Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Chương 36: Sơ Kiến Na Tra
Điểm Tinh Linh
27/03/2013
Thời gian lên triều được Trương Tử Tinh từ lúc đăng cơ sửa thành cứ năm ngày lại nghỉ hai ngày, có chút giống chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần bây giờ, cũng nghỉ thêm vào những ngày tế tự, ngày hàn thử và ngày lễ, nói văn vẻ là lao động kết hợp nghỉ ngơi, mà nói trắng ra là lười biếng. Ba ngày sau chính là mấy ngày nghỉ, mà thực tế Thiên tử nghỉ tới năm ngày.
Trương Tử Tinh bước mau tới hậu cung, thầm khen mình khôn ngoan – nếu không chớp cơ hội bãi triều, chỉ đống tấu chương kia chắc làm tới đêm chưa hết, chỉ sợ lúc đấy hậu cung lập tức phát ra “thập nhị kim bài”( * ) giục giã…, bước qua cửa lớn nội cung, quả nhiên nhìn thấy Khương Văn Sắc dẫn Dương Cửu và Hoàng Phi Yến nghiêng người hành lễ: “Bệ hạ chinh Đông đại thắng, thần thiếp đã dọn yến tiệc trong cung chúc mừng, mời Bệ hạ qua đó !”
“Tử Đồng (cách đế vương nhà Thương gọi hoàng hậu) đã có ý tốt, quả nhân sao dám không nghe lời ?”, vừa nghe đến trong cung, Trương Tử Tinh lập tức nhớ tới chiếc giường “hạnh phúc” kia, hận không thể lập tức ôm dàn mỹ nữ này bế vào tái hiện cảm giác tuyệt vời “hôn quân hoang dâm”.
“Quả nhân chinh chiến bên ngoài vài tháng, chuyện trong cung mệt mỏi Tử Đồng rồi !”, Hắn một bên nói thế, một bên bước gần lại thấp giọng nói: “phu quân cùng các nàng đã lâu mới đoàn tụ, trong lòng nhớ nhung muốn chết, chờ lát ăn cơm xong, ba nàng không ai được rời đi, phu quân muốn đại phát thần uy trên chiếc giường kia, cùng mấy vị ái thê tâm sự một hồi.”
Ba nữ nghe thấy, sao lại không biết ý tứ phu quân là gì, lập tức gò má nóng bừng, nhưng dù sao còn rất đông thị nữ đứng đó, các nàng chỉ đành án theo lễ nghĩ đáp lời : “tạ Bệ hạ !”.
Phu thế bốn người đã lâu mới đoàn tụ, lửa tình thiêu đốt, nam hoan nữ ái, thực là “chỉ cần ở bên người tình, không cầu mong thành tiên”.
Hôm sau, Trương Tử Tinh đang cùng tam phi tản bộ trong ngự hoa viên thì có thị giả bẩm báo, Uy Đông tướng quân Lý Tịnh dẫn vợ con cầu kiến.
Lý Tịnh dẫn Na Tra tới rồi ư? Trương Tử Tinh tinh thần lập tức phấn chấn, triệu ba người nhà Lý Tịnh vào trong ngự hoa viên gặp mặt. Vài phút sau, Trương Tử Tinh rốt cuộc nhìn thấy vị đồ đệ mình “bắt cóc” được này.
Nói theo lẽ thường, Na Tra bây giờ mới là đứa trẻ sơ sinh vài tháng tuổi, nhưng do Ân thị mang thai những 3 năm 6 tháng, cho nên ra đời đã như đứa hài đồng 3 tuổi, đã biết nói sõi, gương mặt bé nhỏ đáng yêu, môi hồng răng trắng, như một tiểu thiên sứ thập phần khả ái. Nói theo cách của Trương Tử Tinh – chỉ hơn mười năm sau thế gian lại thêm một gã siêu cấp “mặt trắng nhỏ”. Tiểu Na Tra thông minh lanh lợi, trí nhớ phi thường, ăn nói như người lớn, gọn gàng rành mạch, quả không thẹn là Linh Châu Tử chuyển thế.
Thê tử Ân thị của Lý Tịnh cũng là dòng dõi hoàng tộc, tướng mạo đoan trang mỹ lệ, tính tình hết sức ôn nhu, có chút khí chất thiếu phụ phong tình đặc biệt. Lúc nàng mới mang Na Tra tới Triều Ca, Khương hậu đã nhận được thư của Trương Tử Tinh, hết lòng chiếu cố mẹ con Ân thị, làm Ân thị cảm kích vô cùng. Tiểu Na Tra cùng mẫu thân đã vào cung vài lần, quen thuộc tam phi nên cũng chẳng thèm nhìn vị Thiên tử Trương Tử Tinh này một cái, miệng gọi “Nương nương”, bước lên kiến lễ. Lý Tịnh kinh hãi cả người, biết đấy là tội khi quân, vội vàng đánh mắt cho Na Tra, đâu dè tên tiểu quỷ này chẳng thèm để ý khiến Lý Tịnh mồ hôi ướt lạnh, cũng may Thiên tử không hề trách tội, chỉ cười nhẹ không nói.
Tên tiểu gia hỏa này bái kiến tam phi xong, rốt cuộc mới nhìn Trương Tử Tinh, gương mặt nhỏ lộ chút tò mò, buột miệng hỏi: “Ông là hoàng đế phải không?”
“Vi thần đáng chết! quản giáo không nghiêm, xin Bệ hạ thứ tội !”, không chờ Trương Tử Tinh nói gì, Lý Tinh đã sợ run người kéo Ân thị quỳ xuống dập đầu.
“Na Tra còn nhỏ ngây thơ, thực rất đáng yêu, ái khanh đâu có tội gì?”, Trương Tử Tinh hươ tay cho Lý Tịnh đứng dậy, nhìn Na Tra chăm chú, trên mặt lộ ra một nụ cười kiểu “sói già liếm mép nhìn thỏ trắng”: “tiểu Na Tra, quả nhân chính là hoàng đế, ngươi có chịu bại quả nhân làm thầy ?”
“Ông nói “quả nhân” là cái gì ?”, Na Tra chưa dứt lời, Lý Tịnh mồ hôi ròng ròng lại vội vã “cộp”, quỳ xuống xin tội.
Trương Tử Tinh cho Lý Tịnh đứng lên, nhẫn nại giải thích cho Na Tra: “quả nhân là chỉ ta, nghĩa là “người ẩn dật đại đức”, chỉ có bậc chí tôn quân vương mới được xưng là “quả nhân” ”.
“Cứ cho ông là quả nhân, nhưng vì sao tôi phải bái ông làm thầy ?”, câu này dọa Lý Tịnh chết đi sống lại, vừa đứng lên đã lại vội quỳ xuống, lần này sợ đến nỗi không dám nói gì.
Lý Tịnh quả là xui xẻo, vốn định dẫn con trai đến bái sư làm hài lòng Thiên tử, nhưng không hiểu Na Tra hôm nay làm sao, trái ngược bình thường, không chỉ quên sạch lời cha mẹ dặn dò trước khi đi mà còn phát ngôn bất cẩn, nếu để Thiên tử động nộ, bái sư đã vô vọng mà toàn gia có thể còn chịu tội chết.
Trương Tử Tinh lần này tự tay đỡ Lý Tịnh dậy, cười mê mê nói với Na Tra: “quả nhân là cách gọi khiêm tốn mà thôi, nếu quả nhân ta thực là người ẩn dật đại đức, thì làm sao làm hoàng đế được?”
Nói xong, Trương Tử Tinh lấy ra một vật nhỏ hình vuông, vật hình vuông này làm bằng đồng, sáu mặt đều có những ô vuông nhỏ ở trong, trên từng ô vuông khắc một trong sáu chữ “thú, dĩ, canh, tân, nhâm, quý”, có thể xoay được bốn hướng, nói trắng ra là một khối ma phương (rubik) của trẻ con đời sau.
