Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 318: Đâu Nghễ Hoàn! "Ngôi sao" lấp lánh chiến trường vô hình

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Hành cung Đông hải đã hoàn thành, hành cung lấy đảo Hiên Chung làm trung tâm tỏa ra các đảo nhỏ phía ngoài. Đông Hải long vương Ngao Quảng năm đó vì muốn lấy lòng hắn mà đã dâng lên chỗ bảo địa trên biển này, quả thực đã phát huy tác dụng rất lớn.

Phía ngoài Hiên Chung đảo bố trí Thái Thanh kỳ hóa thành Thái Thanh âm dương trận của Lão tử tặng cùng hàng loạt vũ khí phòng ngự công nghệ cao. Dưới lòng đất của hành cung còn có cả phòng thí nghiệm bí mật cùng một phần quân sự của Trương Tử Tinh, bộ phận lực lượng này tạm thời đặt trong tuyệt mật, bây giờ còn chưa thể để bị phát hiện được.

Toàn bộ thị nữ trong hành cung đều là sinh vật nữ chiến sĩ, có thể trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của hắn, đồng thời còn án theo thuộc tính mà phân ra canh gác, phục vụ, chữa trị các loại nhiệm vụ. Trong hành cung đặt rất nhiều phương tiện cao cấp như máy tính trí năng cùng các hình thức trao đổi thông tin. Có những máy móc đó mà đám Khương Văn Sắc không hề cảm thấy buồn chán, lại còn có thể liên lạc từ xa với Trương Tử Tinh, Thương Thanh Quân, rất tiện lợi.

Trên những đảo nhỏ quanh Hiên Chung đảo là những tộc nhân Ma thần từ khắp nơi tụ tập lại nghe theo an bài của Quý Thắng con trai Phi Liêm.

Trước lúc bế quan ba tháng, Hình Thiên từng cùng Trương Tử Tinh đến đây nói rõ thân phận của thiên tử lẫn ân thu dụng Ma thần tộc, sau đó thỉnh Trương Tử Tinh chứng minh mình có vô thượng ma thể cùng toàn bộ tộc nhân. Ma thần tộc nhân vốn phiêu bạt khắp nơi, nay có được một chỗ có thể ở lại phát triển dĩ nhiên vô cùng cảm kích, hơn nữa Trương Tử Tinh mang vô thượng ma thể mà lại không hề lộ ra khí tức cường đại của Ma thần khiến toàn tộc đều cho rằng hắn chính là thượng cổ ma thần chuyển thế, là người dẫn dắt Ma tộc thoát khỏi nguy cơ diệt tộc cùng phát triển thịnh vượng nên lập tức cùng nhau hướng về Trương Tử Tinh tuyên thệ thuần phục.

Vì Trương Tử Tinh đã đáp ứng Hình Thiên cùng Phi Liêm cấp cho tộc nhân Ma tộc một chỗ sống yên ổn, đồng thời không bị dính dáng đến chiến sự, sở dĩ Trương Tử Tinh nhận lời Hình Thiên làm người đứng đầu Ma tộc cũng chính là để có thể mượn lực Ma thần tộc bảo vệ Hiên Chung đảo.

Sau khi Trương Tử Tinh mang theo chúng nữ tới Hiên Chung đảo liền cấp tốc phân chia nhiệm vụ. Hiên Chung đảo do hai vị trưởng lão Liên Bích, Đồ Liệu còn sống của Ma tộc tọa trấn, đồng thời chọn một nhóm cao thủ trong tộc làm thủ vệ phía ngoài, phụ trách công tác an ninh trên đảo. Liên Bích trưởng lão là nữ nhân, túc trí đa mưu, làm việc quyết đoán; Đồ Liệu là lính của Xi Vưu trước đây, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, thực lực bất phàm.

Những việc sinh hoạt của Ma thần tộc hằng ngày do Quý Thắng giải quyết, nếu có vấn đề gì mới xin chỉ thị của Liên Bích cùng Đồ Liệu trưởng lão, nếu vẫn không thể giải quyết sẽ do Liên Bích báo cáo ba vị nương nương trong cung, nhờ pháp bảo xin ý kiến của Trương Tử Tinh ở xa.

