Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 344: Thủ đoạn cùng âm mưu

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Trương Tử Tinh thầm cảm thấy may mắn vì khi vô ý tiến nhập vào cảnh giới kì diệu ở Tây Côn Lôn, cũng không có đem kim long đoản tạm “ Thôn phệ”, nói: “ Ta thấy Đạo Hành Thiên Tôn đã bị áp giải quay về Triều Ca, không có ở chỗ này, thỉnh thánh nhân lập tức đem hai vị nương nương của ta phóng thích ra, cũng trả lại pháp bảo. Ta mà hướng thới Bát Cảnh Cung thánh nhân thề, nội trong 7 ngày, Đạo Hành Thiên Tôn sẽ bình yên trở về động phủ. Nếu có chút trái lời, ta hoá thành tro bụi, không được chết già, hai vị thánh nhân tuỳ thời có thể tới tìm ta hỏi tội.”

Lão tử biết với thân phận của Trương Tử Tinh sẽ không tuỳ ý phát ra loại trọng thệ này, liền hướng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gật gật đầu. Nguyên Thủy Thiên Tôn suy tư một lát, nói: “ Ta có thể đồng ý với ngươi nhưng các ngươi rời khỏi Kim Kê Linh, trong vòng ba tháng không được phát động chiến sự.”

Trương Tử Tinh biết lần này Hoàng Hà trận đã làm cho thực lực của Xiển Giáo bị tổn hại, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn này muốn kéo dài thời gian để khôi phục thực lực chúng tiên, lập tức mở miệng đáp ứng. Lão Tử tay thủ nhất chiêu, Ly Địa Diễm quang kỳ đã thu hồi trong tay, mở miệng nói: “Đạo hữu, ngươi nhân quả rất lớn, cái kỳ (lá cờ) này ở trong tay ngươi, chỉ sợ không có ngày trở về Bát Cảnh Cung, ta thu hồi trước, không bao lâu sẽ ban tặng cho một vị đệ tử nào đó làm vật hộ thân!”

Trương Tử Tinh biết Lão Tử lo lắng hắn dùng danh hiệu của Bát Cảnh Cung ra bên ngoài làm loạn, được nghe Lão Tử cấp Vũ Dực Tiên hộ thân, ít nhiều cũng là coi như nắm lực lượng trong tay mình, cũng không phản đối, tạ ơn Lão Tử.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn thấy Lão Tử thu hồi Ly Cách Diễm quang kỳ, mơ hồ cho thấy lập trường của mình, âm thầm gật đầu, đem thả Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu trở về. Vân Tiêu nhìn thấy nhị vị muội muội không việc gì, trong lòng như thoát khỏi tảng đá lớn, Bích Tiêu đôi mắt thần thái ngước lên, nhìn thẳng trên mặt Trương Tử Tinh, chắc hẳn sau mặt nạ là đang lộ vẻ vui mừng.

Nhưng mà Nguyên Thủy Thiên Tôn nương theo Kim quang gỡ Hỗn Nguyên Kim đấu cùng Kim Giao Tiễn, trong mắt hàn quang nhất hiện, âm thầm vận hỗn độn lực, cầm trong tay tam bảo Ngọc Như Ý hướng Hỗn nguyên kim đấu đánh tới. Kim đấu run lên, nhất thời xuất hiện ra một cái vết sâu, bên cạnh rất nhiều các vết rạn, tất cả các pháp bảo của tiên chúng Xiển Giáo đều rơi trên mặt đất. Tam Tiêu đồng loạt đại chấn. Không đứng vững được, dưới mặt nạ có vết máu, tất nhiên là nội thương rất nặng.

Hỗn Nguyên kim đấu này là pháp bảo giao tu với tính mạng Tam Tiêu, cùng tâm huyết cùng một nhịp thở. Nay bị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cường lực một kích như vậy, không chỉ có kim đấu bị hư hao nghiêm trọng, hơn nữa nguyên thần của Tam Tiêu cũng bị thương nặng, nhất là Vân Tiêu làm chủ Hỗn Nguyên kim đấu. Ngay sau đó, Kim Giao Tiễn bị đối đãi đồng dạng, Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu cũng giảm nhiều.

Lần này Nguyên Thuỷ Thiên Tôn ngay cả nhị bảo cũng huỷ, làm Tam Tiêu thương càng thêm nặng, chỉ sợ tu vi hao tổn rất nhiều. Trương Tử Tinh không ngờ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn có hành vi như thế. Lúc này giận dữ: “ Nguyên Thuỷ Thiên Tôn! Ngươi thân là thánh nhân, vì sao lật lọng, hạ thủ mờ ám! Quả thực không hề tín nghĩa!”.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn vung tay lên, Kim Giao Tiễn cùng Hỗn Nguyên kim đấu bị tàn phá bay trở về bên cạnh Trương Tử Tinh, điềm nhiên nói: “ Tam nữ phải chịu nhân quả. Nay lấy nhị bảo chịu kiếp, cũng là có tình có lý rồi. Hôm nay nể mặt Đại Sư huynh, tha cho các ngươi năm tánh mạng. Nếu còn vô lễ, đừng trách ta vô tình, còn không mau mau rời đi!”.

Trương Tử Tinh giận dữ, còn muốn nói nữa, lại bị Vân Tiêu giữ tay lại. Vân Tiêu bất chấp tị hiềm, chính là lắc đầu ý bảo hắn không cần cương cường trở lại. Theo độ mạnh yếu của Vân Tiêu khi cầm tay, chắc là chịu thương thế rất nặng, Trương Tử Tinh trong lòng trầm xuống: xem ra Tam Tiêu thương thế, chỉ sợ so với tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Trương Tử Tinh cắn răng thu hồi nhị bảo. Hướng Hình Thiên chiếu cố một tiếng. Đang muốn cùng Tam Tiên rời đi, chợt nghe Nguyên Thuỷ Thiên Tôn lại nói: “ Tiêu Dao Tử! Chớ quên việc ngươi đồng ý! Đạo Hành Thiên Tôn nếu là có nửa điểm không tmangjTa lấy đi tính mạng cả năm người các ngươi!”.

Trương Tử Tinh trong lòng đối với Nguyên Thuỷ Thiên tôn đã là phẫn nộ cực điểm, cũng không nói thêm nữa, mặt âm trầm đi tới phía trước. Lão Tử than nhẹ một tiếng: “Đạo Hữu, ta cam đoan việc kia sẽ làm được, việc kia vẫn còn sự tình mong ngươi lưu ý nhiều hơn.”

Trương Tử Tinh hơi hơi vuốt cằm, bỗng nhiên trong lòng nhất động, áp chế tức giận, trầm giọng nói: “Đạo hữu nhiều lần tương trợ, ta tự nhiên đã hạ quyết tâm, chẳng qua…”

Nói xong hắn quay đầu hướng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhìn thoáng qua, trầm ngâm không nói. Lão Tử biết hắn vì chuyện Nguyên Thuỷ Thiên Tôn hôm nay mà canh cánh trong lòng, phải thay đổi chủ ý, nhíu mày nói: “Đạo hữu, hôm nay việc đã đến nước này, cũng là số trời. Cái cọc kia liên quan đến chúng sinh thiên hạ, không thể do dự.”

Trương Tử Tinh ở trong tiên thức dẫn âm nói: “ Thánh nhân, việc này ta không tiện nói rõ, chính là không biết dùng dẫn âm có thoả đáng hay không?”

Lão Tử nghe hắn sửa đổi xưng hô, đã ở trong tiên thức đáp lại nói: “ Bệ Hạ yên tâm, dẫn âm của ngươi mặc dù không thể gạt được nhị sư đệ nhưng hắn đứng đầu một phái, sao có thể bất quản đến thân phận nghe trộm? Huống chi, ta cùng với hắn là Hỗn Nguyên Thánh nhân, ngôn ngữ của ta hắn không thể nghe thấy, bệ hạ có nghi vấn gì cứ nói.”

Trương Tử Tinh làm ra vẻ thần bí hướng Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nhìn thoáng qua nói: “ Vật kia là lớn nhất ta dựa vào, hơn nữa một khi phát tác, liền không thể nuốt lời. Hôm nay Ngọc Hư Cung thánh nhân như vậy, ta lo lắng ngày khác…. Ngày đó mặc dù mông thánh nhân tặng ta hộ thân chí bảo, cứu tánh mạng của ta, nhưng hiện giờ đã trả, đến lúc đó chỉ sợ ta có hung hiểm lớn, thánh nhân chi bằng bảo vệ ta đi.”



Trương Tử Tinh cắn răng nói: “ Ta cuối cùng có nhị sự, nếu là thánh nhân có thể giải đáp, ít ngày nữa liền thực hiện hứa hẹn việc cái cọc kia. Chẳng qua vì để phòng ngừa vạn nhất, thỉnh thánh nhân thi triển thần thông, để tránh cơ mật tiết lộ ra ngoài.”

Lão Tử nhìn sắc mặt như thường của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, gật gật đầu, thi pháp che chắn tiếng động bên ngoài, cho dù là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cũng không thể nghe được: “ Bệ hạ, hiện giờ ngài có thể yên tâm nói đi.”

Trương Tử Tinh nói: “Đạo hữu, ba vị thê tử của ta hôm nay bị thương rất nặng, đạo hữu có thể có phương pháp cứu chữa không?”

Lão Tử nghĩ đến Hỗn Nguyên kim đấu đối với tiên nhân bình thường lực sát thương quả thật quá mức cường đại, trong lòng cũng không muốn tái diễn việc Hoàng Hà trận trầm ngâm nói: “ Nếu ba người từ nay về sau tiềm tu không ra, mấy vạn năm sau có thể hồi phục nhưng có thể hồi phục toàn bộ hay không như cũ phải xem tạo hoá của ba người.”

Trương Tử Tinh thấy Lão Tử làm như không muốn dính lấy đoạn nhân quả này, huống hồ hôm nay hắn cũng có nhiều yêu cầu với Lão Tử, lập tức cũng không có miễn cưỡng. Huống hồ Tam Tiên có việc, có Thông Thiên Giáo chủ ở trên, hắn có thể có biện pháp, cho nên lập tức đổi đề tài: “ Ta ngày đó lấy tên Thiên tử lập lời thề độc, vô luận thắng thua, tuyệt sẽ không tái khởi ý niệm diệt thế, nếu làm trái, tan thành tro bụi. không lưu hậu thế. Hiện giờ mặc dù bị Nguyên Thuỷ Thiên Tôn cưỡng bức, tâm này vẫn như cũ. Quả nhân cuối cùng hi vọng thánh nhân có một hứa hẹn ---- việc của nhân giới, là do con người tự quản.”

Lão Tử nghe hắn cuối cùng một câu xưng hô thay đổi, nghiêm mặt nói: “Việc của nhân giới. Nguyên nhân chính bởi vì tiên gia chẳng qua là tranh đoạt số mệnh, ứng với kiếp mà lên, cũng không có chân chính giao thiệp với nhân giới, bệ hạ nói lời ấy có ý gì?”

Trương Tử Tinh nghe Lão tử nói mập mờ nước đôi, cũng không ngại nói: “ Hi vọng thánh nhân chớ quên hôm nay đã nói. Quả nhân có thể trả lời chính xác thuyết phục thánh nhân, đợi lệnh bài Thái Thanh lệnh bại kia sử dụng là lúc đó quả nhân hứa hẹn thực hiện, tuyệt không nuốt lời. Nếu có chút vô căn cứ, có thể thề trong ngày hôm nay.”

Lão Tử hôm nay còn lo lắng mình sẽ không thực hiện hứa hẹn Thái Thanh lệnh bài cuối cùng kia, lập tức cười nói: “ Bệ hạ rất không phóng khoáng, hay là còn hoài nghi bần đạo xảo ngôn phải không! Hôm nay ngọc phù vừa vỡ, bần đạo viện có chuyện. Gần Thái Thanh lệnh bài cuối cùng kia một lần mà thôi….Cũng thế, ngươi ta như vậy đã định, ta sau này cho bệ hạ tin lành.”

Trương Tử Tinh cũng không nói thêm nữa. Hướng Lão Tử thi lễ, cùng Hình Thiên, Tam Tiêu nhanh chóng rời đi.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Lão Tử triệt hồi pháp thuật che chắn, trong mắt hào quang hời chớp động, mặt ngoài thanh sắc không đổi hỏi một câu: “Đại Sư huynh, Tiêu Dao Tử này lai lịch cuối cùng ra sao? Ngươi là Hỗn Nguyên thánh nhân, như thế lại chấp nhận?”

Lão Tử không có trả lời vấn đề này, lắc đầu nói: “ Nhị sư đệ, ta hôm nay ra tay ngăn cản cũng là tốt cho ngươi. Hắn là Mệnh Ngoại chi nhân. Nếu giết. Tất ảnh hưởng lớn lao đến nhân quả. Hiện giờ trong sát kiếp, chuyện xấu nổi lên bốn phía. Ngươi tuy là vận kiếp không chết những cũng khó tránh khỏi lây dính chuyện đời, đến lúc đó hoạ lớn còn có thể lây tới chúng môn nhân của ngươi.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe Lão Tử nói như vậy, trong lòng căn nhắc sâu xa, miệng cũng không nói. Lão Tử không có dừng lại, vừa nói tạm biệt, âm thầm bay đi mất.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn trầm ngâm thật lâu sau, hồi tưởng lời nói vừa rồi mới nghe lén được, trong lòng khả nghi bộc phát: việc “ Hứa hẹn” kia đến cuối cùng là cái gì?

Nhiều lần tương trợ

Không tiện nói rõ…

Tặng ta hộ thân chí bảo….. cứu tánh mạng của ta………

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn liên tưởng vừa rồi Tiêu Dao Tử sử dụng cửu đỉnh, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi lẩm bẩm: “ Mệnh Ngoại Chi Nhân này đến cuối cùng là… Hay là đại sư huynh….”

Nguyên thuỷ thiên tôn suy tư thật lâu sau, mới tới chỗ chúng đệ tử bị kim đấu lực mê man tại chỗ, dùng một lóng tay ở ngón giữa, hỗn độn lực đấu phát, một tiếng sấm vang lên, chúng tiên đột nhiên bừng tỉnh.

Chúng tiên nhìn thấy Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, chạy nhanh đến. Nguyên Thuỷ Thiên Tôn nói: “ Hôm nay chư đệ tử bị bắt trên đỉnh tam hoa, tiêu mất ngũ khí trong lòng, gặp phải kiếp số, tất nhiên là khó tránh khỏi. Nay có tụ thần đán, mỗi người các người lĩnh một viên, không bao lâu sau ta sẽ truyền Kim Quan pháp cùng Phản Bản quy nguyên thuật cho chúng đệ tử. Trong vòng ba tháng, ngươi phải quay về động tiềm tu, phục hồi tu vi, không được vọng động, để tránh sát kiếp vào thân. Ngươi chờ trấn động chi bảo bị Hỗn Nguyên kim đấu là thất lạc ta đã thu hồi, mau đi thu lại.”



Chúng tiên vội vàng lĩnh tụ thần đan, lại đem pháp bảo thu hồi, lúc này Nhiên Đăng đạo nhân cùng Khương Tử Nha cũng bị kích động đi tới: “ Khởi bẩm chưởng giáo thánh nhân, Kim Kê Lĩnh Thương quân đã bắt đầu nhổ trại, triệt hồi về phía Tỵ Thuỷ Quan.”

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn gật đầu nói: “ Khương Thượng, người báo cho Vũ Vương kia, thả lui quân về Tây Kì, tạm thời không thể vọng động. Ta lúc này truyền thụ bí pháp cho các vị sư huynh, sau đó quay về Ngọc Hư Cung.”

Khương Tử Nha được phân phó, chạy nhanh cáo lui mà đi, Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, ngay tại tịch điện truyền thụ cho chúng tiên bí pháp.

Lại nói Trương Tử Tinh trở lại Kim Kê Lĩnh, mệnh lệnh truyền Văn trọng nhổ trại quay về, lại mời Hạm Chi Tiên luyện chế địa đan dược, cùng tam nữ ăn vào. Tam Tiêu bên ngoài thương thế đã khỏi, nhưng nguyên thần chịu tổn thương nghiêm trọng không cách nào dùng đan dược mà phục hồi nguyên khí chữa trị được, thực là nội thương rất nặng.

Hình Thiên tuy bị Thái Cực phù ấn đánh trọng thương, cũng may Bất diệu phùng xuân thuật huyền diệu, không lâu liền tự hồi phục lại như cũ, Trương Tử Tinh lệnh cho Hình Thiên cùng đại quân lui về Tỵ Thuỷ Quan, quay về Triều Ca đợi lệnh.

Về phần thương thế của Tam Tiêu, Trương Tử Tinh nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt, nhớ rõ Hạm Chi Tiên lúc trước có nói Càn Khôn phản sinh đan có công hiệu chữa trị nguyên thần, nhưng Tây Vương Mẫu trong tay có một viên cũng lấy ra chế luyện Tam Sanh Phản thần đan, trong thời gian ngắn không thể luyện được.

Hiện giờ vẫn là hộ tống tam Tiên quay về Bích Du Cung là an toàn nhất, trước mắt môn nhân Triệt giáo không có đan dược tương ứng, thứ hai chờ đợi Thông Thiên Giáo chủ xuất quan, có hay không có biện pháp chữa trị Hỗn Nguyên kim đấu cùng Kim Giao Tiễn. Sau khi có chủ ý, trương Tử Tinh tới doanh trướng, hỏi ý kiến Tam Tiêu.

Tam Tiêu đang nhắm mắt điều tức, vừa thấy hắn tiến vào, Vân Tiêu cùng hai muội muội đứng dậy hành lễ: “Đa tạ đạo hữu hôm nay liều mình cứu giúp, nghe được đạo hữu theo Thần Nông thánh hoàng trợ huynh trưởng ta là Triệu Công Minh giải trừ Đinh Đầu Thất Tiến Thư chi chú, không biết kết quả thế nào?”

Trương Tử Tinh vừa nghe nàng xưng hô, chỉ biết Bích Tiêu không có lộ ra thân phận của hắn lập tức hoàn lễ nói: “ Ta theo Tây Vương Mẫu Tây Côn Lôn nương nương cầu dược Tam Sanh Phản Thần Đan, hôm nay mang tới Bích Du Cung cho Triệu đạo hữu ăn vào, đã không còn trở ngại.”

Tam Tiêu vừa nghe huynh trưởng không việc gì thì thập phần vui mừng, Vân Tiêu cảm động nói: “ Thì ra đạo hữu đúng là hôm nay đã tới Bích Du Cung, nghe thấy chuyện vội vàng tới cứu giúp, huynh muội ta nợi đạo hữu đại ân, thật không biết phải báo đáp như thế nào!”

Trương Tử Tinh cười nói: “ Nương nương hà tất phải như thế, ta đây thấy việc như thế phải làm, tất nhiên không cần để tâm. Chẳng qua chỉ có thể trơ mắt nhìn ba vị nương nương bị thương nặng, hiện không nên quay về Tam Tiên đảo, ta nghĩ hộ tống ba vị tới Bích Du Cung dưỡng thương, không biết ý các vị thế nào?”

Vân Tiêu suy tư một lúc, tỏ vẻ đồng ý. Lần này tiểu Na Tra cũng theo Tam Tiêu mà đến, thấy ba vị sư tôn trọng thương vừa thương tâm vừa phẫn hận. Trương Tử Tinh phân phó Văn Trong một phen, mang theo bốn người yên lặng, lấy cương nha trong túi pháp bảo ra. Biến thành phi hành khí, mời Tam Tiêu cùng Na Tra tiến vào trong khoang thuyền.

Trong phi thuyền, Na Tra kinh ngạc nhìn phương tiện kì lạ này, cảm thấy thập phần mới lạ, Tam Tiêu ngồi ngồi ở một chỗ có thể tự nhiên điều chỉnh góc độ tựa lưng trên ghế, đối với đồ vật cổ quái này cũng tràn ngập kinh ngạc.

Bích Tiêu thấy không có ngoại nhân, đem mặt nạ trên mặt lấy xuống, sẵng giọng: “ Thì ra ngươi còn có bảo bối như vậy, cuối cùng còn che giấu ta bao nhiêu đồ vật nữa? Mới vừa rồi ngươi cùng Đại sư bá tiên thức truyền âm, thật là quỷ bí, hay còn có việc không thể cho ai binhiee

Na Tra ánh mắt sáng lên: nguyên lai đây mới là chân diện mục của tứ sư tôn a.

Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu thấy muội muội thản nhiên trước mặt Tiêu Dao Tử gỡ mặt nạ xuống, lộ ra diện mạo không khỏi kinh hãi, Na Tra thì không sao, là tiểu đồ đệ yêu của mình, nhưng Tiêu Dao Tử lại…..

Trương Tử Tinh nhìn Bích Tiêu có vẻ tiều tuỵ, sắc mặt tái nhợt, không khỏi đau lòng, muốn hoá giải tâm tình của nàng, cố ý trêu đùa: “ Nàng nếu gả cho ta, thì sẽ biết được.”

Vân Tiêu thấy hai người ngôn ngữ vô cùng thân thiết, không e dè, trong lòng không khỏi kinh nghi. Quỳnh Tiêu suy nghĩ nhanh chóng, nghĩ đến hôm nay Tiêu Dao Tử từng nói ba vị tỉ muội mình là hôn thê của hắn, liên hệ đến thái độ Bích Tiêu, một giả thiết thoáng hiện lên trong lòng, thất thanh nói: “ Hay ngươi chính là ….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook