Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 125: Điên Phúc? Thải Vân Đồng Tử Đích Tân Nhiệm Vụ?

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Trương Tử Tinh lộ vẻ kinh hãi, đột nhiên đứng dậy: ”Vân đệ, thực không ngờ…chúng ta tuy quen biết không bao lâu, song ta đã coi ngươi như anh em, vì sao ngươi…”

Thải Vân đồng tử càng tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng giải thích: ”vừa rồi không phải tiểu đệ nói là hiểu nhầm mà! Chuyện này bên trong rất phức tạp, tiểu đệ có nỗi khổ trong lòng, không tiện nói rõ, xin đại ca ngàn vạn lượng thứ. Tiểu đệ nguyện vì đại ca đi tìm giải dược cho tẩu tẩu”.

Trương Tử Tinh do dự một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng: ”Vân đệ, chúng ta đã là huynh đệ, ta cũng không làm khó, chỉ mong ngươi mau đi sớm về, tìm giải dược cứu tẩu tẩu ngươi”.

“Đại ca yên tâm, độc này tạm thời không có gì đáng ngại, tiểu đệ lập tức đi ngay, xin đại ca ở đây chờ một chút”, Thải Vân đồng tử không dám chậm trễ, vội vàng cáo từ.

Ước chừng nửa giờ sau, Thải Vân đồng tử rất nhanh đã trở lại biệt viện, lấy ra một đạo ngọc phù đưa cho Trương Tử Tinh: ”Tiêu Dao đại ca, chỉ cần rót tiên lực vào phù này, cho tẩu tẩu đeo trên người, không tới hai ngày sẽ tự động giải độc, lúc bình thường đeo trên người cũng có thể phòng độc”.

Trương Tử Tinh vội vàng thu lấy cất vào người, hỏi: ”phù này có thời hạn bao lâu? Vi huynh bổn tính phong lưu, dù tu luyện đã thành xong vẫn không sửa được, tẩu tẩu ngươi không chỉ có một người”.

Thải Vân đồng tử lại lấy ra vài tấm ngọc phù đưa lại: ”Tiêu Dao đại qua quả là người tiêu diêu, phù này mười ngày sau sẽ mất linh, không biết có đủ dùng không?”

Trương Tử Tinh nhẩm qua một chút, gật đầu hỏi: ”Vân đệ, đủ thì đủ rồi, chỉ có điều không biết lúc nào thì độc phát? ta sợ không kịp đi chữa trị”.

“Cái này…. độc này cách thời hạn phát tác còn chừng 6, 7 ngày, xin đại ca yên tâm, nhất định kịp tới cứu mấy vị tẩu tẩu”.

Nói như vậy thì ngày âm mưu kia phát động ít nhất còn có thời gian một tuần? hoặc là, đối phương chính đang kéo dài thời gian để chờ cơ hội nào đó?

Trương Tử Tinh lộ vẻ cảm kích, hướng Vân Phiên thi lễ nói: ”đa tạ Vân đệ giúp đỡ! nếu không vi huynh không biết làm sao mới tốt”.

Thải Vân đồng tử lộ vẻ xấu hổ: ”chuyện này tuy là hiểu nhầm, song cũng liên can tới tiểu đệ, xin đại ca tha thứ, bao giờ chuyện này qua đi, Vân Phiên nhất định tạ tội cùng đại ca cho thỏa đáng”.

Trương Tử Tinh biết hắn không chịu ở lại bèn nói: ”Vân đệ, vi huynh giờ phải cấp tốc đi cứu mấy vị tẩu tẩu của đệ, do đường xa, đi về phải mất hai ngày. Chuyện này đã là hiểu nhầm, Vân đệ cũng chớ nên nói lời xin lỗi gì nữa, nếu còn xem trọng vị đại ca ta đây, ba ngày sau hãy tới biệt viện, huynh đệ chúng ta chúc mừng một bữa”.

Thải Vân đồng tử thấy hắn nói vậy, biết không thể cự tuyệt: ”hôm nay tạm biệt, hai ngày sau nhất định tới gặp đại ca”.

Thải Vân đồng tử rời đi không lâu, Trương Tử Tinh liền nhận được báo cáo của Ứng Long, nơi Vân Phiên đi tới chính là Việt Vương phủ.

