Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 360: Bích Du Cung Khổng Tuyên gặp Đa Bảo

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng một đường phi hành, đi vào vô danh tiên sơn.

Bình thường đều là đệ Tam đại đệ tử của Bích Du Cung tuần sơn, hôm nay vừa hay lại là Hỏa Linh Thánh Mẫu. Hiện giờ địch ý của Hỏa Linh đối với Trương Tử Tinh toàn bộ đã mất hết, nhìn thấy hắn dẫn người đến liền chủ động tiến đến đón chào, nhưng cũng không có nhận ra Khổng Tuyên chính là “Yêu Điểu” năm đó bị mình và sư phụ đuổi giết.

Trương Tử Tinh hoàn lễ nói: ”Hỏa Linh đạo hữu, không biết thánh nhân quý giáo đã xuất quan chưa?”

Hỏa Linh Thánh Mẫu đáp: “Chưởng giáo thánh nhân đang bế quan tham ngộ, chưa từng xuất quan, dù là sư tôn của ta cũng không dám quấy nhiễu.”

Trương Tử Tinh vừa nghe Thông Thiên Giáo Chủ còn chưa xuất quan, mày không khỏi nhíu chặt lại. Hỏa Linh Thánh Mẫu nhìn ra mặt hắn mang ưu tư, liền hỏi: “Đạo hữu có chuyện quan trọng phải không? Hiện giờ chưởng giáo lão gia bế quan, sư tôn ta tạm thời quản lý mọi việc trong giáo, không bằng ta tìm đến báo cáo sư tôn, để còn định đoạt.”

“Như thế thì xin làm phiền đạo hữu”Trương Tử Tinh gật gật đầu. ”Không biết ba vị nương nương Tam Tiên Đảo thương thế như thế nào?”

“Ba vị sư thúc đều là nguyên thần bị thương nặng, sư tôn cùng các vị sư thúc nghĩ đủ biện pháp, cũng không cách nào phục hồi lại như cũ, trước mắt đang ở Tân Lan Các dưỡng thương.” Hỏa Linh Thánh Mẫu nói xong, dường như nhớ tới tin đồn gì đó, lộ ra nét cười mang ý vị sâu xa: “Sư tôn ta đang giúp Quy Linh sư thúc luyện chế đan dược, không bằng đạo hữu trước tiên hướng Tân Lan Các đi thăm một phen, ba vị sư thúc tất hiểu được ý tốt, nói không chừng đối với thương thế kia cũng có trợ giúp.”

Trương Tử Tinh vẫn lo lắng tình hình gần đây của Tam Tiêu, vội hỏi: “Phiền đạo hữu dẫn đường”

Hỏa Linh Thánh Mẫu dẫn ba người Trương Tử Tinh tới Tân Lan Các trong Bích Du Cung Thiên Điện. Tam tiêu nghe thấy, tự mình đi ra nghênh đón.

Hỏa Linh Thánh Mấu cáo từ trước đi tới đan phòng của Quy Linh Thánh Mẫu chờ Đa Bảo Đạo Nhân, Tam Tiêu liền mời đám người Trương Tử Tinh tiến vào Tân Lan Các tọa lạc.

Trương Tử Tinh còn chưa mở miệng,Bích Tiêu liền giành nói: “Vị bệ hạ này, cuối cùng cũnglên Bích Du Cungthăm những kẻ phương ngoại hàn sĩ ( học trò, kẻ sĩ ở phương xa) này cơ đấy.?”

Phương ngoại hàn sĩ? Ai lại trêu chọc vị Bích Tiêu nương nương này ? Vẫn là duyên cớ do tâm tình không tốt? Trương Tử Tinh không khỏi cười khổ.

Vân Tiêu lắc đầu nói: “Tam muội, hiện giờ ở đây là Bích Du Cung. Không phải là Tam Tiên Đảo chúng ta, ngươi ngôn ngữ xưng hô nên cẩn thận một chút.”

Bích Tiêu không cho là đúng, nói: “Đại tỷ. Khổng đạo hữu chính là huynh đệ hắn, Viên Đạo hữu là sư điệt hắn, nơi đây lại không có người ngoài. Như thế nào không thể?”

Vân Tiêu thở dài. Hướng Trương Tử Tinh nói: “Làm cho ba vị đạo hữu chê cười.”

Trương Tử Tinh nghe nàng xưng hô đạo hữu. Biết Vân Tiêu nhớ kỹ việc thay hắn giữ bí mật thân phận, gật gật đầu. Hỏi: “Thương thế nguyên thần của ba vị nương nương khôi phục như thế nào rồi?”

Nhắc tới việc này. Tam tiêu đều là yên lặng không nói. Tuy rằng Tam nữ đều đội mặt nạ. Bề ngoài đều nhìn không ra dị trạng gì, nhưng Trương Tử Tinh theo lời Hỏa Linh Thánh Mẫu biết được tam nữ vẫn như là là ”Bị thương nặng chưa lành.” Không khỏi đau lòng một trận.

Khổng Tuyên nhìn ra trên người Vân Tiêu hơi thở thập phần mỏng manh, so với năm đó gặp gỡ như hai người, lại nhìn Bích Tiêu và Quỳnh Tiêu liền hỏi: “Vân Tiêu đạo hữu, ta xem nguyên thân ngươi bị thương rất nặng, có từng thử qua hồi phục nguyên thần bằng đan dược?”. Vân Tiêu đáp: “Không dối gạt Khổng đạo hữu, chư vị đồng môn cũng từng nhiều lần tặng các loại linh dược, nhưng tỵ hiềm tỷ muội bọn ta thể chất đặc thù, lại căn cơ bị thương, tán loạn nguyên thần nên thủy chung vô pháp ngưng tụ.Cho đến nay vẫn không có khởi sắc.”

Trương Tử Tinh vốn đối với việc Hạm Chi Tiên đang ở Tây Côn Lôn luyện chế Càn Khôn phản sinh đan ôm một tia hy vọng. Hiện giờ nghe thế, không khỏi uể oải, nói: “Đã như thế, chỉ có thể chờ thánh nhân quý giáo xuất quan, mới có phương pháp có khả năng phục hồi như cũ”.

Vân Tiêu gật gật đầu, Trương Tử Tinh thấy chúng nhân khó nói nên lời. Liền ở trong tiên thức ôn ngôn an ủi Bích Tiêu, đôi mắt của Bích Tiêu ẩn sau mặt nạ, ẩn ẩn lộ ra tình ý dạt dào.

Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bảo bối mới “Kiếm” được của Tiếp Dẫn đạo nhân, lập tức đem ra, nói :Vật này là do đài sen mười hai cánh Tiên Thiên Linh Bảosinh ra, gọi là Vãng Sanh Liên Tử, có khả năng loại trừ hết thảy thương tổn, còn có thể trợ giúp tinh thần cảnh giới tăng lên. Hay là thử một lần bảo vật này?”

Tam Tiên là hạng người hiểu biết. Vừa nghe tên Vãng Sanh Liên Tử, tất cả đều rất kinh dị. Chỉ thấy hạt sen như Bạch Ngọc, phát ra quang mang nhàn nhạt, nhất thời tỏa hương ngào ngạt

Quỳnh Tiêu cả kinh nói: “Nghe nói vật này được Tây Phương Giáo chủ Tiếp Dẫn đạo nhân sở hữu, cực kỳ trân quý, đạo hữu như thế nào có được?”



“Ta có được cơ duyên, ngẫu nhiên đạt được” Trương Tử Tinh hàm hồ trả lời một câu, hỏi ngược lại: “Không biết vật ấy đối với ba vị nương nương có hữu hiệu hay không?”

Vân Tiêu trầm ngâm nói: “Nếu là Vãng Sanh Liên Tử, thương thế này có thể hồi phục, nhưng vật ấy là tiên thiên Linh Bảo tinh hoa ngưng tụ, trân quý vô cùng, đạo hữu với huynh muội ta có ân cứu mạng chưa báo đáp, như thế nào có thể lại dùng kỳ bảo này

Trương Tử Tinh vừa nghe hữu hiệu, mừng rỡ nói: “Nương nương khách khí như thế làm gì! Hạt sen này đã hữu hiệu, không ngại nên nhận lấy, còn nói cái gì báo đáp với không báo đáp?”

Vân Tiêu lắc đầu,thở dài không nói, Trương Tử Tinh biết tâm sự nàng, nói: “Ta cùng với ba vị nương nương đều là sư phụ của một người, lại là người đồng đạo, ít nhất cũng là đạo nghĩa chi giao. Xin hãy nhận lấy vật ấy.”

Đồng thời, hắn trong tiên thức cũng truyên ầm nói: “Ta mặc dù ngưỡng mộ ba vị nương nương, nhưng không phải là hạng người chịu ân không báo đáp. Lại nói ba vị nương nương cùng Công Minh đạo hữu cũng là vì Đại Thương ta mà bị thương, ta đã nợ ân tình bốn vị. Thỉnh nương nương cứ việc nhận lấy vật ấy, về phần việc còn lại, cũng không hề can hệ.”

Trong mắt Vân Tiêu lộ ra một tia thần thái khác thường, chăm chú nhìn hắn một trận, chậm rãi gật đầu, nói: “Đã như thế, tỷ muội ta liền thu lấy. Tam muội, ngươi có thể nhận lấy hạt sen kia, tùy ý dùng, không chỉ có thể hồi phục tu vi, còn có thể thu được ích lợi rất lớn.”

Trương Tử Tinh cả kinh: “Ý nương nương là, hạt sen này chỉ có thể cứu một người?”

Vân Tiêu gật gật đầu: “Vãng Sanh Liên Tử này là tiên thiên linh vật, ức vạn năm(hàng tỉ) ngưng tụ một chỗ mà thành, nếu bị phân tán, tác dụng sẽ hoàn toàn biến mất. Tam muội tu vi yếu nhất, thương thế nặng nhất, nên phục dụng vật này.”

Bích Tiêu biết đại tỷ sở dĩ cho nàng phục dụng liên tử(hạt sen), đầu tiên là có ý trân trọng, thứ hai là bởi vì nàng cùng thiên tử có tình ý, sớm hay muộn cũng kết làm đạo lữu, phân phối như thế, cũng không phải nợ nhân tình hắn.

Bích Tiêu nhìn hai vị tỷ tỷ, lại nhìn sang Trương Tử Tinh, quả quyết lắc đầu nói: “Tam tỷ muội ta sớm có lời thề, cùng tiến cùng lùi, sinh tử chẳng phân biệt. Nếu hạt sen này chỉ có thể cứu một mình ta, ta tuyệt không phục dụng.”

Vân Tiêu nhìn ra tâm tư của Bích Tiêu, sau khi khuyên giải không có hiệu quả, đành phải thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Trương Tử tinh thấy ba người không ai chịu ai. Đành phải thu hạt sen vào trong túi, cắn răng nói: “Nương nương đừng vội phiền lòng, ta tự nhiên sẽ nghĩ cách tìm được hai khỏa hạt sen, đồng thời cứu được ba vị.”

Vân Tiêu thầm nghĩ Vãng Sanh Liên Tử này là vật của thánh nhân, trân quý vô cùng, như thế nào có thể “Tìm được” hai khỏa? Nhưng thấy thái độ hắn thật là kiên quyết, lập tức cũng không nói rõ, chỉ là gật gật đầu.

Nhưng vào lúc này,một âm thanh sang sảng ở tận cửa Tân Lan Các vang lên: “Tiêu Dao Tử đạo hữu đến rồi ư?”

Trương Tử Tinh nghe ra là thanh âm của Đa Bảo Đạo Nhân. Nhanh chóng đình chỉ cùng Bích Tiêu to nhỏ, đứng dậy đón chào, chỉ thấy Đa Bảo Đạo Nhân, Kim Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh, Ô Vân Tiên Đẳng Nhân đồng loạt đi đến, vừa thấy Trương Tử Tinh liền chủ động chào hỏi, có vẻ thập phần nhiệt tình.

Kim Linh Thánh Mẫu cùng Quy Linh Thánh Mẫu nhìn thấy Khổng Tuyên. Nhớ tới ở Đại Dư Tiên Sơn được Khổng Tuyên tương trợ, mặt lộ vẻ vui mừng, tiến đến chào, Khổng Tuyên chỉ mỉm cười đáp lại.

Đa Bảo Đạo Nhân nghe nói vị nam tử nho nhã kia là người ngày đó ở Đại Dư Tiên Sơn cứu hai vị sư muội - Khổng Tuyên, lại nghe được đạo hạnh của Khổng Tuyên cao diệu, có tâm kết bạn một phen, lập tức hướng tới Khổng Tuyên, mới nhìn qua vài lần, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén hẳn lên.

Trương Tử Tinh đang muốn vì hai người làm người giới thiệu, không ngờ Đa Bảo Đạo Nhân đã mở miệng nói: “Nguyên lai là ngươi! Hay cho một cái Khổng Tuyên. Ta còn tưởng hai vị sư muội từng nhắc tới Khổng Tuyên là thần thánh phương nào. Không thể tưởng được dĩ nhiên là con khổng tước nhà ngươi! Ngươi còn nhớ rõ việc năm đó ở tuyết sơn chứ?”

Khổng Tuyên trước đó đã từng được Trương Tử Tinh nhắc nhở. Sớm có chuẩn bị tâm lý, đáp: “Đạo hữu có trí nhớ tốt như thế, ta như thế nào lại quên?”

Đa Bảo Đạo Nhân một thân đạo bào không gió tự động, tiên lực nhanh chóng đề tụ tăng lên, cả người tản mát ra hàn khí nhàn nhạt, cười lạnh nói: “Đã như thế. Ngươi còn dám đến Bích Du Cung! Nhìn đạo hạnh ngươi tiến nhanh như thế, chắc là không có sợ hãi, hôm nay vừa hay đem ân oán năm đó kết thúc!”

Trương Tử Tinh vội nói: “Đa Bảo đạo hữu, Khổng Tuyên với ta là huynh đệ kết nghĩa, tình như thủ túc, ta cùng với ngài cũng là vừa thấy hợp ý, thực không muốn bên nào chịu tổn thương. Đa Bảo đạo hữu có thể không nể mặt ta một chút, song phương hóa thù thành bạn được chăng?”

Viêm Hồng cũng hành lễ nói: “Đa Bảo lão sư, ngươi với ta có ân truyền nghệ. Xem như là nửa sư trưởng. Mà vị này lại là ân sư của ta. Nếu năm đó sư tôn ta có đắc tội gì với lão sư, ta là đệ tử xin một mình gánh chịu để tạ ơn ân sư.”

Đa Bảo Đạo Nhân đối với Viên Hồng thập phần coi trọng, còn từng truyền thụ công pháp, nghe vậy lộ ra vẻ khó có thể tin: “Ngươi. . . . . Ngươi lại là đệ tử hắn!”

Lúc này Tam Tiêu cùng Kim Linh Thánh Mẫu, Quy Linh Thánh mẫu cũng ra cầu tình, Đa Bảo Đạo Nhân đối diện với Tiêu Dao Tử cùng nhiều đồng môn như vậy, cũng phải nể mặt mũi mọi người, đành phải thu liễm lực lượng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Khổng Tuyên vẫn như cũ thập phần không tốt.



Kỳ thật Khổng Tuyên năm đó thật không cố ý cắn nuốt Đa Bảo Đạo Nhân, mà lúc trong lúc tu luyện, hóa thành nguyên thần phun ra nuốt vào Càn Khôn chi khí, nhầm lẫn đoạt bảo nuốt vào, do đó dẫn đến đoạn ân oán này. Hiện giờ Khổng Tuyên tuy không còn tâm khí cao ngạo như ngày xưa, nhưng đối mặt với người gây sự là Đa Bảo Đạo Nhân, cũng không nguyện yếu thế, nói: “Việc này xác thực là có nhân quả, hôm nay đúng là lúc nên kết thúc, hảo ý của huynh trưởng và các vị đạo hữu, ta nơi này tâm lĩnh. Đa Bảo đạo hữu, người muốn như thế nào, chỉ cần nói ra, ta đều có thể tiếp được.”

Đây cũng là thông lệ bình thường của giới tu luyện, vẫn là so xem nắm tay ai to hơn.

Chúng tiên vừa nghe, đều tán đồng biện pháp này tốt, Đa Bảo Đạo Nhân do dự một lát, nhìn ánh mắt chờ mong của Trương Tử Tinh cùng Viên Hồng, rốt cục cũng đáp ứng, Khổng Tuyên tất nhiên là không có dị nghị.

Trương Tử Tinh nhanh chóng chạy lại nói: “Các ngươi hai người đều là huynh đệ ta, một người là bạn tốt tri giao, một người là bằng hữu huynh đệ, xin nể mặt bạc này, nghe ta một lời. Lần này so đấu thì luận bàn là chính, để phân cao thấp, nhưng không thể gây tổn thương hòa khí. Sau trận đấu này, ân oán ngày xưa xóa bỏ, không được lại có tâm oán hận, không biết nhị vị có đáp ứng không?”

Chúng tiên vừa nghe, đều tán động biện pháp này tốt, Đa Bảo Đạo Nhân do dự một lát, nhìn ánh mắt chờ mong của Trương Tử Tinh cùng Viên Hồng, rốt cục cũng đáp ứng, Khổng Tuyên tất nhiên là không có dị nghị.

Hai người lúc này lấy một tòa tiên sơn cách Bích Du Cung khá xa làm chỗ tranh đấu. Trương Tử Tinh cùng chúng tiên thì tại xa xa mà xem.

Đa Bảo Đạo Nhận sau khi ổn định, hướng Khổng Tuyên nói: “Bây giờ cũng không so với ngày xưa! Năm đó ta hành công bạc nhược, bị ngươi nhân cơ hội ám tập, hút vào trong bụng, nhất thời không thể thoát ra. Hiện giờ ta liền ở tại chỗ này, có bản lĩnh người cứ đến nuốt ta thử xem!”

“Ngày ấy ta nuốt ngươi vào bụng, cũng là do ngẫu nhiên. Sau khi nuốt ngươi vào, tự thân cũng có trở ngại lớn, nếu thật muốn ám tập người, cần gì phải tốn công thôn phệ gây bất lợi cho mình?” Khổng Tuyên thản nhiên nói tiếp Lại nói, ngày đó ta thật là đuối lý trước ngươi, nhưng sau cũng bị ngươi cùng môn nhân đuổi giết mấy ngàn dặm. May mắn mới trốn thoát được. Nếu là như thế, hôm nay ta cho ngươi động thủ trước, trong vòng một nén nhang, ta chỉ thủ chứ không tấn công, tuyệt không có phản kích.

Đa Bảo Đạo Nhân xưa nay coi trọng mặt mũi, nghe được lời Khổng Tuyên nói, không khỏi giận dữ: “Hay cho một kẻ cuồng vọng! Cho dù tu vi ngươi tiến nhanh, đã lên cảnh giới huyền tiên thượng giai đỉnh, thì cũng chỉ cùng cảnh giới mới ta mà thôi. Sao sinh tự đại như thế ! Phải hiểu cho dù là tiên nhân cùng cảnh giới huyền tiên thượng giai đỉnh, chênh lệch mạnh yếu trong đó cũng là tương đối rõ ràng, ngươi tấn thăng huyền tiên đỉnh giải cảnh giới, chẳng qua mới hơn mười năm ngắn ngủi mà thôi, như thế nào có thể cùng ta so sánh? Đừng nói là thời gian một nén nhang. Chỉ cần một lần vận công, ta liền có thể đánh bại ngươi!”

Chúng tiên vừa nghe Đại Sư Huynh nói Khổng Tuyên này lạicũng là huyền tiên thượng giai đỉnh, đều lắp bắp kinh hãi, trong tiên thức nói nhỏ không ngừng------ hai vị huyền tiên đỉnh giai chiến đấu, xem như vạn năm khó gặp, làm cho người ta tràn ngập chờ mong.

Khổng Tuyên một bộ dạng thần định khí nhàn, trên mặt đất hạ một vòng tròn, nói: “Đã như thế, liền lấy một nén nhang làm hạn định. Nếu là ta rời khỏi vòng này. Là ngươi thắng: ngược lại, tất tính ta thắng, như thế nào?”

Ha người đều là huyền tiên thượng giai đỉnh, nếu là một bên có tâm tử thủ, một phương còn lại trong thời gian ngắn quả thật khó có thể công phá, Khổng Tuyên định gia thời hạn, cũng không phải là khinh thường Đa Bảo Đạo Nhân. Nhưng Đa Bảo Đạo Nhân tự cao tu vi còn hơn Khổng Tuyên nhiều, cho dù Khổng Tuyên đã đạt cảnh giới huyền tiên đỉnh giai, cũng không phải đối thủ hắn, thấy hắn tự tin như thế, trong lòng không khỏi thầm giận.

Đa Bảo Đạo Nhân biết hôm nay có Tiêu Dao Tử cùng chư vị đồng môn ở bên, không thể hạ sát thủ, nhưng có tâm dập tắt nhuệ khí Khổng Tuyên, nói :”Cứ theo biện pháp này đi! Chẳng ngươi với ta vốn có nhân quả ân oán, đấu không như vậy cũng không thú vị. Vậy đánh cá đi, ai thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện. Nội dung cụ thể không hạn chế. Thế nào?”

Khổng Tuyên suy nghĩ một chút, thống khoái đáp ứng liền.

Đa Bảo Đạo Nhân thấy hắn đồng ý. Cũng không day dưa nhiều nữa, một tay hướng tới Khổng Tuyên, bảy đạo ô quang từ trong tay bay ra, hợp thành vị trí thất tinh, đánh úp về phía Khổng Tuyên. Năm đó hắn bị Khổng Tuyên lấy khổng tước chân thân cắn nuốt, biết khả năng chân thân kia lợi hại, cho nên vừa lên liền lấy vũ khí lợi hại vô cùng là Thất Sát Kiếm công kích.

Tiên sơn kiên cố trên mặt đất bị thất kiếm dẫn dắt, nhất thời xuất hiện ra bảy cái rãnh thật sâu, ngay cả chúng tiên ở xa xa cũng có thể cảm giác được khí thế sắc bén của thất kiếm. Trương Tử Tinh xem tốc độ và cùng uy thế của Thất Sát Kiếm, mới biết ngày ấy Đa Bảo Đạo Nhân tranh đấu với mình, hóa ra là hạ thủ lưu tình, nếu như là toàn lực ứng phó, chính mình tuyệt đối vô pháp chịu nổi.

Sau lưng Khổng Tuyên hiện ra Ngũ Sắc Thần Quang, phân thàng thanh,hoàng,xích,bạch,hắc.(xanh, vàng, đỏ, trắng, đen). Chỉ thấy hắn đem hắc quang chuyển động, bảy đạo ô quang của Đa Bảo Đạo Nhân lập tức rơi vào hắc quang tiêu mất.

Đa Bảo Đạo Nhân ngày ấy bị Khổng Tuyên hút vào trong bụng, chưa từng chính diện giao thủ, chỉ nói đối phương khả năng cắn nuốt lợi hại, nào biết còn có thần thông như Ngũ Sắc Thần Quang, cư nhiên thoải mái mà để Thất Sát Kiếm bị thu mất. Đa Bảo Đạo Nhân âm thầm cảnh giác, không dám tiếp tục có tâm lý khinh thường, đột nhiên phóng suất sát chiêu pháp bảo đại trận, chỉ thấy trong nháy mắt Khổng Tuyên đã bị đủ loại pháp bảo vây quanh. Đối mặt với đại địch như Khổng Tuyên, Đa Bảo Đạo Nhân tất nhiên là không có bảo lưu, tất nhiên là toàn lực ra tay. Số lượng pháp bảo này, so với ngày đó đối phó Trương Tử Tinh, còn muốn nhiều hơn gấp đôi, uy lực cũng không thể so sánh nổi.

Ngay cả chúng tiên đang đứng xem cuộc chiến cũng cảm giác được áp lực cực lớn, đều vận ra tiên lực, bảo vệ thân hình, Trương Tử Tinh lo lắng Tam Tiêu bị thương nặng chưa lành, đi ra phía trước, bất động thanh sắc chắn trước người tam nữ. Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu liếc nhau, cũng không có lên tiếng. Bích Tiêu lại đem huynh trưởng Triệu Công Minh kéo lại đấy, muốn “đưa đẩy” không cho một ai đó thể hiện, làm như “trả thù” người mới rồi ở trong tiên thức nói lời lẽ khinh bạc.

Nào biết Trương Tử Tinh da mặt thật dầy, hướng Triệu Công Minh mỉm cười, lại không chút sứt mẻ. Triệu Công Minh không rõ ý tưởng, còn lầm tưởng vị đạo hữu này hướng chính mình tiếp đón, tất nhiên là không “ngáng đường” hắn ,nhẹ nhàng tránh khỏi tay Bích Tiêu, tiếp tục ngưng thần quan khán Khổng Tuyên cùng Đa Bảo chiến đấu. Bích Tiêu tức giận trở lại bên cạnh tỷ tỷ, hướng Trương Tử Tinh liếc mắt hờn dỗi, không hề để ý tới hắn nữa.

Trương Tử Tinh cũng đem lực chú ý trở lại giữa sân, quan sát cuộc chiến, Đa Bảo Đạo Nhân ra tay cực nhanh, pháp bảo đại trân trong nháy mắt đã bố trí hoàn hảo. Đa Bảo Đạo Nhân đang muốn phát động tổng tiến công, nào biết sau lưng Khổng Tuyên ngũ sắc quang mang đại thịnh, không đợi pháp bảo phát huy uy lực, liên đem xoát rơi xuống, lại làm tất cả biến mất. Đa Bảo Đạo Nhân kinh hãi, vội vàng thúc dục pháp bảo công kích, nhưng Ngũ Sắc Thần Quang cuả Không Tuyên thuộc loại ”Không thể giảng lý”, mặc người muốn công kích cũng không công được, cùng lúc mất liên lạc

Chỉ thấy Ngũ Sắc Thần Quang lóng lánh, pháp bảo đầy trời nhanh chóng trôi đi, cuối cùng biến mất không thấy, Triệt Giáo môn nhân đang xem phải nghẹn họng nhìn trân trối. Đa Bảo Đạo Nhân chấn động, pháp bảo này đều là hắn tự tay luyện chế, uy lực tuy rằng không bằng Phiên Thiên Ấn là hậu thiên Linh Bảo, nhưng cũng sẽ không kém nhiều lắm, hơn nữa pháp bảo số lượng rất nhiều, thuộc tính công kích cùng hình thức các loại cũng không giống nhau, thông qua đại trận để kết hợp cùng một chỗ, theo một ý nghĩa nào đó, lực công kích còn hơn xa Phiên Thiên Ấn. Nhưng mà hiện giờ gặp Khổng Tuyên này, cũng không biết dùng thần thông gì, lại đều toàn bộ bị thu mất không có ngoại lệ.

Đa Bảo Đạo Nhân trong lòng kinh hãi, cảm thấy khó có thể hình dung :Năm đó khi gặp Khổng Tuyên, mới chỉ gần đến huyền tiên trung giai đỉnh, ngắn ngủi mười mấy năm, lại có thể nhảy vọt tới tận huyền tiên thượng giai đỉnh, hơn nữa theo lực lượng được bộc lộ đến giờ, còn ẩn ẩn trên cả hắn là Triệt Giáo đệ nhất huyền tiên.

Tuy nói chính là luận bàn tính chất so đấu, nhưng Đa Bảo Đạo Nhân tự nghĩ cùng Khổng Tuyên năm đó có ân oán, hiện giờ lại có nhiều đồng môn ở bên, tất nhiên là không thể để yếu đi danh dự Đại sư huynh, lập tức không chút do dự, đem pháp bảo mạnh nhất là Lạc Thư xuất ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook