Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 257: Linh Bảo

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Trương Tử Tinh nhìn bộ dạng dở người của Viên Phương, lại không thấy Viên Hồng đâu cả, tức thì kinh hãi hỏi: “Viên Phương, ngươi bị làm sao vậy? Viên Hồng đâu? Hay là tên Ngao Quảng kia làm khó các ngươi?”

Thủy binh khiêng Viên Phương đến vội vàng giải thích: “Thượng tiên hiểu nhầm rồi, hai vị Viên tiên nhân đều là khách quý của Long quân, sao dám làm khó? Bữa trước hai vị Viên tiên nhân tới Thủy tinh cung tặng tiên đan cho Tam điện hạ, Long quân hết sức vui mừng, từng thiết tiệc khoản đãi. Hai vị Viên tiên nhân rời đi không lâu, một vị Dạ xoa tuần biển đột nhiên phát hiện vị Viên tiên nhân này hôn mê bên ngoài Thủy tinh cung, vội vàng cứu về. Long quân cứu tỉnh Viên tiên nhân xong, Viên tiên nhân bất chấp thương thế, nằng nặc đòi tới đây chờ thượng tiên”.

Viên Phương chờ lũ thủy binh rời đi, lập tức quỳ xuống khóc nói: “chủ thượng, xin người mau mau cứu Viên Hồng!”.

Trương Tử Tinh nghe vậy giật mình, hét lớn: “rốt cuộc có chuyện gì, mau nói!”.

Thì ra, Viên Hồng và Viên Phương hai ngày trước tới Thủy tinh cung thăm và đưa đan dược cho Ngao Bính, được Đông hải Long vương Ngao Quảng khoản đãi rất nhiệt tình, hai tên ngồi tán phét hồi lâu với Ngao Bính, rốt cuộc tạm biệt rời đi. Khi ra khỏi Thủy tinh cung, đang muốn tới đảo chờ hắn thì đột nhiên hai người gặp một gã đạo nhân.

Đạo nhân này tướng mạo đường đường, người mặc đạo bào màu trắng, lưng đeo một thanh bảo kiếm, cưỡi một con Tử sắc toan nghe, đôi mắt có thần, đầy vẻ tiên phong đạo cốt, phong độ bất phàm.

Viên Phương vừa thấy đạo nhân này tức thì rùng mình, tựa như nhìn thấy quái vật vậy, vội cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, kéo áo Viên Hồng muốn chạy. Viên Hồng rất ngạc nhiên, nhìn kỹ đạo nhân áo trắng kia một cái, chính gặp ngay ánh mắt hắn nhìn lại.

Đạo nhân áo trắng trông thấy Viên Hồng, ánh mắt tức thì hiện dị quang, vỗ lưng toan nghê một cái xông tới trước mặt hai người: “hai vị đạo hữu trông rất quen mặt, không rõ có phải môn hạ Triệt giáo không?”

Viên Phương không dám nhìn đạo nhân này, Viên Hồng lại ha ha cười dáp: “chúng ta không phải môn nhân Triệt giáo, hẳn là đạo hữu nhận lầm rồi”.

Đạo nhân áo trắng nghe hai người không phải môn hạ Triệt giáo, đưa mắt đánh gái Viên Hồng, lại hỏi: “vậy mà không hiểu sao quen mặt vậy? xin hỏi là nhân sĩ phương nào?”

Viên Hồng thấy Viên Phương có vẻ rất muốn rời đi, cũng không muốn dây dưa với tên đạo nhân này nữa, tùy tiện đáp: “ta là tu sĩ Mai Sơn, chưa từng gặp qua đạo hữu. Nếu không có chuyện gì, chúng ta đây xin cáo từ”.

“Mai Sơn?”, đạo nhân áo trắng suy tính giây lát, kì quang trong mắt càng thịnh: “thì ra là vậy, vừa rồi bần đạo thực thất lễ, xin hai vị đạo hữu tùy tiện”.

