Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 399: Nhị đào tam sĩ! Tây Côn Lôn chi mưu
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói xong, xuất ra một đạo ngọc chỉ, giao cho Quảng Thành Tử, nói:
“ Ngươi nên đến Hỏa Vân Động trước, thỉnh Thần Nông tương trợ, cũng nói ra việc dân chúng Tây Kỳ bị trúng độc. Thần Nông kia tuy là Thánh hoàng, nhưng xưa nay vẫn trách trời thương dân, tất sẽ không ngồi nhìn. Nếu chẳng may Hỏa Vân Động có chuyện gì khác, không thể thỉnh được Thần Nông tương trợ, ngươi có thể cầm ngọc chỉ này đến Tây Côn Lôn cầu kiến Tây vương mẫu nương nương. Vị nương nương này năm đó từng có biến cố, tính tình quái đản, bất cận nhân tình. Ngươi tuyệt đối không thể thất lễ, phải đối đãi tốt, cũng nói rõ là ta thỉnh nàng tương trợ việc này, lần này kết hạ thiện duyên, ngày sau tất có hồi báo.”
Quảng Thành Tử tiếp nhận ngọc chỉ, nhìn thấy vẻ khẩn cầu trong mắt Khương Tử Nha, biết tâm ý hắn, gật đầu ngầm hiểu ý hắn, rồi lui ra khỏi cung. Sau khi rời khỏi Ngọc Hư Cung, Quảng Thành Tử lập tức vận khởi kim quang pháp, thân hóa kim mang, bay về hướng Huyền Nhạc.
Đi vào bên trong Huyền Nhạc, Quảng Thành Tử tìm không thấy nơi Hỏa Vân Động đâu, rất là nghi hoặc. Cũng may hắn từng tập trận pháp Độn giáp thuật, sau khi cẩn thận tìm kiếm một phen, cuối cùng cũng tìm được Hỏa Vân Động. Nhưng mà Thanh Ngọc đồng tử trông coi động phủ lại nói, ba vị thánh hoàng ra ngoài từ mấy tháng trước, đến nay chưa về, cũng không biết khi nào trở về.
Quảng Thành Tử nhìn ra đồng tử không phải là nói láp, thầm than vận khí không tốt, sau khi tạ ơn, lại hóa kim quang đi đến Tây Côn Lôn.
Khi đến dưới chân núi Tây Côn Lôn, Quảng Thành Tử bị Lục Ngô ngăn lại. Lục Ngô nghe thấy Quảng Thành Tử tự báo họ danh, nói là phụng mệnh thánh nhân đến đây đặc biệt cầu kiến Tây vương mẫu nương nương, không dám ngăn trở, dẫn Quảng Thành Tử đi vào Quỳnh Ngọc Cung, cũng thỉnh Tam Thanh Điểu thông báo cho Dao Chân Nhân. Quảng Thành Tử trên đường đi, thấy Tây Côn Lôn quả nhiên là chốn tiên cảnh bồng lai, mà Lục Ngô này một thân tu vi phi phàm, so với bản thân cũng chỉ hơi kém mà thôi, liền thầm khen.
Dao Chân Nhân nghe được Xiển Giáo kim tiên nổi danh Quảng Thành Tử tới thăm, âm thầm kinh ngạc, nhưng đối phương đã phụng mệnh thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn đến đây, cũng không tiện cự tuyệt từ ngoài ngàn dặm, lập tức vào trong đại điện Quỳnh Ngọc Cung tiếp kiến Quảng Thành Tử
Quảng Thành Tử thấy Dao Chân Nhân tướng mạo trắng trẻo nhưng lạnh lùng, tinh hoa nội liễm, một thân thực lực sâu không lường được, nhớ tới Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói nàng có tu vi huyền tiên đỉnh giai, nhất thời kính nể hẳn. Quảng Thành Tử dâng ngọc chỉ, cũng nói rõ việc độc ma, thỉnh Dao Chân Nhân nể mặt mũi thánh nhân, ra tay tương trợ.
Trong lòng Dao Chân Nhân biết quan hệ giữa “Hắn” và Xiển Giáo là đối địch, trầm ngâm nói:
“Giáo chủ quý giáo là Hỗn Nguyên thánh nhân, có quảng đại thần thông, chỉ là độc ma lực, thì người có thể thi thuật giải cứu, vì sao phải sai người tới Tây Côn Lôn của ta?”
Quảng Thành Tử đáp:
“Sư tôn từng nói, nếu là ngày thường, hơn mười năm có thể trừ loại độc này, nhưng người trúng độc không chỉ có sư đệ Xích Tinh Tử, Khương Tử Nha cùng sư điệt Lôi Chấn Tử, Long Tu Hồ, còn có hai vị đạo hữu Tây Phương Giáo cùng với quân dân vô tội Tây Kỳ. Trong đó Tử Nha sư đệ là người ứng kiếp phong thần, không thể ở lại tiên sơn. Mà phàm nhân vô tội cũng cần được giải cứu. Xin thỉnh nương nương nể mặt mũi sư tôn ta, ra tay tương trợ.”
