Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 311: Kỳ sự! Thất tung đích khí tử
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Ba gã đạo nhân làm như tính toán một phen, sau đó không lâu, Độ Ách chân nhân mở miệng nói: “Đạo hữu khẳng khái như vậy, ba người bần đạo xin nhận tấm thịnh tình này, xin mời đem Tinh ngọc giao cho bần đạo đi”
Trương Tử Tinh nhìn Thái Vi chân nhân và Huyền Cơ chân nhân một chút, như điều tra ý kiến. Thái Vi chân nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không biểu thị phản đối, mà Huyền Cơ chân nhân mặt lộ ý cười, tựa hồ đối với việc này không thèm để ý. Trương Tử Tinh đoán được ba người trong tiên thức tất có một phen hiệp nghị, nhãn châu xoay động, hào phóng nói: “Đã như vậy, ta liền đem Tinh ngọc tặng cho Độ Ách đạo hữu”
Hắn cố ý nói nghe thật dễ dàng, nhưng ý tứ lại nói đem Côn Lôn tinh ngọc cho một mình Độ Ách chân nhân . Thái Vi chân nhân vừa nghe, quả nhiên sắc mặt khẽ biến, chỉ có Huyền Cơ chân nhân vẫn mang một bộ dáng tươi cười không quan hệ như trước . Độ Ách chân nhân nghe được lời ấy, trong lòng đại hỉ, nhưng lập tức phản ứng lại , thầm mắng Tiêu Dao Tử kia âm hiểm, cuối cùng Tinh ngọc cũng phải rời tay mà lại còn dùng kế sách chia rẽ .
Độ Ách chân nhân dù sao cũng là cáo già, vội vã mở miệng nói: “Đạo hữu đừng vội hiểu lầm, Tinh ngọc kia chỉ là mượn đi nghiên cứu, đợi bần đạo và hai vị đạo hữu có điều lĩnh ngộ, sẽ vật quy nguyên chủ”.
Lời vừa nói ra, Thái Vi chân nhân sắc mặt tốt lên không ít, Trương Tử Tinh trong lòng cười nhạt, gật đầu, đưa tay vào túi pháp bảo: “Cũng được, ta đây liền giao cho đạo hữu”
Nhưng mà, khiến Trương Tử Tinh không tưởng được chuyện tình xảy ra, hắn tìm trong túi pháp bảo, vậy mà không tìm được Tinh ngọc! Chẳng lẽ , Tinh ngọc là một “Người thông minh” biết rằng rất nhanh sẽ bị chủ nhân vứt bỏ,cho nên mới nấp đi? Không cần hoang đường như thế chứ!
Trương Tử Tinh rõ ràng còn nhớ lúc đầu từ trong tay Lục Áp thu được Tinh ngọc. Cùng Hình Thiên nghiên cứu một hồi không có kết quả gì mới thuận tay ném vào trong túi pháp bảo. Vì sao hôm nay lại không tìm được rồi?
Túi pháp bảo không giống như túi tiền bình thường, cần lục lọi tìm kiếm. Tuy rằng đồ đạc đều được đặt ở một chỗ, nhưng cần đồ vật gì thì chỉ cần trong lòng cảm ứng là có thể nhận được vật phẩm cần. Hôm nay Trương Tử Tinh thử nhiều lần mà không cách nào tìm được nơi hạ lạc của Tinh ngọc ở bên trong!
Trương Tử Tinh vốn muốn lợi dụng Tinh ngọc để thoát thân , có thể sẽ gây nên xích mích quan hệ giữa ba vị huyền tiên một phen . Ai mà ngờ tại thời khắc mấu chốt lại bị TInh Ngọc chơi cho một vố , lưng áo không khỏi ướt đẫm mồ hôi .
Độ Ách chân nhân nhìn ra thần sắc hắn không bình thường, còn tưởng hắn thay đổi chủ ý, trong tiên thức cùng Huyền Cơ chân nhân và Thái Vi chân nhân nói một tiếng, Huyền Cơ chân nhân và Thái Vi chân nhân hội ý, từ từ bay qua, trong tay xuất ra pháp bảo, ẩn ước đem ba người Trương Tử Tinh bao vây.
Hướng đi của ba người rơi vào trong mắt Trương Tử Tinh, không khỏi khẩn trương, tâm niệm thay đổi thật nhanh. Trong tay đã từ trong túi pháp bảo xuất ra một vật. Hắn cầm vật ấy để ở lòng bàn tay, cố ý hướng Huyền Cơ chân nhân, Thái Vi chân nhân nhìn một chút, nhíu mày nói: “Độ Ách đạo hữu, Tinh ngọc với ta vô dụng, ta đã hứa hẹn tặng cho ngươi, chẳng lẽ còn muốn gây khó dễ cho ba người ta phải không? Hay là, đợi ta giao ra Tinh ngọc sau đó các ngươi liền xuất thủ giết người.”
Độ Ách chân nhân lắc đầu nói: “Đạo hữu là Đại Thương quốc sư, lại tặng Tinh ngọc cho ba người chúng ta , ta sao có thể bất lương như vậy”.
Thái Vi chân nhân lộ vẻ trào phúng. Nói: “Ngươi có một huynh đệ lợi hại như vậy, ta làm gì được ngươi chứ ?”
“Ngươi tại Đại dư tiên sơn chết nhiều môn nhân như vậy, Hỗn độn chung cuối cùng lại rơi vào tay huynh đệ ta, khó tránh khỏi trong lòng ôm hận. Ta chính là đối với ngươi không yên lòng.” Trương Tử Tinh cười nhạt một tiếng, không khách khí trả lời lại một cách mỉa mai.
Thái Vi chân nhân vừa nghe hắn nhắc đến việc này, lòng đại hận, trong mắt nhất thời lộ ra tinh quang đến: nếu không có kiêng kị người lợi hại phía sau ngươi, trước kia ta đã giết người đoạt bảo rồi, còn có thể cùng ngươi dây dưa như vậy sao !
Độ Ách chân nhân vội vã ra điều đình, Trương Tử Tinh làm ra vẻ trầm ngâm, âm thầm giữ lại Viên Hồng, Băng Tuyết hai người. Trong miệng nói: “Ta với Độ Ách đạo hữu ngược lại tin được. Không bao lâu ta đem Tinh ngọc giao ra, Các ngươi ba người đảm bảo không hạn chế ba người ta ly khai ? ”
Độ Ách chân nhân nói: “Đây là tự nhiên, đạo hữu xin yên tâm”
Thái Vi chân nhân và Huyền Cơ chân nhân nhìn nhau một chút. Cũng gật đầu.
Trương Tử Tinh kéo dài hồi lâu, tự biết còn dây dưa thêm nữa đối phương tất nhiên sinh nghi, năm ngón tay chậm rãi mở ra , trong lòng bàn tay chính là một viên châu tảo ra lam quang trong suốt , còn mơ hồ tỏa ra đây một loại lực lượng kỳ dị. Độ Ách chân nhân từng nghe nói qua ngoại hình Côn Lôn Tinh ngọc, lại cảm giác được cỗ khí tức kỳ dị như có như không kia, trong lòng sự hoài nghi không khỏi bớt đi phân nửa.
Trương Tử Tinh đem Lam quang kia hướng lên trời dùng sức nắm mạnh, hô: “Tinh ngọc cho các ngươi, không được ngăn cản chúng ta rời đi!”
Thừa dịp Độ Ách chân nhân ba người chú ý đến Tinh ngọc trên bầu trời thì Trương Tử Tinh, Băng Tuyết, Viên Hồng ba người đồng thời thi triển toàn lực, phân ba hướng phi độn đi.
Trương Tử Tinh lời vừa nói ra, chứng minh ý đồ bảo mệnh , tuy rằng tham sống chạy trối chết, Độ Ách chân nhân tam tiên cũng không ngăn trở, đồng thời hướng Tinh ngọc trên không trung bay đi. Ngay khi ba người sắp tiếp cận Tinh ngọc Huyền Cơ chân nhân bỗng nhiên chậm lại. Độ Ách chân nhân và Thái Vi chân nhân không để ý tới nhiều như vậy, đứng mũi chịu sào, phân biệt thi triển tiên lực thu lấy Tinh ngọc.
Vậy mà Tinh ngọc kia mới chịu lực, l ại bạo tạc ra. Vụ bạo tạc này thập phần cường đại, coi như là với tu vi huyền tiên của Độ Ách chân nhân và Thái Vi chân nhân, cũng phải một phen khốn đốn . Cũng may hai người đều có Huyền hoàng lệnh và Độ Ách tiên y hộ thân bảo vật cao cấp , cho nên ngược không giống kết quả trước đây của Lục Áp thành một người trần truồng.
Chỉ có Huyền Cơ chân nhân, tựa hồ cảm thấy được điều dị thường, lại sớm có phòng bị, vẫn chưa như hai người Độ Ách và Thái Vi bám đầy bụi đất, trái lại cau mày nhìn một chút phương hướng ba người Trương Tử Tinh bỏ chạy.
Độ Ách chân nhân và Thái Vi chân nhân không nghĩ tới lại có thể bị Tiêu Dao Tử tu vi thấp như vậy lừa, còn mất mặt trước Huyền Cơ chân nhân, không khỏi giận dữ. Hai người vận đủ huyền tiên lực, nhìn về phía ba người bỏ chạy , thề nếu đuổi kịp, sẽ đem Tiêu Dao Tử kia băm thành vạn mảnh.
Nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến hai người lấy làm kinh hãi, với nhãn lực của bọn họ, tự nhiên có thể thấy rõ trang phục hình dáng tướng mạo sau độn quang, thật không ngờ , người của ba phương hướng chạy trốn, vô luận là trang phục kiểu tóc, màu sắc của độn quang lại có thể giống nhau như đúc!
Nếu như ba người Tiêu Dao Tử còn đang trước mắt, với kiến thức của bọn họ, có lẽ có thể nhìn thấu thuật biến hóa của hai người, nhưng bây giờ là viễn độn , làm sao mà nhận ra được ?
Ba người nhanh chóng trao đổi một chút bằng ánh mắt: chia nhau ra đuổi!
Thái Vi chân nhân lựa chọn chính là bóng người hướng Tây, vì đó là phương hướng hướng của Triều Ca. Thái Vi chân nhân tính chuẩn đúng là Tiêu Dao Tử muốn trốn về sào huyệt, trong lòng cực hận, thân như tia sáng vận tốc độ cao nhất theo hướng kia độn quang đuổi theo.
Thái Vi chân nhân là huyền tiên trung giai , dưới tình huống toàn lực triển khai thì không phải chuyện đùa , dựa theo sự tăng tốc độ tính toán mắt thấy sẽ vượt qua hồng quang. Vậy mà đạo hồng quang thập phần giảo hoạt, lợi dụng các loại phương pháp, ý đồ thoát khỏi người truy tung (đuổi theo). Loại biểu hiện “Ưu dị” (xuất sắc nhất) này khi Thái Vi chân nhân thấy được liền nhận định người này chính là Tiêu Dao Tử, nghiến răng nghiến lợi theo sát đuổi tới. Khi sắp đuổi kịp, hồng quang kia lại có thể đột nhiên đổi hướng ngược lại bay vụt đi , thoáng một cái đã lướt qua Thái Vi chân nhân , giống như đang làm xiếc đùa giỡn vậy . Thái Vi chân nhân mắt thấy con vịt tới tay lại có thể bay mất, hận phải nghiến răng nghiến lợi, từ trong túi pháp bảo xuất ra một cái thủ trạc, trên có hoa văn hình thất tinh .
Thái Vi chân nhân thôi động pháp chú, trên thất tinh trạc bảy điểm tinh quang đều xuất hiện, độ lớn cũng không giống nhau lộn một vòng đánh về phía Tiêu Dao Tử . Thất tinh trạc này là pháp bảo của Thái Vi chân nhân vạn năm trước ngẫu nhiên thu được, uy lực cực lớn, lực lượng đủ để chống đỡ Hạo Thiên Kính của Hạo Thiên Đế , nếu là bị thất tinh đánh trúng, cho dù có bất phôi chi thể, cũng sẽ tứ phân ngũ liệt (chia năm sẻ bảy) , hình thần câu diệt.
Mắt thấy bảy điểm tinh quang sẽ tiếp cận Tiêu Dao tử, chỉ thấy thân thể của Tiêu Dao Tử bỗng nhiên xuất hiện một trận vặn vẹo kỳ dị, lại có thể vặn vẹo thành hình dáng mà không phải trình độ con người có thể hoàn thành, hiểm hiểm tránh được công kích của bảy điểm tinh quang. Đương nhiên, uy lực cường đại của thất tinh coi như là dư ba ( làn sóng lan ra )cũng làm thân thể của Tiêu Dao Tử tạo thành thương tổn nhất định, nhưng vết thương này lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ cực nhanh phục hồi như cũ, càng quỷ dị chính là ngay cả y phục cũng khôi phục thành nguyên trạng.
Thái Vi chân nhân cũng chưa từng thấy qua chiến đấu của Băng Tuyết và Dương Tiễn, sở dĩ cũng không biết mình đã đuổi sai người rồi, còn đang liều mạng phóng Thất tinh trạc truy kích “Tiêu Dao Tử”. Thực lực của Thái Vi chân nhân dù sao cũng cao hơn “Tiêu Dao Tử” một khoảng lớn, truy đánh một trận, cuối cùng cũng tiếp cận
Tiêu Dao Tử mắt thấy trốn không được , như là đã có ý niệm muốn chết , ngược hướng Thái Vi chân nhân vọt tới. Thái Vi chân nhân cười lạnh một tiếng, Thất tinh trạc quang mang đại thịnh, thất tinh tề tụ, không đợi Tiêu Dao Tử tới gần, tại giữa không trung liền nghênh tiếp, đánh cho phấn thân toái cốt ( thịt nát xương tan ) , bầm thây rơi trên mặt đất trong rừng cây.
Thái Vi chân nhân nhớ đến Côn Lôn Tinh ngọc, vội vã tìm xung quang hài cốt của thi thể, muốn tìm được túi pháp bảo của Tiêu Dao Tử, thu được Tinh ngọc.
Quả nhiên, tại một chỗ trong rừng cây, Thái Vi chân nhân tìm được một viên cùng trong tay Tiêu Dao Tử lúc trước lam sắc tinh châu độc nhất vô nhị, tuy rằng không có lực lượng đặc thù gì, bên trong lại di động lập lờ, có vẻ thần bí khó lường. Bởi có vết xe đổ lúc trước, Thái Vi chân nhân không dám sơ suất, cẩn thận xuất ra Huyền hoàng lệnh huyễn xuất một phiến hoàng quang che chở bản thân, đi bước một tiếp cận Tinh châu kia. Nhưng lần này Tinh châu lại không có dị trạng, mặc hắn nhẹ nhàng cầm lên.
Thái Vi chân nhân nhặt Tinh châu lên, quan sát một trận, để vào trong túi pháp bảo, cười ha ha: Vận khí của mình quả nhiên không tệ, ba cơ hội lựa chọn một lại có thể tìm được thực thân của Tiêu Dao Tử, không chỉ có giết chết cái tên đáng ghét kia, còn chiếm được đồ vật mong muốn. Lại nói tiếp, tuy rằng mình mất đi Hỗn độn chung, nhưng tốt xấu cũng đoạt được tinh ngọc trở về, nếu là có thể bởi vậy tìm kiếm ra nơi hạ lạc của Côn Lôn kính … Hiện nay mà nói, chuyện giết chết Tiêu Dao Tử cùng đoạt được Tinh ngọc còn chưa lộ, đối với bên ngoài chỉ có thể nói khiến Tiêu Dao Tử chạy thoát, để tránh Khổng Tuyên kia đến đây trả thù. Trước đây một đoạn thời gian, Xiển Giáo thánh nhân Nguyên Thủy thiên tôn qua Nhiên Đăng đạo nhân biểu thị ý coi trọng và lôi kéo mình, đơn giản thì thuận nước giong thuyền, đến Xiển Giáo làm khách khanh, vạn nhất chuyện giết Tiêu Dao Tử bại lộ, cũng có thể mượn Xiển Giáo tới đối phó Khổng Tuyên.
Thái Vi chân nhân trong lòng đang tính toán, hoàn toàn không biết trong túi pháp bảo của hắn, Tinh ngọc kia đang chậm rãi chảy ra một dòng nhỏ dịch thể hôi sắc (màu xám), hướng sang một bên “ chảy “ đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.