Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 106: Nữ Bạt Chi Chiến
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Đứng dưới sơn nhai, Hạn Bạt toàn thân mặc đồ trắng lành lạnh nhìn một kẻ mặc giáp đen phía đối diện, khí vụ màu vàng tuyệt không thể che dấu đặc trưng nữ tính trên người, đáng tiếc là, dù thân thể mỹ diệu thế nào cũng không thể che dấu khuôn mặt khủng bố kia.
Đầu ả trụi thùi lụi, không hề có một sợi tóc, đôi mắt vầng trăng nhìn qua cũng được, đáng tiếc con ngươi tuyền một màu đỏ, một vết sẹo dài chạy dọc hai bên má, không biết là tu luyện sai lầm hay vết thương cũ, trong miệng còn thè ra hai chiếc răng nanh đáng sợ, khiến người không rét mà run. Tử tế nhìn kỹ, thì ra trên thân thể yểu điệu kia còn bị vô số lân phiến bọc lấy.
Người mang giáp đen không hề khách khí chọc vào chỗ đau của ả: “nghe nói Nữ Bạt vốn là thượng cổ thiên nữ, vì sao lại biến thành xấu xí thế này? Hay là xấu đẹp cũng không biết?”
Nữ Bạt tức giận hét lớn: “tên tặc nhân kia! Dám mở miệng đả thương người! chờ ta bắt được sẽ xé ngươi làm trăm mảnh!”
“Nói suông thì có tác dụng gì?” người giáp đen không khỏi cười lạnh nói: “bây giờ ngươi có thực lực đó không?”
“Ngươi là đồng bọn với Phi Liêm?”, Nữ Bạt thấy đối phương không hề sợ hãi, cũng bình tĩnh lại mở miệng hỏi một câu, âm thanh khó nghe xem ra cũng hợp với diện mạo.
“Tùy ngươi lý giải, có điều ngươi lập tức sẽ chết”, người giáp đen nói lời này chém đinh chặt sắt, không có nửa phần thương lượng.
Nếu là bình thường, Nữ Bạt đã sớm không thèm nói mà trực tiếp giết chết, nhưng hôm nay không biết vì sao, một thân đạo thuật của ả không thể thi triển cho nên không dám manh động, một bên nói chuyện kéo dài thời gian, một bên cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.
“Ngươi và Phi Liêm là quan hệ thế nào? Vì sao muốn thay hắn xuất đầu?”, Nữ Bạt ngầm ngưng tụ lực lượng, phát hiện tuy pháp thuật mất linh, nhưng lực lượng bổn thân vẫn có thể vận dụng, cũng thêm yên tâm phần nào. Ả có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, quyết định trước hết tận lực kéo dài thời gain, chờ cấm chế của đối phương giảm đi uy lực, pháp lực bản thân khôi phục sẽ trừng trị đối thủ.
“Chuyện này ngươi không cần biết, cũng không cần phải kéo dài thời gian, nơi này đã bị thánh nhân đặt cấm chế, tu vi dưới Huyền Tiên không thể sử dụng đạo thuật”, câu này của người giáp đen khiến Nữ Bạt kinh hãi: “ngươi biết không? Kỳ thực ta cũng đang kéo dài, dù sao bố trí của ta cần thời gian khống chế…”
Dứt lời, người giáp đen lăng không nhấc người, bay về phía sau. Nữ Bạt chấn kinh: thánh nhân hạ cấm chế? Dưới bực Huyền Tiên không thể thi triển đạo thuật? sao đối phương lại có thể ngự không phi hành, chẳng nhẽ có thực lực huyền tiên? Nếu là như vậy, hắn muốn giết mình quá dễ, sao còn muốn chạy?
Nữ Bạt trong lòng nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy cả người dường như nặng hơn mười lần, ngay chút động tác cũng thấy hết sức khó khăn, tựa hồ bị kẻ nào ở phía dưới tóm chặt hai chân. Không chờ ả kịp kinh hãi, đã lập tức linh mẫn cảm giác được tiếng xé gió truyền tới trong không trung.
Cung tên ư? Định đem thứ này đối phó tiên nhân? Thực là buồn cười! huống chi thân thể mình cường hãn hơn phổ thông tiên nhân rất nhiều, có lẽ chỉ có một số yêu tộc mới so sánh được, đâu thèm để ý tới cung tiễn này? Nữ Bạt cười lạnh, khuôn mặt càng trở nên đáng sợ.
Nói thì chậm nhưng lại rất nhanh, tiếng âm thanh xé gió đã gần bên tai, so với dự kiến của Nữ Bạt nhanh hơn nhiều, chỉ nghe “păng” một tiếng, Nữ Bạt trúng thương lảo đảo lui lại vài bước, từ từ rút ra trường mâu đang cắm vào ngực mình, nghiến răng bẻ thành hai đoạn, đôi mắt đỏ rực tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Trương Tử Tinh đứng ở phía xa cũng thầm kinh hãi, vừa rồi sử dụng chính là tiên nỗ do Pháp Giới căn cứ vào Cự Khuyết Kiếm nghiên cứu mà chế ra, lại được Trương Tử Tinh cải tiến nguyên lý thêm, uy lực vô cùng, ngay cả thuẫn sắt cũng dễ dàng xuyên thủng, không ngờ lại không thể xuyên qua người Nữ Bạt, nhục thể thực quá cường hãn.
Ánh mắt hắn như đuốc, nhìn ra trường mâu bị Nữ Bạt rút ra không hề vấy máu, mà vết thương trước ngực cũng đang rất nhanh khôi phục nguyên trạng, tựa hồ không bị làm sao, lòng thầm nói nữ quái vật này thực không thể lấy tiêu chuẩn của người thường ra mà đánh giá.
Kỳ thực trạng huống của Nữ Bạt không có tốt như hắn tưởng tượng, ả cảm giác uy lực của trường mâu không chút nào kém một kiện pháp bảo hạ cấp, tuy không thể tạo thành thương tổn thực sự, nhưng cũng khiến nguyên khí hao tổn không ít. Lúc này, tiếng xé gió đầy trời lại rít lên, Nữ Bạt rốt cục động dung, vận lực nhảy lên, nhưng sao hai chân nặng nề vô cùng, độ cao nhảy lên cũng không được như ý. Trong nháy mắt bị bắn thành như con nhím. Nữ Bạt cuồng rít một tiếng, vụ khí màu vàng quanh người càng dày đặc, hóa những thanh mâu gỗ trên người thành củi khô, vô lực rơi xuống trên đất. Nhưng mưa mâu như đầy trời vô cùng vô tận, lực lượng trong người Nữ Bạt cũng bị tiêu hao không ngừng.
Nữ Bạt nghiến răng chịu những trường mâu bắn trúng, gia tốc xông tới tiếp cận địch nhân.
Phi Liêm rất muốn xem Thiên tử đã an bài gì để đối phó Hạn Bạt, đang định tìm cớ rời khỏi Ám Ảnh, bỗng tiếng bạo tạc kinh khủng từ xa truyền tới như muốn xé rách màng tai khiến hắn kinh hãi tức thì.
“ngươi tính toán không sai, muốn tiếp cận để ta không phóng được tiên nỗ, đáng tiếc…ta đã chuẩn bị lễ vật sẵn cho ngươi ở dưới đất”, Trương Tử Tinh nhìn Hạn Bạt trúng ám lôi thành tàn phế, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo.
Nữ Bạt trầm hô một tiếng, vận khởi dị lực, tay chân lại hồi phục như trước, hồng quang trong mắt càng thịnh, không ngờ lại mạnh mẽ phá được trói buộc của thiết bị tạo trọng lực dưới đất, bật người nhảy cao, nhắm hướng Trương Tử Tinh chộp tới. Ả bị ám lôi đả thương, hận không thể đem đối phương xé thành từng mảnh. Lần này Trương Tử Tinh lại không hề có ý muốn thối lưu, phần giáp bên hông bỗng hiện ra hai vật thể kỳ quái nhô lên, vật thể kia từ từ mở ra lớp bọc bên ngoài, lộ ra từng viên cầu màu đen phía trong.
Lúc này Nữ Bạt đã xông lại rất gần, chỉ cần nhảy thêm một lần nữa là tới được mục tiêu, lúc ả lăng không nhảy lại, một viên cầu đã rất nhanh bắn ra, dẫn theo một tia hoàng sắc, nhanh như chớp bắn tới Nữ Bạt giữa không trung.
“Bùm!”, sơn thạch xung quanh không chịu nổi dư chấn của tạc đạn, nhất loạt sụp đổ nứt nẻ. Phi Liêm ở cách đó cũng mặt mày biến sắc: ở nơi bị thi cấm thuật còn có thể phát huy lực lượng khủng bố như thế, chẳng nhẽ là huyền tiên xuất thủ? Càng kỳ quái là đã ra lực mạnh tới mức này, sao vẫn không thấy nửa tia pháp lực ba động?
Nữ Bạt tất nhiên là kẻ hứng chịu sức công phá của tạc đạn lớn nhất, cả người nổ tan thành từng mảnh, phân tán rơi xuống đất, nhưng không hề có tia máu hay nhìn thấy nội tạng bên trong.
“Không trách thường nói dánh nhau là đốt tiền…”, Trương Tử Tinh uể oải lắc lắc đầu, tuy nói có ý đem Nữ Bạt ra thử uy lực vũ khí, nhưng một viên vi bom vừa rồi đáng giá tới N đồng, không khỏi có chút đau lòng.
Nữ Bạt tuy bị nổ thành vài khối, nhưng vẫn không chết, mà lại như trước rất nhanh ngưng ra hình thể như cũ. Nhưng lần trọng thể này đã hao phí đại lượng khí lực của ả, bắt đầu sợ hãi tên giáp đen thần bí đáng sợ kia, lập tức hạ ý thối lui.
Không chờ ả chuyển thân bỏ chạy, bỗng phát giác tứ chi nặng nề, đã bị thứ gì đó khóa chặt. Thì ra chỗ ả đứng chính là trên một tấm tròn kim sắc rất lớn, xung quanh tấm tròn, vài căn xúc tu kim loại to lớn đã vươn ra trói trặt ả. Nữ Bạt cố sức giãy dụa, nhưng những xúc tu này do những ống tròn hợp thành, có thể tự do xoáy vặn, căn bản là không sợ bị phá, cho dù là Nữ Bạt lực lượng kinh nhân cũng không làm sao giật đứt. Xúc tu đem ả nhấc lên cao, Nữ Bạt tuy dùng toàn lực giãy dụa, nhưng xúc tu đều dựa vào một loại lực học kỳ dị nào đó lay động, tiêu trừ toàn bộ lực giật của ả.
Nữ Bạt vẫn liều mạng giằng co, xúc tu đột nhiên lóe lên lam quang, cả người Nữ Bạt giật lên một cái, như bị sét đánh, không bao lâu, thân thể rốt cục mềm nhũn gục xuống, mất đi năng lực đề kháng. Trương Tử Tinh đứng nhìn mà lắc đầu than: “Xúc tu nhuyễn hợp kim này tuy tác dụng thực lớn, nhưng thế này thực quá tà ác một chút”.
Nói ra thì ý nghĩ chế tạo xúc tu này thực tà ác, là Trương Tử Tinh năm đó xem “tentacle hentai” mà chế tạo ra, bất qua hôm nay đã phát huy tác dụng to lớn, thành công trói trụ Nữ Bạt.
“Ta nói rồi, ngươi hôm nay chỉ có đường chết mà thôi…”, Trương Tử Tinh chậm rãi bước lại, nhìn Nữ Bạt đang bị trói chặt: “có một chuyện ta rất tò mò, không phải ngươi đã bị Hoàng Đế phong ấn sao? Là ai thả ngươi ra?”
“Chớ nhiều lời, ai thả ta ra liên quan gì tới ngươi!”, Nữ Bạt ngẩng đầu chửi bới: “ngươi chớ có đắc ý, nếu là tiên nhân phổ thông có khi còn sợ pháp bảo cổ quái này của ngươi, nhưng ta bất đồng, cho dù ngươi băm ta làm vạn mảnh chôn sâu xuống đất, ta cũng có thể trọng sinh, nỗi nhục ngày hôm nay, ngày sau nhất định bắt ngươi bồi thường gấp trăm lần!”.
Trương Tử Tinh sớm đã không còn là tên ngốc không biết gì tiên thuật năm đó, hừ lạnh nói: “nếu ta hủy diệt cả nguyên thần ngươi thì sao?”
Nữ Bạt cười khẩy nói: “Trớ chú trên người ta, trừ khi là bậc đại thần thông xuất thủ, nếu chỉ bằng pháp bảo, trời đất này còn không có mấy vật có thể khiến ta hình thần câu diệt. Ngươi tuy ẩn dấu tu vi, lại có những pháp bảo kỳ dị này, nhưng miễn cưỡng cũng chỉ là Kim tiên. Nếu là Huyền tiên, bắt trói ta không cần phí sức như vậy, mà…cho dù là Huyền Tiên cũng không thể hủy diệt được ta”.
Trương Tử Tinh lấy ra hồ lô sưu hồn cướp từ tay Thanh Giác đạo nhân năm đó: “vật này có thể thu hồn nhiếp phách, là khắc tinh của ngươi, nếu sau khi ta diệt nhục thân ngươi, lại thu lấy nguyên thần, ngươi còn mạng được chăng? ”
Vẻ khinh miệt trên mặt Nữ Bạt càng dày: “không ngờ kiến thức của ngươi tầm thường như vậy, còn làm ta tưởng thế nào! Vật này chỉ có đối với nguyên thần thoát ly thân thể mới hữu hiệu, ta thần thân hợp nhất, đâu phải kẻ phàm tục so được? thân thể tan thành trăm nghìn khối, nguyên thần cũng hóa thành nghìn trăm, ngươi giỏi thì thử đi!”
“Ồ, thế cái này thì sao?”, Trương Tử Tinh nói xong, lấy ra một vật, khiến Nữ Bạt tức thì biến sắc.
“Phệ Phách…”, thanh âm khó nghe của Nữ Bạt lộ ra mùi tuyệt vong, đột nhiên nghĩ ra điều gì, hô nói: “ta tuy phá phong ấn thoát ra không lâu, cũng đã nghe chuyện thiên tử chinh Đông thu Phệ Phách, chẳng nhẽ ngươi là đương kim thiên tử?“
“Không sai !”
Trương Tử Tinh hươ kim mâu một cái, Nữ Bạt lập tức cảm giác Phệ Phách truyền tới một luồng khí tức hủy diệt, than nói: “từng nghe uy danh thiên tử, không ngờ còn có tu vi đáng sợ thế này!, Bệ hạ lần này quyết ý giết ta, hẳn là vì chuyện hạn hán?”
Trương Tử Tinh giải trừ khôi giáp do Siêu Não biến hóa, lộ ra mặt thật, nhàn nhạt trả lời: “ngươi hẳn là tự biết, ngươi là Hạn thần thượng cổ, quả nhân cùng ngươi không cừu không oán, chỉ là ngươi phá phong ấn thoát ra gây nên đại hạn dân không sống nổi, quả nhân chỉ đành tự thân xuất thủ hủy diệt ngươi cứu muôn dân thiên hạ”.
Nữ Bạt thở dài một hơi: “bỏ đi, ta hôm nay xác định chết ở dưới tay Phệ Phách, hình thần câu diệt. Xem thiên hạ thiếu đi vị thần tại họa ta đây, đại hạn có thể giải trừ hay không?”
Dứt lời, vụ khí màu vàng bên ngoài thu vào cơ thể, tựa hồ không đề kháng nữa. Trương Tử Tinh ngây ra, nếu là bình thường, chớ nói Nữ Bạt hình dung như quỷ, cho dù sắc đẹp ả có lộng lẫy thế nào hắn cũng không hạ thủ lưu tình. Nhưng từ lúc gặp Thải Vân đồng tử, hắn biết đại hạn hán bây giờ không chỉ bởi một mình Hạn Bạt, mà còn có bàn tay Hạo Thiên thượng đế. Nữ Bạt trước mặt này lại không thèm giải thích, nhất tâm chờ chết, lại khiến hắn có chút do dự.
Trương Tử Tinh trầm ngâm rất lâu, mới mở miệng hỏi: “quả nhân hỏi ngươi, ngươi cùng Phi Liêm kia có cừu oán gì?”
Nữ Bạt hừ giọng nói: “Phi Liêm chính là Phong Bá dưới tay Xi Vưu, năm đó chiến trận, vợ hắn Vũ Sư bị ta đánh bị thương mà chết, kết hạ thâm cừu. Bất quá Phi Liêm kia cũng là kẻ tham sống sợ chết, lại bỏ mặc thê tử, ôm thương thế bỏ chạy, cuối cùng vẫn chỉ có nguyên thần trốn thoát”.
“Quả nhiên là hắn!”, câu trả lời của Nữ Bạt khiến Trương Tử Tinh chứng thực được suy đoán trong lòng, nghĩ đến ngày thường Phi Liêm dấu diếm thân phận trước mặt mình, không khỏi giận dữ vô cùng. Bất quá có người đương sự Nữ Bạt ở đây, cũng có thể biết rõ đại chiến Hoàng Đế, Xi Vưu năm đó ra làm sao. Vậy bây giờ giết hay không giết ả? Nếu cứ thế này giết, xem ra đáng tiếc quá. Nếu như không giết, thời hạn linh phù của Nữ Oa cũng không còn bao lâu, lúc đó vị tất có thể khống chế khi ả đã khôi phục pháp lực. Dù sao, Nữ Bạt chỉ dựa vào nhục thân lực lượng đã khó giết thế này, không thể nói hắn không cố kỵ.
Trương Tử Tinh trầm tư hồi lâu, rốt cục làm ra quyết định: “Nữ Bạt, quả nhân tin ngươi một lần, chuyện đại hạn lần này, có khi cũng không phải do ngươi….”
Nữ Bạt chấn động, không ngờ Thiên tử lại dễ dàng tin tưởng mình như vậy. Trương Tử Tinh lại nói: “chỉ có điều, quả nhân thân là thiên tử, nhiều ẩn tình khó nói. Hiện nay tình thế thiên hạ nguy cấp, không thể không dùng thủ đoạn phi thường…Một tia hi vọng sống sót này của ngươi, là sinh là tử, tự xem vận khí của ngươi thôi…”
Thủ đoạn phi thường? là muốn đem mình thành vật thế tội công cáo thiên hạ sao? Nữ Bạt tuyệt không phải “gà” không biết mùi đời, lại từng theo Hiên Viên Hoàng Đế, đâu không biết thuật đế vương. Có lúc cần, cái gì nhân nghĩa thân tình đều có thể bỏ, huống chi là địch nhân thân mang đầy tai họa như ả? Nữ Bạt cười khổ, răng nanh trong miệng lộ ra càng thêm vẻ khủng bố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.