Dao Chân nghe hắn nói xong thì quay lưng lại, làm như đang tự hỏi, trên thực tế là đang vận xuất thần thông, cùng với Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt đang không ở trong đại điện thương nghị đối sách.
Quảng Thành Tử thấy đem ra tên thánh nhân, đối phương vẫn không chịu đáp ứng, nghĩ đến Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói qua vị nương nương này tính nết cổ quái, không thể thất lễ, lúc này lại nói:
“Sư tôn từng nói, thuật luyện đan của nương nương, là độc nhất vô nhị. Độc ma lực tuy rằng rất mạnh, nhưng nếu nương nương khẳng khái tương trợ, tất là sẽ được trừ, mà nhất là dân chúng cũng sẽ ghi nhớ công đức của nương nương.”
Lúc này Dao Chân Nhân đã xoay người lại, vẻ mặt ôn hòa nói:
“Đạo hữu chớ nên hiểu lầm. Ngươi phụng mệnh Ngọc Hư Cung thánh nhân mà đến, ta tự nhiên sẽ tương trợ. Chỉ là trong chuyện này có chỗ khó xử, cho nên mới do dự như vậy.”
Quảng Thành Tử vội hỏi:
“Đến tột cùng là có khó xử gì? Xin mời Nương nương cứ nói. Nếu bần đạo có thể cống hiến chút sức lực, tất không chối từ!”
Dao Chân Nhân thở dài:
“Độc ma thân thể có thể tùy tâm khống chế độc lực, như thế nào lại đem độc lực lãng phí trên người dân chúng phàm tục kia? Cho nên phàm nhân có thể dễ dàng, chỉ cần lấy nước hòa Khư Độc Hóa Sinh Tán của ta dùng để uống là có thể khỏi hẳn. Mấu chốt là sáu vị đạo hữu trúng độc kia. Theo đạo hữu vừa rồi mới miêu tả bệnh trạng của Xích Tinh Tử đạo hữu cùng Khương Tử Nha đạo hữu thì đối phương thi triển độc lực thập phần kịch liệt. Nếu muốn giải trừ độc ma độc lực kịch liệt kia phải cần Bách Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn mới có thể hoàn toàn trị tận gốc. Chỉ là trăm Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn kia luyện chế cực kỳ khó khăn, yêu cầu tiên tài cực kỳ phiền phức. Vốn Tây Côn Lôn ta cũng có một chút tồn kho, chỉ là ta năm xưa từng bị người tính kế, người mang bệnh nhẹ nên đã dùng để giảm bớt đau đớn. Sau đó được cơ duyên khỏi hẳn nên cũng không có tiếp tục luyện chế. Cho đến nay chỉ còn sót lại hai viên mà thôi. Nếu phải luyện chế dan được mới cần hơn mười năm, cho nên khó xử.”
Quảng Thành Tử vừa nghe ra là nguyên nhân này mà không phải là Dao Chân Nhân không chịu hỗ trợ, cảm thấy thoải mái hẳn lên. Dao Chân Nhân lại suy nghĩ một trận, nói:
“Ta có phương pháp nữa. Hai viên Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn liền tặng cho đạo hữu. Nơi này còn có bốn viên huyền tâm phản lưu đan, có thể tạm thời cho bốn vị kia ăn vào. Huyền tâm phản lưu đan có kỳ hiệu khác, bề ngoài xem ra giống như khỏi hẳn, tiên lực vận chuyển hết thảy như thường, nhưng kì thực độc tính chỉ là bị áp chế mà thôi. Sau khi ăn vào vẫn không thể phớt lờ, trong vòng nửa tháng phải tới Hỏa Vân Động cầu thánh hoàng Thần Nông tương trợ. Thần Nông kia y thuật có một không hai thiên hạ, y thuật thần kì, tất có thể giải trừ độc ách. Nhưng thỉnh đạo hữu nhớ lấy, nếu trong vòng nửa tháng không trị tận gốc, độc tính phát tác càng thêm nguy hiểm.
Quảng Thành Tử nghe thấy Dao Chân Nhân nói ra việc Thần Nông, quả nhiên đúng bệnh, cảm thấy không chút nghi ngờ. Hắn tiếp nhận tiên nữ dâng lên ba loại đan dược, thầm nghĩ hành trình đến Tây Côn Lôn cũng coi như thành công viên mãn, liền tạ ơn Dao Chân Nhân rồi đi xuống núi.
Sau khi Quảng Thành Tử rời đi, Hạm Chi Tiên cùng Nữ Bạt từ phía sau đi ra.
Dao Chân Nhân khen Nữ Bạt:
“Thanh Lam đạo hữu hảo tâm trí! Có diệu kế này của người, Xiển Giáo tất nhiên sẽ không đem trăm Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn cho Tây Phương Giáo sử dụng, quan hệ hai giáo sẽ càng ác liệt hơn.”
Nữ Bạt được Dao Chân Nhân khen, có chút ngượng ngùng, nói:
“Ta chỉ là nhờ năm đó huynh trưởng từng nói qua chuyện xưa nhị đào sát tam sĩ*, mới xuất ra kế sách này. Chỉ có điều không biết Bách chuyển tuyết thiềm hoàn của nương nương thực tế có bao nhiêu viên?”
“Vừa rồi chỉ là lừa Quảng Thành Tử mà thôi, trong phòng kho, đan dược này còn mấy trăm viên. Có điều, ta cho hắn hai viên, lại dùng đan dược cứu dân, coi như là làm chuyện tốt.”
Dao Chân Nhân mỉm cười nói với Hạm Chi Tiên:
“Hạm Chi đạo hữu không hổ là cao thủ trong nghề, tự nhiên lại có thể nghĩ đến Huyền Tâm Phản Lưu đan kia. Kế này thật là dệt hoa trên gấm, Thần Nông thánh hoàng đang ở Bích Du Cung, trong thời gian ngắn tuyệt không phản hồi Hỏa Vân Động, lần này chắc hẳn Xiển giáo sẽ phải có tính toán.”
Hạm Chi Tiên mỉm cười, hành lễ nói:
“Chẳng qua là tình cờ đạt được mà thôi, lần này đa tạ nương nương.”
Dao Chân Nhân hiểu được ý tứ Hạm Chi Tiên, lắc đầu nói:
“Đạo hữu cần gì như thế, Tây Côn Lôn ta cùng phu quân bệ hạ kia của người là quan hệ minh hữu, đây chỉ là việc nhỏ, nhấc tay làm việc mà thôi, tất nhiên là phải tương trợ.”
Hạm Chi Tiên cười nói:
“Có minh hữu như nương nương, thực là phúc duyên lớn lao của hắn.”
Dao Chân Nhân mơ hồ cảm giác được trong lời nói của Hạm Chi Tiên còn có một tia hàm nghĩa khác, trong lòng nhảy lên mạnh mẽ, vội chuyển sang đề tài khác.
Không đề cập tới chúng nữ bàn luận nữa, Quảng Thành Tử kia sau khi được ba loại đan dược, nhanh chóng một mạch trở lại Ngọc Hư Cung. Sau khi nói rõ Tây Vương Mẫu nương nương vẫn nể mặt mũi thánh nhân nhưng có chuyện khó xử, vả lại cũng đã tặng đan dược, sắc mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn mới hơi giãn ra. Đối với cớ của Dao Chân Nhân, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không có hoài nghi gì, ân oán giữaTây Vương Mẫu nương nương và chịu độc hại của Kim Mẫu nương nương hắn cũng biết, huống chi, người ta còn xuất ra Huyền Tâm Phản Lưu Đan, lại còn chỉ rõ Thần Nông mới có biện pháp hữu hiệu.
Có điều, phân phối Bách Chuyển Tuyết Thiềm Hoàn cùng Huyền Tâm Phản Lưu Đan cũng khiến Nguyên Thủy Thiên Tôn do dự một lát, rồi mới đưa ra quyết định.
Khư độc hóa sinh tán tự nhiên dùng để giải cứu bình dân bách tính; Bách Chuyển tuyết thiềm hoàn cho Xích Tinh Tử cùng Khương Tử Nha dùng, trừ tận gốc độc tính; Long Tu Hổ cùng Lôi Chấn Tử theo Bạch Hạc Đồng Tử trở lại Ngọc Hư Cung chậm rãi điều dưỡng khôi phục. Về phần Huyền tâm phản lưu đan kia, tất nhiên cấp cho hai người Tây Phương Giáo dùng, cũng nói rõ độc tính “Có lẽ” không thể trừ tận gốc, nên tìm cao nhân khác cứu trị.
LẤy quan hệ giữa Tây Phương Giáo cùng Xiển Giáo, làm như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu tìm không được “Cao nhân”, thậm chí độc tính bùng phát, cũng không liên quan gì đến Xiển Giáo.
Khương Tử Nha lúc này đã biết việc Thanh Hư Đạo Đức chân quân, thương cảm một trận, lại biết Từ Hàng chân nhân tam tiên phản giáo mà đi, hiểu được oán niệm của Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với Tây Phương Giáo, cho nên cũng không có nhiều lời, tạ ơn Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Quảng Thành Tử, cùng Bạch Hạc Đồng Tử quay về Tây Kỳ. Hoàng Thiên Hóa đệ tử Thanh Hư Đạo Đức chân quân cũng trở lại Thanh Phong Sơn Tử Dương động tu luyện. Nguyên Thủy Thiên Tôn lo lắng thực lực Xiển Giáo tổn hại lớn như vậy, mà Dương Tiễn vẫn đang bế quan tham ngộ tìm hiểu tiên bí quyết, lúc này lệnh Nam Cực Tiên Ông triệu Vân Trung Tử cùng với Hoàng Long Chân Nhân đến, hội họp với Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, cùng thương nghị đối sách, cũng truyền thụ bí pháp cùng pháp bảo, tiến thêm một bước tăng cường thực lực. Nam Cực Tiên Ông lĩnh mệnh. Chính lúc sắp ly khai, Nguyên Thủy Thiên Tôn suy nghĩ, lại nói danh tự Thân Công Báo. Nam Cực Tiên Ông nghe thấy tên Thân Công Báo, trong lòng dâng lên cảm giác không vui, nhưng cũng không dám hiển lộ trên mặt, khom người rời đi.
Sau khi Khương Tử Nha trở lại Tây Kỳ, thỉnh Bạch Hạc Đồng Tử đem Long Tu Hổ, Lôi Chấn Tử về Ngọc Hư Cung, hòa tan Khư độc hóa sinh tán vào nước, cứu lấy quân sĩ bình dân bị liên can. Tuy nhiên cũng có không ít người thể chất yếu, trúng độc nặng đã sớm tử vong. Khương Tử Nha dựa theo phân phó của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cấp Huyền Tâm phản lưu đan cho Già Lâu La cùng Hàng Tam Thế Minh Vương ăn vào. Đan dược này quả nhiên kỳ diệu, lúc này hai người cảm thấy không có dị trạng gì, tỏ vẻ cảm tạ Khương Tử Nha. Khương Tử Nha hàm hồ nói, đan dược này được dị nhân tặng cho, “Có lẽ” có có chút dư độc chưa trừ, nếu cần, có thể tìm cao nhân khác giải cứu.
Sau khi Khương Tử Nha nói tầm nửa tháng, Hàng Tam Thế Minh Vương vốn thân gánh trách nhiệm nặng nề, vì tiếp tục “Độ hóa” trung thổ tu sĩ mà đến, bởi vì lúc này thân thể vẫn chưa cảm thấy cái gì dị thường, cho nên vị Minh vương này cũng không quá mức coi trọng, chính là vì đề phòng, nên ăn vào mấy viên linh đan bổn môn để trừ dư độc. Già Lâu La từ trước đến nay vẫn thận trọng, hỏi Khương Tử Nha là nếu độc tính lại phát tác, người nào có thể cứu trị, Khương Tử Nha nói ra danh tự của Hỏa Vân Động thánh hoàng Thần Nông. Già Lâu La gật đầu, ghi tạc trong lòng.
Hàng Tam Thế Minh Vương đề xuất đi Trung Thổ để hoàn thành trọng trách giáo chủ giao phó. Để đề phòng sự cố, Già Lâu La thỉnh Minh Vương để mình ở lại Tây Chu quan sát mấy ngày, phát hiện cũng không còn dấu hiệu của dư độc, lúc này mới yên lòng, cùng Hàng Tam Thế Minh Vương rời khỏi Tây Kỳ, đi về hướng trung thổ.
Nào biết kỳ hạn của Khư độc hóa sinh tán đã qua, độc tính bắt đầu phát tiết mãnh liệt, bạo phát còn đáng sợ hơn mấy chục lần so với trước kia, Già Lâu La trong lòng biết không ổn, nỗ lực lệnh cho môn nhân đi cùng tìm kiếm Hỏa Vân Động thánh hoàng Thần Nông. Nhưng đám môn nhân này tìm hồi lâu, cũng không phát hiện được gì. Không cần nói chung quanh Hỏa Vân Động đã bày ra độn giáp trận che đậy, cho dù những người đó phát hiện Hỏa Vân Động cũng không có khả năng tìm được Thần Nông.
Tin xấu này làm cho Già Lâu La càng thêm khẩn trương, hắn cảm giác được độc lực kia thập phần khủng bố, đã ăn mòn toàn thân, nếu không cứu trị, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lúc này lại lệnh môn nhân hỏa tốc đi Cực lạc chi hương cầu cứu. Chuẩn Đề đạo nhân nghe thấy thế, vội vàng tới nơi, lấy đại thần thông ngăn chặn độc lực, cuối cùng cũng đem Già Lâu La từ quỷ môn quan trở lại. Nhưng một thân tu vi của Già Lâu La đã bị tổn hại, ít nhất phải về Cực lạc chi hương tu hành mấy ngàn năm mới có thể khôi phục. Lúc này Già Lâu La đột nhiên nghĩ đến Hàng Tam Thế Minh Vương đã đi trước đến trung thổ, không khỏi kinh hãy, nhanh chóng phái mọi người tìm kiếm, cũng là bặt vô âm tín, như vậy độc tính đã phát tác không chừng.
Già Lâu La thuật lại trận đại chiến nửa tháng trước cùng lục bào đạo nhân vì cứu Khương Tử Nha, Chuẩn Đề đạo nhân nghe Già Lâu La thuật lại, về việc “Đan dược” kia, cảm thấy sáng tỏ. Việc này tất là do Xiển Giáo dùng thủ đoạn. Nếu là ngày thường, còn có thể lên Ngọc Hư Cung cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn lý luận, hiện giờ thì khác, không chỉ có Nhiên Đăng đạo nhân cùng Cù Lưu Tôn về Tây Phương Giáo, hơn nữa ngay cả Từ Hàng chân nhân tam tiên cũng là như thế, quan hệ hai giáo đã thập phần ác liệt. Nếu đối phương chất vấn việc Nhiên Đăng, Từ Hàng, tất nhiên là không biết ăn nói như thế nào, nói không chừng còn nảy sinh một phen tranh đấu. Lại nói tiếp, lần này bị Xiển Giáo tính kế, cũng là hợp tình lý.
Chẳng qua, tổn hao một vị minh vương, lại khiến cho tu vi Già Lâu La mất hết, nợ nần này tuyệt không thể từ bỏ như vậy, sau này sẽ có lúc thanh toán, trước mắt quan trọng hơn vẫn là phát triển thực lực. Tâm niệm vừa tính toán xong, Chuẩn Đề đạo nhân cũng không làm khó dễ loại tiểu tốt như Khương Tử Nha, mà mang theo Già Lâu La quay về thế giới cực lạc dưỡng thương.
Trong Ngọc Hư Cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn triệu tập Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Vân Trung Tử, Nam Cực Tiên Ông, cùng Hoàng Long Chân Nhân và Thân Công Báo thương nghị đại sự trong giáo. Thân Công Báo là lần đầu tham dự hội nghị này, cảm động vì được Nguyên Thủy Thiên Tôn tín nhiệm, trong lòng kích động vô cùng, phát biểu cũng thập phần hăng hái.
Thân Công Báo tự nghĩ giao du rộng khắp, xung phong nhận việc, nguyện ý đi trước mời các đạo hữu gia nhập liên minh Xiển Giáo, nhằm mở rộng thực lực trong giáo. Nam Cực Tiên Ông đối với việc này tỏ vẻ phản đối, nói Thân Công Báo kết giao phần lớn là đạo sĩ tà đạo, là người trong yêu tộc, không hợp với tiêu chí lựa chọn về “Nguồn gốc” đối với đệ tử Xiển giáo. Nếu cứ tùy tiện kết giao như vậy, chẳng phải là giống với Triệt giáo mà sư tôn vẫn khinh thường sao? Thân Công Báo biết Nam Cực Tiên Ông vẫn khinh thường hắn, lại hạ thấp việc kết giao đạo hữu của mình, suýt nữa thì định đứng dậy cãi lại.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe thấy lời Nam Cực Tiên Ông, lại lo lắng đến hiệp định năm đó với Đại sư huynh Lão Tử, lúc này ủng hộ quan điểm Nam Cực Tiên Ông. Nam Cực Tiên Ông thấy Thân Công Báo vẻ mặt u ám, âm thầm cười lạnh, nói ra biện pháp của bản thân: liên hợp thiên giới.
Thiên giới Hạo Thiên Thượng Đế từng sai khiến ác thi phân thân Huyền Cơ Chân Nhân đi lại nhiều lần với Xiển Giáo, lại tỏ ra hảo ý, lần phong thần này, cùng ích lợi thiên giới có liên quan chặt chẽ, thuộc loại hợp tác cùng có lợi. Nếu Xiển Giáo có thể cùng thiên giới bắt tay, thực lực còn ở trên Triệt Giáo.
Quảng Thành Tử chỉ ra thiên giới có lập trường đặc thù, Hạo Thiên cùng Kim Mẫu không có khả năng tự mình ra tay đối phó Triệt Giáo, đắc tội Thông Thiên Giáo Chủ, bởi vậy nói sau khi liên hợp thực lực siêu việt hơn Triệt Giáo không hoàn toàn là sự thật. Nhưng nếu thiên giới nguyện ý âm thầm tương trợ, thật sự có thể trở thành một trợ lực cường đại. Đám người Xích Tinh Tử cũng tỏ vẻ đồng ý cái nhìn của Quảng Thành Tử. Nguyên Thủy Thiên Tôn cuối cùng đưa ra quyết định, phái Nam Cực Tiên Ông đi sứ thiên giới.
Nam Cực Tiên Ông chuyến này thập phần thuận lợi. Hạo Thiên Thượng Đế cùng Dao Trì Kim Mẫu lập tức biểu đạt thiên giới nguyện ý cũng Xiển Giáo liên hợp, cũng phong cho Nam Cực Tiên Ông một cái hư danh trên thiên giới để bày tỏ thành ý. Chính theo như lời Quảnh Thành Tử Nói, Hạo Thiên cũng khéo léo biểu đạt ý nguyện của chính mình là không muốn trực diện đối địch với Triệt Giáo, nhưng vẫn phái ra đám người ác thi Huyền Cơ Chân Nhân, Phù Nguyên Tiên Ông ngầm trợ giúp Xiển Giáo.
Dương Tiễn vừa xuất quan nghe Hoàng Long Chân Nhân nói việc Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng thiên giới âm thầm liên hợp, thật lâu sau cũng không nói gì, cũng không có hành động gì đặc biệt, vẫn bình thường như trước đi Ngọc Hư Cung nghe giảng đạo, sau đó lại bắt đầu bế quan khổ tu, dường như trước mắt hắn chỉ có duy nhất một chuyện cần quan tâm là tu luyện mà thôi.
Về phương diện khác, Trương Tử Tinh ở Triều Ca nhận được bức thư của Hạm Chi Tiên do tiểu muội Tiểu Thanh trong Tam Thanh Điểu đưa tới, biết được việc lần này ở Tây Côn Lôn, cảm thấy vui sướng. Thái độ Tây Côn Lôn lần này cũng khiến Trương Tử Tinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Việc này tương đương biểu lộ lập trường của Dao Chân Nhân, đó là kiên quyết đứng về bên thiên tử hắn, ngay cả thánh nhân cũng dám tính kế. Đương nhiên, hắn cũng không biết, nguyên nhân đích thực Dao Chân Nhân trợ giúp hắn như vậy là cái gì.
Tiểu Thanh là người tâm phúc của Tây Vương Mẫu, tất nhiên là biết nương nương coi trọng vị thiên tử này, thậm chí còn mơ hồ đoán được một ít chuyện tình bí mật, lần này đến đây, cũng không dám bảo trì thân phận, mà lấy lễ chủ tớ tham kiến.
Trương Tử Tinh viết ba phong thư hồi âm, một phong viết cho Dao Chân Nhân, tạ ơn tiên tiên thạch hậu tặng và ơn nghĩa tương trợ lần này; một phong viết cho Hạm Chi Tiên; thuật lại nỗi tương tư; phong cuối cùng cấp cho tiểu muội Nữ Bạt, khuyến khích động viên, cũng nói rõ tình huống Ứng Long ở Đông Tề, nói rõ nếu lúc nào nhớ Ứng Long, có thể thoải mái đi đến Đông Tề.
Trừ việc đó ra, Trương Tử Tinh cũng tặng Tiểu Thanh rất nhiều thứ, cũng nhờ Tiểu Thanh mang rất nhiều lễ vật tân kỳ đưa cho Thiên Dao, để tạ ơn cùng lễ tiết lui tới. Tiểu Thanh ở Tây Côn Lôn từng kiến thức qua vô số kỳ trân bảo vật, nhưng những lễ vật tân kỳ này được Trương Tử Tinh đưa trước đây chưa từng thấy, lại thập phần thú vị, trong lòng thực sự vui mừng, lập tức tạ ơn của thiên tử, rồi quay về Tây Côn Lôn.
Lúc này Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu rốt cục cũng đến bước cuối cùng, thành tựu chuyện tốt, hoàn thành song tu giai đoạn cuối cùng ( người nào đó cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện “Tam tỷ muội đồng quy”)
Trong tam tỷ muội, Vân Tiêu là một người mạnh mẽ nhất, trên thực tế cũng là người thẹn thùng nhất. Tại bước cuối cùng của quá trình “Thực chiến”, người nào đó gặp sự “Chống cự” ương ngạnh, nhưng người này thật giả dối, phát huy đầy đủ thủ đoạn của nam nhân, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt phương tâm. Tỷ như: chúng ta đi động phòng bên trong chỉ nói chuyện phiếm; ta chỉ cởi bỏ dây lưng; ta chỉ phóng ở bên ngoài không đi vào . . . . . .
Cuối cùng, ý loạn tình mê, rốt cục phòng ngự của Vân Tiêu mất hết, hoàn toàn tuyên cáo rơi vào tay giặc.
Trong tam Tiêu, Vân Tiêu tu vi cũng cao nhất, cho nên khi song tu, song phương đoạt được lợi ích càng lớn. Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu được linh khí Tiêu Dao Tiên Phủ tương trợ, thương thế khỏi hẳn, cũng đã về tới Triều Ca. Lần này hai nàng không chỉ có nguyên thần hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn bởi vậy đạt được lực lượng đặc biệt của vô thượng ma thể, thực là nhân họa đắc phúc. Tin tức này cũng làm cho Trương Tử Tinh cùng Vân Tiêu thập phần vui sướng. Vân Tiêu sau khi song tu thuật được hồi phục đại bộ phận lực lượng, lúc này đi trước đến Tiêu Dao Tiên Phủ.
Vị đại tỷ này vừa mới ly khai, người nào đó liền đem ma chương chuyển thân về phía hai tỷ muội Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu, ngay cả một bên “Vô tội” như Long Cát Công Chúa cùng Thương Thanh Quân cũng không thể tránh được, nhất thời tất nhiên là nam nữ hoan ái, nhu tình mật ý, chân chính trở thành cuộc sống hoang dâm của bậc “Hôn quân”
Tuy rằng Trương Tử Tinh thập phần hưởng thụ chúng mỹ nữ ôn nhu, nhưng cũng không có sa vào trong đó. Hắn vô cùng hiểu rõ, nếu chính mình không vượt qua sát kiếp, những giờ phút tốt đẹp như giờ phút này cũng chẳng qua là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Trọng yếu là, cùng người yêu vĩnh viễn ở cùng một chỗ, thiên trường địa cửu, mãi mau không phân ly, hơn nữa giống như một câu kinh điển trong điện ảnh của đời sau chính là ”không thể thiếu một ai”
Hiện giờ, mưu tính của Trương Tử Tinh sắp tiến hành đến giai đoạn mấu chốt. Tại thời khắc này, những âm mưu ngầm bày trước kia từng cái bắt đầu phát huy tác dụng. Nếu thành công, đại thế của sát kiếp có thể phát sinh thay đối quyết định
*Nhị đào sát tam sĩ:
Tề Cảnh Công có ba người tôi yêu là Cổ Giả Tử, Điền Khai Cương và Công Tôn Thiệp. Cả ba đều là tay vũ dũng và đều được nhà vua cho vào hàng Ngũ Thặng Tân. Chúng kết thân với nhau và tự xưng là " Tam Kiệt " nước Tề.
Ba người cậy mình có sức khoẻ lại có công lớn được vua yêu, nên khinh dễ mọi người, lắm lúc không kể đến phép nước. Cảnh Công tuy có biết song vì mến tài, nên việc gì cũng khoan dung, không hề bắt tội.
Trong triều lúc bấy giờ có một kẻ gian thần là Lương Khấu Cứ được Tề Cảnh Công trọng dụng. Lương Khâu Cứ bên trong tìm cách mua chuộc nhà vua, bên ngoài liên kết cùng bọn Tam Kiệt để làm vây cánh, lại phóng tiền bạc mua nhân tâm, cố lòng tìm cơ hội chiếm đoạt nước Tề.
Án Bình Trọng rất lấy làm lo, muốn trừ kẻ nịnh, nhưng sợ Tề Cảnh Công thiên vị không nghe lời, nên phải chờ cơ thuận tiện.
Một hôm, vua Chiêu Công nước Lỗ, vì không phục nước Tần, muốn giao kết với Tề, mới sang triều kiến Cảnh Công. Cảnh Công bày tiệc thết đãi. Vua Lỗ thì có Thúc Tôn Nhược theo hầu, còn vua Tề thì có Án Bình Trọng hộ vệ. Bọn tam kiệt cầm binh khí đứng hầu dưới thềm, có ý kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Lúc hai vua đã ngà ngà say, Bình Trọng tâu:
- Trong vườn kim đào có quả chín, xin Chúa Công cho hái để chúc thọ hai vua.
Tề Cảnh Công nghe lời, truyền viên thị thần đi hái kim đào về dâng.
Bình Trọng nói:
- Kim đào là thứ quả quí. Tôi xin thừa lệnh đi giám trích.
Bình Trọng lãnh chìa khóa cửa vườn rồi cùng viên vị thần đi ngay. Tề Cảnh Công nói cùng Lỗ Chiêu Công:
- Giống đào này vốn ở Đông Hải tên là Vạn Thọ Kim Đào. Nước tôi trồng đã hơn ba mươi năm nay, cành lá xanh tốt, nhưng chỉ khai hoa mà không kết quả. Mãi đến năm nay, kim đào mới đậu trái, tôi lấy làm quí lắm nên truyền khoá kỹ cửa vườn. Nay có hiền hầu quang lâm, tôi xin hái dâng hiền hầu để chúc thọ.
Lỗ Chiêu Công đứng dậy tạ ơn.
Hồi lâu Bình Trọng cùng viên thị thần bưng mâm đào đến. Trong mâm có sáu quả đào chín thắm trông rất ngon lành. Tề Cảnh Công hỏi:
- Chỉ có bây nhiêu đó sao?
Bình Trọng đáp:
- Còn ba bốn quả nữa nhưng chưa chín.
Đoạn dâng đào và ngự tửu cho hai vua.
Cảnh Công bảo Thúc Tôn Nhược:
- Quan đại phu có tiếng là người hiền, hãy cùng ta dùng một quả cho vui.
Thúc Tôn Nhược quì tâu:
- Tài đức của tôi so với Án Anh còn kém xa. Nếu Hiền Hầu ban ơn, tôi xin nhường lại cho Án Anh mới đáng.
Cảnh Công hoan hỉ nói:
- Nếu vậy, ta ban cho cả hai người, mỗi người một quả đào và một chung ngự tửu.
Thúc Tôn Nhược và Án Bình Trọng bái lãnh.
Bình Trọng thưa cùng Tề Cảnh Công:
- Trong mâm còn hai quả đào, xin Chúa Công ban thưởng cho người nào có công trạng lớn nhất.
Tề Cảnh Công khen phải, truyền thị vệ dụ các quan rằng:
- Trong hàng bá quan văn võ, ai có công lao nhiều đáng ăn đào thì được phép ra lãnh.
Công Tôn Thiệp bước đến tâu:
- Năm trước tôi theo Chúa Công đi săn ở Đông Sơn, chợt có một con hổ đóm trắng xông toan vồ Chúa Công, tôi liền nhảy xuống xe, dùng hai tay không mà đánh với hổ. Hổ bị tôi đắm mấy cú vỡ sọ chết ngay. Công cứu giá ấy có đáng gọi là trọng chăng ?
Án Bình Trọng nói:
- Công cứu giá ấy còn gì lớn hơn. Tướng quân đáng được ban thưởng.
Sẵn lòng yêu thích Công Tôn Thiệp, Tề Cảnh Công gật đầu. Bình Trọng liền lấy quả đào trao cho Công Tôn Thiệp.
Cổ Giả Tử tỏ ý không phục, bước đến nói:
- Giết hổ cứu giá chưa lấy gì làm lạ. Ngày xưa Chúa Công diễn binh trên sông Hoàng Hà chợt một con khủng long vùng dậy, sóng cuộn gió tuôn. Thuyền ngự sắp bị đánh chìm. Tôi liền nhảy xuống sông đánh cùng thủy quái. Thủy quái sức mạnh như bão tố, tôi phải dùng hết sức bình sinh mới giết được. Thủy quái bị giết thì sóng lặng gió yên. Chẳng những tôi cứu được mạng của Chúa Công mà còn cứu được hàng ngàn binh tướng. Công ấy có đáng gọi là trọng chăng?
Tề Cảnh Công nói:
- Ta còn nhớ lúc ấy mặt sông Hoàng Hà sóng gió hãi hùng, nếu không nhờ Cổ Giả Tử giết con thủy quái thì cả thuyền bị chết đắm.
Bình Trọng vội vàng lấy quả đào còn lại trao cho Cổ Giả Tử.
Bỗng Điền Khai Cương hầm hầm bước ra nói lớn:
- Nước Tề hùng cường, các nước chư hầu phía Nam đều triều cống. Duy nước Từ không tuân lệnh. Phụng mệnh Chúa Công tôi đem quân đi đánh nước Từ, chém tướng bắt quân, khiến nước Từ phải đầu hàng, và các nước Đàm, Cử khiếp uy phải thần phục. Công lao ấy lại không đáng ăn đào sao?
Bình Trọng tâu cùng Cảnh Công:
- Công lao của Điền Khai Cương khá lớn. Nhưng đào không còn, xin Chúa Công tạm thưởng một chung ngự tửu, chờ sang năm sẽ hay.
Tề Cảnh Công bảo Điền Khai Cương:
- Công nhà ngươi rất trọng, song đào không còn. Thật đáng tiếc!
Điền Khai Cương chống gươm xống đất nói:
- Giết mãnh hổ và giết thủy quái là việc nhỏ nhặt mà được hậu thưởng, còn việc xông pha đầu tên mũi đạn là việc lớn, lại phải đứng nhìn người ta ăn món ngon. Như thế chẳng là nhục lắm sao?
Nói xong trở gươm đâm vào cổ tự vận.
Công Tôn Thiệp giật mình, bảo :
- Ta đã cùng Điền Khai Cương kết bạn, nếu để Điền bị nhục thì sao gọi là tâm tình ?
Liền cầm gương đâm cổ chết.
Cổ Giả Tử hét lớn:
- Cả ba đã thề đồng sanh đồng tử. Nay hai người đã chết để rửa nhục, thì ta còn sống làm gì?
Dứt lời, lại cũng rút gươm tự vận.
Tề Cảnh Công hoảng hốt, muốn ngăn nhưng không kịp nữa!
Lỗ Chiêu Công đứng dậy nói:
- Tôi nghe tam kiệt là bật tài giỏi nhất trong thiên hạ. Tiếc thay chỉ một phút mà chết cả ba!
Tề Cảnh Công mặt mày buồn bã ngồi nhìn Án Bình Trọng.
Bình Trọng điềm nhiên, đáp:
- Đó chẳng qua là những kẻ vũ dũng ở nước tôi mà thôi. Nhưng công lao của họ nhỏ mọn không đáng gì cho lắm, và cái chết của họ cũng không có chi đáng buồn.
Lỗ Chiêu Công hỏi:
- Những kẻ vũ dũng như thế, quí quốc được chừng bao nhiêu?
Bình Trọng đáp:
- Những kẻ bày mưu lập kế ở chốn miếu đường, giữ trách nhiệm tồn vong của xứ sở, thì có chừng vài ba mươi người. Còn những kẻ vũ dũng như kia chỉ là những người dùng để Chúa Công chúng tôi sai khiến, việc nhiều ít, chết sống tưởng không quan hệ bao lăm.
Vua Lỗ về nước rồi, Tề Cảnh Công nói cùng Bình Trọng:
- Trong tiệc vừa rồi, nhà ngươi khoe khoang cùng Lỗ Chiêu Công, mục đích để giữ thể diện cho nước Tề. Ta rất bằng lòng. Nhưng tiếc thay! Bọn tam kiệt đã vì lòng khí khái mà chết, ta biết dùng ai thay thế bây giờ?
Án Bình Trọng thưa:
- Bọn tam kiệt là những kẻ hữu dõng vô mưu, không có lợi cho quốc gia bao nhiêu. Nếu Chúa Công cần người hiền để phò tá, tôi xin tiến cử Điền Nhượng Thư, là một bậc văn võ toàn tài, có thể làm lợi cho nước Tề được.
Ban đầu vua Cảnh Công không chịu, nhưng sau bị nước Tấn, nước Yên nghe tin tam kiệt đã chết, đem quân sang quấy nhiễu biên cương, nhà vua mới sai Bình Trọng đem lễ vật đi rước Điền Nhượng Thư đến phong làm nguyên soái cầm quân đi dẹp giặc.
Điền Nhượng Thư thắng trận, Tề Cảnh Công rất mừng, bèn giao chính quyền cho Án Bình Trọng và binh quyền cho Điền Nhượng Thư. Từ ấy nước Tề mỗi ngày mỗi thêm cường thịnh, các nước láng giềng đều phải kiêng uy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.