“Đây là một thứ đồ chơi quả nhân làm ra, nếu ngươi có thể quay sáu mặt giống nhau thì hôm nay không cần bái quả nhân làm thầy”. Trương Tử Tinh nói cho Na Tra cách chơi, lại tự biểu diễn vài lần, rồi lại xáo trộn hết vị trí lên, đưa cho Na Tra.
Na Tra vốn là đứa nhỏ ham chơi, nhìn Trương Tử Tinh quay rubik đã sớm thèm thuồng, lập tức nhận lấy, ngồi bệt xuống đất đùa nghịch, biểu tình khá là ngoan ngoãn.
Trương Tử Tinh cũng không quấy nhiễu, dẫn tam phi và vợ chồng Lý Tịnh rời đi đến nơi nghỉ Thiên Điện, thuận tiện hỏi chuyện Lý Tịnh học đạo năm xưa. Lý Tịnh thấy Thiên tử không hề trách mắng Na Tra, cũng bỏ được tảng đá trên người, cẩn thận hồi đáp.
Lý Tịnh xuất thân quý tộc suy tàn, lúc còn nhỏ hâm mộ đạo thuật, bái làm môn hạ của vị Tây Côn Lôn, Cửu Đỉnh Thiết Xoa Sơn, Bát Bảo Vân Quang Động, Độ Ách chân nhân (cbn, sao dài thie!) thần thông quảng đại. Tiếc rằng Lý Tịnh tư chất có hạn, chỉ học được phép ngũ hành độn thuật để giữ mệnh, Độ Ách chân nhân từng nói Lý Tịnh khó thành tiên đạo mà có cơ duyên khác. Có một ngày bạn của chân nhân là Thạch Cơ nương nương tới thăm, nghe chuyện này, bèn khuyên chân nhân cho Lý Tịnh hạ sơn, hưởng phú quý nhân gian. Độ Ách chân nhân vốn có ý này, lập tức cho Lý Tịnh xuống núi.
Lý Tịnh sau khi rời núi, ngẫu nhiên cứu được phụ thân Ân thị, Ân phụ liền đem con gái gả cho hắn, lại nghĩ kỳ mưu giúp hắn có một chức phó tướng ở ải Trần Đường. Lý Tịnh bề ngoài chánh trực, làm người lại biết điều, trên tiếp tổng binh, dưới phục binh sĩ, được nhiều người tín nhiệm, cuối cùng từ một tên phó tướng leo tới chức tổng binh.
Trương Tử Tinh biết Trịnh Luân, một trong Hanh Cáp nhị tướng sau này, cũng là đồng môn của Lý Tịnh, không khỏi nổi lòng tò mò với vị Độ Ách chân nhân này, tuy trong sách mô tả người này quá ít, nhưng đã có thể làm sư phụ Lý Tịnh và Trịnh Luân, lại ngang hàng với Thạch Cơ, thực lực ít nhất cũng bằng với mười hai kim tiên Xiển Giáo, trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, Lục Áp với Trảm tiên phi đao rất mạnh cũng xuất thân Tây Côn Lôn, không biết ở đó còn bao nhiêu tiên nhân đạo sĩ ẩn tu.
Mấy người trong Thiên Điện nói chuyện một hồi, Trương Tử Tinh thấy thời gian không còn sớm, liền lưu vợ chồng Lý Tịnh lại Thiên Điện dùng bữa, Lý Tịnh biết đây là vinh hạnh to lớn, lại tạ ân không ngừng. Đang bữa cơm, cung nữ vào báo, Na Tra vẫn ngồi trong ngự hoa viên “trầm tư suy nghĩ”, hoa quả, điểm tâm mang lại cũng không đụng vào. Trương Tử Tinh không nghĩ tới Na Tra còn nhỏ mà tính cách đã kiên trì như vậy, thầm khen ngợi, có điều Ân thị thương con, ngồi ăn mà lo lắng, không thấy mùi vị gì.
Dùng xong bữa trưa, Trương Tử Tinh dặn vợ chồng Lý Tịnh chờ ở Thiên Điện, còn mình lại dẫn ba vị phi tử đến ngự hoa viên, quả nhiên thấy Na Tra vẫn cố gắng nghiên cứu khối ma phương, thần tình mười phần tập trung, không hề phát hiện mấy người đi tới.
“Tiểu Na Tra, ngươi đã chuyển đều sáu mặt chưa ?”
Câu nói của Trương Tử Tinh làm Na Tra bừng tỉnh, thằng quỷ nhỏ này cũng linh lợi, nhìn ma phương trong tay, mặt mày khổ sở hướng hắn quỳ xuống: “cái đồ này cứ dính vào nhau, quay một chỗ thì chỗ nào cũng quay theo, rất là phức tạp, đệ tử thử nửa ngày rồi, cũng chỉ chuyển được một mặt, còn hai mặt thì vẫn lệch một hàng, xin Thiên tử sư phụ chỉ điểm !”
“Tiểu Na Tra, chịu bái sư rồi sao? Gọi là Thiên tử sư phụ nghe quái dị quá, sau này trực tiếp gọi quả nhân là sư tôn đi”, Trương Tử Tinh nghe thằng quỷ nhỏ này rốt cục chịu mở miệng gọi “sư phụ”, cười lớn ôm lấy hắn: “Vật này gọi là ma phương sáu mặt, rất nhiều biến hóa, con có thể trong thời gian ngắn chuyên được một mặt đã rất giỏi rồi, đâu cần vội vã? Mà ma phương chỉ là một trong hàng trăm nghìn món đồ vi sư nghĩ ra thôi, ngày sau vi sư nhất định sẽ truyền thụ. Con ngồi đây lâu vậy, hẳn đã đói khát rồi, lại đây, ăn một chút điểm tâm đi”.
Na Tra nghe sư phụ nói còn có vô số đồ chơi(!) hay hơn khối ma phương này, hai mắt sáng lên như điện, tràn đầy vẻ sùng bái, chắp bàn tay nhỏ nhắn nói: “đa tạ sự tôn”, rồi nhận lấy bánh kem ăn ngấu nghiến.
Khương hậu, Dương phi, Hoàng phi đều rất thích tên tiểu quỷ này, thấy nó ngồi ăn vội vội vàng vàng, không khỏi che miệng buồn cười. Trương Tử Tinh nhẫn nại chờ Na Tra ăn xong, hỏi: “Na Tra, quả nhân muốn con một mình vào cung theo vi sư học bản lĩnh, không biết con có chịu rời đi cha mẹ?”
Trương Tử Tinh vốn chỉ định cướp lấy Na Tra trong tay Thái Ất chân nhân, giảm đi một viên đại tướng Tây Kỳ tương lai, nhưng hôm nay gặp mặt thấy nó thông minh đáng yêu, vài giờ đồng hồ đã gần xoay được hai mặt ma phương – Nếu hắn không nhờ Siêu Não tính toán hộ, căn bản không có cách nào xoay được 6 mặt, thậm chí 2 mặt cũng khó, cho nên thấy Na Tra thông tuệ như vậy, Trương Tử Tinh đã thực sự muốn thu nó làm đồ đệ. Na Tra thông minh hơn người, năng lực lĩnh ngộ rất cao, quan trọng nhất là tuổi còn nhỏ, dễ dàng tiếp thu kiến thức, cho dù sau này không thể giúp hắn nghịch chuyển thế cục Phong Thần, ít nhất cũng có thể làm tiểu trợ thủ giúp hắn nghiên cứu khoa học.
Na Tra ngẫm nhĩ rồi đáp: “Na Tra nguyện ý theo sư phụ học tập bản lĩnh, chỉ là có chút không nỡ rời xa mẫu thân…”
“Là thân do tinh huyết phụ mẫu sinh thành, con không nỡ xa rời cha mẹ cũng là bình thường”, Trương Tử Tinh nhưng lại ngạc nhiên hỏi một câu: “Chỉ là…vì sao không nói tới cha con ?”
Nói đến Lý Tịnh, Na Tra lập tức vẻ mặt căm phẫn “người cha này…hừ, không cần nói nữa!”
( * ):tích Tống Cao Tông liên tiếp phát ra 12 đạo kim bài triệu Nhạc Phi về kinh
Trương Tử Tinh bước mau tới hậu cung, thầm khen mình khôn ngoan – nếu không chớp cơ hội bãi triều, chỉ đống tấu chương kia chắc làm tới đêm chưa hết, chỉ sợ lúc đấy hậu cung lập tức phát ra “thập nhị kim bài”( * ) giục giã…, bước qua cửa lớn nội cung, quả nhiên nhìn thấy Khương Văn Sắc dẫn Dương Cửu và Hoàng Phi Yến nghiêng người hành lễ: “Bệ hạ chinh Đông đại thắng, thần thiếp đã dọn yến tiệc trong cung chúc mừng, mời Bệ hạ qua đó !”
“Tử Đồng (cách đế vương nhà Thương gọi hoàng hậu) đã có ý tốt, quả nhân sao dám không nghe lời ?”, vừa nghe đến trong cung, Trương Tử Tinh lập tức nhớ tới chiếc giường “hạnh phúc” kia, hận không thể lập tức ôm dàn mỹ nữ này bế vào tái hiện cảm giác tuyệt vời “hôn quân hoang dâm”.
“Quả nhân chinh chiến bên ngoài vài tháng, chuyện trong cung mệt mỏi Tử Đồng rồi !”, Hắn một bên nói thế, một bên bước gần lại thấp giọng nói: “phu quân cùng các nàng đã lâu mới đoàn tụ, trong lòng nhớ nhung muốn chết, chờ lát ăn cơm xong, ba nàng không ai được rời đi, phu quân muốn đại phát thần uy trên chiếc giường kia, cùng mấy vị ái thê tâm sự một hồi.”
Ba nữ nghe thấy, sao lại không biết ý tứ phu quân là gì, lập tức gò má nóng bừng, nhưng dù sao còn rất đông thị nữ đứng đó, các nàng chỉ đành án theo lễ nghĩ đáp lời : “tạ Bệ hạ !”.
Phu thế bốn người đã lâu mới đoàn tụ, lửa tình thiêu đốt, nam hoan nữ ái, thực là “chỉ cần ở bên người tình, không cầu mong thành tiên”.
Hôm sau, Trương Tử Tinh đang cùng tam phi tản bộ trong ngự hoa viên thì có thị giả bẩm báo, Uy Đông tướng quân Lý Tịnh dẫn vợ con cầu kiến.
Lý Tịnh dẫn Na Tra tới rồi ư? Trương Tử Tinh tinh thần lập tức phấn chấn, triệu ba người nhà Lý Tịnh vào trong ngự hoa viên gặp mặt. Vài phút sau, Trương Tử Tinh rốt cuộc nhìn thấy vị đồ đệ mình “bắt cóc” được này.
Nói theo lẽ thường, Na Tra bây giờ mới là đứa trẻ sơ sinh vài tháng tuổi, nhưng do Ân thị mang thai những 3 năm 6 tháng, cho nên ra đời đã như đứa hài đồng 3 tuổi, đã biết nói sõi, gương mặt bé nhỏ đáng yêu, môi hồng răng trắng, như một tiểu thiên sứ thập phần khả ái. Nói theo cách của Trương Tử Tinh – chỉ hơn mười năm sau thế gian lại thêm một gã siêu cấp “mặt trắng nhỏ”. Tiểu Na Tra thông minh lanh lợi, trí nhớ phi thường, ăn nói như người lớn, gọn gàng rành mạch, quả không thẹn là Linh Châu Tử chuyển thế.
Thê tử Ân thị của Lý Tịnh cũng là dòng dõi hoàng tộc, tướng mạo đoan trang mỹ lệ, tính tình hết sức ôn nhu, có chút khí chất thiếu phụ phong tình đặc biệt. Lúc nàng mới mang Na Tra tới Triều Ca, Khương hậu đã nhận được thư của Trương Tử Tinh, hết lòng chiếu cố mẹ con Ân thị, làm Ân thị cảm kích vô cùng. Tiểu Na Tra cùng mẫu thân đã vào cung vài lần, quen thuộc tam phi nên cũng chẳng thèm nhìn vị Thiên tử Trương Tử Tinh này một cái, miệng gọi “Nương nương”, bước lên kiến lễ. Lý Tịnh kinh hãi cả người, biết đấy là tội khi quân, vội vàng đánh mắt cho Na Tra, đâu dè tên tiểu quỷ này chẳng thèm để ý khiến Lý Tịnh mồ hôi ướt lạnh, cũng may Thiên tử không hề trách tội, chỉ cười nhẹ không nói.
Tên tiểu gia hỏa này bái kiến tam phi xong, rốt cuộc mới nhìn Trương Tử Tinh, gương mặt nhỏ lộ chút tò mò, buột miệng hỏi: “Ông là hoàng đế phải không?”
“Vi thần đáng chết! quản giáo không nghiêm, xin Bệ hạ thứ tội !”, không chờ Trương Tử Tinh nói gì, Lý Tinh đã sợ run người kéo Ân thị quỳ xuống dập đầu.
“Na Tra còn nhỏ ngây thơ, thực rất đáng yêu, ái khanh đâu có tội gì?”, Trương Tử Tinh hươ tay cho Lý Tịnh đứng dậy, nhìn Na Tra chăm chú, trên mặt lộ ra một nụ cười kiểu “sói già liếm mép nhìn thỏ trắng”: “tiểu Na Tra, quả nhân chính là hoàng đế, ngươi có chịu bại quả nhân làm thầy ?”
“Ông nói “quả nhân” là cái gì ?”, Na Tra chưa dứt lời, Lý Tịnh mồ hôi ròng ròng lại vội vã “cộp”, quỳ xuống xin tội.
Trương Tử Tinh cho Lý Tịnh đứng lên, nhẫn nại giải thích cho Na Tra: “quả nhân là chỉ ta, nghĩa là “người ẩn dật đại đức”, chỉ có bậc chí tôn quân vương mới được xưng là “quả nhân” ”.
“Cứ cho ông là quả nhân, nhưng vì sao tôi phải bái ông làm thầy ?”, câu này dọa Lý Tịnh chết đi sống lại, vừa đứng lên đã lại vội quỳ xuống, lần này sợ đến nỗi không dám nói gì.
Lý Tịnh quả là xui xẻo, vốn định dẫn con trai đến bái sư làm hài lòng Thiên tử, nhưng không hiểu Na Tra hôm nay làm sao, trái ngược bình thường, không chỉ quên sạch lời cha mẹ dặn dò trước khi đi mà còn phát ngôn bất cẩn, nếu để Thiên tử động nộ, bái sư đã vô vọng mà toàn gia có thể còn chịu tội chết.
Trương Tử Tinh lần này tự tay đỡ Lý Tịnh dậy, cười mê mê nói với Na Tra: “quả nhân là cách gọi khiêm tốn mà thôi, nếu quả nhân ta thực là người ẩn dật đại đức, thì làm sao làm hoàng đế được?”
Nói xong, Trương Tử Tinh lấy ra một vật nhỏ hình vuông, vật hình vuông này làm bằng đồng, sáu mặt đều có những ô vuông nhỏ ở trong, trên từng ô vuông khắc một trong sáu chữ “thú, dĩ, canh, tân, nhâm, quý”, có thể xoay được bốn hướng, nói trắng ra là một khối ma phương (rubik) của trẻ con đời sau.
“Đây là một thứ đồ chơi quả nhân làm ra, nếu ngươi có thể quay sáu mặt giống nhau thì hôm nay không cần bái quả nhân làm thầy”. Trương Tử Tinh nói cho Na Tra cách chơi, lại tự biểu diễn vài lần, rồi lại xáo trộn hết vị trí lên, đưa cho Na Tra.
Na Tra vốn là đứa nhỏ ham chơi, nhìn Trương Tử Tinh quay rubik đã sớm thèm thuồng, lập tức nhận lấy, ngồi bệt xuống đất đùa nghịch, biểu tình khá là ngoan ngoãn.
Trương Tử Tinh cũng không quấy nhiễu, dẫn tam phi và vợ chồng Lý Tịnh rời đi đến nơi nghỉ Thiên Điện, thuận tiện hỏi chuyện Lý Tịnh học đạo năm xưa. Lý Tịnh thấy Thiên tử không hề trách mắng Na Tra, cũng bỏ được tảng đá trên người, cẩn thận hồi đáp.
Lý Tịnh xuất thân quý tộc suy tàn, lúc còn nhỏ hâm mộ đạo thuật, bái làm môn hạ của vị Tây Côn Lôn, Cửu Đỉnh Thiết Xoa Sơn, Bát Bảo Vân Quang Động, Độ Ách chân nhân (cbn, sao dài thie!) thần thông quảng đại. Tiếc rằng Lý Tịnh tư chất có hạn, chỉ học được phép ngũ hành độn thuật để giữ mệnh, Độ Ách chân nhân từng nói Lý Tịnh khó thành tiên đạo mà có cơ duyên khác. Có một ngày bạn của chân nhân là Thạch Cơ nương nương tới thăm, nghe chuyện này, bèn khuyên chân nhân cho Lý Tịnh hạ sơn, hưởng phú quý nhân gian. Độ Ách chân nhân vốn có ý này, lập tức cho Lý Tịnh xuống núi.
Lý Tịnh sau khi rời núi, ngẫu nhiên cứu được phụ thân Ân thị, Ân phụ liền đem con gái gả cho hắn, lại nghĩ kỳ mưu giúp hắn có một chức phó tướng ở ải Trần Đường. Lý Tịnh bề ngoài chánh trực, làm người lại biết điều, trên tiếp tổng binh, dưới phục binh sĩ, được nhiều người tín nhiệm, cuối cùng từ một tên phó tướng leo tới chức tổng binh.
Trương Tử Tinh biết Trịnh Luân, một trong Hanh Cáp nhị tướng sau này, cũng là đồng môn của Lý Tịnh, không khỏi nổi lòng tò mò với vị Độ Ách chân nhân này, tuy trong sách mô tả người này quá ít, nhưng đã có thể làm sư phụ Lý Tịnh và Trịnh Luân, lại ngang hàng với Thạch Cơ, thực lực ít nhất cũng bằng với mười hai kim tiên Xiển Giáo, trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”, Lục Áp với Trảm tiên phi đao rất mạnh cũng xuất thân Tây Côn Lôn, không biết ở đó còn bao nhiêu tiên nhân đạo sĩ ẩn tu.
Mấy người trong Thiên Điện nói chuyện một hồi, Trương Tử Tinh thấy thời gian không còn sớm, liền lưu vợ chồng Lý Tịnh lại Thiên Điện dùng bữa, Lý Tịnh biết đây là vinh hạnh to lớn, lại tạ ân không ngừng. Đang bữa cơm, cung nữ vào báo, Na Tra vẫn ngồi trong ngự hoa viên “trầm tư suy nghĩ”, hoa quả, điểm tâm mang lại cũng không đụng vào. Trương Tử Tinh không nghĩ tới Na Tra còn nhỏ mà tính cách đã kiên trì như vậy, thầm khen ngợi, có điều Ân thị thương con, ngồi ăn mà lo lắng, không thấy mùi vị gì.
Dùng xong bữa trưa, Trương Tử Tinh dặn vợ chồng Lý Tịnh chờ ở Thiên Điện, còn mình lại dẫn ba vị phi tử đến ngự hoa viên, quả nhiên thấy Na Tra vẫn cố gắng nghiên cứu khối ma phương, thần tình mười phần tập trung, không hề phát hiện mấy người đi tới.
“Tiểu Na Tra, ngươi đã chuyển đều sáu mặt chưa ?”
Câu nói của Trương Tử Tinh làm Na Tra bừng tỉnh, thằng quỷ nhỏ này cũng linh lợi, nhìn ma phương trong tay, mặt mày khổ sở hướng hắn quỳ xuống: “cái đồ này cứ dính vào nhau, quay một chỗ thì chỗ nào cũng quay theo, rất là phức tạp, đệ tử thử nửa ngày rồi, cũng chỉ chuyển được một mặt, còn hai mặt thì vẫn lệch một hàng, xin Thiên tử sư phụ chỉ điểm !”
“Tiểu Na Tra, chịu bái sư rồi sao? Gọi là Thiên tử sư phụ nghe quái dị quá, sau này trực tiếp gọi quả nhân là sư tôn đi”, Trương Tử Tinh nghe thằng quỷ nhỏ này rốt cục chịu mở miệng gọi “sư phụ”, cười lớn ôm lấy hắn: “Vật này gọi là ma phương sáu mặt, rất nhiều biến hóa, con có thể trong thời gian ngắn chuyên được một mặt đã rất giỏi rồi, đâu cần vội vã? Mà ma phương chỉ là một trong hàng trăm nghìn món đồ vi sư nghĩ ra thôi, ngày sau vi sư nhất định sẽ truyền thụ. Con ngồi đây lâu vậy, hẳn đã đói khát rồi, lại đây, ăn một chút điểm tâm đi”.
Na Tra nghe sư phụ nói còn có vô số đồ chơi(!) hay hơn khối ma phương này, hai mắt sáng lên như điện, tràn đầy vẻ sùng bái, chắp bàn tay nhỏ nhắn nói: “đa tạ sự tôn”, rồi nhận lấy bánh kem ăn ngấu nghiến.
Khương hậu, Dương phi, Hoàng phi đều rất thích tên tiểu quỷ này, thấy nó ngồi ăn vội vội vàng vàng, không khỏi che miệng buồn cười. Trương Tử Tinh nhẫn nại chờ Na Tra ăn xong, hỏi: “Na Tra, quả nhân muốn con một mình vào cung theo vi sư học bản lĩnh, không biết con có chịu rời đi cha mẹ?”
Trương Tử Tinh vốn chỉ định cướp lấy Na Tra trong tay Thái Ất chân nhân, giảm đi một viên đại tướng Tây Kỳ tương lai, nhưng hôm nay gặp mặt thấy nó thông minh đáng yêu, vài giờ đồng hồ đã gần xoay được hai mặt ma phương – Nếu hắn không nhờ Siêu Não tính toán hộ, căn bản không có cách nào xoay được 6 mặt, thậm chí 2 mặt cũng khó, cho nên thấy Na Tra thông tuệ như vậy, Trương Tử Tinh đã thực sự muốn thu nó làm đồ đệ. Na Tra thông minh hơn người, năng lực lĩnh ngộ rất cao, quan trọng nhất là tuổi còn nhỏ, dễ dàng tiếp thu kiến thức, cho dù sau này không thể giúp hắn nghịch chuyển thế cục Phong Thần, ít nhất cũng có thể làm tiểu trợ thủ giúp hắn nghiên cứu khoa học.
Na Tra ngẫm nhĩ rồi đáp: “Na Tra nguyện ý theo sư phụ học tập bản lĩnh, chỉ là có chút không nỡ rời xa mẫu thân…”
“Là thân do tinh huyết phụ mẫu sinh thành, con không nỡ xa rời cha mẹ cũng là bình thường”, Trương Tử Tinh nhưng lại ngạc nhiên hỏi một câu: “Chỉ là…vì sao không nói tới cha con ?”
Nói đến Lý Tịnh, Na Tra lập tức vẻ mặt căm phẫn “người cha này…hừ, không cần nói nữa!”
( * ):tích Tống Cao Tông liên tiếp phát ra 12 đạo kim bài triệu Nhạc Phi về kinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.