Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 112: Nữ Bạt Dữ Ứng Long
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Thời gian: đêm khuya.
Địa điểm: trong tĩnh thất dưới đất.
Nhân vật: Cô nam quả nữ.
Giọng nam: “Tư thế này hơi bất tiện, giang rộng chân thêm chút nữa”.
Giọng nữ: “Uhm”.
Giọng nam: “Có thể hơi đau một, chịu khó nha”.
Giọng nữ: “Uhm…”
Giọng nam: “Tốt lắm, ta bắt đầu đây”.
Điều mà chư vị sắc lang đang ngồi đọc chờ đợi rốt cuộc không xuất hiện đâu, mà một thanh âm khác vang lên: “chuẩn bị siêu cấp cơ nhân biến dị hóa”.
Trong mật thất tuy chỉ có một nam một nữ, song Trương Tử Tinh và Nữ Bạt cũng không được tính là “cô nam quả nữ” do có thí nghiệm thể “Băng Tuyết” ở đây. Siêu Não cuối cùng đã cải tiến được phương án biến dị cơ nhân có tính an toàn cao hơn, xác suất thất bại được giảm bớt. Phương án này có thể thông qua biến dị lần 2 giúp dung mạo khôi phục nguyên trạng, nhưng trong cơ thể sẽ phát sinh dị biến khác.
Nữ Bạt bị đặt nằm thẳng trên “bàn phẫu thuật”, từ từ được đẩy vào trong một chiếc lồng thủy tinh nửa trong suốt, sau khi lồng thủy tinh đóng lại, các cánh tay cơ giới lập tức cố định chặt nó lại.
Dần theo siêu cấp cơ nhân biến dị hóa bắt đầu, thân thể Nữ Bạt trong lồng thủy tinh cũng bắt đầu vặn vẹo một cách kỳ dị, cơ thể và xương cốt không ngừng bị kéo giãn, co rút lại. Biểu tình của Nữ Bạt hết sức thống khổ, song nhẫn nhịn tuyệt không rên rỉ. Trải qua một tình cảnh khiến người nhìn mà sợ hãi xong, dị tượng trong lồng thủy tinh lại tiếp tục, thân thể Nữ Bạt dần bị một loại vật chất màu trắng kỳ lạ bao phủ, vật chất màu trắng kia càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, cuối cùng hóa thành hình dạng một quả bóng bầu dục, trông như một cái kén lớn.
Trong “cái kén” không ngừng chớp lên từng tia sáng kỳ dị, mờ ảo bất định. Ước chừng qua hơn hai giờ đồng hồ, ánh sáng dần dần rút đi, mà “cái kén” kia cũng dần bắt đầu rung lắc, cuối cùng tựa như con tằm phá kén, nứt thành từng mảnh, hiện ra một thân ảnh xinh đẹp trong đó.
Mỹ lệ, tuyệt đối mỹ lệ!, cho dù Trương Tử Tinh được coi là thấy mỹ nữ vô số, song lúc nhìn thấy thân ảnh nữ tử này vẫn nổi lên cảm giác choáng ngợp.
Thân hình thon thả gợi cảm, gương mặt tinh trí hoàn mĩ, khí chất thanh nhã cao quý, phía sau lưng còn có một đôi cánh bướm mỹ lệ, nào khác chi một tiên nữ xinh đẹp thoát trần. Đáng tiếc là trên người lại sớm hóa ra một chiếc quần ngắn che lấy, thực là nhìn hỏng hẳn tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ này. Có điều độ ngắn của chiếc quần kia cũng thực là “to gan”, thiết kế bó sát làm nổi bật đường cong nẩy nở của nàng, chiếc quần siêu ngắn khiến đôi chân trắng muốt như tuyết bạo lộ hoàn toàn, ngay phía sau cũng có một mảnh hở rất lớn. Trang phục này dù là mang tới hậu thế, cũng tuyệt đối có thể xưng hai chữ “hở hang”, không biết vì sao, Trương Tử Tinh càng nhìn càng thấy chút quen mắt.
Nữ Bạt kinh ngạc mừng rỡ nhìn bàn tay trắng nõn nà của mình, lại đưa tay sờ mặt, cả thanh âm biến thành run rẩy: “Bệ hạ, tướng mạo của ta bây giờ thế nào?”
Giọng nói này êm ái dễ nghe, căn bản không thể liên tưởng tới thanh âm dọa người lúc trước.
Trương Tử Tinh cười nói: “chẳng lẽ ngươi kích động tới pháp thuật kính tượng cơ bản cũng quên rồi hả?”
Nữ Bạt vội vã nhấc tay thi pháp, không trung tinh quang lóe lên, một chiếc gương ảo rất nhanh xuất hiện trước mặt, nhìn thấy lại gương mặt xinh đẹp quen thuộc năm xưa trong đó, Nữ Bạt không ngăn nổi hai dòng nước mắt sung sướng tuôn rơi.
“Đa tạ ân tái tạo của Bệ hạ!”, Nữ Bạt hướng Trương Tử Tinh thành tâm quỳ xuống.
“Mau mau đứng dậy”, Trương Tử Tinh cảm thán nói: “kỳ thực dung mạo chỉ là bề ngoài mà thôi, ngươi trước thực là quá cố chấp, nếu Ứng Long chỉ là loại thích đàn bà xinh đẹp, sao có thể từ bỏ trở lại thiên giới mà theo ngươi khổ sở mấy nghìn năm?”
Nữ Bạt cúi đầu, thấp giọng nói: “Bệ hạ giáo huấn rất đúng, kỳ thực là tại Nữ Bạt tự cảm thấy xấu xí ti tiện, không nỡ liên lụy tới hắn, không ngờ hắn qua nhiều năm vậy vẫn si tâm không đổi; càng là như thế ta càng thấy tự ti, không mặt mũi nào gặp gỡ. Nếu không nhờ Bệ hạ diệu thủ thần thông, sở rằng cả đời này cũng không có ngày được tái ngộ.
Trương Tử Tinh gật đầu: “chuyện cũ đã qua, càng phải trân quý những gì đang có”.
“Chỉ là không biết Ứng Long hắn…”, Nữ Bạt lộ ra biểu tình lo lắng, dáng điệu trông rất mê người, đâu còn chỗ nào giống với quái vật nhe nanh múa vuốt gặp lúc đầu kia?
“Giờ ngươi khôi phục dung mạo, tâm kết đã giải, sao lại biến thành nhát gan thế hả? ta sẽ giúp các ngươi an bài mọi chuyện”, Trương Tử Tinh cười nói: “đúng rồi, lực lượng trong cơ thể ngươi biến hóa thế nào?”
Nữ Bạt đáp: “lực yêu thi trừ năng lực tự khôi phục và độ cứng rắn, ngoài ra đều biến mất không thấy, không có gì khác tiên nhân phổ thông. Chỉ là xuất hiện thêm một loại lực lượng trước không có, tựa hồ là lực phong lôi, nằm ở trong đôi cánh này. Chỗ này không tiện thử nghiệm, chờ ra ngoài sẽ biết”.
Phong lôi chi lực trên đôi cánh? Chẳng nhẽ là Lôi Chấn Tử “phiên bản Nữ Bạt”? thực là quá điên rồ rồi…Trương Tử Tinh đập tay vào đầu, tựa hồ hết sức khó tin.
Nữ Bạt hướng hắn hành lễ nói: “Bệ hạ quả nhiên thần thông quảng đại, Nữ Bạt không phải người vong ân phụ nghĩa, ngày sau nếu Bệ hạ có điều sai khiến, Nữ Bạt vạn chết không từ!, lần này không chỉ khôi phục dung mạo cho tôi, còn ban cho đôi cánh thần kỳ thế này, chỉ là…áo quần này tựa hồ có chút bất nhã…”
Nàng nói câu này khiến Trương Tử Tinh ngây người: trước không có cánh à? Mà y phục gợi cảm phù hợp với dáng người kia…hắn đột nhiên nhớ lại,đây chính là trang phục của một vị MM tinh linh nổi tiếng trong một Adult game nào đó a, mà kẻ khống chế tạo hình biến dị chính là Siêu Não, chẳng lẽ siêu computer tiến hóa còn có năng lực đoán được sở thích của chủ nhân?
Trong Chiêu Tuyên Điện, Ứng Long hỏa tốc chạy tới đang hành lễ với Trương Tử Tinh: “Bệ hạ triệu hoán Ứng Long tới đây, hẳn là đã có tin tức của quốc sư kia?”
Trương Tử Tinh có ý đùa bỡn hắn một trận, không nhanh không chậm nói: “không phải, quả nhân đã lâu không gặp tiên sinh, rất là tưởng niệm nên mới mời tiên sinh tới gặp”.
Ứng Long nhíu mày nói: “Bệ hạ là thiên tử chí thành, xin chờ đùa cợt, xin mau đem tung tích quốc sư kia nói cho tôi”.
“Quả nhân thực không biết quốc sư hạ lạc ở nơi nào, hôm nay mời tiên sinh tới là có yếu sự khác”.
Ứng Long trong lòng không vui, nhưng lại không tiện phát tác. Mấy ngày này hắn một mực truy tìm tung tích Tiêu Dao Tử kia, song đều không có kết quả. Thiên tử đã từng nói qua chỗ biệt viện bí mật của Tiêu Dao Tử cho hắn, nhưng theo lời hạ nhân ở đó nói, quốc sư rất ít khi trở lại, lần gần nhất cũng là hai tháng trước.
“Tiên sinh, là thế này, quả nhân có một vị ngự muội, được nghe ta kể chuyện liền hết sức ngưỡng mộ tiên sinh, ba lần bảy lượt tìm quả nhân, nói muốn gặp mặt tiên sinh một lần, xin tiên sinh vạn vạn chớ từ chối”.
“Yếu sự” này ư ?Thiên tử này muốn làm mai? Định lợi dụng nữ sắc chiêu lãm mình à? Ứng Long nghe đoạn cười khóc không xong: “Bệ hạ đã nghe chuyện Ứng Long và Nữ Bạt, hẳn biết lòng Ứng Long, xin Bệ hạ chuyển lời tới vị công chúa điện hạ kia, Ứng Long ngu độn, trong lòng chỉ có Nữ Bạt một người, ngàn năm không đổi, xin công chúa điện hạ lượng thứ”.
“Vậy a? vị ngự muội kia của quả nhân xinh đẹp tuyệt luân, đưa mắt cả Đại Thương, cũng không tìm ra ai có thể cùng muội muội ta so sánh. Dù sao tiên sinh đã tới, ngại gì mà không gặp mặt một lần?”
Bất kể Trương Tử Tinh dụ dỗ thế nào, Ứng Long đều thanh sắc bất động, còn dần lộ ra vẻ khó chịu. Thấy hắn đang muốn phất tay rời đi, Trương Tử Tinh nhẹ nhàng thốt một câu khiến hai tai Ứng Long lập tức dỏng lên: “Kỳ thực tối qua quả nhân cùng quốc sư thông tri, quốc sư biết ý đồ của tiên sinh xong liền không chịu cùng tiên sinh giao chiến một trận sinh tử”.
Ứng Long giận dữ nói: “chẳng lẽ tên Tiêu Dao Tử kia là đồ ham sống sợ chết?”
Trương Tử Tinh lắc đầu nói: “quốc sư sao lại sợ chết? chỉ là Nữ Bạt vẫn còn sống, sao phải cùng ngài quyết chiến sinh tử?”
Ánh mắt Ứng Long tức thì bừng lên, giọng nói run rẩy: “Nữ Bạt còn tại thế, Bệ hạ, lời này có thực không?”
Trương Tử Tinh cười nói: “vua không nói chơi, quả nhân sao lại lừa ngài? Nhưng nơi hạ lạc của Nữ Bạt, vị ngự muội kia của quả nhân tựa hồ biết một chút, nên hôm nay mới mời tiên sinh tới gặp”.
Cho nên, Ứng Long vội theo Trương Tử Tinh tới một nơi vắng vẻ trong cung.
Trương Tử Tinh đi tới trước cửa biệt viện liền dừng lại, lấy tay trỏ vào căn phòng ở giữa: “ngự muội ta ở trong đó, xin tiên sinh tự tới một lần đi”.
Ứng Long vội vã bước lại, mới cất chân vài bước, đột nhiên như cảm giác được điều gì, tâm tình lập tức trở nên kích động, bước chân biến thành cẩn thận rụt rè, rồi tựa như xác định được điều gì, lại trở nên nhanh hơn, đi tới trước căn phòng, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Trương Tử Tinh chỉ thấy không khí xung quanh đột nhiên trở nên khô lại, nhiệt độ cũng cao hơn rất nhiều, tựa hồ ngay hô hấp cũng thành khó khăn, sau đó không khí lại biến thành ẩm thấp, tựa hồ như một cơn mưa xuân, rất lâu, mới dần khôi phục nguyên trạng.
Thời gian từ từ trôi đi, Trương Tử Tinh chờ tới có chút không nhịn được, đi vào biệt viện nhìn trộm căn phòng kia. Dè đâu không hề có ôm hôn trong tưởng tưởng, hai người chỉ là mặt đối mặt, hai tay nắm chặt, thâm tình nhìn nhau, phảng phất trừ đối phương, mọi điều diễn ra trong thiên hạ đều không đáng quan tâm.
Trương Tử Tinh cố ý ho khan vài câu, muốn đề tỉnh đôi nam nữ đang si mê này, nhưng người ta coi hắn như hóa thành trong suốt. Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ giây lát, quyết định không cản trở hai người. Người ta thế nào cũng đã nhiều năm không gặp, hôm nay tình cũ tái ngộ, hẳn phải có một phen nóng bỏng, may nơi này đã chuẩn bị sẵn giường, lại không có ai quấy nhiễu, “thuận tiện” làm cái gì đó chắc là không thể thiếu được a.
Trương Tử Tinh bước ra ngoài chờ tiếp, tới n giờ sau mới thấy Ứng Long và Nữ Bạt bước ra, hướng hắn hành đại lễ: “Đại ân của bệ hạ, suốt đời không quên!”
“Không cần đa lễ”, Trương Tử Tinh cười nói: “tiên sinh, ngài có mãn ý vị ngự muội này của ta?”
Ứng Long thâm tình nhìn Nữ Bạt, trả lời: “Bệ hạ giấu diếm chúng tôi thực khổ! Đã là mệnh lệnh của Bệ hạ, Ứng Long sao dám cự tuyệt tình ý của vị công chúa điện hạ này?”
Gương mặt Nữ Bạt ửng hồng nói: “nếu không nhờ đại đức đại ân của Bệ hạ, diệu thủ thần thông, chàng có cơ hội khua môi múa mép hôm nay hả?”
Trương Tử Tinh cười nói: “quả nhân chỉ là tiện tay tạo chút cơ hội mà thôi, hai người các ngươi thủy chung là người có tình, tuy cách trở ngàn năm giờ cũng được tái hợp”.
Ứng Long bước lên một bước, vòng tay nói: “Bệ hạ hà tất khiêm hư, nếu không nhờ Bệ hạ, dù là Nữ Bạt không bị sao, nàng cũng sẽ cùng ta mỗi người một phương trời. Bệ hạ có gì dặn dò xin cứ sai khiến, hai người chúng tôi muôn chết không từ”.
“Không dấu tiên sinh, quả nhân thực có yếu sự muốn nhờ”, Trương Tử Tinh thấy thái độ Ứng Long thành khẩn, cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu: “giờ thiên hạ gặp đại hạn, dân không sống nổi, tiên sinh đã là Vũ thần, hẳn có thể giải được hạn tai. Xin tiên sinh vì bách tính thiên hạ mà giải nỗi khổ cho dân ta”.
Đây mới là lí do lớn nhất lúc đầu hắn quyết tâm giúp đỡ Nữ Bạt và Ứng Long.
Ứng Long lộ ra thần sắc do dự, lông mày khẽ nhíu: “đây là kiếp nạn thượng thiên giáng xuống, nếu như dựa vào sức người cường hành nghịch chuyển, đắc tội với trời tất sẽ phạm vào nhân quả to lớn, không được yên ổn”.
Trương Tử Tinh nghe khẩu khí Ứng Long hình như có biện pháp, vội vàng nói: “xin tiên sinh thương sót thiên hạ chúng sinh, thi triển thần thông cứu vớt con dân Đại Thương ta, tương lai dù bị trời phạt, quả nhân nguyện cùng ngài gánh chịu”.
Ứng Long cùng Nữ Bạt đưa mắt nhìn nhau, cùng lộ ra vẻ cười. Ứng Long cười nói: “chủ công sao lại nói lời này? Ứng Long cùng Nữ Bạt vốn đã bị trời ruồng bỏ, còn sợ chi thiên phạt nhỏ nhoi này?”
Trương Tử Tinh kinh hãi lắp bắp: “ngài…ngài gọi quả nhân là gì?”
“Bệ hạ thân mang Hiên Viên Ngự Long Quyết, lại có ơn tái tạo hai người chúng tôi. Nếu không chê bỏ, Ứng Long và Nữ Bạt nguyện nhận Bệ hạ làm chủ”, Ứng Long cùng Nữ Bạt đồng thời quỳ xuống, trên tay xuất ra một quang cầu trắng nhạt, Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn, lập tức nhận ra đó là bổn mệnh nguyên hồn của hai người.
Trương Tử Tinh chỉ thấy tim mình đột nhiên đập nhanh kịch liệt, như bị “thần rùa” rơi xuống đầu, vốn chỉ tưởng nhờ Ứng Long giải hạn tai, không ngờ lại có thu hoạch to lớn thế này!
Đề nghị thế này, nếu còn cự tuyệt, không phải thần kinh thì cũng ngu hết thuốc chữa rồi.
Chỉ là bổn mệnh nguyên hồn kia, thu hay không thu?
Trương Tử Tinh cố áp chế kích động trong lòng, chớp mắt đã nghĩ ngợi rất nhiều, cuối cùng vẫn thu lấy hai cỗ bổn mệnh nguyên hồn kia, tự tay đỡ lấy hai người dậy: “quả nhân có tài đức gì mà được hai vị thần thượng cổ quy phục! lời ban nãy của quả nhân tuyệt không phải giả dối, nếu như trời cao quả thực giáng tội, thậm chí là Dao Trì Kim Mẫu kia tự tìm tới cửa, quả nhân cũng sẽ cùng hai ngươi cùng đối mặt, tuyệt không tránh né!”
Ứng Long cảm khái nói: “có lời này của chủ công, Ứng Long và Nữ Bạt còn sợ chi thiên tội!”
“Xin chớ nói tới cái gì thượng cổ chi thần, nếu không có chủ công, Nữ Bạt giờ đã là cô hồn dã quỷ, càng không có ngày được gặp lại Ứng Long, hai người chúng tôi chính là cam tâm tình nguyện quy phục chủ nhân”, Nữ Bạt đạm nhiên cười nói, thần thái mê người: “dù sao Nữ Bạt cũng đã biết rất nhiều bí ẩn của chủ công, nếu không làm thế, thực sợ sẽ bị chủ công diệt khẩu”.
“Chỉ một mình ngươi quả nhân đã không địch nổi, nếu là hai người cùng ra tay, sợ rằng bị diệt khẩu là quả nhân a”, Trương Tử Tinh cũng cười đáp: “khi nãy ta đùa với Ứng Long chuyện ngự muội, tục ngữ nói, vua không nói chơi, quả nhân nguyện ý nhận nàng làm muội muội, không biết ý nàng thế nào?/”
Nữ Bạt không ngờ hắn đề cập đến chuyện này, đột nhien nhớ tới Hoàng Đế năm xưa nhận mình làm nghĩa nữ, hốc mắt như đỏ bừng: “Nữ Bạt bái kiến huynh trưởng”.
“Hảo muội muội, mau đứng dậy”, Trương Tử Tinh tâm tình thư sướng, ngón tay khẽ động, Nữ Bạt và Ứng Long lập tức có cảm ứng: thì ra chú thệ của bổn mệnh nguyên hồn kia đã bị Trương Tử Tinh giải trừ. Thấy hắn dễ dàng từ bỏ quyền khống chế sinh tử hai người mình như vậy, Nữ Bạt và Ứng Long đều hết sức kinh ngạc, không ngờ Thiên tử lại làm vậy.
“Chủ công….”
Ứng Long kích động đang muốn mở miệng liền bị Trương Tử Tinh ngắt lời: “đã là người một nhà, không cần đa ngôn nữa! muội tử sau này cũng gọi ta là hoàng huynh, còn Ứng Long, chờ ta giúp hai người chủ trì hôn sự xong cũng theo đó mà xưng hô”.
Nữ Bạt tức thì gương mặt đỏ bừng, Ứng Long trong lòng cảm kích vô cùng: “đã là như này, Ứng Long cũng không nói lời thừa, hai người chúng tôi xin vì chủ công liều chết, suốt đời phục vụ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.