Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 389: Hãm Tiên Kiếm Khí túng Đông Hải

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Đông hải

Phía trên thuỷ vực của Thuỷ Tinh Cung

Ở chân trời có bốn đạo độn quang bay nhanh đến, nhất lộ hoa phá bạch vân (nghĩa là: một đường cắt ngang qua mây trắng ), khi dừng lại ở trên không mặt biển hiện ra thân hình của bốn đạo nhân.

Người ở giữa chính là Nhị Tiên Sơn Ma Cô Động Hoàng Long Chân Nhân. Hoàng Long Chân Nhân nhìn mặt biển mênh mông khôn cùng, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ. Ba ngày trước, hắn được đồng môn báo tin, vô tình phát hiện vị đạo lữ Ma Cô Tiên Tử của hắn đã bỏ “nhà” ra đi (nguyên văn: ly “gia” xuất tẩu). Vị đồng môn kia báo cho hắn vốn là có hảo ý, cũng chưa từng nghĩ đến là Hoàng Long chân nhân vốn có ý muốn che dấu “việc xấu trong nhà” này không cho lan truyền rộng ra, cuối cùng khiến cho mọi người đều biết.

Vốn việc Ma Cô Tiên Tử rời đi làm cho Hoàng Long chân nhân thập phần uể oải, hơn nữa loại tình huống này lại càng làm hắn căm tức, chỉ cảm thấy bị mất hết mặt mũi. Tuy nói hắn với Ma Cô Tiên Tử chẳng qua chỉ là quan hệ lợi ích song tu, chưa nói tới cái gì thâm tình, nhưng loại chuỵên “hồng hạnh xuất tường” này vô luận từ cổ chí kim, dù là tiên hay phàm, chỉ cần là nam tử thì đều không thể dễ dàng tha thứ. Huồng hồ Hoàng Long chân nhân cũng được coi là một kim tiên nổi danh.

Càng làm cho Hoàng Long phẫn nộ chính là, nam tử bắt cóc Ma Cô Tiên Tử lại là kẻ từng bị hắn lừa lấy đi “Âm Dương Sách”, Đông Hải long cung tam thái tử Ngao Bính! Chỉ là một long cung thái tử, lại có thể ngang nhiên dám vuốt râu hùm? (nguyên văn là “lão hổ” thí cố, tức là mông con cọp)

Năm đó Hoàng Long chân nhân nhất thời phạm tham niệm, lấy một một thuật thải âm bổ dương thấp kém lừa lấy kỳ thư của Ngao Bính, còn từng giả ý muốn thu hắn làm đồ đệ. Hiện giờ không chỉ Âm Dương Sách lại trở về tay Ngao Bính, mà còn cấp thêm cho hắn một vị Ma Cô Tiên Tử. Mặc dù coi như là nhân quả tuần hoàn, nhưng Hoàng Long chân nhân như thế nào lại có thể nuốt trôi được cục tức này?

Ở phía sau là một vị đạo nhân mặt như thoa phấn, môi đỏ như son, dung mạo tuấn mỹ (ND: sao giống bạch tuyết thế, thiếu mỗi tóc đen như gỗ mun thôi, tên này mà trọc thì hay phải biết), thấy Hoàng Long chân nhân mặt lộ vẻ tức giận trầm ngâm không nói, bèn nói:

- Hoàng Long đạo hữu, đừng vội phiền não. Hôm nay đến đây chính là vì đạo hữu mà ra sức. Đợi lát nữa ta làm phép, đem tháo hết nước Đông Hải này, xem long vương kia làm sao can thiệp!

Hoàng Long chân nhân hồi phục lại tinh thần, hành lễ nói:

- Đa tạ Từ Hàng đạo huynh, hôm nay vẫn là tiên lễ hậu binh. Nếu long vương kia không chịu giao Ngao Bính cùng tiên tử ra, lúc đó đại náo một phen cũng không muộn.

Phổ Hiền chân nhân ở phía sau cũng nói:

- Đã là như thế, trước tiên để ta thi phép phiên giang đảo hải, làm cho bọn chúng biết là ta đã đến Đông Hải, phải cung kính đón chào.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lại cười nói:

- Thuật phiên giang đảo hải kia chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ làm dao động Thuỷ tinh cung kia mà thôi, không bằng để ta lấy Độn Long Thung bắt mấy con rồng đến đây, cấp cho long quân kia một cái cảnh cáo rồi nói sau.

Phía dưới sớm đã có thuỷ tộc tuần biển nhìn thấy tứ tiên ở trên không trung, liền cấp báo về Thuỷ Tinh Cung. Long vương Ngao Quảng nhận được tin, gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, quay sang Ngao Bính ở bên cạnh quát lên:

- Nghịch tử, ngươi thật sự đã làm ra được một hảo sự! Ngươi không phải nói thiên tử đã đáp ứng thỉnh quốc sư Tiêu Dao Tử đến đây tương trợ sao? Bây giờ cả người mà Hoàng Long chân nhân mời trợ giúp cũng đã đến gây phiền toái, như thế nào mà lại chưa thấy bóng dáng của vị quốc sư kia?

NgaoBính cúi đầu không nói, trong lòng chỉ biết lo lắng suông. Bên cạnh có một vị nữ tử dung nhan thanh tú, thở dài nói:

- Long quân đừng vội kinh hoàng, việc này do ta gây nên. Ta bây giờ sẽ ly khai Thuỷ Tinh Cung, cùng Hoàng Long chân nhân kia quay về Ma Cô động. Tự khả tiêu trừ tai ách này.

Ngao Bính kinh hãi, vội hỏi:

- Tiên tử, nàng thật vất vả mới thoát khỏi Nhị Long Sơn, như thế nào lại có thể quay về? Ta hôm nay dù có liều tính mạng này, cũng muốn bảo hộ cho nàng chu toàn!

Nữ tử đó đúng là Ma Cô Tiên Tử, mặc dù trong tên có một chữ “Ma”, nhưng nét mặt lại quang khiết thanh lệ, tướng mạo động lòng người, thật đúng là danh không đúng với người thực. Ma Cô Tiên Tử nghe Ngao Bính nói như thế, nghĩ đến cảnh ngày nay hai người ân ái, trong mắt cũng nổi lên vẻ ôn nhu:

- Cũng được. Chàng cùng ta đi lên, cùng nói rõ ràng với Hoàng Long chân nhân kia. Nếu hắn cố ý làm khó, ta đơn giản là lấy cái chết để thể hiện tâm ý, tránh liên luỵ toàn bộ Đông Hải.

Ngao Bính gật gật đầu, cũng không kiêng dè phụ thân ở đây, lớn mật nắm tay Ma Cô Tiên Tử, đi nhanh hướng ra ngoài Thuỷ Tinh Cung. Ngao Quảng trơ mắt nhìn hai người dắt tay rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng không lên tiếng.

Trên mặt biển, Phổ Hiền chân nhân đang muốn thi pháp, chợt thấy sóng nước tách ra, một đôi nam nữ bay đến. Hoàng Long chân nhân vừa nhìn thấy đôi nam nữ này, không khỏi lộ vẻ căm hận----Ma Cô tiên tử, Ngao Bính!

Ma Cô tiên tử làm như không nhìn sắc mặt âm trầm của Hoàng Long chân nhân, thoải mái mở miệng nói trước:

- Hoàng Long chân nhân, năm đó ngươi vì ham muốn căn tính cùng dung mạo của ta, đã lợi dụng Long Tiên Kì Hương bách ta cùng ngươi kết thành đạo lữ, lại chiếm Nhị Long Sơn động phủ của ta, có từng nhớ rõ chứ? Những năm gần đây, ta cùng ngươi mặc dù tính tình không hoà thuận, nhưng cũng không có tâm trả thù, cũng chưa từng nói câu gì oán hận. Hiện giờ ta với ngươi duyên tẫn phân ly, vì sao lại một mực bức ta, hay là ngươi thật muốn dồn ta vào chỗ chết phải không?

Hoàng Long chân nhân tự biết việc năm đó là mình đuối ký, đối với Ma Cô tiên tử cũng có chút áy náy, nhất thời không biết đáp trả ra sao, đành phải đem trọng điểm dời đi:

- Tiên tử, ta cùng ngươi đã kết thành đạo lữ nhiều năm, tự nghĩ đối đãi với ngươi cũng không tệ. Không thể tưởng được ngươi không niệm tình cảm vợ chồng, không chỉ rời bỏ ta, lại còn cả Âm Dương Sách kia cũng mang đi, làm ta mất hết thể diện, thực là hành sự thái quá.

Ngao Bính vội lấy ra “Âm Dương Sách”, nói:

- Hoàng Long chân nhân, cuốn Âm Dương Sách này vốn là năm đó ngươi lừa lấy được của ta. Lần này vật quy nguyên chủ, âu cũng là nhân quả tuần hoàn. Nếu ngươi nhất định đòi cuốn thư sách này, ta có thể hai tay dâng lên, chỉ cầu ngươi chừa cho hai ta một con đường sống.

Từ Hàng chân nhân cười lạnh nói:

- Hoàng Long đạo hữu là một trong mười hai kim tiên của Xiển Giáo ta, ngươi dụ dỗ đạo lữ của hắn, lại lừa lấy đi đạo thư, tội không thể tha, chớ vọng tưởng hoa ngôn xảo ngữ mà mong lưu lại mạng sống! Ngươi làm ra ác sự (chuyện xấu) như vậy, không chỉ hai người các ngươi khó lòng sống sót, mà ngay cả toàn bộ thuỷ tộc Đông Hải cũng đều vì các ngươi làm ác mà bị liên luỵ!

Ngao Bính cả giận nói:

- Chuyện này do một mình ta gây nên, tiên tử cũng chỉ là người bị hại, muốn chém muốn giết, cứ để một mình ta gánh chịu là được. Các ngươi đều là thượng tiên nổi danh của Xiển Giáo, sao lại có thể vọng tạo sát nghiệp, liên luỵ kẻ vô tội?



Ma Cô tiên tử lắc đầu nói:

- Ngươi và ta lưỡng tình tương duyệt, tại sao lại nói là bị hại? Là ta tự nguyện đi cùng với ngươi. Nếu phải chết, xin được chết cùng một chỗ!

Hoàng Long chân nhân nghe được như vậy, vừa tức giận lại vừa đố kỵ. Ma Cô tiên tử song tu với hắn nhiều năm, lại cự tuyệt chưa từng nói ra những lời sinh tử như vậy. Nhưng vào lúc này, mặt biển lại tách ra, hiện ra thân hình của Ngao Quảng.

Ngao Quảng hướng đến Xiển Giáo tứ tiên hành lễ nói:

- Bốn vị thượng tiên, tiểu vương dạy con không nghiêm, gây ra sai lầm nghiêm trọng. Vẫn là xin thỉnh Hoàng Long đạo huynh niệm tình long tộc nhất mạch, tha cho hai người bọn họ một mạng, ta nguyên hai tay dâng tặng kỳ trân Thuỷ Tinh Cung!

Ngao Bính cùng Ma Cô tiên tử cũng không nghĩ tới tại thời khắc mấu chốt, Ngao Quảng lại đứng ra thay hai người cầu tình, trong lòng cũng thầm cảm động

- Hay cho một cái long tộc nhất mạch! Ngươi dạy nhi tử thật giỏi! Đừng nói chỉ Đông Hải ngươi, cho dù có lấy hết sạch tài bảo của tứ hải cũng khó rửa sạch mối nhục này của bần đạo!

Hoàng Long chân nhân thấy Ngao Bính cùng Ma Cô tiên tử ý trọng tình thâm, trong lòng càng thêm đố kỵ:

- Hôm nay ta phải để cho toàn bộ Đông Hải các ngươi không được sống yên ổn!

Nói xong, Hoàng Long chân nhân bèn hoá xuất ra Hoàng Long chân thân, há miệng phun ra một viên châu vàng óng ánh, nhắm hướng Đông Hải phun tới. Ngao Quảng nhận ra, đây đúng là Thương Lan Long Châu mà Hoàng Long chân nhân tinh luyện. Nếu để hạt châu này đánh xuống Đông Hải phát huy lực lượng, Đông Hải tất sẽ một phen trời long đất lở, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thuỷ tộc gặp nạn, không khỏi kinh hãi. Lập tức bất chấp thực lực chênh lệch, cũng hiện thân giao long, phun ra Băng Long Châu, hướng đến hạt Thương Lan Long Châu kia nghênh chiến.

Thương Lan Long Châu chịu ảnh hưởng bởi hàn khí của Băng Long Châu, phút chốc đã đông cứng thành băng. Nhưng Hoàng Long chân nhân có tu vi kim tiên, tuy chỉ là hạ giai, nhưng cũng hơn xa Ngao Quảng mới chỉ là chân tiên cảnh giới, tại chỗ băng châu ngưng kết toả ra hoàng quang, tầng băng bao bọc bên ngoài dần dần nứt ra. Mà Băng Long Chân cũng bị lực lượng của Thương Lan Long Châu bức phải quay lại chỗ Ngao Quảng.

Hoàng Long chân nhân tuy là kẻ kém cỏi nhất trong thập nhị kim tiên, nhưng nếu muốn bắt nạt loại chân tiên như Ngao Quảng thì quả thực quá dễ. Băng Long Châu kia của Ngao Quảng cũng tiếp cận nhị phẩm cảnh giới, bị lực lượng kim tiên của Thương Lan Long Châu bức bách, không thể khống chế được thuỷ nguyên lực, thiếu chút nữa là ngay cả chính mình cũng bị đóng băng.

Ngao Bính thấy phụ thân không địch nổi, đang muốn liều mạng động thủ, bỗng nhiên thấy Hoàng Long kia phát ra một tiếng gầm rú kinh hãi. Chỉ thấy khoả Thương Lan Long Châu kia lúc gần tới Ngao Quảng lại không chịu sự khống chế hướng phía trên bay đi, rơi vào tay một người.

Người nọ mỉm cười, nhìn nhìn Thương Lan Long Châu trong tay, quay mặt sang nữ tử bên cạnh, nói:

- Bích Tiêu, long châu này cũng có chút hoả hầu, so với trân châu bình thường còn tốt hơn nhiều. Không bằng đưa cho nàng, nghiền ra làm trân châu cao, đối với việc dưỡng da rất có lợi.

Hoàng Long chân nhân đã phục hồi nguyên thân, nghe được người này định mang long châu của mình nghiền ra làm cao gì gì đó, không khỏi sắc mặt đại biến.

Nào biết được nữ tử đeo mặt nạ kia chán ghét nói:

- Thương Lan Long Châu này là vật phun ra từ miệng của Hoàng Long kia, rất ghê tởm, còn làm cái gì trân châu cao nữa? Phu quân cứ đập vỡ rồi ném xuống biển là được!

Từ Hàng chân nhân vừa thấy người này, không khỏi rùng mình một cái: Tiêu Dao Tử! Đúng là người này!.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cùng Phổ Hiền chân nhân ánh mắt dừng trên người bốn nữ tử ở bên cạnh Tiêu Dao Tử, cũng giật mình: Tam Tiên đảo Tam Tiêu nương nương!

Ngao Bính từng gặp qua “Tiêu Dao Tử”, lúc này mừng rỡ, liền cùng Ma Cô tiên tử tiến đến chào hỏi, miệng gọi sư thúc. Ngao Quảng cũng nghe qua đại danh Tiêu Dao tử, quả nhiên thực sự thủ ước mà đến, còn mang theo cường giả cỡ Tam Tiêu nương nương đến tương trợ, cũng cảm thấy yên lòng không ít.

Trương Tử Tinh nhìn khuôn mặt thanh tú động lòng người của Ma Cô tiên tử, thầm khen tiểu tử Ngao Bính quả nhiên có bản lĩnh. Đám người Hoàng Long chân nhân nghe Ngao Bính gọi Tiêu Dao Tử là sư thúc, đều lắp bắp kinh hãi.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn thấy Từ Hàng chân sắc mặt bất thường, dường như đối với Tiêu Dao Tử kia có điều sợ hãi, không khỏi nhíu mày, nói:

- Tiêu Dao đạo hữu, nguyên lai vị long vương tam thái tử này lại là sư điệt của ngươi. Sư điệt của ngươi rất là vô lý……

Còn chưa nói hết đã bị Trương Tử Tinh không kiên nhẫn ngắt lời, nói:

- Không phải là muốn nói hắn đoạt đạo lữ của Hoàng Long chân nhân sao? Nghe nói lúc trước, Hoàng Long chân nhân cũng là dựa vào thủ đoạn đê tiện mới có được vị Ma Cô tiên tử này. Hiện giờ người ta không muốn lại bị hắn khi nhục nữa, được vị sư điệt này của ta cứu ra, coi như là đã chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Về phần Âm Dương Sách kia, trong lòng Hoàng Long chân nhân tất nhiên biết rõ, lần này chẳng qua là vật quy nguyên chủ mà thôi. Ngươi chớ sao lại tìm đến chỗ sư điệt ta gây khó dễ? Không phải là muốn ỷ thế là nhân vật hàng đầu Xiển Giáo mà làm xằng làm bậy đấy chứ?

Phổ Hiền chân nhân tâm niệm vừa động, hướng tới ba người kia truyền âm:

- Tiêu Dao tử này chẳng qua chỉ là dựa vào Huyễn Ma Trận kia mà thôi. Hiện giờ không phải là tình cảnh đấu pháp ở Tam Sơn Quan, cũng không để cho hắn bố hạ kỳ trận. Mà Tam Tiêu nương nương kia mặc dù tu vi rất cao nhưng đã bị sư tôn lấy tam bảo Ngọc Như Ý đánh làm cho nguyên thần bị trọng thương, không chỉ không thể hồi phục như cũ, mà ngay cả Kim Giao Tiễn cùng Hỗn Nguyên Kim Đấu kia cũng không thể mang ra dùng. Mặt khác, nữ tử kia tuy rằng có tu vi kim tiên, nhưng bọn ta bốn người đều là kim tiên, lại có pháp bảo, một mình Tiêu Dao Tử thực không đủ để khiến ta e ngại. Không bằng nhân cơ hội này đấu với hắn một hồi, có thể vì Ngọc đạo hữu báo thù, đồng thời cũng trả được sỉ nhục bị bắt ở Hoàng Hà Trận.

Từ Hàng chân nhân thấy nữ tử lần đó dùng thủ đoạn đánh ngã mình không có ở đây, mà lần đó Tiêu Dao Tử chế trụ được Nhiên Đăng cũng là dựa vào quỷ kế, cho dù có điểm thực lực cũng không thể đánh lại bên ta bốn người liên thủ, cho nên cũng dũng khí đại tăng.

Thương Lan Long Châu kia đối với Hoàng Long chân nhân cực kỳ trọng yếu, ngay cả ngày đó đánh nhau với Nhiên Đăng đạo nhân, do cẩn thận cũng chưa từng xuất ra, bây giờ lại bị Tiêu Dao Tử thu mất cũng nóng lòng muốn đoạt lại, liền lập tức tỏ vẻ đồng ý.

Phổ Hiền chân nhân thấy ba người đều nhất trí ý kiến, bèn thầm đề tụ tiên lực, mở miệng nói:

- Tiêu Dao đạo hữu, một khi đã nói ngang ngược như vậy, ta nhiều lời cũng vô ích. Ngươi ta song phương có ân oán, chi bằng nhân cơ hội này đánh một hồi, làm rõ đúng sai.

Trương Tử Tinh cười dài nói:

- Thị phi công đạo, là ở trong lòng người. Sao có khả năng dựa phải vào thắng bại để quyết định. Bất quá ... các ngươi đã có tâm lấy thực lực để phân cao thấp, bần đạo cũng không thể yếu thế, vậy cứ ứng chiến là được.

Phổ Hiền chân nhân gật gật đầu:



- Tam Tiên đảo ba vị nương nương từng ỷ vào Hỗn Nguyên Kim Đấu, lấy Cửu Khúc Hoàng Hà trận bắt lấy đồng môn đạo hữu ta, hôm nay cũng không ngại kết thúc luôn một thể.

Bích Tiêu cười lạnh nói:

- Phổ Hiền chân nhân, ngươi biết rõ ba người bọn ta bị thánh nhân của các ngươi đả thương đến căn cơ, khó có thẻ khỏi hẳn cho nên mới mượn cơ hội này khiêu chiến, ý đồ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hành vi vô cùng đê tiện. Hôm nay, cho dù không có Hỗn Nguyên Kim Đấu, ngươi cũng còn xa mới là đối thủ của ta. Không ngại thì phóng ngựa qua đây, cho ngươi xem thủ đoạn của môn hạ Triệt Giáo!

Phổ Hiền chân nhân đang muốn phản bác, Trương Tử Tinh lại nói với Bích Tiêu:

- Chỉ là bốn gã kim tiên, cần gì phải phiền đến hiền thê ra tay? Hôm nay tỷ muội các người cùng Long Cát chỉ cần ở một bên lược trận cho ta, xem phu quân đại triển thần uy, đánh cho bốn tên này lạc hoa lưu thuỷ!

Bích Tiêu vốn là muốn thử uy lực của Càn Khôn Xích vừa mới tế luyện xong, nghe Trương tử Tinh nói vậy, cũng không khỏi giật mình:

- Chàng định lấy một địch bốn? Như vậy làm sao có thể?

Nàng còn định nói tiếp, lại bị Quỳnh Tiêu ngăn cản:

- Tam muội, phu quân đã nói như vậy, tất có đạo lý của hắn, ngươi cứ để cho hắn đánh đi.

Đám người Phổ Hiền chân nhân vừa nghe Trương Tử Tinh cùng Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu xưng hô với nhau đều lộ vẻ kinh ngạc. Ngay cả phụ tử Ngao Quảng cùng Ma Cô tiên tử cũng không khỏi khiếp sợ: Tam Tiêu nương nương của Tam Tiên đảo chính là môn sinh đắc ý của Triệt Giáo thánh nhân, thân mang Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn đều là dị bảo, chính là một trong số những cường giả ở thế gian, không thể tưởng tượng nổi tỷ muội ba người lại có thể cùng gả cho một gã Tiêu Dao Tử tướng mạo bình thường này!

Loại kinh ngạc này khiến cho tâm tư hư vinh của nam tử vô cùng thoả mãn, lập tức đắc ý bay đến, nói:

- Ta cùng ba vị nương nương đã thành vợ chồng. Các ngươi có ân oán nhân quả gì, có thể tìm đến ta, ta đều có thể tiếp được hết!

Trong tứ nữ, chỉ có Vân Tiêu là chưa có chính thức cùng hắn hợp thể chi duyên, nghe được những lời này, không khỏi mặt đỏ tai hồng. Cũng may là có mặt nạ che lấp, nhìn không ra biểu tình cụ thể.

Từ Hàng chân nhân nghe được Tiêu Dao Tử cuồng ngôn muốn lấy một địch bốn, lại nhớ đến ngày đó ở Tam Tiên đảo bị sỉ nhục, hướng tam tiên chào một tiếng rồi bay tới tiếp chiến. Vị chân nhân này nhớ kỹ lúc trước bị Đặng Thiền Ngọc ra tay trước đánh bại, cũng không nói nhiều, Thanh Tịnh Lưu Ly Bình trong tay lập tức mở ra, bình khẩu hướng đến Trương Tử Tinh, một đạo hắc khí bắn thẳng đến, ý muốn tiên hạ thủ vi cường, đem địch nhân hoá thành huyết thuỷ.

Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực cường đại truyền đến, vô thượng ma thể lập tức sinh phản ứng, toả ra hắc vụ nhàn nhạt. Hắc vụ kia tuy mog manh nhưng lại không hề chịu ảnh hưởng của hắc khí kia, ngược lại còn có xu hướng đồng hoá. Hắc khi kia vừa mới tiếp cận đã bị phân giải thành đám sương.

Từ Hàng chân nhân kinh ngạc nhìn thấy hắc khí kia bay một vòng quanh người Trương Tử Tinh, cuối cùng không thể lay động, lại quy trở lại trong Lưu Ly Bình.

Xiển Giáo tứ tiên đều biét sự lợi hại của Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, thấy pháp bảo nọ lại mất đi hiệu lực như vậy, đều lắp bắp kinh hãi. Phổ Hiền chân nhân vội vàng chỉ tay ra một cái, một đạo trường hồng (cầu vồng) bay đến, đem Trương Tử Tinh trói cứng lại. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn thấy Phổ Hiền chân nhân dùng Trường hồng tác bắt được Tiêu Dao Tử, kiếm trong tay quang mang đại thịnh, thừa cơ hướng tới đầu Trương Tử Tinh chém tới, quả nhiên là một chiếc đầu lâu bị chém bay xuống dưới.

Long Cát công chúa đại kinh thất sắc, đang muốn tiến đến lại bị Vân Tiêu giữ lại. Vân Tiêu tuy rằng tu vi chưa hồi phục nhưng vẫn còn nhãn lực, hơn xa Long Cát công chúa, tất nhiên là đã nhìn ra Trương Tử Tinh không có bị nguy hiểm gì.

Quả nhiên, khi chiếc đầu kia rơi xuống liền hoá thành ngàn vạn quang điểm phiêu lãng trên không trung, thân thể kia cũng vậy, đều phân tán ra khắp nơi. Trường hồng tác chỉ còn quấn không khí, liền rơi xuống biển, bị Phổ Hiền chân nhân thu hồi. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lại thi triển kiếm tiên bay tới, nhưng giờ phút này, những quang điểm kia tụ tán vô thường, kiếm tiên căn bản là không có tác dụng. Hơn nữa những quang điểm kia còn mang có tác dụng thôn phệ đặc biệt, đem linh khí của tiên kiếm hấp phệ hết hơn phân nửa. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn phải vội vàng thu hồi.

Từ Hàng chân nhân lại xuất ra Thanh Tịnh Lưu Ly Bình. Quang điểm kia dường như có chút kiêng kị loại pháp pháp bảo này, liền tụ hợp lại một chỗ, phục hồi lại hình dáng Trương Tử Tinh, lấy vô thượng ma thể chống đỡ hắc khí của Thanh TỊnh Lưu Ly Bình. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nhân cơ hội đó tế ra Độn Long Thung, chỉ thấy mây mù che phủ khắp nơi. Ngao Quảng, Ngao Bính đang đứng ở một bên xem cuộc chiến, vì tu vi không đủ, chỉ cảm thấy đầu hôn não trướng (đầu óc mê man choáng váng), không nhận biết nổi phương hướng.

Trong mây mù, một đóa kim liên bảy sắc hạ xuống, mắt thấy Trương Tử Tinh phải bị cái lồng chụp xuống. Chợt thấy Trương Tử Tinh đem thân mở ra, phía trên đầu hiện lên đầu thù cự đại. Đầu thú này tướng mạo hung ác, miệng lớn há rộng, đúng là thượng cổ kỳ thú Thao Thiết. Thao Thiết mở lớn miệng, chỉ đớp một cái là đã nuốt mất đoá kim liên kia, sau đó liền quay trở về cơ thể Trương Tử Tinh. Nhất thời mây khói tiêu tan, giống như trước đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn bị mất Độn Long Thung, không khỏi kinh hãi. Trương Tử Tinh cũng không sử dụng pháp bảo, chỉ nắm trong tay một thanh kim kiếm xông thẳng đến chỗ của Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn khiến hắn chỉ có thể nâng kiếm chống đỡ. Bên này Từ Hàng chân nhân cùng Phổ Hiền chân nhân thấy pháp bảo không làm gì được Tiêu Dao Tử, cũng đều cầm tiên kiếm trong tay công tới. Hoàng Long chân nhân của cải ít ỏi, trong tay chẳng có pháp bảo nào có thể sử dụng, lần này thấy mọi người sử kiếm, cũng học theo mọi người vác kiếm xông tới, tạo thành một kiếm đội vây công.

Trương Tử Tinh bị bốn người vây ở trong cũng không hề kinh sợ, Định Thương Kiếm hoá thành đạo đạo kim mang bay tới, chẳng những có thể ngăn cản công kích của bốn người, thỉnh thoảng lại còn có thể phát động phản công. Đám người Ngao Quảng, Ngao Bính đứng xem ở một bên đều há mồm trợn mắt. Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa lúc trước còn có một chút khẩn trương, sau lại thấy hắn vận chuyển kim kiếm như ý, đem bốn người dần dần áp chế thì mới yên lòng.

Trong Xiển Giáo tứ tiên, Từ Hàng chân nhân tu vi cao nhất, là kim tiên thượng giai đỉnh phong cảnh giới, mà Phổ Hiền, Văn Thù cũng là kim tiên thượng giai. Ba người tương giao nhiều năm, phối hợp ăn ý, cho dù là huyền tiên bình thường, nếu không ỷ vào pháp bảo, dưới sự liên thủ của ba người thì cũng khó có thể chống đỡ. Không nghĩ đến hiện giờ ba người cộng thêm cả Hoàng Long chân nhân mà chẳng chiếm nổi chút thượng phong nào, hay là Tiêu Dao Tử này tu vi cảnh giới đã đạt tới ……

Kiếm thế của Trương Tử Tinh lúc đầu có chút gượng gạo, chủ yếu thiên về phòng ngự phản công. Về sau trở nên tinh thục hơn, chỉ nghe hắn cười dài một tiếng, tiên lực vận chuyển một vòng chu thiên, kiếm thế đột nhiên biến đổi. Chỉ thấy một đợt sóng kiếm quang dập dờn trải rộng, hoá thành một đám bụi mù to lớn mông lung, đem bốn người vây vào trong. Cỗ mông lung này mang theo lực lượng kỳ dị, tứ tiên cùng có cảm giác thân hãm vào vũng bùn không đáy, không chỉ khó có thể phát lực, hơn nữa thân thể còn bắt đầu đình trệ, cơ hồ không thể tự kiềm chế.

Từ Hàng chân nhân nhận thấy kiếm khí đối phương có điều cổ quái, hét lên một tiếng, trên đầu xuất hiện một đoá khánh vân, dưới chân sinh ra một toà sen bạch sắc, phiêu phù trong không trung, có thể chống lại đám “bụi mù” do kiếm khí tạo thành. Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cùng Phổ Hiền chân nhân thấy vậy cũng liền làm theo, thi triển thần thông bảo vệ toàn thân.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn chân đạp nhị liên, há miệng phun ra một đoá kim liên, tay trái không cầm kiếm ngũ chỉ xuất ra năm đạo bạch quang phóng lên trên, bạch quang ngưng tụ trên đỉnh đầu thành một đoá hoa sen, trên hoa có ngũ trản kim đăng, trong ngũ sắc hào quang có anh lạc thuỳ châu ( mấy cái tua rua ngọc mà chúng ta hay thấy trên mũ của Ngọc Hoàng ấy) rủ xuống dưới. Phổ Hiền chân nhân lại phóng ra một đạo bạch quang như sợi chỉ, dài ra hoá thành một đoá khánh vân, cao tới mấy trượng, có hình bát giác, bên trên có kim đăng, anh lạc thuỳ châu, bảo vệ ở trên đỉnh.

Tam tiên vừa thi triển thần thông xong liền thấy áp lực giảm đi không ít, nhưng cũng chứng minh Trương Tử Tinh thực lực cường đại, khiến cho ba người phải thi triển thần thông phòng ngự mạnh nhất của mình. Hoàng Long chân nhân mặc dù cũng tập được hộ thân pháp môn, nhưng do tu vi không đủ, lại chưa từng tu luyện đến nơi đến chốn nên không thể thi triển. Hắn tự biết thực lực của mình so với ba người Từ Hàng vốn không cùng “cấp bậc”, cũng vô pháp theo được tiết tấu công phòng trước mắt, ngược lại lúc này lại trở thành vướng tay vướng chân, lập tức nhắm chuẩn lúc quang mang từ khánh vân của ba vị đồng môn mãnh liệt, là lúc uy lực của địch nhân suy yếu đi một chút, bèn vận xuất toàn lực, hoá thành Hoàng Long chân thân, phóng lên trời cao, cuối cùng thoát khỏi đám bụi mù đáng ghét vây quanh.

Hoàng Long chân nhân sau khi thoát khỏi kiếm quyển, lập tức truyền thanh nói với tam tiên:

- Tiêu Dao tử quá mức mạnh mẽ, bên cạnh còn có Tam Tiêu nương nương như hổ đói rình mồi, đối với bên ta thật không ổn. Ba vị đạo huynh cố gắng kiên trì một lúc, ta lập tức tới Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động, thỉnh Dương Tiễn sư điệt đến đây tương trợ!

Hoàng Long chân nhân nói xong , long thân nhanh chóng bay đi. Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa chưa từng nghĩ Hoàng Long chân nhân lại lâm trận bỏ chạy, muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.

Trương Tử Tinh thấy Hoàng Long chân nhân rời đi cũng không thèm để ý, đám bụi mông lung từ Định Thương Kiếm ngày càng ngày càng loãng, dần dần chuyển thành vô hình, pháp môn kiếm thế tối lợi hại thi triển ra. Ngay cả với nhãn lực của Tam Tiêu cùng Long Cát công chúa cũng chỉ có thể nhìn thấy trong không gian ẩn ẩn vô số hoa văn vặn vẹo. Đám Từ Hàng tam tiên thân lâm vào kỳ cảnh chỉ biết cố gắng hết sức, cảm giác được áp lực càng ngày càng lớn, tựa hồ không gian chung quanh đã bị lực lượng kì dị trên thân kiếm của Tiêu Dao Tử làm cho phân cắt, nhốt ba người bọn họ vào trong một không gian độc lập. Không gian này thập phần quỷ dị, đối với lực lượng của ba người có một loại trói buộc đặc biệt cùng tác dụng làm suy yếu, cơ hồ mỗi bước đều khó khắn, cái cảm giác “thân hãm bùn sâu” càng ngày càng mãnh liệt.

Tam tiên đều hoảng sợ: đây là thần thông gì? lại có thể đáng sợ như vậy! Có thể chỉ với lực lượng của một người mà khốn trụ được cả tam đại kim tiên! Uy lực của loại thần thông này còn hơn xa cả Huyễn Ma trận năm xưa, thật không hiểu được người này đến tột cùng còn ẩn tàng bao nhiêu thực lực.

Dần dần, phản kích của tam tiên càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn biết thụ động phòng ngự, nhưng cho dù là có hộ thể thần thông, cũng khó có thể kéo dài. Ba đoá khánh vân của tam tiên quang mang bắt đầu ảm đạm dần, giống như là đang bị ăn mòn, hiển nhiên là bị tiêu hao để ngăn cản kiếm khí cổ quái kia.

Tam Tiêu đều biết khánh vân liên hoa đều là độc môn hộ thân tuyệt kỹ của Xiển Giáo thánh nhân, chỉ có đệ tử đích truyền mới có thể tu tập, được xưng là vạn tà bất xâm. Mà hiện giờ đụng phải kiếm lực quỷ dị của Trương Tử Tinh lại có thể bị áp chế đến mức này!

Tam nữ cũng không biết, loại kiếm khí mà Trương Tử Tinh đang thi triển lúc này, chính là thần thông sư tôn các nàng Thông Thiên Giáo Chủ truyền cho ---- Hãm Tiên Kiếm Khí!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook