Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 117: Khương Tử Nha Dữ Tỳ Bà Tinh
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Tỳ Bà Tinh hí hửng đến ở trong biệt viện, trong bụng chỉ chờ Thiên tử tới tìm, dè đâu suốt vài ngày vẫn không thấy bóng dáng thiên tử đâu. Tỳ Bà không khỏi có chút bực bội, nghĩ mình đã bị Thiên tử bỏ quên rồi, may là Đát Kỷ sai người tới báo: gần đây Thiên tử thực sự rất bận, ngay cả đêm cũng rất ít về hậu cung nghỉ ngơi, dặn ả cố gắng chờ đợi, lại dặn dò phải hết mực cẩn thận, không nên tạo loạn, bình tĩnh ở lại trong biệt viện.
Một hôm, ả nghe mấy thị nữ bên người bàn tán với nhau, nói bên đường có một vị hoạt thần tiên tên là Khương Tử Nha mở một gian coi bói, toán mệnh cực kỳ chuẩn xác, gần như không sai bao giờ.
Chôn chân ở chỗ này buồn chết, không bằng đi xem tên thầy tướng kia, dù sao cũng có Thiên yêu bí thuật, không sợ tên phàm nhân này phát hiện sơ hở gì. Tên Khương Tử Nha tuy danh tiếng mới nổi, song giỏi lắm cũng là tên đạo sĩ biết chút thôi toán còm mà thôi, làm gì có thần thông chân chính gì.
Thị nữ đã được Tô nương nương dặn dò không được tò mò chuyện riêng của vị tiểu thư này, cho nên thấy thế cũng không dám nói gì.
Tỳ Bà Tinh “cẩn thận” thu liễm mị sắc tránh dọa người quá đáng, hướng bên đường bước tới, nhưng cho dù như vậy, tư dung xinh đẹp kia vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt đàn ông nhìn lại.
Bước tới đầu đường, quả nhiên thấy quán bói kia người ra kẻ vào tấp nập, hết sức náo nhiệt. Tỳ Bà Tinh thấy Khương Tử Nha tuổi tác đã cao, mặc một bộ áo gai, tựa hồ không phải là tiên nhân lợi hại chi, nhưng toán mệnh quả nhiên khá chuẩn. Tiền tệ lưu thông thời bấy giờ vốn là vỏ ốc vỏ sò hay đồ đồng, song sau khi Trương Tử Tinh đăng cơ, đã ra lệnh bỏ đi loại vỏ sò vô dụng này, đổi tiền tệ thành kim loại, chia làm vàng, bạc, đồng.
Tuy muốn coi một quẻ mất nửa đồng bạc, giá trị không cao, song lúc này danh tiếng Khương Tử Nha dần nổi, người tới coi mệnh lũ lượt không ngừng, sinh ý rất được. Tỳ Bà Tinh xem hồi lâu, đột nhiên nẩy sinh hứng thú: “vậy ta cũng tới cho hắn gieo một quẻ xem ra làm sao?”
“Xin chư vị quân tử nhường đường, thiếp thân muốn bói một quẻ”.
Chúng nhân nhìn lại, thì ra là một thiếu nữ áo trắng xinh đẹp, người ở đây hầu hết là trung niên, vội vàng dạt sang bên cho thiếu nữ này vào trước. Khương Tử Nha đầu tiên là thầm khen ngợi tư sắc thiếu nữ này, sau lại phát hiện có chỗ nào đó bất ổn, tuy thiếu nữ này bề ngoài không có dị trạng gì, song giữa chân mày lại ẩn ẩn có một cỗ khí tức kì dị, tuyệt không phải phàm tục. Dù sao, hắn tu ở Côn lôn sơn nhiều năm, xung quanh toàn là tiên nhân, lại được hỗn nguyên thánh nhân chân truyền, nên nhãn lực vẫn hơn xa tiên nhân tầm thường.
Khương Tử Nha ôm một bụng hoài nghi nói: các chư vị quân tử, tục ngữ có câu “nam nữ khác biệt” xin để vị tiểu thư này coi trước, tránh người nói chúng ta vô lễ, sau lại theo lúc trước vào coi mệnh.
Chúng nhân thấy thiếu nữ này xinh đẹp, đều muốn lưu lại ấn tượng tốt, nên không có ý kiến gì. Tỳ Bà Tinh đến trước bàn ngồi xuống, Khương Tử Nha nói: “xin tiểu thư cho xem tay phải”.
Tỳ Bà Tinh không cho rằng hắn là thuật sĩ tài ba gì, liền vén tay áo đưa tay ra, ả đâu biết Khương Tử Nha thân mang Ngọc Thanh Tiên Quyết được Xiển giáo thánh nhân đích thân truyền thụ, không chỉ có thể che dấu tu vi bản thân, mà còn có cảm ứng lực đặc biệt với yêu tộc. Ngày đó Đát Kỷ mang xác phàm, lại có Thiên Yêu bí thuật che dấu, dù là mắt thần của Văn Trọng cũng không phát hiện được dị thường gì, song ở Ân châu lại bị Vân Trung Tử nhìn thấu. Chính là như vậy, tuy tu vi Khương Tử Nha không thể nào so với Vân Trung Tử, muốn khám phá Đát Kỷ chỉ sợ không làm được, song Tỳ Bà Tinh này vốn là yêu thân, cho nên vẫn bị Khương Tử Nha phát hiện được.
Nếu đổi làm môn hạ Triệt giáo (đa số là yêu tộc), với tu vi của Khương Tử Nha còn chưa thể phát hiện được dấu vết gì, chỉ là Tỳ Bà Tinh hôm nay xui xẻo, đụng phải vị môn nhân Xiển giáo này.
Khương Tử Nha nhẹ nhàng đưa hai ngón tay đặt lên cổ tay ả, ngầm vận Ngọc Thanh Tiên Quyết thử dò xét. Tiên quyết này là bí thuật thánh nhân, quả nhiên không tầm thường, lập tức phát hiện ra Tỳ Bà Tinh là yêu thân. Khương Tử Nha bị Nguyên Thủy Thiên Tôn nhồi vào đầu lòng căm ghét yêu tộc, bất kể tốt xấu ra sao, lập tức nổi ý trừ yêu. Hắn bóp chặt mạch môn của Tỳ Bà Tinh, dùng tiên thiên nguyên khí trong đan điền vận Hỏa Nhãn Kim Tinh, ý đồ trói chặt yêu lực của Tỳ Bà Tinh.
Tỳ Bà Tinh bỗng cảm nhận một đạo lực lượng đánh vào trong cơ thể, cỗ lực lượng này hết sức lợi hại, ít nhất cũng phải là người mang tu vi Kim tiên mới có thể thi triển, dũng mãnh tấn công vào kinh mạch ả, yêu lực trong nháy mắt bị đánh cho tan tác, nguyên khí lập tức trọng thương.
Khương Tử Nha không biết có người ngầm ra tay đánh trọng thương Tỳ Bà Tinh, chỉ nỗ lực dùng tiên khí trấn áp yêu lực của ả. Tỳ Bà Tinh không ngờ gặp phải tai họa thế này, trong lòng đại loạn, thêm vào bị khắc tinh Ngọc Thanh Tiên Quyết tấn công, tức thì bị chế trụ.
Tỳ Bà Tinh gắng gượng cất tiếng: “sao tiên sinh còn chưa bỏ tay tiện thiếp ra? Chẳng nhẽ muốn giở trò gì giữa ban ngày ban mặt?”
Chúng nhân nhìn lại, còn tưởng yêu tinh nói thật, nhất tề chửi Khương Tử Nha nổi ý dâm, dám tại trước mặt bá tánh lén lút chân tay.
Khương Tử Nha một bên giữ chặt Tỳ Bà Tinh, một bên giải thích: “chư vị, đàn bà này không phải là người, mà là yêu tinh, nếu ta buông tay nó sẽ chạy mất!”
Chúng nhân đâu có chịu tin, lớn tiếng mắng mỏ. Khương Tử Nha thầm nghĩ nếu giờ buông tay, tội phi lễ kia ắt thành sự thật, lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát tội, đành liều đem sự tình làm lớn, thò tay lấy nghiên mực trên bàn đập mạnh vào đầu Tỳ Bà Tinh, khiến ả đau đớn, máu chảy ròng ròng, giãy dụa cật lực mà vẫn không thoát ra biến đi được.
Tỳ Bà Tinh không biết làm sao, chỉ đành dựa vào yêu thân cố chịu đòn, vờ ngất xỉu giả chết, đâu ngờ Khương Tử Nha còn có vài phần kiến thức, không hề rút lại tiên lực, khiến ả thầm kêu khổ không ngừng.
Chúng nhân thấy lão già này đánh chết thiếu xữ xinh đẹp, tiếng chửi bới càng thêm nhức óc, trùng trùng điệp điệp vây chặt quán bói, không cho Khương Tử Nha “chạy trốn”, muốn bắt hắn lên quan (nếu dân chúng bây giờ đều làm như vậy, tỉ lệ phạm tội ắt hạ xuống mức thấp nhất-LTG)
Rất nhanh, Á thừa tướng Tỉ Can đã “kịp thời” đã xuất hiện tại tràng, thấy cảnh huyên náo như vậy liền phái người tới tra hỏi.
Chúng nhân đem tội ác “hành động dâm ta, nổi giận sát nhân” của Khương Tử Nha ầm ĩ nói ra, Tỉ Can phẫn nộ, sai tả hữu “đem ác đồ này bắt lại đây”!
Khương Tử Nha tay kéo Tỳ Bà Tinh, đem chuyện yêu tinh bẩm lên. Tỉ Can thầm nghĩ, Thiên tử quả có rất nhiều sự tình đã đoán trước được, hôm nay bí mật sai mình đến đây tuần tra, hẳn là có thâm ý, mà giờ Khương Tử Nha vẫn không chịu bỏ tay thiếu nữ này, chỉ sợ có ẩn tình bên trong.
Tỉ Can dặn dò dân chúng: “chỗ này không tiện xét hỏi, chờ ta bẩm với Thiên tử liền rõ trắng đen”.
Chúng nhân nghe nhắc đến thiên tử, không ai không nghe theo, từng người theo Tỉ Can tới ngọ môn. Tỉ Can lệnh quân sĩ canh giữ chặt Khương Tử Nha, tự mình đi vào trong cung, hướng Thiên tử bẩm báo việc này.
Lúc này Trương Tử Tinh đang ở lầu Trích Tinh cùng Đát Kỷ đùa vui, nghe có “kỳ sự” này, lập tức nổi hứng thú, Đát Kỷ mẫn cảm liên tưởng tới điều gì, không khỏi biến sắc.
Trương Tử Tinh cố ý hỏi:”Diễm phi vì sao thần sắc bất an?”
Đát Kỷ vội vàng thu lại tâm tình, đáp: “thần thiếp đang nghĩ chuyện á thừa tướng bẩm tấu, chân giả khó nói. Bệ hạ có thể truyền chỉ, đem đạo sĩ cùng nữ tử kia đến dưới lầu Trích Tinh, hỏi rõ thực hư”.
Trương Tử Tinh nghe vậy gật đầu, truyền chỉ đem Khương Tử Nha cùng nữ tử kia đến bên lầu Trích Tinh, tuy Tỳ Bà Tinh đã ẩn đi phần lớn mị sắc, nhưng vẫn bị Đát Kỷ nhìn cái là nhận ra, lập tức thầm kêu khổ: “muội muội, mới còn dặn dò em phải cẩn thận, chờ trong biệt viện chớ đi đâu, hôm nay lại đi chọc vào tên thuật sĩ này làm chi? Chuyên đã tới nước này, làm sao bây giờ?”
Khương Tử Nha quỳ phục dưới đất, tay phải vẫn giữ chặt yêu tinh không tha. Trương Tử Tinh đứng bên lan can hỏi: “người nào đang quỳ ở dưới? vì sao sinh sự giữa đường?”
Khương Tử Nha đáp: “tiểu dân là người Đông Hải, họ Khương tên Thượng, tự là Tử Nha, từng bái dị nhân làm thầy, học được phép âm dương, nhìn rõ yêu mị. Hôm nay yêu tinh này tới quán bói của tiểu dân ý đồ mê hoặc, bị tiểu dân phát hiện giữ lấy. Khương Thượng làm vậy một là muốn báo ân vua, hai là không thẹn công sư tôn truyền bí thuật”.
Trương Tử Tinh cố ý kinh ngạc hỏi: “quả nhân cũng biết chút đạo thuật, nhưng thấy nữ tử này rõ là người thường, sao ngươi lại nói là yêu tinh?”
Đát Kỷ nghe vậy vội vã gật đầu phụ họa. Khương Tử Nha vì biểu thị mình thanh bạch, đề xuất dựng bồn lửa đốt yêu tinh. Trương Tử Tinh lập tức sai ngươi mang bồn lửa tới dưới lầu Trích Tinh. Đát Kỷ không sao ngăn được, hết sức nóng nảy, chỉ thấy Khương Tử Nha dùng phù ấn trấn áp đỉnh đầu Tỳ Bà Tinh, lại cởi áo ngoài, trước ngực dán bùa, đằng sau dùng ấn, khiến Tỳ Bà Tinh không sao biến hóa, dẫn yêu tinh tới bồn lửa đốt lên.
Nhưng ngọn lửa này cháy đã hơn canh giờ mà cả người Tỳ Bà Tinh vẫn bình yên vô sự, người đứng xem đều nhìn ra nghi hoặc. Thiên tử cảm thán nói: “giờ xem ra, Khương Thượng quả không phải gian tà, mà là kỳ nhân. Khương tiên sinh, có thể trừ được yêu này, bắt nó lộ nguyên hình?”
Khương Tử Nha có ý thể hiển bản lãnh trước mặt Thiên tử: “Bệ hạ có lệnh, thảo dân tự phải tuân theo! Chỉ cần tiểu dân dùng tam muội chân hỏa liền có thể bắt nó lộ nguyên hình”.
Khương Tử Nha nói xong, vận Ngọc Thanh Tiên Quyết, phun ra tam muội chân hỏa, trùm lấy Tỳ Bà Tinh ở bên trong. Ngọn lửa tam muội này không phải lửa thường, phun ra từ mắt, mũi, miệng, chính là do tinh, khí, thần mà gọi là tam muội, cho dù là Tỳ Bà Tinh tu luyện nhiều năm cũng không chịu nổi bắt đầu rên rỉ. Trong ngọn lửa hung mãnh, ả cất tiếng căm giận: “Khương Tử Nha, ta cùng ngươi không cừu không oán, tại sao lại dùng tam muội chân hỏa đốt ta?”
Tả hữu hai bên thấy yêu tinh trong ngọn lửa cất tiếng, sợ đến toát mồ hôi, mắt miệng trợn trừng. Khương Tử Nha không ngờ yêu tinh bị yểm bùa chú mà còn kháng cự được lâu vậy, lặng im không nói, vội vàng thúc dục tam muội chân hỏa. Tỷ Bà Tinh sau một lúc giả chết, đã khôi phục một phần nguyên khí, ngọn lửa thường vừa rồi không tạo cho ả tổn thương đáng kể nào, vốn định vận lực đánh tới Khương Tử Nha, lúc này không biết vì sao tam muội chân hỏa lại thiêu đốt mạnh hơn vài phần, Tỳ Bà Tinh mới chạy được vài bước đã chịu không nổi, ngã oặt xuống đất. Ả biết hôm nay khó thoát kiếp nạn, đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn Đát Kỷ, không nói gì hơn.
Khương Tử Nha cảm giác được tam muội chân hỏa cực thịnh, còn tưởng mình hôm nay đặc biệt xuất sắc, phát huy năng lực hơn hẳn ngày thường, hưng phấn hô lớn: “Bệ hạ xin tránh vào trong lầu, thảo dân muốn thi lôi thuật diệt trừ yêu nghiệt!”
Nói xong, hai tay bắt chéo, chỉ nghe tiếng sấm nổi lên, lửa tạnh khói tan, hiện ra một chiếc đàn tỳ bà bằng ngọc. Khương Tử Nha hai tay cầm lấy cung kính dâng lên: “xin Bệ hạ nhìn qua, vật này chính là nguyên hình của yêu tinh”.
Đát Kỷ lòng đau như dao cắt, kiệt lực khống chế tâm tình, thầm nghiến răng: “Khương Thượng ngươi giỏi lắm, dám hại muội muội ta đốt tới nguyên hình, thù này ta quyết không quên.”
Trương Tử Tinh lộ vẻ cao hứng, lệnh tả hữu đem Ngọc Thạch Tỳ Bà lên lầu. Đát Kỷ nhịn nỗi đau nói: “vật này là nhạc khí vực ngoại, tên là Tỳ Bà, âm thanh tấu lên vang rất ra, chờ thần thiếp nối dây, sớm ngày đàn cho Bệ hạ thwongr thức”.
Trương Tử Tinh lòng biết Tỳ Bà Tinh này còn có khả năng khôi phục nguyên hình, đâu chịu đưa cho Đát Kỷ, nói: “vật này là bản thể của yêu tà, sao có thể để cho ái phi tiếp xúc? Nếu nó lại tác oai tác quái, không phải nàng sẽ bị hại sao? Ái phi nếu thích Tỳ Bà, ngày mai quả nhân sẽ sai người phảng chế một chiếc cho nàng”.
Đát Kỷ có khổ không thể nói, lại nghe Trương Tử Tinh ở bên lẩm bẩm một câu: “cứ giao cho quốc sư xử lí a…”
Đát Kỷ nghe thấy, ánh mắt chợt lóe lên. Trương Tử Tinh nhìn Khương Tử Nha hỏi: “Khương tiên sinh quả nhiên đạo pháp cao thâm, tài thuật song toàn, xin hỏi là môn hạ vị tiên nhân nào?”
Khương Tử Nha tự hào nói: “gia sư là Côn lôn sơn, Ngọc hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn, pháp lực thông thiên, tiên nhân tầm thường không thể sánh nổi, thảo dân chính là phụng mệnh sư tôn, xuống núi giúp nước”.
Trương Tử Tinh cố làm ra vẻ kinh hãi nói: “Chẳng nhẽ là Xiển giáo thánh nhân? Thì ra Khương tiên sinh là xuất thân danh môn, không biết có nguyện ý hiệu lực triều đình?”
Đát Kỷ khẽ run: lại là Xiển giáo! Lần trước là Vân Trung Tử, lần này lại là Khương Thượng, chẳng nhẽ…
Khương Tử Nha nhớ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói hắn sẽ được hưởng phú quý nhân gian, còn tưởng đây là kỳ duyên khó gặp, vội vàng đáp ứng. Trương Tử Tinh mừng rỡ: “giờ có thêm tiên sinh tương trợ, còn lo chi thiên hạ không yên! Người đâu, thiết yến tại Hiển Khánh Điện, quả nhân muốn cùng tiên sinh đàm đạo một phen”.
Nếu quả Khương Tử Nha- nhân vật chủ trì Phong Thần từ đầu tới cuối trung thành với Đại Thương, cả kịch tích tất phát sinh biến hóa to lớn. Trương Tử Tinh tin rằng cảnh tại Lộc Thai ép hắn nhảy sông bỏ trốn trong tình tiết sẽ không tái hiện. Nhưng bản thân Khương Tử Nha thì sao? Hắn sẽ một lòng hiệu trung Đại Thương chứ?
Khương Tử Nha vội vàng tạ ơn, Đát Kỷ buồn bã nhớ tới Tỳ Bà Tinh, đưa mắt nhìn hắn một cái, chỉ thấy đau lòng vô cùng, không còn tâm tình đâu đối diện thấy kẻ cừu gia này, vờ kêu mệt mỏi, xin lui về Thọ Tiên Cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.