Đồ Liệu nghe tin Đông tề có chiến tranh, vì Xi Vưu cùng lão có quan hệ sâu đậm nên chủ động xin mang theo vài gã hảo thủ tới Đông tề tham chiến trước. Trương Tử Tinh suy tính một lúc, thầm nghĩ có thêm Đồ Liệu không những khiến sức mạnh của Nguyệt cơ tăng cường thêm nhiều mà còn có thể yên tâm hơn về an toàn của nàng bèn lập tức chấp nhận thỉnh cầu của Đồ Liệu.

Sau khi chỉ cho đám Khương Văn Sắc cách sử dụng vài thiết bị đơn giản trong cung rồi Trương Tử Tinh mang theo Hạm Chi quay về Triều Ca. Ham Chi vừa ở cùng Thương thanh quân vài hôm thì Nữ bạt cũng quay về Triều ca từ Đông tề. Hạm Chi liền cùng Nữ bạt từ biệt Trương Tử Tinh, đi khắp nơi thu thập dược liệu luyện đan.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã vào vụ thu hoạch, dưới sự cần cù công tác của Trương Tử Tinh „Hồng lâu mộng“ của Long Cát công chúa rốt cục kết thúc. Long Cát công chúa đối với kết thúc bi kịch không ngừng ca thán, Trương Tử Tinh lại mang một vài đoạn bình luận về Hồng lâu mộng của các danh gia đời sau ra giảng khiến cả Long Cát công chúa lẫn Bích Vân đồng nhi đều cảm thấy mới mẻ, mỗi lúc đối chiếu cùng nguyên tác càng cảm thấy ý vị vô cùng, dường như nhìn thấy vô số nhân vật đang sinh động xuất hiện trước mặt.

Ngoài việc đảm nhiệm làm bình thư tiên sinh Trương Tử Tinh còn thường bớt thời gian mang theo chủ tớ Long Cát công chúa đi dạo quanh đó giải sầu, hoặc hợp tấu tiêu cầm, thanh nhàn vô cùng. Dần dần, trong lòng Long Cát công chúa đã mơ hồ có chút tình cảm khác thường, chỉ mấy ngày không gặp nhau cả hai đều không thể kìm được nỗi nhớ. Theo thời gian trôi qua vẻ lạnh lùng trên mặt Long Cát công chúa từ từ biến mất, nụ cười cũng nhiều hơn, Bích Vân còn lén nói cho Trương Tử Tinh rằng từ khi nàng phục vụ Long Cát công chúa chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ như vậy.

Theo kết thúc của Hồng lâu mộng mà giấc mộng phát tài của hai vùng Tây, Bắc cũng tới lúc chung kết. Nguyên văn Trương Tử Tinh nói rằng :“Lãi ròng nhiều tiền như vậy rồi cũng phải bỏ ra một chút chứ. „ Ngày đó, Cơ Đán vội vã đi lên trước mặt toàn bộ quần thần báo cáo với Cơ Phát một tin tức không ổn. Cơ Phát cùng Khương tử nha còn chưa nghe xong mặt đã đại biến.

Thì ra chuyện là vậy : hoàng hậu Thương thanh quân nghe nói vì sở thích của mình mà khiến bút Tử hào, Tuyết quang chỉ cùng Tây đào lan tràn, giá cả tăng mạnh; ảnh hưởng thương nghiệp lưu thông, tạo thành lãng phí. Thương thanh quân tự nhận lỗi với thiên tử đồng thời lấy mình làm gương, không hề sử dụng cả ba thứ kia nữa dể tránh thiên tử phải bận tâm lấy lòng nàng mà ảnh hưởng đến quốc gia đại sự.

Trong triều với Tỷ Can, Vi Tử dẫn đầu các đại thần sau khi biết việc đó đều tán thưởng hoàng hậu hiền lương cùng nhau tiến lên can gián, khuyên bảo thiên tử hiện thời không phải là lúc hưởng lạc, mê muội đi ý chí mà phải lấy quốc sự làm trọng. Thiên tử từ trước đến nay đều luôn biết nghe lời phải, liền theo ý kiến các đại thần, còn ban ra một đạo chiếu thư thừa nhận sai lầm của mình đồng thời để thể hiện quyết tâm đã kêu gọi cả nước cấm sử dụng ba thứ kia, đồng thời thuận tiện ban hành một vài chính sách có lợi cho bách tính.

Vốn giá ba thứ kia đã bị nâng lên cực điểm, lại cũng không phải là thứ không thể thay thế, quyết định này vừa ra toàn dân trên dưới đều cùng tán thưởng. Thiên tử thập phần hiểu thấu bách tính, rất đông bình dân vì chế tạo bút Tử hào nên nuôi dưỡng loại thỏ lấy lông cũng được thương nhân thu mua hết với giá cả vừa phải, chế thành thịt khô để làm quân lương.

Nhưng tin tức này đối với nam bắc hai vùng mà Cơ Phát quản lý tựa như tiếng sét giữa trời quang. Ngay lập tức giá cả của Tây đào cùng Tuyết ma xuống dốc không phanh, vô số nơi sản xuất Tây đào đều đóng cửa, khắp núi đồi đều trắng xóa Tuyết ma, cả vốn cũng mất trắng.



Những việc đó thì thôi, đáng sợ nhất chính là thiếu lương thực.

Không thiếu mới là lạ! Vốn đất trồng lương thực đã bị mọi người trồng Tây đào hoặc Tuyết ma, cho dù có một bộ phận nhỏ nông dân thu hoạch lương thực nhưng chỉ như muối bỏ biển, không thể phân chi đủ cho cả hai vùng Tây, Bắc.

Kho Tam Tế của Tây kỳ còn có một ít tồn lương nhưng năm nay biên chế quân đội của Tây kỳ tăng thêm quá nhanh, tiết kiệm lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì – nếu muốn giải quyết chuyện này Cơ Phát chỉ có thể cắt giảm số quân đội đang chuẩn bị tranh hùng thiên hạ nhưng điều đó chắc chắn là nghìn nghìn lần không thể.

Cũng may cơn lốc „Tam bảo“ lần này đã khiến thương gia hai vùng kiếm được không ít tiền lãi, dùng tiền mua lương cũng vẫn có thể tạm tính là một cách khả dĩ.

Ngay khi Cơ Phát cùng Khương tử nha chuẩn bị áp dụng hành động khẩn cấp, chạy tới Đại thương mua lương thực thực phẩm thì thiên tử lại ban bố một mệnh lệnh khác khiến hy vọng duy nhất cũng bị hủy diệt vô hình. Mệnh lệnh đó chính là – cấm vận mậu dịch!

Tuyệt không cùng nghịch tặc thông thương, phong tỏa mậu dịch!

Phong bế các con đường đi Tây, Bắc, nghiêm cấm bất kỳ thương đoàn nào ra vào, đối với bình dân cũng không cho phép qua lại. Thương nhân trong Đại Thương chỉ được phép buôn bán trong nội địa, không được ra khỏi biên cảnh, nếu vi phạm tru di ba tộc.

Đồng thời, Du hồn quan cùng Tam sơn quan cũng bị phong tỏa. Chư hầu hai vùng Đông, Nam nếu muốn vào giao dịch trong Đại Thương phải tuân theo một loạt quy định nghiêm ngặt, hơn nữa phải được thừa tướng Mại Bá đồng ý cùng số lượng hạn chế và tại một địa điểm do triều đình chỉ định. Đối với đông bá hầu Khương hoàn sở không tuân thánh chỉ, xâm phạm lãnh địa của Nguyệt phi nương nương cũng bị áp dụng một số chế tài kinh tế tương ứng.

Cơ Phát cùng Khương tử nha giờ mới tỉnh ngộ, thì ra tất cả đều là âm mưu của địch nhân! Bắt đầu từ khi sở thích của Thương Thanh Quân được truyền ra rồi thiên tử đi đầu, dẫn dắt dân chúng Đại thương lưu hành tam bảo, tiện đà dẫn phát lợi nhuận kếch xù trong thương nghiệp khiến hai vùng điên cuồng nuôi trồng Tây Đào, Tuyết Ma mà bỏ phế canh tác. Cuối cùng là hành động từ bỏ tam bảo cùng cấm vận mậu dịch hôm nay đều là những hành động trong một âm mưu lớn!

Kỳ mưu dựa vào thương nghiệp mà tấn công địch nhân quả thực chưa từng nghe thấy! Hơn nữa hiệu quả cực cao, tầm ảnh hưởng cực xa, hơn xa quân đội mà không mất một binh lính nào nhưng vẫn có thể phá hủy kinh tế cùng sinh kế của hai vùng Tây, bắc. Thế cục hai vùng cũng đồng thời bị đảo loạn.

Dù Khương Tử Nha có tự tin vào tài mưu lược cũng không thể không rùng mình, trong đầu bỗng hiện ra thân ảnh oai hùng lỗi lạc kia, nỗi sợ hãi trong lòng càng mạnh : mãnh hổ cho dù đang ngủ cũng vẫn là mãnh hổ. Càng đáng sợ hơn là, mãnh hổ hiện nay đã tỉnh!

Kỳ thực, Khương Tử Nha vẫn không biết--- gã mãnh hổ kia kỳ thực chưa từng ngủ .

Đối diện với tình thế khẩn cấp, Cơ Phát cũng đành chịu, cơn lốc trồng Tuyết Ma cũng xuất phát từ sự ngầm chấp thuận của hắn, cứ tưởng rằng có thể tích trữ một chút quân phí mà không ngờ đã bị đối phương đánh một đòn đau đến vậy. Nghĩ lại lời khuyên bảo không nên bỏ phế canh tác của Khương Tử Nha lúc đầu không khỏi hối tiếc. Nhưng hối hận cũng đã vô dụng, mấu chốt là phải nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết vấn đề thiếu lương, nếu không hậu quả sẽ càng không thể tưởng được.

Biện pháp của Khương Tử Nha là : vừa tận lực thu gom các loại hoa quả, các món ăn dã vị dùng trong lúc này, vừa tìm mua lương thực, đồng thời phái người bí mật tới phía Đông, Nam gom góp lương thực.

Nhưng lương thực hai vùng vốn đã khan hiếm, thứ gì có thể ăn thì đã sớm dùng hết rồi, đâu còn tới lượt Cơ Phát thu gom ? Mà nghiêm lệnh cấm vận mậu dịch càng khiến thương nhân thu mua lương thực không thể làm gì. Về phần lương thực của Đông, Nam hai vùng đã sớm bị Phú quý thương hiệu bí mật thu mua với giá thấp hết sạch mang về Đại Thương, đã không còn chút lương thực dư thừa nào để bán ra.

Trong lúc nhất thời giá lương tăng vọt mà còn không có để bán, dù có tiền cũng không thể mua được. Đám chủ nô đều chỉ buộc chặt thắt lưng, còn chịu đói chủ yếu là bình dân cùng nô lệ, người chạy trốn rất nhiều, mà chính sách của Đại Thương lại chỉ được phép vào mà không thể đi ra, nếu tới được trong vùng Đại Thương có lẽ còn được chia đất và tự do. Vì thế, Cơ Phát đặc mệnh quân đội gác kỹ yếu đạo, tàn nhẫn đồ sát người bỏ trốn.

Nhưng dưới thủ đoạn cưỡng chế máu tanh nên nguy cơ không những không thể giải quyết mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bất luận quý tộc khanh sĩ hay tiểu lại bình dân đều mang oán hận. Hàng ngày hoàng cung đều nhận được vô số thư hỏa tốc nhiều người liên danh kêu gọi cầu cứu. Lớp cao tầng, trung tầng xã hội ngày trước phải dùng các loại thủ đoạn trấn an cùng lôi kéo đã bắt đầu có lời phản đối khiến Cơ Phát gấp như kiến bò trên chảo rang.

Sứ giả Cơ Phát sai tới Đông lỗ cùng Nam quân đều mang về tin xấu : Ngạc thuận thua trận bị bách về cố thủ Nam quận, vật tư cực kỳ cấp bách nên còn mong Cơ Phát giúp ngược lại cho hắn; Khương Hoàn Sở cũng bị áp chế, lại đang cùng giằng co với Đông Tề nên không có thừa lương thực, không có cách nào trợ giúp.

Cơ Phát nghe vậy nổi trận lôi đình, bất chấp dáng vẻ mà mắng chửi Khương Hoàn Sở cùng Ngạc Thuận ngay trước quần thần. Lại thêm công văn Quỷ phương vương nơi bắc địa cầu viện càng khiến Cơ Phát thiếu chút nữa ngất lịm. Đến khi Khương Tử Nha tới mới dần dần ổn định lại tâm tình.



Khương Tử Nha mang đến một tin tức trọng yếu : bộ mật thám tra được, một đoạn thời gian trước lúc tất cả mọi người đều điên cuồng trồng Tuyết Ma thì các chi nhánh của Phú quý thương hiệu lại thu mua lương thực giá rẻ, chắc chắn đã gom được rất nhiều lương thực, nếu họ chịu bán thì có thể khả dĩ trợ giúp Tây kỳ vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Cơ Phát vừa nghe tin trong lòng đã bình tĩnh lại hơn nhiều : Phú quý thương hiệu là thương hiệu lớn nhất toàn quốc, danh dự cùng tín nghĩa cực lớn. Ông chủ chi nhanh Tây kỳ họ Đâu, là người nộp thuế nhiều nhất Tây kỳ. Phú quý thương hiệu từ trước đến nay đều hợp tác cùng triều đình hết sức thân thiết, lần đại hạn năm trước còn chủ động phối hợp cùng Cơ Xương xuất lương thực, tiền bạc cứu tế nạn dân. Sau khi Cơ Phát kế nhiệm chức Tây bá hầu thì vị thương nhân họ Đâu cũng thập phần ủng hộ, không chỉ nhiều lần dâng hậu lễ mà khi Cơ Phát tuân thánh chỉ chinh phạt Ngạc Thuận còn bỏ vốn tài trợ quân Tây kỳ.

Thương nhân coi trọng tiền bạc, điều mà chi nhánh của Phú quý thương hiệu ở Tây kỳ nhất định là muốn thừa dịp giá cả lương thực leo thang mà kiếm thêm càng nhiều lợi nhuận. Cơ Phát tin rằng chỉ cần Võ Vương hắn đích thân hạ lệnh mua lại lương thực của Phú quý thương hiệu thì gã họ Đâu kia tất sẽ không cự tuyệt. Thế nhưng gã họ Đâu kia cũng quả là lợi hại, dường như đã đoán trước được mà biết tích trữ lương thực, xem ra chỉ cần bỏ ra chút long ân, phá lệ phong cho một chức quan nhỏ để hắn làm thì rất có thể gã kia còn chủ động dâng miễn phí lương thực nữa.

Không ngoài dự liệu của Cơ Phát, thương nhân họ Đâu vừa nghe tin Võ Vương tuyên triệu liền lập tức chạy vào cung. Khi hắn nghe Cơ Phát phong chức vị cho mình thì không khỏi hưng phấn mà hứa rằng sẽ cố gắng bán lương thực cho dân chúng hàng ngày với một giá cả nhất định để qua lúc khẩn cấp, đồng thời còn hứa hẹn dâng tặng một lượng lương thực rất lớn cho quân đội Tây kỳ.

Cơ Phát đại hỉ, trong lòng thầm đắc ý : những gã thương nhân vốn toàn loại người bỉ ổi ham tiền bạc, vốn rất khó có thể làm quan nên này được đặc cách thăng chức, tất nhiên không khỏi mừng rỡ như điên vì đã làm rạng rỡ tổ tông. Một chức quan không lớn không nhỏ mà có thể giải quyết vấn đề thiếu lương thì quả thực là có lãi lớn.

Nhưng sự việc xảy ra kế tiếp lại khiến Cơ Phát càng rối bời!

Thương nhân họ Đâu sau khi quay lại cửa hàng quả nhiên tuân thủ lời hứa, ở phía cửa Đông phát lương---còn là phát lương miễn phí chứ không phải bán, dân chúng biết tin tất nhiên là chen chúc xông tới.

Nhưng vào lúc này thương nhân họ Đâu đi ra, lớn tiếng nói :“Các vị phụ lão, các vị huynh đệ, hãy nghe ta một lời!“

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người kẻ mang đến hy vọng cứu mạng kia, chỉ thấy hắn tiếp :“Họ Đâu ta từ khi tiếp quản chi nhánh Phú quý thương hiệu Tây kỳ tới nay đã được các vị phụ lão chiếu cố, vì vậy sinh ý thịnh vượng, cũng có chút tiền riêng. Hôm nay Tây kỳ gặp phải tai ương thiếu lương nên sẽ phát miễn phí cho mọi người. Nhưng ta vốn là con dân Đại Thương, chịu thánh ân của thiên tử như bái trời đất giải hạn cho thiên hạ, giải cứu hàng nghìn hàng vạn khổ nô, trao tặng ruộng đồng cho bách tính canh tác khiến bách tính có thể an cư lạc nghiệp! Hôm nay Cơ Phát đại nghịch bất đạo, làm tổn hại đến thanh danh của Cơ Xương thánh nhân, là bề tôi mà phạt bề trên, khiến bách tính hai vùng Tây, Bắc rơi vào cảnh nước lửa, thực là tội nhân thiên cổ! Cơ Phát vọng tưởng dùng quan chức mà lấy lương thực của ta đi phạt thiên tử nhưng ta há lại có thể làm việc đại nghịch quên ơn phụ nghĩa đó!“

Ồn ào xung quanh nơi phát chẩn nhất thời tắt lịm, không gian tĩnh lặng như tờ chờ nghe lời nói hùng hồn mà lớn mật của họ Đậu.

„Ta mặc dù là thương nhân nhưng cũng biết đạo trung nghĩa liêm sỉ, nếu chỉ vì một chức quan mà khuất thân theo giặc sao ? Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành! Số lương thực này của ta sẽ tặng cho các vị phụ lão dùng tạm, họ Đâu ta bất tài, đi trước một đoạn, mong các vị bảo trọng!“

Nói xong thương nhân họ Đâu chợt rút dao găm ra tự sát tại chỗ. Cùng lúc đó, chi nhánh của Phú quý thương hiệu ở Tây kỳ bắt đầu bốc cháy, sức cháy mãnh liệt cực kỳ, lại thập phần cổ quái, dân chúng gần đó té nước để cứu hỏa nhưng không những không thể dập lửa mà còn khiến đám cháy lan rộng thêm. Không lâu sau toàn bộ cửa hiệu, kể cả số lượng lương thực tích trữ bên trong cũng bị cháy sạch.

Câu chuyện „Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành „ nhanh chóng truyền ra trong Tây, Bắc hai vùng, tạo thành hiệu ứng chấn động. Tin tức truyền tới Triều ca liền khiến thiên tử bất ngờ, tự tây viết điếu văn „ Trung liệt chi sĩ“ cùng truy tặng chức Nam tước cho người kia.

Người trong thiên hạ cũng nhớ kỹ danh tính của thương nhân kia : Đâu Nghễ Hoàn!

Lúc đầu, sau khi nhận được tin Đâu Nghễ Hoàn tự sát Cơ Phát như rơi xuống hầm băng. Đợi đến khi hắn vội vã chạy tới thì ngọn lửa đã đốt sạch cửa hiệu, một mẩu lương thực cũng không còn. Trước đám dân chúng chịu ân huệ phát lương của Đâu Nghễ Hoàn dù Cơ Phát rất muốn bầm thây Đâu Nghễ Hoàn làm vạn mảnh cũng chỉ đành giả vờ bình thản sai người chôn cất.

Bách tích mặt ngoài không dám lên tiếng nhưng sau lưng lại không ngừng bàn tán, gã Đâu Nghễ Hoàn quả là người hay làm việc thiện, lần đại hạn năm trước đã từng chủ động phát không lương thực, còn được Tây bá hầu Cơ Xương thừa nhận. Không ngờ, người nhân nghĩa đó hôm nay lại bị Cơ Phát ép chết! Vị Võ Vương quả đúng như lời Đâu Nghễ Hoàn nói, làm tổn hại thanh danh trung liệt của liệt tổ liệt tông, là người phản bội đại nghịch bất đạo!

Chỉ duy nhất trong lòng Cơ Phát mơ hồ hiểu rằng : gã Đâu Nghễ Hoàn kia rất có khả năng là tử sĩ do Triều ca điều khiển! Không ngờ ẩn giấu được ở Tây kỳ lâu như vậy, lại còn đâm thẳng một đao từ phía sau Võ Vương hắn đúng thời điểm quan trọng mà hết lần này tới lần khác hắn vẫn phải giả vờ tỏ vẻ kính trọng đối với gã „Nghĩa sĩ“ kia, quả thực là mối oan khuất khổng lồ!

Nếu như Cơ Phát biết thêm một chuyện thì chỉ sợ sẽ lập tức hộc máu --- đồng chí Đâu Nghễ Hoàn người khiến hắn phải nghiến răng thống hận kia sau khi được chôn cất lại len lén chui ra khỏi mộ. Sau khi xóa sạch mọi dấu vết liền khởi động kỹ thuật biến hình sinh vật, thay đổi hoàn toàn dung mạo cùng thân phận, tiếp tục nghênh ngang xuất hiện tại Tây kỳ, truyền bá khắp nơi về sự tích anh dũng của chính mình ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook