Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 139: Hồng Cẩm Thú Công Chúa
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Tây Kỳ, Tây bá hầu phủ.
Chín mươi chin người con trai của Cơ Xương tất cả đều tập trung tề tục tại đại điện, ngồi trên ghế của Cơ Xương chính là nguyên phi Thái Cơ. Cơ Phát đưa lên mật thư một cách cung kính.
Khi mật thư được mở ra, được mẫu thân Cơ Xương làThái Khương trước tiên nhìn qua một lượt, liền sắc mặt biến đổi, Thái Cơ nhìn lại cũng nhíu mày suy nghĩ, nói ra nội dung bên trong.
Đại khái chính là, lần này hướng về Triều Ca có thể phát sinh ra đại sự kinh thiên, nếu Cơ Xương bình an vô sự thì thôi, nếu không thể quay về thậm chí có thể gặp điều gì bất hạnh thì Tây Kỳ tuyệt đối không thể vọng động hoặc nổi loạn. Con trưởng Bá Ấp Khảo tạm thời chấp chưởng Tây Kỳ, con thứ Cơ Phát hỗ trợ, Táng Nghi Sanh lo chuyện nội chánh, việc binh giao cho Nam Cung Thích, gặp chuyện không ổn thì mời Thái Cơ và Thái Khương quyết định, huynh đệ trong nhà phải đoàn kết yêu thương lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, chớ có chút tư đấu không thì nghiêm trị không tha.
Nghe xong mật thư của Cơ Xương mọi người thần sắc khác nhau, Bá Ấp Khảo biết được phụ thân không thể trở về thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng thì thập phần lo lắng, Cơ Phát nghe được huynh trưởng nắm giữ đại quyền thì biểu hiện tỉnh bơ, nhưng trong mắt tựa có chút không cam lòng, còn lại các nam tử cũng ít nhiều không phục, Thái Cơ xem ra trên mặt có vẻ lo lắng.
Làm những kẻ này vui mừng là, Bá Ấp Khảo chấp chưởng chức Tây bá hầu không bao lâu, thì chính như trong mật thư của Cơ Xương, Triều Ca đã xảy ra sự việc khiến thiên tử sợ hãi , Vi Tử Khải giả mạo Mẫu Tân, cấu kết với Nam bá hầu mưu nghịch, thiên tử bị thích khách ám sát may cuối cùng được trời cứu giúp. Tứ đại chư hầu trừ Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ có công mật báo, tam hầu còn lại đều bị cuốn vào trong vũng nước đục này: một trong chủ mưu chính là Nam Bá Hầy Ngạc Sùng bị xử cực hình biến thành đống thịt; Đông Bá Hầu Khương Hoàn Sở bị giặc ép theo, giờ bị tước một ít lãnh địa; Tây Bá Hầu bị nghi ngờ có ý đồ muốn ám sát thiên tử nên bị giam lỏng đợi thiên tử điều tra ra chân tướng rồi mới phóng thích.
Việc Cơ Xương bị tù làm cho Tây Kỳ đau đầu.Mà thiên tử lại phong Thái Bá,Trọng Ung làm “Bình Tây Hầu” khiến cho Tây Kỳ nghe tin càng thêm sét đánh mang tai. Nếu Bình Tây Hầu là ngoại nhân còn đỡ, nhưng Thái Bá và Trọng Ung cũng là thân huynh đệ của Cơ Xương, Tây Kỳ muốn không nhận cũng không có cớ nào từ chối. Thái Cơ triệu tập các con thương nghị, những đứa con của Cơ Xương cũng biết đây không phải là thời gian đấu đá lẫn nhau đều tỏ ý đồng tâm hiệp lực vượt qua cửa ải khó này.
Thái Bá cùng Trọng Ung năm đó bị Cơ Xương chènxép, phải bỏ Tây Kỳ mà tha hương, hôm nay được Thiên tử “dùng tới”, coi như áo gấm hồi hương, tự nhiên xuân phong đắc ý. Hai người mang theo một đội nhân mã hộ tống cùng sứ giả từ Triều Ca trở lạiTây Kỳ, sứ giả tuyên đọc thánh chỉ cho chúng thần xong thì Thái Bá và Trọng Ung chính thức lên nhậm chức. Thái Bá làm Tả Bình Tây Hầu chủ quản nội chánh, Trọng Ung làm Hữu Bình Tây hầu, chủ quản việc binh. Thái độ của Tây Kỳ tất nhiên tìm mọi cách tước đoạt quyền lực của hai người. Nhưng Thái Bá,Trọng Ung dù sao không phải chỉ là thái điểu, dùng một số thuộc hạ cũ đưa vào nắm giữ chức vụ, muốn dần dần nắm quyền lợi trong tay, song phương nhất thời minh tranh ám đấu kịch liệt. Tin tức này đến tai, khiến cho Trương Tử mỉm cười vui vẻ.
Lúc này tại Đông Hải bình loạn đã được Hoàng Phi Hổ truyền đến tin báo .Bời vì có sự trợ giúp của Trịnh Luân cùng với Cao thị huynh đệ,Hoàng Phi Hổ rốt cuộc cũng quyết chiến đại thắng đem giam lại Bình Linh vương cùng với binh lính thua cuộc bắt hết lại rồi ban sư trở lại Triều Ca.
Mà Ngạc Thuận con trai Ngạc Sùng Vũ biết được kỳ phụ phản loạn mà bị chém, tự phong là Nam Bá hầu, bắt đầu liên hợp với các tiểu chư hầu chung quang mà chuẩn bị nổi loạn, tuy trước mắt chỉ là tấn công một số chư hầu phương Nam, không chịu cùng phản loạn mà thôi. Nhưng Trương Tử Tinh không dám lơi là, lệnh tổng binh ải Tam Sơn Đặng Cửu Công tăng cường phòng bị, lại đưa tới đại lượng vật tư quân giới tới ải Tam Sơn, đồng thời hạ chỉ, lệnh Sùng Hầu Hổ điểm binh mã, cầm búa việt cờ mao tới phương nam thảo phạt nghịch tặc Ngạc Thuận.
Sùng Hầu Hổ sớm được Trương Tử Tinh Phân phó nên lập tức liên hợp với đệ đệ Tào châu hầu Sùng Hắc Hổ, hợp bát quân chuẩn bị hướng tới nam hạ mà chinh thảo,bởi vì vị trí cũng khá xa nên cũng cần chuẩn bị không ít thời gian.
Không lâu sau, Hoàng Phi Hổ ban sư hồi triều, bắt được Bình Linh Vương khiến Trương Tử Tinh mừng rỡ hạ lệnh ban thưởng ba quân, tuyên chỉ phong Hoàng Phi Hổ làm Trấn Quốc Võ Thành Vương, Hoàng Phi Hổ cùng với Hồng Cẩm,Trịnh Luân, Cao Minh, Cao giác và chúng tướng đi vào đại điện mà tam bái cửu khấu.
Hoàng Phi Hổ hướng tới thiên tử thỉnh tội nói chính mình chinh chiến bất lực làm mất mạng không ít binh mã, nhưng may mà thiên tử phái viện quân nên mới bình loạn thành công.Trương Tử Tinh đối với việc này mà cười cho qua, Hoàng Phi Hổ không có độc chiếm công lao, mà khen ngợi Hồng Cẩm cùng các viện tướng, thì ra dưới trướng của Bình Linh Vương có hai tên đại tướng võ nghệ xuất chúng lại thêm tinh thông đạo thuật thật là lợi hại vô cùng, đánh nhau hồi lâu thắng bại giằng co. Sau lại có Trịnh Luân cùng Cao thị huynh đệ đi vào, có thêm Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ, nắm được tình hình địch quân, chiếm được tiên cơ.Cuối cùng Trịnh Luân thi phép dùng hơi trắng trong mũi bắt được tướng địch là Phương Mạn, mà Quý Khang với Cao thị huynh đệ hợp lực hạ Cao Kế Năng, lại thêm Hồng Cẩm có thêm Kỳ Môn thuật bắt Bình Linh Vương, từ đó bình loạn cuối cùng cũng được giải quyết.
Hoàng Phi Hổ lại không hề có đề cao công lao của chính mình mà lại mong đem công lao của tướng lãnh biểu dương, Hồng Cẩm đối với vị thống soái này tâmphục vô cùng. Chiến hữu trong lúc tình cảnh nhất luôn thể hiện hết mình, tại mấy lúc đồng sanh cộng tử khiến cho Cao huynh đệ dù có là yêu tộc cũng cảm thấy cuộc sống tại quân doanh đều thật sung sướng, hơn nữa Hoàng Phi Hổ đối với người mình xử sự công chính vô tư cùng các chư tướng tạo thành tình cảm tốt mà kết thành tình thâm hậu.
Trương Tử Tinh nghe được tên hai tướng bị bắt không khỏi có chút bất ngờ.
Cao Kế Năng? Nguyên trong truyện chính là Khổng Tuyên bộ hạ, pháp lực thì bình thường,có pháp bảo là đàn ong, có thể dùng để quấy nhiễu địch quân, trong nguyên tác mổ đui mắt tọa kị Ngọc Kỳ Lân, giết chết Hoàng Thiên Hóa, võ nghệ lại cao cường, một mình địch được bốn huynh đệ Hoàng Phi Hổ, tất nhiên cuối cùng cũng bị Hoàng Phi Hổ giết chết báo thù cho con. Người này chính là đại tướng của Đại Thương, sao lai bên Bình Linh Vương nhỉ?
Phương Mạn? Nguyên trong bản là không có y, nhưng theo Hoàng Phi Hổ thì tên này am hiểu hỏa thuật, đạo thuật hơn cả Cao Kế Năng lại thêm quỷ kế đa, là thủ hạ đắc lực nhất của Bình Linh Vương, nếu không phải Trịnh Luân kinh nghiệm phong phú, vừa vào trận đã phun hơi trắng đánh gục, sợ còn không bắt được hắn.
Nhăc tới Hồng Cẩm, Trương Tử Tinh không khỏi dò xét vị tổng binh ải Tam Sơn tương lai này, mặt mày tuấn tú, kể cũng là một gã tiểu bạch kiểm.
Hồng Cẩm trong môn hạ của Triệt giáo pháp lực chỉ loại tầm thường, song may mắn lại kinh người, lần thành công bắt được Bình Linh Vương này không nói, còn cưới được con gái Hạo Thiên thượng đế là Long Cát công chúa. Hoàng Đế có nói qua trong tứ linh khí thì khó nhất chính là tiên linh khí, Long Cát công chúa đối với kế hoạch của Trương Tử Tinh có thể nói là tình thế bắt buộc nên quyết không thể để rơi vào tay Hồng Cẩm được.
Giết chết Hồng Cẩm? Không tốt, Hồng Cảm đối với Đông Hải bình loạn có công lớn nhất, nếu chém làm sao có thể khiến mọi người phục?Còn nữa Hồng Cẩm chính là Đại Thương tướng lãnh cũng là một trong con bài ẩn của Trương Tử Tinh, ngay cả Phi Liêm dù có tâm hoài dị chí còn có thể ít nhiều lợi dụng, sao lãng phí giết được?
Trương Tử Tinh lo lắng thật lâu, nói rằng Hồng Cẩm lần này có công bắt được chủ tướng giặc, phong thưởng hậu hĩnh. Trương Tử Tinh vốn đã học theo thời Tam Quốc, ứng dụng một số chức quan vào trong thời đại này, phong Hồng Cẩm làm Bình Lỗ tướng quân, tướng đương với quan tâm phẩm, lại khen hắn đẹp trai tuấn tú, ngỏ lời muốn gả công chúa Bao Yến cho hắn, Bao Yến là con gái hoàng thúc Cơ Tử, xinh đẹp mỹ miều, ôn nhu ngoan ngoãn.
Hồng Cẩm vui sướng không thôi, đối với Thiên Tử tạ ơn không ít.
Bởi vì cưới công chúa tông thất, Hồng Cẩm phải dựa theo tông thất lễ pháp, ngoại trừ công chúa cũng không được có có thêm thê thiếp. Hồng Cẩm đâu biết việc này, chỉ tưởng số đỏ tới rồi, vội vàng đáp ứng không thôi.
Sau hi phá vỡ việc tốt của Hồng Cẩm, Trương Tử Tinh thấy thoải mái đôi chút, đối với công thần đều phong thưởng, chư tướng hâm mộ Hồng Cẩm, lại cũng cũng đều thán phục vận khí của hắn, ai bảo người ta tự tay bắt được Bình Linh Vương chứ?
Sau đó văn võ bá quan tiến vào Hiển Khánh điện, dự tiệc khoản đãi, một trận vui mừng.
Không phải kẻ nào cũng may mắn như Tô Hộ, có con gái có thể ảnh hưởng tới toàn cục phong thần, nên Bình Linh Vương lập tức bị chém đầu, còn phần Cao Kế Năng và Phương Mạn, Trương Tử Tinh dự định chiêu nạp hai người này.
Tưởng đến quan hệ nhân quả trong Phong Thần, Trương Tử Tinh đem theo Khổng Tuyên tới ngục giam chiêu hàng.
Cao Kế Năng vì báo lại ân của Bình Linh Vương mà không tiếc thân bảo vệ, hôm nay bị bắt tưởng phải chết không ngờ, ngờ đâu thiên tử lại đến chiêu hàng hắn, thời địa này tư tưởng trung quân là tương đương trọng đại, khiến cho hắn cảm ân rơi nước mắt nguyện thệ chết cũng trung thành khiến cho Khổng Tuyên không cần múa môi dụng võ.
Do Phương Mạn tinh thông đạo thuật, Hồng Cẩm giao thủ cùng hắn vài lần, không dám đại ý, không chỉ canh phòng cẩn mật, còn thận trọng dùng phù chú áp chế khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh. Khổng Tuyên lật tay một cái thì phù chú mất hiệu lực khiến cho Phương Mạn chậm rãi tỉnh lại.
“Các ngươi là ai?”Phương Mạn dùng chút lực khiến cho dây thừng biến thành bụi muốn trốn nhưng nhìn quanh một cái, liền hiểu được tình cảnh của mình.
Cao Kế Năng muốn giải thích thân phận của Trương Tử Tinh, liền thấy Khổng Tuyên hừ lạnh một tiếng khiến cho Phương Mạn cảm thấy trước ngực như bị một quyền mạnh mẽ đánh vào, phải lùi lại vài bước, loạng choạng dựa vào vách tường chống đỡ mới không bị ngã.
Cao Kế Năng chấn động, thần thông của Phương Mạn hắn cũng biết, hôm nay thấy nam tử trông nho nhã bên cạnh thiên tử kia mới chỉ hừ một tiếng khiến cho Phương Mạn đã ăn không tiêu, hẳn là cực kỳ lợi hại
Phương Mạn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt trong lòng, cũng biết công lực của mình còn kém đối phương xa lắm, không còn dám khinh thường vọng động.
“Một con nhân diện hào tép riu (con vọ mặt người, một loài giống chim điêu-LND) mà cũng dám phóng túng trước mặt ta sao”, Khổng Tuyên nói câu này trỏ rõ chân thân của Phương Mạn khiến hắn thêm kinh hoàng.
“Phương tướng quân không được lỗ mãng, đây chính là Đương kim Thiên tử, mau mau bái lễ”.
Phương Mạn nghe được tên thiên tử càng cả kinh, thoáng nhìn qua Khổng Tuyên, sợ hãi không dám kinh động, hướng tới Trương Tử Tinh mà bái: ”Tội thần Phương Mạn bái kiến bệ hạ.”
Trương Tử Tinh gật đầu không để ý phân phó nội thị theo bên người:”dẫn Cao tướng quân tắm rửa thay quần áo, phải lấy lễ đãi, không được khinh nhờn”.
Nội thị lĩnh mệnh mang Cao Kế Năng đi lúc này Trương Tử Tinh mới nói với Phương Mạn: ”Phương tướng quân đã biết mình có tội, sao lúc đầu còn theo Bình Linh Vương phản loạn?”
Phương Mạn cười khổ nói:”Tội thần vốn là yêu quái tu hành trong núi, tâm tính hiếu động nên khó thành tiên đạo, ,bèn rời núi đi du ngoạn, lại ở Đông Hải xảo ngộ Bình Linh Vương, trọng thị tội thần, phong làm tướng quân nên mới đi theo báo ân.”
Trương Tử Tinh tìm vài tư liệu về cổ đại yêu thú trong Siêu Não, biết được giới thiệu về nhân diện hào, bèn hướng tới Khổng Tuyên nói:”Hiền đệ, nhân diện hào mặt người, thân trĩ, đuôi chó, xuất hiện liền gây hạn hán, có phải không?”
Không Tuyên thấy hắn kiến thức uyên bác nên nói:”Hoàng huynh nói cũng không có sai.”
Phương Mạn tại lao ngục cũng không dám động đậy, mồ hôi lạnh toát ra liên tục, vị thực lực cao thâm khó dò kia không nói, Thiên tử quả nhiên không tầm thường, chỉ vài câu đã chỉ rõ chân thân mình, xem ra Thiên tử thực như truyền ngôn, có tài quỷ thần nan trắc, khó trách vị thực lực cao thâm kia cũng phải gọi là hoàng huynh.
Trương Tử Tinh cười lạnh nói: ”có thể làm ra hạn hán, khó trách Hồng Cẩm nói hỏa diễm của ngươi lợi hại, chỉ không biết so với hạn thần Nữ Bạt thì sao?”
“Nữ Bạt chính là thượng cổ thiên nữ, thần thông quảng đại, tiểu yêu như thế nào mà so sánh?”Phương Mạn nghĩ tới thiên tử từng tuyên chiếu ngừng hạn hán mà tiêu diệt Nữ Bạt, thì không khỏi lo lắng mà nói: ”Bệ hạ, tiểu yêu tuy có thể làm hạn hán nhưng lại không phải là kẻ hay gây họa, tiểu yêu xin đái tội lập công, hiệu trung Bệ hạ, thề chết không từ”.
Trương Tử Tinh cùng Khổng Tuyên cười nói:”tiểu yêu ngươi khôn khéo lắm, nhưng ngươi trước phản Đại Thương, nay lại phản Bình Linh Vương, ai dám đảm bảo sau này người không phản lại nữa?”
Phương Mạn nhất thời cứng họng, Khổng Tuyên biết được tâm ý của Trương Tử Tinh nói:”giao bổn mệnh nguyên hồn ra thì mạng còn giữ được!”.
Phương Mạn biết đây là cơ hội cuối cùng, nên ngay lập tức hiến ra bổn mệnh nguyên hồn, khiến cho ngạc nhiên là người thu nó không phải Khổng Tuyên, mà chính là Thiên tử, từ việc thiên tử thu nguyên hồn ẩn ẩn lộ ra chút lực lượng, xem ra cũng là tu vi tiên nhân, thầm nhủ may mắn mình sớm nghe lời, không đã hóa thành tro bụi rồi.
Làm cho Trương Tử Tinh hài lòng chính là Phương Mạn linh hoạt cơ biến, lại có mưu kế, xét ra cũng là một nhân tài, giờ đã nắm được bổn mệnh nguyên hồn, nên không sợ hắn phản lại ,đem Tôn Tử Binh Pháp đưa cho hắn. Phương Mạt vốn loại thích âm mưu quỷ kế, liền mừng rỡ nhận lấy.
Chiêu hàng thành công xong, Trương Tử Tinh cho gọi Văn Thái sư tới mật nghị rất lâu rồi mới quay vào nội cung nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.