Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 395: Tiên thiên kỳ vật! Đả Thần Tiên chi mê

Điểm Tinh Linh

27/03/2013



Trương Tử Tinh nhìn thấy kiện đồ vật giữa Tam Hoàng, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một pháp bảo nổi tiếng trong Phong Thần. Đã nói rồi! Nếu là thế giới Phong Thần, sao lại không có pháp bảo này?

Đả Thần Tiên!

Phải, chính là nó.Pháp bảo này nổi danh ở chỗ, trừ những người không có tên trên Phong Thần Bảng, còn lại là đánh tuốt, rất có “ Cá tính” như Lạc Bảo Kim Tiền là chỉ thu pháp bảo không phải là vũ khí. Không những thế, Đả thần tiên còn có nhiều điểm hạn chế, ví dụ như Ma Gia Tứ Tướng, cá bốn đều có tên trên bảng, nhưng “Người nấp sau cửa roi khó đánh, hơn ngàn năm nữa mới nghe hơi”(1), không bị Đả Thần Tiên đánh mà lại bị Hỗn nguyên tán thu đi. Lại kiêm tật xấu “Bắt nạt kẻ yếu”, đánh tiên nhân bình thường như Cửu Long Đảo tứ thánh Cao Hữu Kiền, một quật là tử, đánh Tam Tiên Đảo Vân Tiêu, chỉ đánh xuống chim loan xanh mà thôi; mà khi đánh lên người Tử Thụ Tiên Y của Ân Hồng, thì chỉ “ Đánh ở trên người, người ta cũng không biết.”(2)

(1): ý đánh sót.

(2): đánh khẽ.

Dựa theo tình tiết trong nguyên tác, Đả Thần Tiên vốn là vật do Nguyên Thủy Thiên Tôn sở hữu, sau đó thưởng cho tiểu cường Khương Tử Nha, vì sao lại ở chỗ này? Trương Tử Tinh đột nhiên nhớ lại: ngày đó khi Tam Hoàng cùng nhị thánh Tây Phương Giáo đánh cược, vật thắng được chính là một vật kỳ quái gì đó, dường như phân thành mấy phần, bốn phía còn có phù ấn, hiện giờ xem ra, đó đúng là một bộ phận của Đả Thần Tiên. Hơn nữa Phục Hi cũng từng đến Oa Hoàng Cung lấy một bộ phận của một vật, rồi sáu người đi đến bí địa thu được một bộ phận, giờ đã tập hợp đầy đủ thành Đả Thần Tiên. Chỉ là, Phục Hi phải thu thập hoàn chỉnh Đả Thần Tiên, không biết có dụng ý gì? Hơn nữa hắn nhớ rõ Phục Hi từng nói qua, bọn họ tìm kiếm vật này cùng tương lai nhân giới thiên tử của hắn rất có liên hệ, chẳng lẽ, Đả Thần Tiên này còn có tác dụng đặc biệt gì sao?

Phục Hi thấy Trương Tử Tinh nhìn Đả Thần Tiên trầm tư, nói: “Bệ hạ, người nhận biết đượcvật này?”

Trương Tử Tinh đang muốn trả lời, bỗng nhiên thoáng nhìn sắc mặt tái nhợt của Phục Hi, cảm giác được hơi thở trên người hắn suy yếu tới cực điểm rồi, lại nhìn Hoàng Đế cùng Thần Nông, đều cũng tương tự, cuống quít hỏi: “Ba vị bệ hạ, sao lại bị trọng thương thế này?”

Phục Hi mỉm cười: “Không sao, đây chỉ là thương tích nhỏ, cũng không nghiêm trọng.”

Trương Tử Tinh xuất ra ba khỏa Càn Khôn Phản Sinh Đan được Tây Vương Mẫu tặng cho, hai tay dâng lên: “Đây có ba viên linh đan. Nó có chút công hiệu, có thể trợ giúp ba vị thánh hoàng hồi phục thương thế cùng nguyên khí.”

Thần Nông là người hiểu biết, nhìn thấy ba khỏa đan được, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Càn Khôn Phản Sinh Đan! Sao Bệ hạ lại có vật trân quý thế này?”

Hoàng Đế nghe được tên Càn Khôn Phản Sinh Đan, cũng ngẩn ra, nói: “Bệ hạ không cần lo lắng cho ba người bọn ta. Càn Khôn Phản Sinh Đan này tuy rằng thần kỳ. Nhưng thương thế ba người bọn ta thập phần đặc thù. Cũng không có thuốc hay tiên đan nào có khả năng chữa khỏi.”

Trương Tử Tinh không ngờ ngay cả Càn Khôn Phản Sinh Đan cũng không thể chữa khỏi cho Tam Hoàng. Suy nghĩ một chút, lại xuất ra một viên Vãng Sanh Liên Tử, nói: “Vật này là tiên thiên linh bảo ngưng tụ. Có thể loại trừ hết thảy thương thế cùng nguyền rủa lực. Đáng tiếc chỉ có một viên. Không biết Thần Nông thánh hoàng có cách gì có thể dùng cho ba người không?”

“Vãng sanh liên thực?” Vẻ kinh ngạc trên mặt Thần Nông càng đậm. Lập tức lắc đầu thở dài. “Tâm ý bệ hạ, ba người bọn ta xin lĩnh. Chẳng qua . . . . . . Thực không dám dấu diểm. Ba người bọn ta vì hao tổn vị giai lực. Cho dù thương thế bên ngoài, nguyên khí khôi phục. Cuối cùng cũng vô dụng?”

Trương Tử Tinh thất kinh: hao tổn vị giai lực? Vì sao lại như thế?

Phục Hi nhìn Đả Thần Tiên, lơ đễnh nói: “Hiện giờ có thể có được vật này, thật sự là vô cùng may mắn. Cho dù phải trả giá hơn nữa, cũng xứng đáng ”.



Trương Tử Tinh khó hiểu hỏi: “Vật kia chính là Đả Thần Tiên? Không biết có tác dụng gì? Sao lại đáng để ba vị thánh hoàng trả giá như thế?”

Tam Hoàng ba mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lắp bắp kinh hãi: “Bệ hạ có thể nhận biết vật bí ẩn này? Cũng biết sử dụng vật này? “

Trương Tử Tinh vốn nhận định là Đả Thần Tiên trong nguyên tác tác dụng cũng không theo ý muốn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tam Hoàng như thế, trong lòng lại có chút chần chờ, thử thăm dò một câu: “Đả Thần Tiên này có phải là pháp bảo chuyên đánh người phải lên bảng? Nghe nói là chỉ đánh thần không đánh tiên?”

Phục Hi vừa nghe lời ấy, liền lộ ra vẻ cổ quái: “Bệ hạ nghe hai điều này từ đâu? Đả Thần Tiên là tiên thiên kỳ vật, Sao lại sử dụng như vậy?”

Thần Nông nói thêm một câu: “Kỳ thật bệ hạ cũng không hoàn toàn nói sai, tính đúng ra, tiên thiên kỳ vật này quả thật có tác dụng đánh thần”.

Trương Tử Tinh nghe vậy, tuy đã chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi sửng sốt: “Tiên thiên kỳ vật? Ta thật cô lậu quả văn, xinh thỉnh thánh hoàng bệ hạ giải thích một chút nghi hoặc.”

Phục Hi mỉm cười, nói “Ta đang muốn giải thích cho bệ hạ.”

Đả Thần Tiên là tiên thiên kỳ vật, mặc dù đều là “Tiên Thiên”, nhưng cùng với tiên thiên chí bảo, tiên thiên linh bảo dùng để tấn công hay phòng ngự đều hoàn toàn bất đồng. Sở dĩ thế vì nó có một loại năng lượng kỳ dị, đó là lực lượng “ Chưởng không vị giai”. Nói cách khác, là một kiện pháp bảo chuyên mồn nhằm vào “Vị giai lực”. Đả Thần Tiên cả thảy chia làm ba bộ phận. Phân biệt là ba đoạn thiên, địa, nhân. Ba đoạn này đại thể ứng với thiên vị, địa vị cùng nhân vị. Trên thực tế bao quát tất cả “Vị” lực lượng, hơn nữa nghe nói Đả Thần Tiên còn các diệu dụng đặc dị khác. “Vị giai” là do thiên đạo tạo thành lực. Tương đương với một loại trật tự lực lượng, mà có thể nắm trong tay kiện bảo vật kỳ dị có thể khống chế trật tự lực lượng này, theo ý nghĩa nào đó mà nói, có thể đả loạn trật tự cố hữu của thiên đạo, do đó phá hư sự cân bằng của vị giai trong thiên địa. Để tránh loại tình huống này phát sinh, Đạo Tổ Hồng Quân đem Đả Thần Tiên phân giải thành ba đoạn, phân tán các nơi. Bộ phận “Nhân” giao cho Oa Hoàng Cung Nữ Oa nương nương bảo quản, bộ phận “Địa” giao cho Tây Phương Giáo bảo quản, mà bộ phận “Thiên”, được Hồng Quân đặt tại một nơi kỳ dị tràn ngập nguy hiểm ----- Quy Khư. Trung Quốc cổ đại cũng có truyền thuyết liên quan đến Quy Khư, bởi vì lúc ấy mọi người không biết nguyên lý thủy tuần hoàn, bọn họ nhìn vô số nước từ Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuồn ngày đêm không ngừng chảy về hướng hải dương, trăm ngàn năm qua cũng không thay đổi, mà biển rộng lại thủy chung không vừa lòng không tràn đầy, cảm thấy phi thường kỳ quái. Vì để giải thích hiện tượng này, có người tưởng tượng ở mặt biển rộng, tại một địa phương phi thường xa xôi, có một uyên cốc sâu không lường được, gọi là “Quy Khư”. Bởi vì “Quy Khư” tồn tại, khiến trăm dòng chảy về, biển rộng vĩnh viễn cũng không tràn đầy. Trong Sơn Hải Kinh cũng từng ghi lại ở phía đông Bột Hải, trên mặt biển rộng mờ mịt có một đáy cốc, tên là “Quy Khư”. Tục truyền rằng, ngũ đại tiên sơn “Đại Dư” cùng “Viên kiệu” hai toà tiên sơn là phiêu lưu đảo cực bắc chi đại, bị Quy Khư nuốt hết. Ở trong thế giới này, Quy Khư là một địa phương thần bí. Không ai biết là Quy Khư hình thành như thế nào, chỉ biết là vào một ngày nào đó, nó bỗng nhiên xuất hiện, mà phương vị cụ thế nào, cũng là bí ẩn. Hiếm người biết được. Nghe nói trong Quy Khư có trân kỳ bảo vật là lực lượng cường đại vô cùng, nhưng đồng dạng cũng là hung hiểm vô cùng, trừ phi là có lực lượng của thánh nhân, nếu không cho dù là huyền tiên, cũng không dám tới gần. Hồng Quân từng có lời tiên đoán : “sát kiếp phong thần đến, là lúc Đả Thần Tiên có thể xuất thế”. Sát kiếp nguyên bản chính là muốn đánh vỡ quy tắc vốn có. Đúng là thời cơ tốt nhất phát huy công dụng Đả Thần Tiên. Nhưng vị Đạo Tổ này cũng đồng thời có nghiêm mệnh : “Phàm Hỗn Nguyên thánh nhân, đều không được tiến vào Quy Khư, dưới thánh nhân, đều không ở trong vòng hạn chế này”. Điều này có thể là dự phòng một vị thánh nhân nào đó vì số mệnh môn hạ mình, tự tiện vận dụng lực lượng Đả Thần Tiên, cụ thể là dụng ý gì, cũng chỉ có trong lòng vị Đạo Tổ này tự mình hiểu được. Cũng từng có tiên nhân lớn mật tìm được nơi Quy Khư tồn tại, ý đồ đi vào tìm kiếm bảo vật hoặc là đạt được lực lượng. Trong đó có đủ huyền tiên tu vi tinh thâm, tất cả đều có đi không có về, điều này khiến cho Quy Khư càng thêm vẻ thần bí.

Lần này Phục Hi chờ sáu vị Huyền tiên thượng giai đỉnh phong cùng nhau xuất mã. Lại có Hỗn Độn Chung cùng Hà Đồ, Lạc Thư là tiên thiên pháp bảo, có thể nói là đội hình hùng mạnh nhất, chỉ dưới thánh nhân. Từ năm vị huyền tiên đỉnh giai Phục Hi, Thần Nông, Hoàng Đế, Đa Bảo Đạo Nhân, Hình Thiên hợp thành Ngũ Hành đại trận, lại nhờ Khổng Tuyên dựa vào Hỗn Độn Chung ra tay, mới lấy được thiên vị bộ phận, cuối cùng còn gặp hung hiểm không nhỏ, may măn dựa vào “Độn” lực của Hà Đồ Lạc Thư, mới thành công thoát ra. Lần thám hiểm này sáu người tiêu hao đại bộ phận lực lượng cùng nguyên khí, nhưng cũng không chịu tổn thương gì. Mà Tam Hoàng trọng thương, cũng là sau khi trở lại Bích Du Cung. Nguyên nhân chính là vì đem ba phần bộ phận ghép lại thành hình thái đầy đủ của Đả Thần Tiên. Bởi vì ba bộ phân thiên, địa, nhân bị tách đều đều có lực lượng kỳ dị, nếu phải trở lại như cũ, cần ba người có ba loại vị giai lực hao phí đại lượng tâm lực, lại có đại nguy hiểm, người bên ngoài cũng không thể tương trợ. Đối với điều này Tam Hoàng sớm đã chuẩn bị tâm lý, sau khi trở lại Bích Du Cung, không chút do dự bắt đầu quá trình hoàn nguyên, kết quả ba người cuối cùng cũng thành công đem ba phần hợp nhất, nhưng vị giai lực cũng cơ hồ tiêu hao hầu như không còn. Thêm nữa lại bị Đả Thần Tiên phóng thích lực lực lượng kỳ dị, đã bị trọng thương. Tuy rằng được Khổng Tuyên, Hình Thiên cùng Đa Bảo Đạo Nhân tương trợ, ngăn chặn thương thế, nhưng cuối cùng cũng không thể phục hồi như cũ.

Lúc này Trương Tử Tinh mới biết, Đả Thần Tiên còn có loại công dụng kỳ dị này. Điều này so với kê lặc pháp bảo(ý chỉ pháp bảo vô bổ) trong nguyên tác hoàn toàn bất đồng, trách không được Tam Hoàng tận tâm tận trí, cùng Tây Phương Giáo đánh cược, lại không tiếc phạm vào đại hung hiểm, đi đến Quy Khư, để mang về ba bộ phận. Tất nhiên là muốn trong tương lai dùng để đối phó Thiên Vị Chi Lực của Hạo Thiên cùng Kim Mẫu. Phục Hi nghiêm mặt nói:

“Bệ hạ, việc Đả Thần Tiên này không phải là nhỏ. Gần nhất có thể áp chế Thiên Vị Chi Lực kia, thứ hai vật ấy cùng Phong Thần Bảng có liên hệ chặt chẽ, có lúc còn liên quan đến kết cục Phong Thần. Có vật này nơi tay, vô luận là muốn đối phó thiên giới hoặc là cuối cùng phong định thần vị, đều có thể nắm chắc. Đến lúc đó bệ hạ thay Hạo Thiên, Kim Mẫu, thống lĩnh chư vị thiên giới, đại thế tam giới cũng có thể định”.

Thần Nông cũng vuốt cằm nói: “Kế này nếu có thể thành công, đến lúc đó còn thỉnh bệ hạ vì vì tâm niệm của thiên hạ chúng sinh, thống lĩnh ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần, thi ân khắp nơi, tạo phúc cho chúng sinh”.

Hoàng Đế lại cười nói: “Hai vị hoàng huynh lo lắng quá nhiều rồi, trong tương lai vị bệ hạ này sao lại làm cho chúng ta thất vọng được?”

Trở thành Thiên Đế? Thống ngự thiên giới? Trong lòng Trương Tử Tinh nhất thời có chút nặng nề.

Lúc ấy ở trong Hỏa Vân Động, hắn hướng Tam Hoàng biểu thị thái độ là: “nguyện ý đối phó Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, về phần cuối cùng có hay không trở thành Thiên Đế, còn phải xem cơ duyên cùng thiên ý”. Nhưng trên thực tế, ý nguyện cuối cùng của hắn là :buông bỏ hết thảy gút mắt quyền vị, mang theo kiều thê quy ẩn Tiêu Dao Tiên Phủ, chân chính trở thành “Tiêu Dao Tử”

Theo chủ tâm mà nói, hắn vẫn thích làm một người tiêu diêu tự tại, quyền thế phú quý, bất quá chỉ là nhất thời mà thôi, cùng với người yêu của mình ý hợp tâm đầu mới là vấn đề trọng yếu. Đích thực là thích mỹ nhân không thích giang sơn.

Nhưng mà hiện giờ, đối mặt với Tam Hoàng vì hắn mà nỗ lực rất nhiều, còn theo như lời Tam Hoàng nói là “ Vì chúng sinh”, trong tâm Trương Tử Tinh chân chính bị rung động. Thực là ứng với câu trong truyết thuyết “Cách Ngôn” ----- năng lực càng lớn, trách nhiệm lại càng lớn?



Trương Tử Tinh nhìn bộ dáng hư nhược của Tam Hoàng không thể không để ý, trong lòng có chút cay cay, nói: “Ba vị bệ hạ, Tử Tân có tài đức gì, sao lại được ba vị kỳ vọng cao như thế!”

Khuôn mặt Tam Hoàng đều đang mỉm cười, Phục Hi nói: “Bệ hạ, kỳ thật ba người bọn ta cũng cảm thấy may mắn, ta tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng được vị bệ hạ là minh quân đại trí đại dũng, giờ phút này đang gặp cơ hội trong sát kiếp, vừa lúc có thể thành đại sự. Có Đả Thần Tiên này nơi tay, trong tương lai hi vọng thành Thiên Đế của bệ hạ lại được đề cao rất nhiều. Chẳng qua, cũng chưa nắm chắc thắng lợi. Hiện giờ chưa xong sát kiếp, bệ hạ lại là Nhân hoàng chi thân. Con đường phía trước chỉ sợ còn có hung hiểm lớn lao, chi bằng cẩn thận một chút.”

Trương Tử Tinh chần chờ một lát. Rốt cục vẫn hỏi ra vấn đề muốn tìm hiểu: “Xin thứ cho ta nói thẳng, xin hỏi ba vị Thánh hoàng, các vị tận tâm tận lực như thế, không tiếc mạo hiểm tánh mạng, chính là vì an bình của nhân tộc?”

“Nhân tộc? Lời này quá mức hạn hẹp.” Hoàng Đế lắc lắc đầu, nói: “ Chúng sinh theo như lời hoàng huynh nói, bao quát cả thần, tiên , yêu, ma trong tam giới, bao gồm tất cả sinh linh các tộc.”

Phục Hi nói: “Ta xuất thân là yêu tộc, cũng từng kinh qua một hồi sát kiếp. Hai người Yêu tộc Đông Hoàng, Đế Tuấn chiếm thiên giới, tự cho là Thiên Đế, ý đồ lấy sức mạnh thống trị các tộc. Nhưng không phải là độc nhất vô song, Ma thần bộ tộc cũng là hạng người dũng mãnh. Song phương đại chiến một hồi, lan đến toàn bộ Tam giới. Vô luận là yêu ma tiên phàm, đều là máu chảy thành sông,tử thương vô số, vô cùng thê thảm. Cuộc chiến này khiến thiên địa sụp đổ, thậm chí vô số sinh linh đồ thán. Ta tuy nhiều lần ngăn cản và hóa giải ân oán song phương, cuối cùng bất lực, đành cùng muội tử hai người đứng qua một bên, hết sức cứu vớt tàn dân các tộc. Sau sát kiếp, Đạo Tổ Hồng Quân phân thiên địa vị, lập Xích Dương, Huyền Âm thân thể là Hạo Thiên, Kim Mẫu làm Thiên Đế Thiên Hậu, chấp chưởng thiên giới. Nhất thời tam giới an định, trông qua như một mảnh thái bình. Nhưng hai vị chí tôn thiên giới cuối cùng dã tâm bừng bừng, từ khi chấp chưởng thiên kiếp tới nay, chưa bao giờ buông tha cho dã tâm thống trị nhân giới, nhiều lần khơi mào tranh chấp ở nhân giới, gây họa chiến tranh không ngừng, các tộc ở nhân gian hóa thành cừu địch, nhiều lần tàn sát lẫn nhau. Sau này nhân tộc đại hưng, các thánh nhân thu nhận môn nhân. Thành thế Nhân Đạo, Huyền Đạo hưng thịnh. Thiên giới lại muốn dùng thủ đoạn không chế nhân hoàn nhằm nô dịch nhân giới, năm đó nếu không có Hiên Viên Hoàng Đế thành tự Thánh Hoàng Vị, khi nhân tộc cùng ma tộc đại chiến thiên giới thực có thể thành người thu được lợi ích lớn nhất. Mặc dù bị Hiên Viên Hoàng Đế cản trở, nhưng dã tâm thiên giới vẫn chưa từng đoạn tuyệt, sau đó lại sai Linh Bảo thần tướng, hóa thân canh thần, ý đồ khống chế Đại Vũ . . . . . . Từ đó đến nay, tam giáo tranh chấp, nhân giới chịu họa chiến tranh, ai cũng biết việc này có liên quan đến thiên giới.”

Hoàng Đế nói tiếp: “Trước măt lại là một vòng sát kiếp lâm đầu. Bởi vì người lên bảng đều bằng vận khí. Cho nên Hạo Thiên cùng Kim Mẫu âm thầm tính kế, mượn việc tam giáo đang cố sức tranh đoạt khí vận, dẫn đến các tộc chém giết lẫn nhau. Xem ra lần này hai người kia hạ giới, tất nhiên là muốn thương vong càng lớn càng tốt, vừa lúc cần tuyển ba trăm sáu mươi lăm vị căn tính thâm hậu thượng bảng phong làm chính thần. Đến lúc đó lấy bản tính Hạo Thiên cùng Kim Mẫu, tất thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, làm cho thiên hạ chúng sinh khốn khổ lầm than. Lúc đó vị thế thiên giới đã thành, ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần đều là thân có vị giai, chịu Thiên Đế, Thiên Hậu quản thúc, cho dù là thánh nhân, cũng không thể ngăn cản”.

Nghĩ đến những gì nhìn thấy ở thiên giới, chịu sự nguyền rủa khống chế của Kim Mẫu, những vị giai chi thần làm trái tất sống không bằng chết. Trong lòng Trương Tử Tinh thầm than không thôi, bổ sung một câu: “Chỉ sợ các vị chính thần này, cũng sống không dễ chịu gì.”

Phục Hi thở dài: “Lần này tính kế nghịch thiên, ba người chúng ta cân nhắc nhiều năm, tuy là không biết lượng sức, nhưng vì nghĩa cũng không chùn bước. Cuối cùng thành hay bại, thì phải trông vào thiên ý.”

“Theo sự đổi thay của đất trời, Chẳng vui cũng chẳng lo sợ gì. Cái gì đến lúc phải hết thì cũng nên hết, Chớ có một mình đau buồn khổ não” Trương Tử Tinh không khỏi đem những lời nói với Vân Tiêu ngày đó thốt lên. Tam Hoàng nghe vậy, trong mắt rực ngời ánh lửa, lặng lẽ vuốt cằm, trên mặt lộ rõ ý ngợi khen.

Theo như lời Phục Hi, Đả Thần Tiên bề ngoài mới chỉ là tam kiện hợp một mà thôi …..Do đó, muốn hoàn toàn khôi phục công dụng, còn cần tìm một trọng địa có rất nhiều linh khí, lập ra Phản linh kỳ trận, không ngừng mượn lính khí chữa trị căn nguyên lực của Đả Thần Tiên. Mà Bích Du Cung, đúng là nơi tốt nhất, việc này cũng đã được Thông Thiên Giáo Chủ đồng ý. Trương Tử Tinh nghe thế, tất nhiên là trong lòng đại định, đây là cư địa của Triệt Giáo thánh nhân, không chỉ có vị thánh nhân này tự mình tọa trấn, trong cung còn có cường giả như Đa Bảo Đạo Nhân, ai có năng lực đến đấy cướp lấy?

Mặc dù ba người Phục Hi nói thương thế không ngại, nhưng Trương Tử Tinh vẫn là lo lăng, cố ý muốn ba người ăn vào Càn Khôn Phản Sinh Đan, ba người không lay chuyển được hảo ý, tự tay Thần Nông lấy dược liệu điều phối, lấy linh tuyền hòa tan, ba người cùng uống. Càn Khôn Phản Sinh Đan công năng cứu người sắp chết, hiệu lực phi phàm, trải qua sự điều phối của Thần Nông, phục dụng vào, tinh thần ba người khá lên không ít, chẳng qua loại hao tổn căn bản vị giai lực, thì không loại đan dược nào có thể bù lại, cho dù là Vãng Sanh Liên Tử cũng không thể.

Ba người thành công có được Đả Thần Tiên, cảm xúc đều thập phần lạc quan, đối với sự hồi phục lực lượng cũng có chút có lợi, Trương Tử Tinh cũng yên lòng. Hắn nghĩ đến việc của Đát Kỷ, lập tức khẩn cầu Phục Hi, nếu Đát Kỷ là bị Nữ Oa nương nương mang đi, xin thỉnh thay hắn cầu tính, không nên làm khó xử nàng. Về phần “Bệnh nhẹ” của Tây Vương Mẫu, hắn cũng có chút để bụng, lúc này cầu Thần Nông tương trợ, đi Tây Côn Lôn chẩn đoán bệnh cho Dao Chân Nhân.

Phục Hi đáp ứng rồi, lại thành khẩn nói: “Lúc này bệ hạ nên lấy đại sự làm trọng, chớ sa vào tư tình nhi nữ, để tránh vì việc nhỏ mà hỏng việc lớn.”

Trương Tử Tinh nghe được mấy chữ đó, lông mày nhăn lại, đang muốn biện bạch, lại nghe Hoàng Đế nói: “Đại hoàng huynh nói lời ấy sai rồi, nếu mà một lòng quyền thế, không nặng tình nghĩa, không phải là cùng Hạo Thiên, Kim Mẫu kia giống nhau? Huống hồ bệ hạ là người trí tuệ, đều có phân giải, huynh cần gì phải lo lắng?”

Trương Tử Tinh cảm kích liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái, Phục Hi cười nói: “Ta thật đã quên, hắn chịu tâm kinh tứ linh chi đạo điều khiển, nếu là người bình thường, đều có mầm mống đa tình, tất nhiên là khó quên việc yêu đương nam nữ. Cũng được, việc này ta cũng không tiếp tục nói nữa, ngày sau sẽ lên Oa hoàng cung một chuyến, thay hồ yêu kia cầu tình. Việc thân phận Tiêu Dao Tử kia, ta cũng sẽ hết sức che dấu, ngươi có thể yên tâm.”

Thần Nông cũng cười nói: “ Bệ hạ cũng là lợi hại thật, ngay cả vị Tây Vương Mẫu quái gở kia cũng có giao tình, chỉ mất chút thời gian còn ở Tây Côn Lôn luyện được Tam Sanh Phản Thần Đan, thực là cao minh. Chẳng qua, vị nương nương kia bản thân cũng là người luyện đan, không biết đến tột cùng là có bệnh gì không tiện nói ra? Sau khi ba người bọn ta hành công, ta tự nhiên sẽ vì bệ hạ đi trước Tây Côn Lôn một chuyến”.

Trương Tử Tinh nghe vậy mừng rỡ, làm bệ như không có nghe thấy Phục Hi cùng Thần Nông trêu chọc, nhanh chóng hành lễ, tạ ơn Tam Hoàng. Trước mắt Phản linh trận còn chưa hoàn toàn bố trí tốt, Tam Hoàng mỗi ngày còn tu Tĩnh tâm hành công vài canh giờ, đem linh khí quán nhập vào trong Đả Thần Tiên, cho nên Trương Tử Tinh cũng không tiện lưu lại, cùng Khổng Tuyên, Hình Thiên một đường, ly khai Tri Diễn hiên. Bởi vì Thần Nông đáp ứng sau khi hành cung hoàn tất, sẽ cùng Trương Tử Tinh đi trước tới Tây Côn Lôn, cho nên Trương Tử Tinh tranh thủ đoạn thời gian chờ đợi này, đi trước đến Nhã Chi Hiên, cùng Vân Tiêu hội hợp, cũng nhân tiện gặp vị đại cữu ca kia một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook