Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 215: Bát Quái? Khổng Tuyên Dữ Hỉ Mị
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Đát Kỷ kiểm tra hồi lâu, nhận ra đây đúng là Thất khiếu linh lung tâm của Tỉ Can, tự nghĩ đại cừu đã báo được, không khỏi mừng rỡ trong lòng, gật đầu nói: “đúng là Linh lung tâm, lần này muội muội được cứu rồi!”.
Trương Tử Tinh thấy ả không nghi ngờ, thầm cười lạnh trong lòng, gật gật đầu, hỏi võ sĩ: “hoàng thúc thế nào rồi?”
“Đã sai người đưa lên xe ngựa về phủ, chỉ e tính mạng khó giữ được. Nhưng lúc ra khỏi cung đã bị vài vị Thượng đại phu trông thấy”, câu trả lời của võ sĩ khiến Đát Kỷ nghe càng yên tâm.
“Bị người nhìn thấy rồi ư? Chuyện này sợ không giấu được quan viên trong triều, phải nghĩ biển pháp xử lí mới được”, Trương Tử Tinh thấp giọng tự nói một câu, quay sang Đát Kỷ hỏi: “giờ Hỉ Mị ở đâu? Có cần quả nhân sai người tới đón giữa đường không?”
Đát Kỷ nói: “thiếp vừa dùng bảo kính liên lạc với Hỉ Mị, nghĩa muội thi triển thuật ngũ hành, ôm bệnh chạy tới, giờ đã sắp tới phía Bắc thành Triều Ca, hẳn không bao lâu sẽ tới. Bệ hạ có thể sai người dùng trái tim này chế Thất khiếu linh lung thang, chờ muội muội tới có thể kịp thời uống vào trị bệnh”.
Phía Bắc? ánh mắt Trương Tử Tinh lóe lên hàn quang, lập tức sai người đi chế Thất khiếu linh lung thang, lại chuẩn bị ngựa xe, nói muốn tự đem thuốc này tới cho Hỉ Mị.
Đát Kỷ biết hắn nóng lòng muốn gặp Hỉ Mị liền thầm cười trộm. Nhưng tại lúc Thất khiếu linh lung thang đã nấu xong, sắp tới lúc xuất phát, bỗng có nội thị vào báo, hai vương Vi Tử, Cơ Tử đã biết chuyện Tỉ Can, đang tập hợp quần thần ở Cửu gian đại điện xin cầu kiến Thiên tử. Thiên tử vừa nghe tên hai người này, tức thì chân mày nhíu lại.
Vi Tử, Cơ Tử cũng như Tỉ Can, đều là hàng thúc phụ của Thiên tử, bất kể là trong tông thất hay trong triều đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Trong lịch sử, ba người này từng được Khổng Tử xưng là người nhân nghĩa thời Ân Thương.
Đát Kỷ biết lúc Thiên tử “moi tim” Tỉ Can đã có chút trù trừ, lực ảnh hưởng của Vi Tử và Cơ Tử vốn không nhỏ, giờ lại tập trung đại thần chờ trên đại điện, chỉ sợ chuyện này khó lòng giải quyết êm thấm, lập tức nói: “Bệ hạ có thể đi ứng phó hai vị hoàng thúc trước. Với tốc độ của Hị Mị, hẳn không bao lâu sẽ tới hoàng cung, lúc đó Bệ hạ có thể tự cho nghĩa muội uống thuốc, chờ nghĩa muội tĩnh dưỡng khôi phục xong, liền có thể đạt được tâm nguyện, thành hảo sự”.
Thiên tử nghe câu cuối cùng của nàng, tinh thần lập tức phấn chấn, luôn miệng khen Đát Kỷ thông minh, vội vàng rời đi lầu Trích Tinh.
Tầng không phía bắc Triều Ca, một thân ảnh màu đỏ đang rất nhanh bay tới, chính là Hồ Hỉ Mị - “nghĩa muội” trong lời Đát Kỷ. Ả mặc áo bát quái màu đỏ, khăn lụa giày vải, đúng một bộ trang phục đạo bào. Làn da trắng hơn tuyết, vẻ phong tình mị thái càng hết sức mê người, rất có vị “office girl”.
Qua lời Đát Kỷ, Hỉ Mị đã biết chuyện Thiên tử móc tim Tỉ Can, trong lòng rất vui vẻ, đang nghĩ ngợi xem dùng huyễn thuật thế nào cho Thiên tử tưởng rằng được giao hoan với mình, sau mượn cớ “u sầu” từ biệt, vằ không phải lưu lại trong cung, lại có thể lưu lại ấn tượng tốt đẹp trong đầu tên Đại Thương thiên tử này.
Tại lúc này, bỗng một đạo huyết quang quen thuộc bay tới ngăn đường bay của ả. Huyết quang dần tan đi, hiện ra một thân ảnh đạo nhân, người này tướng mạo bình phàm, má trái còn có một vết sẹo.
Sắc mặt Hỉ Mị đại biến, ả đã có ấn tượng quá sâu sắc với kẻ trước mặt này. Lần trước nếu không phải ả lĩnh ngộ được ảo diệu dục hỏa trọng sinh, e rằng đã sớm gặp độc thủ của người này và đồng bọn, hôi phi yên diệt rồi.
Người nọ tựa hồ cũng có chút bất ngờ, hừ lạnh nói: “còn tưởng Thiên tử sai ta tới tiếp đón người nào, thì ra là Cửu đầu Trĩ Kê Tinh nhà người!, thật là đạp quá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu!”.
Hỉ Mị giờ mới hiểu tên “quốc sư” này vì sao lại xuất hiện tại đây. Ả thấy hắn chỉ có một người, mà tu vi mình gần đây đã có tinh tiến, không khỏi can đảm hơn nhiều: “cái gì đi mòn gót sắt? câu này của ngươi nghe cũng hay đấy. Chỉ có điều hôm nay ngươi chỉ có một người, làm gì được ta? Ta chính là người Thiên tử của ngươi muốn đón tiếp, ngươi đã là quốc sư tất phải nghe theo thánh chỉ, chẳng nhẽ còn muốn kháng chỉ động thủ với ta sao?”
Quốc sư cười lạnh nói: “mấy thứ thánh chỉ vớ vẩn có thể quản lý được ta sao? Ngươi lần trước thừa cơ ta vắng mặt dùng thủ đoạn mê hoặc hai vị hoàng tử, làm loạn triều cương, hại chết ba vị nương nương cùng Hoàng lão tướng quân, khiến Võ thành vương làm phản, lại cùng ba tên đạo nhân vây công sư đệ, sư muội của ta, hôm nay còn dám tới Triều Ca lần nữa, chẳng nhẽ thực tưởng Đại Thương không người?”
Hỉ Mị hừ lạnh nói: “người là người tu luyện nơi thế ngoại, chức quốc sư kia bất quá là hư danh mà thôi, quan tâm tới mấy chuyện thế sự này làm gì? Ngươi lần trước thiếu chút lấ đi tính mạng ta, giờ nếu không phải vì nể mặt tỷ tỷ, hôm nay ta nhất định báo mối thù này!. Thôi, lần này ta cũng không muốn làm khó ngươi, ta chỉ ở lại Triều Ca vài ngày sẽ rời đi, ngươi mau mau tránh đường, khỏi ngày sau ta khó ăn nói với tỷ tỷ”.
Trong con mắt Hỉ Mị, ả có thể tạm thời không báo thù, nhẹ giọng như vậy là đã cấp mặt mũi cho Tiêu Dao tử lắm rồi. Ngờ đâu Tiêu Dao tử ôm bụng cười lớn: “nể mặt tỷ tỷ ngươi? Ta cùng yêu hồ đó có gì qua lại hả? mối hận ngày trước, ta cũng muốn tìm ngươi thanh toán một phen đây!”.
Hỉ Mị nghe hắn nói vậy, đột nhiên giận dữ tột cùng: “nam tử trong thiên hạ quả nhiên đều là kẻ bạc tình! Đã là như vậy, hôm nay ta đành kết liễu tính mạng ngươi, tránh ngày sau làm hại tới tỷ tỷ ta”.
Không chờ ả trở mặt động thủ, trên không trung đột nhiên có tiếng phong lôi sấm sét truyền tới. Gần đây tu vi Hỉ Mị tinh tiến, dù là kinh hãi nhưng phản ứng cũng hết sức nhanh chóng, lập tức thi triển độn thuật, hạ mình xuống phía dưới tránh khỏi một chiêu. Chưa chờ chân chạm đất, ả đã kinh hãi khi phát hiện nhiệt độ xung quanh rất nhanh hạ xuống. May Hỉ Mị có Huyết độn thuật của Phượng tộc, trong thời khắc hiểm nghèo, thân ảnh nhoáng lên hóa thành huyết quang tránh sang một bên. Chỉ thấy vị trí định hạ xuống khi nãy đã bị một tầng băng dày đông cứng, còn chớp lên một tia tinh quang đáng sợ.
Hỉ Mị kinh hãi nhìn một đôi nam nữ mới xuất hiện, cùng Tiêu Dao tử hợp thành hình tam giác bao vây mình ở giữa, không khỏi buột miệng nói: “các ngươi không phải đã chết rời sao?”
Ứng Long cười lạnh nói: “ngươi có thể giả chết bỏ trốn, vì sao chúng ta không thể? Ngày hôm nay cho dù ngươi hóa thành tro bụi cũng không thể chạy thoát đâu!”.
Nữ Bạt vốn theo Hạm Chi Tiên cùng Tu La nữ tới Kim Ngao đảo luyện chế đan dược, nhưng do vấn đề luyện đan cũng phải có thời điểm thích hợp, Hạm Chi Tiên không lập tức luyện chế Cửu chuyển thiên nguyên đan mà tạm thời lấy một ít tài liệu, luyện thành Tam tài cố nguyên đan hỗ trợ Thương Thanh Quân ngưng kết kim đan và ổn định tâm cảnh. Cho nên, Nữ Bạt mang theo linh đan về Triều Ca đưa cho Thương Thanh Quân, đúng lúc gặp ngay chuyện Hỉ Mị lần này, lập tức theo Ứng Long tìm đến, báo mối thù ngày trước.
Hỉ Mị phát hiện đôi nam nữ trước mặt này tựa hồ chưa khôi phục nguyên khí, nhưng lấy một địch ba, mình nhất định không phải đối thủ. Ả cũng không nói nhiều, người rung lên một cái, ba đạo kiếm quang sắc đỏ lập tức bắn tới ba người. Tốc độ kiếm quang cực nhanh, nháy mắt đã bắn tới trước người, đồng thời, Hỉ Mị không dám luyến chuyến, lập tức xoay người hóa thành một đạo huyết quang chạy về phương hướng lúc tới.
Đối mặt với kiếm quang cực nhanh bắn tới, Thiên hạo kính trong tay Ứng Long chớp lên, kiếm quang lập tức chậm lại, hắn đưa mắt nhìn lại, thì ra là một chiếc lông chim màu đỏ, dưới tác dụng của ánh kiếng từ từ hóa thành tro bụi tan mất. Nữ Bạt thì không dùng pháp bảo, hươ tay chụp một cái, thủ pháp của nàng cực nhanh, dễ dàng bắt được kiếm quang kia. Lực lượng hủ thực ăn mòn của kiếm quang không có chút tác dụng nào với nhục thể cường đại của nàng, bị chế phục khôi phục lại thành hình dạng lông chim, bị Nữ Bạt thu lại.
Trương Tử Tinh không tránh cũng không chống đỡ, đứng im một chỗ chờ kiếm quang bay lại. Tại lúc kiếm quang chạm vào thân thể hắn, nhục thân Trương Tử Tinh đột nhiên hóa thành vô số điểm sáng nho nhỏ tán ra, kiếm quang chỉ có thể diệt được vài điểm sáng. Chờ kiếm quang bay qua, các điểm sáng lại tụ tập tại một chỗ, hóa lại thành hình người.
Chiêu này chính là chiêu độc môn của Văn đạo nhân, thân hóa vạn con muỗi, pháp bảo không thể thương tổn.
Trương Tử Tinh từ ngày đó dùng Thao Thiết thôn phệ Văn đạo nhân xong, trừ bỏ năng lực thôn phệ pháp bảo của Thao Thiết, hắn còn có được loại thần thông kỳ dị này, ngày thường thường xuyên cùng mấy người Ứng Long rèn luyện, gần đây mới thành thục. Hôm nay thử qua trong chiến đấu, hiệu quả quả nhiên không tầm thường, tiếc là loại thần thông này quá hao tổn pháp lực, mà quang điểm kia sau khi tán ra, không thể như đàn muỗi của Văn đạo nhân có thể thôn phệ tinh nguyên của địch thủ. Xem ra còn tốn nhiều thời gian nghiên cứu và tìm hiểu sau.
Ứng Long và Nữ Bạt thấy thế, nhất tề khen ngợi: “thần thông của huynh trưởng thực hay!”.
Trương Tử Tinh chỉ mỉm cười không đáp, ba người dáng ve nhàn hạ, tựa hồ không quan tâm tới Hỉ Mị vừa bỏ chạy. Bởi vì bọn họ còn có một vị huynh đệ cường đại nhất còn chưa ra tay.
Hỉ Mị dùng lông vũ trên người hóa thành kiếm quang, ép ba tên kình địch phải chống đỡ, lập tức không tiếc nguyên khí, như chớp chạy đi. Ả cảm giác được Tiêu Dao tử, kẻ uy hiếp đáng sợ nhất kia hình như không đuổi theo, cũng thầm thở phào một hơi, nhưng không dám trì hoãn, tiếp tục dùng huyết quang chạy đi, hi vọng có thể tránh xa nơi nguy hiểm này.
Hỉ Mị mới chạy được một đoạn đã cảm giác có gì đó không đúng, ả hao tổn nguyên khí nhiều vậy mà chỉ có thể bay xa hơn trăm trượng!, Huyết độn cực mạnh của mình không ngờ lại bị một cỗ lực lượng kỳ dị khống chế ngăn cản. Tuy ả cảm giác mình đã bay được vài trăm dặm, thậm chí ngàn dặm, nhưng thực tế không chạy khỏi nơi cũ được là bao.
“Xích huyết độn thuật của ngươi đã tinh tiến không ít. Đáng tiếc, bất kể ngươi tiếp tục hao tổn nguyên khí thế nào, cũng không chạy được nữa”, một thanh âm bình tĩnh vang lên bên tai Hỉ Mị.
Hỉ Mị nghe thấy giọng nói này, thân hình đột nhiên run lên, dừng Xích huyết độn thuật lại. Lần này ả không quay đầu lại, tựa hồ biết rõ thanh âm này là ai, run giọng khẽ kêu: “là ngươi!”.
Một thân ảnh từ từ xuất hiện giữa không trung, từ trong suốt hóa thành thực thể, người tới chính là Khổng Tuyên.
Ngữ khí Khổng Tuyên hết sức lãnh đạm: “ngươi quả nhiên còn nhớ được ta, nhưng cho dù hôm nay ngươi có thể một lần nữa thi triển dục hỏa trọng sinh, cũng chỉ có đường hình thần bị câu diệt mà thôi”.
Hỉ Mị quay đầu lại, chăm chú nhìn Khổng Tuyên hồi lâu, ánh mắt không thèm né tránh tia nhìn của hắn: “vì cái gì? Ngay cả ngươi cũng muốn giết ta?”
Sắc mặt Khổng Tuyên không chút thay đổi, đáp: “ngươi chẳng nhẽ đã quên rồi? ta từng nói, nếu quả có một ngày ngươi trở thành địch nhân xuất hiện trước mặt ta, ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình”.
Trương Tử Tinh cùng vợ chồng Ứng Long đã bay tới, kinh ngạc nhìn tình cảnh này – không ngờ Khổng Tuyên và Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này lại là “người quen cũ!”.
Là lão tình nhân? Hay là một đoạn chuyện xưa nước bọt văng tung tóe? Ba người Trương Tử Tinh bắt đầu dùng ánh mắt ám muội nhìn đôi nam nữ trước mặt. Nhất là kẻ cực kì mẫn cảm với chuyện nam nữ như Trương Tử Tinh, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “bát quái!, bên trọng nhất định có một cái bát quái rất to!”.
Hỉ Mị nghe Khổng Tuyên nói xong, nhíu mày hỏi: “ta làm sao lại là địch nhân của ngươi?”
Khổng Tuyên nhìn về phía Trương Tử Tinh một cái, đáp: “ngươi là địch nhân của huynh trưởng ta, cho nên cũng là địch nhân của ta!”.
Hỉ Mị dùng ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Dao tử, hỏi: “ngươi chẳng nhẽ lại nhận tên đê tiện này làm huynh trưởng?”
Trong giới tu luyện, nguyên tắc cường giả vi tôn là chân lý bất diệt. Với tu vi của Tiêu Dao Tử mà lại muốn hạng Huyền tiên như Khổng Tuyên bái làm huynh, thực khiến người khó tin, cho nên lúc trước Vũ Dực Tiên cũng từng thốt lên câu ngạc nhiên như vậy.
Hàn quang trong mắt Khổng Tuyên lập tức chớp lên, Hỉ Mị chỉ thấy một cỗ áp lực khủng khiếp đè tới, thân hình không khống chế được, rơi từ trên không trung xuống, lảo đảo trên mặt đất, ngay hai chân cũng run rẩy: “còn dám nhục mạ huynh trưởng ta, lập tức giết không tha!”.
Khổng Tuyên từ từ hạ xuống, thu áp lực lại, lạnh lùng nhìn Hỉ Mị.
Hỉ Mị ngẩng đầu, thái độ hết sức quật cường: “có ngươi tại đây, ta tự biết khó thoát độc thủ, hôm nay e chỉ có đường chết mà thôi. Nhưng thế có gì đáng sợ !?, tên Tiêu Dao tử kia là kẻ bạc hạnh, dù không bàn tu vi cũng là kẻ đáng khinh hết mức!, có tư cách gì cùng ngươi xưng huynh gọi đệ?”
Trương Tử Tinh càng nghe càng thấy oan uổng, mình vốn là người “từ bi bác ái” cơ mà, bốn chữ bình luận “bạc hạnh vô tình” này nghe ở đâu ra thế?
Khổng Tuyên không chịu nhiều lời, một vầng thải quang hiện ra trên tay, từ từ ép tới Hỉ Mị. Hỉ Mị không ngờ không thèm tránh né, giận dữ kêu lên: “ngươi!, n gươi lại muốn tự tay giết ta?, chẳng nhẽ đã quên lời hứa năm xưa với ta rồi sao?”
Thải quang đột nhiên dừng lại, nhưng Khổng Tuyên vẫn không thu hồi áp lực, đáp lời: “ta đã hoàn thành lời hứa, ngươi đừng mong tiếp tục dùng lời điên đảo thị phi!”.
Hỉ Mị không phục kêu lên: “ngươi hứa hẹn ba lần, nhưng chỉ hoàn thành hai lần!, vẫn còn một lần nữa!”.
Hứa hẹn sẽ …ba lần? mới chỉ “làm” hai lần? Khổng hiền đệ a, không ngờ ngươi còn có bản lĩnh phong lưu như vậy a!!!, Trương Tử Tinh càng nghĩ càng đen tối, nháy mắt với Ứng Long một cái. Ứng Long nhất thời không “lĩnh ngộ” được ý tứ bỉ ổi cửa hắn, nhưng Nữ Bạt đứng bên cạnh lập tức cẩn thận kéo phu quân sang một bên, tránh bị tư tưởng của vị hoàng huynh vô lại này ô nhiễm.
Bất quả câu trả lời của Khổng Tuyên lập tức đánh vỡ giả thiết đen tối của tên này: “ngươi chớ quên, ta từng hứa hẹn sẽ cứu ngươi ba lần bất kể thành bại. Ba lần đã xong, nhân quả giữa chúng ta đã kết thúc. Giờ mặc ngươi xảo ngôn thế nào, cũng đừng mong sống sót”. Hỉ Mị gấp gáp nói: ”ngươi tính vớ vẩn!, lần đầu là trong Tuyệt Phượng quật, ngươi cứu tính mạng ta; lần thứ hai giúp ta thoát khổ hải tại Nam Sào; nhưng lần ta bị Cửu đỉnh trấn áp kia là do Nữ Kiều nương nương cứu vớt, ngươi tới đã muộn rồi, sao có thể tính được?”
Khổng Tuyên lắc đầu, ngữ khí kiên quyết nói: “ta nói rồi, bất kể thành bại, cứu ba lần mà thôi. Lúc đó ta đã tới, vậy phải tính là một lần. Ngươi chớ giảo biện nữa, hôm nay ngươi đã là địch nhân của huynh trưởng ta, duyên gặp gỡ trước đây giờ một đao cắt đứt, hãy chờ chết đi!”.
Hỉ Mị thấy hắn không nhượng bộ nửa lời, tựa hồ chỉ muốn mình lập tức chết đi, trong lòng chợt lạnh, cắn răng nói: “lực lượng của ngươi hôm nay thâm sâu khôn lường, hơn xa ngày trước, hẳn đã tới Huyền tiên trung giai hoặc thượng giai, cho dù ta còn Sí Nguyên châu cũng không thể chống được. Thôi bỏ đi, dù sao chết trong tay ngươi cũng còn hơn chết trong tay người khác!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.