Viên Phương nghe xong, vội vã kéo Viên Hồng định bỏ đi, mới được vài bước, Viên Hồng đột nhiên cảm giác được nguy hiểm gì, thân thể đang phi hành bỗng ngừng lại, Huyền tang côn đã nắm chặt trong tay.

Chỉ thấy bốn phía đông nam tây bắc không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện bốn con kì thú. Bốn con kì thú này thân hình kỳ dị, trên người mang theo những lực lượng khác nhau, ánh mắt con nào cũng đỏ rực như máu, rất nhanh bao vây lấy hai người.



Viên Hồng cảm giác ra khí tức đáng sợ của bốn con thú này, tu vi đều là Chân tiên thượng giai. Hắn biết tu vi Viên Phương quá kém, nếu ở lại chỉ sợ sẽ có nguy hiểm, vội vàng tách khỏi Viên Phương, dặn hắn nếu thấy tình thế không ổn phải lập tức bỏ chạy, rồi cầm Huyền tang côn xông lên. Viên Hồng tuy tu vi không bằng bất cứ con thú nào, nhưng hắn đã tu luyện tới tầng thứ 5 của Bát Cửu Huyền Công, không sợ pháp bảo, lại có thể tùy ý biến hóa, có thần binh Huyền tang côn trong tay, nên dù lấy 1 địch 4 nhưng nhất thời cũng không rơi xuống hạ phong.

Đạo nhân áo trắng thấy Viên Hồng khá vậy, vẻ cười trên mặt càng dày. Viên Hồng biết là tên này giở trò, một bên đối phó bốn thú, một bên quát nói: “đạo nhân kia! Ta cùng ngươi không oán không cừu, vì sao lại ám toán chúng ta?”

Tên kia ngồi trên lưng toan nghê cười ha ha: “yêu nghiệt, ngươi đã không phải môn hạ Triệt giáo, ta đây tự có quyền hàng phục ngươi, tránh gây họa cho nhân gian”.

Viên Hồng thấy hắn cưỡng từ đoạt lí như vậy, rành rành là muốn bắt mình, không khỏi giận dữ. Chỉ thấy Viên Hồng lắc mình một cái, hóa ra bốn phân thân ngăn cản tứ thú, còn mình hóa thành bạch quang xông lại phía đạo nhân. Đạo nhân áo trắng không ngờ hắn còn thần thông như vậy, không dám chậm trễ cũng rút trường kiếm trên lưng ra, ngưng thần ứng phó.

Chỉ nháy mắt bạch quang đã hiện tới trước mặt đạo nhân, hóa lại thành bộ dạng Viên Hồng, giơ gậy lên đánh xuống. Đạo nhân giơ trường kiếm lên đỡ, nhảy xuống lưng toan nghê cùng Viên Hồng đấu tại một chỗ. Công phu đánh gậy của Viên Hồng vốn được Trương Tử Tinh truyền thụ, hết sức cao thâm, mới đánh vào hiệp đạo nhân đã dần không địch nổi. Hắn tức thì đâm bừa một kiếm, đột nhiên lấy ra một viên châu màu xám trong tay ném về phía Viên Hồng.

Viên Hồng không chút sợ hãi, Huyền tang côn múa lên đánh trúng ngay khỏa ngọc châu kia. Viên châu hết sức mỏng manh, tức thì vỡ thành từng mảnh vụn. Một đoàn khói trắng từ đó bay ra, tựa hồ rất cổ quái, bao phủ lấy Viên Hồng. Viên Hồng chỉ thấy tinh thần đột nhiên hoảng hốt, lảo đà lảo đảo, thiếu chút ngã từ trên không trung xuống.

Còn tại bên này, chiến lực bốn phân thân của Viên Hồng cũng không cách nào địch nổi tứ thú, không bao lâu đã bị đánh chết, hóa lại thành lông vượn chìm trong bể nước, tứ thú một lần nữa vây lấy Viên Hồng. Do tác dụng của khói trắng thần bí kia, sức chiến đấu của Viên Hồng càng lúc càng giảm, thân hình cũng chậm chạp hơn nhiều, mà tứ thú không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn hung hãn như cũ.