“Vi Tử Khải…. ngươi vẫn còn hi vọng sao? quả nhiên không thẹn với cái danh ‘Việt Vương’ “, ánh mắt Trương Tử Tinh lóe lên hàn quang:”ta cũng muốn xem xem ngươi có thể bày ra trò gì…”

Hai ngày sau, quần thần vào triều, đủ cả hai bên văn võ, tứ đại chư hầu nghe lệnh, tức thì vào điện chầu Thiên tử.

Thiên tử tuyệt không nhắc tới việc tân chánh, mà ân cần hỏi tứ hầu tình hình phát triển kinh tế ở lãnh địa, lại trước mặt quần thần khen ngợi Sùng Hầu Hổ có công dẹp loạn. Sùng Hầu Hồ tuy trong bụng lo lắng, song cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý. Lúc này, thượng thư Khương Tử Nha đang đi khắp nơi giám sát tình hình thực thi tân chánh, Thương Dung cáo bệnh nằm nhà, trong triều chỉ còn hai người Văn Trọng và Tỉ Can xử lí sự vụ.

Triều nghị không có yếu sự gì, tan triều xong, quả đúng như chúng thần tiên đoán, Thiên tử lưu lại bốn vị đại hầu trong điện.



“Bốn vị ái khanh trấn thủ tứ phương nhiều năm, chính là trọng thần của quả nhân, hẳn biết dụng ý ta lưu các khanh ở lại chứ?”

Khương Hoàn Sở hỏi: ”không biết có phải Bệ hạ muốn nhắc tới chuyện tân chánh?”

Trương Tử Tinh nhè nhẹ gật đầu: ”bốn khanh đều là trụ cột của Đại Thương ta, quả nhân giờ muốn thi hành tân chánh tại các nước chư hầu nên đặc biệt mời bốn khanh tới thương nghị. Quả nhân biết chuyện này có nhiều chỗ khó xử, bốn khanh có kiến nghị gì cứ yên tâm nói ra”.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, biết ai cũng không tránh được câu hỏi này, lập tức dâng lên sớ tấu’ liên danh’. Trương Tử Tinh cẩn thận nhìn qua, trên đó ghi hơn mười điều, lời lẻ uyển chuyển nói rõ chỗ bất ổn của tân chánh, không có chỗ nào vòng vo, lấy Thành Thang thánh tổ khai phá Đại Thương cùng các vị đại hiền quân làm ví dụ, nói rằng phép tắc tổ tông không thể dễ dàng phế bỏ. Mấy câu phế thoại này tất nhiên Trương Tử Tinh chỉ đọc lướt qua cả mười điều. Tứ đại chư hầu cũng biết Thiên tử quyết tâm cải cách, đề xuất nếu như Thiên tử vẫn muốn biến cách, thân làm thần tử cũng chỉ biết phục tùng, sau đó góp ý vấn đề thực hiện, đề xuất không ít yêu cầu. Nói ngắn gọn, là muốn bằng mọi cách tranh thủ lợi ích của bản thân càng nhiều càng tốt, lại đề nghị thời gian triển khai tân chánh kéo dài hơn chút. Trương Tử Tinh nhìn mà thầm cười lạnh, nếu quả án theo mấy đề nghị này đi thi hành tân chánh, chữ”cải” kia chắc chỉ được bề ngoài, mà lợi ích căn bản của các chư hầu vẫn không hề suy suyển, hoàn toàn mất đi ý nghĩa của biến cách: quân quyền vẫn như cũ bị lũ chư hầu này khống chế, nếu quả vậy, thì thực thi tân chánh làm cái mie gì?

Trương Tử Tinh tỏ ra bình tĩnh: ”kiến nghị của bốn khanh tuy có chỗ giống quả nhân suy nghĩ, nhưng cũng có chỗ chưa ổn. Lần cải cách này là do Thượng thư Khương Tử Nha chủ quản, người này tuy tuổi đã cao, nhưng mình mang dị thuật, kiến giải cao minh, vì quả nhân suy mưu tính kế rất được, công lao không nhỏ. Chờ Khương Thượng giám sát trở về Triều Ca, quả nhân sẽ gọi hắn tới bàn chuyện này, lúc đó lại mời bốn khanh cùng tới, thế nào?”

Do chuyện của Vi Tử Khải, tứ đại chư hầu cầu thiên tử hoãn chuyện thương nghị này lại còn không được, nên vội vàng biểu lộ đồng ý.

“Ngạc khanh, nghe nói ngươi tại phương nam rèn luyện binh mã, còn thành lập Thiên Cơ doanh, chuyên môn chế tạo sửa chữa vũ khí phải không?”

Câu hỏi rất bình thường của Trương Tử Tinh khiến Ngạc Sùng Vũ toát mồ hôi hột, nửa câu đầu còn đỡ, Thiên Cơ doanh là xưởng quân giới mới bí mật thành lập không lâu, chủ yếu là phảng chế Thần Binh Phường của Đại Thương, nghiên cứu quân giới tiên tiến cùng huấn luyện gián điệp, không ngờ nhanh như vậy đã bị Thiên tử biết được, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Ngạc Sùng Vũ mồ hôi đẫm áo, vội vàng giải thích: ”Bệ hạ, do phản loạn Đông Bắc, đất nam gần đây cũng có vài kẻ chư hầu ngọ nguậy, cho nên hạ thần mới tăng cường diễn tập quân đội, siết chặt kỷ cương để tránh loạn như Viên Phúc Thông”.

Sùng Hầu Hổ vốn xem Ngạc Sùng Vũ không thuận mắt, nghe thấy Ngạc Sùng Vũ lấy phản loạn nơi đất hắn ra làm bia đỡ, không khỏi giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng, nếu không phải ngại có thiên tử ở đây, hẳn đã động thủ cùng Ngạc Sùng Vũ rồi.

Trương Tử Tinh lộ vẻ vui mừng: ”Nam bá hầu quả nhiên một lòng vì nước, thực đáng khen ngợi, chỉ là’ thiên’ là danh chỉ dành cho quân vương, quả nhân là Thiên tử mới có thể nhận mệnh trời, cho nên chữ’ thiên’ trong tên Thiên Cơ Doanh là không ổn, quả nhân tặng khanh một chữ’ Trung’, khanh thấy thế nào?”

Câu này còn có một tầng ý tứ khác: ta mới là đế quân được trời xếp đặt, ngươi thế nào cũng chỉ là một gã thần tử thôi, đừng mong tưởng cái’ thiên’ này, chỉ có một đường chữ’ trung’ có thể đi thôi.

Ngạc Sùng Vũ mồ hôi ròng ròng, vội vàng nói: ”là hạ thần suy nghĩ không chu toàn, Trung Cơ Doanh, quả nhiên là tên hay, đa tạ Bệ hạ ban tên!”.

Trương Tử Tinh tùy ý gật đầu, lại đem ánh mắt chuyển tới phía Khương Hoàn Sở: ”Khương khanh là phụ thân của hoàng hậu, cũng là quốc thích, mấy năm nay trung tâm hỗ trợ đặc khu Đông Tề, giúp đỡ Nguyệt phi không ít. Đông Lỗ có người thường hay chạy sang Đông Tề, quả nhân biết ngươi bị tổn thất, nhưng chỉ cần thực thi tân chánh thuận lợi, với căn cơ thâm hậu của Đông Lỗ, lúc đó Đông Tề sao có thể so sánh được, giàu có đâu chỉ gấp mấy lần?”

Khương Hoàn Sở thầm cười khổ, không dám phản bác.

“Mấy năm nay Văn Hoán rèn luyện cũng có chút thành tựu, trên chiến trường cũng lập không ít công lao, thực là nhiều triển vọng. Quả nhân muốn phong hắn làm Trung Nghĩa hầu, sau cho về Đông Lỗ, Khương khanh một nhà hai vị chư hầu, cũng là một đoạn giai thoại vui mừng”.

Ánh mắt Khương Hoàn Sở sáng lên, vội vàng tạ ơn. Thiên tử lại nói: ”Bắc bá hầu Sùng khanh trung tâm vì nước, nhiều lần vì quả nhân giải ưu, lần này dẹp loạn thành công đều là nhờ công của Sùng khanh. Nếu tiếp tục lập được công lao, búa việt cờ mao kia tặng cho khanh mãi mãi, chuyên lo việc thảo phạt, mong khanh không phụ lòng yêu của quả nhân”.

Sùng Hầu Hổ không ngờ được Thiên tử trọng thị như vậy, mừng rỡ tạ ơn, còn cố ý liếc nhìn Ngạc Sùng Vũ một cái, trong lòng chợt nhớ tới lời Vi Tử Khải, cả đầu hưng phấn lại lạnh đi không ít.

“Tây Bá Hầu Cơ Xương được xưng làm thánh nhân, tinh thông tiên thiên thôi toán thuật, nhân nghĩa vô song, dân chúng đều phục đức, ngay cả tiên đế Đế Ất đều khen ngợi không thôi. Nghe nói ngươi có 99 người con, trưởng tử Bá Ấp Khảo, thứ tử Cơ Phát đều là dòng tuấn kiệt,, hùng tài đại lược, có thể trọng dụng…”

Cơ Xương tuy là lão hồ ly, song cũng không đoán được ý tứ của Thiên tử, chỉ biết khiêm tốn vài câu. Trương Tử Tinh ra vẻ ngắm nhìn hắn một trận, cười nhẹ nói: ”kỳ thực, Cơ khanh số mệnh có trăm con, thực khiến quả nhân ghen tị”.



Cơ Xương bỗng đờ người, số có trăm con là hắn vài năm trước đã thôi toán ra, tâm lực tổn hao không ít, gần đây thiên cơ điên đảo, càng khó toán chuẩn, không ngờ Thiên tử chỉ nhìn mình vài cái đã có thể dễ dàng nói ra.

Mà câu lẩm bẩm tiếp theo của Thiên tử càng khiến Cơ Xương kinh hãi: ”Lôi Chấn Tử…uhm, tên rất không sai…”

Ba năm trước, Cơ Xương đi qua núi Yên Sơn, từng gặp một đứa hài nhi mới sinh, bèn nhận làm con cho đủ 100 đứa con. Đứa trẻ này được đạo nhân núi Chung Nam là Vân Trung Tử mang đi, lại đặt cho tên ”Lôi Chấn Tử”, lúc đó còn Táng Nghi Sanh bên cạnh, người khác đều không rõ ràng lám, không ngờ Thiên tử cũng biết.

Kỳ thực Trương Tử Tinh nhớ lại trong Phong Thần Diễn Nghĩa, Cơ Xương trên đường tới Triều Ca thu được Lôi Chấn Tử, nhưng một đường sai người giám thị đều không phát hiện chuyện này, cho nên cố ý gạt hắn một phen, từ thần sắc mất tự nhiên của Cơ Xương, hẳn tình tiết Lôi Chấn Tử đã phát sinh rồi.

Điều khiến cho Cơ Xương kinh sợ là: rốt cuộc Thiên tử dựa vào khả năng thôi toán? Hay là tin tức tình báo chuẩn xác mà tính ra? Bất kể là loại nào đều khiến người sợ hãi, thế này xem ra, âm mưu của Vi Tử Khải chỉ sợ…

Trương Tử Tinh hoặc khen thưởng, hoặc ngầm cảnh cáo, khiến cho tứ đại chư hầu trong lòng bất an, may Thiên tử cũng không nói nhiều, chiếu lệ tiếp chuyện vài câu rồi cho bốn người rời đi. Tứ đại chư hầu lòng đầy tâm sự trở về dịch quán. Đêm đó hẳn có vài kẻ mất ngủ rồi.

Trong Tiêu Dao biệt viện, Trương Tử Tinh đang cùng Thải Vân đồng tử nói chuyện rất vui vẻ. Thải Vân đồng tử đối với việc vị đại ca Tiêu Dao này ”chẳng may” trúng độc rất lấy làm bất an, xin lỗi liên tục. Trương Tử Tinh làm ra bộ dạng cực kỳ tín nhiệm hắn, tuyệt không để ý tới chuyện này, khiến cho Thải Vân đồng tử càng thêm áy náy. Trương Tử Tinh có bụng muốn Thải Vân đồng tử say rượu như lần trước để dò xét chân tướng, nhưng Thải Vân đồng tử tựa hồ khá cẩn thận, không dám uống rượu.

Trương Tử Tinh bất đắc dĩ chỉ có thể bóng gió hỏi: ”Vân đệ, đệ lần này ở lại Triều Ca bao lâu? Để ngu huynh có thể tận tình địa chủ một phen”.

Thải Vân đồng tử ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: ”tiểu đệ có yếu sự cần xử lí, chắc chừng 5 ngày, chờ bao giờ xong việc, đệ sẽ ở lại Triều Ca thêm vài hôm, cùng đại ca hoan ca một bữa”.

Năm ngày? Câu này của Thải Vân đồng tử giúp Trương Tử Tinh rốt cuộc xác định được ngày âm mưu này nổ ra – chính là lễ tế Mẫu Tân bốn ngày sau.

Mẫu Tân là một người đàn bà tài năng có thể sánh với Võ Tắc Thiên đời Đường trong lịch sử Trung Quốc, bà là thê tử của Thương Cao Tông Vũ Đinh, tên thực là Phụ Hảo, là nữ chính trị gia, quân sự gia sớm nhất của Trung Quốc, thẳng thắn ra mà nói, tên bà là ”Hảo”, chữ ”Phụ” là kèm theo mà thôi.

Thời Vũ Đinh võ công được ưa chuộng, Vũ Đinh thông qua vài lần chiến tranh mở rộng lãnh thổ Đại Thương gấp mấy lần, mà đại tướng dưới tay giúp Vũ đế chinh thảo đông tây chính là vương hậu của hắn Phụ Hảo. Phụ Hảo không chì có thể dẫn quân giết địch, còn là tế tự chủ chốt của quốc gia, rất thường phụng mệnh chủ trì tế trời, tế tổ tiên, tế thần…các loại, còn là chức quan coi việc chiêm tinh. Được người đời sau tôn xưng làm ”Mẫu Tân”.

Vì tưởng niệm vị nữ hậu vĩ đại này, hoàng thất Đại Thương hàng năm đều tổ chức lễ tế Mẫu Tân, người tham gia chủ yếu là thành viên hoàng tộc cùng một số đại thần theo Thiên tử tới tế đàn tiến hành cúng bái. Bốn ngày sau là ngày lễ Mẫu Tân, chỉ không biết đối phương sẽ hạ thủ tại tế đàn hay chờ tới lúc yến tiệc sau đó? Bất kể thế nào, hiện tại vẫn còn kịp tìm đối sách, không thể chuẩn bị lơi là được.

Trương Tử Tinh hỏi vài câu, song không thu hoạch thêm được gì, lại gạ gẫm Thải Vân đồng tử uống rượu. Thải Vân đồng tử tuy trong lòng rất muốn uống, nhưng lại sợ ảnh hưởng tới nhiệm vụ, thế nào cũng không đồng ý. Trương Tử Tinh bất đắc dĩ nói: ”Vân đệ thực cố chấp quá, yếu sự kia của đệ có phải mai hoàn thành ngay đâu, việc gì phải cẩn thận như vậy? Nương nương cũng thực là, sao lại yên tâm để một mình ngươi đi xử lí chuyện quan trọng này”.

Thải Vân đồng tử cười khổ nói rằng bị Nữ Oa Nương Nương bắt rời cung, không cho trở lại, vẻ mặt tràn đầy buồn rầu. Trương Tử Tinh không biết Nữ Oa có tính ra biến số Tiêu Dao tán nhân mình đây hay không, lại dò hỏi một trận, biết Nữ Oa không nhắc tời chuyện này mới yên tâm ngồi xuống. Đối với Vân Phiên, Trương Tử Tinh quả có chút áy náy trong lòng, bất quá áy náy là áy náy thôi, lừa trẻ con thì vẫn phải lừa.

Trương Tử Tinh ”nhiệt tình” nói: ”Vân đệ, ngươi có người trợ giúp không? Có cần vi huynh hỗ trợ? Vi huynh tuy không giỏi giang gì, song cũng tu luyện hơn 1000 năm(^-^), miễn cưỡng cũng có thực lực Chân tiên, nguyện giúp Vân đệ một tay”.

“Đa tạ ý tốt của đại ca, tiểu đệ đã có vài người hỗ trợ rồi, tuy không bằng huynh trưởng, song cũng có vài phần thực lực. Hơn nữa nương nương còn ban cho 2 kiện pháp bảo, tự bảo vệ bản thân chắc hẳn có thừa”.

Từ câu này, Trương Tử Tinh lập tức đánh giá: lần này Thải Vân đồng tử không chỉ một thân hành sự, mà tối thiểu còn có hai kẻ đồng lõa, thực lực dưới mức Chân Tiên, còn nhất định có một kẻ tinh thông độc thuật, Thải Vân đồng tử nhận chỉ ý của Nữ Oa, tất là nhân vật chủ chốt trong kế hoạch này, trên người còn có hai kiện bảo bối.

“Vậy thì vi huynh yên tâm rồi”, Trương Tử Tinh vỗ vai Vân Phiên:”chuyện nương nương tặng bảo bối, Vân đệ phải giữ bí mật cẩn thận, phải biết lòng người khó đoán, không tới lúc bất đắc dĩ không được để lộ để tránh hung hiểm”.

Thải Vân đồng tử cảm kích gật đầu lia lịa, thầm nghĩ vị ca ca này quả là người tốt, hảo cảm cùng lòng tin dối với Trương Tử Tinh tăng thêm không ít, nhưng hắn đâu có ngờ vị Tiêu Dao đại ca này thực tế là ”mẹ mìn” chuyên môn lừa bán trẻ con a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook