Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 204: Cửu Đỉnh! Vi Phiền Đích Chân Diện Mục
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Bản thân Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên đã rất lợi hại, thêm nữa gần đây hắn còn lĩnh ngộ được vô sắc thần quang hợp nhất, cho dù là Gia trì thần xử của Chuẩn Đề cũng có thể thu lấy, nhưng trong thế giới Phong thần đầy rẫy pháp bảo này, ngươi không có bảo bối trong tay, bất kể là lực công kích hay phòng ngự đều thiệt thòi so với người khác rất nhiều.
Không thể mỗi lần đều phải ưỡn ngực ra đỡ đòn của đối phương chứ? Có rất nhiều lúc pháp bảo là chỗ quyết định thắng bại, cho dù là thánh nhân cũng không ra ngoài quy tắc này.
Khổng Tuyên đấu với Chuẩn Đề một trận xong, đã biết được chênh lệch giữa mình và thánh nhân cùng điểm yếu của mình, mà không có pháp bảo chính là một trong những điểm yếu đó. Vũ vương cửu đình là vật thần dị, cũng không biết là vị tiên nhân nào tặng cho Đại Vũ. Tuy nói danh khí cửu đỉnh không bằng một số pháp bảo đỉnh cấp trong Phong thần, nhưng hẳn cũng không tầm thường, từ việc nó có thể trấn áp đất đai cửu châu kia là có thể thấy được.
Khổng Tuyên vốn đã có tính toán tìm pháp bảo cho riêng mình, nhưng thấy Trương Tử Tinh “nhiệt tình” quảng cáo như vậy, cũng không tiện chối từ, gật đầu đồng ý, hắn cũng không nói lời khách sáo hay cảm kích gì – huynh đệ với nhau, đâu cần nhiều lời.
Vũ vương cửu đỉnh giờ đang bị Chu thiên tinh thần đại trận trấn áp, do sự cố Hỉ Mị lần trước, Chu thiên tinh thần đại trận đã phát động, ép nó ngưng lại là không có khả năng, trừ khi tán đi đại trận, khiến nó mất diệu năng. Tán đi đại trận có hai cách, một là chiếu theo ảo diệu của trận pháp cùng bí thuật của Vu gia, từ từ thu lực lượng của đại trận vào trận nhãn, ngày sau có thể sử dụng lại, nhưng làm vậy sẽ mất công sức vài ngày; phương pháp thứ hai là Vu Phiết tự xuất thủ, mạnh mẽ phá tan trận nhãn, hủy đi đại trận.
Như Vu Phiết nói, phong ấn Cửu đỉnh cần phải có máu huyết của con cháu Hạ Vũ mới có thể mở được, mà mở phong ấn xong người khác cũng không thể sử dụng. Như Trương Tử Tinh xem xét, đây là một loại cấm chế đặc thù mà thôi, mới tu vi Huyền tiên thượng giai đỉnh phong của Khổng Tuyên hẳn là có biện pháp xử lí, chỉ ngại là sẽ tổn hao không ít khí lực thôi.
Với tình huống của Khổng Tuyên bây giờ, vẫn phải nhanh chóng khôi phục thương thế mới đúng, dù sao Cửu đỉnh kia đã là vật trong túi, nhất thời không vội vã gì. Cho dên Trương Tử Tinh dặn dò Vu Phiết, sử dụng phương pháp thứ nhất, dùng bí thuật từ từ thu liễm trận pháp.
Từ lần bị Hỉ Mị truy sát đấy, ngoài Thương Thanh Quân chạy đến trang viện của Vu Phiết còn có Vi Viện con gái thượng đại phu Vi Phiền, đúng là một chuyện bất ngờ. Vu Phiết suy nghĩ hồi lâu, quyết định nhận Vi Viên làm đệ tử truyền cho y thuật, một là vì Vi gia đời đời là trung lương, cùng tiên tổ Vu gia là chốn thâm giao, giờ Vi Phiền cũng là lưỡng triều nguyên lão, lại nguyện vì Đại Thương mà bẩm cáo chuyện nhi tử thân sinh phản nghịch, tiết lộ âm mưu của Viêt Vương Vi Tử Khải, lập đại công trong lần tế đàn bạo loạn, có thể thấy được lòng trung thành; hai là bản thân Vi Viện cũng tinh thông y thuật, tư chất phi phàm.
Vi Viện quả thật rất có thiên phú y học, năng lực học tập cũng rất nhanh, thêm nữa cô này ngoan ngoãn đáng yêu, khiến Vu Phiết hết sức hài lòng, định mang toàn bộ sở học ra truyền thụ.
Trên sự thật, từ lúc biết Thiên tử có biện pháp phá giải cửu đỉnh, Vu Phiết cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Giờ hắn tu vi đã mất, không còn lực bảo hộ cửu đỉnh nữa. mà từ góc độ khác, cửu đỉnh này cũng là vật trói buộc cả gia tộc họ Vu, nếu Thiên tử có thể thu lấy, không chỉ có thể sử dụng được kỳ vật, còn giúp con cháu hậu nhân ngày sau không cần đời đời ẩn né nữa, thực là lưỡng toàn tề mỹ.
Hắn làm theo lời Thiên tử phân phó, dùng bí thuật thu liễm Chu thiên tinh thần đại trận, uy lực của trận pháp từ từ giảm bớt từng ngày, giờ chỉ còn vài hôm nữa là sẽ hoàn toàn thu xong.
Đang lúc giải trừ Chu thiên tinh thần đại trận, sơn trang cũng mất đi khả năng phòng hộ. Vì đề phòng vạn nhất, nhất là e Cửu đầu Trĩ Kê Tinh kia quay lại, Trương Tử Tinh đặc ý nhờ Khổng Tuyên bố trí một trận pháp cấm chế quanh sơn trang, nếu kẻ nào cố ý xông vào, cho dù có tu vi Kim tiên cũng đừng mong phá được. Huống chi trên cửu đỉnh còn có cấm chế của Đại Vũ, nếu không phải là hậu duệ của nhà Hạ cũng không cách nào mở được.
Sắc trời dần tối, Vu Phiết đang trong trang viện chế dược, bỗng thấy Vi Viện tới bái kiến, đằng sau còn có hai gã nam tử tướng mạo xa lạ, một nam tử trung niện trong đó ôm ngực, sắc mặt lộ vẻ thống khổ, người còn lại xem tuổi vẫn còn rất trẻ.
Vu Phiết chau mày nói: “Viện nhi, vi sư không phải đã dặn không được dẫn người ngoài vào trang mà?”
Vi Viện lắc đầu nói: “xin sư tôn thứ tội, bọn họ đây là người nhà đệ tử. Vị này chính là gia phụ, còn đây là đệ đệ Vi Thu. Chỉ vì gia phụ có bệnh, đệ tử học nghệ không tinh không cách nào trị nổi, cho nến mới to gan dẫn vào biệt viện, xin sư tôn thi diệu thủ cứu trị cho gia phụ con”.
Vu Phiết nghe ra là phụ thân Vi Viện, nhìn Vi Phiền một cái khẽ thi lễ: “thì ra là Thượng đại phu đương triều, thảo dân Vu Phiết thực thất lễ!”.
Ngữ khí Vu Phiết có phần lãnh đạm, người ngoài nhìn vào lập tức có thể thấy câu “thất lễ” kia chỉ là khách sáo, hẳn Vu Phiết chỉ là nể mặt đệ tử Vi Viện mà nói vậy.
“Ngày trước nhờ thần y không chê thu tiểu nữ làm đệ tử, ta cũng muốn đăng môn cảm tạ, nhưng Viện nhi nói thần y không thích gặp người ngoài nên không dám quấy nhiễu”, Vi Phiền làm quan nhiều năm, sao không nhìn ra vẻ lãnh đạm của Vu Phiết, cũng không tức giận, mà ngược lại nhịn đau hoàn lễ nói: “chỉ vì gần đây ta tật bệnh trở nặng, đau đớn không chịu nổi cho nên mới tới quấy nhiễu, cũng không có thông báo qua với thần y, xin ngài lượng thứ”.
Vu Phiết thấy hắn không giống kẻ ỷ quyền thế khinh người mà rất có lễ phép, ngữ khí cũng không lãnh đạm nữa: “đã đến thảo trang của ta liền là khách nhân. Chỉ có điều, thảo dâng đang muốn luyện dược, dược này có độc tính cực mạnh không có lợi cho người tới gần. Chờ ta chẩn trị xong, mời đại nhân mau mau rời đi để tránh bất trắc”.
Câu này của Vu Phiết rõ ràng là muốn Vi Phiền mau ly khai để tránh sinh biến. Vi Phiền cung kính đáp: “đã là ý của thần y, ta tất nhiên xin nghe theo”.
Vu Phiết lập tức mời Vi Phiền vào ngồi, hỏi tình trạng hắn, Vi Phiền chỉ nói bị đau tim khó nhịn, Vu Phiết không cách nào tìm ra đầu mối gì từ câu trả lời như vậy, lập tức cầm lấy tay hắn xem mạch.
Không bao lâu, Vu Phiết đột nhiên biến sắc nói: “mạch của đại nhân tuy đập nhanh, nhưng không có gì không ổn, vì sao….”
Lời còn chưa dứt, tay đã bị nắm chặt, bị Vi Phiền lật ngửa bắt lấy, không cách nào tránh thoát, đồng thời trên cổ đã bị một thanh trường kiếm băng lãnh kề vào, thanh kiếm chính nằm trong tay đệ đệ Vi Viện là Vi Thu kia, chỉ nghe Vi Phiền cười nói: “Vu thần y quả nhiên cao minh, ta đúng là không có bệnh gì, hôm nay tới đây chỉ muốn cầu thần y lấy một vật mà thôi”.
Vu Phiết tính cảnh giác rất cao, lập tức nghĩ đến một khả năng đáng sợ, lập tức bất chấp thanh kiếm kề cổ, kêu lớn: “hộ vệ ở đâu? Mau mau tới bắt tử tặc!”.
Thế nhưng, hộ vệ ngày thường rất cẩn thận chức trách lại không thấy đâu, Vu Phiết nhìn nụ cười trên mặt Vi Phiền, trái tim liền trầm xuống.
“Thần y không cần hao tổn khí lực, Viện nhi đã sớm phục thuốc cho mấy hộ vệ kia, khiến bọn chúng mất đi lực chiến đấu, rất dễ dàng bị ta xử lý. Mà xét ra, y dược của Viện nhi tăng mạnh như vậy, thực còn phải đa tạ thần y chỉ điểm”.
Vu Phiết đưa mắt nhìn Vi Viện đứng sau Vi Phiền, ánh mắt hiện một tia đau đớn, quay lại căm hận nhìn Vi Phiền: “ngươi thực là to gan!, dám giết đi mấy hộ vệ kia, ngươi có biết lai lịch của bọn họ là gì không?”
Vi Viện cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt Vu Phiết. Vi Phiền lộ vẻ không thèm quan tâm, thả tay Vu Phiết ra, đứng dậy nói: “sao ta lại không biết lai lịch bọn chúng? Ngài không cần ôm ý nghĩ cầu may muốn kéo dài thời gian. Mấy ngày nay Viện nhi tới đây học dược, ta đã sớm sai người tìm hiểu bố trí nơi này, cho dù Thiên tử bố trí người tại phụ cận cũng đã bị ta giết sạch”.
Sắc mặt Vu Phiết càng âm lãnh, chậm chạp hộc ra một câu: “ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Vi Phiền ha ha cười lớn: “ta là người nào thần y không cần biết. ngài chỉ cần biết trong trang viện này có thứ đồ ta muốn là được!”. “Vật kia dù cho ngươi, ngươi cũng không thể sử dụng”, Vu Phiết ngoài miệng đối đáp, trong lòng lại cấp tốc suy tư đối sách, lão tuyệt không sợ chết, nhưng sợ là Cửu đỉnh vì mình vô ý mà rơi vào tay giắc, khiến Vu gia trở thành tội nhân của cả Đại Thương.
Vi Phiền vẫn giữ nụ cười trên mặt: “cái này không cần thần y lo lắng, thần y chỉ cần giúp ta hủy đi trận nhãn này là được”.
“Ngươi làm sao biết được chuyện trận nhãn?”, trái tim Vu Phiết càng nhảy lên kịch liệt, trừ Đương kim thiên tử cùng mấy vị huynh đệ của người, hắn chưa từng lộ bí mật Cửu đỉnh cùng Chu thiên tinh thần đại trận này cho ai, cho dù là nữ đệ tử Vi Viện lúc trước tín nhiệm như vậy cũng không nói, tên Vi Phiền này làm sao biết được?
Vi Phiền lãnh đạm nói: “ta tự có biện pháp, ngài đâu cần hỏi nhiều vậy? Vu thần y, không nên kéo dài thời gian nữa, nếu ngươi không chịu hủy đi trận nhãn, ta chỉ đành giết ngươi tránh hậu hoạn”.
Vu Phiết hoàn toàn bình tĩnh lại, không chút nào sợ sệt cái chết đang uy hiếp, hừ lạnh nói: “thì ra ngươi chính là dư nghiệt Hạ triều, tính ra tử tế, không ít tổ tiên ngươi chính đã chết trong đại nhận này đâu, khó trách ngươi biết được việc trận nhãn tồn tại. Ta chỉ không rõ, Vi gia đời đời hiệu trung Đại Thương, từ lúc nào đã biết thành trảo nha của dư nghiệt Hạ triều?”
“Vu gia từ thời Vu Hiền, vì thủ hộ cửu đỉnh mà không ra làm quan, ẩn thân canh giữ. Nếu không có chuyện Cửu đỉnh, ta còn phải xưng ngươi Vu đại nhân a”, thần sắc Vi Phiền như giễu cợt: “nói cho ngươi cũng không sao, cho ngươi chết khỏi làm quỷ hồ đồ. Từ tiên quân Lộc Chúc năm xưa thất bại, tổ tiên ta đã tính kế, ngầm tráo trẻ sơ sinh vào trong nhà trọng thần, sau mưu đoạt quyền kế vị, nhà ta chỉ là một trong số đó thôi, cho nên ta mới có thể mượn danh nghĩa Vi gia, ngầm tiến hành đại sự”.
Vu Phiết thầm kinh hãi, nói như vậy chẳng nhẽ còn có dư nghiệt nữa sao?
“Chớ có lải nhải nữa, thần y ngươi nếu muốn toàn mạng, mau theo lời ta dẹp trận nhãn đi, ta xét tình thầy trò của Viện nhi với ngươi, tha cho ngươi một mạng”.
“Chỉ trách ta đã già mắt hoa tai kém, nhận người bất minh, cuối cùng dẫn sói vào nhà, thu kẻ độc phụ này làm đồ đệ!”, Vu Phiết nghiến răng nói: “muốn giết thì giết đi, chớ có nhiều lời!”.
“Xem ra không cho ngươi nếm chút khổ cực, còn không biết nghe lời a”, Vi Phiền thấy Vu Phiết không hề sợ hãi, đưa mắt nhìn Vi Thủ, ý bảo trước chém đứt một tay hắn đã.
Vi Thu đang muốn động thủ, bỗng thấy Vu Phiết liều mạng bắt lấy thân kiếm như muốn giật lại, hắn vội vàng xoay cổ tay, lưỡi kiếm sắc bén thức thì hớt luôn bốn ngón tay Vu Phiết, máu chảy ròng ròng. Tại lúc đứt ngón tay đó, một cánh tay khác của Vu Phiết lấy từ tỏng ngực ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào bụng Vi Thu. Vi Thu không ngờ Vu Phiết trông già nua vậy, công lực lại không còn mà vẫn mạnh mẽ như vậy, không kịp phòng ngự, tức thì trúng chiêu, ôm ngực lảo đảo ngã xuống.
Biến cố này khiến Vi Phiền và Vi Viện kinh hãi. Vu Phiết nhịn đau cầm trường kiếm lên xông về phía Vi Phiền. Vi Phiền một bên tránh né, một bên hô lớn gọi vũ sĩ bên ngoài vào. Vu Phiết biết nếu để bọn chúng xông lại, mình tất nhiên không còn cơ hội giết chết tên dư nghiệt tiền triều này, lập tức bất chấp giơ kiếm đâm mạnh một cái.
Vi Phiền thấy thế kiếm hung mãnh, trong lòng sợ hãi, một giây không cẩn thận đã bị đâm trúng cánh tay, lập tức hoảng hốt lui lại vài bước, tóm lấy Vi Viện đang quỳ gần đó xem thương thế Vi Thu, ngăn lấy một kiếm trí mạng của Vu Phiết.
Vi Viện không ngờ phụ thân lại độc ác đến vậy, dùng ánh mắt khó tin nhìn vết máu loang dần trên ngực mình, từ từ ngã xuống. Vu Phiết cũng kinh hãi, đang muốn tiếp tục truy sát Vi Phiền, bỗng thấy một cơn đau đớn vô cùng từ trên lưng truyền lại, đã bị tiễn nỏ bắng trúng. Thì ra võ sĩ Vi Phiền mang tới đã xông vào cửa, phát tên cứu lấy Vi Phiền.
Lực đạo của nỏ tiễn này rất mạnh, cơ hồ xuyên qua thân thể. Vu Phiết vốn đã bị trong thương từ trước, máu huyết còn đang rơi, chỉ dựa vào một cỗ dũng khí mà duy trì. Nay bị trúng đám tên này, tức thì không còn chút lực lượng, đưa ánh mắt căm hận nhìn Vi Phiền, bước lên hai bước, cuối cùng chịu không nổi ngã ầm xuống đất.
Vi Phiền kinh hãi chưa qua, đưa mắt nhìn thi thể Vu Phiết, để võ sĩ giúp mình bao lấy vết thương, căm hận chửi một câu: “lão già điên, ngươi tưởng ngươi chết là ta không có cách phá trận sao?”
Lúc này, đầu mục võ sĩ lại gần báo: “đại nhân, công tử đã mất rồi. Viện tiểu thư thương thế rất nặng, nếu không màu tìm y sĩ chẩn trị, chỉ sợ…”
Da mặt Vi Phiền giật giật vài cái, cắn răng nói: “không cần lo công tử và tiểu thư vội, các ngươi mau lui ra, cẩn thận canh trước cửa trang viện, không cho phép tên nào lại gần”.
Võ sĩ đầu mục đưa mắt nhìn Vi Viện một cái, không dám nhiều lời, vội vàng rút người ra ngoài. Vi Phiền lấy ra một viên châu màu đỏ máu, ước chừng to nửa nắm tay, cũng không biết thi thủ thuật gì, viên châu từ từ sáng lên. Vi Phiền một bên quan sát viên châu, một bên di động vị trí, không thèm nhìn xác chết nhi tử cùng con gái đang thoi thóp một cái.
Tại lúc đến gần một vị trí trong biệt viện, huyết châu kia càng sáng mạnh. Vi Phiền biết đã tìm đúng nơi, lấy ra một cái búa nhỏ màu vàng kim ra, tiếp tục đi về phía trước, huyết châu kia giờ đã phát ra ánh sáng chói lóa, mà Vi Phiền cũng thấy cảnh vật trước mặt biến ảo, đổi thành bầu trời đầy tinh tú tinh vân.
Tràn ngập không trung là những khỏa tinh cầu lớn nhỏ, mang theo ánh sáng lấp lánh đẹp mắt cùng đầy nguy hiểm. Vi Phiền tuy biết đây chỉ là tàn trận của Chu thiên tinh thần đại trận, nhưng cũng không tránh khỏi khẩn trương sợ hãi. May hắn còn biết làm sao ứng phó, lập tức ném cái búa nhỏ trong tay lên không trung. Lập tức thấy tinh tú đầy trời đột nhiên ngừng chuyển động, từng khỏa mang theo hỏa quang bốc cháy rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.