Viên Hồng biết không địch nổi, lập tức hóa thành bạch quang định bỏ chạy. Nào ngờ đạo nhân kia giơ tay lên, hiện ra một cái lưới vàng cực lớn nhốt lấy Viên Hồng. Trên lưới vàng có lực lượng đặc thù, thêm vào Viên Hồng giờ này đã rất yếu ớt không sao tránh được, nháy mắt đã bị bắt lấy.

Viên Phương thấy cảnh này, biết mình tuyệt không phải là đối thủ của đạo nhân, lập tức xoay người bỏ chạy. Đạo nhân kia phát hiện ra ý đồ của Viên Phương, tưởng hắn muốn bỏ chạy cầu sinh, lại nhìn ra tu vi của Viên Phương thấp kém, không khỏi khinh thường kêu một tiếng: “phế vật”, trường kiếm trong tay tức thì như điện bắn ra, xuyên thủng người Viên Phương rồi bay trở lại.

Viên Phương trúng kiếm xong, lập tức rơi vào trong nước, trông hẳn là đã chết. Đạo nhân căn bản không coi loại tiểu yêu này vào đâu, cũng không thèm nhìn lại, thu tứ thú về, bắt lấy Viên Hồng cưỡi toan nghê rời đi.

Viên Phương dù trúng kiếm nhưng không lập tức chết, ý đồ muốn nhịn đau lên đảo báo tin cho Trương Tử Tinh, tiếc là thương thế quá nặng, dần hôn mê bất tỉnh. Thân thể Viên Phương trôi nổi trong nước cả ngày trời, may được một binh tôm phát hiện, báo cho Dạ xoa tuần biển Thủy tinh cung. Dạ xoa nhận ra người này chính là một trong hai vị khách mới tới thăm Ngao Bính, vội vàng đưa về Long cung.

Đan dược hai người đưa cho Ngao Bính lúc trước còn chưa dùng hết, Ngao Quảng lập tức lấy một viên cho Viên Phương uống xuống, thương thế tức thì được khôi phục, dù tổn thương nguyên khí song cũng coi là đã được cứu sống. Viên Phương tạ ơn cứu mạng của Long Vương, cũng không chịu nói nguyên nhân, xin hắn lập tức phái người đưa mình tới tiểu đảo báo tin cho Trương Tử Tinh.

Trương Tử Tinh nghe xong chuyện Viên Phương kể lại, giận dữ kêu lớn: “tên đạo nhân áo trắng kia rốt cuộc là người nào?”

Câu trả lời của Viên Phương khiến Trương Tử Tinh có chút bất ngờ: tên đạo nhân đó chính là một trong 12 Kim tiên Xiển giáo –Linh Bảo Đại Pháp Sư! Mà hắn, cũng chính là kẻ năm đó vô cớ bắt lấy Viên Phương, phế bỏ tu vi, biến Viên Phương thành nô thú của nhân loại.

Phần về Linh Bảo Đại Pháp Sư trong nguyên tác rất ít, Trương Tử Tinh chỉ nhớ được tên này trong trận Triệu Công Minh đánh 12 Kim tiên, Hoàng hà trận Tam Tiêu bắt các tiên thì có xuất hiện qua một chút, mà làm cái gì cũng không rõ, nghe nói tu vi cũng không ra sao cả, tính ra là người Trương Tử Tinh có ấn tượng ít nhất trong 12 Kim tiên.

Thế nhưng trong thế giới Phong Thần hiện thực này, Trương Tử Tinh không chút nào dám coi thường Linh Bảo Đại Pháp Sư. Năm trước khi Ứng Long tới Lí thành ngăn Khương Tử Nha dẫn Cơ Xương bỏ chạy từng phải đại chiến với tam tiên Xiển giáo một trận. Nếu không phải có Khổng Tuyên kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Ứng Long đã gặp nguy hiểm rồi. Mà Linh Bảo Đại Pháp Sư chính là một trong tam tiên đó. Nghe Khổng Tuyên nói, pháp lực của tên này tuy không mạnh, nhưng pháp bảo lại rất kỳ lạ, năm con yêu thú trong Ngũ hành thú phiên có khả năng tương sinh tương khắc, hỗ trợ lẫn nhau, lực lượng gần như ngang tới năm gã Kim tiên, hết sức lợi hại, may sau đó bị Khổng Tuyên hủy đi Hỏa thú khiến uy lực giảm hẳn. Sau Linh Bảo Đại Pháp Sư lại thi triển ra Vạn thú hồn châu âm độc vô cùng, cũng bị Ngũ Sắc Thần Quang của Khổng Tuyên thu mất.



Từ đây có thể phân tích được, bảo bối của Linh Bảo Đại Pháp Sư đa phần đều có liên quan tới yêu thú yêu hồn, chỉ sợ đều là yêu thú bị giết trong tay hắn, phương pháp chắc như vừa đối phó với Viên Hồng Viên Phương đây. Năm đó Viên Phương trong lúc tu luyện bị Linh Bảo Đại Pháp Sư đánh trộm, chưa kịp bỏ chạy đã bị bắt lấy. Linh Bảo Đại Pháp Sư vốn muốn đem Viên Phương làm yêu hồn, nhưng Viên Phương tu luyện pháp môn đặc dị, lực linh hồn rất yếu ớt, thuộc tính cũng không thuần. Linh Bảo Đại Pháp Sư thí nghiệm nhiều lần, khiến Viên Phương đau đớn gần chết, nhưng vẫn không thể đạt được hiệu quả như mong muốn. Bất đắc dĩ, Linh Bảo đành dùng Yêu hồn phiên hút hết tu vi của Viên Phương, sau nổi ý độc ác, dùng cực hình bắt hắn học tập ca vũ, tặng cho một tu sĩ thích món này đổi lấy chút tài liệu.

Linh Bảo Đại Pháp Sư là đệ tử đích truyền của Nguyên Thủy Thiên Tôn, một trong mười hai Kim tiên Xiển giáo, bề ngoài phong độ bất phàm nhưng nội tâm lại cực kỳ âm hiểm, thủ đoạn lại độc ác, chỉ cần nghe ra đối phương không có thực lực hay bối cảnh lớn, lập tức trở mặt hạ độc thủ. Nếu lỡ tay thất bại, bằng vào thế lực Xiển giáo sau lưng cũng không phải e dè sợ hãi. Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn rất kỳ thị yêu tộc, cho nên cũng không can thiệp vào chuyện vị đệ tử này giết yêu thú làm pháp bảo, ngược lại còn có vẻ ủng hộ. Có rất nhiều yêu tộc đều thế lực đơn độc, dựa vào thần thông cũng có thể thoát được sự ám toán của Linh Bảo, nhưng ngại Xiển giáo thế lớn, lại có thánh nhân sau lưng, đành bỏ đi ý niệm báo phục, điều này càng khiến cho Linh Bảo Đại Pháp Sư được thể làm càn.

Linh Bảo Đại Pháp Sư cướp của qua cầu, tất nhiên không nhớ được dạng “tiểu tốt” như Viên Phương, nhưng thân là kẻ bị hại, Viên Phương tới giờ vẫn nhớ như in tên đại cừu gia này. Bản thân hắn cũng không biết bao lần nằm mộng bị sợ hãi làm tỉnh lại, mà ác ma trong động đó chính là Linh Bảo Đại Pháp Sư mặt đầy phong độ.

Trương Tử Tinh thầm tính giờ Viên Hồng đã bị Linh Bảo bắt lấy, tất gặp phải nguy hiểm, tính ra đã bắt gần hai ngày rồi, phải lập tức đi cứu. Động phủ của Linh Bảo Đại Pháp Sư hẳn là núi Không Động, động Nguyên Dương; nhưng cũng như Hỏa Vân động năm xưa vậy, tuy biết chỗ song lại không rõ đường đi thế nào. Lúc này Viên Phương nổi lên dũng khí, nói biết vị trí của Nguyên Dương động, nguyện ý dẫn đường.

Trương Tử Tinh có Viên Phương dẫn đường, một bên phi hành, một bên liên lạc với cơ địa Triều Ca, nhưng khả năng giờ Thương Thanh Quân không có mặt trong cơ địa nên mãi không thấy có người trả lời. Trương Tử Tinh biết thời gian khẩn cấp không thể chậm chễ, vội vàng lưu lại lời nhắn tới hệ thống, dặn nàng khi nào nghe được phải lập tức mời Hình Thiên tới chi viện.

Trương Tử Tinh một đường bay gấp, không bao lâu đã tới dưới chân núi Không Động. Tương truyền năm xưa Hiên Viên Hoàng Đế từng gặp hóa thân Lão Tử là Quảng Thành Tử ở đây, được truyền cho “Tự nhiên kinh” ẩn chứa Thái thánh tiên quyết, nhờ vậy mới ngộ ra đại đạo. Cũng có thuyết nói, Quảng Thành Tử sống trên núi này, nhưng trong thế giới này Trương Tử Tinh biết rõ nơi Quảng Thành Tử cư ngụ là Cửu tiên sơn Đào nguyên động, không liên quan gì tới nơi này.

Cây cối trên núi Không Động dày đặc, đường đi hiểm trở, vực sâu hun hút, quái thạch chỏng chơ, kể ra cũng là nơi cảnh đẹp. Nhưng giờ Trương Tử Tinh đâu có tâm trí thưởng thức, giục giã Viên Phương mau tìm ra Nguyên Dương động. Nhưng địa thế Không động quả thực hiểm trở, lại thêm Viên Phương khi xưa bị nhốt ở đây dầy sợ hãi, ký ức không khỏi có chút mơ hồ, nhất thời cũng không tìm được cửa động.

Tìm tòi hồi lâu, Viên Phương đột nhiên nhớ ra điều gì, chỉ tay vào một sơn mạch hiểm trở: “chủ thượng, đỉnh núi chỗ kia chính là Nguyên Dương động”.

Trương Tử Tinh cẩn thận nhìn kỹ, đó là một vách núi đơn sắc, địa thế hiểm yếu, đỉnh núi đầy mây mù bao phủ, có chút khó nhìn rõ. Trương Tử Tinh nhìn bộ dạng sợ hãi của Viên Phương, an ủi nói: “ ngươi không cần sợ hãi, cứ ở đây cẩn thận giữ gìn, nếu Hình Thiên đến báo cho hắn vào Nguyên dương động giúp ta”.

Viên Phương biết mình đi theo chỉ thành gánh nặng, lại thêm sợ hãi trong lòng, cảm kích nhìn Trương Tử Tinh một cái, nói: “ác đạo kia hết sức ác độc, chủ nhân phải cẩn thận bảo vệ thân mình, ngàn vạn chớ mất cảnh giác”.

Trương Tử Tinh gật đầu, hóa thành làn khói nhẹ bay về phía vách núi kia. Từ lúc hắn có được Vô thượng ma thể, mục lực đã hơn xa Kim tiên bình thường, nhìn ra trên đỉnh núi có vài gã đạo sĩ trẻ tuổi, bên người còn có ít tiên thú giống loài báo, hẳn là đồng tử canh giữ cửa động.

Tu vi mấy đạo đồng này tương đối kém, không thể phát hiện ra Trương Tử Tinh, nhưng năng lực cảm ứng của mấy con dã thú kia lại cực mạnh, Trương Tử Tinh còn chưa tới đỉnh núi đã bị phát giác, chúng nhất thời gào lên cảnh báo.

Trương Tử Tinh vốn định che dấu hành tung cứu Viên Hồng ra, không ngờ chưa gì đã bị lũ tiên thú này phát hiện, đầu óc hắn cấp tốc xoay chuyển, nhanh chóng nghĩ ra một chủ ý.

Mấy đạo đồng kia thấy bộ dạng của tiên thú, biết có người tiến vào, vội đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy một đạo nhân đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi.

Đạo nhân này thân hình cao lớn, tướng mạo xấu xí, đầu có một cái kim cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook