lại đáng thương chính là Trọng Kế tự phanh phui sạch sẽ bản thân mình và Tả Khôn Đạt nhịn không được thổ lộ lại bị cự tuyệt.
Đổ bộ lên bờ, ngoại trừ Vân Trung Phi Tuyết toàn bộ những con ngựa khác đã bị bọn họ giết ăn sạch sẽ, may mà nơi này có một thị tập, Chân Văn Quân dẫn người đi vào trong thị tập mua thức ăn trở về ăn một bữa no đủ, ăn đến mức rất nhiều người nôn mửa nhưng lại còn đang cười, còn đang không ngừng ăn điên cuồng. Lấp đầy bụng rồi tất cả mọi người chạy đến trên tiểu trấn mà ngủ một giấc thật ngon, rốt cục cũng không còn lắc lư chao đảo, rốt cục cũng có thể chân chân thực thực mà làm một giấc mộng đẹp.
Sau khi ăn no ngủ đủ hai trăm tùy tùng đã chạy trốn hơn phân nửa. Lần này suýt chút nữa bỏ mạng khiến cho mọi người nhìn rõ được chặng đường này có bao nhiêu gian nguy, phía trước còn có thảo nguyên chưa đi qua, vùng sa mạc chân chính nguy hiểm còn chưa tới, có thể đoán được còn có bao nhiêu nguy hiểm phải bỏ mệnh đang đứng sừng sững ở phía trước. Cho dù có bao nhiêu quyền cao lộc hậu đang chờ bọn họ cũng mặc kệ, mạng không còn thì có bao nhiêu phú quý cũng không có cách nào hưởng thụ.
Chân Văn Quân đã sớm đoán được những người này muốn đi, ngăn cản cũng không ngăn cản. Những kẻ nhát gan sợ chết tốt nhất là đi hết cho bớt việc, dù sao các nàng cũng mang theo đầy đủ bạc, trong tiểu trấn này không chỉ có mã thị mà còn có thể thuê tuyển người, người hồ bản địa mặc dù đen đuốc nhỏ gầy, nhưng nhìn xem tinh thần của từng người bọn họ, ở chỗ này chiêu mộ một vài tùy tùng phụ trách đánh xe hẳn là không thành vấn đề.
Chẳng qua là không biết bọn họ yêu thích cái gì, ở nơi này vật gì mới là đáng giá.
Chân Văn Quân cũng không lỗ mãng chiêu mộ, mà mang theo A Hy đi dạo một vòng bên trong thị tập, ghé qua quầy hàng này hỏi vài câu nhìn qua cửa tiệm kia thêm vài lần, không ngoài sở liệu, gốm sứ ngọc khí quý giá đến mức bất thường. Chân Văn Quân lập tức quyết định bán đi một nửa số lượng gốm sứ ngọc khí kiếm ít khoản phí thuê người và xe ngựa, còn có thể giảm bớt gánh nặng.
Tìm đến quý tộc ở tiểu trấn muốn mua quyền thương mậu, được biết tiểu trấn này có tên là Tỏa Đạt, chính là một tiểu trấn ở phía bắc Hổ Bộ. Người ở nơi này so với người Cổ Tê quốc còn đen hơn, mũi tẹt môi dày thích xỏ lỗ tai. Mỗi người đều đeo châu báu hoàng kim, chỉ có thủ lĩnh quý tộc mới có tư cách dùng ngọc. Quyền thương mậu chỉ dùng hai khối ngọc là đổi lấy được, nếu so với thâu tóm Cổ Tê quốc thì dễ dàng hơn rất nhiều. Không cần tới lui thị tập nhiều lần, quý tộc đã mua lại toàn bộ hàng hóa mà Chân Văn Quân mang đến. Chân Văn Quân dùng khoản tiền này mua xe ngựa thuê người, dự tính nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ tiếp tục lên đường.
Vừa ra dấu vừa suy đoán dò hỏi người dân bản xứ vẽ tạm ra được một tấm bản đồ, đi tiếp về hướng đông đích thật là Cốt Luân thảo nguyên. Chân Văn Quân suýt chết trên biển đã từng một lần cho rằng mình bị Mộc Ca lừa gạt.
Ở Tỏa Đạt nghỉ ngơi hồi phục trong vòng bảy ngày, đợi sau khi mọi người thân thể ổn định sẽ lại khởi hành. Có dân bản xứ làm người dẫn đường muốn vượt qua thảo nguyên cũng không có gì khó khăn, chặng đường này nhiếp ảnh truy phong* không tới mười lăm ngày đã đem thảo nguyên bỏ lại ở sau lưng.
(*) Nhiếp ảnh truy phong (蹑影追风): ý chỉ tốc độ cực nhanh
Đến được tiểu trấn Bị Tức ở cực nam Cốt Luân thảo nguyên, lại tiếp tục đi về phía trước người Tỏa Đạt liền mặc kệ, bọn họ lấy được một nửa khoản thù lao còn lại liền muốn quay về.
"Xem ra bọn họ cũng sợ hãi sa mạc." Chân Văn Quân cưỡi trên lưng Vân Trung Phi Tuyết mà mình đã liều mạng bảo vệ, nhìn những người này quay trở về, lấy ra Vạn Đạo La Bàn hí hoáy. Phát hiện lớp cát trắng trên mặt la bàn phân tán cực kỳ rải rác, cơ hồ không theo bất cứ quy luật gì mà nằm trải ra trên mặt la bàn.
Chân Văn Quân có chút cảm giác chẳng lành. Một vòng văn tự bên trong cùng của Vạn Đạo La Bàn rốt cuộc là có ý nghĩa gì nàng tạm thời còn chưa hiểu rõ, dường như đó mới là điểm cơ mật trọng yếu nhất.
"Đi thôi." Vệ Đình Húc trái lại không hề sợ hãi, dẫn dắt mọi người thẳng tiến hướng đến bên trong sa mạc. Đã đến được lối vào của đại sa mạc Khố Nhĩ Gian Thập, không có lý do gì mà quay đầu lại.
Bọn họ đã mua lạc đà cũng chuẩn bị đầy đủ thức ăn cùng nước uống, không tiếc một số tiền lớn mời đến một vị hướng đạo bản địa tự xưng là đã từng đi qua Lưu Hỏa quốc. Hết thảy đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, liền hướng đến vùng đất mục tiêu cuối cùng.
Vốn tưởng rằng hành trình sa mạc lần này nhất định so với trên biển càng hung hiểm khó dò hơn, không nghĩ tới vừa mới bước vào sa mạc còn chưa kịp gặp nạn thì trước tiên đã gặp phải một chuyện cực kỳ khó xử.
Chân Văn Quân suýt nữa đã "thú*" vua của Lưu Hỏa quốc.
(*) Thú (娶): cưới vợ
Đã từng ở bên trong thủy lao cũng từng ở bên trong chuồng chó, ngoại trừ người dụng hình, nàng ngay cả Tạ Phù Thần cũng chưa từng gặp qua. Thời gian dài ở bên trong môi trường tối tăm khiến nàng càng trở nên nhạy cảm.
Nàng đã từng hỏi chính mình vì sao lại phải sống, nàng sống sót thì có giá trị gì, để chịu khổ, hay là để làm cho đại ca khuất phục.
Nếu là như vậy, nàng kỳ thật có thể đã chết.
Quả thực đã có lúc nàng chịu đựng không nổi khổ hình muốn khóc muốn cầu xin tha thứ, loại thống khổ này gần như lan trải qua mỗi một khắc. Nàng muốn chết nhưng không chết được, Tạ Phù Thần có vô số phương pháp không thể tưởng tượng nổi làm cho nàng không chết được cũng không sống được.
Có thể nói sau này nàng đối phó mật thám đối phó kẻ thù chính trị có rất nhiều thủ đoạn vô cùng tàn độc, phần nhiều chính là từ sự dẫn dắt của Tạ Phù Thần.
Chính bản thân mình đã từng đau đớn mới hiểu được đau đớn ở đâu, dạng đau đớn gì mới khiến cho con người khó có thể chịu đựng được.
"Thứ đã khiến cho ta muốn tiếp tục kiên trì sống sót, chính là bầu trời ở Nhưỡng Xuyên."
Chân Văn Quân ba ngày chưa ăn bất cứ thứ gì đã đem phần khí lực cuối cùng dùng hết ở trên người Vệ Đình Húc. Nàng phát hiện đói bụng và vô lực là hai điều trái ngược nhau, chỉ cần dán vào người Vệ Đình Húc nàng vẫn là một lực sĩ tràn đầy sức mạnh.
Hai người từ lúc mặt trời mọc chiến đấu kịch liệt cho đến khi mặt trời lặn, Chân Văn Quân rốt cục cũng sử dụng hết một tia khí lực cuối cùng, nằm nhoài trên người Vệ Đình Húc thở hổn hển, ỷ lại chẳng muốn ngồi dậy.
Lỗ tai dán ở trên bụng Vệ Đình Húc, lúc Vệ Đình Húc nói chuyện có thể nghe được thanh âm từ bên trong thân thể nàng. Lúc nhỏ nàng thích nhất là dán lấy a mẫu như vậy nghe a mẫu kể chuyện xưa, thích chuyển đổi các loại tư thế nằm nhoài khắp nơi trên thân mình a mẫu để cảm nhận được sự biến hóa mạnh yếu của âm thanh.
Vệ Đình Húc cũng giống như a mẫu, bất luận nàng có đè nặng như thế nào nằm nhoài như thế nào cũng không chê trách nàng, trái lại còn dùng đầu ngón tay đem từng sợi tóc hỗn độn của nàng chải vuốt lại cho gọn gàng.
"Ngày đó người của Tạ gia mang ta cùng vài gia nô lên trên đỉnh núi, để cho đại ca của ta từ xa xa mà nhìn. Người của Tạ gia để cho chúng ta đứng ở bên bờ vực thẳm đưa lưng về phía bọn họ, tra hỏi đại ca ta vài vấn đề, nếu như hắn không trả lời, cứ đếm tới mười lại đẩy một người xuống dưới. Hắn không dựa theo trình tự mà đẩy, người nọ liên tục đi ở phía sau chúng ta, có đôi khi bước chân dừng lại dọa người chết khiếp cũng không đẩy người đó, ngược lại đẩy người bên cạnh không hề phòng bị xuống dưới. Có đôi khi còn chưa đếm tới mười đã đẩy người, tóm lại, rất tùy ý, muốn đẩy ai thì đẩy người đó, chỉ một cú đẩy nhẹ nhàng người đó liền rơi xuống vực sâu vạn trượng. Tiếng kêu gào dĩ nhiên rất thảm thiết, ta đêm qua nằm mơ còn nghe được thanh âm đó."
Chân Văn Quân không quá xác định được thái độ của Vệ Đình Húc hiện tại đối với khổ nạn ở Nhưỡng Xuyên. Có đôi khi cảm thấy nàng hoàn toàn chẳng quan tâm, bởi vì nàng có thể đem rất nhiều chi tiết nói ra từng chút một vô cùng rõ ràng, mà cảm xúc lại rất bình tĩnh. Chỉ có chân chính buông xuống mới có thể dùng giọng điệu này mà kể lại. Nhưng có đôi khi lại cảm thấy nàng không thể quên được, nàng nói ra rất bình tĩnh, nhưng cách dùng từ trong những câu nói đó nghe có vẻ thoải mái kỳ thực lại khiến người nghe sởn tóc gáy.
"Sau đó thì sao?" Trước mắt Chân Văn Quân là một vết cắn ở phần eo gần bụng dưới của Vệ Đình Húc, vết cắn rất rộng, rộng đến mức so với cái miệng của một con chó bình thường cũng phải rộng hơn một vòng, hẳn là do vết sẹo lưu lại lúc còn nhỏ đã biến hóa theo sự trưởng thành của nàng. Trở nên nhạt hơn, cũng trở nên lớn hơn.
"Sau đó, sau đó ta cứ liên tục nhìn ánh tà dương ở xa xa. Ngọn núi đó tên gọi là gì ta không biết, chỉ biết là nó rất cao, đứng tại bờ vực trên đỉnh núi nhìn ánh tà dương, mộ cảnh tang du yến tước nam quy*, vậy mà ta lại nhìn đến ngây ngốc. Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu như ta có thể sống sót rời khỏi Nhưỡng Xuyên, ta nhất định phải đem ánh sáng tịch dương đẹp nhất trong thiên hạ toàn bộ đều thu vào trong mắt."
(*) Mộ cảnh tang du, yến tước nam quy (暮景桑榆, 燕雀南归): những ngày tháng cuối đời, chim yến tước bay về phương nam
"Ngươi lúc ấy. . . . . . không sợ sao?"
"Không sợ. Bởi vì ta biết bọn họ sẽ không giết ta. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm càng nhiều phương pháp mới mẻ hơn để làm cho ta sợ hãi làm cho ta mở miệng cầu xin tha thứ, làm cho đại ca ta dao động, một thời gian sau đó ta đã nhìn thấu trò hề của bọn họ. Chỉ cần đại ca ta một ngày còn không mở miệng thì ngày đó bọn họ sẽ không thật sự lấy mạng ta. Cho dù có đem ta đẩy đến bên bờ vực cũng sẽ không thật sự động thủ, ngược lại bọn họ còn phải đề phòng tình huống ta sẽ đột nhiên nhảy xuống, cho nên đeo gông xiềng vào hai chân chúng ta, lúc đẩy người xuống thì mới buông tay."
Vệ Đình Húc khi đó cũng đã rất thông minh, bất quá về điểm này nếu khen nàng thông minh tựa hồ có chút không thích hợp.
"Nhưng những người khác ngược lại rất sợ hãi." Vệ Đình Húc nói, "Bởi vì bọn họ biết chính mình thật sự sẽ phải chết."
Chân Văn Quân sợ Vệ Đình Húc bị nàng đè khó chịu mà không nói, liền trở mình điều chỉnh tư thế một chút, nằm thẳng lại kéo nàng vào trong ngực, để cho Vệ Đình Húc gối đầu lên cánh tay nàng.
"Cảm giác vừa rồi giống như là bầu trời ở Nhưỡng Xuyên." Vệ Đình Húc nghiêng người, bàn tay xoa nhẹ trên ngực Chân Văn Quân, đôi mắt nặng trĩu có phần mệt mỏi, nhưng vẫn có hứng thú trò chuyện cùng Chân Văn Quân.
Nghe nàng nói như thế Chân Văn Quân vui mừng không thôi.
Phản ứng ở nửa thân dưới của Vệ Đình Húc đối với các loại cảm giác đều rất trì độn, khi bị thương thì lại có mức độ chịu đựng rất cao, đây đơn thuần không hẳn đã là một chuyện xấu. Nhưng đi kèm với nó là một vấn đề khiến cho Chân Văn Quân đau đầu không thôi.
Nàng không muốn Vệ Đình Húc chỉ có thể cảm giác được đau đớn, đúng theo lời nàng nói, thế gian này có vô số loại phương thức có thể cảm giác được khoái hoạt, hai người các nàng thăm dò lẫn nhau chính là sự khoái hoạt đơn giản nhất nguyên thủy nhất trực tiếp nhất. Đây là chuyện mà mỗi một người được sinh ra trên đời này đều có thể lĩnh hội, bản thân Vệ Đình Húc cũng phải có được. Chân Văn Quân muốn đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này đều cấp cho nàng, huống chi là những thứ nàng vốn nên có được.
Loại thuốc kia Chân Văn Quân đã sớm luyện xong rồi, khi còn ở Nhữ Trữ lần đầu tiên Vệ Đình Húc nói thẳng cho nàng biết nàng ấy cảm thụ không được khoái cảm lúc đôn luân, Chân Văn Quân đã bắt đầu tìm đến đủ loại y thư, kết hợp với rất nhiều y lý điển tịch muốn nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc có thể khuếch đại cảm quan thể nghiệm. Ý tưởng về loại thuốc này đầu tiên là đến từ phù dung tán, nàng biết phù dung tán có công hiệu như thế nào, chẳng qua lo ngại tính gây nghiện cùng tác dụng phụ của nó đối với thân thể nên không thể nào vì ham muốn lạc thú nhất thời mà để cho Vệ Đình Húc ăn vào.
Các loại dược vật thúc tình thông thường cũng không thể, điều mà Chân Văn Quân muốn chính là trợ giúp Vệ Đình Húc từ từ tự chữa lành vết thương khôi phục cảm giác bình thường, chứ không phải là dùng dược vật kích thích khiến cho thân thể nàng thêm nhiều gánh nặng.
Liệu có một loại thuốc nào có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng hay không?
Nàng tin tưởng chắc chắn sẽ có, chắc chắn có thể nghiên cứu chế tạo ra.
Nàng gọi nó là "Cực lạc đan".
Sau khi luyện thành Chân Văn Quân đã dùng ở trên người chính mình để thử nghiệm hiệu quả.
Viên đan này chính là dùng bên ngoài, muốn chỗ nào mẫn cảm thì hòa tan tại chỗ đó. Bất luận là cảm giác ngứa, đau, lạnh hay nóng đều trở nên mẫn cảm rõ rệt hơn. Như vậy đem viên đan này nhét vào bên trong đào nguyên sâu kín thì xúc giác cảm giác cũng sẽ tăng cường rất nhiều.
Bước trên Vạn Hướng Chi Lộ là một chuyến hành trình vô cùng gian khổ, nếu như phân tâm, thì rất có khả năng bởi vì sơ suất mà chết. Cho nên chuyến đi này Chân Văn Quân vẫn không có lấy cực lạc đan ra, dự tính sau khi đại hoạch toàn thắng trở về Nhữ Trữ sẽ dùng để mừng công. Đến lúc đó thỏa thích dây dưa cùng nàng chẳng phải là chuyện vui sướng nhất sao?
Không nghĩ tới lần đầu tiên lấy ra cực lạc đan cũng không phải để mừng công, mà là để trước khi chết không còn gì tiếc nuối.
Thật không hiểu là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Cực lạc đan được đẩy vào bên trong thân thể của Vệ Đình Húc, rất nhanh đã bắt đầu nóng lên. Chân Văn Quân chỉ thoáng đưa đẩy một phen, nhưng đã tuôn ra một ít nhiệt dịch, đây là điều trước đây hoàn toàn chưa từng có.
"Có cảm giác không?"
"Một chút."
"Cảm giác gì?"
"Nóng."
"Còn gì nữa? Đau không?"
"Không có."
"Ngoài nóng ra thì sao?"
Vệ Đình Húc từ từ nhắm hai mắt lại cũng không nói chuyện nữa.
"Ngươi chớ cho rằng ta đang trêu đùa ngươi. Cực lạc đan này chỉ có một mình ta thử qua, ngươi và ta thể chất bất đồng, chỉ sợ dược tính quá mạnh đối với ngươi sẽ có tổn hại. Ngươi nhất định phải đem từng cảm giác nhỏ nhất nói hết với ta, ta mới biết rõ nên cải thiện ở chỗ nào."
Vệ Đình Húc bị nàng nâng dậy điên cuồng chuyển động mấy phen, gắt gao níu lấy bả vai nàng, suýt chút nữa thì thoát lực ngã lật người xuống. Chân Văn Quân vội vàng ôm nàng thật vững, ngón tay không dám cử động nữa, muốn rút ra.
"Tiếp tục. . . . . ."
"Ân?"
Vệ Đình Húc co rụt hai vai, đầu ngón tay áp vào trên da thịt của Chân Văn Quân hướng vào phía trong dùng lực một chút.
"Đừng đi ra." Những sợi tóc nhỏ vụn của Vệ Đình Húc bị mồ hôi thấm ướt dán vào trên khuôn mặt phiếm hồng, đôi môi đỏ tươi ướt át khẽ hé mở, vừa yếu ớt vừa sốt ruột nói với Chân Văn Quân, "Vừa rồi chỗ đó, rất đúng."
Vậy là linh đan đã có hiệu nghiệm.
Chân Văn Quân mừng rỡ, đem Vệ Đình Húc ôm vào trên giường điên loan đảo phượng, trầm mê bên trong chiếc cổ trắng ngần diễm lệ. Người dưới thân hai mắt híp lại phong tình ngửa đầu đón nhận. Bên trong hoa tâm xích châu nở rộ xinh đẹp, tới tới lui lui cọ đẩy nghiền ép tiếng nước tí tách. Chân Văn Quân ở trước u cốc tiến từng bước nhỏ, Vệ Đình Húc tự động nghênh hợp, eo nhỏ uốn éo nuốt lấy ngón tay vào trong cốc, nhẹ nhàng khuấy đảo dòng suối xuân tình nóng rực róc rách. Thăm dò vài lần sau đó lay đẩy, thúc nhanh cọ chậm, sâu rồi lại nông.
Những ngón tay của Vệ Đình Húc bấu chặt lưng Chân Văn Quân mở rồi lại khép, giữa những chuỗi động tác thúc đẩy muốn bắt lấy thứ gì đó, bị Chân Văn Quân lần lượt kéo nâng lên đẩy ép xuống, bất thình lình chạm trúng điểm yếu mệnh lại buột miệng kêu lên thành tiếng.
Dược tính dường như quá mạnh, Chân Văn Quân có chút hối hận, lần đầu tiên sử dụng hẳn là nên giảm một nửa liều lượng, đợi lần sau có kinh nghiệm rồi mới dùng cả viên.
"Một chút" theo như lời Vệ Đình Húc chỉ sợ không thể đơn thuần dùng hai chữ "một chút" thật sự đến lý giải, nếu chỉ có cảm giác rất nhỏ thì hẳn đã không đến mức quấn quít lấy nàng không bỏ qua không buông tha, liên tục nhiều lần cho đến khi hai người cạn kiệt thể lực mới miễn cưỡng dừng lại.
Chân Văn Quân ôm Vệ Đình Húc, từ ô cửa sổ nho nhỏ bên trong khoang thuyền có thể thấy được mặt biển.
Một ngày lại trôi qua, mặt trời chiều lặn về tây, chân trời cùng mặt biển tráng lệ giờ đây rất nhanh sẽ tiến vào màn đêm khủng bố tĩnh mịch.
Vệ Đình Húc chưa bao giờ trải qua trận hoan ái kịch liệt như thế này, bên trong u cốc mơ hồ có một vật gì đó đang không ngừng nảy đập theo nhịp mạch, những nhịp đập này cũng không mãnh liệt, nhưng mỗi một lần nảy đập đều giống như đang giẫm nát lên miệng vết thương trần trụi, vừa ngứa ngáy vừa tê dại. Nàng ôm eo Chân Văn Quân rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ, Chân Văn Quân kéo tấm thảm qua đắp lên người nàng.
Mê man hỗn loạn mà ngủ hết một đêm, ngày hôm sau mặt trời còn chưa nổi lên trên mặt biển, điểm giữa hai chân Vệ Đình Húc cọ sát vào đùi Chân Văn Quân làm cho nàng tỉnh dậy. Lại một cuộc chinh phạt đầy ướt át, dược hiệu đã hết mức độ nhạy cảm cũng giảm đi, nhưng vẫn còn sót lại chút cảm giác. Liên tục giày vò đến khi eo của Vệ Đình Húc cũng muốn gãy, cảm giác đau đớn lấn át, mới nhận thua đầu hàng.
"Không thể gấp gáp nóng vội, tổn thương đến thân mình." Chân Văn Quân giúp nàng tẩy sạch thân thể.
Đã không còn nước để uống, lại càng không nói đến nước để rửa mặt, chỉ có thể múc nước từ trong biển cố gắng lọc sạch rồi sử dụng.
"Ta cũng không gấp." Vệ Đình Húc nằm ở trên giường đem làn tóc dài thả dọc xuống bên giường, Chân Văn Quân ngồi ở dưới giường giúp nàng tẩy sạch tóc. Ở trong lòng nàng, Vệ Đình Húc vĩnh viễn đều là ngọc diệp kim kha thân thể quý giá, cho dù có rơi vào tuyệt cảnh, Chân Văn Quân cũng không muốn Vệ Đình Húc dính phải bất cứ một vết bẩn nào.
Sau khi nghe xong câu nói khẩu thị tâm phi của nàng Chân Văn Quân nhàn nhạt cười, ngẩng đầu hôn nàng.
Nụ hôn rời đi, Vệ Đình Húc sau một lúc lâu mới mở mắt ra, lưu luyến không rời, cứ tưởng rằng nụ hôn này sẽ kéo dài thật lâu. Mở mắt ra thấy Chân Văn Quân đắc ý cười nhìn nàng, hoàn toàn là dáng vẻ tinh quái khi thực hiện được trò đùa dai.
Có lẽ là biết sinh mệnh không còn bao lâu nữa, Vệ Đình Húc cũng không tiếp tục dựng lên thành lũy kiên cố, trong hai ngày này nàng nói rất nhiều về chuyện của bản thân. Từ nhỏ đến lớn, về chính nàng, về Vệ gia, cũng nói về Chân Văn Quân.
Nàng nói chưa bao giờ nghĩ rằng lần đoàn tụ này rốt cuộc lại dẫn dắt mối quan hệ của hai người các nàng đến tình trạng này, lúc trước một lòng muốn tìm lại ân nhân chỉ là muốn báo ân mà thôi.
"Tất cả những chuyện phát sinh sau đó, vượt ngoài ý liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý."
Chân Văn Quân chậm rãi giúp nàng chải đầu đem từng sợi tóc đen nhánh cẩn thận vuốt chải gọn gàng.
Vệ Đình Húc hiện giờ vô cùng tín nhiệm nàng, đem những nỗi sợ hãi, vùng vẫy, hồi ức cùng vui vẻ trong lòng nàng ấy, đem tất cả những thứ tư mật quý giá này giao phó cho nàng, mà nàng thì sao?
Chân Văn Quân vẫn luôn tự hỏi một vấn đề.
Nàng có nên nói cho Vệ Đình Húc biết thân phận thật sự của nàng hay không. Nói với nàng ấy rằng nàng cũng không phải là ân nhân cứu mạng gì đó.
Đây là màn ngăn cách cuối cùng cũng là trọng yếu nhất giữa các nàng. Nếu như không nói ra, có thể đến ngày nàng chết đi nàng vẫn là đang lừa gạt Vệ Đình Húc, lúc đó xuống hoàng tuyền, lại còn mặt mũi nào mà đoàn tụ cùng Vệ Đình Húc?
Nhưng nếu nói thẳng ra hết, thì ngay cả một chút ôn nhu cuối cùng này cũng sẽ khó mà tiếp tục, Chân Văn Quân không muốn chết trong đau khổ.
Chân tướng và lời nói dối ban đầu đều đã không còn trọng yếu nữa, ít nhất hiện tại nàng toàn tâm yêu nữ nhân này, quyết một lòng muốn đối tốt với nàng, muốn đem tất cả mọi thứ đều tặng cho nàng.
Chỉ cần nghĩ đến có nàng bên cạnh mình, Chân Văn Quân có thể đi đến bất cứ nơi đâu.
Ngay cả cái chết cũng không tạo ra bất kỳ nỗi sợ hãi nào.
May mắn.
May mắn vào thời điểm đói đến ý thức mơ hồ Chân Văn Quân đã không đưa ra quyết định sai lầm, không có đem thân phận thật sự mà nàng đã giấu diếm bao lâu nay tung ra đúng thật là sáng suốt.
Bởi vì vào ngày thứ ba, các nàng thật sự nhìn thấy được đất liền.
Tiểu Hoa đói đến choáng váng đứng ở trên đài quan sát vẫn liên tục nhìn chăm chú vào mặt biển mênh mông mù mịt, theo từng ngày trôi qua, cái bóng của sự chết chóc càng ngày càng rõ rệt bao phủ ở trên mặt của từng người còn đang sống sót, Tiểu Hoa lòng nóng như lửa đốt.
Nàng bắt đầu nghĩ đến một ít chuyện vốn không hề xảy ra, tỷ như nếu trước đó không có đi tới Vạn Hướng Chi Lộ thì tốt rồi, nếu kiên quyết phản đối đề nghị của Chân Văn Quân thì tốt rồi, nếu như ngay từ đầu khi nữ lang muốn mưu đồ đại cục mà ngăn cản nàng thì tốt rồi. . . . . . Tiểu Hoa miên man suy nghĩ, cho nên khi nhìn thấy lục địa còn tưởng là ảo giác.
Chân của Tả Khôn Đạt đã thối rữa, may mắn có Trọng Kế giúp hắn trị liệu, nếu không thì đã sớm phải phế đi. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục lênh đênh trên biển thì có thể vẫn chỉ có một con đường duy nhất là đoạn chi để bảo toàn tính mạng. Nhắc tới chuyện đoạn chi hắn đúng là do dự, giữ mạng để làm cái gì, tính mạng này của hắn còn có thể giữ được sao? Thân thể là do phụ mẫu sinh ra, đứt tay đứt chân chung quy vẫn khó tránh khỏi cái chết, còn không bằng giữ lại một thi thể toàn vẹn.
Con người khi đối mặt với cái chết, da mặt trở nên dày hơn.
Tả Khôn Đạt đi tìm A Hỷ cô nương thổ lộ.
A Hỷ cô nương từ sau lần trước rơi xuống nước thân thể vẫn luôn không tốt cho lắm, ho khan không ngừng. A Liêu ngày ngày đêm đêm chiếu cố nàng, có lẽ là bởi vì trong lòng ưu phiền, bất luận có uống bao nhiêu chén thuốc bệnh tình cũng khó khởi sắc.
Ngày hôm đó A Liêu mang nàng đi ra ngoài hóng gió hít thở không khí trong lành, trong lúc đang đi tìm áo choàng để khoác cho nàng thì Tả Khôn Đạt tiến đến.
"Ta thích ngươi, có thể gả cho ta không?" Tả Khôn Đạt hỏi nàng.
"Không thể." A Hỷ cô nương thẳng thắn trả lời.
"Nga." Tả Khôn Đạt rời đi.
Lớn như vậy đây là lần đầu tiên thích một cô nương, vì nàng mà thiếu chút nữa phải hi sinh tính mạng, nhưng đối phương lại không đem hắn để vào trong mắt. Tả Khôn Đạt khó chịu lại bất đắc dĩ, chân càng thêm đau nhức. Cùng người trên thuyền đánh nhau thắng được một ngụm rượu trở về buồn bực mà uống, muốn tự chuốc say chính mình. Đáng thương một ngụm rượu này rót vào trong bụng ngoại trừ càng thêm đói thì cảm giác gì cũng không có.
Tả Khôn Đạt nằm khóc ngất trên giáp bản.
Trọng Kế thỉnh cầu được đơn độc ở cùng Tiểu Hoa một đêm, Tiểu Hoa không đáp ứng.
"Mạng ta không còn được bao lâu nữa." Trên đôi môi khô nứt của Trọng Kế tất cả đều là vết máu, nói một câu lại thở dốc ba lần, "Nhưng quỷ cưu chi độc chưa giải, ta chết không nhắm mắt. Để cho ta trước khi chết vật lộn cùng quỷ cưu một trận cuối cùng đi."
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Dọc theo cột sống sau lưng ngươi cắt mở ra, một lần duy nhất phóng xuất máu độc, sau đó khâu da truyền máu."
"Truyền máu? Truyền máu của ai?"
"Máu mà ta đã mất rất nhiều công sức điều chế, dày công bảo tồn cho đến nay. Lúc trước ta đã muốn làm như vậy rồi, chẳng qua là sợ thất bại khiến ngươi đánh mất tính mạng. Hiện giờ đã không còn nỗi lo lắng về sau nữa."
". . . . . . Ngươi không có lo lắng về sau nhưng ta có. Ta không đáp ứng."
"Chẳng lẽ ngươi muốn chết một cách vô ích?"
"Ta phải bảo vệ sự an toàn của nữ lang, ta sẽ không chết."
"Chỉ cần Vệ Đình Húc không chết ngươi nhất định phải sống sót, là như thế sao?"
"Ngươi định đi đâu?"
"Ta đi giết Vệ Đình Húc."
"Ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ." Tiểu Hoa túm nàng trở về vốn là muốn ngăn cản, không ngờ vừa túm kéo một phát như vậy Trọng Kế tựa như một tờ giấy mỏng manh, đổ gục xuống, đầu nện thật mạnh vào trên giáp bản ngất đi.
Tiểu Hoa vừa đem nàng trói lại vừa cân nhắc xem có nên giết chết nàng, thịt trên người đều cắt xuống cho nữ lang ăn hay không. Trọng Kế rất gầy, cho dù có róc sạch toàn bộ thịt trên người chỉ sợ cũng nhét không đầy một cái chậu nhỏ, nữ lang có thể ăn được mấy ngày? Còn phải hao phí mạng sống của Trọng Kế một cách vô ích.
Khi Tiểu Hoa lấy lại tinh thần thì phát hiện chính mình vẫn luôn tìm cớ vì không muốn giết Trọng Kế.
Bất luận nữ lang có thể ăn được bao lâu, bảo toàn tính mạng của nữ lang mới là quan trọng nhất, hết thảy những chuyện khác lại có ý nghĩa gì.
Nàng không thể giống như Linh Bích đem một người khác ngoài Vệ Đình Húc để ở trong lòng, nếu không thì chính là vong ân phụ nghĩa.
Tất cả mọi thứ đều vì nữ lang.
"Vì sao không hạ thủ?" Trọng Kế không biết đã tỉnh lại từ lúc nào. Lưỡi đao của Tiểu Hoa vẫn chậm chạp chưa hạ xuống.
Tiểu Hoa đứng lên định rời đi, Trọng Kế nói: "Ngươi hẳn là đã sớm phát hiện rồi đi, ta cũng không phải là một hài đồng. Ta cũng vì trúng độc mới biến thành bộ dáng như hiện tại. Loại độc mà ta trúng phải tên là 'Phản hồn chi thủy', có thể khiến con người đảo ngược tuổi thọ. Mười năm trước dáng dấp của ta vẫn là một tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, hiện tại ngược lại biến thành ấu đồng."
Tiểu Hoa: "Ta không biết, ta cũng không muốn biết."
"Nga? Vậy ngày hôm đó ngươi vì sao phải hỏi ta có biết sử dụng cung nỏ hay không? Ta biết cái gì không biết cái gì có quan hệ gì với ngươi?"
Tiểu Hoa không nói nữa.
"Nếu như còn có thể sống sót, qua vài năm nữa ta sẽ biến thành anh hài*, sau đó sẽ tử vong. Ta vẫn luôn tìm kiếm một người, rất nhiều rất nhiều năm cũng không tìm được, chỉ có duy nhất một manh mối, người nọ trúng quỷ cưu chi độc."
(*) Anh hài (婴孩): trẻ sơ sinh
"Ngươi nhận sai người rồi, ta trước giờ không hề nhận thức ngươi."
"Dung mạo của ta cũng đã thay đổi rất nhiều, ngươi làm sao khẳng định chắc chắn là không biết ta?"
Tiểu Hoa quay đầu lại, độc tố ở bên dưới lớp da mặt của nàng đang di động, tựa như có vô số con trùng đang rúng động thân mình, muốn phá vỡ da thịt.
"Trên đời này, ta chỉ nhận thức một mình nữ lang."
Tiểu Hoa đứng ở trên đài quan sát một ngày một đêm.
Lúc cận kề cái chết, nàng rất muốn được chết ở bên cạnh Vệ Đình Húc, cho dù có cùng xuống hoàng tuyền nàng cũng có thể ở trên đường hoàng tuyền bảo hộ nữ lang.
Đáng tiếc bên cạnh nữ lang đã có người khác, chắc hẳn sẽ không bao giờ cần đến nàng nữa.
Ngay tại thời điểm nàng đang nản lòng thoái chí, đất liền xuất hiện ở trước mắt nàng.
"Nữ. . . . . . Nữ lang!" Sau khi xác định chính mình cũng không phải là hoa mắt, Tiểu Hoa lần đầu tiên hưng phấn mà gào to, Vệ Đình Húc cùng Chân Văn Quân ở bên trong khoang thuyền đồng thời nghe được thanh âm của nàng, lập tức mặc y phục xuống giường.
Có thể khiến cho Tiểu Hoa hưng phấn như vậy, ngoại trừ phát hiện ra đất liền thì chẳng còn chuyện gì khác nữa!
Tả Khôn Đạt, A Hy cùng A Liêu và các nương tử, còn có không tới hai trăm tùy tùng còn sống sót tất cả đều đi tới trên giáp bản.
Tất cả mọi người đều đói đến mờ cả mắt, gió biển lớn hơn một chút cũng có thể thổi bay bọn họ, bọn họ dìu đỡ nhau trông về phía xa theo hướng mà Tiểu Hoa đang chỉ, trên biển cả mênh mông đích thực có một điểm màu vàng như vậy. Điểm màu vàng đó càng lúc càng lớn, bọn họ xác định, đó chính là đất liền! Là sinh mệnh của bọn họ!
Mọi người mừng rỡ như điên ôm nhau mà khóc, gào khóc càng lúc càng lớn.
Chân Văn Quân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, may mà nàng không có nhất thời xúc động vạch trần bí mật lớn nhất, nếu không hiện tại còn sống sẽ phải đối mặt với Vệ Đình Húc như thế nào?
Ngược lại đáng thương chính là Trọng Kế tự phanh phui sạch sẽ bản thân mình và Tả Khôn Đạt nhịn không được thổ lộ lại bị cự tuyệt.
Đổ bộ lên bờ, ngoại trừ Vân Trung Phi Tuyết toàn bộ những con ngựa khác đã bị bọn họ giết ăn sạch sẽ, may mà nơi này có một thị tập, Chân Văn Quân dẫn người đi vào trong thị tập mua thức ăn trở về ăn một bữa no đủ, ăn đến mức rất nhiều người nôn mửa nhưng lại còn đang cười, còn đang không ngừng ăn điên cuồng. Lấp đầy bụng rồi tất cả mọi người chạy đến trên tiểu trấn mà ngủ một giấc thật ngon, rốt cục cũng không còn lắc lư chao đảo, rốt cục cũng có thể chân chân thực thực mà làm một giấc mộng đẹp.
Sau khi ăn no ngủ đủ hai trăm tùy tùng đã chạy trốn hơn phân nửa. Lần này suýt chút nữa bỏ mạng khiến cho mọi người nhìn rõ được chặng đường này có bao nhiêu gian nguy, phía trước còn có thảo nguyên chưa đi qua, vùng sa mạc chân chính nguy hiểm còn chưa tới, có thể đoán được còn có bao nhiêu nguy hiểm phải bỏ mệnh đang đứng sừng sững ở phía trước. Cho dù có bao nhiêu quyền cao lộc hậu đang chờ bọn họ cũng mặc kệ, mạng không còn thì có bao nhiêu phú quý cũng không có cách nào hưởng thụ.
Chân Văn Quân đã sớm đoán được những người này muốn đi, ngăn cản cũng không ngăn cản. Những kẻ nhát gan sợ chết tốt nhất là đi hết cho bớt việc, dù sao các nàng cũng mang theo đầy đủ bạc, trong tiểu trấn này không chỉ có mã thị mà còn có thể thuê tuyển người, người hồ bản địa mặc dù đen đuốc nhỏ gầy, nhưng nhìn xem tinh thần của từng người bọn họ, ở chỗ này chiêu mộ một vài tùy tùng phụ trách đánh xe hẳn là không thành vấn đề.
Chẳng qua là không biết bọn họ yêu thích cái gì, ở nơi này vật gì mới là đáng giá.
Chân Văn Quân cũng không lỗ mãng chiêu mộ, mà mang theo A Hy đi dạo một vòng bên trong thị tập, ghé qua quầy hàng này hỏi vài câu nhìn qua cửa tiệm kia thêm vài lần, không ngoài sở liệu, gốm sứ ngọc khí quý giá đến mức bất thường. Chân Văn Quân lập tức quyết định bán đi một nửa số lượng gốm sứ ngọc khí kiếm ít khoản phí thuê người và xe ngựa, còn có thể giảm bớt gánh nặng.
Tìm đến quý tộc ở tiểu trấn muốn mua quyền thương mậu, được biết tiểu trấn này có tên là Tỏa Đạt, chính là một tiểu trấn ở phía bắc Hổ Bộ. Người ở nơi này so với người Cổ Tê quốc còn đen hơn, mũi tẹt môi dày thích xỏ lỗ tai. Mỗi người đều đeo châu báu hoàng kim, chỉ có thủ lĩnh quý tộc mới có tư cách dùng ngọc. Quyền thương mậu chỉ dùng hai khối ngọc là đổi lấy được, nếu so với thâu tóm Cổ Tê quốc thì dễ dàng hơn rất nhiều. Không cần tới lui thị tập nhiều lần, quý tộc đã mua lại toàn bộ hàng hóa mà Chân Văn Quân mang đến. Chân Văn Quân dùng khoản tiền này mua xe ngựa thuê người, dự tính nghỉ ngơi mấy ngày rồi sẽ tiếp tục lên đường.
Vừa ra dấu vừa suy đoán dò hỏi người dân bản xứ vẽ tạm ra được một tấm bản đồ, đi tiếp về hướng đông đích thật là Cốt Luân thảo nguyên. Chân Văn Quân suýt chết trên biển đã từng một lần cho rằng mình bị Mộc Ca lừa gạt.
Ở Tỏa Đạt nghỉ ngơi hồi phục trong vòng bảy ngày, đợi sau khi mọi người thân thể ổn định sẽ lại khởi hành. Có dân bản xứ làm người dẫn đường muốn vượt qua thảo nguyên cũng không có gì khó khăn, chặng đường này nhiếp ảnh truy phong* không tới mười lăm ngày đã đem thảo nguyên bỏ lại ở sau lưng.
(*) Nhiếp ảnh truy phong (蹑影追风): ý chỉ tốc độ cực nhanh
Đến được tiểu trấn Bị Tức ở cực nam Cốt Luân thảo nguyên, lại tiếp tục đi về phía trước người Tỏa Đạt liền mặc kệ, bọn họ lấy được một nửa khoản thù lao còn lại liền muốn quay về.
"Xem ra bọn họ cũng sợ hãi sa mạc." Chân Văn Quân cưỡi trên lưng Vân Trung Phi Tuyết mà mình đã liều mạng bảo vệ, nhìn những người này quay trở về, lấy ra Vạn Đạo La Bàn hí hoáy. Phát hiện lớp cát trắng trên mặt la bàn phân tán cực kỳ rải rác, cơ hồ không theo bất cứ quy luật gì mà nằm trải ra trên mặt la bàn.
Chân Văn Quân có chút cảm giác chẳng lành. Một vòng văn tự bên trong cùng của Vạn Đạo La Bàn rốt cuộc là có ý nghĩa gì nàng tạm thời còn chưa hiểu rõ, dường như đó mới là điểm cơ mật trọng yếu nhất.
"Đi thôi." Vệ Đình Húc trái lại không hề sợ hãi, dẫn dắt mọi người thẳng tiến hướng đến bên trong sa mạc. Đã đến được lối vào của đại sa mạc Khố Nhĩ Gian Thập, không có lý do gì mà quay đầu lại.
Bọn họ đã mua lạc đà cũng chuẩn bị đầy đủ thức ăn cùng nước uống, không tiếc một số tiền lớn mời đến một vị hướng đạo bản địa tự xưng là đã từng đi qua Lưu Hỏa quốc. Hết thảy đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, liền hướng đến vùng đất mục tiêu cuối cùng.
Vốn tưởng rằng hành trình sa mạc lần này nhất định so với trên biển càng hung hiểm khó dò hơn, không nghĩ tới vừa mới bước vào sa mạc còn chưa kịp gặp nạn thì trước tiên đã gặp phải một chuyện cực kỳ khó xử.
Chân Văn Quân suýt nữa đã "thú*" vua của Lưu Hỏa quốc.
(*) Thú (娶): cưới vợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.